Chương 474: Thần ngẫu thế mạng

Đao Kiếm Thần Hoàng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong khoảnh khắc này Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu mất cảm giác với Đinh Hạo.

Đây đúng là chuyện khó tin khi cao thủ quyết đấu. Khi Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu hơi ngần ngừ thì kiếm ý sắc bén bay từ bên phải qua. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu không kịp suy nghĩ né sang trái ngay.

Nhưng…

Vù vù vù vù vù!

Một luồng kiếm quang trắng xẹt qua, thật khó tin xuất hiện từ bên phải chém eo Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu.

Tuyệt sát!

Đinh Hạo lại hiện ra giữa không trung.

Thượng Tà trường kiếm dính máu.

Phụt phập!

Một vòi máu phun ra từ eo Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu, gã cúi đầu nhìn, giọng khàn khàn hỏi:

– Thần… Thần thông?

Chớp mắt thu giấu hơi thở khiến đối thủ không thể nắm chắc quỹ tích, chỉ người có thần thông mới làm được, nó là chiến kỹ.

Đinh Hạo không nói, thổi giọt máu trên Thượng Tà trường kiếm.

– Lần này là ta sơ ý, nhưng lần sau gặp mặt, ha ha ha ha ha ha! Ngươi sẽ biết danh hiệu Thiên Chi Ngân đến từ đâu! Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi. Nếu ngươi chọn đối địch với Liệt Thiên Kiếm Tông thì ta sẽ không để ngươi sống rời khỏi chiến trường bách thánh, chúng ta còn gặp mặt!

Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu cười khùng khục, thân hình trong suốt tan biến trong không trung, gã như ảo ảnh

Đinh Hạo nhíu mày, mắt chớp lóe tia nghi hoặc.

Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu trốn thoát? Mới rồi Đinh Hạo thi triển thần thông nhất niệm ngàn thước còn cố ý đặt bẫy để lại đao khí bên trái, chờ giây lát mới kích phát ra. Khi Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu né tránh thì Đinh Hạo thi triển Thất Huyền Trảm Hoành Trảm phía bên phải chặt người Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu ra.

Đây là cuộc chiến Đinh Hạo phát huy hoàn chỉnh nhất khi đối chiến với cường giả cao thủ, đúng là có hiệu quả nhưng tại sao Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu bị chém eo vẫn không chết?

Đinh Hạo liếc bốn phía.

Đinh Hạo chợt thấy nơi Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu biến mất dưới đất có một con rối gốm vỡ.

Hơi thở thoang thoảng phát ra từ con rối gốm, Đinh Hạo nắm bắt được nó.

Đinh Hạo giật mình kêu lên:

– Đây là… Lực lượng pháp tắc?

Một con rối bằng gốm nho nhỏ lại chứa chút lực lượng pháp tắc đúng là kinh khủng.

Trong Vô Tận đại lục chỉ những người đứng trên đỉnh võ đạo mới hiểu cách vận dụng lực lượng pháp tắc thật sự. Dù là cường giả siêu đẳng cỡ Võ Hoàng cảnh, Võ Đế cảnh trước pháp tắc cũng chỉ là con nít bi bô tập đi, mới chạm vào. Thiên địa huyết cốt ẩn chứa thần thông chính là nhờ dính chút pháp tắc, nếu phân chia nghiêm túc thì không tính làp háp tắc thật sự. Chỉ chí tôn cỡ như Bắc Vực Huyền Sương Chiến Thần mới vận dụng lực lượng pháp tắc trong phạm vi nhất định.

Pháp tắc là chúa tể.

Trước pháp tắc thật sự bất cứ thần thông chiến kỹ nào đều là trò vặt.

Đinh Hạo không ngờ sau lưng Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu tuổi trẻ có con rối bằng gốm chứa chút lực lượng pháp tắc, dù yếu ớt nhưng đủ kinh thế hãi tục.

Tần Khả Diệc luôn im lặng bỗng lên tiếng:

– Nghe nói lúc trước Ninh Hổ Khiếu vô tình vào một di tích tiên nhân, không biết chiếm được thứ nghịch thiên gì bên trong mà một bước lên mây, nổi bật trong Liệt Thiên Kiếm Tông, được tông môn hết sức bồi dưỡng. Nghe nói hắn có thần ngẫu thế mạng, nhỏ một giọt tinh huyết vào sẽ chết thay hắn một lần. Vốn tưởng chỉ là tin đồn, trên thế giới làm gì có thứ huyền diệu như vậy? Bây giờ xem ra là thật.

Thần ngẫu thế mạng?

Đinh Hạo gật gù, hóa ra là vậy.

Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu cũng là một người có cơ duyên, khí vận lớn, vô tình vào di tích tiên nhân được thần vật ẩn chứa lực lượng pháp tắc, thành tựu uy danh Thiên Chi Ngân, xem như thiếu niên đắc chí.

