Chương 26:

Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đàm Mạt đưa Boss về nhà, lái đến tận cổng cô vẫn không dám nói cho Lạc Hàm biết lần trước cô đã làm xước một chiếc Porsche.

Sắc mặt Lạc Hàm rất kém, sốt cao khiến hai má ửng đỏ. Anh dựa trên ghế sofa, nới lỏng cổ áo sơ mi, hai mắt nhắm nghiền. Đàm Mạt vào bếp rót cho anh ly nước ấm, lấy khăn mặt ra chườm lạnh, hỏi anh, “Thuốc hạ sốt để ở đâu?”

Lạc Hàm thều thào, “Trong phòng để đổ, tủ màu nâu ngăn thứ ba.”

Nhớ rõ ràng như thế, Đàm Mạt không khỏi mỉm cười.

“Tôi chỉ lên cơn sốt, chớ không mất trí nhớ.” Lạc Hàm liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ chỉ cái ly ở trên bàn, “Ly này là tôi chuẩn bị cho em.”

… Vừa rồi vào bếp cô thấy cái ly đó rất xinh nên tiện tay lấy ra.

Cô ho nhẹ một tiếng, đi vào phòng chứa đồ. Bây giờ cũng đã quen cách bố trí nhà Lạc Hàm, có thể tìm đồ vô cùng thuần thục.

Khi mang thuốc ra, dường như Lạc Boss đã ngủ thiếp đi.

Nét đẹp anh tuấn tựa như kiệt tác tinh mỹ được nhà điêu khắc tỉ mỉ tạo nên. Hàng mi hẹp dài cộng với làm da trắng nõn mang đến cảm giác trắng đen đối lập rõ rệt. Bình thường dáng vẻ lạnh nhạt hay nói mấy câu độc miệng, nhưng thực chất lại là một người thận trọng và bình tĩnh, ít nhất, theo cô cảm nhận là thế.

Đàm Mạt đút thuốc cho Lạc Hàm, sau đó dọn dẹp ly tách.

Lạc BOSS khép hờ mắt nhìn theo bóng lưng cô, dù đang sốt rất cao, khóe miệng gượng nở nụ cười thỏa mãn.

Giằng co một đêm, lúc tỉnh lại Đàm Mạt phát hiện mình nằm ở trên giường trong phòng ngủ của Lạc Hàm, còn người bệnh không thấy đâu!

Cô nhớ rõ ràng tối hôm qua mình nằm nhoài bên thành giường, cách nửa tiếng thay khăn chườm lạnh cho anh một lần.

Vội vàng đứng lên, muốn chạy xuống dưới lầu tìm người, liền phát hiện Lạc Hàm vừa mới tắm xong đang đứng ở trước cửa lau tóc.

Anh mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, cả người lộ vẻ tuấn dật phi phàm.

So với Đàm Mạt tóc tai dựng ngược, quần áo có chút nhăn nhúm thoạt nhìn rất ‘Hỗn loạn’.

Lạc Hàm nhàn nhạt liếc cô một cái, “Đi rửa mặt trước đi.”

Đàm Mạt đi lên trước: “Anh còn sốt không?”

Lạc Hàm khựng lại, bỗng nhiên nghiêng người chế trụ hai tay cô, dán trán mình lên trán cô, chòng ghẹo: “Em nói xem?”

Những giọt nước đọng trên tóc tựa như chạm đến tim Đàm Mạt, cô hốt hoảng trả lời: “Hình như… Còn hơi nóng một chút…”

Lúc này chuông cửa vang lên, Lạc Hàm buông cô ra, “Ra mở cửa đi.”

Người đàn ông trung niên đứng ở trước cửa rõ ràng rất kinh ngạc khi trông thấy Đàm Mạt, nhưng vị thư ký dày dạn kinh nghiệm này lập tức tỉnh trí.

Tuy lúc cậu chủ gọi cho ông lệnh ông ta mang đến một bộ quần áo phụ nữa và bữa sáng, ông ta đã cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà … cô bé này không phải là người lần trước ông gặp ở bệnh viện hay sao?

Đột nhiên, ông ta muốn nhanh chân trở về báo cáo với phu nhân!

Thư ký giao quần áo và bữa sáng cho Đàm Mạt, sau đó lập tức rời đi.

Đàm Mạt nhìn người đàn ông mặc âu phục trước mắt, lắc đầu khó hiểu. Bây giờ shipper đều ăn mặc sang trọng đắt tiền vậy à?!!

Đàm Mạt cầm bữa sáng trên tay, vẻ mặt mông lung nhìn Lạc Hàm, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe BOSS chậm rãi nói: “Em hy vọng tôi hay em nấu bữa sáng?”

“… !”

