Chương 10: HÀO KIỆT Lưu TÚ

Bá Hán - Tập 1 - Thần Trong Võ Lâm

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đàm ứng Thủ cũng cảm thấy một cơn ớn lạnh. Lưu Tú đứng yên như vực thẳm. Một loại trường khí cơ thể dùng tĩnh lặng mà mãnh liệt thu hút mọi thứ, lấy Lưu Tú làm trung tâm, tạo thành cơn cuồng phong. Hắn biết, nếu Lưu Tú xuất kích, tất sẽ long trời lở đất, đến lúc đó, hắn muốn kháng cự chỉ sợ càng khó. Do vậy, hắn không muốn Lưu Tú tích khí tạo thế, nên liền ra tay.

“Chị Tiểu Tình có việc tìm ngươi!” Lâm Miểu vừa rời chỗ ở không xa, còn chưa kịp thở đã nghe thấy một tiếng gọi khẽ từ phía sau làm y nhảy dựng lên.
Lâm Miểu xoay người lại, thì ra là tiểu tỳ Xuân Đào.
“Tiểu Tình tìm ta à?” Lâm Miểu có chút bất ngờ hỏi. Ngày đó, Tiểu Tình làm Miểu phát bực, y bèn nhảy thuyền bỏ đi, có thể về sau, tiểu tỳ đó dường như đặc biệt chú ý đến y.
“Đúng thế, ngươi đi không?” Ả Xuân Đào hỏi có vẻ khiêu khích.
“Dẩn đường đi,” Lâm Miểu ngạo nghễ đáp.
“Chị Tiểu Tình, gã đến rồi.” Tiếng gọi của Xuân Đào cắt ngang mạch suy tư của Lâm Miểu. Lâm Miểu ngẩng đầu nhìn mới giật mình phát giác là đã đến một vườn hoa lớn, trong ngôi đình tại vườn hoa này có một bóng dáng xinh xắn, cao và mảnh dẻ đang quay lưng lại phía mình.
Lâm Miểu chẳng xa lạ gì bóng dáng ấy. Người đó quay đầu lại, chính là Tiểu Tình.
Hôm nay Tiểu Tình vận một bộ váy dài màu vàng nhạt, chỉ đơn giản thoa một làn phấn mỏng, nét mặt như vui như giận, nhưng lại có một vẻ đẹp khiến Lâm Miểu cảm thấy bất ngờ.
Lâm Miểu không khỏi si ngốc ngắm nhìn, trước đây Miểu chỉ nhìn thấy Tiểu Tình trong trang phục tỳ nữ, tuyệt không ngờ rằng nàng ta lại có mỵ lực ghê gớm như vậy. Thế nhưng lúc này Tiểu Tình thay đổi cách ăn mặc, lại lộ ra vẻ đặc biệt thanh nhã cùng thể hiện một loại khí chất cao quý. Tuy không được tuyệt mỹ như Bạch Ngọc Lan, nàng tiên không nhuốm bụi trần ấy, nhưng Tiểu Tình cũng có thể xem như vưu vật trong nhân gian.
Xuân Đào rất biết điều, lui lại rồi bỏ đi, để Lâm Miểu và Tiểu Tình đối mặt nhau trong ngôi đình.
Lần đầu tiên Lâm Miểu cảm thấy có chút bối rối mất tự nhiên. Có lẽ vì Lâm Miểu vẫn chưa quen với việc Tiểu Tình đột nhiên trang điểm ăn mặc như vậy, hoặc chỉ vì thuở đầu Tiểu Tình không đặc biệt coi trọng y.
“Không biết Tiểu Tình tỷ tỷ tìm ta có chuyện gì?” Lâm Miểu không muốn tiếp tục bối rối im lặng nữa, bèn cất tiếng hỏi.
“Hình như ngươi rất sợ nhìn thấy ta thì phải, chẳng lẽ ta đáng sợ vậy sao?” Tiểu Tình bỗng thản nhiên cười.
Lâm Miểu không khỏi cảm thấy xấu hổ, cười cười phủ nhận: “Không có!”
“Vậy tại sao ngươi lại căng thẳng như thế? Như thể sợ ta ăn thịt ngươi ấy.” Tiểu Tình thong thả từ trong đình bước ra, với một phong thái dịu dàng mà chân thành hiếm thấy, đứng đối diện với Lâm Miểu.
Trong lòng Lâm Miểu cũng thấy buồn cười, bởi vì y có chút căng thẳng thật. Với ấn tượng của Lâm Miểu, Tiểu Tình này có một bộ mặt sa sầm, một bộ dạng kiêu ngạo không ai bì nổi. Nhưng hôm nay
Lâm Miểu thấy Tiểu Tình lúc này với Tiểu Tình của vài ngày trước như là hai người hoàn toàn khác nhau. Con người Lâm Miểu thường sợ mềm mà không sợ cứng, nên nhất thời không biết phản ứng làm sao.