Tiếc rằng ánh mắt Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu hạn hẹp, thần vật như vậy nếu chỉ dùng vào chết thay thì đúng là phí của trời. Thần ngẫu thế mạng ẩn chứa lực lượng pháp tắc là báu vật quan trọng nhất, nếu mỗi ngày mang theo ôn dưỡng, cảm ngộ không chừng sẽ có tác dụng xúc tiến khó tin trên đường tu luyện võ đạo.

Đinh Hạo nhặt lên con rối bằng gốm vỡ.

Mặt trên còn có một chút lực lượng pháp tắc, tiếc rằng nó chết thay Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu một lần nên hơi thở yếu gần như không có. Nếu không phải Đinh Hạo tu luyện Huyền Chiến Thắng Quyết đến cảnh giới kỷ thân thiên địa, thị lực và thần thức nhạy bén đáng sợ thì không thể phát hiện chút lực lượng pháp tắc cuối cùng.

Đinh Hạo cẩn thận nhặt những mảnh vỡ gốm sứ bỏ vào trữ vật giới chỉ.

Đinh Hạo nhìn Tần Khả Diệc, kiên quyết nói:

– Ngươi đi xem trong tòa binh trạm cổ thành còn có người Liệt Thiên Kiếm Tông nào không? Nếu có thì giết hết.

Tần Khả Diệc dứt khoát đồng ý:

– Được!

Tần Khả Diệc hiểu ý Đinh Hạo.

Chuyện xảy ra hôm nay tuyệt đối không thể đồn ra ngoài, không thì sẽ khiến Liệt Thiên Kiếm Tông điên cuồng. Cho dù Đinh Hạo không sợ nhưng sẽ rất rắc rối, bởi vì kiếm tu như ong vò vẽ đánh một tên là coi như chọc nguyên ổ, dây dưa không dứt khiến người nhức đầu.

Bây giờ người biết sự thật trừ sư tỷ dịu dàng của Đinh Hạo, Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu chạy trốn ra chỉ còn một mình Tần Khả Diệc.

Tần Khả Diệc không ngốc.

Tần Khả Diệc khẳng định Đinh Hạo đã quyết giết người, trong thời gian nửa năm sẽ giết mầm họa Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu. Sư tỷ của Đinh Hạo là người đáng tin vậy chỉ còn một mình người ngoài Tần Khả Diệc.

Đinh Hạo kêu Tần Khả Diệc tuần tra giết người Liệt Thiên Kiếm Tông khác là muốn gã cùng chịu tội.

Nếu tay Tần Khả Diệc dính máu đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông tương đương với cắt đứt đường lui, gã muốn tố cáo Đinh Hạo cũng không được.

Trước đó Tần Khả Diệc còn lo Đinh Hạo sẽ giết gã.

Vậy nên Tần Khả Diệc nghe Đinh Hạo kêu đi giết người thì gã sảng khoái đồng ý.

* * *

Đinh Hạo nhìn bóng lưng Tần Khả Diệc biến mất, hắn thở dài. Cuối cùng Đinh Hạo vẫn mềm lòng, lựa chọn chính xác nhất là giết chết người ngoài Tần Khả Diệc mới hoàn toàn giữ bí mật. Tiếc rằng Đinh Hạo không thể như võ giả bản xứ thế giới này xem mạng người như cỏ rác.

Đinh Hạo cất Thượng Tà trường kiếm, Trảm Nguyệt loan đao, bước tới dìu Tây Môn Thiên Tuyết.

Lúc này biểu tình trên mặt Đinh Hạo trở nên dịu dàng như hoàn toàn là người khác, nhẹ giọng nói:

– Chỗ này không tệ, khá an toàn, có lẽ chúng ta nên tạm ở lại đây một lúc. Sư tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ trị lành vết thương cho nàng, hồi phục lại thực lực.

Tây Môn Thiên Tuyết mỉm cười.

Tây Môn Thiên Tuyết tựa đầu vào vai Đinh Hạo, thiếp ngủ.

Thời gian dài cố chống làm Tây Môn Thiên Tuyết rất mệt mỏi.

Sau khi Tây Môn Thiên Tuyết vào chiến trường bách thánh luôn treo tim, cảnh giác, lần đầu tiên thấy an toàn, yên lòng. Đinh Hạo mỉm cười khiến Tây Môn Thiên Tuyết thấy ấm áp, vứt bỏ dè dặt, do dự. Nằm trong ngực tiểu nam nhân ngủ một giấc thật ngon cũng tốt, dù có ngủ mãi không tỉnh.

Đinh Hạo không nỡ quấy rầy Tây Môn Thiên Tuyết.

Đinh Hạo nhẹ ôm thiếu nữ Tây Môn Thiên Tuyết yếu đuối, từng bước một rời khỏi chiến trường, dọc theo thềm đá đi tới chủ điện bên cạnh tòa binh trạm cổ thành.

