Chương 5: THỦ ĐOẠN VÔ LẠI

Bá Hán - Tập 1 - Thần Trong Võ Lâm

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Cũng chẳng phải cao nhân gì, ở chỗ bọn ta gọi đây là giả heo ăn thịt hổ. Ta là heo, lão là hổ, đánh nhau đường nào cũng không thắng được lão, đành phải dùng tí ti thủ đoạn. Được rồi, không cần uống trà nữa, lão bảo bọn chúng tránh mau, bọn ta phải đi rồi, ” Lâm Miểu thờ ơ nói.

Giữa lúc mọi người đang nói chuyện đột nhiên vang lên một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, ánh mắt mọi người bất giác cùng nhìn về phía phát ra âm thanh ấy.
Sắc mặt Đặng Vũ khẽ biến đổi, người mới tới chính là phó tổng quản Tề phủ, Tề Tử Thúc, cùng một đám cao thủ của phủ An Chúng hầu.
Vẻ mặt Lưu Tú cũng khẽ biến đổi, nếu lúc này Tề Tử Thúc phát hiện ra thân phận của hai người thì không hay. Nhân số của đối phương hơn gấp mười lần, với sức của hai người họ, căn bản không thể đối phó với đám người Te Tử Thúc, chạy trốn cũng là cả một vấn đề lớn.
Đặng Vũ ngoảnh đầu nhìn Lưu Tú.
Lưu Tú nào phải không hiểu ý tứ của Đặng Vũ, nhưng lúc này bản thân đã nằm trong tầm mắt của đối phương, nếu lập tức bỏ đi rất có khả năng sẽ làm đối phương hoài nghi, lỡ không may còn biến tốt thành xấu.
“Quý khách, quần áo tới rồi!” Ông lão còng lưng đi ra.
“Cảm ơn chưởng quỹ, vị huynh đệ đây đã tặng ta bộ đồ này rồi, không cần nữa đâu. Hôm nay tâm tình ta khá thoải mái, chi phí của mấy vị nhân huynh đây, cứ tính hết cho ta!” Tâm trạng Lâm Miểu tựa như đang cực kỳ vui vẻ, lấy ra một khối bạc đặt vào tay ông lão, sảng khoái nói.
Ông lão ngẩn người. Sao lại có người chỉ uống chút trà mà trả cả một khối bạc thế này, vì bình thường có một hai đồng mà thôi.
“Nếu thừa thì không cần trả lại, thiếu thì sẽ trả thêm. Có điều, không tính những người mới tới này đâu nhé.” Lâm Miểu cười bảo.
Những người ngồi uống trà bên cạnh thấy Lâm Miểu hào phóng như thế, hơn nữa lại nói chuyện vô cùng hấp dẫn, tất cả đều nảy sinh thiện cảm.
Chưởng quỹ cũng không nói gì, chỉ nhìn quần áo trên người Lâm Miểu, tay nắm chặt khối bạc, im lặng lui xuống.
Lâm Miểu và mọi người đều thấy khó hiểu, không rõ vì sao ông lão ngay cả một biểu hiện cũng không có mà đã lui ngay xuống, quả thật có chút ngạc nhiên.
Lâm Miểu cũng chẳng tính toán đặc biệt gì; có điều y cảm thấy ánh mắt của ông lão lúc lui xuống có chút quái lạ, nhưng sự chú ý của y nhanh chóng bị Tề Tử Thúc và đám nhân mã của Hầu phủ thu hút mất.
“Chưởng quỹ, mau đem mấy bình trà lớn lên đây!” Đám Tề Tử Thúc vừa xuống ngựa đã hô lên.
“Nhường chỗ! Nhường chỗ!” Đám cao thủ của Hầu phủ thấy trong quán nước chẳng còn mấy vị trí, không đủ cho cả bọn ngồi, lập tức quát tháo ầm ĩ.
Lâm Miểu nổi giận, muốn đứng lên chửi nhưng bị Đặng Vũ đá khẽ một cước, Miểu ngơ ngác nhìn Đặng Vũ, có chút không hiểu.
Phần lớn đám người đi đường đang nghỉ chân trong quán đều là khách buôn; tuy cũng có vài nhân vật giang hồ nhưng không dám đối đầu với hơn hai chục tên như hổ như sói này.
Người giang hồ đương nhiên giỏi nhìn mặt đoán tướng nhất, thấy đám người này nghênh ngang đi vào là biết ngay trong bọn chúng chẳng có tên nào dễ chọc. Do đó, họ đành phải nhẫn nhịn đứng lên nhường chỗ, cũng có người bất bình đứng lên bỏ đi.
Đám cao thủ của Hầu phủ không nhịn được liền vênh vang cười lớn, đặt đao kiếm lên bàn hoặc giơ chân giẫm lên ghế, tỏ vẻ cực kỳ uy phong, thái độ hống hách không sao chịu nổi.
Đặng Vũ đưa mắt nhìn Lưu Tú. Lưu Tú thừa cơ đứng lên, cất giọng khàn khàn nói: “Lâm huynh đệ, bọn ta đi trước đây.”
Lâm Miểu hết sức ngạc nhiên, lập tức lửa giận dâng lên. Lâm Miểu đương nhiên không biết nguyên nhân chính khiến Lưu Tú và Đặng Vũ muốn đi, mà chỉ nghĩ hai người này cũng sợ đám Tề Tử Thúc, y không nhịn được nên đứng phắt dậy!
Trong lòng Lưu Tú vừa thầm kêu không hay, còn chưa kịp lên tiếng ngăn trở thì Lâm Miểu đã phẫn nộ chửi: “Con mẹ nó, cái gì thế!”
Đặng Vũ nghĩ hỏng việc rồi, mấy vị khách uống trà đang muốn đi cũng thầm kêu khổ.
Quả nhiên, lời của Lâm Miểu vừa dứt liền có một gia tướng của Hầu phủ đứng lên, giận dữ quát: “Tiểu tử thối, mày chửi ai đó?”
Lâm Miểu lửa dâng lên đầu, không để ý tới ánh mắt của Lưu Tú, ưỡn người ra, nhìn tên đó đầy khinh thường, đáp: “Ta đang chửi một đám chó cắn bậy sủa bậy, liên quan gì tới ngươi?”
“Con mẹ nó, muốn chết hả?” Tên gia tướng kia giận dữ vung đao chém tới.
Lâm Miểu phẫn nộ nói: “Đừng cho rằng người đông thì lão tử sợ!” Vừa nói Miểu vừa đưa tay chụp lấy một chiếc ghế, đập mạnh.
Trong lòng Lưu Tú thầm kêu hỏng rồi, nhưng việc đã tới nước này, y cũng không thể ngăn được nó phát triển. Đã vậy thì y và Đặng Vũ có muốn đi cũng không được, dù sao cũng không thể để cho người bạn mới quen phải chết thảm được. Huống chi, gã thanh niên tên Lâm Miểu này quả thật là một người nhiệt huyết, cực kỳ trọng tình nghĩa, bọn y sao có thể thấy chết mà không cứu?
Một số người khác vốn đang chuẩn bị rời đi, thấy vậy cũng dừng bước đứng xem. Tuy nhân tính trên đời này đã dần mai một nhưng vẫn còn phân biệt rõ thị phi, biết Lâm Miểu chỉ vì bọn họ mà nổi cơn bất bình. Huống chi, bọn họ đối với người thanh niên nhiệt huyết này quả thật đã có chút thiện cảm.
Tề Tử Thúc và đám gia tướng của Hầu phủ cũng ngừng cả lại, xem xét tình huống.
“Rầm…” Cái ghế dài bị chém mất một khúc, Lâm Miểu lùi lại một bước, còn tên gia tướng của Hầu phủ lại lùi đến bốn bước.
Mọi người không khỏi hoảng sợ, Lưu Tú càng kinh ngạc hơn. Cái ghế của Lâm Miểu vung lên căn bản chẳng theo chiêu thức nào cả, tưởng như sơ hở trăm bề, nhưng chỉ một cú đánh này lại bức đối phương phải lùi bốn bước. Điều đó không chỉ nằm ngoài dự đoán của Lưu Tú mà còn khiến Tề Tử Thúc bất ngờ.
Lâm Miểu một chiêu đánh lùi đối phương nên càng thêm tự tin, nhưng không thừa cơ tấn công mà nhìn tên gia tướng đó, nói: “Ngươi chiếm ưu thế là nhờ binh khí, có bản lĩnh thì đánh tay không đi!”
Câu này của Lâm Miểu vừa nói ra thì Tề Tử Thúc và đám gia tướng của Hầu phủ đều bật cười, ngay cả Lưu Tú và Đặng Vũ cũng cảm thấy Lâm Miều thật ngây ngô.
“Lão tử làm thịt ngươi trước rồi nói sau!” Tên gia tướng của Hầu phủ vừa ăn quả đắng, chẳng thèm giữ thể diện nữa, đằng đằng sát khí xông tới.
Lâm Miểu bất đắc dĩ đành phải tiếp tục vung mạnh chiếc ghế, vẫn là một chiêu sơ hở trăm bề, không có lấy một chút biến hóa, dường như y chỉ biết mỗi động tác này.
“Phập…” Lần này tên gia tướng của Hầu phủ không chém đứt được cái ghế, ngược lại, đao còn bị cắm ngập vào ghế.
Mọi người đều hơi ngạc nhiên, chẳng ai hiểu nổi tại sao Lâm Miều lại đánh thẳng tuột như thể y chẳng biết chiêu thức võ công gì cả. Nhưng tên gia tướng của Hầu phủ rõ ràng cũng lấy cứng chọi cứng, cứ thế xông thẳng vào, không thèm dùng chiêu thức võ công để giành phần thắng.
