Chương 31:

Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học

Đăng vào: 12 tháng trước

.

CHƯƠNG 31

A Duệ nhìn họng súng đen ngòm, bàn tay run rẩy dần buông xuống.

Trình Tuấn cầm súng, vẻ mặt lạnh tanh, từng bước tiến lên, đỡ Đàm Mạt dậy, súng vẫn chỉa thẳng vào A Duệ.

“Cõng cô ta về!” Giọng nói của anh ta trầm thấp, ra lệnh. A Duệ nhìn người đàn ông trước mắt, so với người hiền lành trong biệt thự tựa như hai người khác hẳn.

A Duệ cõng Bội Bội lên lưng, bước thấp bước cao đạp lên nền tuyết dày đi về phía trước.

Trình Tuấn một tay cầm súng, một tay nắm cổ tay Đàm Mạt, muốn đi phía sau A Duệ. Chợt phát hiện Đàm Mạt không cử động.

“Làm sao vậy?” Anh ta kề sát vào tai, nhỏ giọng hỏi.

Đàm Mạt cảm giác như mình đã chết rồi, hoặc cũng có thể ứng nghiệm lời Mộ Hà nói: ‘Tớ chưa bao giờ hy vọng cậu sẽ trở thành thần hộ mạng.’

“Chân… Trật rồi…”

Trình Tuấn vốn dĩ đang nghiêm túc bỗng nhiên nở nụ cười, anh ta đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống: “Lên đây đi.”

Đàm Mạt do dự nhưng không lên tiếng, ánh mắt Trình Tuấn lóe sáng, ra giọng thoải mái: “Mạt Nhi, em có muốn dùng ‘nhục hình’ với tôi không?”

*nhục hình: trừng phạt thể xác

Đàm Mạt đờ người, sau đó đường hoàng bước tới, tay cô khoác lên trước ngực anh ta, có phần lúng túng.

Vẫn chưa giữ được thăng bằng, Trình Tuấn bước mạnh khiến Đàm Mạt lập tức phải ôm chặt cổ anh ta ….

Dường như có tiếng thở dài từ phía sau truyền đến, Trình Tuấn cất khẩu súng vào. Từ rất lâu trước đây, anh ta cũng từng muốn cõng cô giống thế này, một đường đi thẳng về phía trước.

Di động của Đàm Mạt không liên lạc được, Lạc Hàm gọi điện thoại cho Mộ Hà, báo cho Mộ Hà biết đại khái tình huống của Đàm Mạt ở bên rừng. Mộ Hà nghe giọng nói ở đầu dây bên kia: “Anh đang đến đây?”

“Ừ!” Lạc Hàm lạnh lùng nhìn bông tuyết bay bay dày đặc ở phía trước, mặt không chút biểu cảm. Phải mất hai tiếng từ chỗ anh chạy đến khu M, anh biết rất rõ cho dù mình có cố gắng hết sức chạy tới cũng không kịp, thế nhưng, anh phải trông thấy Đàm Mạt!

Tuyết rơi nhỏ dần, liên lạc với bên cảnh sát, biết được bọn họ và xe cứu thương cũng đang mở đường lên núi.

Không biết Trình Tuấn đã chạy đi đâu, Mộ Hà gọi cả Đại Dũng và Tiểu Huân tới cùng nhau bàn bạc, sau đó ra khỏi biệt thự. Vừa bước ra ngoài đã trông thấy bóng người từ phía xa.

“Bội Bội!” Đại Dũng nhìn thấy A Duệ cõng Bội Bội, lập tức chạy vội qua.

Đi sau lưng bọn họ chính là Trình Tuấn và Đàm Mạt.

