Chương 38:

Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học

Đăng vào: 12 tháng trước

.

CHƯƠNG 38:

Đàm Mạt ngất ngây trở về đại viện, trước khi ném mình lên giường, cô đột nhiên hiểu ra ý của Lạc Hàm vừa rồi nói với cô: ‘Không đủ nồng!’ – ‘Hương vị của anh!’

Trên người của cô, hương vị của anh ấy … còn chưa đủ.

Có người thật sự rất lợi hại, cho tới bây giờ đều giở trò lưu manh một cách lịch sự như vậy.

Đàm Mạt cảm thấy bỏng rát hai gò má, cô dùng nước lạnh vốc mặt, mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Cô tựa người trên thành giường, một tay cầm di động. Liếc mắt, chợt trông thấy tấm ảnh ở đầu giường.

Khi đó, bọn họ vẫn còn rất ngây ngô.

Anh trai luôn dịu dàng, Trình Tuấn xán lạn như ánh mặt trời, còn cô luôn nhẹ nhàng an ổn.

Nếu bây giờ anh trai vẫn còn sống, có khi nào bị Lạc Hàm chọc tức đến mức hoa tay múa chân không? Sau đó sẽ giở giọng kẻ cả: Muốn làm bạn trai của em gái tôi, cậu phải bước qua cửa ải của tôi trước.

Khi Đàm Hi nói những lời này, chắc chắn dáng vẻ của anh ấy sẽ rất hung hăng.

Đàm Mạt nhắm mắt lại hồi tưởng, hình như từ khi cùng Lạc Hàm xác định quan hệ, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều. Chẳng lẽ anh thực sự có sức mạnh thần kỳ như vậy?

Đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, chợt tiếng chuông điện thoại đánh thức Đàm Mạt. Là điện thoại của Mộ Hà.

Nghĩ đến chuyện cô và Lạc Hàm vừa mới… hôn nhau, cô bỗng dưng không biết làm sao để kể lại với Mộ Hà … cô chần chừ lên tiếng: “Alo!”

“Phản xạ chậm vậy?” Mộ đại thần tắt đèn phòng thí nghiệm, mặc áo khoác lông dày ra ngoài. Đèn đường của Đại học A hòa lẫn cùng ánh trăng trong vắt nhưng lạnh lùng, chiếu lên cơ thể gầy yếu của cô ta. Bàn tay cầm di động hơi lạnh: “Chắc cậu không quên đã đồng ý cùng tớ đi mua quà đâu đúng không?”

“…” Không quên… Nhưng mà… Hình như cô không còn thời gian rảnh.

“Mộ Mộ, thương lượng với cậu chuyện này được không?” Ngữ điệu Đàm Mạt hoàn toàn vô lực.

Bước chân trên nền tuyết bỗng khựng lại, Mộ Hà hơi hơi nhíu mày: “Cậu không có thời gian?”

“…” Quả nhiên Mộ đại thần và cô không ở cùng một đẳng cấp.

“Chuyện này… À! Chúng ta có thể dẫn theo Lạc Hàm?” Thử dò hỏi.

A…

Vì thế, tối thứ Tư, cùng nhau đi dạo phố ngoại trừ Mộ Hà và Đàm Mạt, còn có một vị nam sĩ dáng người cao gầy, khí chất nho nhã bất phàm.

Mộ Hà vốn định kéo Đàm Mạt, lại bị Lạc Hàm giành trước một bước, đương nhiên là anh kéo bả vai của Đàm Mạt qua.

Mộ Hà nheo mắt, không nói gì, nhưng tâm tư xoay chuyển.

“Mạt Nhi, cậu có ý kiến gì không?” Mộ Hà muốn kéo Đàm Mạt về phía mình, nhưng chưa đợi Đàm Mạt trả lời, giọng nam trầm ấm, bình đạm vang lên: “Ắt hẳn là cô biết rõ ông nội cô thích gì hơn so với cô ấy.”

Mộ đại thần liếc Lạc Hàm một cái, không nói thêm tiếng nào.