Lần này Lâm Miểu không lùi, ngược lại, tên gia tướng của Hầu phủ thiếu chút nữa bị ngã bật ra.
Mọi người đều sợ hãi sức lực của Lâm Miểu, nhưng lại thấy buồn cười hai kẻ này giống như chẳng biết võ công, chỉ dùng sức trâu để đánh nhau.
“Hừm hừm, đừng cho rằng ngươi có đao thì ta sợ nhá, có bản lĩnh thì xông vào, có gì hay ho chứ! Chỉ cần bọn ngươi đừng có mặt dày nhất tề xông lên thôi. Trước giờ lão tử đánh nhau chưa hề sợ ai, không tin cứ tới Uyển Thành mà hỏi!” Lâm Miểu thấy đánh bại đối phương hai lần liền, không khỏi trở nên dương dương tự đắc.
Lưu Tú và Đặng Vũ không nhịn được bèn nhìn nhau, bọn họ ở Uyển Thành mà chưa từng nghe có một nhân vật như Lâm Miếu.
“ô, ngươi cũng từ Uyển Thành tới sao?” Tề Tử Thúc lạnh nhạt hỏi.
“Lão tử đang trên đường về Uyển Thành, đã mấy tháng rồi chưa về nhà. Ông già, ông từ Uyển Thành tới hả?” Lâm Miểu tựa như không biết thân phận của Tề Tử Thúc, hỏi một cách vô cùng xấc xược.
“To gan…” Một tên gia tướng của Hầu phủ nghe Lâm Miểu ăn nói vô lễ như thế, không nhịn được liền giận dữ quát.
“Xì!” Lâm Miểu nói đầy vẻ khinh thường: “Ngươi thì đáng gì, trên đường Thiên Hòa trước nay chưa từng có ai dám nói chuyện với ta giống như ngươi. Ngươi không tin cứ đi hỏi thử xem, không lẽ ngay cả tên của đại gia Lâm Miểu ta mà ngươi cũng chưa từng nghe qua sao?”
Lưu Tú và Đặng Vũ dở khóc dở cười, nói tới nói lui hóa ra Lâm Miểu lại là một đại ca trên đường Thiên Hòa. Lúc trước hình như hai người đã nghe qua cái tên này, có điều nhất thời không nhớ được. Nhưng Lâm Miểu đang đứng trước mặt họ lại cuồng vọng đến mức dám chửi cả Tề Tử Thúc và đám người của Hầu phủ, thật là không biết trời cao đất dày.
“Tiểu tử kia, ngươi biết ta là ai không?” Tề Tử Thúc cũng cảm thấy gã tiểu tử trước mặt mình quá ư cuồng vọng; đồng thời lão cũng biết thân phận của Lâm Miểu, nên cũng có cảm giác dở khóc dở cười như Lưu Tú.
“Cần gì biết lão là ai! Hôm nay lão làm như thế là không được, tiếc cho lão đã lớn tuổi thế này mà ngay cả chút lễ phép cũng không hiểu. Đi ra ngoài phải để ý đến người khác, mọi người ai cũng bỏ tiền để nghỉ ngơi, lão cũng không thể chỉ vì có nhiều người mà khinh khi kẻ khác chứ? Làm việc cũng chẳng thèm để ý đến nguyên tắc. Lão lớn tuổi rồi, bọn ta nhường chỗ cho lão ngồi cũng chẳng đáng gì, nhưng đám hán tử mạnh khỏe đi cùng với lão lại chẳng thèm nói đạo lý, dù sao cũng phải xét xem ai tới trước ai tới sau chứ…”
“Ngươi nói xong chứa?” Tề Tử Thúc quát ngăn đám gia tướng của Hầu phủ đang muốn tấn công lại, ngắt lời Lâm Miểu, lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên là chưa xong, nhưng nếu lão có lý do gì không phục, có thể nói trước, sau đó ta nói tiếp!” Lâm Miểu giống như một người lớn đang dạy dỗ một đám thiếu niên vô tri về đạo lý làm người. Dáng vẻ của y rất nghiêm túc làm cho Lưu Tú, Đặng Vũ buồn cười đến đau cả ruột.
Lưu Tú và Đặng Vũ đương nhiên không cười ra miệng, còn đám khách uống trà vốn đã muốn đi nhưng chưa đi thì không nhịn được bật cười, cảm thấy tên tiểu tử trước mặt quả thật có ý tứ; tuy nhiên, rất nhanh họ liền ngừng cười. Bọn họ cũng biết như thế sẽ chọc giận đối phương, đến lúc đó thì không hay.
“Lão phu thấy ngươi tuổi nhỏ vô tri, hôm nay không thèm tính toán với ngươi; hãy lập tức rời khỏi đây cho ta, đừng để lão phu nhìn thấy lần nữa!” Tề Tử Thúc tựa như cảm thấy so đo với tên tiểu tử như Lâm Miểu rất mất mặt. Dù gì lão cũng không giống như đám gia tướng kiêu ngạo nghênh ngang của Hầu phủ, trong giang hồ cũng được xem là có mặt mũi; còn lời lẽ của Lâm Miểu lại đầy chính nghĩa, quả thật làm lão thấy thẹn trong lòng. Vì thế lão không muốn so đo với y.
Lâm Miểu còn muốn nói gì đó thì bị Lưu Tú níu tay, nói: “Đi thôi!”
Trong lòng Lâm Miểu còn có chút bất bình nhưng hiện tại đã bắt một tên trong bọn kia nếm quả đắng, hơn nữa còn quở trách chúng một trận, sự tức giận trong lòng cũng đã giảm đi nhiều. Giờ thấy Lưu Tú níu tay, Miều cũng không muốn làm lớn chuyện nữa. Tuy nhiên, Miểu là một kẻ không chịu thua, còn cố ngoái đầu lại nói: “Sẽ còn gặp nhiều, lần này Lâm mỗ không thèm tính toán với lão nữa. Lần sau nếu gặp lại mà các ngươi còn ra vẻ ta đây nữa thì ta sẽ không khách khí đâu, đến lúc đó đừng trách ta cậy khỏe mà đi ăn hiếp ông già.”
Tề Tử Thúc không nhịn được, cười giận dữ nhưng không đứng lên, lạnh lùng quát: “Nhóc con có chí khí, mong là lần sau ngươi vẫn có khí phách như thế!”
Lâm Miểu khinh thường liếc đám gia tướng của Hầu phủ, hừ lạnh một tiếng, rồi khệnh khạng cùng với Lưu Tú, Đặng Vũ và mấy vị khách uống trà đang đứng chắn đường đi ra khỏi quán.
Lưu Tú và Đặng Vũ vừa mới cởi dây buộc ngựa đột nhiên nghe Tề Tử Thúc quát: “Hai tên kia đứng lại!”
Lúc Lưu Tú và Đặng Vũ vừa thầm kêu không hay, Tề Tử Thúc đã nhàn nhã đi tới.
“Cái gì, lão còn có chuyện gì thế? Không phải muốn cướp ngựa của người ta chứ?” Lâm Miểu có chút khó chịu nhìn Tề Tử Thúc đang đi tới, hỏi ngược lại.
“Mặt mũi hai người các ngươi trông rất quen?” Tề Tử Thúc tuyệt không để ý tới Lâm Miểu, ung dung nói với Lưu Tú và Đặng Vũ.
“Thật sao? Nhưng hình như ta trước giờ chưa từng gặp lão tiên sinh!” Lưu Tú bình thản đáp.
Tề Tử Thúc cười lạnh, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Tú, làm cho Tú phát sợ.
“Làm gì mà nhìn người ta như thế?” Lâm Miểu cũng bị vẻ mặt của Tề Tử Thúc gây nên một cảm giác khó nói.
“Không liên quan tới ngươi, tránh ra mau!” Tề Tử Thúc khó chịu nói.
“Sao không liên quan tới ta? Bọn họ là bạn của ta!” Lâm Miểu có chút giận dữ nói.
“ô, là bạn của ngươi sao? Thế ngươi có bằng lòng bị tru di chín họ cùng với chúng không?” Tề Tử Thúc đột nhiên sầm mặt xuống, tràn đầy sát khí, uy thế cực lớn khiến Lâm Miểu kinh hãi lùi lại ba bước.
“Không phải chứ?” Lâm Miểu sợ đến nỗi nhảy dựng lên, nhìn Lưu Tú và Đặng Vũ để đánh giá, có chút buồn bực hỏi.
“Nhóc con không biết gì, sao chứa tránh sang một bên!” Tề Tử Thúc quát.
“Lão có lầm không, nhìn bọn họ thế nào cũng không giống người xấu, ngược lại, chính lão mới giống người xấu! Tuổi đã cao như thế rồi mà không biết lấy một chút khiêm tốn!” Lâm Miểu bất bình nói.
Trong lòng Lưu Tú và Đặng Vũ hiểu rõ, Tề Tử Thúc nhất định đã nhìn ra sơ hở của họ, bất đắc dĩ đành phải cười cười, bình thản bảo: “Lâm huynh đệ, việc này không liên quan tới huynh đệ, huynh đệ đừng nhúng tay vào là hơn.”
“Ai nói thế? Nếu các huynh còn coi ta là bạn thì việc của các huynh cũng chính là việc của ta. Lúc bạn bè gặp khó khăn sao có thể chỉ quan tâm tới bản thân mình?” Lâm Miểu nói quả quyết.
“Rất tốt, lão phu tuyệt không ngại tiếp thêm một tên như ngươi đâu!” Tề Tử Thúc nhìn Lâm Miểu rồi quay sang nói với Lưu Tú: “Đúng là đi mòn gót sắt không gặp, tìm được lại chẳng phí chút công sức. Sao ngươi còn chưa bỏ mặt nạ xuống? Lưu Tú trước giờ đâu phải là một kẻ rụt đầu rụt cổ, chẳng lẽ không đúng sao?”