“Hì… hì, chỉ là tạm thời có chút không quen thôi,” Lâm Miểu cười gượng đáp.
“Không quen với cảnh vật nơi này à? Hay không quen với một Tiểu Tình không tác oai tác quái? Hay không quen với cách ăn mặc này của ta?” Tiểu Tình ngắt một đóa hồng đưa lên mũi ngửi rồi xoay người chênh chếch hướng về phía Lâm Miểu, hỏi với vẻ như cười như không.
Lâm Miểu thầm nghĩ: “Trời ơi, khi Tiểu Tình này không xị mặt thì càng khó đối phó, thế nhưng trông nàng ta lại càng mê người!” Nhất thời Lâm Miểu thật không biết nên trả lời thế nào.
Thấy bộ dạng Lâm Miểu bối rối như vậy, Tiểu Tình không nhịn được khẽ nở nụ cười.
Lâm Miểu cũng chỉ biết ngây ngô cười bồi theo.
Một lát sau, Tiểu Tình nghiêm nghị hỏi: “Nghe nói mấy ngày nay ngươi rất vui vẻ, phải không?”
“Làm sao ngươi biết?” Lâm Miểu ngạc nhiên hỏi.
“Bọn họ nói cho ta biết. Nhị giáo đầu nói biểu hiện của ngươi cực tốt, rất khả quan, mà ngươi lại có quan hệ thân mật với bọn Bạch Lương thì dĩ nhiên không thể không vui vẻ, đúng không?” Tiểu Tĩnh bình thản nói. Trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng nàng ta lại nghiêng đầu nhìn Lâm Miểu. Tuy lúc này trời đã tối nhưng ánh mắt kiều mỵ của Tiểu Tình vẫn tiếp tục khiến Lâm Miểu nhịn không nổi, trống ngực đập nhanh hơn.
“Thì ra chị Tiểu Tình luôn luôn quan tâm đến ta, thật lòng xin cảm ơn.” Lâm Miểu nói.
“Không nên gọi là chị Tiểu Tình, hai ta còn chưa rõ ai lớn hơn ai, gọi là Tình nhi được rồi,” Tiểu Tình giận dỗi nói.
Lâm Miểu lại ngẩn ngơ. Tiểu Tình nổi giận lại có điểm mê hoặc người ta rất khó nói thành lời. Lúc này Lâm Miểu đã thực sự hồ đồ, suy nghĩ: “Không phải nàng yêu ta rồi chứ, có phải là đang nói chuyện tình ái với ta không? Nếu không sao lại như thế?”
“Cung kính không bằng tuân mệnh, ta sẽ gọi ngươi là Tình nhi,” Lâm Miểu đảo mắt, thư thái trở lại, thản nhiên nói.
“Được rồi, kỳ thực chúng ta đều là phận tôi tớ, không cần phải câu nệ lễ tiết như tiên sinh lão gia bọn họ! Dĩ nhiên cũng chỉ làm thế khi không ở trước mặt các tiên sinh lão gia thôi,” Tiểu Tình căn dặn.
Lâm Miểu vô cùng bất ngờ, suy nghĩ và sự thản nhiên trong ngữ điệu của Tiểu Tình không những khiến người ta không hề thấy bất kỳ áp lực nào, mà còn có cảm giác gần gũi, bĩnh dị một cách đặc biệt. Nếu không phải Lâm Miểu tự mình thấy rõ, sẽ không dám tin rằng Tiểu Tình có một mặt tính cách như vậy.
“Đừng trừng mắt nhìn ta như thế, nhìn cái gì mà nhìn, chẳng lẽ ta không thể mang mặt mũi hiền lành sao?”
Lâm Miểu không nhịn được cười, hỏi: “Ngươi như thế cũng tính là mặt mũi hiền lành à? Ngươi nói Canh thúc như thế thì đúng hơn.”
Tiểu Tình cũng không nhịn được cười, nhưng vẫn bĩnh thản hỏi lại: “Ngươi cho rằng Canh thúc hiền lành thật sao?”
“Tương đối thôi, có lẽ cũng có một chút ôn nhu văn nhã giống ngươi nhưng không xảo quyệt như ngươi.” Lâm Miểu cũng ung dung trở lại, nói chuyện với dạng mỹ nhân vô câu vô thúc này thật ra là một chuyện rất hay ho, nên y cứ bước chậm rãi sóng vai cùng Tiểu Tình cạnh khóm hoa.
Tiểu Tình không để ý hai người chỉ cách nhau hai ba thước, cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc trước lời nói của Lâm Miểu, chỉ đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết trên đời cái gì là khó đoán nhất không?”
