Chương 12:

Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chưa đầy một tiếng, bác sĩ chuyên khoa đeo khẩu trang bước ra. Trông thấy vị thư ký ông ta hơi sửng sốt một chút, sau đó chạy nhanh đến bắt tay: “Đừng lo lắng! Vết thương đã xử lý xong xuôi, không nghiêm trọng, chỉ hơi bị chấn động não, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày!”

Vị thư ký thở hắt ra một hơi, nở nụ cười: “Cám ơn anh!”

Bác sĩ đi ngang qua dãy ghế, khi nhìn thấy Lạc Hàm, ông ta khẽ run. Lạc Hàm liếc mắt nhìn ông ta, nhẹ gật đầu, lúc này bác sĩ mới dám rời đi.

Cửa phòng giải phẫu bật mở, Đàm Mạt được đẩy ra ngoài, an tĩnh ngủ say lại khiến người khác cảm thấy đau lòng, thân thể gầy yếu, quấn một vòng băng trắng. Lạc Hàm mấp máy môi. Không ai nghe rõ anh đang nói gì, những lời nói ấy chỉ dành cho một mình mình: Đàm Mạt! Xin lỗi!

Ga trải giường trắng bệch như sắc mặt Đàm Mạt lúc này, mái tóc tán loạn trên gối giống như tấm vải trắng bị vẩy mực. Lạc Hàm ngồi trên sofa trong phòng bệnh cao cấp, trên tay anh vẫn cầm điện thoại di động của Đàm Mạt. Danh bạ điện thoại rất ít số. Ngoại trừ anh, phòng cảnh sát hình sự, thì cũng chỉ có ba mẹ cô và một người tên Mộ Hà.

Lạc Hàm nên cám ơn trời đã được ban cho anh một trí nhớ siêu phàm. Hai từ Mộ Hà này anh nhớ, dĩ nhiên không phải từ miệng của Đàm Mạt, mà là từ một huynh đệ tốt khác của anh — Khương Vĩnh Ân, người này là một thiên tài trong lãnh vực kỹ thuật. Lạc Hàm cũng nhớ ra trong đợt xét tuyển lần thứ hai, Đàm Mạt nhận được một cú điện thoại, cô gọi người đầu dây bên kia là ‘Mộ Mộ’, ắt hẳn là gọi Mộ Hà.

Đứng dậy, giúp Đàm Mạt điều chỉnh chai nước truyền dịch.

Anh nên đánh giá một người phụ nữ thông tuệ, đã từng cùng cảnh sát Mỹ phác họa chân dung tội phạm, phá được vụ án lớn, lại có thể lỗ mãng một mình đi đến nơi hẻo lánh như thế, hơn nữa, lại không mang theo bất kỳ vật phòng thân này như thế nào đây?

Vị thư ký vừa mới tiếp điện thoại của Tiêu Triết quay trở vào. Ông ta có thể hiểu sơ được tình hình, mở miệng an ủi: “Cậu chủ, cậu đừng quá tự trách!”

Động tác Lạc Hàm khựng lại, không đáp lời ông ta.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Lạc Hàm có cảm giác hổ thẹn, cũng may anh đến kịp lúc, cũng may cô không bị thương nặng.

Anh đã sớm đoán ra được lối vào mật thất khu tàng trữ ma túy nhưng lại không nói với cô, cũng không thể ngờ được cục diện lại thành ra thế này.

Đối với Đàm Mạt, Lạc Hàm vẫn chưa quen thuộc sự có mặt của cô bên anh, cũng giống như trước đây, anh chỉ thích xử lý công việc một mình. Đàm Mạt là trợ thủ của anh, cũng giống như anh luôn quan tâm những chi tiết nhỏ nhặt nhất, có những lúc sức quan sát khinh người của cô khiến anh giật mình và phải nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa.

Anh vuốt trán, sai lầm này anh sẽ không tái phạm lần nữa.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ, lặng yên tiến vào, đêm còn rất dài.

Chuyện Đàm Mạt bị thương không để cho những vị quan lớn nhà họ Đàm biết, cho dù là anh cũng chẳng cách nào có thể ngăn cản bọn họ đưa Đàm Mạt đi.

Lạc Hàm ngửa đầu dựa vào thành ghế sofa. Hiện tại, anh không thể để cô đi, anh cần cô.

Nhận được điện thoại là lúc Mộ Hà đang ngủ trên chiếc giường đơn ở phòng thí nghiệm. Bị đánh thức, cô tức giận cho dù nhìn màn hình biết đó là của Đàm Mạt: “Mạt Nhi, sớm như vậy đã kéo đầu tớ dậy? Hệ thống của cậu bị úng nước à?”

Nghe được thanh âm của Mộ Hà, Lạc Hàm yên lặng một chút, sau đó lên tiếng: “Cô Mộ! Tôi là Lạc Hàm, thủ trưởng của Đàm Mạt. Hiện tại cô ấy đang nằm viện, nếu tiện mong cô ghé qua bệnh viện tổng bộ một chút. Nếu như không được, tôi có thể phái người đến trợ giúp công việc cho cô cho đến khi nào cô rảnh mới thôi.”