Lưu Tú và Đặng Vũ giờ đây không còn hoài nghi gì nữa, quả thật Tề Tử Thúc đã nhìn ra sơ hở của bọn y.
Tề Tử Thúc nói tới đây thì đám gia tướng của Hầu phủ liền bỏ mấy ly trà xuống, ào tới, chỉ trong khoảnh khắc đã vây Tú và Vũ lại.
Lưu Tú cười sang sảng, lắc đầu nói: “Trên đời này có nhiều chuyện làm người ta khó tưởng tượng thật, như việc Tề phó tổng quản lại trở thành chó săn của Vương Hưng vậy!”
Lâm Miểu kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Lưu Tú và Tề Tử Thúc, thần sắc vô cùng cổ quái, hỏi: “Huynh chính là Lưu Tú?”
“Không sai, ta chính là Lưu Tú!” Lưu Tú bình thản đáp.
“Lão là người của phủ An Chúng hầu?” Lưỡi Lâm Miểu khẽ lập bập.
“Không, lão chính là phó tổng quản của Tề phủ, Tề Tử Thúc, đám người sau lưng huynh đệ mới là người của phủ An Chúng hầu!” Đặng Vũ cười cười đáp.
Sắc mặt Lâm Miểu lập tức trắng bệch, lẩm bẩm: “Thảm rồi, chuyện này thế là xong rồi.”
“Tiểu tử, bây giờ biết hối hận rồi chứ?” Tề Tử Thúc cười lạnh nói.
“Sao không nói sớm lão là tổng quản của Tề phủ chứ? Trời ạ, bây giờ mới nói cho ta biết!” Lâm Miểu đưa hai tay ôm đầu, như đau đớn đến nỗi không còn muốn sống nữa, giống như cực kỳ sợ hãi đến mức mất hết tự chủ.
Toàn bộ đám gia tướng của Hầu phủ đều cười ầm lên, thêm phần khinh bỉ và coi thường. Bọn chúng cứ tưởng Lâm Miều là một nhân vật khá, không ngờ vừa nghe đến tên Tề Tử Thúc và người của Hầu phủ thì lại sợ đến mức đó.
Lưu Tú và Đặng Vũ cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ biểu hiện của Lâm Miểu lại kích động đến thế, nên không tránh khỏi cũng có chút xem thường.
“Thằng nhóc vô tri kia, bây giờ mới biết sợ ư, lão phu còn tưởng ngươi là một nhân vật khá…” Tề Tử Thúc nói tới đây đột nhiên nín thinh, bởi vì bên hông lão chợt xuất hiện một thanh đoản đao.
Mọi người đều ngây ra, bởi đoản đao đó là của Lâm Miểu và người ra tay cũng chính là Lâm Miểu.
“Sao không nói sớm! Nếu biết lão là Tồ Tử Thúc của Tề phủ thì ta đã không đối xử khách khí như thế rồi. Ài chà, thật chẳng còn cách nào khác, ta sợ mất mạng lắm nhưng nghĩa bạn bè không thể bỏ được. Người ta nói, tính mạng dĩ nhiên đáng quý nhưng giá trị của tình nghĩa còn quý hơn…” Lâm Miểu nói tới đây bỗng hướng về đám gia tướng của Hầu phủ, quát: “Đừng có loạn động, nếu không, ta sẽ đem lão già này cùng xuống mồ luôn!”
Sự việc xảy ra quá đột ngột, không chỉ đám người của Hầu phủ rơi vào thế bị động mà ngay cả Lưu Tú và Đặng Vũ cũng thấy ngạc nhiên. Tề Tử Thúc càng kinh hãi hơn; không thể nghĩ rằng Lâm Miểu lại ra tay nhanh thế, làm cho lão ngay cả một cơ hội phản ứng cũng không có.
Dĩ nhiên, Tề Tử Thúc cũng thầm hận mình đã quá xem thường tên thanh niên này. Quả thật trình độ diễn xuất của Lâm Miểu cực kỳ cao minh, với thân phận của y ở Uyển Thành, nhìn thấy người của Tề gia mà có dáng vẻ sợ muốn chết như thế thì hầu như ai cũng bị lừa. Thử hỏi có ai nghĩ rằng cái gã Lâm Miểu đang sợ run lập cập kia lại đột nhiên ra tay vào lúc này không?
Cách làm của Lâm Miểu căn bản chẳng theo quy củ giang hồ, hoàn toàn như một tên vô lại đầu đường xó chợ, nếu là người có thể diện tuyệt sẽ không giả vờ như thế.
Đao của Lâm Miểu thúc nhẹ vào hông Tề Tử Thúc, cười cười bảo: “Ta nhớ Kỳ lang trung có nói, chỗ này chính là huyệt Mệnh môn, chỉ cần đâm ở đây một nhát thì sẽ toi đời, chẳng biết ông ấy nói đúng không, ta thật muốn thử nghiệm một phát xem thế nào.”
“Lão phu quả thật đã nhìn nhầm, không ngờ các hạ lại là một cao nhân,” Tề Tử Thúc tự giễu cợt, nói.
“Cũng chẳng phải cao nhân gì, ở chỗ bọn ta gọi đây là giả heo ăn thịt hổ. Ta là heo, lão là hổ, đánh nhau đường nào cũng không thắng được lão, đành phải dùng tí ti thủ đoạn. Được rồi, không cần uống trà nữa, lão bảo bọn chúng tránh mau, bọn ta phải đi rồi,” Lâm Miểu thờ ơ nói.
Trong lòng Lưu Tú và Đặng Vũ mừng rỡ, Lâm Miều thần bí khó dò trước mặt họ đã bắt được Tề Tử Thúc, chỉ cần họ khống chế lão già này thì đám gia tướng của Hầu phủ ắt không dám động thủ. Thật không ngờ Lâm Miểu này lại là một cao thủ không lộ tài năng.
“Ngươi có biết bao che cho tội phạm triều đình là tội lớn bị tru di chín họ không?” Tề Tử Thúc lạnh lùng hỏi.
“Biết, nhưng chẳng sao cả, chín họ nhà ta cũng chỉ còn mỗi ta, chẳng cần phiền phức thế, cứ chém chết ta là diệt được cả chín họ rồi!” Lâm Miểu nói một cách thờ ơ.
Tề Tử Thúc và mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ Lâm Miểu lại trả lời như thế.
“Còn chưa tránh ra!” Đặng Vũ cũng kề đao lên cổ Tề Tử Thúc, lạnh lùng quát.
Tề Tử Thúc giờ đây đã có chút tuyệt vọng; lão biết võ công của Đặng Vũ, nếu muốn tìm may mắn từ trong tay y quả thực là chuyện không thể.
Lão chủ quán lúc này lại mang lên mấy bình trà, nhìn thấy tình thế như vậy, không khỏi ngây ra, nhưng cũng chang có vẻ ngạc nhiên lắm.
Đám gia tướng của Hầu phủ tuy hung dữ nhưng cũng không dám bỏ mặc sự sống chết của Tề Tử Thúc. Lần này bọn chúng đi bắt người vốn do Tề Tử Thúc chỉ huy, vì thế chúng đành phải tránh ra nhường đường cho bọn Lưu Tú đi.
Tề phủ ở Uyển Thành còn có danh vọng cao hơn An Chúng hầu phủ, với thân phận của Tề Tử Thúc ở Hầu phủ thì lão chính là thượng khách, chiêu “muốn bắt giặc phải bắt tướng giặc trước” của Lâm Miểu được dùng rất đúng lúc.
“Đành phải làm phiền phó tổng quản tiễn bọn ta một chặng đường rồi,” Đặng Vũ cười lạnh bảo.
Ngay lúc Lưu Tú cởi xong dây buộc ba con ngựa thì mặt đất lại vang lên một loạt tiếng vó ngựa.
Trong lòng Đặng Vũ và Lưu Tú hơi kinh hãi, đoạn hô lên: “Đi!” Bọn y không biết lần này là nhân vật nào tới, nên không dám Lưu lại lâu.
Lâm Miều vẫy tay với ông chủ quán nước, cười bảo: “Chưởng quỹ, lần sau ta lại tới uống trà, nhưng đừng có tính tiền đấy nhé!”
Lưu Tú và Đặng Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười, vào lúc này mà Lâm Miểu vẫn còn tâm trạng nói đùa, quả thật làm người ta dở khóc dở cười.
“Đuổi theo!” Đám gia tướng của Hầu phủ vô cùng giận dữ, nào còn tâm tư uống trà, quát lên rồi đuổi theo.
Lúc này Lâm Miểu lại hét: “Hỏng rồi!”
Lưu Tú không biết đám người này, lại nghe có tiếng hét lớn: “Tên tiểu tử đó ở đằng trước, đừng để gã chạy mất!”
Đặng Vũ cũng kinh hãi, lại thấy một đội kỵ binh từ trên núi cách đó không xa đang điên cuồng phóng xuống đuổi theo bọn y.
“Không phải người của quan phủ chứ?” Lưu Tú vừa phi ngựa vừa lẩm bẩm.
“Bọn chúng là người của trại Thiên Hổ đuổi theo đệ đó!” Lâm Miểu gượng cười đáp.
“A…” Đặng Vũ và Lưu Tú đều kinh hãi; lúc này đám gia tướng của Hầu phủ và người của trại Thiên Hổ đang song song đuổi theo.
“Bọn chúng cộng lại có năm sáu chục người, chúng ta đấu không lại đâu!” Đặng Vũ nói một cách bất lực.
“Đấu không lại thì chạy!” Lưu Tú nhún vai, cười khổ nói.
“Chiu… chiu…” Tên cứng từ đằng sau bắn tới như mưa.
“Không được bắn!” Đám gia tướng của Hầu phủ hoảng hồn quát lên.