A Duệ lén lút gửi cho Bội Bội một tờ giấy, nói rõ cậu ta đã biết cô ta là thủ phạm vụ đầu độc. Cậu ta đe dọa nếu cô ta không nghe lời sẽ tung toàn bộ chứng cớ công bố lên mạng. Tuy rằng gia thế và bối cảnh của Bối Bối rất lớn, nhưng sức mạnh Internet lại không dễ khống chế. Cô ta cài đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại, là hi vọng nếu cô ta gặp phải nguy hiểm, Tiểu Huân có thể bị đánh thức, sau đó phát hiện cô ta mất tích.

Đại Dũng và Tiểu Huân đi theo xe cứu thương đưa Bội Bội tới bệnh viện, còn A Duệ thì bị cảnh sát dẫn đi. Chỉ còn lại nhóm của Mộ Hà, nguyên nhân chủ yếu là vì Đàm Mạt ‘Không có cách nào đi’ …

Trương Mỹ Bối nghi hoặc: “Tuyết lớn như vậy, Bội Bội cũng không bị đông chết, thật sự là quá may mắn!”

Mộ Hà đưa mắt nhìn Đàm Mạt ngồi ở trên ghế, chậm rãi nói: “Ừ, đông lại để tỏa nhiệt!”

Trương Mỹ Bối: “…”

Trình Tuấn mang thùng sơ cứu đi tới, đưa cho Mộ Hà: “Trong biệt thự chỉ có những thứ này, thật có lỗi.”

Mộ Hà nhận lấy, cô ta phát hiện Trình Tuấn không có rời đi, mà đứng ra xa một chút quan sát động tác của cô ta. Lòng tựa gương sáng, Mộ Hà rũ mắt, anh ta lại muốn làm gì?

Mộ Hà bôi thuốc cho Đàm Mạt, băng bó lại: “Mạt Nhi, tớ cảm thấy đời này đều không hy vọng cậu là thần hộ mạnh của tớ!”

“…”.

— Biết ngay thế nào cũng bị cằn nhằn mà…

“Đứng dậy thử xem có thể đi được không?” Mộ Hà lượn qua bên cạnh, Đàm Mạt vịn cái ghế đứng lên.

Vừa ngẩng đầu liền trông thấy một bóng người cao gầy đang bước nhanh về phía mình.

Người đó mặc áo khoác ngoài màu đen, tuấn tú cao ngạo. Đàm Mạt đứng chưa vững, tính lên tiếng chào hỏi đã bị Lạc Hàm ôm chặt vào lòng.

Trên người anh vẫn còn mang theo hơi lạnh, nhưng cảm giác mát lạnh ấy lại khiến Đàm Mạt cảm thấy rất thoải mái.

Cô bị anh giam cầm vào trong ngực, cằm Lạc Hàm đặt trên đầu cô, tay chặt chẽ giữ chặt hông cô.

Chứng kiến màn này, Trương Mỹ Bối sợ đến choáng váng, Mộ Hà lặng lẽ liếc mắt nhìn Trình Tuấn, anh ta đứng đó, không biểu lộ cảm xúc, thẳng tắp như cây tùng cây bách.

Một lúc lâu sau một giọng nói lành lạnh vang lên: “Chân của cô ấy bị thương, không nên đứng lâu.”

Lạc Hàm buông Đàm Mạt ra, đỡ cô ngồi xuống, nghiêng đầu, mặt đối mặt với người đàn ông cao gầy, con ngươi khóa chặt anh ta.

Khóe môi Lạc Hàm khẽ nhếch: “Cảm ơn!” Ngay sau đó chuyển đề tài: “Tuy nhiên, không cần anh quan tâm.”

Đàm Mạt muốn nói gì đó, nhưng bị Mộ Hà cắt ngang: “Trời sắp tối rồi, nhân lúc tuyết nhỏ, chúng ta mau xuống núi thôi!”

Vì Đàm Mạt đi đứng bất tiện, chuyện thu dọn hành lí giao lại cho Mộ Hà và Trương Mỹ Bối.

Đàm Mạt khẽ nhíu mày quan sát Lạc Hàm, anh ngồi bên cạnh cô, không nói một lời. Sao cô có cảm giác dường như anh …Tức giận?