Có vài người hồi phục sức khỏe chính là khôi phục ‘Sức chiến đấu’ …

Trong bữa ăn, Lạc Hàm làm như vô tình nhắc: “Hôm nay, tôi có tiết.”

“!”

Rồi liếc nhìn Đàm Mạt đầy ẩn ý, tiếp tục: “Nhưng tôi bị cảm, vẫn chưa khỏe.”

Đàm Mạt khẽ nhíu mày, anh muốn gì?

“Vi nhân sư biểu*, không thể bỏ tiết lung tung.”

*thầy giáo phải làm gương

“!”

“Ý của anh là… Muốn tìm người dạy thay?” Cuối cùng Đàm Mạt đưa ra được trọng tâm vấn đề.

“Ừ!” Lạc Hàm dừng một chút: “Nhưng tạm thời chưa tìm được người.”

“Vâng!” Đàm Mạt múc một muỗng cháo trắng, tại sao cô có một loại dự cảm bất thường thế này.

Từ từ, âm thanh khàn khàn ma mị của BOSS vang lên bên tai cô: “Cho nên, em tới dạy thế giúp tôi.”

“!”

“Tôi…” Đàm Mạt muốn tìm lý do để từ chối.

“Là ai … tối hôm qua mạo hiểm giá lạnh giúp em bắt tội phạm?” Ngữ khí thật ‘đáng thương’

“Là ai … sáng nay dậy sớm giúp em đặt bữa sáng?” Ngữ khí thật ‘đáng thương’!

“Là ai…” Thật muốn ‘đánh đòn’!

Không chờ Lạc Hàm hùng hổ nói hết một tỉ lý do kia, Đàm Mạt đáp lời bằng ngữ khí kiên định, chết không từ nan: “Tôi đi!”

Boss tựa như có điều suy nghĩ liếc cô một cái, gật gật đầu: “Ừ, ăn cơm đi, quần áo đã đưa tới.”

Tiếp đó, Đàm Mạt vốn dĩ phải đi làm, lại gọi điện cho Đội trưởng Đường xin phép nghỉ.

… Cúi đầu nhìn bộ quần áo nhăn nhúm của mình, Đàm Mạt bỗng nhiên kịp tỉnh ngộ: Anh đã chuẩn bị sẵn quần áo để cô đến trường dạy thay, vậy còn hỏi ý kiến của cô làm gì chứ?!!

Và như thế, sáng nay tại giảng đường lớn, Trương Mỹ Bối đã đứng xếp hàng ở cửa rất lâu mới cướp được vị trí đầu trông thấy Đàm Mạt cầm tài liệu đi lên bục giảng, cô ta … chấn kinh!!!

Khiếp sợ đương nhiên đâu chỉ một mình Trương Mỹ Bối! Tất cả sinh viên chờ để được nhìn Giáo sư Lạc điển trai ngay lập tức tròn mắt ngạc nhiên.

Đàm Mạt nhìn đám đông ở bên dưới, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh: “Hôm nay Giáo sư Lạc ngã bệnh, nên tôi đến dạy thay. Hôm nay đề tài của chúng ta là…”

Chưa đợi Đàm Mạt nói xong phần giới thiệu, một sinh viên phát hiện ‘cô giáo’ xinh đẹp này chính là nữ sinh bị Giáo sư Lạc bắt ở lại sau giờ học!

“Cô không phải là bạn học lần trước không trả lời được câu hỏi, bị giáo sư Lạc giữ lại sau giờ học ư?!” Không biết ai thẳng thắn hô to lên.

Trong nháy mắt cả giảng đường vang lên những tiếng cười khúc khích.

Đàm Mạt quýnh quánh, nhưng cô gắng trấn tĩnh, đang chuẩn bị nói tiếp phần mở đầu của mình.

Lúc này, một giọng nam trầm thấp dễ nghe từ trong loa phóng thanh truyền tới, ở một góc giảng đường, Lạc Hàm cầm micro, lạnh nhạt: “Chính là cô ấy, em có ý kiến?”

Giáo sư Lạc âm thầm xuất hiện trong nháy mắt ‘xử đẹp’ những tò mò của đám sinh viên …

Cả giảng đường yên tĩnh trở lại.

“Em tiếp tục đi.” Anh buông phone, ở phía dưới nhìn cô.

Đàm Mạt không ngờ rằng, thật lâu về sau, chuyện này đã trở thành giai thoại trên diễn đàn của đại học A.

17 tuổi đi Princeton học PHD.

21 tuổi tốt nghiệp tiến sĩ

Điều này không phải ai cũng có thể làm được.

Đàm Mạt dựa theo giáo án đã soạn sẵn của Lạc Hàm, trong lúc giảng cô còn lồng ghép những kiến thức mình học được, và kinh nghiệm công tác khi còn ở Mỹ, ai nấy đều im lặng lắng nghe.

