Chương - 17: Danh tướng

Lãng Tử Tại Đô Thị

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nếu không phải sợ hãi Giáo sư Chu trách mắng, thì mọi người trong lớp đã cười to rồi. Ai cũng biết Giáo sư Chu thích đưa ra vấn đề và hỏi các sinh viên. Cho nên tất cả mọi người mới tranh nhau ngồi ở phía sau. Lâm Dật Phi ngồi phía trước chịu trận, khiến bọn họ âm thầm vui vẻ.

Lâm Dật Phi còn chưa ngồi ấm chỗ, đã phải đứng lên. Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Giáo sư Chu, trong lòng cười khổ một tiếng. Vấn Thiên Kiếm có thể thi tới trạng nguyên, hiện tại lại phải lưu lạc thành một người đệ tử.

– Em không biết nhiều lắm. Lâm Dật Phi trầm giọng nói.

Phía sau lại vang lên tiếng cười. Dù bọn họ cũng không hiểu gì nhiều về thời Lưỡng Tấn, nhưng bọn họ đã nhận định anh chàng cao cao, có chút lạnh lùng này, phỏng chừng chỉ là một cái bao cỏ.

Đầu năm nay, lớn lên đẹp trai không có nghĩa là có học thức. Bởi vì bọn họ dành phần lớn thời gian trang bức, thời gian học hành không có mấy.

– Biết bao nhiêu nói bấy nhiêu. Giáo sư Chu không chút phật ý mà khích lệ nói. Học sinh thời nay rất ít người nghiên cứu lịch sử cổ đại Trung Quốc rồi, đều lao theo các môn chuyên ngành khác để vì kiếm việc khi ra trường.

Nhưng điều này cũng không thể trách bọn họ. Bởi khi phỏng vấn tìm việc, hơn một nửa là yêu cầu khả năng sử dụng máy tính và khả năng sử dụng tiếng Anh. Không có người nào hỏi anh có biết lịch sử cổ đại Trung Quốc hay không.

Đừng nhìn thấy Giáo sư Chu có vẻ hồ đồ, thực ra mấy ngày nay ông ta đã sớm chú ý Lâm Dật Phi. Nhìn thấy hắn luôn tập trung tinh thần nghe mình giảng bài, Giáo sư Chu rất là cao hứng. Lúc này mới chủ động hỏi hắn.

– Em chỉ biết về các danh tướng của Tây Tấn và Đông Tấn. Lâm Dật Phi hơi trầm ngâm: – Nói ví dụ như Tây Tấn Dương Hỗ, Vương Tuấn, Đỗ Dự, Mã Long. Đông Tần nhiều hơn, như Vương Mãnh, Thạch Lặc, Phù Kiên, Hoàn Ôn.

Đôi mắt của Giáo sư Chu khẽ híp lại: – Không tồi, không tồi, em biết được như thế là không tồi rồi.

Tiếng cười phía sau líu lo mà dừng. Tất cả mọi người đều quăng ánh mắt kinh ngạc về phía Lâm Dật Phi. Ngay cả cô gái đeo kính ngồi bên cạnh cũng không ngoại lệ. Có một nửa danh tướng trong đó, cô chưa từng nghe qua. Hình như không thấy quyển sách lịch sử nào nói về họ. Còn Phù Kiên thì lại rất nổi tiếng.

– Trong trận chiến Phì Thủy, Phù Kiên bị hao tổn hơn một trăm nghìn tinh binh, đại bại mà về, khiến cho Tiền Tần tổn thương không gượng dậy nổi, cuối cùng là diệt vong. Vậy mà cậu cũng cho rằng ông ta là danh tướng sao? Cô gái đeo kính nghi ngờ hỏi.

