Chương 23:

Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khi Đội trưởng Đường từ văn phòng đi ra, trông sang phòng bên cạnh vẫn còn sáng đèn, thầm nghĩ không biết là tiểu tử nào khắc khổ lại phải tăng ca.

Tiến vào trước cửa, nhìn vào trong, chưa kịp mở miệng, Lạc Hàm ra hiệu ông đừng lên tiếng.

Đàm Mạt nằm bò ra bàn ngủ từ lúc nào. Trên người cô khoác chiếc áo khoác màu đen, dĩ nhiên là áo khoác của giáo sư Lạc; còn Lạc Hàm chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ, ngồi trước máy vi tính, xem đoạn băng ghi hình.

Thấy Đội trưởng Đường đến, Lạc Hàm đứng dậy, muốn cùng ông ra ngoài trò chuyện.

Đường Viễn tò mò: “Giáo sư Lạc, không phải cậu trở về Mỹ rồi sao?”

Lạc Hàm gật đầu: “Nhưng tôi nghỉ việc bên đó rồi, bây giờ đang giảng dạy tại Đại học A.”

Đường Viễn không tin vào tai mình, tuy Đại học A cũng nổi tiếng nhất nhì trong nước, nhưng so sánh với chỗ làm việc bên Mĩ của Lạc Hàm, thực lực vẫn chênh lệch không ít.

“À! Đúng rồi, tôi đã qua xem ghi chép của vụ án trộm thận liên hoàn, vụ án tiến triển đến đâu rồi?” Lạc Hàm đã xem qua tài liệu trên bàn Đàm Mạt, đã nắm được điểm chính.

Đường Viễn liếc Đàm Mạt vẫn đang say ngủ, lại đưa mắt nhìn Lạc Hàm, ông bỗng nhiên hiểu ra vì sao tên Tiêu Triết kia lại ghi lý do nghỉ phép đầy oan khuất như vậy: “Bối cảnh của ba nữ nạn nhân đều khác nhau, trước mắt vẫn chưa phát hiện được điểm tương đồng, hiện giờ Tổ Chuyên án đang ráo riết tìm kiếm tư liệu.”

Lạc Hàm ừ một tiếng, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

“Giáo sư Lạc, mắt nhìn người của cậu quả thật cao thâm. Cô bé Đàm Mạt này tuy vào đội chưa lâu, nhưng năng lực phá án khiến các bậc tiền bối phải nhìn với cặp mắt khác xưa.” Đường Viễn thật sự rất coi trọng Đàm Mạt, ông định giữ Đàm Mạt ở lại đội của ông, bồi dưỡng thành một tướng tài.

Lạc Hàm hừ nhẹ: “Cô ấy vẫn còn kém xa lắm.”

Đường Viễn sửng sốt, nhìn ánh mắt Giáo sư Lạc dừng lại trên người Đàm Mạt, tuy là nói như vậy nhưng thật tâm rất coi trọng ái tướng này: “Giáo sư Lạc, không phải lần này cậu về nước là vì cô bé này đó chứ?”

Lạc Hàm nhìn thẳng vào mắt ông, một lúc lâu sau Đường Viễn còn tưởng anh không trả lời câu hỏi của mình thì nghe giọng của anh vang lên: “Kết luận này, tôi không phủ nhận.”

Dứt lời, anh nói một câu ‘Tiễn khách’: “Vụ án này tôi cũng sẽ tham gia hỗ trợ điều tra; cho nên, Đội trưởng Đường ngài cứ yên tâm giao cho Đàm Mạt xử lý đi.”

Sau khi tiễn Đội trưởng Đường đi khỏi, Lạc Hàm ngồi ở bên cạnh Đàm Mạt, chống cằm ngắm nhìn dung nhan điềm tĩnh của cô, anh đưa tay giúp cô kéo lại áo khoác.

Nếu như cô vẫn chưa nhận ra cô là của anh, vậy thì để cho mọi người đều biết rõ quyền sở hữu cô nằm trong tay anh.

Đã mười giờ rưỡi, Lạc Hàm cho rằng đã đến lúc phải đánh thức Đàm Mạt.

Anh cúi người kề sát đầu vào bên tai cô, ngữ khí khàn khàn: “Này, dậy thôi!”

Đàm Mạt kéo kéo áo khoác che hai tai, miệng lẩm bẩm gì đó.

Lạc Hàm thở ra một hơi thật sâu, gia tăng âm lượng: “Đàm Mạt, nhanh lên một chút. Đừng ngủ nữa!”

