Chương 294: Thạch Thất.

Lãng Tử Tại Đô Thị

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hắn lại đánh thêm một chưởng, hai cô gái đều tỏ ra khó hiểu, lòng thầm nghĩ đây là lòng núi, có nơi trú chân là được lắm rồi, chẳng nhẽ anh còn muốn đào một cái động để sống dài ngày? Nhưng lần đánh này phát ra âm thanh trầm vang, dường như là âm thanh lấy cây gỗ lớn đánh vào cái đỉnh lớn vậy. Tô Yên Nhiên chột dạ, thất thanh nói:

– Băng Nhi, đằng sau vách đá trống rỗng.

– Trống không? Sao cậu biết được?

Bách Lý Băng kinh ngạc hỏi, đột nhiên nói:

– Đúng thật, hẳn là nó trống không. Vách đã đặc sẽ không phát ra âm thanh như vậy.

Rốt cuộc thì cô vẫn chưa thuộc âm luật, suy nghĩ vẫn chậm hơn Tô Yên Nhiên nửa nhịp. Đương nhiên không thể nhanh được như Tô Yên Nhiên suốt ngày phân biệt âm thanh.

Một chưởng Lâm Dật Phi đánh xuống, vách đá không giống như vừa nãy nữa, từng mảnh vụn rơi lả tả. Hai cô gái chưa kịp mừng đã mặt mày ủ rũ, sợ rằng vách đá này rắn chắc như thế, chắc chắn không thể là con người làm được. Tuy Lâm Dật Phi là cao thủ, nhưng vẫn là con người. Hai tay có ra lực mạnh hơn nữa cũng làm sao có thể so sánh với khoan điện?

Lâm Dật Phi từ từ trượt vào trong nước, vẻ mặt không có chút ủ rũ nào:

– Sau vách đá có không gian rất lớn. Tuy không biết là nơi như thế nào nhưng anh nghĩ, chắc là rắn hơn chỗ này.

– Nếu nhỡ trong đó cũng toàn là nước thì sao?

Bách Lý Băng đưa ra vấn đề đau đầu này làm bản thân mình cũng thấy tiu nghỉu.

– Không đâu.

Tô Yên Nhiên quả quyết lắc đầu.

– Yên Nhiên, làm sao cậu biết được?

Bách Lý Băng nhìn thấy vẻ quả quyết của cô thì không phải là không phục, mà chỉ là thấy hiếu kỳ.

– Âm thanh phát ra từ một cái cốc đầy nước cũng khác với từ một cái cốc không.

Tô Yên Nhiên giải thích:

– Phải không Dật Phi?

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:

– Không sai, nhưng bây giờ anh không mở vách đá ra được, phải đợi một lát mới được.

Lần này thì đến lượt Tô Yên Nhiên không hiểu, không biết tại sao phải đợi một lát mới được. Nhưng Bách Lý Băng thì hiểu rất rõ:

– Anh vẫn uống thứ đó sao?

Lâm Dật Phi gật gật đầu, rồi uống một ngụm chất dịch trong cái lọ rượu đó. Bách Lý Băng muốn hỏi tại sao không uống hết luôn, nhưng nghĩ lại thì mình uống một giọt đã không chịu đựng nổi, thiết nghĩ Lâm Dật Phi cũng phải có giới hạn chịu đựng. Nhìn hắn nhắm mắt nghỉ ngơi trong nước, không hề đạp nước mà vẫn nổi được, cô không khỏi cảm thấy kì lạ, kéo Tô Yên Nhiên bơi ra xa một chút vì sợ sẽ quấy rầy Lâm Dật Phi luyện khí. Không phải khi cao thủ vận khí thì kiêng kị bị quấy rầy đó sao, nếu không sẽ có nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng cô không hiểu tại sao mình làm theo pháp môn vận khí mà Lâm Dật Phi dạy nhưng Lâm Dật Phi chưa bao giờ nhắc tới điểm này, đa phần là do bản lĩnh của mình thấp kém, muốn nhập mà cũng không đủ đẳng cấp.

– Băng Nhi!

Tô Yên Nhiên cũng đã phát hiện ra điều lạ lùng.

