Chương 7: KIẾP NẠN SINH TỬ

Bá Hán - Tập 1 - Thần Trong Võ Lâm

Đăng vào: 2 năm trước

.

Con đường tĩnh lặng. Thứ duy nhất có thể nghe thấy là tiếng bước chân và tiếng hô hấp làm cho sự tĩnh lặng đó đầy vẻ kỳ dị. Lâm Miểu toàn thân đầy máu nhưng vẫn toát lên khí thế mãnh liệt khiến người ta thấy khó thở. Đó là một thứ khí thế do Mỉểu đã hoàn toàn vượt khỏi sự sống chết mà có, chứ không phải vì thân mang tuyệt kỹ kỉnh người.

Lâm Miểu đột ngột dừng bước, quay lại nhìn lão Bao hét lớn: “Nếu vẫn coi ta là huynh đệ thì mau chạy đi, càng xa càng tốt! Nếu còn quay lại, ta sẽ tự vẫn trước mặt các ngươi đó!”

Bọn lão Bao và Tường Lâm vô cùng kinh ngạc, đứng ngẩn người ra. Họ biết Lâm Miểu nói được là làm được. Hơn nữa, hành động này của Miều quả thật phải mất rất nhiều tâm tư cân nhắc, do đó họ không khỏi buồn rầu chảy nước mắt.

Trầm ngâm một lát, lão Bao bỗng nghiến răng hô: “Đi!”

Khoé mắt Lâm Miểu lập tức ướt nhoèn, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm khó tả.

“Cẩn thận nhé!” Lâm Miểu lầm bầm.

“A Miểu…” Tiểu Đao Lục và A Tứ không nhịn được vừa khóc vừa hô lớn. Tường Lâm lại nói với giọng bình tĩnh khác thường: “A Tứ, đi thôi!”

Tiểu Đao Lục và A Tứ thấy Lâm Miểu trong lòng đã quyết mà truy binh càng lúc càng đuổi đến gần, biết không thể chần chừ được nữa bèn đau đớn thốt: “A Miểu, bọn ta sẽ không để ngươi chết vô ích đâu!” Nói xong liền giục ngựa quay đầu chạy về phía cuối đường.

Lâm Miểu khẽ nở nụ cười vui mừng, quả quyết xoay mình, giơ đao ngang ngực, đứng sừng sững như một cây cổ thụ giữa con đường tràn ngập sát khí.

Truy binh thấy Lâm Miểu đứng chắn ngang đường, bước chân càng lúc càng chậm nhưng đã trở nên nặng nề! Chúng bước đều tăm tắp, ngay cả ngựa cũng không cất tiếng hí, dường như bị bầu không khí nặng nề trên đường chèn ép đến khó thở.

Lâm Miểu ngạo nghễ đứng thẳng. Tuy cảm thấy máu tươi trong mình vẫn chầm chậm rỉ ra, nhưng tựa như có một sức mạnh vô hình giữ cho y đứng thẳng mà không ngã xuống.

Sống hay chết, Lâm Miểu hoàn toàn không nghĩ tới nữa. sống có gì vui, chết có gì phải sợ? Lúc này, suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu Miểu là: giết!

Thế giới này thật quá tàn nhẫn. Vì sao người tốt lại không thể sống lâu? Vì sao đâu đâu cũng thấy toàn chuyện bất bình? Kẻ gian thì đắc ý, lẽ Trời không còn tồn tại, Vương pháp chẳng có tác dụng gì, đây không còn có thể coi là một thế giới hoàn chỉnh được nữa. Nếu đã như vậy thì sống còn ý nghĩa gì?

Nghĩ đến việc Tâm Nghi đang đợi mình trên đường tới suối vàng, cảm giác dâng lên trong lòng Lâm Miểu không phải là bi ai, mà là một cảm giác hạnh phúc trong đau khổ.

Bất kể đó là hạnh phúc kiểu gì thì vẫn là một loại hạnh phúc! sống trong bi ai làm sao so được với chết mà hạnh phúc?

Đối với thế giới này, Lâm Miều có một loại thù hận. Đó là thứ thù hận sinh ra trong thời khắc Miểu biết Tâm Nghi đã chết. Miểu hận thế gian vô tình, hận trời cao bất công, hận bản thân bất lực! Đến người mình yêu cũng không bảo vệ được. Miểu hận… Vì thế, Miểu thản nhiên đối diện với cái chết; chỉ là rời bỏ cái thế giới mà mình hết sức căm hận thôi mà.

Con đường tĩnh lặng. Thứ duy nhất có thể nghe thấy là tiếng bước chân và tiếng hô hấp làm cho sự tĩnh lặng đó đầy vẻ kỳ dị. Lâm Miểu toàn thân đầy máu nhưng vẫn toát lên khí thế mãnh liệt khiến người ta thấy khó thở. Đó là một thứ khí thế do Miểu đã hoàn toàn vượt khỏi sự sống chết mà có, chứ không phải vì thân mang tuyệt kỹ kinh người.

Thật ra, Lâm Miều vốn không thể coi là một cao thủ. Thậm chí ngay cả một chút công phu thượng thừa Miểu cũng không biết. Thế nhưng khí thế mãnh liệt nhất lại không đến từ võ học của bản thân Miểu, mà có được từ chính sinh mạng y. Dù là hình thức võ học nào cũng không thể vượt quá được sinh mạng bản thân. Đó là một thứ hạn chế và cũng là một cảnh giới. Chỉ có sinh mạng mới có thể tạo ra kỳ tích. Vĩ vậy, toàn thể địch nhân đều bị khí thế của Lâm Miểu làm cho hoảng sợ.
Đó tuyệt không phải là biểu hiện hay bản chất của sự khiếp nhược, mà là biểu hiện kính sợ và tôn trọng đối với sinh mạng. Bằng chứng là trăm ngàn ánh mắt đều đổ dồn vào Lâm Miểu. Rất nhiều người biết con người này chẳng có sự uy hiếp gì đáng kể, nhưng mỗi người khi tiếp xúc với ánh mắt của y đều phải đưa mắt nhìn ra chỗ khác, tâm trạng trở nên nặng nề.
“Roạt…” Toàn bộ tên đã lên dây, cung được kéo căng nhằm về phía Lâm Miểu. Chỉ cần ai đó quát khẽ là Lâm Miểu sẽ biến thành một con nhím bởi hàng vạn mũi tên.
Lâm Miểu không hề động đậy, như một cây cổ thụ sừng sững giữa đường. Khóe miệng Miểu khẽ nở nụ cười mà người khác khó lòng thấy được. Vào lúc này, Miểu cảm thấy tử thần đã tới sát bên mình. Cảm giác tử vong thật rõ nét, nhẹ nhàng xâm nhập vào suy nghĩ và thân thể Miểu như hơi thở tự nhiên. Thật ra Miểu đã biết dù những mũi tên kia không lấy mạng mình thì cái mạng nhỏ nhoi này cũng sẽ theo những giọt máu đang rỉ ra mà rời khỏi thân thế.
“Phải bắt sống nó để tra ra bọn đồng đảng!” Không biết là ai trong đám người đó đã hô lên như vậy.
Toàn bộ cung tên theo tiếng hô đó chầm chậm hạ xuống, quan binh rẽ ra hai bên nhường đường. Một con ngựa từ trong đám người mau chóng vượt lên. Trên đường có đến mấy trăm quan binh nhưng lại yên tĩnh lạ thường. Đây quả là một kỳ tích.
“Làm phản rồi. Làm phản rồi…” Sau lưng đám quan binh bỗng vang lên tiếng hò hét.
Bọn quan binh bỗng rối loạn cả lên!
“Uỳnh…” Bỗng nhiên lửa cháy bùng bùng sau lưng bọn chúng. Toàn thể quan binh kinh hãi la hét, chạy tứ tán. Thì ra một chiếc xe ngựa lửa cháy bùng bùng do mấy con trâu kéo đang ầm ầm lao tới.
Trên xe dường như đổ đầy dầu nên lửa bốc cháy rất dữ dội. Những quầng lửa từ trong xe bắn ra tung toé. Tên nào không kịp tránh né, nếu không bị trâu điên kéo xe húc ngã thì cũng bị lửa thiêu.
“Ù… Ù…”