Môn lịch sử cấp 2 có nói về trận chiến Phì Thủy. Tháng 8, năm 383 trước CN, Phù Kiên tự mình dẫn sáu mươi vạn bộ binh, hai mươi bảy vạn kỵ binh. Vũ Lâm Lang, hay còn là Cấm Vệ Quân có ba vạn. Tổng cộng là chín mươi vạn đại quân theo Trường An xuôi nam. Đồng thời lại ra lệnh cho Đồng Thái Thú Bùi Nguyên Lược chỉ huy Thủy Sư hơn bảy vạn người theo Ba Thục xuôi dòng, đi về hướng Kiến Khang. Gần trăm vạn người, kéo dài hàng km, thủy bộ đều tiến.

Lúc ấy Phù Kiên kiêu ngạo tuyên bố “Với số quân của ta, cũng đủ để ngăn sông Tiên Vu chảy”. Đây chính là điển cố nổi tiếng “Đầu tiên đoạn lưu”.

Nhưng kết quả cuối cùng, Phù Kiên thất bại thảm hại, đại bại mà về. Khiến cho Tiền Tần không thể gượng dậy nổi, cuối cùng diệt vong.

– Sách sử ghi trận chiến này có chút sai lầm. Lâm Dật Phi chỉ về phía cuốn lịch sử cổ đại Trung Quốc trên bàn. – Đường đường một danh tướng như Phù Kiến, sao có thể dùng cái gì đầu tiên đoạn lưu, thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc để hình dung. Lâm Dật Phi chậm rãi nói, trong lòng có chút bất bình với những điều miêu tả một vị quân chủ hùng tài đại lược như trong sách.

Hắn có khả năng đọc qua là không quên. Mấy ngày năm đã thuộc làu làu quyển lịch sử cổ đại Trung Quốc dày đặc kia. Cho nên lúc đi học hắn đều không mang theo sách. ĐIều duy nhất hấp dẫn hắn chính là Giáo sư Chu thường kể những chuyện bên ngoài cuốn sách, chứ không giảng dạy máy móc như các thầy giáo khác.

– Vậy cậu nói xem, Phù Kiên rốt cuộc có năng lực gì. Cô gái đeo kính có chút không phục. Giáo sư Chu chỉ cười hớn hở nhìn Lâm Dật Phi. Ông ta muốn xem cậu sinh viên này trả lời kiểu gì. Mọi người đằng sau thì không ngừng xì xào bàn tán.

– Anh chàng đẹp trai kia là ai vậy nhỉ? Xem ra không phải là bao cỏ, có chút thông minh.

– Hình như cậu ta học khoa báo chí. Một người thấp giọng nói.

– Mình nhận ra cậu ta rồi. Cậu ta chính là Lâm Dật Phi, bạch mã vương tử của khoa báo chí. Còn có biệt hiệu là vương tử si tình. Nghe nói cậu ta theo đuổi Phong Tuyết Quân của khoa ngoại ngữ, nhưng lại không có kết quả.

Dù nội lực của Lâm Dật Phi khôi phục chưa tới một thành, nhưng những tiếng xì xào trong lớp hắn vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Nhưng hắn không quan tâm, trả lời: – Phù Kiên là người học rộng tài cao, am hiểu dùng mưu, nổi tiếng là người ân uy rõ ràng. Vậy mà cuốn sách kia không đề cập tới một chữ, chẳng phải là buồn cười. Phải biết rằng, năm đó ông ta đã giết tên vua bạo ngược Phù Sinh, rồi dùng các lương tướng như Vương Mãnh. Khi ông ta lên ngôi, không ngừng kết giao với các nhân tài, phát triển kinh tế, chăm lo việc nước. Trước diệt Tiền Yến, sau diệt Lương và Đại, thống nhất phương Bắc. Lãnh thổ quốc gia rộng lớn, phía Đông kéo dài tới Thương Hải, phía tây tới Quy Tư, phía nam tới Tương Dương, phía bắc tới tận sa mạc. Hơn mười quốc gia như Tân La, Đại Uyển, Khang Cư, Thiên Trúc cũng phải phái sứ giả tới kết minh. Thử hỏi, một vị quân vương như vậy sao có thể dùng thất bại, uất ức để hình dung?