Ba người cùng nhau đi uống trà chiều, bình thường Đàm Mạt và Mộ Hà đều thích nếm phần bánh của nhau; nhưng lần này, Mộ Hà và Đàm Mạt chưa kịp ra tay, Lạc Hàm đã chiếm thời cơ chọn mỗi loại hai phần, quay sang nói với Đàm Mạt: “Em cần ăn nhiều một chút.”

Gương mặt Đàm Mạt phiếm hồng, Mộ Hà quan sát hành động mờ ám giữa hai người bọn họ, vẫn không lên tiếng, duy chỉ có ánh mắt ngầm đánh giá Lạc Hàm.

— Giáo sư Lạc lạnh lùng kia quả nhiên có ý muốn chiếm hữu… Quá mạnh mẽ!

Mua quà xong, Mộ Hà kéo Đàm Mạt đi toilet.

Quét mắt nhìn Lạc Hàm đắc ý, bây giờ xem anh làm sao có thể đi cùng!

“Mộ Mộ, cậu làm sao vậy?” Nhìn Mộ Hà tựa người vào bồn rửa tay bên cạnh, Đàm Mạt cảm thấy Mộ Hà có cái gì điều gì đó.

“Mạt Nhi, cậu không cảm thấy à?” Biểu tình vẫn bình đạm như trước, nhưng ngữ điệu lộ rõ sự xa cách.

Đàm Mạt rất nghiêm túc ngẫm nghĩ, sờ sờ ngực, yếu ớt trả lời: “Có… Tim đập… rất nhanh.”

“…” Nếu cô ta không cứu, ngày nào đó Đàm Mạt sẽ bị Lạc Hàm nuốt cả thịt lẫn xương vào bụng cũng còn chưa phát hiện!

Tuy nhiên, cô ta không hề thích cách Lạc Hàm ngang nhiên chiếm mọi thời gian của Đàm Mạt như vậy, Đàm Mạt không phải của một mình anh!

Mộ đại thần thở dài, đi theo phía sau Đàm Mạt và Lạc Hàm, hai người bọn họ đưa Mộ Hà về nhà trọ của cô ta trước. Ttrước khi xuống xe, Mộ Hà rất khó chịu, trên cửa sổ xe của Lạc Hàm cô vẽ một cái dấu ‘X’ to thật to, rồi nở nụ cười tươi rói: “Tạm biệt, giáo sư Lạc.”

“Ừ, tạm biệt.” Đương nhiên anh biết ẩn ý khi Mộ Hà nhấn mạnh hai chữ ‘Tạm biệt’ kia.

Đưa Đàm Mạt trở về đại viện, Lạc Hàm không bỏ qua cơ hội đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon, cảm thấy mỹ mãn mới cho Đàm Mạt chạy về nhà.

Sau khi trở lại biệt thự, Lạc Hàm đứng trước cửa sổ sát đất, lấy di động gọi một cuộc điện thoại đường dài.

Ở Nước Mĩ vừa vặn là sáng sớm, Khương Vĩnh Ân đang ngồi trên ghế dài ngoài phòng thí nghiệm uống cà phê, ăn bánh mì. Nét đẹp anh tuấn góc cạnh của anh ta khiến không ít cô gái đi ngang trộm nhìn.

Nhận được điện thoại của Lạc Hàm, anh ta hơi bất ngờ: “Hi, đã lâu không liên lạc, Lạc Hàm.”

“Ừ, cậu chừng nào tốt nghiệp?” Hai người đàn ông cấp đại thần nói chuyện dù sao vẫn thích đi thẳng vào vấn đề.

Thân hình cao gầy của Khương Vĩnh Ân tựa vào ghế ngồi: “Năm nay vừa mới PHD năm thứ ba.”

Vài sợi tóc rơi trên trán, đôi mắt đen láy trong suốt kia tựa như đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó: “Cậu muốn nói chuyện gì với tớ?”

“Chuyện tớ trở về đại học A dạy học cậu biết rồi chứ.”

“Ừ.”

“Mộ Hà cũng đang nghiên cứu tại đại học A.” Giọng Lạc Hàm vẫn vang lên đều đều, nhưng lai từ ‘Mộ Hà’ lại như ma chú trong nháy mắt bắt lấy tất cả lực chú ý của Khương Vĩnh Ân.