Không chỉ có thế, từ những hẻm nhỏ hai bên đường cũng có mấy chiếc xe lửa lớn xông ra. Những xe này không phải do trâu kéo mà do sức người đẩy ra. Đồ vật trên xe đã cháy thành than, tro bụi bay mù mịt.
Đám quan binh bị xe trâu kéo xô đẩy nhau chạy loạn cả lên, ngờ đâu lại xuất hiện mấy chiếc xe lửa lớn này.
Có bốn cỗ xe lớn xông ra. Khi bốn xe đó vừa tới mặt đường thì lại thêm hai cỗ xe nữa phá vách lao ra. Từ trên hai cỗ xe khói lửa ấy, tro than trút xuống như mưa.
“A…” Bọn quan binh lần này thê thảm hết chỗ nói. Bọn chúng còn chưa kịp phản kích thì đã bị đám than lửa đỏ rực như từ trên trời ập xuống đó thiêu đốt đến nỗi la thảm liên tiếp. Chiến mã cũng bị
thiêu đốt nhảy loạn cả lên.
“Bắn tên cho ta!” Có người hô lớn nhưng đám quan binh chỉ đang cố gắng che chắn mặt mũi và dập lửa bám trên mình, còn ai hưởng ứng lời kêu gọi của gã đó chứ? Hơn nữa, hai chiếc xe lớn đang ầm ầm lao thẳng tới. Bọn chúng tránh né còn không kịp, căn bản chẳng có lòng dạ nào đối phó với kẻ đã tạo ra trường hỗn loạn này.
“Uỳnh…” Hai cỗ xe lửa đâm sầm vào nhau giữa đường, lập tức chặn ngang con đường giữa quan binh và Lâm Miểu.
“Vù… vù…” Không chỉ có thế, từ mái nhà hai bên đường lại có người ném từng bó củi khô xuống mặt đường. Trong lúc quan binh chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị những bó củi nặng nề đó đụng phải làm cho liêu xiêu loạng quạng.
Những quan binh phản ứng nhanh nhạy lập tức hiểu ngay là chuyện gì liền hô lớn: “Chạy mau…”
“Xèo!” Đám củi khô gặp than lửa trên xe và củi lửa dưới đường lập tức cháy bùng lên.
Nhất thời, cả đoạn đường dài biến thành biển lửa. Tiếng la thảm, tiếng thét khiếp sợ, tiếng ngựa hí, tiếng quát tháo tức giận nhất loạt vang lên, biến cả khu vực thành một đám hỗn loạn rối tung.
Lâm Miểu cũng bị biến cố này làm cho kinh ngạc cực độ, đứng ngây người, không biết phải làm sao cho tốt.
“Lâm công tử, chạy!” Đúng lúc Lâm Miểu còn đang ngơ ngác thì có người đẩy một chiếc xe không chạy thẳng về phía y.
Lâm Miểu giật mình, chiếc xe đã dừng ngay bên cạnh.
“Lên xe!” Lâm Miểu còn đang ngẩn ra thì người đó la lớn, đồng thời túm lấy y ném tọt vào trong xe.
Lâm Miểu chỉ thấy mắt hoa đầu váng, đã không còn sức phản kháng.
“Đi. Ta sẽ băng bó vết thương cho công tử!” Lâm Miểu vừa lọt vào trong xe thì đã có một người chạy tới nhảy vào theo, lên tiếng ra lệnh cho người đẩy xe.
“Chạy!” Người đẩy xe hướng về phía đường lớn quát lên, lập tức có mấy chục người xách đao chạy tới. Những người ném củi khô ở trên mái nhà cũng nhảy xuống, đuổi theo.
Lúc này Lâm Miểu mới giật mình hiểu ra, thì ra họ chính là người của trại Thiên Hổ. Trong lúc gấp gáp Miểu đã ngất đi.
Lần thứ hai tỉnh dậy, Lâm Miểu chỉ thấy miệng vết thương mát rượi, nhưng cơ thể vô cùng mệt mỏi, bốn phía rộn lên tiếng quan binh chửi rủa. Lâm Miểu biết lần này mình thảm rồi. Rơi vào tay của trại Thiên Hổ cũng chẳng tốt hơn rơi vào tay quan binh là mấy. Cho dù không sợ chết, nhưng Miểu cũng không muốn chết vì trong lòng vẫn có bản năng cầu sinh.
Lâm Miểu mở to mắt chỉ thấy xung quanh tối om. Không nhìn thấy bầu trời, cũng chẳng nhìn thấy gì khác, nhưng trực giác cho Miểu biết có thứ gì đó đang trùm lên người mình, nơi đang nằm là một chỗ ẩn nấp. Bỗng nhiên có tiếng bước chân hoặc tiếng vó ngựa đi qua cách Miểu không xa lắm, rõ ràng là đám quan binh đang đi truy bắt y. Dường như đám quan binh không hề phát giác được Miều mà chính Miểu cũng không cảm thấy bên mình có tiếng hô hấp. Vậy thì người của trại Thiên Hổ ở đâu? Chẳng lẽ họ bị bắt hết rồi hay là… Nghĩ tới đây, Lâm Miểu thử cử động.
Chẳng có gì trói buộc tự do của Miểu. Thậm chí thanh đao của y cũng ở ngay bên mình, cảm giác lạnh lẽo khiến đầu óc y tỉnh táo hơn nhiều. Y nhẹ nhàng hé vật gì đó đang phủ trên người mình ra.
Cảm giác rất mềm mại. Thì ra là một loại chăn thảm gì đó, không nặng lắm.
Lâm Miểu nghe ngóng kỹ càng động tĩnh bên ngoài, hoàn toàn không có tiếng người. Tiếng hò hét từ xa xa vọng lại càng khiến y tin rằng gần đây không có người. Thế là y nhẹ nhàng hé một góc thảm ra, tầm mắt đã nằm ngang mặt đất.
Lâm Miểu không khỏi giật mình kinh hãi. Chỗ Miều đang nằm ở bên dưới lòng đất. Như vậy thì chiếc xe lớn mà Miểu đã nằm cũng đang lọt sâu dưới đất. Nói một cách tương đối thì chỗ Miểu đang nằm là một cái hố.
Đường lớn vắng tanh. Vừa đưa mắt nhìn, Lâm Miểu giật mình nhận ra đó là con đường lớn dẫn tới miếu Xi Vưu. Lập tức Miểu biết ngay chỗ mình nằm chính là hố sâu cách miếu Xi Vưu không xa. Theo truyền thuyết, nơi đây từng là chỗ một con xà tinh tu hành, vì xà tinh đắc tội với đại thần Xi Vưu nên bị Thiên lôi đánh chết. Vì thế mới tạo thành huyệt động này.
Đương nhiên đó chỉ là truyện Lưu truyền để gạt người. Nhưng lâu lắm rồi chẳng có ai lấp huyệt động này đi. Đối với chỗ này Lâm Miểu tuyệt không xa lạ nên có thể khẳng định nó rất gần tòa miếu lớn Xi Vưu.
Nghĩ tới đây, Lâm Miểu không khỏi vô cùng mừng rỡ. Chỉ cần tới được miếu Xi Vưu là có thể theo đường thủy mà âm thầm thoát ra ngoài thành. Lúc đó sẽ chẳng sự rơi vào tay quan binh hoặc người của trại Thiên Hổ.
Lâm Miểu khó nhọc xoay người, cảm thấy miệng vết thương trên mình đau rát, toàn thân rã rời. sự mệt mỏi và đau đớn dâng lên tận óc.
Thấy vẫn còn hy vọng sống sót, Lâm Miểu không nghĩ mình sẽ ngu ngốc ở đây đợi người trại Thiên Hổ đến bắt, hoặc để quan binh giết chết. Dù chẳng biết tại sao người của trại Thiên Hổ lại giấu mình ở đây, nhưng có một điều Miểu biết rõ là trại Thiên Hổ nhất định sẽ quay lại mang mình đi. Vĩ thế, Miểu phải rời khỏi đây ngay.
Tuy Lâm Miểu đã bắn mũi tên có tẩm chất kịch độc vào mình Khổng Dung, nhưng trước khi chưa biết chắc là Khổng Dung đã chết, Miểu vẫn muốn sống tiếp. Thậm chí Miểu còn muốn giết cả Khổng Sâm, như vậy mới có thể giải hết nỗi hận trong lòng. Đó chính là tác phong nhất quán của Lâm Miểu.
Đến giờ phút này, có thể nói Lâm Miểu đã trải qua một lần chết. Khi biết Tâm Nghi đã chết, toàn bộ tâm thần Miểu rơi vào trạng thái tuyệt vọng nặng nề. Thế nhưng, sau khi trải qua một phen sinh tử, Miểu mới phát hiện cái chết tuyệt không phải là kết thúc cuối cùng. Miểu còn rất nhiều việc phải làm, ít nhất thì cũng phải biết nơi chôn Tâm Nghi, ít nhất cũng phải đắp mộ lập bia cho nàng…
Đau đớn tuyệt không thể cản trở Lâm Miểu hành động. Cuối cùng, Miểu cũng bò ra khỏi chăn, liền phát giác trên tấm chăn còn phủ một lớp cỏ xanh dày. Chính nhờ lớp cỏ này mà đám truy binh đã không phát hiện ra sự tồn tại của chiếc xe lớn và Miểu. Hơn nữa, trong đêm tối, toàn thành hỗn loạn thì hầu như chẳng ai nghĩ tới ở đây từng có một huyệt động lớn. Đó chính là nguyên nhân tại sao Lâm Miểu vẫn an nhiên vô sự. Trong đó quả thực có phần may mắn.
Lâm Miểu phải thầm khen việc giấu người ở chỗ này thật là tuyệt diệu, nhưng y không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện này nhiều. Y cần tới miếu Xi Vưu ngay. Lúc này đến cả ngón chân cũng không động đậy được, y đành phải dựa vào thanh đao và chiếc nỏ, khó nhọc lê về hướng miếu Xi Vưu. Trong lòng y thầm cầu khấn đừng có ai tới vào lúc này. Nếu không, chỉ cần một đứa trẻ lên năm cũng đủ sức đối phó với y. Quả thật, y cảm thấy mình vô cùng bất lực.
Miếu Xi Vưu ở ngay trước mắt. Bình thường, Miểu chỉ cần chạy vài hơi là tới. Thế mà lúc này, Miểu cảm thấy nó cách xa mình đến hàng thế kỷ, chừng như là một con đường không có điểm cuối. Trán Lâm Miểu rướm mồ hôi lạnh, không chỉ vì Miểu quá khẩn trương mà còn vì đoạn đường quá gian nan đã động tới vết thương trên người. Lúc giao chiến với địch nhân, hoàn toàn là nhờ vào niềm tin kiên cường chống đỡ cho Miểu, lại nhờ cừu hận và ý chí chiến đấu kết hợp thành chỗ dựa trong lòng y. Lúc đó, dường như Miểu hoàn toàn không cảm thấy nỗi đau đớn của vết thương.
Nhưng bây giờ, mọi chỗ dựa trong lòng Lâm Miểu đều không còn. Tuy Lâm Miểu khổ sở chịu đựng vì muốn sinh tồn, nhưng cảm giác đau đớn cũng thấu tận xương tủy.