Mộ Hà chỉ cần nghe hai chữ ‘Bệnh viện’ lập tức tỉnh cả người. Cô bỏ qua ngữ khí kiêu căng trong câu nói của Lạc Hàm, vừa nghe điện thoại vừa đứng dậy, vài từ đơn giản nhưng ngữ điệu vô cùng lo lắng: “Tôi đến ngay!”

Khi trông thấy Mộ Hà, lần đầu tiên một người luôn chẳng có chút hứng thú với chuyện ‘nhi nữ tình trường’ chợt giác ngộ được tại sao Khương Vĩnh Ân đã từng nói với anh một câu: Biết rõ rõ ràng ràng là có rất nhiều người, nhưng cũng nhất định phải là cô ấy.

Mộ Hà và Đàm Mạt mang đến cho người đối diện hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Cô ta xông vào phòng bệnh, trên người vẫn mặc chiếc áo blouse, mái tóc cột phía sau, dáng vẻ có chút mệt mỏi, những dáng dấp dịu dàng tinh tế lại tạo cho tâm tình đối phương tốt dần lên.

Nhìn Đàm Mạt trên giường bệnh, Mộ Hà cau chặt mày, thẳng thừng trách cứ: “Anh Lạc, anh có thể giải thích được tình huống này không? Mạt Nhi nhà tôi hôm nay mới từ Hongkong trở về thôi mà.”

Lạc Hàm khẽ nhíu mày, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, cô Mộ đây khác xa so với vẻ ngoài rất nhiều, “Cô có thể chờ đến khi cô ấy tỉnh lại rồi kể cho cô nghe. Còn bây giờ, tôi cần cô báo tin cho người nhà cô ấy.”

Tìm đến cô chỉ vì chuyện này?!!!

Mộ Hà thoáng chút không hài lòng, nhưng cân nhắc … Nếu để cho ông nội Đàm biết chắc chắn cuộc sống sau này của Đàm Mạt nhất định không dễ chịu nữa. Cô ta quyết định nên phớt lờ người đàn ông hung hăng, kiêu ngạo, lạnh lùng ở trước mắt: “Cho tôi một đề án có tính khả thi cao nhất!”

Lạc Hàm đứng lên, cầm chiếc áo khoác trên thành ghế sofa, bình thản: “Giải thích nguyên nhân vì sao đêm nay cô ấy không về. Thuận tiện, thêm lý do để cô ấy có thể ở bên ngoài ít ngày. Tôi nghĩ, cô Mộ tuyệt đối có đủ thông minh để xử lý chuyện này.”

Khuôn mặt thanh tú của Mộ Hà né qua một tia khó chịu: “Anh định để Đàm Mạt nằm viện mấy ngày, còn gạt cả người nhà cậu ấy?”

“Yên tâm, vết thương của cô ấy không nặng!” Dứt lời, Lạc Hàm sải bước ra ngoài, vị thư ký theo sát phía sau.

“Này này … Anh tính cho Mạt Nhi ở đây?” Mộ Hà hoàn toàn không hiểu nổi ý đồ của đại boss trước mắt. Tuy rằng vết thương của Đàm Mạt không nặng, nhưng băng vải quấn trên đầu cô ít nhất mấy ngày mới có thể tháo xuống được.

Lạc Hàm đút hai tay vào túi quần, đôi mắt ánh lên tia bỡn cợt: “Ý của cô là muốn cô ấy ở cùng tôi?”

Trước khi xoay người rời đi, anh bỏ lại thêm một câu: “Vậy sau này phiền cô Mộ nhé!”

Mộ Hà nhìn bóng lưng của Lạc Hàm, khẽ thở dài: Mạt nhi à … Nếu so với Boss nhà cậu thì tớ thấy tớ vẫn còn là người tốt.

Lạc Hàm ra khỏi cổng, quay sang thư ký dặn dò: “Mời chuyên gia dinh dưỡng đến, chuyện của tôi không nên báo lại với ba tôi. Đêm nay cám ơn ông. Tôi đi trước!”

Thư ký nhìn Lạc Hàm mở cửa xe, lái chiếc Land Rover rời đi, ông ta khẽ thở dài … Khoảng cách mãi vẫn như trước đây.

Lạc Hàm đeo tai nghe, điểm đỏ nhấp nháy trên bản đồ, nó đang di chuyển về phía nội thành. Rất rõ ràng, tài xế đang lái xe và người chuyển hàng không phải là cùng một nhóm, nếu không phải vậy thì hàng chưa đủ, hắn sẽ không rời đi.

Lạc Hàm nheo mắt: Chuyển vào trong thành phố tấp nập, là ngươi muốn khoe khoang thành quả của mình sao?

Hừm!

“Tiêu Triết, tình huống thế nào?”

Đầu dây bên kia, Tiêu Triết đã phái người tháo bỏ đoạn băng giả xuống, trên màn hình lúc này là cảnh tượng chính.