Trình Tuấn không theo bọn họ xuống núi, trước khi Đàm Mạt đi, anh ta gọi cô lại: “Cô Đàm. Thật sự xin lỗi!”

Khách sáo và xa lạ như thế.

Tầm mắt Đàm Mạt dừng ở trên người anh ta, trầm mặc một lát rồi đáp: “Thật ra, phải cám ơn anh!”

Dứt lời, Lạc Hàm đỡ cô lên xe.

Trước khi Lạc BOSS đóng cửa xe, anh liếc mắt nhìn Jason đầy ẩn ý, đôi môi mấp máy; sau đó, phóng xe về phía trước.

Ánh mắt Trình Tuấn sắc lẹm, người đàn ông kia vừa nói với anh ta: Cô ấy, là của tôi.

Từ sân trượt tuyết trở về, Đàm Mạt hơi khó chịu, vết thương trên chân hai ngày nay vẫn không khá lên, đi làm khá bất tiện.

Sáng sớm thứ Hai, dì giúp việc đỡ cô ra cổng đại việncô được dì người làm giúp đỡ đưa ra đại viện… Cảm thấy có chút mất mặt, chắc có lẽ nên sắm một chiếc nạng.

Mới ra khỏi công, cô chợt trông thấy chiếc Bentley rất quen mắt…

Lạc Hàm tựa trước cửa xe, tư thái tao nhã.

Đàm Mạt muốn hỏi: Anh… Không lạnh sao? Vì sao không ngồi chờ ở trong xe?

Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nhớ lại lời Mộ Hà nói với cô hôm qua: “Mạt Nhi, nếu cậu không thích Lạc Hàm thì tốt nhất cách anh ấy xa một chút.”

Đàm Mạt lơ ngơ không hiểu: “Chuyện đó và có thích hay không có quan hệ gì sao?”

Mộ Hà muốn tóe máu: “Đương nhiên… Có quan hệ.”

Tiếp theo Mộ đại thần không thèm để ý đến cô nữa, trở về nhà trọ của mình.

Dì giúp việc dìu Đàm Mạt ra ngoài, bà ta không lường trước được sẽ gặp được một chàng trai trẻ tuổi, khí chất và tướng mạo anh tuấn bất phàm như thế. Bà ta thầm nghĩ người đàn ông này thật xứng với cô chủ nhà bà! Rốt cục bà chủ không cần ảo nảo tìm người cho cô chủ xem mặt nữa rồi!

Bà ta đặt tay Đàm Mạt vào trong tay Lạc Hàm: “Vậy thì làm phiền cậu.”

Lạc BOSS hiếm khi lộ ra mỉm cười ấm áp với một người xa lạ: “Không phiền!”

Dì giúp việc ỏn ẻn quay trở vào trong, miệng khẽ ngâm nga một đoạn nhạc.

— Dì à… Không nên bị sắc đẹp làm mê mẩn chứ ạ!!!

“Hôm nay anh không có lớp sao?” Đàm Mạt liếc đồng hồ đeo tay.

“Có!” Lạc Hàm lái xe, không nhìn cô.

Từ sau khi bị Mộ Hà ‘dạy bảo một trận’, Đàm Mạt luôn cảm nhận được Lạc Hàm luôn đối xử với cô theo một cách rất kì lạ … còn kì lạ như thế nào thì cô không thể giải thích được … Giống như, sáng nay anh tới đón cô đi làm – Đó chính là một hành động vô cùng ‘Kỳ lạ’.

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ?

Chẳng lẽ!

Đàm Mạt cau mày, này…

Đến phòng hình sự, Đàm Mạt bị Lạc BOSS với vẻ mặt nghiêm túc đưa vào văn phòng, đón nhận hàng chục ánh mắt tò mò, hóng chuyện …

An vị tại chỗ của mình, Đàm Mạt nhớ lại câu nói vừa rồi của Lạc Hàm: Holmes đã từng nói ‘Sau khi đã loại trừ tất cả những trường hợp không thể nào xảy ra được, giả thiết còn lại cuối cùng, dù chưa chắc chắn, thiếu cơ sở đến đâu cũng là sự thật”..

