Chương 154: Ruồi nhặng

Lãng Tử Tại Đô Thị

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Còn nói không động tay, Lưu Đông Hoa, em nói với anh nhiều lần rồi.
Tô Tình hét lên:
– Anh còn thế nữa, em vĩnh viễn mặc kệ anh luôn.

Lưu Đông Hoa không ngờ lại cười, rút bóp tiền da cá sấu lấy ra hai trăm tệ, đến trước mặt Đại Ngưu ném xuống:
– Cầm đi khám bệnh.

– Ai cần tiền thối của anh!
Thúy Hoa kêu lên. Trong lòng đột nhiên căm ghét Tô Tình, hối hận vì sao trước đó xem cô ta như thần tượng!

Hai tờ giấy bạc mỏng manh rơi xuống trước mặt, một người đưa tay ra nhẹ nhằng bắt lấy. Trông thấy vẻ mặt trắng bệnh của Đại Ngưu, trước ngực còn có vết giày đạp, Lâm Dật Phi cau mày:
– Tay chân đụng chạm? Hình như anh hơi nặng tay rồi đó!

– Đó là do cậu ta không bằng ai!
Lưu Đông Hoa cười lạnh, anh ta nhìn ra tên nhóc trước mặt có ý muốn đánh nhau, nhưng cũng chẳng sao. Rất ít người biết anh ta là quán quân đấu võ thuật toàn quốc mấy năm trước, làm bảo vệ cho Tô Tình chỉ vì ý thích của bản thân. Với anh ta mà nói, kiểu điên cuồng của người hâm mộ rất đáng ghét, không thích fan nam cứ tìm cách tiếp cận Tô Tình, không thể chịu được Tô Tình và người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, dù rằng đó chỉ là xã giao!

– Tiểu Phi, thằng này không đơn giản, cậu cẩn thận.
A Thủy nhắc bên tai Lâm Dật Phi. Cậu đương nhiên không muốn đánh nhau, tên Lưu Đông Hoa này nhìn thế nào cũng là dáng vẻ thèm đánh. Chỉ tiếc là Đại Ngưu bị đá văng ra đất, A Thủy tự rõ nếu mình xông lên cũng như không, đành phó thác mọi hy vọng cho Lâm Dật Phi.

– Bỏ đi, bỏ đi.
Tô Tình dắt Tô Yên Nhiên đi tới:
– Đông Hoa biết sai rồi, với lại đã đền tiền. Mọi người đều là bạn, nể mặt tôi bắt tay bỏ qua đi. Được không?

Tô Tình nói vậy là vì những người này đi cùng Tô Yên Nhiên. Nếu không phải thế, cho dù biết Đông Hoa sai quấy, cô cũng sẽ để mâu thuẫn cho người quản lý giải quyết. Cho dù truyền thông có đưa tin, cô cũng có thể hoàn toàn phủ nhận không biết, tin tức cũng chỉ viết người hâm mộ và bảo vệ xảy ra chút xích mích mà thôi.

Nhìn tiền cầm trong tay, Lâm Dật Phi đột nhiên cười to, trong mắt lộ vẻ mỉa mai:
– Lẽ nào không bằng ai thì bị đánh? Vậy tôi nghĩ anh cũng sẽ có ngày như thế.

– Anh cứ thử xem.
Lưu Đông Hoa nhìn Lâm Dật Phi khiêu khích.

– Được thôi, tôi sẽ thử.
Lâm Dật Phi lầm bầm. Hắn tiến lên, Lưu Đông Hoa rùng mình, chợt phát hiện hắn vốn cách năm bước, vậy mà bước một bước đã đến trước mặt anh ta!

Lưu Đông Hoa hét to một tiếng. Cự ly gần đến thế thì không kịp vung chân, anh ta chỉ có thể tung một đấm nhắm vào mặt Lâm Dật Phi.

Cú đấm này nhanh như chớp. Bách Lý Băng chưa kịp hét lên thì nó đã đến trước mũi Lâm Dật Phi, hắn liền vung tay chặm cú đấm của Lưu Đông Hoa. Tiếng “răng rắc” phát ra từ tay của Lưu Đông Hoa, ngay sau đó trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi hột.

