Chương 15:

Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trình Tuấn xuất hiện dưới ánh đèn rực rỡ, đường nét tuấn tú khiến không ít chị em có mặt ở đó phải đỏ mặt.

Trong góc tối, Đàm Mạt cuộn tay thật chặt, nhìn chằm chằm về phía trước. Anh ta tự xưng mình là Jason, là bạn trai của Hoàng San San.

Làm sao anh ta có thể thích Hoàng San San được chứ?

Đàm Mạt vẫn tin tưởng một điều anh ta không thể yêu ai khác ngoài Đàm Hi!

Toàn bộ đèn trong hội trường lại được bật sáng trở lại. Người đàn ông đứng giữa sân khấu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về một hướng khác phía đằng xa, nở nụ cười gian trá. Đàm Mạt cau mày: Anh ta thấy mình sao?

“Người đàn ông đó biết em?” Lạc Hàm không biết quay trở lại bên cạnh Đàm Mạt từ khi nào, anh tựa như tùy ý đưa ra kết luận nhưng ngữ điệu lại rất chắc chắn: “Từ rất lâu rồi!”

Đàm Mạt dời tầm mắt, chuyện gì cũng không tránh được cặp mắt sành sỏi của Lạc Hàm.

Cô chỉ tay âm điệu bình bình: “Thế nhưng, tôi và anh ta không quen biết!”

À! Không quen?

Lạc Hàm nheo mắt. Đôi mắt đen tuyền quét mắt nhìn Đàm Mạt một hồi, thầm đánh giá. Anh vẫn chưa quên được ánh mắt của Đàm Mạt khi nhìn anh ta. Lạc Hàm không tiếp tục truy hỏi, bây giờ không phải lúc.

Hoàng Tông Tường đứng dưới sân khấu, vẻ mặt không lộ ra bất cứ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào một người. Không phải là đứa con gái giống người vợ quá cố của lão mà chính là người đàn ông đột nhiên xuất hiện trên sân khấu kia. Hoàng Tông Tường quơ quơ ly vang đỏ trong tay, màu vang đỏ thẫm như máu. Mắt nhìn người của Hoàng San San quả thật không tệ, đã chọn cho lão một người con rể xuất sắc.

Hoàng San San tự nhiên khoác tay Trình Tuấn, đi xuống, bên trong hội trường lại tiếp tục bầu khí náo nhiệt. Hai người đến trước mặt Hoàng Tông Tường, Trình Tuấn gật đầu thay cho lời chào, còn Hoàng San San nâng ly rượu đụng nhẹ vào ly của Hoàng Tông Tường: “Ba ba! Sinh nhật vui vẻ!”

“Mày không chúc tao chết sớm đó đã là phúc cho tao rồi!” Hoàng Tông Tường một hơi cạn sạch ly rượu, đôi mắt đen láy nhìn chăm chăm Hoàng San San.

Cô ta nở nụ cười khúc khích, nhấp một hớp rượu: “Ba đừng hiểu lầm San San. San San bên ngoài chưa bao giờ đem lấy phiền phức cho ba mà!”

Hooàng Tông Tường bĩu môi một cái, nghe Hoàng San San nói tiếp: “Hơn nữa, ba không quên mấy mối làm ăn trước đều không phải do Jason giúp ba đưa ra quyết định sao?” Nói xong, cô ta đan tay vào tay Trình Tuấn, ngập tràn hạnh phúc.

Hoàng Tông Tường cho dù không thích Hoàng San San nhưng không cách nào phủ nhận người đàn ông kề vai sát cánh với cô ta. Mấy vụ làm ăn liên quan đến ma túy vốn dĩ không dễ dàng có được. Hoàng San San ở Mỹ biết được chuyện này, đề cử người đàn ông này với lão. Jason bằng phương án tinh vi đã giúp lão có lời hơn trăm triệu và mãi đến hôm nay lão mới biết mặt người này.

Jason vẫn im lặng nhìn hai cha con đối đáp, không nói một lời. Ánh mắt của anh ta không nhìn về phía Hoàng San San mà lại hướng về Đàm Mạt cũng đang nhìn thẳng về phía anh ta không chút kiêng dè.

— Chẳng phải là không mong gặp lại mình sao?

Không hiểu sao Trình Tuấn cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Anh ta ôm vai Hoàng San San: “Thưa bác, San San đứng lâu rồi, cháu xin phép đưa San San lên lầu nghỉ ngơi một chút.” Hoàng San San thuận thế tựa cả người vào anh ta.

“Đi đi!” Hoàng Tông Tường không phải chưa điều tra qua thân thế của người đàn ông tên Jason này. Anh ta lớn lên trong cô nhi viện, sau đó được một gia đình trung lưu ở Mỹ nhận nuôi, được đối xử rất tốt.