Bọn Lưu Tú và Đặng Vũ tránh được mấy mũi tên, mừng rỡ thầm kêu may mắn, vì đang có Tề Tử Thúc trong tay.
“Các ngươi là cái thá gì? Lão tử cứ bắn tên đấy!” Cao thủ của trại Thiên Hổ cực kỳ khinh thường, hô lớn: “Các con, bắn chết ngựa của chúng cho ta!” Người nói chính là tam trại chủ, Lý Bá, của trại Thiên Hổ.
Đám gia tướng của Hầu phủ rất phẫn nộ, nhưng nghe đám người này chỉ muốn bắn ngựa thì cảm thấy yên tâm hẳn.
“Tam đương gia, trại chủ muốn bắt sống!” Một tên nhắc nhở Lý Bá.
“Lão tử còn rõ hơn ngươi, bắn ngựa!” Lý Bá bực mình quát.
Lưu Tú dẫn đầu phóng qua một ngọn núi nhỏ, tránh khỏi tầm mắt của Lý Bá. Lúc Đặng Vũ đang nhanh chóng mang Tề Tử Thúc chạy sát phía sau mình thì y lại mơ hồ cảm thấy có chút bất ổn.
Lưu Tú chưa biết vì sao đột nhiên lại có cảm giác này thì Lâm Miểu đã giục ngựa chạy sạt qua người Tú.
“Uỳnh…” Mặt đất phía dưới ngựa của Đặng Vũ bỗng nổ tung, bắn ra bốn phía.
“Hí í í…”
Ngựa của Đặng Vũ lập tức đứng lại. Vũ còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì giữa đám bùn đất bắn ra bốn phía đã xuất hiện một mảng màu đỏ.
“Cẩn thận!” Lưu Tú kinh hãi hô lên, phi thân bay tới mảng màu đỏ ấy.
Đặng Vũ cũng cảm thấy nguy nhưng chiến mã của y đang bị lún trong bùn đất.
“Vèo…” Một luồng như cầu vồng chênh chếch quét tới dữ dội.
Đặng Vũ không nhìn rõ là gì nhưng đã cảm thấy đó tựa như kiếm khí có thể phá hủy mọi thứ; vì thế Vũ cũng chẳng nghĩ ngợi gì, liền trượt người lăn xuống.
Thân hình Đặng Vũ vừa chạm đất liền nghe Tề Tử Thúc gào lên thảm thiết đầy tuyệt vọng, một màn máu tươi nóng hổi tóe lên người Vũ.
“Keng… keng… keng…” Lưu Tú ra tay với thân pháp rất nhanh, mục tiêu là kẻ phục kích thần bí đó! Tuy nhiên, dù Tú rất nhanh, nhưng đối phương cũng nhanh, trong chốc lát hai bên đã giao đấu mười mấy chiêu.
Đặng Vũ nhất thời ngây ra; Vũ chỉ nhìn thấy một màn đỏ đang giao đấu với Lưu Tú giống như một ngọn lửa đang nhảy múa, lay động.
“Không bồi tiếp nữa!” Lúc Lưu Tú đánh ra kiếm thứ ba mươi sáu thì bị đối phương bức phải lùi lại bốn bước. Nhưng nhân vật thần bí kia gần như không chịu nổi nữa, uốn người như gió kéo theo một màn đỏ lùi lại, giống như một con rồng lửa thuận theo gió mà bay qua thảo nguyên.
“Chạy mau, bọn chúng đuổi tới rồi!” Lâm Miểu lấy lại bình tĩnh đầu tiên, vội hô lên.
Đặng Vũ và Lưu Tú hầu như ngây người ra, không thể tưởng được lại có kẻ dễ dàng giết chết Tề Tử Thúc trong tay bọn y như thế.
“Tàn Huyết!” Đặng Vũ thốt ra hai chữ.
Lưu Tú quay đầu nhìn, thấy đám gia tướng của phủ An Chúng hầu và cao thủ của trại Thiên Hổ chỉ còn cách hơn hai chục trượng, nên không khỏi kinh hãi, vội phóng lên ngựa, hô: “Đi!”
Đặng Vũ cũng chẳng có cách nào khác, giờ mà không đi thì không kịp nữa, y đành phải bỏ thi thể Tề Tử Thúc lại, giục ngựa phi ngay.
“Tên khốn đó làm tổn thương lòng tự tôn của chúng ta quá, dám giết người ngay trước mắt bọn ta. Đuổi theo hắn mau, xem hắn nhanh hay ngựa của chúng ta nhanh!” Lâm Miểu vừa rồi hầu như đã ngây ra nhìn trước tốc độ tấn công kỳ quái của tên áo đỏ, cùng kiểu ăn mặc kỳ dị ấy. Tóc đỏ, áo đỏ, mái tóc dài màu đỏ bay phấp phới che đi khuôn mặt; Lâm Miểu từ đầu chí cuối chưa hề nhìn rõ được mặt mũi của hắn.
Lưu Tú cũng không thể nhìn rõ mặt mũi kẻ kia. Hai người giao đấu đều lấy nhanh thắng nhanh, lúc bị kiếm khí cực mạnh của đối phương bức phải lùi lại, Lưu Tú căn bản chẳng có thời gian để nhìn rõ mặt hắn.
Đặng Vũ cũng chẳng hơn gì, nhưng Vũ biết rõ, nhân vật áo đỏ thần bí trước mắt nhất định là Tàn Huyết mà người ta đồn đại. Nhưng Vũ không biết vì sao Tàn Huyết lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, vào ngay lúc này.
Mục tiêu của Tàn Huyết rốt cuộc là Đặng Vũ ta hay Tề Tử Thúc? Vì sao có thể tính toán chuẩn xác rằng y sẽ đi qua đây? Tất cả mọi thứ đều làm Đặng Vũ thấy khó hiểu.
Lưu Tú cũng không cách nào hiểu nổi, tự hỏi giữa mình và Đặng Vũ cùng với Tàn Huyết không hề có qua lại, cớ sao Tàn Huyết lại ra tay giết người trong hoàn cảnh này? Dĩ nhiên, Lưu Tú suy đoán khả năng Tàn Huyết nhắm vào Tề Tử Thúc lớn hơn một chút. Nhưng việc Tàn Huyết giết chết Tề Tử Thúc trong tay bọn Lưu Tú sẽ để lại cho họ một mầm họa cực lớn, khiến họ và Tề gia kết một mối thù rất khó hóa giải.
Có một kẻ địch lớn như Tề gia quả thực làm cho Lứu Tú vô cùng đau đầu, điều này cũng làm y phải động sát cơ với Tàn Huyết. Nếu không phải vì hắn, sự việc sao lại đến nước này chứ?
Đám gia tướng của Hầu phủ đã phát hiện thi thể của Tề Tử Thúc nên đều kinh hãi, có kẻ còn hô lớn: “Giết bọn chúng, đừng để bọn chúng chạy mất!”
“Giờ thì thảm rồi, bọn nó chẳng còn e ngại gì nữa đâu!” Lâm Miểu nói một cách bất lực.
“Bọn chúng có thể thì bọn ta cũng có the!” Lưu Tú hít sâu một hơi, không muốn tiếp tục bị động nữa, dù sao cũng đã kết oán với Tề gia rồi. Khi phải đối mặt sống chết, không phải địch chết thì là ta vong, Lưu Tú dĩ nhiên không muốn tiếp tục nhẫn nhịn.
“Chiu… chiu…” Hai mũi tên cứng đuổi sau lưng Lưu Tú.
Hông Lưu Tú khẽ chuyển động, cây cung lớn đằng sau yên ngựa bắn vọt lên, vạch nên sau lưng Tú một đường cong tuyệt đẹp. Lưu Tú tuyệt nhiên chẳng cần quay đầu lại, dùng cây cung lớn đập lên một mũi tên cực kỳ chuẩn xác, đồng thời vươn tay chụp lấy mũi còn lại.
Lâm Miểu quay đầu nhìn, mũi tên bị cây cung lớn đập lên đã rơi vào tay Lưu Tú.
“Chiu…” Lưu Tú quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cây cung lớn căng tròn như trăng rằm, bắn ra một mũi tên bừng bừng khí thế.
“Hí í í…” Mục tiêu của Lưu Tú không phải người mà là những chiến mã đang tung vó phía sau. Tú biết rõ, dù phép bắn tên của mình có chuẩn hơn nữa, muốn đối phó với đám cao thủ này cũng không chắc thắng, nhưng bắn bị thương chiến mã thì không phải là chuyện khó, ít ra sẽ không trệch mấy con ở ngay trước mắt.
“Chiu…” Lại một mũi nữa, Lưu Tú không hề cho đối phương có thời gian phản ứng.
“Hay! Bắn hay lắm!” Lâm Miểu không nhịn được bèn kêu lớn khen hay, hai mũi tên của Lưu Tú đã bắn gãy chân hai con chiến mã chạy nhanh nhất một cách chuẩn xác. Lúc chiến mã bị gãy chân, người trên ngựa vừa ngã xuống, chưa kịp gượng dậy đã bị những con chiến mã phía sau đạp cho xương gãy thịt rơi, thê thảm vô cùng.
Người của trại Thiên Hổ và đám gia tướng của Hầu phủ đều kinh hãi, hai mũi tên này đều do bọn chúng bắn ra, nhưng tên này không thể uy hiếp được đối phương, ngược lại còn biến thành vật chí mạng của bọn chúng. Điều này đối với đám gia tướng của Hầu phủ và người của trại Thiên Hổ mà nói quả thực là một sự sỉ nhục.