Lâm Miểu ngẩn người rồi quả quyết đáp: “Tất nhiên là lòng người!”
Tiểu Tình quay đầu liếc nhìn Lâm Miểu, rồi mới gật đầu cảm thán: “Đúng vậy, trên thế gian thứ khó đoán nhất chính là lòng người. Bởi vì đó là thứ tiềm tàng ở sâu tận bên trong cơ thể mà mắt ta không thể nhìn thấy, hơn nữa nguồn gốc chỉ dẫn nó là tư tưởng, cũng là thứ không thể trông thấy, cứ nghĩ là hiểu rõ nhưng hóa ra lại không phải.”
Tâm thần Lâm Miểu chấn động mạnh, nếu những lời này do bậc đại nho sỹ đã từng kinh qua bể dâu của cuộc đời như Canh thúc nói ra, Miểu sẽ không hề kinh ngạc. Nhưng lúc này, chúng lại do Tiểu Tình, người chỉ tầm tuổi y nói ra, làm sao không khiến tâm trạng y sững sờ chứ?
Tiểu Tình không hề bỏ qua vẻ mặt của Lâm Miểu, nhưng vẫn nói tiếp: “Có lẽ, trời sinh con người vốn đã tồn tại hai mặt tính cách, sợ hãi sự cô độc rồi lại tạo ra sự cô độc, rõ ràng trong lòng có nỗi thống khổ nhưng vẫn cố tỏ ra tươi cười, biểu hiện thái độ như không có chuyện gì. Con người mãi mãi đấu tranh giữa chân thật và giả dối, chẳng hạn có kẻ rõ ràng làm điều xấu, lòng lang dạ sói nhưng lại có thể biểu hiện thái độ từ bi nhân nghĩa ở trên đời, ngươi bảo đó có phải là chuyện rất đáng thương, đáng cười không?”
Tự đáy lòng Lâm Miểu đã thay đổi cách nhìn nhận về Tiểu Tình. ít ra Lâm Miểu cũng biết nàng tiểu tỳ này không hề đơn giản, càng không giống biểu hiện hàng ngày của nàng ta.
“Đó thực sự là một chuyện rất đáng thương. Thật ra nguồn gốc của sự đáng thương là chính bản thân chúng ta, bởi vì chúng ta là con người. Chúng ta có thể lấy tâm lý và tư tưởng của mình áp đặt lên tâm lý và tư tưởng của người khác, điều đó nhất định sẽ là một tấn bi kịch. Một thế giới không phải chỉ do một người suy diễn ra, cũng không phải hai người mà do ngàn vạn cái ngươi, ngàn vạn cái tôi mà thành… Vì thế chúng ta còn biện pháp nào để thay đổi hiện trạng này không?”
“Không còn cách nào khác,” Lâm Miểu cũng cảm khái nói.
Tiểu Tình cười chua chát, hỏi: “Ngươi nói rất đúng, vậy sao chúng ta không thử đóng các vai khác nhau nhỉ?”
“Thế Tình nhi còn diễn vai nào khác?” Lâm Miểu cười, hờ hững hỏi.
Tiểu Tình cười duyên dáng, đáp: “Tất nhiên là nha đầu của tiểu thư.”
Lâm Miểu cũng bật cười khanh khách, vấn đề y hỏi thật ra quá đơn giản, chỉ là muốn xem Tiểu Tình trả lời thế nào thôi.
“Hoa này rất thơm phải không?” Tiểu Tình đột nhiên lái chuyện hỏi.
“ừ.”
Tiểu Tình lấy một đóa hồng khẽ ngửi rồi nói: “Loại hoa này thật đặc biệt, mỗi tháng nở và tàn một lần, do đó một năm bốn mùa nó đều nở hoa, trừ chỗ nào có sương tuyết thôi!”
“Vậy à.” Lâm Miểu không quá ngạc nhiên, vì với tài lực của Bạch phủ, có một loại hoa như vậy cũng chăng có gì lạ.
“Hôm nay có thể cùng ngươi nói chuyện, ta cảm thấy rất vui vẻ, trước kia ta rất ít khi nói chuyện với người khác giới!” Tiểu Tình liếc Lâm Miểu một cách khác thường, bình thản nói.
Trong lòng Lâm Miểu run lên, cũng hiếm khi thấy mình hơi đỏ mặt, y hỏi: “Đó là mục đích Tình nhi tìm ta sao?”
“Có thể nói là vậy, cũng có thể nói không phải vậy, điều đó dường như không quan trọng, ít nhất ta không làm mất thời gian làm việc của ngươi, phải không?” Tiểu Tình láu cá cười cười đáp.
Lâm Miểu gượng gạo cười, nói: “Bọn họ chỉ cho rằng ta lười biếng, đâu đâu cũng thấy người bảo không tìm được ta.”
“Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, ta đã nói trước với nhị giáo đầu rồi, nói rằng hoàng hôn hôm nay tiểu thư sẽ có chuyện tìm ngươi, ông ấy sẽ không biết đâu.” Tiểu Tình cười nói.
“ô, đó không phải là lấy việc công làm chuyện riêng sao?” Lâm Miểu cũng cảm thấy buồn cười. Sau khi cảm giác của Lâm Miểu đối với Tiểu Tình đã có sự thay đổi lớn, lại biết nàng ta rất khả ái, tự nhiên Miếu cũng bớt nhút nhát đi nhiều.
“Ôi, cứ cho là vậy đi, ta rất vui bởi vì ta hiểu bây giờ ngươi mới thực sự coi ta như bạn bè!” Tiểu Tình ý tứ sâu xa, nhìn Lâm Miểu cười đáp.
“Chẳng lẽ trước đây ngươi cho rằng ta coi ngươi như kẻ địch sao?” Lâm Miểu cười khanh khách hỏi.
“ít nhất ngươi có dè chừng nhưng bây giờ thì không!”
Lâm Miểu bỗng chăm chú nhìn Tiểu Tình, có chút khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ việc ta xem ngươi như bạn tốt rất quan trọng à?”
Tiểu Tình ngẩn ngơ, không nghĩ Lâm Miểu lại đột nhiên hỏi vấn đề này, bối rối tránh ánh mắt của Lâm Miểu, âm thầm hít một hơi rồi thản nhiên nói: “Có lẽ thế! Trực giác cho ta biết nếu có một kẻ địch như ngươi thì quả là bi ai, nhưng có một người bạn như ngươi thì quả là một điều may mắn.”
“Cái gì?” Lâm Miểu kinh ngạc thốt.
“Ta là một người rất tin ở trực giác, bất kể đối phương là người tốt hay kẻ xấu, trực giác của ta đều không hề gạt ta. Cho dù hắn che đậy giỏi thế nào, đạo mạo trang nghiêm thế nào, trực giác của ta đều không nhầm!” Tiểu Tình tự tin nói.
“Thế à?” Lâm Miểu buồn cười hỏi: “Ngươi nói vậy ta là người tốt hay kẻ xấu?”
Tiểu Tinh thản nhiên liếc Lâm Miểu, hít vào một hơi đáp: “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi nói dối, ngươi nói dối Canh thúc và bọn Bạch Lương, cho nên ta không thèm khách sáo với ngươi. Nhưng rồi ngươi lại lập tức nhảy xuống sông mà đi, ta cũng hiểu là mình đã hơi quá đáng.”
Ngừng lại một chút, Tiểu Tình nói tiếp: “Không tưởng tượng được lại có thể gặp ngươi lần thứ hai. Trực giác cho ta biết, ngươi và người bịt mặt thần bí có quan hệ với nhau, về sau, ngươi nói chuyện với Canh thúc lại không hoàn toàn thật thà. Do đó, ta bảo tiểu thư phải cẩn thận với ngươi một chút, nhưng những gì ngươi nói với tiểu thư vẫn là không thật thà. Có lẽ ngươi sẽ phủ nhận, nhưng trực giác không hề lừa gạt ta, ngươi đến Bạch phủ không phải chỉ vì mưu sinh.”
Lâm Miểu kinh sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Ngươi tin tưởng trực giác của mình như vậy à?”
“Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, trực giác của ta chưa từng sai!” Tiểu Tình khẳng định.
Lâm Miểu tất nhiên không tin, nhịn không nổi bèn hỏi: “Nếu trực giác của ngươi cho biết lời ta nói không hoàn toàn thật thà, vậy tại sao ngươi không bảo tiểu thư đuổi ta đi?”
“Bởi vì trực giác còn cho ta biết, hành động này của ngươi không hề có ác ý, ngươi không có mưu đồ gì với Bạch gia. Nhiều nhất chỉ là nương nhờ Bạch gia, ở nơi này một khoảng thời gian nào đó. Ngươi tuyệt sẽ không cam tâm ở đây cả đời!”
“Ngươi dám chắc như vậy à?” Lâm Miểu không khỏi dấy lên chút cảm giác cao thâm khôn lường với Tiểu Tình này, đồng thời trong lòng có phần bội phục trực giác của nàng ta.
“Đương nhiên. Thật ra tiểu thư giữ ngươi lại là có một nguyên nhân khác,” Tiểu Tình lại nói.
“Một nguyên nhân khác?” Lâm Miểu ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, là bởi vì thái độ kiêu ngạo của ngươi!”
“Bởi vì thái độ kiêu ngạo của ta?” Lâm Miểu càng ngạc nhiên hơn. Lâm Miểu không hiểu sao nhược điểm của mình lúc này lại biến thành ưu điểm trong mắt đối phương.