Lâm Miểu biết mình tuyệt không nên nghĩ tới vết thương. Chỉ khi Miểu không chú ý đến vết thương thì mới có thể giảm bớt sự hành hạ của nỗi đau đớn đối với tư tưởng và thân thể y. Chừng như y chưa hề nghĩ tới việc hiện giờ thân thể mình đang rất yếu ớt, đến việc đi một đoạn đường cũng phí nhiều sức lực như vậy, mà y chỉ nghĩ nếu như phải đi theo đường thủy thì mình phải làm sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Miểu không khỏi rùng mình ớn lạnh. Con sông dài đó thông ra sông hộ thành bên ngoài thành, bản thân mình phải vượt qua sông hộ thành mới có thể thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng với tình trạng cơ thể mình lúc này, căn bản không thể bơi qua đoạn sông đó. Hy vọng duy nhất trước mắt Miểu là bọn lão Bao đợi y bên sông hộ thành một thời gian, còn những khúc gỗ mà cả bọn đã sớm chuẩn bị cũng chừa cho y một đoạn thì may ra mới có thể an toàn vượt qua, thế nhưng đó chỉ là hy vọng thôi.
Sóng gió nổi lên khắp thành, như thế cũng phải thôi, con Đô thống đại nhân là Khổng Dung đã bị người ta giết chết tối qua vẫn chưa bắt được hung thủ mà. Tuy giết được vài người, nhưng quan binh cũng vì thế mà tổn thất hơn trăm mạng, thậm chí còn bị thiêu hủy cả một đoạn phố lớn.
Trong Uyển Thành đủ kiểu đồn đoán, nhưng hôm nay quan phủ đã tăng số tiền thưởng tróc nã khâm phạm Lâm Miểu lên mức ba nghìn lượng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chỉ trong thời gian ngắn, giá trị bản thân Lâm Miều dường như đã cao hơn cả Lưu Tú và Đặng Vũ. Việc này quả thực khiến người ta không thể không đoán sự việc tối qua có liên quan đến Lâm Miểu.
Từ Uyển Thành, kỵ binh trinh sát túa ra khắp nơi truy tìm. Quả thực Đô thống Khổng Sâm đã tức giận lắm rồi, thề phải phân thây Lâm Miểu thành vạn mảnh. Lão chỉ có một đứa con là Khổng Dung, vậy mà Lâm Miểu lại khiến lão tuyệt tự thì phải biết lão hận y đến cỡ nào?
Cả phủ Đô thống bao trùm vẻ bi ai tang tóc. Đô thống phu nhân cũng khóc lóc đến ngất lên ngất xuống tới năm lần.
vết thương chí mạng của Khổng Dung là một mũi tên bắn vào người hắn. Nơi mũi tên cắm vào cách tim chừng một đốt tay, tuyệt không phải là vết thương chí mạng. Nhưng vấn đề là trên mũi tên có bôi chất kịch độc, độc tố nhập vào tim liền khiến Khổng Dung không thể cứu được nữa.
Điều làm người ta đau thương nhất tuyệt không phải là cái chết của Khổng Dung, mà là cái chết của Tiểu u của lầu Túy Nguyệt. Rất nhiều Vương tôn công tử chưa một lần được gần gũi tấm thân yêu kiều đó nên đều cảm thấy vô cùng nuối tiếc. Cái chết của Tiểu u cũng là một đả kích trầm trọng đối với lầu Túy Nguyệt.
Bọn giặc tối qua dùng hỏa công khiến quan binh tổn quân mất tướng, chết gần hai trăm người. Có thể coi đó là một trận thất bại thảm hại nhất đối với Uyển Thành. Có người nghi ngờ là do quân Lục Lâm tới làm trò quỷ. Lại có người cho rằng đó là dư đảng của bọn Đỗ Mậu và Ngô Hán ngày trước. Nếu ngày trước, Ngô Hán có thể cướp pháp trường thì hôm nay tất nhiên y cũng có thể giết người phóng hỏa.
về việc này, người của Tề phủ chẳng bày tỏ thái độ gì, chừng như họ đã không còn quan tâm đến chuyện trong Uyển Thành nữa.
Bọn Lưu Tú cũng rất ngạc nhiên. Bọn hắn luôn chú ý đến hành động của Lâm Miếu, nhưng không nghĩ mình tối qua lại sơ xuất đến vậy. Không ngờ Lâm Miểu đã giết chết Khổng Dung, lại chạy thoát khỏi vòng vây truy sát của quan binh. Việc này quả thực nằm ngoài dự liệu của bọn hắn, nhưng Lưu Tú biết Lâm Miểu nhất định sẽ làm nên những việc khiến người ta kinh hãi. Dù Lưu Tú chỉ ở cùng với Miểu mấy ngày nhưng đã biết rõ Miểu tuy sinh sống trong tầng lớp thấp nhất xã hội, nhưng người này rất thông minh, rất có đầu óc lại quỷ kế đa đoan. Vì thế, Lưu Tú rất coi trọng Lâm Miểu.
Thiết Nhị hỏi: “Có cần đi tìm nơi ẩn nấp của Lâm công tử không?”
“Ngươi có thể đến đường Thiên Hòa tìm qua một lượt, xem có thể biết nơi ẩn nấp của y không. Nhưng quan trọng nhất là không được để người của quan phủ nghi ngờ.”
Lâm Miểu chỉ thấy cơ thể mình lúc nóng lúc lạnh, mọi giác quan dường như không còn tồn tại, chỉ còn lại một linh hồn hư vô trôi nổi, chịu cực hình trong một khoảng không vô định. Loại cảm giác này, như tỉnh mà không tỉnh, lại giống như đang lạc vào giấc mộng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Lâm Miều nằm mơ thấy mình lạc tới chỗ người mẹ đã mất, dù ấn tượng của Miểu rất mơ hồ. Sau đó, Miểu cũng mơ gặp cha, Tâm Nghi và Lương bá bá, dường như những người đó đang đợi chờ y, lại gọi tên y nữa.
Trong cõi hư vô, dường như Miểu gặp rất nhiều người, có người quen, có người không hề quen. Ai cũng nhìn Miểu và vẫy tay, nói gì đó với Miểu, nhưng Miểu thì không cách nào đến gần họ được. Lâm Miểu hoảng hốt, kinh hãi, cảm thấy bản thân không còn thuộc về mình nữa. Lâm Miểu không nói được, muốn kêu la cũng không thành tiếng, cũng không động đậy gì được; đồng hành với Miểu chỉ là cảm giác cô đơn và bất lực vô cùng vô tận.
Lâm Miểu nghĩ mình đã chết, đã xuống địa ngục. Một điều may mắn nhưng cũng là nỗi bi ai duy nhất là tư tưởng của Miểu vẫn còn hoạt động.
Có thể suy nghĩ cũng là một kiểu hạnh phúc, nhưng vì có thể suy nghĩ nên Lâm Miểu mới cảm thấy cô đơn, bất lực và đau khổ. Miểu không biết rốt cuộc mình đang ở đâu, cũng có thể là đang ở trong vòng luân hồi dưới địa phủ, có thế Miểu mới trải qua những cảm giác kỳ dị như vậy.
“Công tử…” Trong đám mơ hồ hỗn độn, Lâm Miểu loáng thoáng nghe thấy từ nơi xa xăm truyền lại tiếng ai đó gọi mình, giống như một điểm sáng xuất hiện trong đêm đen, càng lúc càng sáng tỏ…
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Công tử, tỉnh lại rồi!”
Lâm Miểu chầm chậm mở mắt ra, liền thấy trước mắt là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, mới đầu còn mơ hồ, nhưng dần dần trở nên rõ ràng.
“Đây là đâu?” Tinh thần Lâm Miểu đã tỉnh táo lại một chút, yếu ớt cất tiếng hỏi.
“Tiểu tử, quả nhiên ngươi tỉnh lại rồi.” Bên cạnh người xa lạ lại xuất hiện một lão già.
Lâm Miểu ngơ ngác đưa mắt nhìn lão già, lại cất giọng yếu ớt hỏi: “Lão tiên sinh, xin hỏi ta đang ở đâu?”
“Đây là Ân Tiên cốc!” Người xa lạ xuất hiện trước mặt Miểu đầu tiên vừa cười vừa đáp.
“Hừ. Tiểu tử ngươi thật muốn chống đối ta đây mà. Đã chết bảy ngày rồi mà còn sống lại! Chắc ngươi muốn Phong Si ta không thể ngẩng đầu lên nhìn mặt lão bất tử đó mà!” Lão già hằm hè nhìn Lâm Miểu, giọng giận dỗi.
Lâm Miểu ngây người, không hiểu ý lão già ra sao, cái gì mà đã chết bảy ngày còn sống lại, cái gì mà lão không thể ngẩng đầu lên được… Quả thật Miểu chẳng hiểu gì cả. Có thể vì thân thể y quá yếu ớt, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo cho nên mới không hiểu rốt cuộc đó là chuyện gì. Nhưng y biết lão già tên là Phong Si, riêng cái tên cũng đã rất kỳ quái rồi.
“Lão tiên sinh, ta không hiểu lão đang nói gì,” Lâm Miểu hổn hển nói.
“Hà… hà….” Một tràng cười ròn rã từ bên ngoài truyền vào. Lâm Miểu đưa mắt nhìn ra, lại thấy một lão già râu tóc bạc trắng, tay ôm hòm thuốc đang sải bước tiến lại.
“Đe ta cho ngươi biết chuyện gì đã xảy ra nhé.” Nói xong mấy câu này thì lão già râu tóc bạc trắng đã tới bên giường Lâm Miểu, tốc độ cực kỳ mau lẹ.
Lâm Miểu không khỏi sửng sốt, ngẩn mặt nhìn lão già đó, chẳng biết nói gì.
Lão già râu tóc bạc trắng khoan khoái tiếp lời: “Ngươi đã hôn mê bảy ngày bảy đêm, nhưng cuối cùng ngươi đã tỉnh lại, quả thật không phí kỳ dược và công sức của lão phu.”
Lâm Miểu giật mình kinh hãi, không ngờ mình đã hôn mê đến bảy ngày bảy đêm! Nhưng Lâm Miểu cũng biết lão già trước mặt đã cứu mình nên không khỏi cảm kích thốt: “Đa tạ ơn tiền bối cứu mạng!”
“Ngươi không cần phải tạ ơn ta. Lão phu cứu ngươi tuyệt không phải vì ngươi, mà chính là vì bản thân lão phu. Ngươi sống lại chính là lấy lại thể diện cho lão phu. Thật ra lão phu phải cảm tạ ngươi mới đúng.” Lão già tóc bạc đặt hòm thuốc xuống, không giấu được vẻ đắc ý và hưng phấn.
Lâm Miểu vô cùng ngạc nhiên. Hai lão già này dường như đều rất cổ quái. Lâm Miều còn chưa biết nên đáp thế nào thì lão già râu tóc bạc trắng đã quay sang lão Phong Si nói: “Phong lão nhi, ngươi thua rồi. Mau đưa quyển thứ hai của ‘Thần Nông bản thảo kinh’ cho ta!”
Sắc mặt Phong Si lập tức trắng bệch, lùi lại hai bước, lạnh lùng thốt: “Tên tiểu tử đó chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Chờ một lúc nữa là hắn sẽ chết. Hỏa lão nhi, chẳng phải ngươi quá vội vàng sao?”
“Ngươi muốn chối ư? Lúc đầu, chẳng phải ngươi nói chỉ cần ta cứu hắn tỉnh lại thì ngươi sẽ giao quyển thứ hai của ‘Thần Nông bản thảo kinh’ cho ta sao?” Lão già râu tóc bạc trắng lập tức khẩn trương hẳn lên.
