Chương 1282: Thần thoại ngày xưa

Đao Kiếm Thần Hoàng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trừ trận pháp minh văn ẩn chứa hơi thở công pháp Tình Xuyên Điện ra còn có mấy chục trận pháp minh văn bí ẩn, siêu cường đại khác, có lẽ là cường giả thần cảnh Bắc Vực, đại lực khác làm ra. Mục đích của bọn họ giống y như Tình Xuyên Điện, là để giám sát nơi này.

Ba ngàn tuyệt kiếm rất bí ẩn, chứa bí mật người bình thường khó thể tưởng tượng, càng có ý nghĩa siêu phàm với cường giả thần cảnh. Tiếc rằng dù là cường giả thần cảnh cũng không thể dòm ngó bí mật đằng sau đạo tiên môn, càng không thể mở nó ra nên đành dùng cách này chờ đợi.

Đinh Hạo thi triển thủ đoạn sấm sét, hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ chỉ điểm hắn phá hủy hết trận pháp minh văn các cường giả thần cảnh để lại.

Nơi này là Vấn Kiếm tông, làm sao Đinh Hạo chịu cho các cường giả thần cảnh để trận pháp minh văn giám thị?

Vấn Kiếm tông bây giờ không cần e sợ bất cứ người nào.

Làm xong tất cả, đám người Đinh Hạo, Vương Tiểu Thất, Cuồng Đao Trương Phàm, Phương Thiên Dực, Lý Y Nhược chậm rãi đi tới trước một trong sáu đạo tiên môn. Trừ Đinh Hạo, Phương Thiên Dực ra nhóm Vương Tiểu Thất, Cuồng Đao Trương Phàm, Lý Y Nhược lần đầu tiên đến đây. Bọn họ nhìn sáu cửa đá cổ xưa tang thương ẩn chứa hơi thở hỗn độn, tặc lưỡi lấy làm lạ.

Thực lực của đám người Đinh Hạo, Vương Tiểu Thất, Cuồng Đao Trương Phàm, Phương Thiên Dực, Lý Y Nhược không thấp nên nhìn ra ngay sáu cánh cửa đá bất phàm.

Đinh Hạo quan sát kỹ, so với lần trước thì chỗ này không có thay đổi gì. Sáu cánh cửa đá cổ xưa vẫn đứng yên tại đó, khung cửa loang lổ dấu vết như vằn nước xâm thực, tang thương như thể năm tháng hồng hoang chảy ngàn vạn năm qua cửa đá.

Khi Đinh Hạo nhìn khe cửa thì tim đập nhanh.

Đinh Hạo ngạc nhiên phát hiện:

– Khe hở cánh cửa lớn hơn trước.

Khe hở cánh cửa đạo tiên môn rộng khoảng mấy ly so với hai lần trước Đinh Hạo đến, tuy khác biệt rất nhỏ nhưng ánh mắt hắn rất sắc bén, nhận ra ngay.

Là đạo tiên môn tự mở hay bị người dùng thần thông mở ra?

Biến đổi này có ý nghĩa gì?

Đinh Hạo tạm thời không thể chắc chắn điều gì.

Đinh Hạo thử phát thần thức đến gần cánh cửa đá. Bây giờ thần thức của Đinh Hạo đã là cảnh giới tinh vân, một ý niệm sinh vòng xoáy tinh vân, cô đọng thần thức cường đại hùng dũng trào ra, tràn ngập khắp không gian.

Đinh Hạo mừng rỡ phát hiện lần này cửa đá không bài xích thần thức của hắn như trước, hơi dùng sức một chút có thể phủ lên tầng ngoài cánh cửa.

Nhưng rất nhanh Đinh Hạo ngây người.

Bởi vì thần thức truền tin về trước mắt kốc thứ gì, như không gian hư vô. Thần thức không cảm ứng cửa đá tồn tại, nhưng vấn đề là con mắt Đinh Hạo rõ ràng trông thấy sáu đạo tiên môn.

Điều này quá khó tin.