“Chiu… chiu…” Đặng Vũ vừa lắp tên vào thì tên từ đằng sau đã bay tới như ong. Đặng Vũ căn bản không muốn chặn chúng lại, thân thể y trượt qua, dùng hai chân kẹp chặt bụng ngựa, cây cung lớn từ phía dưới chênh chếch bật ra, ba mũi tên liên châu bay đi.
Cùng lúc đó, khi Lưu Tú bắn ra mũi tên thứ tư, mông ngựa của y trúng phải một mũi tên, chiến mã điên cuồng hí lên đau đớn, đột nhiên tăng tốc, làm cho mũi tên của y mất độ chuẩn xác, sạt qua bên tai Lý Bá, dọa hắn nhảy dựng lên.
“Hí í í…” Ngựa của Đặng Vũ hí thảm rồi ngã xuống. Tuy Đặng Vũ trừ đi ba con chiến mã của đối phương nhưng cũng không cách nào bảo vệ được ngựa mình.
“Đây này…” Lúc Đặng Vũ sắp rơi xuống đất thì Lâm Miểu đã giục ngựa sạt qua, đưa tay chụp lấy Vũ.
Đặng Vũ mượn lực bay lên lưng ngựa của Lâm Miểu, kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh đầy người.
“Vào khu rừng trước mặt!” Lâm Miểu hô, thúc ngựa chạy hết tốc lực xông tới khu rừng rậm ở phía trước không xa.
Trong lòng Lưu Tú cũng mừng rỡ, lúc này y chỉ cách khu rừng rậm trước mặt hơn trăm trượng. Chỉ cần vào được khu rừng rậm thì bọn y không sợ đối phương người đông tên nhiều nữa; không còn lợi thế ngựa nhanh tên nhọn thì phần lớn phải dựa vào tu vi của bản thân thôi.
Lý Bá hiển nhiên cũng nhìn ra ý đồ của Lâm Miểu và Lưu Tú.
Đặng Vũ vừa lên ngựa liền dựa lưng vào Lâm Miểu, dây cung liên tục bật, dùng thủ pháp cực nhanh bắn ra mấy mũi tên hạ gục vài con ngựa chạy trước nhất của đối phương.
Đặng Vũ đối diện với kẻ địch thật ra là có Ưu thế rất lớn: y có thể tùy ý đối mặt mà bắn thẳng vào ngựa. Con ngựa nào xông lên trước sẽ phải “ăn” tên của y trước, cứ thế độ chuẩn xác càng bắn tên càng cao, lực đạo cũng mạnh hơn. Còn đối phương từ đằng sau bắn đuổi tới, về mặt lực đạo và độ chuẩn xác lại kém hơn một chút.
Lý Bá cũng không dám áp quá gần, hai cây cung lớn của Đặng Vũ và Lưu Tú chỉ phút chốc đã làm tổn thất mười mấy kỵ sỹ, làm sao không khiến hắn kinh hãi và giận dữ? Nhưng cũng đành phải bất lực. Dĩ nhiên, bản thân Lý Bá không biết đối thủ của mình chính là Lưu Tú và Đặng Vũ uy danh hiển hách của Uyển Thành, cũng chẳng biết đám người cùng đuổi theo với mình là nhân mã phương nào. Dù đoán được bọn kia có khả năng là người của quan phủ, nhưng Lý Bá tuyệt không để ý đến chuyện quan quân hay giặc cướp, hắn chỉ muốn tuyệt đối không để Lâm Miểu chạy thoát!
Điều này tuyệt chẳng có gì kỳ quái, lúc có chung kẻ thù thì tất cả những đối nghịch trước đây đều tạm gạt sang một bên. Do đó, đám gia tướng của Hầu phủ cũng chẳng thèm để ý thân phận giặc cướp của đám người trại Thiên Hổ. Trong mắt bọn Hầu phủ, Lưu Tú và Đặng Vũ mới là tội phạm quan trọng nhất, hơn nữa hai kẻ này còn là hung thủ giết chết Tề Tử Thúc.
Ánh mắt của Lâm Miểu nhìn chằm chằm Tàn Huyết đã chạy vào trong rừng rậm; Miểu không ngờ tốc độ của Tàn Huyết còn nhanh hơn ngựa phi, chỉ trong thời gian một tuần trà đã bỏ xa bọn y gần trăm trượng, tốc độ này quả thật kinh người.
Đặng Vũ và Lưu Tú tất nhiên cũng kinh hãi, thầm nghĩ chả trách kẻ kia có bản lĩnh làm sát thủ. Cứ thế mà suy thì tên Tàn Huyết nhất định phải là một nhân vật cực kỳ đáng sợ. Với thân pháp như thế cũng không khó để tưởng tượng vì sao quan phủ mãi không có cách nào tìm ra tung tích của hai kẻ ấy, càng không có cách nào để bắt bọn chúng! Lưu Tú và Lâm Miều giục ngựa chạy đến khu rừng, mượn đám cây thưa thớt ở bìa rừng yểm hộ cho mình.
Đặng Vũ có chút kinh ngạc về thuật cưỡi ngựa tinh thâm của Lâm Miểu, chỉ dựa vào cây cối mà tránh được hết mọi mũi tên.
Con ngựa của Lưu Tú lại trúng phải hai mũi tên nữa. Nếu không phải Lưu Tú có công lực cao tuyệt, chỉ sợ đã không thể khống chế được chiến mã, nhưng lúc này y phải cố lắm mới làm được điều đó.
“Chặt cây!” Lâm Miểu hô lên, vừa giục ngựa phi vừa vung đao điên cuồng chặt những cây vừa vừa bên cạnh mình.
“Rắc… Ầm…” Những nơi Lâm Miểu đi qua, cây cối đều gãy đổ làm cho quân đuổi theo bị thất điên bát đảo. Có một số cây không gãy ngay mà từ từ đổ xuống, đến khi quân đuổi theo tới gần thì số cây đó mới đổ trên mặt đất.
Càng vào sâu cây cối càng rậm rạp; những cây đổ ngổn ngang trên đường, cành lá xum xuê che khuất tầm mắt của quân đuổi theo, tên bắn cũng thiếu chuẩn xác.
“Làm tốt lắm!” Đặng Vũ và Lưu Tú không khỏi thốt lên tán thưởng, tên Lâm Miểu cao thâm khôn lường này quả thật cực kỳ cơ trí, liên tục nghĩ ra diệu kế. Lưu Tú và Đặng Vũ thích thú học theo Lâm Miểu vung đao chặt cây. Với công lực của bọn y, những cây lớn bằng cổ tay đều bị chặt đổ ầm ầm như đám gỗ mục.
Lý Bá và đám gia tướng của Hầu phủ đành phải phân ra, từ hai bên điên cuồng đuổi theo, nhưng như thế lại làm giãn cự ly với bọn Lưu Tú, càng giảm đi hiệu quả bắn tên, các mũi tên bắn ra loạn xạ.
Lúc đám Lý Bá chạy tới rừng rậm thì thân hình mấy người bọn Lưu Tú đã biến mất trong rừng sâu, chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng cành cây gãy đổ rõ ràng như cũ.
“Mọi người cẩn thận, tên tiểu tử kia cực kỳ giảo hoạt, đừng để gã chuồn mất!” Lý Bá nhắc nhở.
Không cần Lý Bá nói thì mỗi người ở đây đều đã có vẻ mặt rất căng thẳng rồi.
Người của trại Thiên Hổ bị kinh hãi bởi phép bắn tên của Lưu Tú và Đặng Vũ, còn đám gia tướng của Hầu phủ lại lo lắng về võ công của hai người này.
“Bằng hữu, các huynh là người ở đâu?” Lý Bá tiến lên hỏi, lúc này hắn mới hỏi thân phận của đối phương.
“Tại hạ Vương Thống, là một trong các đội trưởng đội thân vệ của phủ An Chúng hầu, không biết các vị là anh hùng ở đâu?” Một tên thân vệ của Hầu phủ khách khí ôm quyền nói. Bọn hắn không muốn gây chuyện với đám người này, về mặt nhân số đối phương chiếm ưu thế tuyệt đối, hơn nữa thực lực tựa như cũng không yếu hơn bọn hắn. Do đó biểu hiện của hắn cung kính chưa từng có.
Lý Bá vừa nghe liền nhíu mày, tuy biết đối phương là người của quan phủ, nhưng không ngờ là người của phủ An Chúng hầu. Trại Thiên Hổ lại là bang phái của hắc đạo, thường phát sinh xung đột với quan phủ, nên không muốn giao du với người của quan phủ.
Huynh đệ trại Thiên Hổ vừa nghe bên kia là người của phủ An Chúng hầu, có người liền hừ lạnh.
“Các vị cũng có thù oán với bọn chúng sao?” Vương Thống hỏi. Vương Thống là người thông minh, vừa nhìn là biết đối phương chẳng có thành ý giao du với bọn hắn, nhưng lúc này hắn không thể lật mặt với đối phương, đành phải nhẫn nhục tươi cười, hơn nữa còn hỏi thẳng vào vấn đề.
“Không sai. Không biết mấy vị quan gia đuổi theo bọn chúng vì lý do gì?” Lý Bá cũng không muốn đối đầu trực tiếp với đối phương. Tuy bọn hắn hận người của quan phủ, nhưng sau khi suy tính, chi bằng cứ hợp tác để làm việc chính cho xong đã rồi hãy tính tới chuyện xung đột chính diện, nên hắn cũng bình thản hỏi ngược lại.
“Bọn chúng là tội phạm bị triều đình truy nã, bọn ta phụng mệnh bắt về quy án!” Vương Thống đáp.
“Tội phạm triều đình?” Lý Bá hơi kinh ngạc, lời nói của Vương Thống quả thật làm Bá hơi ngạc nhiên. Lý Bá không biết việc Vương Thống vừa nói là về Lưu Tú và Đặng Vũ chứ không phải Lâm Miểu, nên Bá cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Hắn phạm tội gì?” Lý Bá hỏi đầy khó hiểu.