– Dật Phi giống như không hề động đậy mà có thể giữ nguyên trạng thái không bị chìm.

– Điều này không có gì là lạ.

Bách Lý Băng giải thích:

– Các nhà khoa học đều nghiệm chứng rồi, mật độ cơ thể nhẹ hơn so với nước, nếu có thể tĩnh tâm, thì việc nổi trên mặt nước là chuyện rất bình thường.

Tô Yên Nhiên muốn nói là người ta đang nằm ngang thì sẽ làm tăng diện tích tiếp xúc với mặt nước, chia đều một phần sức ép. Giống như Lâm Dật Phi đứng trong nước như thế này, e là chỉ có giống Cừu Thiên Trượng trong TV đóng một cái cọc trong nước thì mới đứng được. Nhưng lúc này thì không tiện tranh luận, tất cả đều căng thẳng nhìn Lâm Dật Phi, không biết đến bao giờ hắn mới xong.

Không quá nửa khắc trên đầu Lâm Dật Phi đã toát ra hơi nóng một đường thẳng tắp. Bách Lý Băng lo sợ bất an, không biết là dấu hiệu tốt hay do hắn tổn hao quá nhiều tinh lực. Bàn tay nắm chặt tay của Tô Yên Nhiên, Tô Yên Nhiên nhỏ giọng an ủi:

– Băng Nhi cậu yên tâm, Dật Phi sẽ không làm việc gì mà chưa chắc chắn đâu.

Bách Lý Băng còn chưa kịp trả lời đã thấy Lâm Dật Phi mở mắt ra, khẽ kêu một tiếng, người đã bay ra khỏi mặt nước, xoay trong không trung một vòng, đánh một chưởng đã đánh tới phía trước rồi. Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng Bách Lý Băng đã reo lên:

– Thành công rồi.

Một cái cửa động tối đen như mực hiện ra, bầu không khí vốn u ám bỗng trở nên tươi sáng vô cùng. Lâm Dật Phi ra chưởng như đao vậy, không ngừng lao ra ngoài. Hai cô gái nhìn mà mắt chữ o mồm chữ a, vách đá vốn vô cùng rắn chắc, giờ lộ ra một cái cửa động nhỏ, chắc chui được đầu qua. Tay của Lâm Dật Phi không ngừng tung chưởng về phía cửa động cho nó vỡ ra, bỗng nhiên cửa động vỡ vụn rơi lả tả. Bách Lý Băng kêu lên, giỏi thật, sợ là máy đào đất cũng không được như vậy.

Chưa đến một phút cửa động đã phải to hơn tạm có thể để một người chui vào, lúc này Lâm Dật Phi mới dừng lại, nhìn xuống dưới rồi đột nhiên ngẩn ra, Bách Lý Băng thấy thế bơi qua:

– Dật Phi, phía trong có gì vậy?

Nói xong câu này, cô cũng ló đầu vào cửa động nhìn, bỗng nhiên hít phải một hơi khí lạnh:

– Nơi đây dành cho người ở sao?

Bình thường câu nói này đều có ý gì khác. Ví dụ như một số bạn gái đến phòng của các bạn con trai, câu đầu tiên chính là câu nói này. Bởi vì giờ rất nhiều sinh viên không coi sạch sẽ gọn gàng là vinh quang nữa. Trong phòng không có mùi gì kì quái, không có mấy cái chăn bốc mùi hay gì đó, thì gọi gì là phòng con trai nữa. Cho nên thường rất nhiều người tự hào khoác lác về cái ổ chó chuồng heo của mình, nhưng ý của Bách Lý Băng không phải như vậy.

Một cái phòng xây ở đâu không phải là chuyện lạ, nhưng nếu bạn thấy một cái phòng trong lòng núi thì lại là một chuyện rất cổ quái. Nhìn từ góc độ nhìn của Bách Lý Băng tuy không sáng rõ như ban ngày, nhưng vẫn nhìn thấy được một chiếc giường đá, một chiếc bàn đá, phía trong còn có một chiếc ghế bằng đá, còn có cả một vài đồ vật lấp lóa nữa. Cho dù nhìn thế nào, đây chắc hẳn là nơi người sinh sống, những đồ vật đó cũng là những vật chỉ con người mới dùng được.​