“Hứ! Ý ta là hắn phải không chết cơ!” Phong Si giảo hoạt cười đáp. Lão hoàn toàn không lộ vẻ gì khác lạ.
“Ngươi…”
Lâm Miểu không khỏi kinh hãi. Lâm Miểu đã từng nghe qua truyền thuyết về “Thần Nông bản thảo kinh”. Đó là khi Miểu còn nhỏ, triều đình hạ hoàng bảng triệu tập kỳ nhân, danh y ở các nơi vào cung viết thành.
Lâm Miểu từng nghe cha nói đó là thời Bình đế. Toàn bộ danh y, dược sỹ, người luyện đan đều tụ tập ở kinh thành để hoàn thành bộ kỳ thư chưa từng có đó. Trong sách không chỉ ghi lại các loại kỳ phương diệu thuật, mà còn có cả phương pháp luyện đan, thậm chí có người nói trong sách còn bao hàm cả võ công tuyệt thế.
Lý do triều đình biên tập bộ kỳ thư đó cũng có nhiều ý kiến khác nhau. Có người cho là Vương Mãng vì muốn tìm thuật trường sinh bất tử, cũng có người cho rằng đó chỉ là một âm mưu, Vương Mãng muốn nhân cơ hội đó chiêu mộ hiền tài để sử dụng.
Bất kể những phán đoán đó đúng hay sai, chỉ riêng hoàng bảng chiêu hiền đãi sỹ đó đã khiến “Thần Nông bản thảo kinh”ril được bao trùm một sắc thái thần bí, trở thành một kỳ vật tuyệt thế mà những người hiếu kỳ trong thiên hạ đều muốn được một lần thưởng lãm.
Lâm Miểu nghe hai lão quái đó thản nhiên đề cập đến “Thần Nông bản thảo kinh” khiến y kinh hãi không ít.
“ĐƯỢC rồi. Lão tử muốn ngươi thua tâm phục khẩu phục. Khi lão tử chữa lành cho tên tiểu tử này rồi để xem ngươi còn chối được không!” Lão già râu tóc bạc trắng tức giận nói.
“Hừ. Nếu ngươi có thể cứu sống tên tiểu tử đó, Phong Si ta tuyệt không phải là người nói không giữ lời. Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh cứu sống hắn thôi!” Phong Si cười lạnh đáp.
Lâm Miểu cảm thấy mí mắt mình cực kỳ nặng, có một luồng khí nóng kỳ dị từ trong tim tỏa đi khắp tứ chi, lan ra toàn thân. Lâm Miểu không nhịn được khẽ rên một tiếng.
“Tiểu tử, ngươi thấy sao?” Lão già râu tóc bạc trắng thấy Lâm Miểu rên rỉ liền cất tiếng hỏi.
“Nóng quá. Giống như bị nung trong lò lửa vậy!” vầng trán Lâm Miểu đã xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn, luồng khí nóng trong người dường như tăng tốc mau chóng, càng lúc càng mãnh liệt.
Lão già râu tóc bạc trắng thấy thế, hơi biến sắc mặt, vội bắt mạch Lâm Miểu. Thần sắc lão lập tức biến đổi! Lão lẩm bẩm: “Thế này là thế nào?” Ngừng một chút, lão lại nhìn Phong Si, tức giận hỏi: “Ngươi đã làm gì hắn rồi? Ngươi đã cho hắn uống Hỏa Thiềm Tiên hả?”
Phong Si cất tiếng cười quái dị đáp: “Chẳng phải ngươi luôn nói ngươi lợi hại hơn ta nhiều sao. Đe xem ngươi làm sao cứu được hắn. Hà… hà…”
“Ngươi thật ti bỉ nên mới dùng thủ đoạn đó, lão tử sợ ngươi sao? Hừ!” Lão già râu tóc bạc trắng tức giận nói, đồng thời quay sang nhìn người trung niên đang đứng bên giường, tức giận quát: “Hỏa Nô, mau chuẩn bị kim châm cho ta! Mang Đại Thánh Kim Đan tới đây! Cái thứ Hỏa Thiềm Tiên cỏn con ấy có đáng gì chứ!”
“Ngươi cứ từ từ mà làm. Lão tử không quấy rầy nữa,” nói xong, Phong Si nghênh ngang bỏ đi.
Lâm Miểu bị luồng khí nóng cổ quái trong người thiêu đốt đến ngất lịm đi.
Trong suốt thời gian đó, Lâm Miểu mấy lần tỉnh lại vì bị nỗi đau đớn không thể chịu nổi hành hạ, rồi y lại đau đớn ngất đi. Miểu cảm thấy cơ thể đã hoàn toàn không thuộc về mình nữa, chỉ có nỗi đau đớn vẫn gặm nhấm, dày vò linh hồn và tư tưởng y. Biết bao lần Miểu muốn chết đi cho rồi, nhưng điều đó đã trở thành một mong ước xa vời.
Nỗi đau đớn hành hạ Lâm Miều còn đau khổ gấp hàng trăm ngàn lần so với cái chết, như làm thân thể y tan thành ngàn vạn mảnh, mà mỗi một mảnh thể xác đó vẫn liên hệ chặt chẽ với não bộ và tư tưởng y khiến toàn bộ nỗi đau đớn đều truyền lên tận óc.
Mỗi một bộ phận thân thể lại chịu một kiểu đau đớn khác nhau, cuối cùng tập trung cả vào một chỗ khiến Lâm Miểu muốn chết không được, muốn sống cũng không xong…
Lâm Miểu không biết mình đã bị nỗi đau đớn đó làm tỉnh lại đến lần thứ mấy. Lão già râu tóc bạc trắng mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn không ngừng dùng kim châm cắm vào cơ thể y làm y phải chịu nỗi đau đớn vô cùng vô tận. Y thật sự muốn chết, nhưng trong cơ thể y sinh cơ lại dần dần bành trướng.
“Giết ta đi! Đe ta chết… chết một cách thoải mái một chút…” Lâm Miểu yếu ớt khẩn cầu.
“Không cần lo lắng, ngươi sẽ không chết đâu. Lão phu đã nói kiểu gì cũng phải cứu sống ngươi. Hỏa Quái ta làm sao mà thua vào tay Phong lão nhi được chứ? Hừ!” Lão già râu tóc bạc trắng nói với giọng không phục. Dường như lão không thể hiểu nổi nỗi đau đớn mà Lâm Miểu đang phải chịu đựng.
“Không, ngươi nên giết ta đi… cầu… cầu xin ngươi… mau giết ta đi.” Toàn thân Lâm Miểu không cử động được, y chỉ có thể cố gắng phát ra thanh âm rên rỉ, yếu ớt như tiếng côn trùng, thậm chí ngay cả việc cắn lưỡi tự vẫn cũng không thể.
“Kỳ quái… thật kỳ quái! Tại sao huyền dương lại chuyển thành chí âm thế này? Chẳng lẽ trong Hỏa Thiềm Tiên lại còn thứ gì khác? Rốt cuộc là cái gì đây?” Hỏa Quái vừa bắt mạch Lâm Miểu, vừa vỗ đầu tự nói một mình.
“Cầu… cầu xin ngươi… giết… ta đi…”
Dường như Hỏa Quái chẳng nghe thấy Lâm Miểu nói gì. Lão chỉ ngồi thừ ra, mặt mày nhăn nhó, vừa suy nghĩ vừa lấm bấm một mình. Dường như chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đó mà lão đã già đi rất nhiều.
“Hỏa lão nhi, đã hai ngày hai đêm rồi, ngươi vẫn không chữa được sao? Ta thấy ngươi nên nhận thua sớm cho xong!” Vừa nói, Phong Si vừa dài bước tiến lại, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Phì! Nhận thua một kẻ ti bỉ như ngươi ư? Đừng hòng! Đừng tưởng một chút tài vặt của ngươi mà làm khó được ta. ít nhất thì tên tiểu tử này dù đã bị trúng kịch độc Hỏa Thiềm Tiên của ngươi mà vẫn không chết là một minh chứng rõ ràng! Hắn còn chưa chết thì lão tử nhất định sẽ cứu hắn sống lại.” Hỏa Quái nói với giọng phẫn nộ nhưng hết sức tự phụ.
“Hừ, ngươi đừng phí công nữa. Lão tử đã dùng đến ba mươi sáu loại độc hòa trộn làm một, rồi đưa vào cơ thể hắn. Ba mươi sáu loại độc vật tương xung tương khắc, nếu ngươi chỉ chữa một loại độc trong đó, tất sẽ dẫn phát loại độc khác biến hóa, cứ thế tuần hoàn luân chuyển, có thể tạo ra bốn vạn sáu ngàn sáu trăm năm mươi sáu loại độc tính khác nhau, tuyệt nhiên ngươi chang có khả năng cứu hắn sống lại!” Phong Si cực kỳ đắc ý nói.
Lâm Miểu và Hỏa Quái không khỏi sững người. Lâm Miểu chưa bao giờ nghe qua thế gian này lại có thứ độc tính đáng sợ như vậy. Cho dù Hỏa Quái y đạo như thần cũng phải tròn mắt há miệng trước loại kỳ độc chưa từng nghe chưa từng thấy đó, nhất thời lão chẳng biết nói gì.
Phong Si thấy vẻ mặt Hỏa Quái như thế, không khỏi bật cười quái dị, thốt lên: “Thật ra việc này phải trách lão già ngươi quá ngu ngốc. Chẳng qua thứ mà ta cho hắn uống lúc đầu chính là loại kỳ đan được luyện bằng ba mươi sáu loại kịch độc. Đây là một loại thánh dược, tính nóng như lửa, tình trạng thể hiện ra tuy giống Hỏa Thiềm Tiên, nhưng không hề có độc tính, trái lại còn có thể làm cho người luyện võ tăng thêm công lực gần một giáp. Đáng tiếc ngươi càng già càng hồ đồ, cho rằng lão tử đã hạ kịch độc Hỏa Thiềm Tiên. Quả không ngoài dự đoán của ta, ngươi sẽ dùng Đại Thánh đan và Kim Châm Đạo Mạch đại pháp, khiến cho sự việc vốn tốt đẹp trở thành không thể giải quyết được nữa… hà hà…”
Sắc mặt Hỏa Quái vô cùng khó coi. Một lát sau lão mới hỏi: “Phải chăng vì ta đã giải hết Hỏa Thiềm Tiên trong ba mươi sáu loại kịch độc đó nên mới khiến một thứ vốn không độc lại biến thành kịch độc?”
“Không sai. Chỉ cần ai đó phá giải bất kỳ một loại độc nào trong số ba mươi sáu loại kịch độc đó trước khi đan dược hoàn toàn tan ra, lập tức sẽ phát sinh biến hóa vô cùng vô tận, biến thành các loại độc hoàn toàn khác nhau. Căn bản là không một ai có thể trị được, kể cả ta!” Phong Si quả quyết nói.
“Ngươi nghiên cứu chế ra dược vật đó khi nào vậy?” Hỏa Quái dường như đã chịu lép vế, lại như già thêm mười mấy tuổi, hỏi với giọng uể oải, chán chường.
“Năm ngày trước. Nhưng thật đáng tiếc, trong số một trăm linh sáu viên chỉ có mỗi một viên thành công!” Nét mặt Phong Si đầy vẻ tiếc nuối.
“Hà hà hà…” Hỏa Quái bỗng ôm bụng cười sằng sặc, âm thanh làm rung chuyển cả gian nhà.