Nên biết rằng với cường giả thật sự có lúc thần thức tiếp xúc tất cả còn chân thật hơn là mắt thấy, tức là…

Hay sáu cửa đá này không tồn tại, Đinh Hạo thấy ảo giác?

Nhưng là loại ảo giác gì lừa được mắt của Đinh Hạo, Phương Thiên Dực?

Đinh Hạo rất hoảng hốt.

Đinh Hạo nhắm mắt lại không nhìn cửa đá nữa, dùng thần thức cảm ứng cẩn thận.

Đinh Hạo lộ biểu tình sửng sốt, hắn khẳng định vị trí đạo tiên môn là ‘hư vô’ to lớn. Chẳng những không có cột đá, không có cả bình chướng hư không, là vô hoàn toàn, tựa như cạm bẫy kỳ dị, bên trong không tồn tại thứ gì.

Khi Đinh Hạo định quan sát sâu hơn thì phát hiện có lực lượng quái dị ngăn cách thần thức, không thể tiné thêm.

Đinh Hạo mở mắt ra.

Khe hở đạo tiên môn biến càng to nhưng long khí màu tím trở nên mỏng manh, đây là bởi vì lực lượng trong đó đã phát ra hết hay có biến đổi gì? Đinh Hạo có dự cảm con đường càng khủng bố hơn vực môn mới khổng lồ mới đang mở ra.

Đằng sau đạo tiên môn có một thế giới khó thể tưởng tượng.

– Không nhìn ra cái gì, chúng ta rời đi trước đi.

Đinh Hạo đặt trận pháp minh văn dưới đáy địa huyệt thâm uyên giám thị chỗ này, cùng đám người Phương Thiên Dực, Vương Tiểu Thất, Cuồng Đao Trương Phàm, Lý Y Nhược rời đi.

* * *

– Đó là gì?

Tống Quang ngơ ngác nhìn Vấn Kiếm sơn mạch phía xa có từng luồng sáng từ sơn môn lan tràn ra ngoài. Sơn môn Vấn Kiếm tông im lặng hơn tháng rốt cuộc có biến đổi.

Nhớ đến tình huống lạ trên bầu trời thời gian trước, trái tim nhiều nạn dân treo cao.

Có người nhận ra điều gì, rống to:

– Sơn môn Vấn Kiếm tông mở!!!

Sơn môn mở nhưng không biết vì nguyên nhân gì, không biết ai đi xuống sơn môn.

Nhiều người căng thẳng, có kẻ thụt lùi lại.

Bởi vì bọn họ nhớ đến lúc trước thấy bầu trời xé rách, cường giả Thần Ân đại lục giáng xuống Vấn Kiếm sơn mạch, mọi người cho rằng kẻ xâm nhập Thần Ân đại lục đã đánh bại cường giả bí ẩn trên núi bắt đầu tàn sát nạn dân dưới núi.

Cảm xúc tương tự lan tràn trong đám đông, nhiều người cảm thấy tuyệt vọng.

Chẳng lẽ vùng đất lành cuối cùng trong Tuyết Châu, khu vực duy nhất cho kẻ yếu tội nghiệp nương náu cũng sụp đổ sao? Từ nay bọn họ còn chỗ nào để cư ngụ? Không lẽ vận mệnh chết thảm là không thể cưỡng lại sao?

Chính lúc này…

Tống Quang nhìn chằm chằm phương xa:

– Mẫu thân, hình như không phải ác ma Thần Ân đại lục, mẫu thân nhìn xem, hình như bọn họ là người của Vấn Kiếm tông.

sơn môn mở rộng, có thanh niên mặc trang phục phong cách Vô Tận đại lục đi xuống núi.

Trong đám đông có võ giả kích động hét to:

– Là người Vấn Kiếm tông! Không phải ác ma Thần Ân đại lục, là người Vấn Kiếm tông xuống núi!!!

Người ođs nhận ra thân phận đám người xuống núi mặc trang phục đệ tử Vấn Kiếm tông.