Không thể tưởng tượng được ‘đại thần’ như vậy mà lần trước lại bị giữ lại.

Sắp hết tiết, Đàm Mạt cũng hoàn thành bài giảng, cô nhớ trước kia các giáo sư luôn sẽ dành ra một ít thời gian cuối giờ để đặt câu hỏi, liền hỏi: “Mọi người còn câu hỏi nào không?”

Giảng đường vốn an tĩnh bỗng nhiên xuất hiện những tiếng xì xầm to nhỏ. Những tưởng không có ai muốn đặt câu hỏi, một nam sinh dũng cảm đứng lên. Vì giảng đường rất lớn, nên cậu ta buộc gia tăng âm lượng: “Xin hỏi cô là sinh viên, trợ giảng hay là giảng viên ạ?”

Ấy…

Đàm Mạt chần chừ một chút, khóe mắt quét qua chỗ Lạc Hàm đang khoanh hai tay, vẻ mắt rất hào hứng.

Cô không nên trông cậy vào anh cứu mạng.

“Trước kia là sinh viên…” Đàm Mạt tránh nặng tìm nhẹ.

Hiển nhiên câu trả lời này không làm cho sinh viên thỏa mãn.

Sau khi nam sinh kia ngồi xuống, một nữ sinh khác lại đứng lên: “Vậy chị và giáo sư Lạc quan hệ thế nào?”

… !

Đàm Mạt âm thầm cảm thán: Bọn nhỏ bây giờ, đều nói chuyện trắng trợn như vậy sao???

“Đồng nghiệp.” Trước đây…

“Vậy là giáo sư rồi?”

Đàm Mạt không nói gì…

Cuối cùng, một nam sinh phát biểu: “Thưa cô, vậy cô có bạn trai chưa? Cô có cái nhìn thế nào về vấn đề sư đồ luyến?”

Toàn giảng đường ồ lên!

Đàm Mạt chợt cảm giác trước mắt một mảnh tối đen…

Khi cô cảm thấy mặt mình đã đỏ lên, một giọng nam dứt khoát cắt đứt tiếng nghị luận trong giảng đường: “Không phải câu hỏi học thuật xin miễn trả lời. Tan học.”

Lạc Hàm từ trong góc phòng đứng lên, đi ra phía cửa hông chờ Đàm Mạt.

Cứu mạng sớm hơn một chút không được ư???

Khi ra về, các sinh viên tò mò liếc nhìn về phía cô. Trương Mỹ Bối vốn luôn e ngại trước sự thu hút của Giáo sư Lạc, đột nhiên có dũng khí, bước đến bên cạnh Đàm Mạt kì kèo: “Mạt Nhi, đi tìm Mộ Mộ ăn cơm không? Không phải lần trước cậu đã hứa rồi sao?”

Chữ ‘Được’ còn chưa ra khỏi miệng, chợt nghe giáo sư Lạc nho nhã lễ độ đáp lời: “Thật ngại, cô ấy đã có hẹn.”

Cô có hẹn khi nào?

Trương Mỹ Bối vẫn không can tâm: “Mạt Nhi, ngày mai thứ Bảy, ở khu M cách thành phố B không xa, có một sân trượt tuyết mới khai trương, khuyến mãi lớn lắm, đi cùng nhé!”

Lúc này không đợi Lạc Hàm xen ngang, Đàm Mạt sung sướng trả lời: “Được.”

Giáo sư Lạc ho nhẹ hai tiếng.

Trương Mỹ Bối thử thăm dò hỏi: “Giáo sư Lạc, thầy có thì giờ rảnh không? Muốn cùng đi bọn em không? Ngoại trừ em và Mạt Nhi, còn có mấy nữ sinh khoa Vật lý.”

Giáo sư Lạc không trả lời, ngược lại nhìn về phía Đàm Mạt.

… Nhìn cô làm gì?

Đàm Mạt ngẫm nghĩ nhất định không thể để cho Lạc Hàm đi ‘Ảnh hưởng đám chị em bọn cô trao đổi cảm tình’. Vì thế dùng lời lẽ chính nghĩa hồi đáp Trương Mỹ Bối: “Ở khu trượt tuyết rất lạnh, thầy ấy cảm mạo còn chưa khỏe, cho nên không đi đâu.”

Trương Mỹ Bối sửng sốt, nghe sao thấy Đàm Mạt lo lắng cho giáo sư quá vậy?

Còn ‘đương sự’ chỉ cười cười: “Ừm … Vậy lần này không đi.” Tiếp theo khóe mắt liếc về các bạn sinh viên ‘vểnh tai nghe lén’ ở xung quanh: “Lần sau em đi cùng tôi.”

…………… ! ! !

Lại phạm phải ‘Nói nhiều tất hớ’ rồi ư!!!

Chuyện này thật không khoa học!!!