“Ngươi cười cái gì?” Phong Si tức giận hỏi.
Hỏa Quái cười lớn một hồi mới ngừng, lão cười đến chảy cả nước mắt, đoạn nói: “Lão già ơi là lão già, ngươi phí tâm huyết cả đời mới luyện được một viên đan dược, vậy mà chỉ vì đánh cược với ta, ngươi đã dùng nó luôn. Hỏa Quái ta đã thua thì còn gì không phục nữa? Ta nghĩ cái đó chắc là tâm nguyện một đời của ngươi, Thất Khiếu Thông Thiên đan phải không?”
Sắc mặt Phong Si càng trắng bệch, không giấu nổi vẻ hối hận. Bị Hỏa Quái nói cho một hồi, Phong Si suýt chút nữa chỉ muốn đấm vào người mấy cú thật mạnh, hoặc ôm đầu khóc lớn một trận.
Hỏa Quái nói xong lại cười ầm lên.
Phong Si tức giận trừng trừng nhìn Hỏa Quái, một lát sau mới lên tiếng: “Ta muốn nhờ ngươi giúp!”
“Cái gì?” Tiếng cười của Hỏa Quái đột ngột dừng, quả thực lão không dám tin vào tai mình.
“Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc,” Phong Si nhắc lại.
“Ngươi nhờ ta giúp?” Hỏa Quái thực không dám tin kẻ đối đầu với mình cả mấy chục năm chẳng bao giờ nhường nhịn nay bỗng nhờ mình giúp đỡ.
“Đúng vậy. Thất Khiếu Thông Thiên đan vốn có năm viên, cho tên tiểu tử này dùng một viên, còn lại bốn viên. Vì không biết dược tính thế nào nên ta không dám khinh xuất dùng nó, đành để trong lò luyện đan nghiên cứu kỹ lưỡng mấy ngày liền. Ai ngờ, loại đan dược này cần phải dùng trong vòng ba ngày sau khi ra lò, nếu không sẽ mất công hiệu, biến thành tuyệt độc. Rốt cuộc trong đó đã phát sinh những biến hóa gì, ta không cách nào biết được, ta nghĩ ngươi đương nhiên sẽ giúp được ta chuyện này!” Phong Si vừa thở dài vừa nói.
“Còn bốn viên nhưng đã biến thành tuyệt độc rồi ư?” Hỏa Quái lại cảm thấy muốn cười lớn một trận, nhưng lão không cười. Quả thật, lão cũng phát sinh hứng thú rất lớn đối với việc này, thậm chí còn đồng tình với Phong Si.
“Theo ta tính, loại đan hoàn này tuyệt không thể để gặp gió quá lâu, thậm chí không thể để nó trong không khí một thời gian dài. Khi ta mở lò liền có không khí tràn vào trong lò, lại có cả gió nữa. Vì thế, sau mấy ngày nó mới biến chất! Nói không chừng, có thể trong quyển một của Thần Nông bản thảo kinh’ có ghi đáp án nên ta mới cần ngươi giúp đỡ!” Phong Si suy tư nói.
“Hay nhỉ, nói đi nói lại ngươi cũng chỉ muốn quyển Thần Nông bản thảo kinh’ của lão tử thôi. Không có cửa đâu nhá!” Hỏa Quái nghe đến đây, không khỏi sinh lòng cảnh giác.
“Đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Viên Thất Khiếu Thông Thiên đan của lão tử bao hàm toàn bộ tinh hoa của quyển hai Thần Nông bản thảo kinh’ đấy. Ta muốn ngươi cùng thảo luận vấn đề để tìm hiểu nguyên nhân ngay tại đây mà không sợ ngươi hiểu được chỗ kỳ bí, vậy mà ngươi còn sợ ta chôm quyển một của ngươi sao?” Phong Si nói với giọng pha chút tức giận.
Dường như Hỏa Quái không cam chịu ở thế yếu, vừa thẹn vừa giận quát to: “Ngươi nói ai lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hả? Hôm nay ngươi phải nói cho rõ ràng đi.”
Phong Si sốt ruột đáp: “Ta không muốn lằng nhằng với ngươi nữa. Nói cho cùng, có giúp hay không, ngươi chỉ cần nói một câu là xong. Nếu ngươi không giúp, ta sẽ đi tìm lão tạp mao Độc Long.”
Hỏa Quái nhất thời câm miệng lại, đảo tròng mắt một vòng, cười bồi: “Có gì cứ từ từ nói, đâu cần phải tức giận như vậy. Tuy chúng ta tranh hơi với nhau mấy chục năm nay rồi, nhưng cũng vì thế mà có chút cảm tình với nhau, đúng không? Ngươi có việc, sao ta lại không giúp chứ?”
Phong Si lạnh lùng đưa mắt liếc Hỏa Quái. Lão còn chưa biết Hỏa Quái có nghĩ ra được tinh nghĩa của quyển hai “Thần Nông bản thảo kinh” thông qua Thất Khiếu Thông Thiên đan hay không, nhưng lão tuyệt không thèm để ý đến chuyện này.
“Xin… xin…các ngươi… giết… giết ta đi…”
Tiếng rên rỉ cầu xin vì quá đau đớn không thể chịu nổi của Lâm Miểu làm hai lão Phong Si, Hỏa Quái quay về thực tại.
“Xử lý tên tiểu tử này thế nào?” Phong Si chỉ Lâm Miểu rồi nhìn Hỏa Quái, hỏi.
“Con mẹ nó! Việc cứu hắn coi như lão tử không may rồi. Sớm biết như vậy thà cứ để nước sông cuốn hắn đi thì hơn. Hắn khiến ta lãng phí biết bao kỳ trân dị thảo, nói một cách dễ hiểu là hắn đã nuốt hết thánh dược của ta rồi. Nếu cứ để hắn chết đi như vậy thì quả thực rất đáng tiếc!” Hỏa Quái vừa nhìn Lâm Miểu vừa nói với giọng vô cùng hối hận.
“Vậy ngươi định làm gì hắn?” Phong Si có chút không hiểu, bèn hỏi.
Hỏa Quái lộ vẻ quái dị, đoạn đáp: “Ta phải đem hắn đi nuôi các bảo bối của ta. Cứ nghĩ toàn thân tên tiểu tử này là thuốc thì đám bảo bối đó nhất định sẽ rất vui mừng.”
Lâm Miểu giật mình kinh hãi. Hai lão già này quái dị đến mức thật khủng khiếp, bọn lão định đem y đi nuôi cái quái gì đây? Thế chẳng phải quá tàn nhẫn sao? Nhưng Lâm Miểu tuyệt không thể động đậy, muốn phản kháng một chút cũng không đủ sức, muốn tự vẫn cũng chẳng được! Lúc này, nỗi đau đớn y phải chịu đựng đã quá nhiều rồi. Y không biết hai lão già này rốt cuộc là người thế nào, nhưng y biết sau khi chạy khỏi miếu Xi Vưu, ôm khúc gỗ trôi thoát ra theo đường sông nhưng không hề được bọn lão Bao tiếp ứng. Rồi y mệt quá chẳng còn sức bơi vào bờ, đành để mặc thân mình cùng tấm gỗ trôi dạt theo dòng nước. Vĩ sông hộ thành nối liền với Dục Thủy nên y cũng bị trôi vào Dục Thủy, sau đó thì ngất đi nên chẳng biết tại sao mình lại lạc tới chốn này.
Phong Si đột nhiên cười lạnh, nói: “Nếu quả thực ngươi muốn những bảo bối đó chết sạch thì nên dùng thịt tên tiểu tử này đấy.”
Hỏa Quái sửng sốt, không hiểu nguyên do.
Phong Si quả quyết nói: “Tên tiểu tử này hiện giờ toàn thân là độc, hơn nữa, các loại độc tính trong người hắn đang không ngừng biến hóa. Nếu bảo bối của ngươi ăn thịt hắn vào thì nhất định sẽ chết sạch. Không tin thì ngươi cứ thử coi!”
Giờ Hỏa Quái mới nghĩ đến độc tính trong người Lâm Miểu. Tuy lão không muốn nhận thua với Phong Si, nhưng cũng không dám đánh cược đám bảo bối của mình. Lão không khỏi tức giận thốt: “Chẳng lẽ những thánh dược quý giá của ta đành lãng phí sao?”
“Vậy có cách gì không? Thất Khiếu Thông Thiên đan của ta cũng lãng phí mất rồi, ta có nói gì đâu!” Phong Si tỏ vẻ khinh thường nói.
Hỏa Quái vô cùng chán nản, tức giận nói: “Đều do tên tiểu tử này hại lão tử lãng phí sạch tâm huyết hơn nửa đời người rồi. Ta không muốn để hắn chết một cách thống khoái!”
“Vậy ngươi định gì?” Phong Si hỏi.
“Hỏa Nô!” Hỏa Quái gọi lớn.
“Xin chủ nhân phân phó!” Hán tử trung niên bước nhanh vào trong, cung kính nói.
Hỏa Quái nói với giọng vô cùng tàn khốc: “Đem tên tiểu tử này chôn sống cho ta, nhưng phải chừa lại chỗ thông hơi cho hắn. Ta muốn hắn bị chôn mà không chết, chậm rãi hưởng thụ sự hành hạ của cái chết!”
“Lão quái vật ngươi, ngươi… ngươi… sẽ không được… chết… yên lành đâu!” Lâm Miểu nghe câu đó của Hỏa Quái, chút nữa thì sợ quá ngất đi. Lão già này thật quá độc ác, dùng cách tàn độc đó để tiết hận. Lâm Miếu không nhịn được phải lên tiếng mắng.
“Ha… ha… ha… lão tử chưa hề sợ điều đó!” Hỏa Quái cười lớn.
Hỏa Nô bồng Lâm Miểu lên rồi mau chóng đi ra.
Vẻ mặt Lưu Tú không được thoải mái, vì Đặng Vũ vừa trở về và kể lại mọi chuyện phát sinh ở Uyển Thành trong thời gian gần đây. Dù y không thể tin gã Lâm Miểu chẳng hề biết võ công đó lại giết được Khổng Dung, còn khiến cho quan binh tổn thất tới gần hai trăm người, nhưng đó là sự thật.
Dĩ nhiên Lưu Tú sẽ không vì chuyện của Lâm Miểu mà phiền lòng. Dù sao chuyện đó cũng đã trôi qua hơn mười ngày, y cũng không lo lắng về sự an toàn của Lâm Miểu. ít ra cho tới lúc này vẫn chưa ai phát hiện ra tung tích Lâm Miểu. Điều khiến Lưu Tú phiền lòng chính là tin tức từ Thung Lăng truyền tới, nói thúc phụ y là Lưu Lương bệnh tình đang nguy cấp.
Từ khi lên chín tuổi, Lưu Tú luôn đi theo thúc phụ Lưu Lương, theo thúc phụ đọc sách ở Tiêu huyện[2]. Lưu Lương cũng giống như cha của y vậy. Hiện giờ, Lưu Tú đã rất nóng ruột muốn trở về nhà, nhưng Lưu Lương đã gửi thư cho y, hiển nhiên ông đã biết y quyết tâm khởi nghĩa nên muốn y phải lấy đại cục làm trọng.
Trong lòng Lưu Tú cực kỳ mâu thuẫn. Tú biết thúc phụ mình có nỗi khổ riêng, nhưng y có thể không màng gì tới hiếu nghĩa sao?
“Cháu phải về Thung Lăng,” Lưu Tú quyết định nói.
“Neu lúc này ngươi về Thung Lăng thì sự bố trí, chuẩn bị trong mười mấy ngày qua đều uổng công hết, lại lỡ mất cơ hội tốt nhất đang ở ngay trước mắt!” Lão Thiết nghiêm nghị nói.