– Là Vấn Kiếm tông… Ha ha ha ha ha ha! Không cần chạy nữa, chúng ta được cứu rồi!

Mọi người hò reo.

– Ha ha ha ha ha ha! Các đại nhân Vấn Kiếm tông rốt cuộc xuống núi, chắc chắn là cảm động vì sự thành kính của chúng ta, bọn họ tới cứu chúng ta!

Có người nghi hoặc hỏi:

– Nhưng chẳng phải Vấn Kiếm tông đã thăng lên tiên giới rồi sao?

Võ giả lúc đầu hét to mừng rỡ như điên, đột nhiên hiểu ra:

– Ta biết rồi, dị tượng trên bầu trời trước đó là các đại nhân trở về từ tiên giới, bọn họ trở lại…

Ba chữ Vấn Kiếm tông có ma lực kỳ lạ với người Tuyết Châu. Danh tiếng của Vấn Kiếm tông siêu tốt, đặc biệt từ đám người Lý Kiếm Ý, Khí Thanh Sam bắt đầu, Vấn Kiếm tông luôn là tượng trưng đối kháng yêu ma, bảo hộ bình dân. Sau này đám người Đinh Hạo nổi bật, thực lực Vấn Kiếm tông tăng vọt. Đinh Hạo bố võ thiên hạ, trở thành Thánh nhân trong lòng vô số người. Tiếng thơm Vấn Kiếm tông truyền khắp thiên hạ.

Trong thời gian hỗn loạn này nhiều người đều nghĩ nếu Vấn Kiếm tông không bị các đại thế lực Ám Hương Thiên Phong, Tình Xuyên Điện buộc rời đi thì sẽ như mọi khi, bọn họ dốc sức bảo vệ người nghèo, kẻ yếu. Có tông môn mạnh mẽ mà nhân từ như Vấn Kiếm tông trấn giữ thì Tuyết Châu đã không rối loạn như bây giờ.

Nghĩ đến đây, vô số người hận các tông môn Tình Xuyên Điện, Ám Hương Thiên Phong ngứa răng.

Vô số người Tuyết Châu tin cậy Vấn Kiếm tông như với người thân của mình.

Tiếc rằng đệ tử Vấn Kiếm tông biến mất quá lâu trong mảnh đất Tuyết Châu. Thật lâu không có các kiếm sĩ trẻ nho nhã lễ độ, trang nhã hiền lành thượng hành hiệp trượng nghĩa, vô số người nhớ lại đoạn quá khứ huy hoàng cũ.

Trong tâm tình này người Tuyết Châu bỗng thấy đệ tử Vấn Kiếm tông xuất hiện, cảm giác kích động đến điên cuồng là hợp lý.

Trong vô số cặp mắt nhìn chăm chú, bốn mươi đệ tử Vấn Kiếm tông trẻ đi tới khu nạn dân.

Bốn mươi đệ tử Vấn Kiếm tông trẻ chưa kịp nói gì thì tiếng hò reo ầm ầm đã bao phủ bọn họ.

Tình cảnh này như chúa cứu thế xuất hiện.

Bốn mươi đệ tử Vấn Kiếm tông trẻ đều là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, gặp trường hợp này thấy kinh ngạc, kích động, tự hào. Đây là vinh diệu Vấn Kiếm tông tích lũy mấy trăm năm, là trách nhiệm nặng trĩu, động lực cho bọn họ.

Một lão nhân tóc trắng xóa run rẩy hỏi:

– Xin hổi… Vấn Kiếm tông… Đinh… Đinh thần tiên trở lại rồi sao?

Lão nhân tóc trắng xóa là người hâm mộ cuồng nhiệt của Đinh Hạo, tuy rằng đã tuổi già sức yếu, không thể tu luyện nhưng không ngại lão hướng tới võ đạo. Không biết bao nhiêu lần lão nhân tóc trắng xóa kể chuyện Đinh Hạo Thánh nhân Tuyết Châu cho co ncháu nghe.