“Suy nghĩ của tiểu thư từ nhỏ đã khác người, cô ấy biết một người ngạo mạn tuyệt sẽ không làm chuyện có lỗi với nhân cách của mình, tuyệt sẽ không làm chuyện hèn hạ bỉ ổi. Kiêu ngạo, tuy là một khuyết điểm nhưng cũng là điểm cao quý của nhân cách. Người kiêu căng tất có cái gì đó để trông cậy, người giàu có tiền, kẻ hèn có chí, đều là những thứ có thể dựa vào, cho nên, người kiêu ngạo ở trên đời đều không thể chịu mình bị coi thường. Thế nhưng người kiêu ngạo mà không ngang ngược lại càng quý, vì vậy tiểu thư mới bằng lòng Lưu ngươi lại!” Tiểu Tình thong thả nói.
Lâm Miểu không khỏi ngây ra, không thể ngờ Tiểu Tình chỉ từ chữ “kiêu” mà nói được cả một hồi đạo lý như vậy, khiến y cảm thấy vô cùng bội phục, đồng thời y cũng nhận ra Tiểu Tinh thực sự vô cùng thông tuệ. Một nữ Lưu mà có thể có trình độ như thế quả là hiếm thấy.
Lâm Miểu chăm chú nhìn Tiểu Tình, hồi lâu mới nói một cách cổ quái: “Ta thật không còn lời nào để nói, ngươi đúng là nhà tiên tri!”
Tiểu Tình phì cười rồi lại không nhịn được cười tiếp, nàng nói: “Con người ngươi ấy à, có lúc giống như kẻ ngu si, có lúc lại tinh khôn đến mức làm người ta đoán không ra!”
“Nhưng người lợi hại hơn nữa cũng không tránh được trực giác của ngươi, chẳng lẽ không phải vậy sao?” Lâm Miểu nhún vai cười, hỏi lại.
“Ngươi tin không?” Tiểu Tình hỏi, nét mặt như cười như không.
“Ta cũng không biết có nên tin hay không. Kỳ thực ta không cần để ý điều này làm gì, ít nhất ngươi cũng cho rằng ta không có ác ý, cũng không nảy sinh ác ý với ta, phải vậy không?” Lâm Miểu hỏi lại.
“Vậy ngươi thừa nhận những lời ngươi nói lúc trước là không hoàn toàn chân thực à?” Tiểu Tình đột nhiên hỏi.
“Ta chưa hề nói thế!” Lâm Miểu ngây thơ đáp.
“Không nên căng thẳng mà thành ra bộ dạng như vậy.” Tiểu Tình mỉm cười, rồi lại nghiêm túc hỏi: “Ngươi thấy con người Canh thúc thế nào?”
Lâm Miểu ngạc nhiên, không rõ nàng ta có ý gì.
“Lời ngay nói thật đi.”
“Ta thấy ông ấy rất tốt!” Lâm Miểu có chút kỳ quái đáp.
“Thật không?” Tiểu Tình hờ hững hỏi.
“Chẳng lẽ…”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, hôm nay dừng ở đây thôi. Nếu sau này có chuyện gì tâm sự, có thể tìm ngươi nói chuyện không?” Tiểu Tình đột nhiên ngắt lời Lâm Miểu.
Trong lòng Lâm Miểu dấy lên một tia nghi vấn, nói: “Đương nhiên là có thể, ta cầu còn không được mà!”
“Chỉ mong ngươi nói thế nào thì nghĩ thế nấy thôi!” Tiểu Tình cười nói.
“về điểm này, trực giác của ngươi chẳng lẽ không cho ngươi biết sao?” Lâm Miểu cười hỏi lại.
Tiểu Tình lườm Lâm Miểu, hai người không nhịn được lại bật cười.
***

Dục Thủy, đoạn Dục Dương đã bị quan phủ phong tỏa toàn bộ. Thuyền bè qua lại đều bị kiểm tra nghiêm ngặt. Ngư thuyền không được phép hạ thủy, thương thuyền không thể đi qua, dường như tất cả thuyền bè từ Uyển Thành xuống phía nam đều bị tra xét. Trên thượng du Dục Thủy là Uyển Thành và Cức Dương, nhưng đại đa số thuyền bè đều từ Uyển Thành đi ra, thành thử đều phải chịu cái họa như cá trong chậu.
Lưu Tú không hề đi đường thủy. Làm sao Lưu Tú không biết trên đường thủy tuyệt nhiên khó có chỗ lẩn tránh? Mà thái thú Dục Dương sao có thể không sắp đặt phòng vệ trên đường thủy cơ chứ!
Uyển Thành xảy ra chuyện, nhất định Dục Dương sẽ toàn lực canh phòng, Chúc Chính tất nhiên lo lắng Dục Dương sẽ nối gót Uyển Thành.