Đàm Mạt đưa tay ra, quơ trúng cổ Lạc Hàm, liền ngay sau đó cô kèo đầu Lạc Hàm vào trong áo khoác, giọng nũng nịu: “Đừng ầm ĩ…”

Vẻ mặt cho dù trời có sập vẫn không suy chuyển của Lạc Hàm đột nhiên cứng đờ, trong bóng đêm, hơi thở của cô phả vào mặt anh, một luồng khí thơm mát xộc đến. Trong ‘không gian nhỏ hẹp’ khiến tim anh đập không còn như bình thường.

Lạc Hàm ổn định hô hấp, ngồi thẳng lên, kéo tay Đàm Mạt đang ôm cổ anh ra, lấy lại áo khoác, lạnh nhạt: “Đàm Mạt, không phải em muốn ngủ ở đây đêm nay chứ.”

Cảm giác bao bọc ấm áp trên lưng biến mất, Đàm Mạt lồm cồm ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn Lạc Hàm khoanh hai tay, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống mà nhìn cô, cô vội vàng đứng lên: “Anh đến đây từ lúc nào?”

“Khoảng ba tiếng trước.” Lạc Hàm mặc lại áo khoác: “Bữa khuya tôi mang đến nguội ngắt cả rồi, em mang về hâm nóng lại ăn đi.” Anh sẽ không nói cho cô biết, món ăn đó là của một cửa hiệu lâu đời, bất kể là ai cũng phải xếp hàng mới mua được, anh đợi gần một tiếng đồng hồ mới tới lượt mình. Anh đưa hộp cơm giữ ấm cho cô, sải bước ra khỏi cửa.

Đàm Mạt sẽ mãi không ngờ rằng, sự thật chính là: Lạc Hàm, người trước nay luôn biết tiết chế, lạnh lùng, lại có thể đỏ mặt vì hành động vô tâm vừa rồi Đàm Mạt.

Đàm Mạt nhìn bóng lưng của anh, dọn dẹp gọn gàng, cô lấy túi xách, nhanh chân chạy theo, cô cảm nhận được thân nhiệt hôm nay của Đại Boss đã xuống âm mười mấy độ.

“À! Gần đây tôi phụ trách vụ án trộm thận, muốn nghe ý kiến của anh.” Ngồi trên ghế phụ lái, Đàm Mạt lấy quyển sổ ghi chép của mình ra, chợt phát hiện người ngồi ghế tài xế rất lạnh lùng, không muốn để ý tới cô xíu nào.

Hôm nay Lạc Hàm sao vậy? Là vì chờ cô quá lâu sao? Nhưng … Rõ ràng anh hoàn toàn có thể đánh thức cô mà…

Đàm Mạt nhíu mi: “Anh làm sao vậy?”

“Không có gì.”

“Tôi vừa hỏi anh sao anh không trả lời? Anh có nghe tôi nói gì không đấy?”

“Đang nghe.”

— Có cần tích chữ như vàng thế không!

Thôi, Đàm Mạt nghĩ có lẽ là do tiết trời lạnh giá ảnh hưởng tới cơ mặt Lạc Hàm, cô mở nắp hộp đựng thức ăn, mùi thơm nức xông vào mũi.

Là canh cá viên!

Nước canh trong vắt, thịt viên tròn vo, lập tức đánh thức dạ dày đã bị chủ nhân quên chưa lấp đầy.

Đàm Mạt cười cười, nheo mắt nhìn sang Lạc Hàm: “Là cửa hiệu danh tiếng ở phố Đông đúng không?”

Lạc Hàm ừ một tiếng, chỉ qua khóe mắt vẫn có thể nắm bắt trọn dáng vẻ sung sướng của cô.

Kích cỡ viên cá viên vừa vặn nhìn là mê, Đàm Mạt vừa mới múc một viên, liền bị Lạc Hàm gọi lại: “Đút cho tôi.”

… !

Anh đang lái xe, được không đây? ! ! !

Đàm Mạt do dự không biết phải tiến hành hành động này như thế nào, lại nghe Boss nói tiếp: “Đây là tôi mua.”

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn…

Đàm Mạt duỗi tay, cầm thìa đưa về phía anh. Từ từ cẩn thận, sợ chắn tầm nhìn lái xe, lại sợ cá viên rơi xuống.

“Gần chút.” Lạc Hàm dựa vào ghế lái, bình thản ung dung.

Rốt cục, BOSS cũng nuốt viên cá viên vào miệng, từ từ nhấm nháp: “Rất ngon! Phần còn lại cho em.”

Đàm Mạt hốt hoảng… Sao vẫn có cảm giác ăn đồ bố thí vậy nè…

Lạc Hàm nhoẻn miệng cười: Không nguội, đủ ấm.