Trình Tuấn xoay người rời đi, trong lúc lơ đãng, anh ta và Đàm Mạt bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của cô lạnh lùng nhưng vẫn dõi theo anh ta.

Đàm Mạt … quan tâm anh ta sao?

Trình Tuấn ôm Hoàng San San vào lòng, chóp mũi chạm nhẹ vào tóc cô ta. Đột nhiên sự xuất hiện của một người đàn ông mạnh mẽ với khí chất cao quý khiến anh ta buộc phải ngước nhìn.

Tão nhã, ánh mắt sắc bén tựa như nhìn thấu mọi việc!

Trình Tuấn quét mắt đánh giá Lạc Hàm, sau đó ngày lập tức quay nhìn hướng khác.

Người đàn ông xuất sắc cả về vóc dáng lẫn khí chất như thế khiến cho tâm trạng Trình Tuấn lại rơi vào sầu não.

“Đã lên lầu rồi mà em còn không nỡ dời tầm mắt?” Âm thanh bình bình, tựa như chỉ trần thuật lại sự việc.

Đàm Mạt lúng túng cụp mắt: “Xin lỗi!”

“Theo tôi!” Lạc Hàm nghiêng người, che chở Đàm Mạt ra về. Cách đó không xa A Tường và A Hiên chạy đến bên cạnh Hoàng Tông Tường thì thầm gì đó.

“Là bọn chúng!” Đàm Mạt trông thấy hai người, cô trấn tĩnh đi sát bên Lạc Hàm, nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc.

Còn vẻ mặt Hoàng Tông Tường lúc này hoàn toàn biến sắc.

*

Điện thoại di động trong túi rung lên – Là Steve.

“Cậu chủ, mọi việc đã sắp xếp xong. Đúng như cậu dự liệu, bọn họ xuất hiện rồi. Máy theo dõi siêu nhỏ đã ghi lại được, bây giờ gửi cho cậu luôn không?”

Vị thiếu gia ngồi trên sofa bàn tay nghịch qua nghịch lại chiếc áo ngực nồng đậm hương nước hoa phụ nữ.

“Hừm! Gửi trước rồi chờ lệnh của tôi!”

“Cậu chủ, máy quay cũng ghi lại được hình ảnh của hai người kia, khả năng bây giờ vẫn ở trong bữa tiệc.”

Hắn im lặng một chút, rồi dặn dò: “Xem xong đoạn băng tôi sẽ trả lời cho cậu!”

Nghe được tiếng mở cửa phòng tắm, người phụ nữ từ trong bước ra, hắn ngắt điện thoại, tay đút túi quần đứng lên.

Người phụ nữ quấn độc một chiếc khăn tắm. Hắn đứng trước mặt ả, vóc dáng cao lớn bức người khiến ả cảm giác ngột ngạt.

“Anh yêu …” Ả e thẹn nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt đang dò xét ả, bàn tay ả vô thức nắm chặt khăn tắm, căng thẳng tột độ.

Hắn im lặng nhìn người phụ nữ, giọng lạnh lùng: “Tôi có việc. Em nghỉ ngơi trước đi!” Rồi bỏ đi không chút lưu luyến.

Người phụ nữ nhìn bóng lưng của người đàn ông, ngơ ngác.

Đêm hôm ấy, bóng đêm không một mảnh nhu tình.

Ngồi trên xe Đàm Mạt thắt dây an toàn: “Tư liệu thế nào?”

“Đã gửi cho Tiêu Triết, bọn họ đang phân tích. Dựa vào những tài liệu này không khó để buộc tội tên Hoàng Tông Tường trước pháp luật, nhưng vấn đề then chốt ở chỗ …” Lạc Hàm ngừng một chút, đây cũng chính là lý do anh về nước, “… Tập đoàn ma túy RT của Mỹ, hy vọng lần này có chút thông tin liên quan đến bọn chúng ….”

“RT …” Đàm Mạt lặp lại, tập đoàn ma túy này khi còn đi học ở Mỹ cũng nghe nhắc đến. Trong đợt phác họa chân dung bọn tội phạm buôn ma túy, cũng là chân rết của bọn RT. RT đã sớm lọt vào danh sách đen của không ít quốc gia, tuy đã triệt phá rất nhiều đường dây nhưng cũng chỉ là đám tôm tép, còn thế lực chính phía sau thì không có một chút tin tức. Không ai biết được nguồn cung của bọn chúng bắt nguồn từ đâu, cũng chẳng biết vận chuyển theo đường nào, ngay cả việc liên lạc ra sao cũng không rõ.

“Lạc Hàm!” Đàm Mạt nhìn kính chiếu hậu, nghiêm túc lên tiếng: “Hình như có kẻ theo đuôi chúng ta.”