Lâm Dật Phi cười lạnh, ung dung tán anh ta một bạt tai. Một tiếng chói tai gọn hơ vang lên, sau đó Lâm Dật Phi mới buông tay trái ra.

Lực tát này không nhỏ. Mọi người thấy Lưu Đông Hoa như con quay lảo đảo về phía sau, tuy cố gắng đứng vững, song đầu gối chợt mềm nhũn đến mức sắp ngã quỵ xuống. Trong lòng vừa thẹn vừa giận, Lưu Đông Hoa bối rối đứng thẳng người, tuy nhiên cũng ngồi phịch xuống đất giống hệt Đại Ngưu!

Đợi đến khi sao vàng hết bay vòng vòng trước mặt, Lưu Đông Hoa mới phát hiện mọi người đều há hốc mồm nhìn mình. Lúc này anh ta phát giác nửa bên mặt đã mất cảm giác, trong miệng lại có thứ gì đó. Anh ta phun ra, không ngờ đó là hai chiếc răng!
Lâm Dật Phi phẩy tay, hai tờ giấy bạc đáp gọn trên người Lưu Đông Hoa:
– Cầm đi khám bệnh.

Cùng một câu nói, Lưu Đông Hoa nghe được lại có cảm giác bị châm chích đến cay độc.

Lâm Dật Phi quay lại đỡ Đại Ngưu đứng dậy, lắc đầu.

– Đông Hoa!
Tô Tình khó tin hét lên một tiếng, chạy về phóa Lưu Đông Hoa. Cô muốn đỡ nhưng Lưu Đông Hoa lại tức giận, đột ngột bật dậy đẩy cô ra, chạy vài bước lấy đà rồi bật nhảy lên cao, chân nhắm ngay vào đầu Lâm Dật Phi!

– Dật Phi cẩn thận!
Bách Lý Băng cũng bị cảnh khi nãy dọa giật mình, lúc này rốt cuộc thốt lên.

Lâm Dật Phi không hề quay lại mà tung chân đá ra phía sau. Khoảnh khắc đó khiến người khác tưởng cơ thể Lâm Dật Phi như mềm dẻo không xương, nếu có xương thì làm sau có thể đá chân ở góc độ đó?

Khi thi đấu võ thuật tranh quán quân, cú đá này của Lưu Đông Hoa bị giám khảo cho là hung tàn, có lực, rất khí thế. Không ngờ một cước của Lâm Dật Phi không hung tàn cũng không có lực, thoạt nhìn như bình thản, song lại đá trúng hông Lưu Đông Hoa.

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng va chạm lớn, tiếp đó Lưu Đông Hoa trên không trung đã đổi hướng bay ra ngoài, ngã bịch xuống đất. Anh ta chống khuỷu tay trên đất, cố gắng cựa quậy, nhưng rốt cuộc vẫn nằm lăn ra.

Lâm Dật Phi từ từ đến cạnh Lưu Đông Hoa, cúi đầu nhìn xuống, cười lạnh:
– Mày muốn khoe mẽ thì cũng nên có vốn liếng, mới có chút mà đã không xem ai ra gì, quá ngạo mạn rồi. Tao thực sự nghi ngờ sao mày có thể sống đến hôm nay.

Lâm Dật Phi vừa dứt lời, Lưu Đông Hoa đã hộc máu tươi. Tô Tình kêu lên, chạy tới đỡ lấy Lưu Đông Hoa, giận dữ nhìn hắn:
– Anh là ai? Anh quá đáng lắm, có gan thì đừng chạy.
Cô móc di động ra muốn gọi cảnh sát.

A Thủy thầm nhủ quá đã, có vẻ không lo lắng gì chuyện báo cảnh sát. Cậu quay sang nhìn Tô Yên Nhiên, chỉ thấy cô ngẩn người ra, không hề tức giận giống Tô Tình.

– Đừng báo cảnh sát.
Lưu Đông Hoa giựt điện thoại của Tô Tình ném xuống đất. Cặp kiếng đen không biết rơi từ lúc nào, chỉ thấy đôi mắt hằn đầy tơ máu nhìn Lâm Dật Phi:
– Có giỏi thì giết tao đi, không thì mối thù hôm nay tao sẽ nhớ kỹ!