Cho đến khi Đàm Mạt về đại viện, vào phòng của mình cô vẫn chưa nghĩ thông tại sao Lạc Hàm lại xuất hiện ở đội hình sự…

*

Phòng IT rốt cục cũng mang đến tin tốt, hai trong số các nạn nhân có thông tin trùng lặp. Hai người họ đều là khách hàng của một thẩm mỹ viện.

Chuyện này thoạt nhìn cũng không có liên quan quá lớn đến vụ án; nhưng mà, trừ chuyện này ra lại không có manh mối hữu dụng nào khác.

Trong đội của Lưu Hướng Dương chỉ có mình Đàm Mạt là nữ, vì thế, nhiệm vụ đến thẩm mỹ viện tìm hiểu sẽ rơi trúng Đàm Mạt.

Thẩm mỹ viện này có diện tích vừa đủ, không tọa lạc ở khu vực đông đúc náo nhiệt.

Đàm Mạt vừa đẩy cửa đi vào, một cô gái có nước da rất đẹp, diện mạo tiêu chuẩn tiến tới chào đón, cô ta đon đả: “Chào chị, xin hỏi chị muốn phẫu thuật thẩm mỹ hay làm đẹp?

Đàm Mạt nghĩ đi nghĩ lại, trả lời cô ta: “Làm đẹp.”

Phẫu thuật thẩm mỹ hình như có hơi ‘quá’.

Cô bé này tên Tiểu Thuần, là nhân viên tư vấn cácc hạng mục chăm sóc sắc đẹp. Cô ta nhìn vẻ đẹp không chút tì vết của Đàm Mạt, thầm cảm thán ‘Làm đẹp gì chứ, chẳng qua không có chỗ tiêu tiền thì đúng hơn!’

“Ở đây có bảng giá chi tiết, chị xem trước, em rót nước.”

“Được, cám ơn!”

Đàm Mạt quan sát cả thẩm mỹ viện, không lớn, nhưng trang hoàng tinh tế, nhân viên không nhiều lắm, đều là các cô gái trẻ, đẹp. Vừa rồi nghe Tiểu Thuần giới thiệu, chỉ có Viện trưởng và một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ là nam giới. Sau khi Đàm Mạt xem xong các hạng mục chăm sóc sắc đẹp, Tiểu Thuần đưa ra một tấm thẻ: “Chị đăng ký là hội viên của viện, sau này đến đây đều được khuyến mãi giảm giá, bên em còn tặng chị suất chăm sóc da miễn phí theo định kỳ nữa ạ.”

Đàm Mạt điền xong giấy đăng kí, liền theo Tiểu Thuần đến khu vực làm đẹp ở lầu hai.

Thu nhập của Lâm Bắc Bắc không cao, khi tới đây nhất định chọn gian ngoài, không yêu cầu phòng VIP..

Đàm Mạt tiến vào khu thường. Có hai cô gái đang massage da mặt, nhân viên phục vụ cũng còn khá trẻ. Đàm Mạt nằm xuống ghế bên cạnh, một cô bé đeo khẩu trang tiến đến chăm sóc, quan sát một lúc: “Em nói thật da của chị cực kỳ đẹp, nhất định phải luôn chăm sóc cẩn thận, đừng lơ là mà quên mất dưỡng da.”

Ra khỏi thẩm mỹ viện, Đàm Mạt cảm thấy rất kỳ lạ. Theo cô quan sát được các nữ nhân viên ở đây không đủ sức ra tay với Lâm Bắc Bắc. Email điều tra được không quá nhiều tin tức cá nhân. Cô chợt nghĩ không biết có khi nào Lâm Bắc Bắc chịu trả gấp đôi để được vào phục vụ trong phòng VIP hay không? Đàm Mạt quyết định sẽ tìm Lâm Bắc Bắc nói chuyện thêm lần nữa.

Ngồi trong phòng làm việc, Lạc Hàm xem đoạn video gửi từ tiệm nét ở trấn nhỏ, cộng với miêu tả sơ lược của nữ lễ tân ở khách sạn Thành Phủ; bỗng nhiên, màn ảnh xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông cao gầy đeo khẩu trang thu hút ánh mắt anh.

Thời tiết không lạnh, gã lại đeo khẩu trang, từ lúc bắt đầu bước vào, liền nhìn quanh tiệm net, lưng gã hơi còng, tới tới lui lui rất nhiều lần ở trong hành lang, cuối cùng ngồi xuống trong một góc khuất nơi mà camera không quay tới được.

Ngón tay Lạc Hàm gõ lên mặt bàn, không thấy rõ bộ dạng của gã ta, nhưng dựa vào những thông tin thu thập được anh nghĩ, có thể gọi điện thoại cho Đàm Mạt rồi.