Đôi mắt Lạc Hàm trở nên lạnh lẽo, nhếch miệng cười, đó là nụ cười tự tin khi đối mặt với sự khiêu chiến.

Là bọn chúng …

Hoàng Tông Tường không thể nào phản ứng nhanh như thế.

Lạc Hàm rơi vào trầm tư khiến Đàm Mạt có chút bất an.

“Thắt chặt dây an toàn!” Ngữ khí bình thản nhưng lại mang đến cho người nghe sự an tâm.

Đàm Mạt thắt chặt dây đai. Chiếc xe Bentley màu bạc tăng tốc, cảnh sắc hai bên đường vụt qua trước mắt, bầu không khí trong xe trở nên căng thẳng. Đàm Mạt nhìn gương mặt nghiêng của Lạc Hàm, vẻ mặt kiên định, cô đột nhiên cảm thấy tin tưởng anh hơn rất nhiều.

Lạc Hàm lái xe lượn qua lượn lại như xiếc nhưng vẫn không thể cắt đuôi được xe sau. Đến ngã tư đường, Lạc Hàm nhìn thời gian hiển thị đèn xanh đèn đỏ, không biết anh ấn nút gì, khi xe tăng tốc thì chiếc xe sau trái lại lại đột ngột giảm tốc. Lạc Hàm lái nhanh hơn, quẹo qua mấy khúc cua, chẳng mấy chốc không còn trông thấy chiếc xe theo đuôi kia nữa!

“Anh vừa làm gì vậy?”

“Cho lốp xe chúng gặp chút rắc rối!”

Chiếc Bentley cũng có công năng này sao? Đàm Mạt đột nhiên cảm thấy người đàn ông bên cạnh cô luôn khiến cho cô hiếu kỳ.

“Đêm nay qua chỗ tôi!” Lạc Hàm mở miệng.

Đàm Mạt sững người, sau đó trả lời một cách tự nhiên: “Vâng!”

Cô biết tình hình hiện tại là thế nào, tốt nhất không nên tách ra. Ở bên Lạc Hàm cô luôn có cảm giác rất an toàn.

Chiếc xe Benltey bạc từ từ tiến vào tiểu khu, bảo an ngẩn ngơ khi trông thấy Đàm Mạt, cô gái này mấy ngày trước còn mang băng vải, hôm nay sao lại đẹp như thế này: “Chào cô!”

“À …. Chào anh!” Đàm Mạt ngơ ngác … hình như cô không quen anh ta.

Lạc Hàm mở cửa xe, lạnh nhạt lên tiếng: “Loại bắt chuyện này lần sau đừng tái diễn!”

Đàm Mạt chớp mắt, ‘loại bắt chuyện’ nghĩa là thế nào?

*

Steve lái xe, Katy nhai kẹo cao su ngồi bên cạnh, đôi môi đỏ thổi ra quả bóng lớn, phá lên cười nhạo báng, cười trên nỗi đau của người khác.

“Ha ha ha! Nhanh như vậy đã bị mất dấu!”

Steve chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp! Chuyện này không chỉ mình tôi chịu trách nhiệm!”

Katy khinh bỉ nhìn gã: “Ha ha ha! Anh cho rằng cậu chủ hi vọng anh đuổi theo được bọn họ à?”

“Cô có ý gì?”

“Không lẽ cậu chủ muốn anh đuổi theo giết họ? Cậu chủ không hề có mệnh lệnh này!” Katy vừa nói vừa điều chỉnh kính chiếu hậu chỉnh trang lại nhan sắc.

Đúng là Steve chỉ nhận được lệnh theo dõi địa chỉ của hai người này.

“Mục đích của cậu chủ chỉ muốn nhắc cho bọn họ biết bọn họ đã bị bại lộ, ‘game’ sau phải nhớ chú ý!” Katy liếc nhìn sắc mặt thảm sầu của Steve: “Anh theo cậu chủ còn lâu hơn tôi, nhưng tâm tư của cậu chủ lại đọc không thấu. Chẳng trách lần trước cậu chủ lệnh cho tôi phải theo anh đi đến nhà xưởng.”

“Cô im miệng cho tôi!” Steve nén giận.

“Người què đừng nên chọc tôi, không thì sẽ hiểu được câu ‘Sống không bằng chết’ là gì!” Katy đưa tay vỗ vỗ mặt gã, “Khuôn mặt này xem ra cũng không tệ lắm!”

Biến thái!

Steve không nói nữa, đôi mắt gã nhìn về phía trước, tự hỏi: Cậu chủ không tin gã sao?!!

Lạc Hàm liếc nhìn Đàm Mạt trong bộ lễ phục ngồi lặng im trên sofa. Gió đêm thổi tung bay làn tóc, đôi giày đã được cởi ra đặt dưới nền nhà. Chân trần, bộ dạ phục dài trông cô không khác gì đứa bé con.