“Chỗ này có thể để tứ đệ và tam đệ chủ trì, lại có Thiết thúc trợ giúp một bên thì còn lo phát sinh chuyện gì nữa?”
Lão Thiết nghiêm khắc nói: “Đừng quên ngươi phải khôi phục lại thiên hạ của họ Lưu ngươi, cũng là giang sơn của nhà Hán. Cứ như ngươi nói thì chúng ta cứ giương mắt nhìn Phàn Sùng đến lật đổ chính quyền Vương Mãng, rồi lại nhìn Phàn Sùng xưng đế sao?”
“Nhưng cháu không thể…”
“Bỏ qua đạo hiếu mà không lo chứ gì?” Lão Thiết ngắt lời Lưu Tú. Lão lại tiếp: “Ngươi nghĩ về nhìn Lương huynh một lát là đã tận hiếu với ông ấy rồi sao? Ngươi có thể làm ông ấy bất tử sao? Ngươi phải chôn chặt hiếu nghĩa trong lòng, lại phải bỏ hết tất cả tư tình, giành lại giang sơn nhà Hán. Như thế mới là tận hiếu với liệt tổ liệt tông, cũng không uổng ơn nuôi dạy của Lương huynh!”
Lưu Tú không nói gì nữa. Trong lòng Lưu Tú tuy đau khổ nhưng mỗi lời của lão Thiết như những viên đá ném xuống nước, khiến lòng y không ngừng nổi sóng.
“Đại hiếu là trung với quốc gia, tiểu hiếu là kính trọng cha mẹ! Đại trượng phu đứng ở trên đời phải biết bỏ nhẹ lấy nặng, lấy đại cục làm trọng. Lưu huynh gửi phong thư đó cho ngươi cũng là để cảnh tỉnh ngươi không được làm việc theo cảm tính! Ta đã nói đến thế này, nếu ngươi vẫn cố chấp nói việc lập tức về Thung Lăng thì ta cũng không cản ngươi nữa!” Lão Thiết nghiêm nghị nói.
Đặng Vũ vội giật áo Lưu Tú khuyên: “Đại ca, lời Thiết thúc rất đúng. Việc ở Uyển Thành tất phải do đại ca ra mặt, đó cũng là việc khơi dòng cho Lưu gia chúng ta. Đe cho người thiên hạ biết từ nay Lưu gia sẽ không thể đứng chung với tên gian tặc Vương Mãng! Chỉ có đại ca ra mặt mới có thể tạo sức hiệu triệu lớn nhất!”
Lưu Tú thành khẩn nói: “Đa tạ Thiết thúc cảnh tỉnh. Cháu biết phải làm thế nào rồi.”
Lão Thiết cười nhẹ, rồi khẽ thở dài: “Ta đã kết giao với Lưu Lương huynh mấy chục năm, cũng đã tận mắt nhìn ngươi lớn lên từng ngày, sao lại không hiểu ý của Lưu huynh? Nhưng sau này có thể còn nhiều việc khó quyết định hơn nữa, ta không phải lúc nào cũng cảnh tỉnh ngươi được, hy vọng ngươi luôn ghi nhớ một điều: ngươi là dòng giống nhà Hán, lại là huyết thống chính thống của Vương tộc cho nên khi làm bất cứ việc gì cũng đều phải lấy đại cục làm trọng, không được vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn!”
“Thiết thúc dạy rất phải. Cháu nhất định sẽ nhớ kỹ lời dạy của Thiết thúc!” Bỗng nhiên Lưu Tú như biến thành một con người khác.
“Việc an bài cho anh em các nơi thế nào rồi?” Lưu Tú lập tức quay sang hỏi Đặng Vũ.
“Đã bố trí tất cả mọi người ổn thỏa, phân đà Nhữ Nam đã điều bốn trăm huynh đệ được huấn luyện bí mật chia nhau âm thầm vào thành. Chỉ đợi đại ca nói một câu là có thể lập tức đánh chiếm phủ Đô thống!” Đặng Vũ tự tin đáp.
Lão Thiết cũng nói: “Bọn Lý Dật và Lý Thông cũng đã liên hệ được với các gia tộc quyền thế lớn, có thể cung cấp ba ngàn gia tướng, số người này đủ làm một trận khống chế Uyển Thành!”
Lưu Tú lo lắng nói: “Nhưng chúng ta dường như sơ sót không tính tới sự tồn tại của Tồ phủ rồi. Tề Vạn Thọ tuyệt không phải là người dễ đối phó!”
“Ta tuyệt không bỏ sót Tề phủ đâu. Chỉ vì phần lớn cao thủ của Tề phủ đã bị phái đi hết rồi. Cứ theo báo cáo từ thám tử của ta thì vì một người trẻ tuổi tên là Tần Phục đã ăn cắp đồ rất quý báu của Tề gia nên Tề Vạn Thọ đã phái kỵ binh thám tử đi truy tìm Tần Phục khắp nơi rồi. Nếu không, Lâm Miểu cũng rất khó giết được Khổng Dung vì lúc nào bên cạnh Khổng Dung cũng có cao thủ của Tề phủ!” Lão Thiết thản nhiên đáp.
“ồ. Thật không ngờ Tần lão đệ tự nhiên lại giúp ta một việc lớn. Sau này phải cảm ơn y thật nhiều mới được!” Lưu Tú không khỏi bật cười.
“Không biết tên tiểu tử Tần Phục đó hiện giờ ra sao rồi?” Đặng Vũ chợt nhớ tới con người Tần Phục vô cùng thần bí đó, nghĩ tới thuật dịch dung quỷ thần khó lường của Tần Phục thì Vũ không thể không phục.
“Nhưng chúng ta vẫn không thể xem nhẹ sức mạnh của lão già chết tiệt Tề Vạn Thọ được!” Lưu Tú nhắc nhở.
Lão Thiết điềm đạm nói: “Tề Vạn Thọ không phải là người không hiểu lý lẽ, cũng không phải là người không biết thời cuộc. Lão ta không hề câu kết chân thành với quan phủ, chỉ cần chúng ta tạo được thế lực lớn mạnh thì lão ta tuyệt không dám vọng động! Lão hồ ly đó còn biết ngả theo chiều gió hơn bất cứ ai!”
“Thiết thúc muốn nói chỉ cần chúng ta dùng tốc độ mau lẹ nhất khống chế Uyển Thành thì Tề Vạn Thọ cũng chỉ còn cách giả câm giả điếc sao?” Đặng Vũ hỏi.
Lão Thiết lãnh đạm đáp: “Sự thật là thế. Nếu quả Tề Vạn Thọ không biết tốt xấu, muốn nhúng tay vào thì ta chỉ còn cách đi lãnh giáo Vô Vọng thoái của lão ta thôi!”
Lưu Tú ung dung nói: “Có Thiết thúc xuất thủ là cháu yên tâm rồi. Vậy tứ đệ, ngươi phụ trách đánh phá Hầu phủ. Ta muốn lấy đầu Vương Hưng để thị chúng!”
Đặng Vũ tự tin đáp: “Được. Đại ca cứ yên tâm!”
Áp lực nặng nề khiến thân thể Lâm Miểu như muốn nổ tung. Trong cơ thể Lâm Miểu tựa hồ có vô số luồng chân khí từ bên ngoài xâm nhập vào, còn áp lực từ bên ngoài thì dồn ép nặng nề lên da thịt y.
Lâm Miểu cảm thấy mình sẽ chết rất mau, nhưng mãi vẫn chưa chết được. Y vẫn có thể hít thở luồng không khí mỏng manh chắc là do Hỏa Nô tuân theo chỉ thị của Hỏa Quái nên để lại lỗ thông hơi cho y.
Lâm Miểu chưa từng nghe nói đến Ân Tiên cốc, cũng chưa từng gặp qua nhân vật nào quái dị nào bằng Hỏa Quái và Phong Si. Trong lòng Miểu thầm mắng chửi thậm tệ hai lão quái vật bất tử đó.
Đương nhiên, lúc này Lâm Miểu chẳng còn sức lực đâu mà chửi thành tiếng, đến hít thở cũng rất khó khăn. Nguyện vọng duy nhất của Miểu là mau chóng được chết, nhưng đáng hận là trong cơ thể tựa hồ sức sống đang bừng bừng trỗi dậy. Hàng ngàn hàng vạn luồng chân khí quái dị hoặc nóng hoặc lạnh Lưu chuyển ầm ầm trong cơ thể, giống như bị sinh cơ trong người Miểu dẫn dắt nên chúng cứ chạy loạn lên mà Miểu không cách nào khống chế được.
Lâm Miểu không hiểu, Phong Si nói trong người Miểu đã trúng kịch độc, nhưng tại sao trong cơ thể Miểu vẫn bừng bừng sinh cơ như thế? Lúc Miểu mới tỉnh lại, y chỉ thấy thân thể mình bồng bềnh như không có trọng lượng, chỉ có linh hồn và tư tưởng là đang trôi nổi vô định. Nhưng sau đó, Miểu dần dần cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể, nỗi đau đớn không ngừng hành hạ cắn xé y, nhưng ngược lại, cảm giác về cơ thể lại càng lúc càng thực. Dường như sinh cơ dưới hình thức nào đó đang không ngừng lớn lên và Lưu chuyến làm cho y cảm nhận được rõ ràng hình hài sinh mệnh của mình.
Toàn thân Lâm Miểu đều bị những luồng chân khí quái dị vô danh xung kích, nhưng y lại không thể dùng chút sức lực nào. Giống như y có vô số bảo vật, nhưng lại không biết làm sao đem những bảo vật đó ra bán. Hơn nữa, trong thân thể y tồn tại hai mặt cực kỳ mâu thuẫn. Trong cơ thể y phát sinh các luồng khí Lưu chuyển rất mạnh như nạn Hồng thủy, nhưng ngoài cơ thể thì lại có hiện tượng như bị hạn hán. Lâm Miểu căn bản không biết làm sao để điều hòa được tình trạng này nên chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, một mình nhấm nháp nỗi thống khổ cùng cực dày vò.
“Đại nhân! Bên ngoài thành phát hiện tung tích rất nhiều địch nhân.” Trần Xa tiến vào phủ Đô thống, nghiêm cẩn báo cáo.
Mấy ngày nay, tinh thần Khổng Sâm rất kém, lão không còn lòng dạ nào xử lý công việc trong thành, thậm chí còn thấy bị quấy rầy nếu có người đến tìm mình. Nhưng đối với Trần Xa lại là ngoại lệ.
Trần Xa là một dũng tướng, thủ hạ của Khổng Sâm, từng lập đại công trong chiến dịch bình phản loạn. Hơn nữa, người này vốn túc trí đa mưu, rất biết nắm bắt tâm lý người khác nên ấn tượng của Khổng Sâm đối với y rất tốt. Đương nhiên còn có nguyên nhân khác, đó là vì Trần Xa là em của đại gia tộc ở Nam Dương là Trần Thông nên Khổng Sâm cũng không thể không có vài phần kính trọng đối với Trần Xa.
Tại Uyển Thành, tuy quan phủ có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng cũng có rất nhiều chuyện nếu do loại gia tộc quyền quý như Trần Thông làm thì sẽ tiện hơn. Hơn nữa, họ Trần lại có rất nhiều chỗ dựa vững chắc ở cả bên trong lẫn bên ngoài triều đình, vì thế, Khổng Sâm không thể không khách khí đối với nhà họ Trần, sự thật trong quan trường chính là như vậy, Khổng Sâm là người đứng đầu một phương, nếu muốn quản trị cho tốt lãnh địa của mình thì lão tất phải câu kết với cường hào địa phương cho nên mấy ngày nay lão đối xử với Trần Xa cực tốt, các công việc liên quan đến phòng thủ thành đều giao cho hai người là Trần Xa, Khổng Yêm quản lý.