“Cướp pháp trường…” Một tên gia tướng của Hầu phủ vừa định trả lời thì bị Vương Thống níu tay ra hiệu, tên đó lập tức nín bặt.
Các huynh đệ trại Thiên Hổ càng ngạc nhiên hơn, tất cả đều thốt lên khen giỏi.
Lý Bá cũng tán thưởng từ đáy lòng: “Hảo hán, thật không ngờ bọn họ có lòng dũng cảm và bản lĩnh như thế!”
Vương Thống và đám gia tướng của Hầu phủ nghe thế lập tức tràn đầy phẫn hận, nhưng không muốn gây chuyện với bọn Lý Bá vào lúc này, nếu không tình thế sẽ cực kỳ bất lợi với bọn chúng.
“Lâm Miểu, bản trại chủ kính ngươi là một nhân vật khá, chỉ cần ngươi bằng lòng cùng với bản trại chủ quay về trại Thiên Hổ, ta có thể đảm bảo sẽ không làm tổn thương đến nửa cọng lông của ngươi!” Lý Bá đột nhiên hét lớn, âm thanh dọa chim chóc bay tán loạn, thanh thế cực kỳ kinh người.
“Đã không làm ta tổn thương, sao còn phải cùng ngươi về trại Thiên Hổ nữa?” Giọng nói của Lâm Miểu từ sâu trong rừng truyền tới.
Vương Thống vừa nghe là hiểu ngay đám người trước mặt là giặc cướp của trại Thiên Hổ. Vương Thống không khỏi thầm kinh hãi, nghĩ: “Chẳng trách thái độ của chúng đối với bọn mình lại như vậy, chẳng phải là vô cớ.”
Người của trại Thiên Hổ ai ai cũng cảnh giác nhìn đám gia tướng của Hầu phủ, đồng thời cũng từ từ áp vào sâu trong rừng.
Đám gia tướng của Hầu phủ cũng tản ra, tiến về phía trong rừng, mục tiêu chính là nơi đã phát ra giọng nói của Lâm Miểu.
“Bọn ta mời Lâm công tử về trại Thiên Hổ chỉ vì muốn cùng nhau thương lượng đại kế…”
“về bảo với đại trại chủ Hình Phong rằng Lâm Miểu là bạn của Lưu Tú ta, ngày nào đó rảnh rỗi, bọn ta nhất định sẽ về trại Thiên Hổ thỉnh tội!” Giọng của Lưu Tú giống như tiếng vọng trong núi, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, làm người ta không thể nhận ra được phương hướng.
Lưu Tú vừa mở miệng, Lý Bá lập tức nhảy dựng lên, không nhịn được cất cao giọng hỏi: “Các hạ có phải là Lưu Tú, Lưu công tử của Uyển Thành?”
“Không sai, chính là ta!” Giọng của Lưu Tú bồng bềnh văng vẳng, làm người ta khó nắm bắt.
“Thì ra Lưu công tử cũng ở đây, vậy Lý Bá có thể quay về phục mệnh rồi. Nếu Lưu công tử rảnh rỗi thì xin mời cùng với Lâm công tử tới trại Thiên Hổ một chuyến.” Giọng nói của Lý Bá trở nên cực kỳ khách khí.
“Đa tạ tam đương gia nể mặt, Lưu Tú xin ghi nhớ!”
“Tại hạ còn có một chuyện muốn nhắc Lâm công tử. Nếu công tử đã nuốt thánh vật đó thì nhất định phải tăng cường nỗ lực chăm chỉ rèn luyện mới có thể hoàn toàn phát huy tác dụng, nếu không sẽ làm lãng phí vật trời cho, cũng chả khác gì dùng sâm cả!” Lý Bá đột nhiên nói một câu kỳ lạ.
Nhưng có rất nhiều người có thể đoán ra trong đó nhất định còn có ý khác; đương nhiên, muốn biết kết quả từ miệng Lý Bá chỉ sợ là cực khó.
“Lui!” Lý Bá nói xong, khẽ hô một tiếng, dẫn người lui khỏi khu rừng rậm, điều này nằm ngoài dự đoán của bọn Vương Thống.
Lý Bá nói lui là lui, tới nhanh, đi cũng nhanh.
Vương Thống và mấy thủ hạ không nhịn được bèn nhìn nhau, chỉ chốc lát khu rừng đã trở nên vô cùng yên lặng vắng vẻ, ngay cả Vương Thống cũng cảm thấy hơi ớn lạnh.
Chính xác là như thế, vừa rồi người đông, cả khu rừng rậm rất ồn ào, đột nhiên mấy chục người của trại Thiên Hổ đi hết, chỉ còn lại hơn chục tên gia tướng của Hầu phủ trong khu rừng rậm vô tận này, không khí ắt hẳn phải yên lặng hơn nhiều. Huống chi, bọn chúng nghĩ tới chuyện có hai cao thủ là Lưu Tú và Đặng Vũ đang chờ ở sâu trong rừng, tâm lý sao không hoảng sợ cho được?
Người của phủ An Chúng hầu không lạ gì Lưu Tú và Đặng Vũ, hiểu rất rõ sự lợi hại của hai người này, do đó tâm trí của bọn chúng tràn đầy bóng ma.
“Vương Thống, ta ở đây này, muốn bắt ta tại sao còn chưa tới ngay đi?” Giọng của Lưu Tú như đầy vẻ hăm dọa, giọng nói bồng bềnh văng vẳng càng làm cho khu rừng rậm trở nên âm u.
“Lưu Tú, ngươi chạy không thoát đâu, dù hôm nay có thoát cũng đừng mong được yên ổn!” Vương Thống nói, cả mặt mũi lẫn ngữ điệu đều rất dữ dằn.
“Chiu…” “Phập…” Lời Vương Thống vừa dứt, một mũi tên mạnh mẽ đã từ sâu trong rừng bắn ra, cắm vào cành cây đại thụ bên cạnh Vương Thống, làm mọi người sợ quá nhảy dựng lên.
“Lui…” Sắc mặt Vương Thống biến đổi, vì hắn hiểu rất rõ, trong hoàn cảnh này mà muốn bắt Lưu Tú thì còn khó hơn lên trời. Hơn nữa nếu không may còn bị tổn thất binh tướng, nên hắn không thể không rút lui.
“Nếu cố chấp không ra, ta sẽ biến các ngươi thành heo quay!” Vương Thống nói độc ác, liền cho châm lửa.
Khu rừng rậm nhanh chóng có lửa bốc lên ở vài nơi, đối với rừng rậm nguyên sinh thế này, tuyệt không khó để đốt cháy. Hơn nữa lúc này đang là mùa hè, mặt đất của khu rừng cành lá khô chất dày, dễ bốc lửa là điều hiển nhiên.
Vương Thống nhanh chóng lui ra, hắn không hy vọng ngọn lửa này có thể thiêu chết Lưu Tú và Đặng Vũ, có điều hắn không nuốt trôi cục tức này. Vương Thống biết, dù hắn có đốt phía này rừng thì Lưu Tú cũng có cơ hội chạy thoát từ phía kia. Thật ra bọn Vương Thống không dám đi sâu vào trong rừng để châm lửa, bọn hắn sợ bản thân cũng bị rơi vào biển lửa.
Ngọn lửa cháy suốt ba ngày ba đêm mới bị một cơn mưa gió bão bùng dập tắt, khu rừng rậm mấy chục dặm vuông bị thiêu hoàn toàn, chỉ còn lại mấy cái cây bị cháy đen.
Cháy rừng không chỉ làm kinh động Cức Dương, Dục Dương, mà ngay cả Uyển Thành cũng bị kinh động, những thôn làng gần rừng rậm đều bị bỏ trống, rồi trở thành nơi tránh nạn của rất nhiều dã thú.
Lửa đã tắt nhưng khói mù dày đặc lại bay tới bầu trời Uyển Thành, làm cho sắc trời nơi đó ảm đạm dị thường, trong nước mưa còn có tro bụi, điều này quả thực là một tai họa.
Còn ba người bọn Lưu Tú bị ngọn lửa này làm cho cực kỳ nhếch nhác, do cây rừng quá dày, nên
ngựa rất khó đi.
May mà lửa lan ra không nhanh lắm, nên họ mới có đủ thời gian chạy ra khỏi rừng.
Trước khi ngọn lửa bị cơn mưa to dập tắt, bọn Lưu Tú đã quay về đến Uyển Thành.
Tuyệt không ai ngờ Lưu Tú và Đặng Vũ lại quay về Uyển Thành, sự chú ý của quan phủ đều tập trung trên đường đi về phía nam, ngược lại, sự đề phòng và tra xét ở Uyển Thành đã chùng xuống, ngay cả tra xét trên đường cũng ít hơn nhiều.
Mấy ngày nay Lưu Tú, Đặng Vũ và Lâm Miểu ba người cùng đi cùng nghỉ, trở thành bạn bè trong hoạn nạn.
Thì ra Lâm Miểu đã ở trong quân đội nửa năm, bị tăng cường huấn luyện bốn tháng trời, bất kể là cưỡi ngựa, bắn tên hay vật lộn.
Liêm Đan chọn trong binh lính của mình những kẻ mạnh khỏe nhất để làm lực lượng trung kiên, Lâm Miểu bị tuyển. Vì thế Miểu phải chịu sự huấn luyện gian khổ nhất, làm cho y không muốn ở lại quân đội.
Lâm Miểu theo quân tham gia hai trận chiến lớn, ba trận chiến nhỏ, biết được sự tàn khốc trên chiến trường, may mắn sống sót. Trong trận chiến lớn cuối cùng, Miểu giả chết rồi trốn thoát, không ngờ lúc đi ngang núi Thiên Hổ lại bị người của trại Thiên Hổ bắt giữ.