Trên các nẻo đường và trạm gác đều có dán cáo thị truy nã Lưu Tú. Tiền thưởng đã lên đến một vạn lạng bạc, nếu là sỹ tốt có thể được thăng ba cấp, là dân thường thì có thể làm quan. Phần thưởng như thế không thể nói là không cao, thực sự có chút cám dỗ; không những thế, bất cứ thông tin xác thực nào về hành tung của Lưu Tú cũng được thưởng năm trăm lạng bạc.
Có trọng thưởng thì tất có người tham. Tin tức này Lưu Tú cũng biết, cho nên lần này y quay lại Thung Lăng chính là bí mật hành sự, ngay cả trong nghĩa quân Uyển Thành cũng rất ít người biết. Tất nhiên, Lưu Tú hành động như thế cũng là muốn ổn định lòng quân.
Thúc phụ Lưu Lương bệnh nặng, mà Lưu Tú trước nay vẫn được xem như con cái trong nhà, làm sao y có thể không về thăm? Đồng thời, Lưu Tú quay lại Thung Lăng còn vì chuyện phất cờ nổi dậy ở đó.
Huynh trưởng Lưu Dần khởi sự ở Thung Lăng, bọn họ tất phải hợp binh một chỗ mới là kế lâu dài. Neu cứ mạnh ai nấy làm, chỉ sợ kết quả sẽ bị quan binh đập tan từng cánh quân mà thôi.
Ngoài Dục Dương ra, ải Ngõa Điểm chính là thông đạo duy nhất để từ Uyển Thành đi xuống phía nam. Trừ phi muốn trèo núi vượt đèo đi đường vòng, nếu không, tất phải qua ải Ngõa Điểm thì mới đến được Thung Lăng.
Ải Ngõa Điểm cách thành Dục Dương hơn mười dặm, Chúc Chính đã sớm bố trí trọng binh trấn giữ nơi này. Lưu Tú không đi thành Dục Dương, nhất định sẽ phải qua ải Ngõa Điểm, đi qua Ngõa Điểm tập.
“Làm sao bây giờ? Công tử!” Thiết Ngũ ghim chiến mã, nhìn quan binh đang kiểm tra gắt gao trên cửa ải Ngõa Điểm, có chút do dự hỏi.
Lưu Tú cũng dừng ngựa ở phía xa cửa ải, cẩn thận quan sát, đánh giá trọng binh đang canh giữ ải Ngõa Điểm, thầm nghĩ: “Nếu Tần Phục ở đây thì tốt quá, tiếc là tiểu tử đó như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Thuật dịch dung tuyệt diệu ấy có thể khiến y đứng trước mặt đám quan binh mà bọn chúng cũng không nhận ra!” Chỉ tiếc lúc này, hiển nhiên Lưu Tú không thể tìm ra Tần Phục, muốn dịch dung đi qua ải căn bản không thể thực hiện được, nếu miễn cưỡng xông qua đám trọng binh phòng thủ lại càng không thể. Huống chi, chỉ cần Lưu Tú bại lộ thân phận sẽ phải chịu sự truy kích của vô số quan binh, đường đến Thung Lăng còn vài trăm dặm, những ngày chạy trốn vì vậy sẽ chẳng thoải mái chút nào.
“Tại hạ thấy có lẽ nên đợi trời tối rồi nghĩ biện pháp thôi.” Thân vệ Trịnh Viễn, cao thủ của Lưu Tú, nói.
Trịnh Viễn cùng với người em Trịnh Liệt chính là cô nhi mà Lưu Tú thu nhận, luôn luôn được huấn luyện bí mật tại Nhữ Nam, lòng trung thành của gã tuyệt đối không có vấn đề, điểm này Lưu Tú hoàn toàn hiểu rõ.
Lần này Lưu Tú quay lại Thung Lăng là để bí mật hành sự, nên không mang nhiều cao thủ đi cùng, vẻn vẹn chỉ có Thiết Ngũ, anh em họ Trịnh hai người, cùng với ba cao thủ do Lưu Thanh tuyển chọn là Lưu Thắng, Hồ cường và Vạn Phương.
Lưu Thanh là người có địa vị cực cao trong Lưu gia, vô cùng coi trọng Lưu Tú. Vì Lưu Tú là cháu vợ của ông ta cho nên khi Lưu Tú khởi sự, ông ta hết mình giúp đỡ.
“Chỉ sợ đợi đến trời tối cũng không làm nên chuyện gì thôi.” Lưu Tú hít vào một hơi, nói.
“Chẳng lẽ chúng ta phải đi đường vòng sao?” Lưu Thắng nhíu mày hỏi.
“Con người làm nên tất cả, chỉ cần chúng ta muốn, vượt qua không hề khó.” Hồ cường nghĩ một chút rồi nói.