Khổng Yêm là cháu ruột Khổng Sâm. Người này không có tài cán gì đặc biệt, nhưng bằng mối quan hệ với Khổng Sâm, Khổng Sâm cũng không thể không trọng dụng hắn. Thực ra, cũng vì Khổng Yêm không có năng lực nên lão mới ủy nhiệm Trần Xa hợp tác với hắn.
“Tung tích rất nhiều địch nhân ư?” Khổng Sâm hơi ngạc nhiên. Lão có chút không dám tin vào tai mình. Có người dám đến Uyển Thành làm loạn ư? Trong Uyển Thành đóng hơn vạn quân mà ở các thành liên kết gần đó cũng có quân binh trấn đóng. Quân số toàn bộ Nam Dương tới gần mười vạn, thử hỏi ai dám lặn lội đường xa tới tấn công một thành rất kiên cố như Uyển Thành chứ?
Trần Xa phân tích: “Theo như quan sát được thì hẳn là nhân mã của quân Lục Lâm. Thuộc hạ hoài nghi đám người này là đồng đảng của Lâm Miểu!”
Vừa nghe nói có thể là đồng đảng của Lâm Miểu là Khổng Sâm ngồi bật dậy ngay, toàn thân sát khí bừng bừng.
“Dan ta đi xem thử. Ta phải tự tay phân thây tên tiểu tử đó thành vạn mảnh!” Khổng Sâm nói xong liền rảo bước đi ra.
Nước mưa chảy xuống. Lâm Miểu cũng nghe thấy tiếng sấm. Lâm Miểu biết trời đã đổ mưa.
Không khí bên dưới càng lúc càng ít vì lỗ thông hơi bị nước mưa chảy xuống bịt lại, đồng thời bùn đất kết dính lại với nhau. Chỗ đất cát vốn tơi xốp có thể thông khí đột nhiên như biến thành một tầng niêm phong, ngăn cản không khí thông xuống dưới đất.
Lâm Miểu không thở được, cảm giác ngộp thở khiến các luồng chân khí đang xung kích khắp nơi trong thân thể y càng chạy loạn lên. Nỗi thống khổ không phải do chất độc trong người kích thích làm cho đau đớn, mà do tâm mạch và kinh mạch toàn thân không thể chịu đựng nổi những luồng kình khí kỳ quái đang chạy loạn lên như Hồng thủy.
Lâm Miểu không biết tại sao trong cơ thể mình lại có nhiều luồng kình khí mãnh liệt như vậy. Trực giác cho y biết đó không phải do chất độc gây ra, rất nhiều khả năng chính là nội gia chân khí mà Lưu Tú và Đặng Vũ từng nói tới. Nguồn nội gia chân khí này nhiều khả năng là do viên thuốc quái quỷ Thất Khiếu Thông Thiên đan mà Phong Si từng nói phát huy tác dụng tạo thành. Nhưng Lâm Miểu không hiểu ở chỗ, Phong Si từng nói vì Hỏa Quái hóa giải hết độc tính của Hỏa Thiềm Tiên nên viên thuốc đó đã biến thành kịch độc biến hóa vô cùng vô tận sao? Chẳng lẽ Phong Si nói dối? Hơn nữa, cho dù Phong Si có nói dối thì với tu vi y đạo của Hỏa Quái, chẳng lẽ lão cũng không nhìn ra vấn đề trong đó?
Việc này là không the! Nhưng rốt cuộc nguyên nhân gì khiến Lâm Miểu không những không chết mà trong người lại có chân khí nội gia hùng mạnh như vậy? Đột nhiên Lâm Miểu nghĩ tới một nguyên nhân khác, đó là Liệt cương Phù Dung quả!
Thì ra Liệt cương Phù Dung quả vốn là vật chí cương chí dương, nhưng tính chất lại âm hàn. Hỏa Quái tuy hóa giải được hết độc tính chí dương của Hỏa Thiềm Tiên, nhưng Liệt cương Phù Dung quả đã thay thế thuộc tính của Hỏa Thiềm Tiên, khiến dược lực của Thất Khiếu Thông Thiên đan được phát huy. Mà dược tính của Liệt cương Phù Dung quả còn mạnh hơn Hỏa Thiềm Tiên nhiều lần nên trạng thái trong người Lâm Miểu chuyển từ nóng bỏng biến thành lạnh buốt! Hỏa Quái không biết chuyện đó đó nên mới cho là Lâm Miểu bị chất độc phát tác.
Thật ra, để hóa giải chất độc của Hỏa Thiềm Tiên, Hỏa Quái không chỉ dùng đến nhiều kỳ trân dị dược mà còn dùng Kim Châm Đạo Mạch đại pháp đả thông toàn thân kinh mạch Lâm Miểu để hỏa độc có thể dễ dàng tiết ra khỏi cơ thể Miểu. Vĩ vậy Hỏa Quái đã tổn hao công lực rất lớn, sau đó nghe Phong Si nói như vậy lão liền nhụt chí vì biết Phong Si tuyệt không nói dối. Hỏa Quái lại đáp ứng thỉnh cầu của Phong Si, cũng không muốn để ý tới Lâm Miểu nữa. Lão Hỏa Quái thật không muốn lại lãng phí kỳ dược và tinh lực cho y.
Thực ra, chỉ cần Hỏa Quái quan sát kỹ Lâm Miểu thêm một canh giờ nữa thì nhất định có thể phát giác Lâm Miểu không bị trúng độc! Nhưng việc đời đôi lúc hay trùng hợp như vậy.
Dĩ nhiên Lâm Miểu không hiểu nội tình bên trong, nhưng y biết chuyện này nhất định có liên quan đến Liệt Cương Phù Dung quả. Thế nhưng Miểu cũng chẳng thấy có gì tốt lành để nghĩ đến vì luồng không khí thấu xuống để y thở càng lúc càng ít, đầu óc dần dần trở nên mơ hồ, toàn thân như muốn nổ tung.
Lâm Miểu không muốn chết. Miểu biết mình không trúng độc, còn hy vọng sống sót, tất nhiên y không muốn bị chôn sống, ông trời muốn đấu với y thì y không thể ngồi yên để chờ chết, đây chính là tính cách quật cường mà y đã rèn luyện được tại đường Thiên Hòa, và cũng là điều kiện cơ bản nhất để một tên tiểu Lưu manh sinh tồn. Chỉ khi tìm được sự sống trong nghịch cảnh thì mới thấy được giá trị của sinh mệnh, mới có thể ngẩng cao đầu.
Cho dù cái chết của Lương Tâm Nghi là cú đả kích Lâm Miểu rất nặng nề, nhưng mấy ngày nay trải qua vô số lần đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết càng kích thích ý chí và mong muốn sinh tồn của y! Lâm Miểu cũng muốn xuống suối vàng để bầu bạn với Lương Tâm Nghi, nhưng Miểu biết nếu mình là một người không có chí khí thì Lương Tâm Nghi sẽ không yêu mình nữa! Người mà Lương Tâm Nghi yêu là một Lâm Miểu dù trong tuyệt vọng vẫn không khuất phục, chiến thắng tất cả mọi khó khăn, tìm được đường sống. Vì thế, Lâm Miểu quyết định mình phải sống, hơn nữa còn phải lột xác trở thành con người khác.
“Ầm…” Dường như có một tia sét cực lớn đánh xuống khiến cả khu đất rung chuyển.
Cảm giác tê dại lan truyền khắp thân thể Lâm Miểu, kình khí trong cơ thể y cũng ầm ầm tràn ra ngoài không thể khống chế được.
“Uỳnh…” Một tiếng nổ lớn vang rền, Lâm Miểu cảm thấy thoải mái dễ chịu không thể tả, dường như thân thể hoàn toàn không tồn tại nữa mà chỉ còn lại linh hồn hư vô mờ ảo.
Lâm Miểu nhắm chặt mắt, trong lòng tràn ngập nỗi bi ai. Lâm Miểu không muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi số mạng bị những luồng chân khí hùng mạnh không gì sánh được làm cho nổ tung thành mảnh vụn.
Rất lâu sau…
Lâm Miểu cảm thấy mặt mình lạnh buốt nhưng hô hấp cực kỳ thoải mái. Trong nháy mắt, y cũng cảm thấy sự tồn tại của cơ thể, cảm giác lạnh lẽo dường như chạy thẳng vào tim. Y không khỏi mừng rỡ như điên cuồng!
Thật vậy, thân thể Lâm Miểu vẫn còn, lại đang nằm giữa trời mưa gió. Cơ thể vốn tê dại đã có thể cảm nhận những kích thích xung quanh.
Lâm Miểu sợ mình đang nằm mộng. Miểu không có cảm giác đau đớn, chỉ thấy nhẹ nhõm dễ chịu và nỗi vui sướng khó tả. Miểu nghe rõ ràng tiếng sấm, tiếng mưa rơi, tiếng nước chảy, tiếng cành lá rì rào. Cuối cùng, Miều từ từ mở mắt.
Trên không, những đám mây đen sà thấp. Mưa như trút nước, thỉnh thoảng ánh chớp lóe lên, cây cối xa gần xanh biếc. Cho dù cách màn mưa mờ mịt nhưng Lâm Miểu vẫn có thể dễ dàng phát hiện từng giọt nước mưa trên mỗi phiến lá!
Lâm Miểu cảm thấy cả đất trời có sức sống chưa từng có với những sắc màu vừa rõ ràng vừa tuyệt đẹp. Miều mừng như được tái sinh, trong lòng dâng lên tình cảm khó tả. Miểu không muốn động đậy tuyệt không phải vì y không thể động đậy, mà y còn muốn tận hưởng thêm nữa cảm giác được tái sinh đó; không bút mực nào có thể tả nổi cảm giác của y lúc này.
Lâm Miểu há to mồm để nước mưa rơi thẳng vào cổ họng. Nước mưa vừa rơi vào cổ liền hóa thành một cảm giác mát mẻ chạy thẳng xuống bụng.
Một lúc lâu sau, Lâm Miểu chợt nghĩ tới việc mình vốn bị chôn dưới đất cơ mà! Vừa rồi vì tận hưởng nỗi vui sướng được tái sinh nên Miểu chút nữa thì quên hết sự nguy hiểm lúc trước. Lâm Miểu không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện ra mình đang nằm giữa một cái hố lớn. Trong hố đã tích tụ một lượng nước mưa lớn nhưng sao bùn đất lại dính đầy người y nhỉ?
Lâm Miểu nhấc chân, duỗi tay, vẫn là cảm giác thoải mái và dễ chịu rất khó tả. Dường như mỗi cái nhấc chân, duỗi tay của Miểu đều có một sức mạnh vô hình giúp đỡ.
“Vù…” Trong đầu Lâm Miểu vừa nghĩ sẽ đứng lên thì cơ thể đã từ đáy hố vọt lên như viên đạn khiến Miểu giật thót mình. Lâm Miểu kinh hãi nhìn xuống hố, nhưng không phát hiện ra có gì cổ quái cả. Nhất thời đầu óc Miểu mơ hồ không hiểu chuyện gì.