Nơi này từng là chỗ ở của Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu, trang trí cực kỳ xa hoa, trong đại điện còn đốt trường minh đăng, ấp ám thoải mái. Đủ loại cấm chế bị Đinh Hạo động thần thức đánh nát, hắn đi tới phòng ngủ sau điện. Đinh Hạo lấy ra da thú tự tay làm, chăn thay thế chăn mền vốn có, nhẹ nhàng đặt Tây Môn Thiên Tuyết trên giường.

Thiếu nữ vẫn ngủ ngon, khóe môi mỉm cười ngọt ngào, thơ ngây như trẻ sơ sinh.

Đinh Hạo đứng dạy đặt minh văn chữ hán xung quanh.

Đinh Hạo làm rất cẩn thận, bỏ thêm chút minh văn nguyên thủy mới lĩnh ngộ biến đại điện thành pháo đài tường đồng vách sắt, bảo đảm một cường giả cảnh giới thất khiếu Võ Hoàng cảnh cũng không thể xông vào trong thời gian một nén nhang.

Đinh Hạo làm xong mọi thứ nhìn Tây Môn Thiên Tuyết vẫn ngủ yên.

Bên ngoài đại điện có tiếng Tần Khả Diệc.

Đinh Hạo đi ra thấy thanh niên chân chất Tần Khả Diệc xách trường kiếm đẫm máu cung kính nói với hắn:

– Mười ba đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông còn lại đã bị ta giết hết, không người tốn thoát.

Nói đến thì đám đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông cũng xui.

Các đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông quá tin tưởng vào Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu, cho nên lúc đồng bạn khác đi giải quyết kẻ xâm nhập nhà tù nước ngầm thì bọn họ vẫn tuần tra tòa binh trạm cổ thành như thường lệ. Các đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông nằm mơ cũng không ngờ ba mươi đồng môn, đệ nhất thiên tài tông môn Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu sẽ chiến bại toàn quân bị diệt. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu đang chạy trốn không rảnh thông báo với đồng môn, cộng với minh văn nguyên thủy trong tòa binh trạm cổ thành áp chế lực lượng khiến các đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông không thể dùng thiên địa huyết cốt tìm hiểu tình huống. Cho nên lúc Tần Khả Diệc giết đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông thì bọn họ không hay biết tai nạn giáng xuống, dễ dàng bị xử lý.

Tần Khả Diệc trút hết bực tức.

Mấy ngày nay Tần Khả Diệc bị đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông bắt nhốt không biết chịu bao nhiêu hành hạ, đau khổ. Bản thân Tần Khả Diệc ở bên ngoài là thiên tài hô một cái trăm người đáp, chưa từng bị ngược đãi như vậy. Tần Khả Diệc hận đám đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông đến ngứa răng, nhờ Đinh Hạo rót lực lượng vào người giảm bớt minh văn nguyên thủy áp chế, gã lấy lại bảy, tám chục phần trăm thực lực đấu với các đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông bị áp chế rớt xuống cảnh giới Đại Võ Sư cảnh dễ như xắt rau. Tần Khả Diệc không nương tay, từng kiếm giết chết.

Đinh Hạo gật gù, mắt lướt qua Tần Khả Diệc nhìn người đi theo sau lưng gã.

Tần Khả Diệc vội giải thích rằng:

– Người này nói hắn là… Nội ứng của người.

– Nội ứng của ta?

Đinh Hạo không biết nên khóc hay cười, tên này đúng là không biết ngượng miệng.

Bởi vì người đó chính là Ngải Thanh bị Điền Năng lùn khỏe đánh bầm dập.

– Đại nhân, đại nhân, ta thật sự là nội ứng của người, ta không bán đứng đại nhân, thật sự! Nhưng Ninh Hổ Khiếu quá gian xảo, hắn hỏi Đoạn Đức vài cầu liền biết có lẽ nhà tù nước ngầm xảy ra vấn đề nênm ới dẫn người đi đối phó đại nhân. Ta bị bọn họ nhốt lại nên mới không kịp báo cho đại nhân biét…

Lúc này Ngải Thanh từ bỏ hết thảy tư thế, quỳ trên mặt đất, cười nịnh như chó ngoan nghe lời chủ nhân.

Ngải Thanh thề thốt:

– Ta thề lời ta nói đều là thật, nếu có lời nào dối trá thì chết không có chỗ chôn! Đại nhân đừng giết ta, xin hãy nghĩ tình ta cung cấp bản đồ nhà tù nước ngầm cho đại nhân…

Đây chính là kiếm tu của Kiếm Châu sao?

Đinh Hạo thất vọng lắc đầu, nói:

– Được rồi, đứng dậy đi, ta tin ngươi.