“Tiếp tục!” Anh ta buôngly cà phê và bánh mì trong tay, một tay vô thức nhịp nhịp trên đầu gối, tất cả tin tức có liên quan đến Mộ Hà, đều là khát vọng sâu nhất ở trong lòng anh ta.

“Tớ trông thấy Mộ Hà cùng một cậu nam sinh ra ngoài uống trà chiều, cho nên tớ chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu; có lẽ, cậu nên sớm hoàn thành bài vở, bằng không, tớ nghĩ bạn học Mộ Hà có thể sẽ bị những người khác cướp mất đó.” Lạc Hàm đứng ở đó, nở nụ cười tao nhã.

Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu, ngay khi Lạc Hàm định cúp điện thoại, một giọng nói nặng nề giống như phải cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng vang lên: “Ừ. Cảm ơn, cúp nhé.”

Khóe miệng Lạc Hàm khẽ nhếch. Tốt lắm, vấn đề Mộ Hà trên cơ bản đã có thể giải quyết. Từ nay về sau sẽ không còn ai tranh giành thời gian của Đàm Mạt với anh.

Khương Vĩnh Ân lặng im tựa ở trên ghế dài, hai bàn tay anh ta giao nhau ở cùng một chỗ, lồng ngực ngột ngạt. Mặc kệ thời gian qua bao lâu, tình cảm ẩn nhẫn cuối cùng khi nhắc tới Mộ Hà sẽ bộc phát mạnh mẽ.

Anh ta khép mi, toàn là hình bóng của Mộ Hà.

Đáng chết, không thể cho anh ta thêm một chút thời gian nữa ư?

*

Sáng sớm, Đàm Mạt vừa tới văn phòng liền được Đội trưởng Đường gọi vào.

“Chúng ta nhận được tin tức, người nhà họ Hoàng lại bắt đầu giao dịch thuốc phiện.”

“Không phải Hoàng Tông Tường đã bị phán ngồi tù rồi sao?” Đàm Mạt hỏi.

“Hiện giờ, người nắm giữ của cải của nhà họ Hoàng là Hoàng San San.” Đội trưởng Đường đem tư liệu trong tay đưa cho Đàm Mạt.

Nhìn số tiền khổng lồ kia khiến Đàm Mạt phải hít sâu một hơi. Ấn tượng của cô về Hoàng San San chỉ là một cô gái nhu nhược, dịu dàng, thoạt nhìn cũng không hề thủ đoạn, mạnh mẽ và cứng rắn như vậy.

Bỗng nhiên, một suy nghĩ lập tức xuất hiện.

Là… Trình Tuấn? !

Trình Tuấn là bạn trai của Hoàng San San … Anh ta! Tuyệt đối có năng lực này !

Tay cầm tài liệu của Đàm Mạt khẽ run, suy đoán này khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô không muốn nghĩ đến việc này có quan hệ tới Trình Tuấn.

“Lần này nguồn cung cấp đến từ Nga. Cảnh sát biên phòng đã liên lạc với chúng ta, xin trợ giúp.” Đội trưởng Đường rất coi trọng biểu hiện của Đàm Mạt trong vụ án Hoàng Tông Tường trước đó, nên ông ta cho rằng sự hiểu biết về nhà họ Hoàng sẽ rất giúp ích cho vụ án lần này.

“Cho nên, đội hình sự muốn phái em tới đó.” Câu nói đơn giản lại đảo loạn trái tim Đàm Mạt.

Một loại dự cảm bất thường từ đáy lòng dâng lên. Liên quan đến Trình Tuấn … dù sao cô vẫn cảm thấy mọi chuyện sẽ vượt mức tưởng tượng, phát triển theo chiều hướng khó có thể đoán trước.

“Khi nào thì xuất phát?” Đàm Mạt bình ổn nỗi lòng hỏi.

“Bây giờ em về thu dọn đồ đạc, buổi chiều sẽ xuất phát.”

Mãi cho đến khi tụ tập ở sân bay, Đàm Mạt mới biết lần công tác này cô sẽ đi cùng Tiêu Vũ.