Xung quanh hố, đất cát tung tóe, Lâm Miểu biết đó chính là bùn đất đã từng lấp trên người mình. Giờ thì đám bùn đất đó bắn đi khắp nơi, xa nhất là tới cành cây cách ngoài năm trượng. Chỗ Miểu bị chôn giờ đã biến thành một cái hố lớn dài bảy thước, rộng nửa trượng, sâu bằng nửa thân người.
Mọi chuyện đều giống như đang nằm mộng, Lâm Miểu không khỏi giơ tay sờ đầu. Miểu căn bản không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng y biết chuyện này có liên quan tới những luồng chân khí vừa bùng nổ từ trong thân thể mình ra ngoài, chỉ là không ngờ chúng lại có một uy lực hùng mạnh đến vậy.
Nước mưa rơi xuống người, Lâm Miểu tuyệt không có cảm giác gì. Miểu đang mải nghĩ tại sao mình lại tới chốn này, cái nơi Ân Tiên cốc hoàn toàn xa lạ này rốt cuộc là ở chỗ nào? Uyển Thành cách đây bao xa?… Trong cơ thể mình có những biến hóa gì?
Lâm Miểu nhớ ngày đó mình thụ thương nghiêm trọng tới mức không thể không chết. Sau đó y được người của trại Thiên Hổ cứu, rồi không thấy người của trại Thiên Hổ đâu nữa mà vết thương trên người y thì đã được buộc thuốc. Cuối cùng, y cũng tránh được sự truy đuổi của quan binh và người trại Thiên Hổ, nhưng không còn sức để chạy xa, chỉ còn cách cứ để mình trôi theo dòng nước. Y không ngờ mình lại tới một nơi cổ quái thế này mà thương thế trên người lại được khỏi hết!
Lâm Miểu đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bốn phía cây cỏ hoa dại xanh tươi. Dường như có một con đường mòn chạy về phía xa xa. Y biết đó là con đường dẫn tới chỗ ở của Hỏa Quái và Phong Si.
“Ầm…” Lại một tiếng sấm rền, ánh chớp mãnh liệt như vô số con rồng bạc điên cuồng giáng xuống.
Lâm Miểu hoảng hốt tuyệt không phải vì tiếng sấm mà vì tia chớp; y chứa bao giờ nhìn thấy tia chớp nào lớn như vậy. Không những thế, tia chớp đó lại đánh xuống một đỉnh núi cách đó không xa, nhì nhằng mãi không tan. Hiện tượng quái dị đó làm sao không khiến y kinh hãi chứ?
Đỉnh núi gần đấy dường như bị một màn hơi nước mù mịt che phủ, cảnh vật nơi đó như bị cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Tia chớp cực lớn kia đánh thẳng vào trong màn hơi nước; khi tia chớp giáng xuống, cả đỉnh núi như tỏa ra một thứ ánh sáng trong ngần. Trong thoáng chốc, Lâm Miểu lại nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ khác. Đó là hai bóng đen!
Hai bóng đen như hai con rồng lớn bay lượn trong làn hơi nước trong suốt, liên tục chuyển động nương theo ánh chớp.
Quang cảnh đó chỉ lóe lên rồi tắt ngay nhưng làm cho lòng Lâm Miểu bừng lên nỗi kinh động khó tả.Trực giác cho y biết màn hơi nước bao trùm toàn bộ đỉnh núi đó là do hai bóng đen đang bay lượn tạo thành.
Chẳng lẽ trên thế gian này quả thực có loại dị thú như thần long ấy? Mà cũng có thể hai bóng đen ấy là những kỳ vật khác của thế gian cũng không chừng. Lâm Miểu không khỏi nhớ tới miệng hố lớn trước miếu Xi Vưu. Chẳng lẽ trên đỉnh núi kia lại có hai con rắn lớn đã thành tinh trú ẩn nên mới hấp dẫn sấm chớp đánh xuống?
Do lòng hiếu kỳ thôi thúc mãnh liệt, bất giác Lâm Miểu cất bước chạy về phía đỉnh núi. Miểu vừa chạy được hai bước liền phát hiện ra thân mình như đang đứng trên mây, theo gió mà bay, toàn thân nhẹ như bông, chỉ nhún một cái đã vọt qua ngọn cây. Miểu liệng sang ngang đến một cành cây lớn cách hơn ba trượng; đột nhiên, y phảng phất cảm thấy mình không cần phải chạy dưới đường nữa.
Lâm Miểu không khỏi hoảng sợ trước biến cố của bản thân, dường như tự nhiên lại biết bay, rốt cuộc trong cơ thể y đã phát sinh chuyện gì đây? Tại sao lại như vậy? “Chẳng lẽ là do sự biến hóa trong cơ thể mình mà ra ư?” Lâm Miểu chợt nghĩ.
Trong khi Lâm Miểu đang suy tư không hiểu chuyện gì thì lại phát hiện ra một việc kinh người hơn nữa.
Đỉnh núi vốn bị màn hơi nước bao trùm đột nhiên tỏa ra ánh mặt trời chói lọi. Những đám mây đen nặng nề dày đặc vốn sà thấp xuống đỉnh núi lúc này như bị một lưỡi búa lớn phá toang, mở ra một khe hở dài, hé lộ một khoảng trời màu xanh lam. Ánh mặt trời chính là chiếu qua khe hở đó.
Việc này giống như một giấc mộng kỳ lạ vừa khó tả vừa hoang đường vô cùng.
Khe hở giữa đám mây đó như bị hai bàn tay khổng lồ vô hình xé toạc ra khiến cho khe hở càng lúc càng rộng. Màn hơi nước trên đỉnh núi mau chóng trở nên rõ ràng, rồi dần dần tiêu tan…
Hai bóng đen đang bay lượn như hai con rồng lớn đã không còn vật gì che chắn nên cuối cùng cũng lộ rõ nguyên hình, thì ra là hai bóng người một đỏ một trắng…
Là người! Nhất định là người! Lâm Miểu có thể khẳng định một trăm phần trăm điều này. Cho dù hai bóng người đó múa may như gió, bay lượn như chim nhưng đã không còn màn hơi nước che phủ mà đôi mắt của Lâm Miểu thì lại lợi hại kinh người nên nhìn rất rõ.
Ánh mặt trời vàng chói chiếu xuống từ khoảng trời màu lam thẫm biến thành những tia mờ ảo. Một bên là mưa, một bên là nắng… Lâm Miểu nhìn đến mức si mê, bất giác ánh mặt trời chiếu tới người y. Điều này cho thấy trận mưa tối trời tối đất đã đột ngột ngừng lại.
“Ào…” Lại có một tia chớp từ trên không trung hạ thẳng xuống đỉnh núi với tốc độ cực nhanh. Hai bóng người đang bay lượn bỗng hợp lại, tia chớp liền đánh lên người bọn họ làm tóe ra một trận ánh sáng vàng chói lọi đẹp mắt.
Lâm Miểu kinh hãi. Hôm nay quả là một ngày khó quên nhất từ trước tới nay. Những gì y thấy, những gì y gặp đều là những thứ y chưa từng nghĩ tới. Y vốn nghĩ tia chớp kinh người đó đủ làm cho bất cứ ai cũng phải thịt nát xương tan, nhưng hai người kia lại chẳng hề hấn gì.
Không chỉ như thế, tiếp theo đó là một luồng không khí mãnh liệt không sao sánh bằng từ đỉnh núi ầm ầm tràn ra, dù đứng cách ngoài mười dặm nhưng y vẫn cảm ứng được rõ ràng vì trước mặt y lá cây trút xuống như mưa.
“Uỳnh…” Một tiếng nổ lớn còn kinh hồn động phách hơn cả mười tiếng sấm cộng lại cùng nổi lên, hai bóng người trên đỉnh núi tách ra, bắn đi như hai viên đạn.
Lâm Miểu nhìn thấy rõ ràng tất cả từ đầu đến cuối. Cho dù khoảng cách tới đấy còn rất xa, nhưng dường như khoảng cánh đó không hề làm hạn chế tầm nhìn của Lâm Miểu, thật ra là không thể hạn chế được.
Lâm Miểu kinh hãi vô cùng, vì hóa ra hai người đó đang quyết đấu. Tuy Lâm Miểu chưa từng dấn thân vào giang hồ nhưng cũng biết võ công của hai người kia đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng được, có thể nói đã đạt tới mức như thần tiên. Như bọn Lưu Tú, Đặng Vũ thật không đáng nói tới. Hai người này lai lịch thế nào? Chẳng lẽ trong Ân Tiên cốc quả thực có những nhân vật đã thành tiên đang ở sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Miểu lập tức khịt mũi vẻ khinh bỉ, nghĩ: “Hai lão quái vật bất tử Hỏa Quái và Phong Si cũng có thể thành tiên sao? Bọn chúng chỉ như rắm chó, tên nào tính tình cung cổ quái.”
Đang suy nghĩ, Lâm Miểu bỗng phát hiện có thêm hai bóng người đang bay về phía đỉnh núi với tốc độ cực nhanh, sự mau lẹ đó so sánh cho dễ hiểu thì giống như hai con chim oanh vậy.
“Phong Si! Hỏa Quái!” Lâm Miểu lẩm bẩm kinh hãi. Miểu nhận ra hai bóng người đó chính là Phong Si và Hỏa Quái. Miểu không ngờ hai lão ấy lại đạt đến tốc độ kinh người như vậy, cứ thế mà suy thì võ công hai lão không cần nói cũng đủ biết cực kỳ đáng sợ.
Bóng người màu đỏ dường như đã phát hiện Phong Si và Hỏa Quái đang tới, nhân lúc bóng trắng bị bức vọt lên cao liền bay như gió về hẻm núi khác.
Bóng trắng liền đuổi sát theo, dường như không muốn bỏ qua cho bóng đỏ! Hỏa Quái và Phong Si chia thành hai đường bao vây bóng đỏ….
Lâm Miểu nhìn đến ngây người, hướng về phía mấy bóng người mất hút khỏi tầm mắt, mãi vẫn chưa hoàn hồn được.

1.“Thần Nông bản thảo kinh” tất cả có ba quyển, chia dược vật thành ba cấp thượng, trung, hạ. Trong đó có ghi chép hai trăm ba mươi chín loại dược vật là cây cỏ, sáu mươi lăm loại là động vật, bốn mươi ba loại là khoáng vật. về nội dung và tư tưởng, khuynh hướng phân tích chịu ảnh hưởng của Thần tiên gia, Đạo gia rất rõ ràng. Bộ kỳ thư đó đã thất truyền. Những bản “Thần Nông bản thảo kinh” mà người sau có được đa phần là do người đời sau căn cứ vào chú giải của kỳ thư, vì thế chỉ có những thứ trân quý trong kỳ thư mà thôi – TG.

2.Nay là phía tây bắc tỉnh Giang Tô