– Tưởng tao không giám giết mày?
Tuy giọng Lâm Dật Phi bình thản, nhưng Tô Tình nghe được lại có cảm giác lạnh như băng:
– Anh muốn làm gì?
Lúc này Tô Tình chỉ cảm thấy Lâm Dật Phi muốn động tay.

Lâm Dật Phi lắc đầu, cảm thán:
– Có điều mày không đáng chết, hơn nữa giết mày cũng không có gì vui!

Câu này khiến Lưu Đông Hoa thấy khó chịu hơn là giết quách anh ta. Lưu Đông Hoa lấy hơi một hồi rồi mới liều mạng đứng dậy, đột nhiên trước mắt tối đen, anh ta đã ngất xỉu!

Đến khi bọn Lâm Dật Phi về nhà trọ thì trời đã khuya, A Thủy và Thúy Hoa đỡ Đại Ngưu đi nghỉ ngơi. Lâm Dật Phi hiển nhiên phải đưa Bách Lý Băng về, Tô Yên Nhiên cũng về. Dọc đường Bách Lý Băng cứ ríu rít mãi, cảm thấy trải nghiệm tối nay cực kì kích thích, còn bảo Lâm Dật Phi hôm nào đó nhất định phải dạy cô vài chiêu. Tô Yên Nhiên thì im lặng không nói chuyện với Lâm Dật Phi, lại thường nhìn qua Bách Lý Băng. Lúc về tới nhà, Tô Yên Nhiên một mình lên lầu.

Đêm về khuya, Bách Lý Băng vẫn chưa buồn ngủ, lưu luyến nhìn Lâm Dật Phi:
– Anh nhớ cẩn thận, em thấy anh ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.

Lâm Dật Phi gật đầu:
– Nghỉ sớm đi, không thì mai sẽ hết xinh đẹp đó.

Bách Lý Băng mỉm cười, đột nhiên dựa sát Lâm Dật Phi, ngửa đầu im lặng nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ mong chờ.

Lâm Dật Phi vỗ vai cô, nhẹ giọng:
– Về đi.

Bách Lý Băng thất vọng, vừa chớp mắt, đột nhiên cô nhón chân hôn lên má Lâm Dật Phi. Cô cười khúc khích, xoay người chạy lên lầu.

Lâm Dật Phi xoa xoa gò má, nhìn theo bóng lưng Bách Lý Băng đến khi mất hút, sau đó hắn mới xoay người rời đi. Hắn không ngờ sau bức màn trong bóng tối có một đôi mắt đang theo dõi mình, ánh mắt cực kì phức tạp.

Về tới nhà mới phát hiện Thúy Hoa còn đó, Đại Ngưu vẫn nằm ngủ chưa dậy. Thúy Hoa cẩn thận đắp chăn lấy nước cho y, còn dùng khăn nhúng nước ấm lau mặt y, sau đó chuẩn bị rời đi. A Thủy nhìn hai người họ, đúng là cảm thấy cuộc sống quá đỗi bình thường, nhưng vì sao bản thân mãi đến hôm nay mới cảm nhận được cuộc sống ấm áp đến chừng nào?

Mọi khó khăn vất vả trong cuộc sống rất bình thường, nhưng nếu có người luôn ở bên mình, A Thủy phát hiện đó là chuyện rất vui.

Dĩ nhiên nhiệm vụ đưa Thúy Hoa về lại đẩy sang cho Lâm Dật Phi. Đại Ngưu thở khò khè, ngực rất đau. Còn A Thủy thì mệt lả, rất nhiều người chơi game dù luyện đến cấp 100, nhưng trong đời thực họ rất yếu. A Thủy tuy không đến mức tiêu cực như thế, nhưng dịp này chật vật cũng đủ mệt chết rồi, nằm dính trên giường không muốn ngồi dậy.