Chắc Ngải Thanh không nói dối.

Bởi vì trong đầu Ngải Thanh còn cấm chế, gã bị đánh mặt mũi bầm dập, trong người có cấm chế đến từ tay Liệt Thiên Kiếm Tông phong ấn mọi công lực. Có lẽ Ngải Thanh bị phát hiện phản bội bị xử phạt một trận rồi bị nhốt.

Ngải Thanh cũng lớn mạng thật, vậy mà không chết.

Ngải Thanh cười nịnh đứng lên, thầm thở phào.

– Bây giờ ngươi nên nói thật được đi? Hãy nói Liệt Thiên Kiếm Tông đang tiến hành kế hoạch bí mật gì.

Đinh Hạo nửa cười nửa không nhìn Ngải Thanh, gằn từng chữ:

– Đừng tiếp tục dùng từ không biết lừa ta, ngươi cũng biết hậu quả rồi.

Ngải Thanh toát mồ hôi lạnh.

Ngải Thanh đúng là biết bí mật nhưng lúc trước gã không chịu nói.

Lúc trước tuy Ngải Thanh bị Đinh Hạo khống chế nhưng dù gì không gặp nguy hiểm sống chết nên gã không móc hết tim gan ra kể bí mật của Liệt Thiên Kiếm Tông cho Đinh Hạo.

Ngải Thanh cần một đường lui, nếu xảy ra chuyện gì cũng có cớ thoát khỏi trách nhiệm.

Sự thật chứng minh Ngải Thanh làm chính xác, nhờ nó mà lúc bị Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu phát hiện gã phản bội không giết ngay, chỉ nhốt gã.

Cộng với lúc đó Đinh Hạo chỉ sốt ruột cứu người, không định dòm ngó bí mật Liệt Thiên Kiếm Tông nên không đào bới gốc ngọn.

Nhưng bây giờ Đinh Hạo đã hoàn toàn xé rách da mặt với Liệt Thiên Kiếm Tông nên hắn cần hỏi rõ.

Đinh Hạo không cảm thấy hôm nay giết nhiều đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông là báo thù xong, hắn muốn làm hỏng kế hoạch lớn của Liệt Thiên Kiếm Tông trong chiến trường bách thánh. Nếu đã trở thành kẻ thù thì không thể có chút từ bi.

Ngải Thanh lộ ra tin tức kinh người:

– Chúng ta đến đây là muốn tìm một di tích cổ xưa. Nghe nói trong góc nào đó của chiến trường bách thánh có một di tích có mấy minh văn trận pháp có thể phá vỡ bình chướng không gian chiến trường bách thánh. Chỉ cần tìm ra trận pháp này, đốt lên thần hỏa của nó là sẽ không bị không gian bình chướng ngăn chặn, có con đường tùy thời vào chiến trường bách thánh. Điều này có nghĩa là từ nay Liệt Thiên Kiếm Tông chúng ta có thể tự do ra vào mảnh đất này, chiến trường bách thánh trở thành hậu hoa viên của chúng ta.

– Sao có thể như vậy?

– Không thể nào!

Đinh Hạo, Tần Khả Diệc lộ biểu tình vô cùng giật mình.

Sao có chuyện như thế.

Chiến trường bách thánh đã tồn tại mấy vạn năm, không biết bao nhiêu người nằm mơ đều muốn vào trong vì chỗ này có hoàn cảnh thiên địa thượng cổ nguyên thủy nhất, có vô số linh dược, thần thảo, có nhiều tài nguyên, thần liệu tu luyện, có khoáng thạch, tinh thạch nguyên thủy nhất, tồn tại lực lượng pháp tắc sinh ra thần linh tiên ma. Mọi thứ trong chiến trường bách thánh là của báu.

Tiếc rằng thiên địa này quá bí ẩn, tuy khe nứt thời không mở ra có quy luật nhưng cách thời gian quá lâu, dù là cường giả Võ Đế cảnh, Võ Thánh cảnh đều không thể xuyên qua bình chướng đi vào chiến trường bách thánh, không thể đưa người vào.

Nếu kế hoạch của Liệt Thiên Kiếm Tông hoàn thành thì cách cục toàn Bắc vực sẽ thay đổi.

Biến chiến trường bách thánh thành hậu hoa viên của mình là sức hấp dẫn không ai trên đời này cưỡng lại được.

Nhưng không có khả năng.

Nếu thật sự có cơ hội đó, có một di tích hoặc minh văn trận pháp thì sớm nên bị người biết. Liệt Thiên Kiếm Tông là tông môn tam giai ở trong Kiếm Châu xem như siêu đại phái nhưng với toàn Bắc vực thì chưa xếp vào tốp năm mươi. Tin tức mà Huyền Sương Thần Cung không biết làm sao Liệt Thiên Kiếm Tông biết được?