– Nhưng về sau ông ta vẫn bại trong trận chiến Phì Thủy đó thôi? Giáo sư Chu cũng phải giật mình, hưng phấn hỏi: – Cậu giải thích như thế nào? Không phải ông ta không biết những điều này, chỉ là ông ta giật mình vì Lâm Dật Phi biết.

Cô gái đeo kính đã mở to mắt, khó có thể tin nhìn anh chàng cao cao, hơi gầy gò này. Nhìn hắn chậm rãi nói, giống như hết thảy đều đã nhớ kỹ trong lòng, điều này sao có thể?

Hắn tuyệt đối không phải học khoa Trung Văn, bằng không sao cô không biết. Chỉ là nếu hắn không ở khoa Trung Văn, sao hắn lại thuộc lịch sử làu làu như vậy được nhỉ?

Lớp học đã lặng ngắt như tờ. Tiếng xôn xao cũng đã tắt. Biểu lộ của mọi người đều giống như cô gái đeo kính, khó mà tin, sinh viên thời nay có thể nói lịch sử một cách trôi chảy như hắn, thật sự quý hiếm như gấu trúc vậy.

Chỉ là bọn họ thật không ngờ, Lâm Dật Phi càng nói càng làm cho bọn họ giật mình.

– Mọi người đều cho rằng Tần Vương Phù Kiên bại là do không giết những người như Mộ Dung Thùy, Diêu Trường nguyên. Dù có lý, nhưng không đúng hoàn toàn. Phù Kiên là người bao dung với thuộc hạ. Nếu ở thời bình, là điều đáng quý. Nhưng khí đó đang là thời loạn lạc, nếu muốn thành sự nghiệp, nhất định phải ân uy cùng có. Chẳng phải lúc Tào Tháo thống nhất phương bắc, chọn lựa “Bao vây, sau giết kẻ đầu hàng’ đó sao.

– Khoan, cái gì gọi là “Bao vây, sau giết kẻ đầu hàng”? Cô gái đeo kính vội vàng hỏi.

– Đó là giết hết những kẻ cùng đường mới đầu hàng! Lâm Dật Phi nói như chém đinh chặt sắt, cô gái đeo kính rùng mình một cái. – Như vậy không phải quá tàn nhẫn.

– Nhân từ với địch là tự làm hại bản thân. Lâm Dật Phi thản nhiên nói. Nhưng lại không tự chủ nhớ lại lúc Nhạc nguyên soái bình định phản loạn Dương Yêu.

– Chỉ có ân uy đều xem trọng, mới có thể ngăn cản phản loạn phát sinh. Tuy nhiên Phù Kiên thi ân mà không thi uy, rất ít khi giết những kẻ làm phản rồi đầu hàng. Khiến cho một số người nhiều lần tạo phản không dứt. Tư Mã Quang đã từng bình luận hành động này của Phù Kiên:”Mỗi khi bắt được kẻ phản loạn đều tha thứ, khiến cho các thần tử thích phản nghịch cầu may. Được thì không nói, không được bị bắt, không lo chết. Như vậy, sao không khiến diệt vong!”. Cho nên năm đó cho dù ông ta đã giết Mộ Dung Thùy và Diêu Trường Nguyên, nhưng với tính cách của ông ta, không chết mới là lạ.

Chỉ có Giáo sư Chu nghe say sưa, những người khác thì mở to mắt nhìn nhau. Mộ Dung Thùy, hình như là cao thủ nổi tiếng trong tiểu thuyết võ hiệp thì phải.