Lâm Dật Phi cũng không từ chối. Khi đưa Thúy Hoa về rồi quay lại, trời đã qua hai, ba giờ sáng, hắn ngồi ở đầu giường. Người mà hắn đột nhiên nhớ đến không phải là Bách Lý Băng, mà chính là Tô Yên Nhiên vừa gặp lúc nãy.

Một người có thể thấy người của tám trăm năm sau như hắn quả thực rất hiếm, có lẽ trên đời có quá nhiều sự trùng hợp ngầm. Nói là do di truyền cũng được, là kiếp trước kiếp này cũng được, hắn nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc, nhưng họ không phải là người của tám trăm năm trước!

Duyên phận chỉ có một đời. Tiếp nối từ kiếp trước đến kiếp sau nghe có vẻ hay, nhưng chỉ có đương sự mới biết để làm như thế phải khó khăn đến mức nào! Có phải vì thế mà hắn nên trân trọng kiếp này?

Hắn đã quyết định quên hết mọi chuyện trước kia, nhưng vận mệnh lại thích trêu người. Trước có Loan Phượng thanh minh (ý chỉ vợ chồng ân ái), lại có mộ chôn tượng sống, lần này lại có Tô Yên Nhiên. Ngôn hành cử chỉ của cô giống hệt như nữ nhân tinh thông cầm kì thư từ của tám trăm năm trước. Lẽ nào ông trời thấy đùa với hắn chưa đủ vui, cho nên lâu lâu cứ nhắc nhở hắn?!

Không biết qua bao lâu, Lâm Dật Phi mới ngả người ra giường, kéo chăn đắp lên người rồi nhắm nghiền hai mắt, từ từ thiếp đi. Lần này trong mộng chỉ có bóng đêm, không thấy khí thế hào hùng. Tiếng mưa gió ngoài cửa sổ tựa như ngựa hí kiếm vang cứ lẩn quẩn bên tai!

Tiếng trống trận “tùng tùng tùng” vang lên. Lâm Dật Phi cảnh giác ngồi bật dậy, phát hiện trời đã chớm sáng. Âm thanh khi nãy không phải tiếng trống mà là tiếng gõ cửa.

A Thủy cũng bị tiếng gõ cửa làm thức giấc, liền cằn nhằn:
– Đại Ngưu, cậu còn gõ nữa, tôi đá cậu văng xuống đất bây giờ!

Tiểu Phi là người văn minh, nằm trên giường mình, có thể gõ cửa lớn tiếng như thế, giống như dùng chân đập vậy, thì chỉ có người thô lỗ như Đại Ngưu.

Vừa hét một tiếng, A Thủy mới thấy không ổn. Đại Ngưu vẫn đang ngủ trên giường ngáy o o, tiếng gõ cửa đó đương nhiên không phải của y. Cậu nhìn ra cửa sổ, phía chân trời xanh thẳm đã lấp ló ánh ban mai, giờ cùng lắm chỉ là năm, sáu giờ sáng. Vậy là ai gõ cửa đây?

Khả năng thứ nhất có thể là Lưu Đông Hoa tới báo thù, nhưng nghĩ lại thì không đúng. Đợt này dù anh ta không nằm viện thì cũng phải trị thương. Lúc đó người ngoài đứng nhìn Lâm Dật Phi tung chiêu cũng thấy ngực hơi nhói, huống chi Lưu Đông Hoa là người trong cuộc, đương nhiên đau tê tái rồi.

Khả năng thứ hai chính là Phó chủ tịch giá đáo. Từ khi “Nan Vong Bôi” khai mạc đến nay, Phó chủ tịch là khách quen của căn nhà này. Nhưng nghĩ lại cũng không đúng. Hôm nay là thứ Bảy nên không có trận đấu, hơn nữa Phó chủ tịch cũng không có vấn đề thần kinh, sớm thế này hẳn là cũng đang ngủ li bì, sao lại đến gõ cửa?

Khả năng thứ ba là Bách Lý Băng, nhưng người ta là con gái…

Lâm Dật Phi thấy A Thủy ngồi dậy, nhưng cậu lại rơi vào trạng thái suy tư. Hắn đành đứng lên đi mở cửa.

Vừa mở ra, một người xông vào hỏi:
– Lâm Dật Phi, chị tôi đâu?