…Anh ấy muốn gì?

Đàm Mạt xoắn xuýt một hồi, quyết định nên nghiên cứu hồ sơ để giảm bớt phực tạp một chút. Được một lúc, Tiêu Triết đi tới, khí sắc của anh ta hình như không tốt lắm.

“Anh hết phép rồi à?”

“À! … Cô …” Tiêu Triết tỏ vẻ muốn nói lại thôi: “Hôm nay sao cô lại đi làm cùng Lạc Hàm?”

Đàm Mạt trả lời: “Chân của tôi bị trật, vẫn chưa đỡ.”

Trả lời xong, phát hiện sắc mặt Tiêu Triết hình như còn kém hơn. Đàm Mạt suy nghĩ một chút, câu trả lời của cô hình như có chút vấn đề về mặt logic: Trật chân không có quan hệ gì với việc Lạc Hàm đưa cô đi làm…

Thôi thôi … Cô không suy nghĩ nữa! … Trong đầu cô vang vọng một thanh âm khiến cô phiền chết đi được.

Tiêu Triết nhìn Đàm Mạt đang ngây người, dường như đã hiểu chuyện, anh ta biết điều rời đi.

Giữa trưa Đàm Mạt nhờ đồng nghiệp có xuống căn-tin mua giúp cô ổ bánh mì. Vị đồng nghiệp còn chưa quay lại đã gặp … ‘Giáo sư Lạc’.

Tay anh cầm hai hộp cơm giữ ấm, sau lớp khăn quàng cổ là gương mặt điển trai, trắng nõn.

Vừa rồi ai nói với cô là có tiết dạy! Là ai đã từng nói với cô ‘vi nhân sư biểu’, không thể tùy tiện bỏ tiết!

“Anh… Hình như rất rảnh rỗi?” Nói xong, Đàm Mạt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đồng nghiệp còn ởtrong phòng đều nín thở, giảm thấp âm lượng, dỏng tai nghe giáo sư Lạc trả lời.

Giáo sư Lạc chậm rãi lên tiếng: “Thời gian nghỉ ngơi của tôi, đều dâng kính cho em.”

Trong phòng có người khẽ bật cười. Đàm Mạt cảm thấy hai má đỏ bừng. Liếc đồng hồ, cô quả quyết Lạc Hàm chưa hết giờ giảng. Không được! Cô phải đáp trả: “Khụ khụ! Giáo sư Lạc, anh tan lớp sớm, các sinh viên có đồng ý không?”

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại,mọi người thầm suy nghĩ: Bình thường nhìn Tiểu Đàm dịu dàng ít nói, không biết cách nói chuyện, thật ra rất có sức chiến đấu nha…

Lạc Hàm mở hộp giữ ấm ra, hương vị thơm ngào ngạt buộc Đàm Mạt không nhịn được phải xoay đầu lại.

Ngay lập tức phát hiện, anh chống cằm, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn mình, nhã nhặn trả lời: “Tôi nói với bọn họ rằng, phải đi đưa cơm cho một người, nên hôm nay tan học sớm.”

— Ặc… Anh sẽ không nói người đó là cô chứ?

“Bọn họ phản ứng thế nào?” Đàm Mạt yếu ớt hỏi.

Lạc Hàm chuyển đũa cho cô, trong mắt chan chứa ý cười: “Bọn họ hỏi: Thầy, người đó là ai vậy?”

Đàm Mạt có chút bất an: “Anh … anh đã trả lời… như thế nào?”

Lạc Hàm cong cong khóe môi: “Sư mẫu!”

*Vợ thầy

Đôi đũa của Đàm Mạt rơi bộp trên nền nhà ….

— Cháu thật sự xin lỗi … Bác Lạc! Cháu không nên cướp bữa trưa của bác…