Lạc Hàm cởi áo vest, phủ thêm lên người cô, nhưng Đàm Mạt nhích sang một bên: “Tôi không muốn mặc đồ của anh!” Trong mắt cô chính là, tôi không thích thái độ ghét bỏ khi anh nói tôi phải giặt sạch quần áo!

Lạc Hàm sững người, sau đó nở nụ cười, ngữ điệu ung dung: “Ngại quá Đàm tiểu thư, đêm nay em phải nghe theo tôi!”

Đàm Mạt đã hoàn toàn hiểu ý tứ của Lạc Hàm.

Anh đưa quần áo của anh cho cô, bộ dáng nghiêm túc: “Nếu như em muốn mặc lễ phục hoặc lõa thể khi ngủ … tôi đều không để ý!”

Đàm Mạt đoạt lấy bộ quần áo trên tay anh, lách người vào phòng tắm, nhỏ giọng kêu rên: “Cái này người ta gọi là … định mệnh!”

Lạc Hàm vuốt trán nhìn bóng lưng yểu điệu khuất sau cánh cửa, thở dài, người đàn ông tên Jason kia có quan hệ với cô không hề hời hợt như cô nói.

Tắm sạch, Đàm Mạt thay quần áo của Lạc Hàm. Cô phát hiện cho dù Lạc Hàm rất gầy nhưng quần áo của anh khoác trên người cô vẫn rất rộng. Cô sắn ống quần, cùng Lạc Hàm ngồi trên sofa đọc tư liệu.

Đàm Mạt đến gần, “Thế nào? Có phát hiện số liệu gì liên quan đến RT không?”

Lạc Hàm im lặng một lúc mới nói: “Sợ là chúng ta không phải là người đầu tiên đánh cắp tư liệu này.”

Anh quay đầu nhìn Đàm Mạt, sững người.

Cô mặc chiếc áo sơmi và quần của anh, gương mặt trắng nõn phớt đỏ, lông mi cong dài, mùi thơm thoang thoảng từ người cô truyền đến. Mái tóc ướt đẫm, vài giọt nước còn đọng ở đuôi tóc như những hạt sương lấp lánh.

Đột nhiên Lạc Hàm cảm giác có phần mất tự nhiên, anh dời tầm mắt, thanh âm khàn khàn: “Tư liệu này đủ để định được tội trạng của Hoàng Tông Tường nhưng lại không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến tập đoàn RT?”

“Là đám người đó sao?” Đàm Mạt căng thẳng.

“Hừm! Gay go chính là chúng ta đã bại lộ. Vừa rồi chúng chỉ muốn nhắc cho chúng ta chuyện này.” Lạc Hàm đứng lên đi về phía phòng tắm, Đàm Mạt đi lẽo đẽo theo sau lưng anh: “Chúng ta bị đám người của Hoàng Tông Tường bắt gặp trong phòng ngủ kia sao? Là người phụ nữ đó?”

“Không phải, là camera. Trước khi chúng ta đột nhập, kỹ thuật IT của cảnh sát đã khống chế toàn bộ hệ thống bảo an của căn nhà. Thế nhưng, thu được hình ảnh của chúng ta ắt hẳn là hệ thống của đám người kia.” Lạc Hàm bình tĩnh trần thuật.

Đàm Mạt trông thấy Lạc Hàm xoay người đối diện với cô, vóc dáng cao lớn che phủ toàn bộ thân thể cô, Đàm Mạt kết luận: “Hoàng Tông Tường không phát hiện ra được chuyện này!”

Trước đây không phải Đàm Mạt chưa từng tiếp xúc vụ án có liên quan đến ma túy nhưng phương pháp trừng phạt hay trả thù theo kiểu thần không biết quỷ không hay như thế này thật khiến người ta sợ hãi. Mục đích ban đầu của bọn chúng không phải muốn nuốt số ma túy kia, mà chính là Hoàng Tông Tường.

Bọn chúng muốn mượn dao giết người, và con dao này chính là đội cảnh sát hình sự.

Đàm Mạt suy nghĩ nhập tâm, chỉ tỉnh trí lại khi có một chiếc khăn rất lớn che ngang tầm mắt, cảm nhận được có người đang vò vò mái tóc của cô, là Lạc Hàm?

Lạc Hàm ma sát tóc của Đàm Mạt, nhàn nhạt lên tiếng: “Nước nhỏ trên sàn, em chịu trách nhiệm lau khô.”

“…”

“Tôi phụ trách lau tóc, em lau sàn!” Vừa nói vừa tùy ý xoa xoa đầu Đàm Mạt, cười cười: “Rất công bằng.”

“…”