Tiếc rằng con cháu của lão nhân tóc trắng xóa đã chết thảm trong cuộc hỗn loạn.

Nhiều người giống như lão nhân tóc trắng xóa hồi hộp nhìn đám thanh niên đệ tử Vấn Kiếm tông.

Thanh niên đệ tử Vấn Kiếm tông dẫn đầu mỉm cười nói:

– Dĩ nhiên là Đinh sư thúc tổ đã về.

Thanh niên đệ tử Vấn Kiếm tông dẫn đầu chưa nói xong đã bị tiếng hò reo điếc tai lấn át, mắt nhiều người sáng như đèn pha.

Thanh niên đệ tử Vấn Kiếm tông dẫn đầu ngừng một lúc mới cao giọng quát:

– Đinh sư thúc tổ đã truyền lệnh mở rộng sơn môn. Bắt đầu từ hôm nay Vấn Kiếm tông lại thu đồ đệ, rất nhanh tông môn sẽ phát lương thực. Mọi người yên tâm đi, Vấn Kiếm tông quay về sẽ như trước kia che chở nhân tộc Tuyết Châu.

Khu nạn dân sôi trào.

Rốt cuộc hy vọng buông xuống.

* * *

Bách Man sơn.

Đây là một tòa sơn mạch nguy hiểm nằm ở nam bộ Tuyết Châu, núi non trùng điệp trập trùng, đá núi lởm chởm, đường cheo leo, nhiều dã thú ẩn hiện, bị gọi là vùng đất dã man. Cho nên ngọn núi mới có tên là Bách Man sơn.

Xung quanh Bách Man sơn từng rải rác các cứ điểm nhân loại, trong đó nhiều thợ săn nhất. Bởi vì ngọn núi thiếu linh khí nên khu vực này ít có yêu ma, ít có tông môn võ đạo, nhân loại an toàn cư ngụ, sống băng nghề săn thú. Trong dãy núi này tuy đời đời sống cực khổ nhưng không dứt hương khói.

Bây giờ loạn thế đã đến, một số tiểu thế lực đấu thua chạy vào vùng núi này.

Trong thời gian này vô số thợ săn, chỗ cư trú nhân loại bị đồ sát.

Có chi nhánh dong binh đoàn Thần Ân đại lục tới phát hiện không có tài nguyên, thần tàng gì để cướp thì lấy giết người làm vui. Khu vực cổ xưa này rốt cuộc không thể thoát khỏi thảm kịch đẫm máu.

Trong một khu vực hình vòng cung phía bắc bộ Bách Man sơn có một bộ lạc thợ săn tên là Hữu Tuyết.

Hữu Tuyết bộ lạc là một bộ lạc nhỏ, trong thời gian dài không nghe tên tuổi, chỉ khaỏng trăm người. Hữu Tuyết bộ lạc lặng lẽ như trâu ăn cỏ sinh hoạt tại khu đất hết đời này tới đời khác.

Mãi đến ba, bốn năm trước trong bộ lạc đi ra một thiếu niên thợ săn nghị lực phi thường bái vào Vấn Kiếm tông, nổi danh như cồn, có sức ảnh hưởng lớn trong Tuyết Châu. Không ai không biết cái tên Cuồng Đao Trương Phàm, Hữu Tuyết bộ lạc cũng nhờ Trương Phàm mà nổi tiếng.

Tiếc rằng Vấn Kiếm tông rời đi, huy hoàng Hữu Tuyết bộ lạc cũng dần tắt.

Thời đại hỗn loạn đến khiến Hữu Tuyết bộ lạc rơi vào đường cùng.

Hôm nay tai nạn buông xuống.

Một tiểu đội dong binh Thần Ân đại lục phát hiện chỗ ở tạm của Hữu Tuyết bộ lạc, như chó điên sói hoang ùa vào công kích.

Chớp mắt có mấy chục thợ săn bị vô tình chém giết.