Lâm Dật Phi nhíu mày. Cuộc sống đúng là kì thú, người muốn gặp thì không gặp được, người không thích thì cứ lởn vởn trước mặt. Đương nhiên việc này cũng có liên quan một chút đến thuyết tương đối về tâm lý. Người mình thích vừa mới cách xa một lúc đã cảm thấy rất lâu, người không thích thì dù một năm chỉ gặp mấy lần cũng cảm thấy chán ghét cực kì. Trong mắt Lâm Dật Phi, Tiếu Nguyệt Như chắc chắn rơi vào trường hợp thứ hai.

– Chị cô?
Lâm Dật Phi lấy làm lạ, hỏi:
– Sao cô lại đến đây tìm Tiếu Nguyệt Dung?

Trước tiên khoan trách cứ hắn, Tiếu Nguyệt Như lo lắng thốt lên:
– Anh giả vờ làm quái gì? Giao chị tôi ra đây. Cả đêm qua chị ấy không về, lẽ nào không ở chỗ anh?

Lâm Dật Phi giật mình, biết có chuyện bất thường. Tiếu Nguyệt Dung là cô gái hiểu chuyện, dù không thể về nhà thì cũng sẽ báo cho người nhà biết. Tiếu Nguyệt Như là em của cô mà lạikhông biết tung tích, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì:
– Rốt cuộc là chuyện gì? Cô từ từ mà nói.
Lâm Dật Phi chợt cảm thấy tay ra mồ hôi lạnh.

– Từ từ nói cái gì? Lâm Dật Phi, anh mau giao chị tôi ra, bằng không anh không xong với tôi đâu. Chị tôi chưa bao giờ qua đêm ở ngoài cả, chỉ vì anh mà mấy ngày nay tinh thần chị sa sút.
Tiếu Nguyệt Như đỏ mặt tía tai, cực kỳ sốt ruột.

Lâm Dật Phi cố nén cơn giận:
– Cô nói rõ chút được không? Đã lâu rồi tôi không gặp cô ấy. Rốt cuộc là chuyện gì, cô nói rõ ra đi!

– Nói cái gì mà nói!
Tiếu Nguyệt Như nắm lấy áo của Lâm Dật Phi:
– Đi gặp lãnh đạo của bọn anh, hôm nay tôi…

“Chát” một tiếng, tựa như ruồi bọ bị đập chết, thế giới lại trở về yên tĩnh. Tiếu Nguyệt Như ôm lấy gương mặt đỏ au:
– Anh dám đánh tôi?

Đôi mắt Lâm Dật Phi đầy lửa giận, lạnh lùng nói:
– Tiếu Nguyệt Như, tôi có thể chịu đựng thói vô tri của cô, mặc kệ tính tự cho mình là đúng, không hiểu chuyện đời của cô, thậm chí có thể để cô hiểu lầm mà chửi mắng, nhưng tất cả là vì tôi nể mặt chị cô. Chị cô nhờ tôi chăm sóc cô, tôi tự hỏi mình không có bản lĩnh này, cho nên tôi mong cô có thể tự lo được, mọi người nước sông không phạm nước giếng. Nhưng khi chị cô gặp nguy hiểm, lẽ nào cô vẫn chấp mê bất ngộ, cho rằng cãi cọ so đo với tôi quan trọng hơn an nguy của chị cô sao!

Lão hổ vừa phát uy, không ai dám xem nó là mèo ốm. Lâm Dật Phi nổi giận, Tiếu Nguyệt Như tưởng như trời sắp sập đến nơi.

Cô chưa từng thấy Lâm Dật Phi giận đến thế. Do có chị, Tiếu Nguyệt Như luôn thấy Lâm Dật Phi rất ôn hòa và trầm tính. Lại vì lý do vào trước là chủ, trong lòng cô cho rằng đây là biểu hiện ngoài mặt của hắn, giả làm cừu non hòng chiếm tình cảm của chị, câu dẫn luôn thiên kim đại tiểu thư Bách Lý Băng, còn nắm tay nhìn nhau với Phương Vũ Đồng mà cô không biết là ai.