Người của trại Thiên Hổ nghĩ Lâm Miểu là gian tế, nên bắt giữ y. Lâm Miểu ở trong địa lao lại tìm được cách chạy thoát, ngầm xâm nhập vào cấm địa của trại Thiên Hổ, ăn cắp thánh vật “Liệt cương Phù Dung quả” của trại Thiên Hổ vừa mới chín tới. Vì thế Miểu mới bị người của trại Thiên Hổ đuổi mãi, không ngờ giữa đường gặp được Lưu Tú và Đặng Vũ, còn bị Tần Phục cướp mất ngựa.
Cuối cùng cũng về được quê hương, trong lòng Lâm Miểu có cảm giác thoải mái, nhẹ nhõm không nói nên lời. Ke từ lúc Miểu lén ăn Liệt cương Phù Dung quả, y cảm thấy bản thân mình quả thực phát sinh biến hóa rất lớn, bất kể là trong hay ngoài thân thể. Sức lực toàn thân như sử dụng không hết, mắt nhìn cái gì cũng vô cùng rõ ràng, kể cả đầu óc cũng như được mở mang, càng thêm linh hoạt.
Nhưng Lâm Miểu tuyệt không thấy kỳ quái, bởi vì Lưu Tú và Đặng Vũ đã nói cho y biết Liệt cương Phù Dung quả là vật quý hiếm của Đạo gia, một trăm năm mới nở hoa một lần, thêm trăm năm nữa mới kết quả. Truyền thuyết kể năm xưa kỳ nhân Đông Phương Sóc phát hiện ra một cây, trong sách có ghi lại: “Hoa nở ba mươi sáu cánh, ban đầu là màu xanh, sau thành màu phấn hồng, rồi thành hồng đậm, từ từ biến thành tím sẫm, từ từ héo đi, cuốn vào bên trong tạo thành quả. Thêm năm mươi năm thì quả chín, người tu đạo luyện khí ăn vào sẽ tăng thêm công lực, luận theo tư chất, người nhiều có thể tăng một giápni công lực, kẻ ít cũng được hai mươi năm. Người thường ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, thoát thai hoán cốt…”
Lưu Tú ngày trước từng đọc qua cuốn sách viết về những kỳ vật trong thiên hạ, nhưng trong sách không ghi đầy đủ, vẫn có nhiều công hiệu mà người soạn sách không thể nào biết được.
Nghe Lưu Tú nói thế, Lâm Miểu hưng phấn như thể muốn bay lên; y tuyệt không biết thứ mà trại Thiên Hổ xưng là thánh vật này có công hiệu gì, nhưng lại biết, đây chính là Liệt Dương Phù Dung quả năm xưa Đông Phương Sóc đã phát hiện được. Bởi vì trong cấm địa kia có bút tích của Đông Phương Sóc, chả trách người của trại Thiên Hổ lại ồ ạt phát động lực lượng đuổi theo Miểu như thế.
Lưu Tú và Đặng Vũ đương nhiên không khinh rẻ Lâm Miểu mà còn tỏ ra vui mừng.
Lâm Miểu vừa vào Uyển Thành liền cùng hai người bọn Lưu Tú phân ra hai đường. Lưu Tú và Đặng Vũ có chuyện quan trọng của mình, còn Lâm Miểu nhanh chóng về nhà gặp người thương yêu. Đã rời khỏi hơn nửa năm, không biết đường Thiên Hòa rốt cuộc có phát sinh sự tình hay biến cố gì không.
Đường Thiên Hòa, một nơi quen thuộc mà dơ dáy, đặt chân lên nơi đây, Lâm Miểu có một cảm giác cách biệt đã lâu nay mới được gặp lại.
Đường Thiên Hòa, vẫn hẹp như trước, mặt đường lỗ chỗ, nơi nào cũng có rác rưởi, có thể nói nơi đây căn bản không được xem là một con đường. Nó chỉ là một góc bị con người lãng quên, hoang vắng tiêu điều như ngày mùa đông không trăng, gió lạnh thổi xào xạc.
Trên con đường cực kỳ dơ dáy đó không một bóng người, giống như một nghĩa địa.
Trong lòng Lâm Miểu thêm phần âm u, y có một dự cảm cực kỳ xấu. sự thật ngày đó, trước khi Miếu bị ép nhập ngũ, y đã có một chút dự cảm, nhưng loại dự cảm chang lành ngày hôm nay còn mãnh liệt hơn ngày đó nhiều.
Lâm Miểu đột nhiên dừng bước, từ đây chỉ cần rẽ qua một chỗ ngoặt là có thể nhìn thấy căn nhà ngói nhỏ mà Lương Tâm Nghi ở.
Lâm Miều hít một hơi thật sâu, cảm thấy một nguy cơ tiềm ẩn đang tiếp cận mình, đó là một cảm giác kỳ lạ, không thể nói được nguyên do.
Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, Lâm Miểu đã bắt đầu lùi bước; y không muốn theo đường này để tới nhà Tâm Nghi, đây là quyết định rất đột ngột, bởi vì y ngửi thấy mùi sát khí.
Trong đường Thiên Hòa mà có sát khí mạnh mẽ đến thế, quả thật không bình thường. Đường Thiên Hòa hôm nay vốn đã không bình thường, thêm vào sát khí không bình thường nữa, càng khiến Lâm Miểu cảm thấy bất ngờ. Hơn nữa, sát khí này lại xuất hiện gần chỗ Tâm Nghi ở, cho nên Miểu không thể không thận trọng. Dạo này bị người của trại Thiên Hổ đuổi giết làm cho Miểu không dám xem xét vấn đề quá đơn giản, vì thế Miểu lùi lại.
Lâm Miểu lùi lại nhưng chưa lùi được mấy bước đã nhận ra ở tận cùng tầm mắt bỗng xuất hiện một người.
Là Vương Thống!
Lâm Miểu kinh hãi, quay đầu lại, ở cuối đường không có chỗ nào để lùi nữa.
Kia là quan binh, còn đây là một ngõ cụt, Lâm Miếu là một con thú săn bị chặn trong ngõ cụt đó.
Lâm Miểu biết việc này là thế nào, biết vì sao đường Thiên Hòa lại vắng vẻ như thế, tất cả đều vì y mà ra!
Quả thực là vì Lâm Miểu, nếu không phải vì y nói cho Vương Thống biết mình là người ở đường Thiên Hòa, không phải vì y giúp Lưu Tú trốn thoát, nếu không phải vì Tề Tử Thúc chết thảm trong tay Tàn Huyết, nếu không phải y… sao lại chọc đến đám quan binh này chứ? Sao lại chọc tới Vương Thống? Sao để cho người ta biến y thành thú săn bị chặn trong cái ngõ cụt này?
Bên cạnh Vương Thống xuất hiện thêm bốn người, sát khí chính là từ thân thể của bốn người này phát ra, Lâm Miểu không ngửi lầm, nhưng mà…
Lâm Miểu chỉ biết cười nhăn nhó.
“Chúng ta lại gặp nhau!” Vương Thống cười lạnh, đưa mắt nhìn Lâm Miểu, tràn đầy sát khí nói.
Lâm Miểu phát hiện mình ngốc thật, sao lại quên mất chuyện quan trọng đến thế chứ. Lúc nhìn thấy đường Thiên Hòa như vậy thì phải nghĩ ngay đến khả năng có “mùi” quan phủ chứ. Có điều Miểu không ngờ là bọn quan phủ lại tới nhanh đến thế, hoặc có thể do Miểu quá nôn nóng muốn tới gặp người thương yêu nên mới không nghĩ ngợi nhiều, hiện tại nghĩ tới thì quá muộn rồi.
“Ngươi làm gì bọn họ rồi?” Lâm Miểu cố gắng lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng hỏi.
“Bọn họ chẳng qua ‘được’ mời đến một nơi an toàn hơn thôi, chỉ cần ngươi giao Lưu Tú và Đặng Vũ ra, ngay lập tức có thể gặp bọn họ, hơn nữa Hầu gia còn ban thưởng cho ngươi!” Vương Thống tuyệt không xem thường đối thủ trước mắt, nói chuyện rất khách khí.
Lâm Miểu biết chuyện này đã không thể cải thiện hay đổi được nữa và cũng hiểu rõ mục đích của Vương Thống. Miểu biết, dù có khai ra chỗ Lưu Tú và Đặng Vũ, đám người này cũng tuyệt không tha cho y, ít nhất người của Tề phủ sẽ không tha cho hung thủ đã hại chết Tề Tử Thúc! Nếu không phải vì y, Tề Tử Thúc tuyệt không dễ dàng chết như thế. Lâm Miểu chỉ hận hôm đó không biết trước thân phận của Tề Tử Thúc và Vương Thống, nếu biết, y đã không để lộ nơi ở của mình. Đáng tiếc, chuyện này không thể nào cứu vãn được nữa, còn hại thêm nhiều người, trong lòng Lâm Miểu hối hận không tưởng tượng nổi.
“Đừng hòng trốn, cả đường Thiên Hòa này nơi nào cũng là quan binh, ngươi không thoát được đâu!” Vương Thống như đã khám phá ra tâm sự của Lâm Miểu.
“Nếu ta nói ra nơi ở của Lưu Tú và Đặng Vũ, ngươi có thả những người trên đường này không?” Lâm Miểu đột nhiên hỏi, không thèm suy nghĩ gì.
“À, còn phải xem thái độ hợp tác và thành ý của ngươi đã,” Vương Thống thản nhiên cười đáp.
Lâm Miểu liếc mắt, thấy quan binh phía sau đang áp tới gần, không nhịn được lộ ra một nụ cười nhạt.