– Cuối cùng Phù Kiên bại trận là vì không nghe lời trước lúc lâm chung của lương tướng Vương Mãnh. Vương Mãnh đã nói qua, nhà Tấn tập trung ở Giang Nam, nhưng chính là chính thống của Trung Nguyên, trên dưới đoàn kết. Lúc ấy Vương Mãnh đề nghị Phù Kiên không nên vội vàng tấn công nhà Tấn. Mà trước diệt Tiên Ti, Tây Khương, thu phục các quý tộc trong nước, rồi mới mưu đồ xuôi nam. Lời lâm chung này giống với lời lâm chung của Chư Cát Vũ Hậu (Gia Cát Lượng), trước tiêu diệt Nam Cương, mới bắc phạt Trung Nguyên. Nhưng tiếc rằng Phù Kiên lại bại vì bách chiến bách thắng!

– Bại vì bách chiến bách thắng?

Cô gái đeo kính không hiểu: – Bách chiến bách thắng là chuyện tốt, sao có thể là lý do khiến Phù Kiên thất bại được?

– Sau khi Vương Mãnh chết, Phù Kiên nhanh chóng tiêu diệt Tiền Lương và các đại quốc. Liên tiếp có báo cáo thắng lợi gửi về. Cho dù Tần Tiền có cường thịnh, nhưng do không ngừng chiến tranh, dân chúng đã mệt mỏi. Mà thắng nhiều khiến chủ kiêu. Dùng kêu chủ ngự dân mệt mỏi, không thể không bại. Phù Kiên thất bại chính là vì như vậy. Lâm Dật Phi thở dài nói: – Cho nên ông ta bại. Dù ông ta bại, bị Diêu Trường Nguyên giết chết, nhưng ông ta đáng được coi là một quân chủ hiếm có. Không ngờ trăm ngàn năm sau, người đời lại miêu tả ông ta thành như vậy.

Phòng học yên lặng, một hồi lâu mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Mọi người nghe Lâm Dật Phi không ngừng chi hồ giả dã, tuy không hiểu hết, nhưng nghe hắn nói trầm bổng du dương, rất là dõng dạc, đều bị lôi cuốn và âm thầm bội phục. Giáo sư Chu thì càng không ngừng gật đầu, âm thầm khen ngợi.

Chỉ có cô gái đeo kính kia là mờ mịt. Trong lòng thầm nghĩ, hắn là ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ là sinh viên tài cao của trường khác tới nghe giảng? Bằng không, sao mình chưa từng nhìn thấy hắn?

– Em này đã quen thuộc với các vị anh hùng Lưỡng Tấn như thế, không bằng chúng ta mời em ấy giảng tiếp các sự tích của Dương Hỗ Tây Tấn và Hoàn Ôn Đông Tấn, các em thấy thế nào? Giáo sư Chu có chút kích động. Rất ít khi ông ta thấy học sinh của mình phản ứng nhiệt liệt như vậy.

Mọi người trong lớp đều trầm trồ khen ngợi, tiếng vỗ tay lại vang lên.

Lâm Dật Phi ho khan một tiếng, cũng không chối từ. Đợi cho lớp học yên tĩnh trở lại, mới trầm giọng nói: – Nếu mọi người đã yêu mến, tôi sẽ nói về Dương Hỗ trước. Dương Hỗ, chữ Thúc Tử, người Nam Thành Thái Sơn…

Lúc này Lâm Dật Phi chỉ cảm thấy trong lòng rất kích động. Hắn biết mình vẫn là vị tướng tiên phong dưới trướng Nhạc nguyên soái kia. Hắn cũng giống như trở về cái đêm của tám trăm năm trước, đối mặt với Nhạc nguyên soái, Ngưu tướng quân, còn có các huynh đệ Nhạc Vân, Trương Hiến. Mọi người chỉ bằng sự nhiệt huyết, chỉ điểm giang sơn Các huynh đệ quây quần bên đống lửa, một đôi mắt ôn nhu luôn nhìn về phía hắn…

Hết thảy, giống như đêm qua.

Hết thảy, đã thành hồi ức.