“Sau khi cậu cứu được Đàm Mạt, có người xuất hiện ở vị trí cửa hông, sau đó lái chiếc xe ma túy đi. Rõ ràng hắn không phải là người của nhóm hai người sắp hàng kia!” Ngữ khí của Tiêu Triết thoáng run rẩy. Anh ta không ngờ được Lạc Hàm lại lợi hại như vậy, anh có thể dự đoán được hai nhóm sẽ hành động đồng thời, trước đó còn lệnh cho lắp đặt camera và máy theo dõi đúng vị trí.

“Nội dung có điều tra ra được không?” Lạc Hàm bình tĩnh hỏi tiếp.

“Hai người xếp hàng không nói chuyện nhiều, nhưng trước khi tiến vào mật thất, chúng có nhắc đến hai từ ma túy. Tớ đã phái người làm theo chỉ thị. Chiếc xe kia vẫn ở ngoại thành. Cậu đang ở đâu? Có cần tớ qua không?” Tiêu Triết dù sao vẫn còn trẻ tuổi, dễ bị kích động.

“Không cần! Cậu ở phòng quan sát, không lâu nữa bên trong sẽ xuất hiện quỷ. Cậu mở lớn hai mắt, bắt được chỗ của hắn cho tôi!” Lạc Hàm đánh bánh lái: “Theo xe để cho tôi. Giữ liên lạc. Ngắt máy đây!”

Đầu dây bên kia chỉ còn nghe những âm thanh tít tít, Lạc Hàm nhếch miệng. Đúng như anh suy đoán, cả hai bên đều sẽ không bỏ qua cơ hội này. “Hắn ta” cũng giống như trong suy đoán của anh … Chỉ có điều vì sao hắn lại lãng phí thời gian như thế?

*

Người đàn ông lái xe, bên tai là tiếng cười sang sảng của cậu chủ. Gã khá kinh ngạc, vì sao hôm nay tâm tình của cậu chủ lại tốt như vậy?

“Cậu chủ, em không thể lái loanh quanh lẩn quẩn như vậy hoài được. Rốt cuộc phải chuyển hàng này đi đâu?”

Người đàn ông được mệnh danh là cậu chủ ngừng cười, con mắt sáng quắc nhìn ra ánh đèn lấp lánh phía ngoài cửa sổ. Giờ khắc này lại đẹp như vậy. Hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng: “Steve, mày đoán thử coi tên đàn ông phát hiện ra nơi giấu ma túy giống chúng ta tại sao lại không lái xe đi?”

Steve cầm tay lái, ngẫm nghĩ: “Vì anh ta không biết trong xe là gì?”

Người đàn ông phá lên cười nhạo: “Mày cho rằng một người thông minh như thế lại ngốc như vậy sao?”

“Vậy thì vì cái gì?”

“À!!!” Cậu chủ đi đến trước tủ rượu, chọn một chai rượu đỏ lâu năm, chậm rãi rót vào ly cao cổ, thanh âm tùy ý, có chút lười biếng: “Vì trong mắt anh ta, người phụ nữ ấy còn giá trị hơn số ma túy đó gấp ngàn lần.”

Steve không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi lại.

“Nếu giá trị đám độc phẩm này còn không bằng một ả đàn bà bị thương … Vậy, chúng ta dùng nó trị một mạng!”

Cậu chủ quơ quơ ly rượu vang, đem ly rượu vừa rót đầy đổ vào gốc cây trong góc phòng, tư thái kiêu ngạo, xem thường, tựa như đang đối xử với đám ma túy đã tới tay: “Chúng ta đem số hàng này trả lại Hoàng Tông Tường rồi nhìn đám cảnh sát ngu xuẩn chơi với hắn như thế nào!”

Steve không tin vào tai mình: “Chuyện này …”

Ma túy nhiều như vậy, có giá trị cả chục triệu lại không cần? Gã không thể hiểu được cậu chủ của mình.

Không thấy đầu dây bên kia đáp lời, một giọng lạnh như băng truyền đến: “Mày muốn cãi lệnh?”

“Cậu chủ, em không dám! Em tuyệt đối không dám! Bây giờ em chuyển số hàng này đến đâu.” Steve câm miệng, gã hiểu rõ cậu chủ của mình tàn nhẫn đến mức nào.

Cậu chủ cầm ly rượu, đôi mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời đen kịt: “Đưa đến vị trí phát hỏa lần thứ hai. Cứ đặt vào trong mật thất của hắn, cái mật thất mà hắn luôn luôn lấy làm kiêu ngạo ấy. Để chúng ta giúp mấy tên cảnh sát ngu ngốc ấy một chút!”

“Vâng!”

Chiếc xe của Steve cuối cùng biến mất trong màn đêm dày đặc ở vùng ngoại ô.

Lạc Hàm nhìn điểm đỏ dần dần ra khỏi nội thành, tim anh đập nhanh hơn … Mục đích của bọn chúng không phải là ma túy mà là Hoàng Tông Tường. Ngón tay anh gõ nhẹ trên bánh lái, khi rơi vào suy nghĩ anh thường vô thức làm động tác này.

Điểm đỏ cuối cùng cũng tiến vào khu vực nguy hiểm mà anh đã khoanh vùng, Lạc Hàm khẽ nhếch miệng.

Rất thú vị!

Xem ra lần này đã gặp được kỳ phùng địch thủ.