“Nên làm thế nào?” Lưu Thắng vội hỏi.
“Trước tiên để vài người dẫn ngựa đi qua, đến khi trời tối, chúng ta và công tử thừa lúc bọn chúng đổi gác thì vượt cửa mà vào. Khi đó trời tối, chúng ta không có ngựa vướng víu, lại đi một mình thì ai có thể phát giác chứ? Ải Ngõa Điểm này cũng không phải thành Dục Dương, chỉ cần vượt qua chỗ này thì hoàn toàn không sợ đi không được!” Hồ cường nghiêm trang nói.
“ừ, cách đó có thể thực hiện đấy!” Lưu Tú gật đầu. Biện pháp chia ra hành động này thực sự là kế hoạch rất thích hợp.
“Nhưng…” Lưu Thắng có chút lo lắng liếc nhìn Lưu Tú.
“A Thắng Lưu lại cho chúng ta một con ngựa, phần còn lại dẫn hết qua thôi, đây có thể không phải là chuyện dễ đâu!” Lưu Tú chỉ đạo.
“Rõ!” Lưu Thắng đành phải lên tiếng. Tuy nhiên, gã cũng có chút lo lắng, chỉ một người mà muốn dẫn sáu thớt ngựa qua cửa ải, làm sao có thể không gây sự chú ý cho quan binh đây?
Lưu Thắng cũng có chút ranh ma, lại chèo kéo mấy người qua đường, nhờ mỗi người dẫn cho gã một thớt ngựa, cho họ mỗi người một lạng bạc, sau đó nghênh ngang đi qua trạm kiểm soát của cửa ải.
Từ xa, bọn người Lưu Tú nhìn Lưu Thắng dẫn ngựa qua ải, cũng nhẹ thở ra một hơi, chỉ cần chờ trời tối sẽ vượt ải mà đi.
Lưu Tú đang thở phào một hơi, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, trong đám bụi mù mịt, một đội kỵ binh hùng mạnh đang từ xa thần tốc phi tới.
Lưu Tú không khỏi lấy làm kinh hãi, khẽ kêu lên: “Thái Hằng!”
Hồ Cường và Thiết Ngũ cũng thất kinh, Thái Hằng là nhân vật thứ hai ở thành Dục Dương chỉ sau Chúc Chính, khi cần có thể thay Chúc Chính điều động binh mã, không ngờ lúc này lại gấp rút đến ải Ngõa Điểm.
Kỵ binh của Thái Hằng dừng lại phía bên ngoài cửa ải, một gã thiên tướng cao giọng hô: “Truyền lệnh Thái tướng quân, tất cả người đi đường lập tức ngừng đi qua ải. Lưu Tú đã ẩn náu gần ải Ngõa Điểm, bất kỳ ai cũng phải phối hợp kiểm tra, nếu không sẽ tính là đồng đảng với lũ nổi loạn, giết không tha!”
Gã thiên tướng đó hô lên khiến cho bọn Lưu Tú hồn phi phách tán! Dĩ nhiên Thái Hằng biết Lưu Tú đã đến quanh ải Ngõa Điểm, nếu lúc này gắt gao tìm kiếm thì Tú tuyệt nhiên chẳng thể trốn được, sẽ lâm vào thế khổ chiến.
“Công tử, giờ nên làm sao đây?” Thiết Ngũ nhăn tít mày, hỏi Lưu Tú.
Ngoài ải Ngõa Điểm bỗng có một loạt tiếng huyên náo nhưng không một ai dám làm ồn. Đối với tính mạng mình, ai cũng đều vô cùng quý trọng, những người ấy nghe nói Lưu Tú có thể trà trộn vào đây nên bọn họ đều giương mắt nhìn lại, cùng muốn xem xem rốt cuộc nhân vật phi phàm, đại náo Uyển Thành hình dáng như thế nào.
“Tại hạ sẽ ra nhử chúng đi!” Vạn Phương bình tĩnh nói.
“Như thế nào?” Hồ cường hỏi.
“Ta dụ kỵ binh của Thái Hằng, công tử lập tức bỏ dịch đạo này mà chạy.” Vạn Phương vừa nói vừa dẫn ngựa vọt ra, giương cung lắp tên.
“Chiu…” Mũi tên vùn vụt bắn tới Thái Hằng.
Thái Hằng kinh hãi, đám kỵ binh cũng hoảng sợ.
“Phốc…” Thái Hằng tránh được nhưng mũi tên lại xuyên qua người một tên kỵ binh phía sau hắn, tên đó kêu thảm ngã xuống.
“Muốn tìm bản công tử sao? Lưu Tú ta ở đây! Hừ, xem Thái Hằng ngươi có bản lĩnh gì mà đòi bắt bản công tử chứ!” Vạn Phương lên giọng quát lớn, tiếng như chiêng trống. Quát xong, gã giục ngựa phi như điên về phía Uyển Thành.