Gần trăm người Hữu Tuyết bộ lạc bị dồn vào quảng trường nhỏ, nhìn kẻ thù hung tàn đến gần, không thể giãy dụa chống cự. Thọe săn thanh niên, tráng niên giương cung, lắp tên canh giữ vòng ngoài cung, già trẻ phụ nữ được bảo vệ bên trong. Bọn họ đã không có đường đi, như con cừu bị bầy sói bao vây, không trông thấy chút hy vọng nào.

Bốn phía có dong binh Thần Ân đại lục cười nanh tranh khép vòng vây, dẫn đầu là thủ lĩnh dong binh cao to đầu trọc, hai hàng râu rậm như loan đao nhếch cao, mắt như chuông đồng bắn ra tia sáng tàn nhẫn.

Nam nhân cao to đầu trọc thủ lĩnh dong binh đoàn khinh thường nói:

– Chỉ là một đám con kiến nhỏ bé, không có cả tư cách làm nô lệ.

Thủ lĩnh dong binh đoàn cười khẩy nói:

– Không có giá trị gì, giết hết đi.

Một nam nhân trung niên mặc trang phục Vô Tận đại lục cúi đầu khom lưng tới gần thủ lĩnh dong binh đoàn, cười nịnh nói:

– Đại nhân có điều không biết, trong bộ lạc này từng ra một thần thoại võ đạo Tuyết Châu, cực kỳ lợi hại.

Khóe môi thủ lĩnh dong binh đoàn cong lên khinh thường nói:

– Thần thoại võ đạo? Ha ha ha ha ha ha! Vùng đất hẻo lánh nhỏ xíu của các ngươi mà cũng sinh ra thần thoại võ đạo gì? Ha ha ha ha ha ha! Thần thoại cái khỉ mốc!

Nam nhân trung niên Vô Tận đại lục nịnh nọt nói:

– Vâng vâng vâng vâng, tất nhiên là không thể so sánh với đại nhân rồi. Nhưng lúc trước người đó từng uy chấn toàn Tuyết Châu, rất nổi tiếng trong Bắc Vực.

Nam nhân cao to đầu trọc thủ lĩnh dong binh đoàn coi rẻ nói:

– Đám ngu ngốc chưa thấy qua cường giả thật sự như các ngươi mà biết gì. Hừ, giết hết đi. Ta mong thần thoại võ đạo gì đó xuât hiện trước mặt ta ngay, một ngón tay của ta ấn chết hắn…

Nam nhân trung niên Vô Tận đại lục gật đầu, định ton hót cái gì chợt mặt cứng ngắc, con ngươi co rút nhìn phía xa.

Thủ lĩnh dong binh đoàn ngẩn người, nhìn theo ánh mắt nam nhân trung niên Vô Tận đại lục thấy một thanh niên bình thường khoảng hơn hai mươi tuổi từ khi nào đứng trên tảng đá cách hai mươi thước.

Dao động huyền khí trong cơ thể thanh niên này yếu đến đáng thương, chưa tới Tiên Thiên Võ Tông cảnh, lưng cõng thanh trường đao màu đen kỳ dị. Mặt thanh niên đen thui, ánh mắt kiên cường, khí chất uy hiếp kỳ dị.

Nam nhân trung niên Vô Tận đại lục sợ hãi răng va vào nhau, vì sợ nên lắp bắp:

– Là… Là… Là hắn… Hắn trở lại…

Thủ lĩnh dong binh đoàn hỏi:

– Ai?

Lúc này vang tiếng nổ điếc tai như sấm đánh làm tim mỗi người đập nhanh. Tảng đá phía xa bỗng nổ tung hóa thành bột phấn bay đầy. Thanh niên đứng trên tảng đá lắc người một cái đã đến trước mặt thủ lĩnh dong binh đoàn.

Trong phút chốc áp lực khủng bố như biển cả ập đến, thủ lĩnh dong binh đoàn chưa kịp phản ứng đã bị đè khuỵu đầu gối quỳ xuống đất, không thể nhúc nhích một li.

Sức sống huyền khí vượng thịnh phát ra từ cơ thể thanh niên, như ma thần quân lâm thiên hạ.