Vương Thống nhìn rõ nụ cười của Lâm Miểu, lúc hắn đang cảm thấy có gì đó không ổn, Lâm Miều đã xoay người, tông thẳng vào bức tường bên cạnh ngõ cụt.
“Uỳnh…” Bức tường lập tức đổ sập, Lâm Miểu đã chui vào khu nhà dân bên kia tường.
“Phong tỏa đầu đường, đừng để gã trốn mất!” Vương Thống quát lớn; hắn không thể nào đoán được Lâm Miểu giảo hoạt đến thế, phá tường chạy mất.
Vương Thống vội phóng lên nóc nhà, nhảy sang một ngõ khác, nhưng lúc này thân hình của Lâm Miểu đã xuất hiện giữa một ngõ khác.
“Sầm…” Lâm Miều không do dự phá tung cửa một căn nhà, nhảy vào trong.
Bọn thân vệ, cao thủ của Hầu phủ lập tức nhảy lên nóc nhà như Vương Thống, một số kẻ không có bản lĩnh đó đành phải đuổi theo qua cái lỗ Lâm Miểu đã phá tường, có kẻ đi đường vòng đuổi theo.
Đô kỵ vệ cũng phái người tới nhưng bọn này không thể bỏ ngựa lại, cũng không thể đi xuyên qua nhà dân, đành phải chạy theo những con hẻm ngoắt ngoéo để truy đuổi.
Lâm Miểu biết mình phải rời khỏi đường Thiên Hòa đầy thị phi này ngay, trước mắt không thể gặp được Lương Tâm Nghi, đành phải nghĩ cách khác.
Vương Thống giận dữ, Lâm Miểu xuyên qua nhà dân mà chạy, có muốn bắn tên cũng không tìm được bóng dáng Lâm Miểu. Những căn nhà dân trở thành sự yểm hộ tốt nhất cho Lâm Miểu. Thật ra Vương Thống cũng thầm kinh hãi Lâm Miểu trời sinh thần lực, có thể xuyên tường phá vách, Vương Thống nào biết Lâm Miểu đối với nơi đây mỗi căn nhà, mỗi cọng cỏ nhành cây đều quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Tường ở đây chỗ nào dày, chỗ nào mỏng, chỗ nào kiên cố, chỗ nào xốp… Miểu đều rõ như lòng bàn tay. Đối với địa hình đường Thiên Hòa, Miểu còn rành rẽ hơn, ở chỗ này mà muốn bắt Miểu tuyệt không phải là chuyện dễ dàng.
Điều làm Vương Thống an tâm một chút là mỗi đầu đường đều đã lập trạm gác, vừa phát hiện Lâm Miểu quay về đường Thiên Hòa là hắn lập tức cho phong tỏa mọi đường ra, tuyệt không để Lâm Miểu trốn mất! Nếu không, chỉ sợ không có cách nào ăn nói với Vương Hưng và Tề phủ. Nhưng điều đáng hận là hắn đã đuổi theo Lâm Miểu qua mấy con hẻm rồi mà lại bị mất dấu y; dường như Lâm Miểu thoáng cái đã hoàn toàn biến mất trong đám nhà dân trên đường Thiên Hòa, chỉ có tiếng vó ngựa và bước chân của quan binh vang loạn lên…
Rất nhanh, Đô kỵ vệ và gia tướng của Hầu phủ tra xét cả đường Thiên Hòa một lượt nhưng không phát hiện được tung tích Lâm Miểu, ngược lại còn tìm thấy bốn thi thể của Đô kỵ vệ.
Bốn người này dĩ nhiên là bị người ta đánh lén mà chết; bọn chúng là binh sỹ được phân canh gác ở hai lối ra, vậy mà ngay cả một tiếng báo động cũng không phát ra được vì đã bị người ta cắt cổ. Người ra tay chắc chắn là Lâm Miểu.
Cuối cùng, Vương Thống tìm thấy một địa đạo gần chỗ bốn thi thể, thông ra khỏi đường Thiên Hòa, cửa ra nằm ngoài vùng phong tỏa của hắn.
Phát hiện này hầu như làm Vương Thống giận đến ói máu, khổ cực bày trận lại để Lâm Miểu chạy mất, làm sao không khiến hắn kinh hãi và giận dữ được chứ? Đám cao thủ của Tề gia phong tỏa bên ngoài hóa thành công cốc, nên cực kỳ giận dữ, thế nhưng cũng chẳng có cách nào cả.
Uyển Thành lại trở nên náo nhiệt, khắp nơi dán hình vẽ của Lưu Tú, Đặng Vũ nay lại có thêm hình Lâm Miểu.
***

Quán rượu Đại Thông ở Uyển Thành tuyệt không đáng gì nhưng trên đường Đại Thông thuộc vào hàng số một số hai.
Quán rượu Đại Thông phân làm hai tầng trên dưới, tầng trên trang nhã, tầng dưới bình dân. Nơi đây nổi danh nhất là thức ăn, vì trong quán có một đầu bếp giỏi, đồng thời cũng là chủ quán, Tiểu Đao Lục.
Tiểu Đao Lục hôm nay không tự mình nấu nướng, mà ở trong phòng một mình uống rượu giải sầu, dường như có tâm tư không nói ra được hoặc tâm trạng đang rất xấu.
Không ai tới quấy rầy Tiểu Đao Lục. Đám tiểu nhị, đầu bếp cho đến chưởng quỹ trong quán rượu Đại Thông đều rất rõ tính khí của Tiểu Đao Lục, nên chẳng ai làm phiền y, chỉ chuẩn bị cho y một vò rượu mạnh lớn và một bàn thức ăn.
Trong lúc Tiểu Đao Lục ăn uống tuyệt đối không thích có người bồi tiếp, mà chỉ thích yên lặng, an an tĩnh tĩnh thưởng thức vị cay của rượu và sự ngon lành của món ăn. Do đó trong mắt một số người, Tiểu Đao Lục cũng là một người rất thú vị.
Kỳ thực, chỉ mình Tiểu Đao Lục biết mình tuyệt không phải đang ăn uống mà là đang đợi, đợi một người! Chỉ cần người đó chưa chết, không bị giam trong đại lao không thể ra được thì y nhất định sẽ tới, Tiểu Đao Lục rất tự tin về điều này. Vì thế hôm nay Đao Lục không muốn nấu nướng.
Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Đao Lục vẫn ngồi buồn uống rượu. Nhưng y đã cảm thấy ai đó mở cửa, vì có một cơn gió nhẹ thổi vào, căn phòng sáng lên một chút, điều này biến mất rất nhanh.
Bước chân rất nhẹ, rồi tiếng động của ghế, người đi vào ngồi xuống đối diện với Tiểu Đao Lục, dường như đang yên lặng nhìn Tiểu Đao Lục. Tiểu Đao Lục vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng y đã ngừng uống rượu, chỉ nhìn chằm chằm vào ly rượu mạnh trong tay mình.
Trầm mặc. Trong phòng trầm mặc đầy vẻ chết chóc làm người ta có cảm giác khó thở, hoặc cũng có thể vì mưa gió vừa ập xuống khiến cả trời đất trở nên vô cùng buồn bã, nặng nề.
Đây là một căn phòng độc lập, tuyệt đối sạch sẽ và trang nhã, bên trong còn bố trí vài phần ý thơ mang vẻ cổ điển. Chỉ có điều, trong sự trầm mặc đó, những nét tình thơ ý họa này đều ẩn chứa cơn lốc.
Người mới đến đưa tay nhẹ nhàng gỡ nón trúc xuống, đặt lên ghế bên cạnh, chỉ một tiếng động nhẹ nhàng nhưng có hiệu quả kinh tâm động phách.
Cuối cùng Tiểu Đao Lục cũng thở ra một hơi dài, hai tay mân mê ly rượu, từ từ ngước mắt lên, có một chút phẫn nộ và giận dữ! Trước mắt Tiểu Đao Lục chính là khuôn mặt quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn, Lâm Miếu!
Tiểu Đao Lục đang chờ Lâm Miểu. Tiểu Đao Lục biết, chỉ cần Lâm Miểu về Uyển Thành, chưa chết hoặc không bị giam trong đại lao, e rằng dù chỉ có chút xíu thời gian Miểu cũng sẽ đến tìm y, nhất định thế!
Lâm Miểu không nói gì nhưng lại né tránh ánh mắt giận dữ của Tiểu Đao Lục; tuy không dám nhìn thẳng vào đó nhưng Miểu có thể thấy rõ sự phẫn nộ và thương cảm của Tiểu Đao Lục.
Lâm Miểu thẹn với Tiểu Đao Lục!
Đây là bí mật không mấy người biết, Lâm Miểu từng hứa với Tiểu Đao Lục rằng nhất định sẽ làm cho Lương Tâm Nghi hạnh phúc, nhất định sẽ chăm sóc nàng tử tế. Do đó Tiểu Đao Lục ra đi, rời khỏi đường Thiên Hòa, mở quán rượu Đại Thông ở đường Đại Thông. Giữa tình yêu và tình bạn, Tiểu Đao Lục đã chọn cái thứ hai.
Dĩ nhiên Lâm Miểu biết rất rõ người mà Lương Tâm Nghi yêu là mình chứ không phải Tiểu Đao Lục, nhưng Miểu bội phục dũng khí của y, tán thưởng tác phong của, cảm động trước sự thành khẩn và tình yêu mà y dành cho Lương Tâm Nghi. Vì thế Lâm Miểu đã đảm bảo với Tiểu Đao Lục rằng tuyệt đối sẽ không để cho Tâm Nghi phải chịu khổ sở, rằng sẽ yêu nàng cả đời, vậy mà…
Vậy mà…
Lâm Miểu không nói gì, chỉ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiểu Đao Lục.

1.Một giáp hay một vòng can chi bằng sáu mươi năm – ND.