Anh ta vác ba lô trên vai, thoạt nhìn giống sinh viên đi du lịch. Anh ta trông thấy Đàm Mạt, vui vẻ kêu í ới, vẫy vẫy tay.

Thời tiết Đông Bắc không thể so với nơi này, trong hành lý hai người đều đựng không ít quần áo chống lạnh.

Trước khi máy bay cất cánh, Đàm Mạt gửi tin nhắn cho Lạc Hàm: Em phải đi công tác, mấy ngày nữa mới về. Ừm… Nhớ tự chăm sóc mình. PS: I will miss you.

Gửi xong tin nhắn, hai má Đàm Mạt ửng đỏ. Tiêu Vũ ngồi bên cạnh cô trêu: “Tiểu sư tỷ, chị gửi tin nhắn cho giáo sư Lạc à?”

Đàm Mạt sửng sốt, sau đó gật gật đầu.

Giống như lần đó anh đã nói: Cả thế giới đều biết em là của anh.

Sau khi đáp máy bay, nhân viên phụ trách tới sân bay đón, tuyết trắng đầy trời Đàm Mạt rụt người sâu vào áo khoác. Cô mặc chiếc áo khoác rất dày, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Cô và Tiêu Vũ bị tách riêng, phân vào hai ký túc xá nam nữ. Ở cùng phòng với Đàm Mạt là một nữ cảnh sát chừng ba mươi tuổi. Quan sát Đàm Mạt, chị ta không khỏi kinh ngạc: “Em chính là cảnh sát từ thành phố B phái đến chi viện à?”

“Vâng!” Cô gật đầu.

“Em bao nhiêu tuổi rồi? Tốt nghiệp đại học chưa?” Nữ cảnh sát hiển nhiên là người Đông Bắc, tính cách sang sảng và thẳng thắn.

“Dạ, thật ra em đã… tốt nghiệp Tiến sĩ.”

Chị ta cười ha ha: “Chị có đứa em họ, tuổi tác xấp xỉ em, nhưng vẫn còn mài đít ở giảng đường đại học kia kìa.”

Đàm Mạt đưa tay, giới thiệu: “Chào chị! Em tên Đàm Mạt.”

“Lưu Tĩnh.”

Buổi tối, Đàm Mạt mới nhớ ra từ lúc xuống máy bay đến giờ còn chưa mở điện thoại. Vừa khởi động, chuông báo cuộc gọi lỡ và tin nhắn tới ồ ạt.

Toàn bộ đều là của Lạc Hàm.

“Em đi đâu?”

“Trả lời điện thoại.”

“Hết pin ư?”

“Anh đã liên lạc với Đội trưởng Đường, tới đó nhất định phải chú ý an toàn, phải nhớ cầm theo súng. Không được tùy tiện rời khỏi đội ngũ, đừng tự hành động một mình.”

Đàm Mạt nhìn từng dòng tin nhắn của anh không khỏi bật cười, cô đâu phải trẻ con, tuy rằng… Thỉnh thoảng cô quả thật có hơi nông nổi, thiếu suy xét.

Thì ra vẫn còn một dòng cuối:

“PPS: I miss you now.”

Đàm Mạt trốn ở trong ổ chăn ấm áp, gửi tin nhắn cho anh, giờ này hẳn là anh vẫn còn chưa ngủ:

“Me, too.”

Chỉ chốc lát sau, anh liền trả lời cô: Ừm! Gặp em trong mơ.

Đàm Mạt ôm điện thoại ôm trước ngực, cô cảm thấy càng ngày càng không chịu nổi.

Sáng sớm Lưu Tĩnh đánh thức Đàm Mạt, trời vẫn chưa sáng hẳn, màu xám mênh mông bao phủ đất trời, giọng nói của Lưu Tĩnh vẫn lớn như thế: “Tiểu Đàm, nhanh chút, đi theo chị.”

Đàm Mạt nhanh chóng mặc quần áo: “Làm sao vậy ạ?”

“Người nhà họ Hoàng, tới đại sảnh rồi.”

Đàm Mạt run lên, người nhà họ Hoàng … Sẽ là anh ta sao?