“Hắn chính là Lưu Tú, hắn chính là Lưu Tú…” Khách đi đường ở bên cạnh không nhìn rõ mặt của Vạn Phương, chỉ nghe gã báo danh như thế, đều không khỏi kích động cất tiếng hô to, như thể được nhìn thấy nhân vật ấy mà tự hào.
Người đi đường cùng hô như vậy khiến Thái Hằng vốn có chút nghi hoặc cũng tiêu tan nốt, hét lớn: “Theo ta! Bắt sống nó!” Rồi phi ngựa dẫn đầu đuổi phía sau Vạn Phương, đại đội kỵ binh cũng như bầy ong lao theo. Căn bản bọn chúng không hề thấy rõ mặt của cái vị gọi là Lưu Tú ấy, nhưng nghĩ đến phần thưởng lớn như thế, quan thăng ba cấp, nên tên kỵ binh nào cũng quất ngựa chen lấn, tranh vượt lên trên truy đuổi.
Lưu Tú thấy kế điệu hổ ly sơn của Vạn Phương thành công, sao dám không chạy ngay? Thái Hằng chỉ không suy xét cẩn thận một lát thôi. Nếu Thái Hằng nghĩ một chút, tất sẽ cảm thấy không đúng. Hơn nữa, mưu kế của Vạn Phương sẽ nhanh chóng bị bại lộ, cho nên Lưu Tú phải hành sự ngay.
“Lưu Tú đã chạy rồi, sao còn không để chúng tôi qua ải?” Hồ cường chen vào đám đông, cao giọng kêu lên.
Hồ cường vừa kêu lên, lập tức có rất nhiều người hưởng ứng, cùng chen lấn đi về phía cửa ải. Những người muốn qua ải nhanh chóng này, thực sự còn sợ khi Thái Hằng quay lại, sẽ hạ lệnh không cho người đi qua. Trong đám này rất nhiều người là dân tỵ nạn đến từ Uyển Thành, bồng bế dắt díu nhau chen lấn qua cửa ải. Đám quan binh tuy hết sức ngăn trở nhưng cũng không muốn ra tay làm dân tỵ nạn bị thương. Bọn chúng thấy Lưu Tú đã chạy, chẳng biết thật giả, việc kiểm tra cũng cẩu thả một chút, đám dân tỵ nạn đồng loạt chen lấn như thủy triều qua cửa ải khiến chúng chẳng biết phải làm thế nào.
Thứ Lưu Tú muốn chính là kết quả này, y cũng hòa vào trong đám dân tỵ nạn chen lấn đi qua cửa ải.
“Lưu Tú ở đó, Lưu Tú ở đó, mau bắt hắn, chớ để hắn chạy thoát…” Trên ải bỗng có người cao giọng hô lên, hiển nhiên là có người phát hiện ra Lưu Tú trà trộn vào trong đám dân tỵ nạn.
Lưu Tú giật nảy người, cảm thấy khó tin người trên ải lại có thể nhận ra nét mặt của mình dưới chiếc mũ rộng vành. Nhưng khi Lưu Tú ngẩng đầu lên, phát hiện thấy một đám quan binh ngoảnh về phía y đang chen chúc, dĩ nhiên việc phát giác ra sự tồn tại của y không phải là giả.
“Không để cho hắn chạy, bắn tên cho ta! sống chết đều có trọng thưởng…” Phía trên cửa ải, một gã thiên tướng cao giọng hô lớn.
Dân tỵ nạn lúc này càng lộn xộn hơn, liều mạng chạy về phía xa, ai nấy đều không muốn mình trở thành bia hứng tên. Bọn Hồ cường cũng bị dòng người ngăn cản khó mà tập trung lại.
“Chiu… chiu… chiu…” Một trận mưa tên bay về phía Lưu Tú, dân tỵ nạn chen chúc xung quanh Lưu Tú ào ào ngã xuống.
“Hỡi bà con, nếu bọn chúng không để chúng ta sống, chúng ta cũng không thể khoanh tay chờ chết, phải phản kháng thôi…” Trịnh Liệt thấy đám dân tỵ nạn kinh hoàng thất thố, lần lượt ngã xuống, không kìm được căm phẫn trào dâng, giơ cao tay cất giọng hô lên.
Trong lúc đó, người nhà của những người bị chết kêu trời kêu đất, rồi cũng nổi giận đùng đùng. Đối với lũ quan binh không quan tâm đến sự sống chết của người dân, họ hận đến tận xương tủy, cùng nhau giơ gậy gộc đòn gánh lên, hưởng ứng Trịnh Liệt, cùng hô to: “Phản kháng thôi, giết chết lũ cẩu quan này, vì người thân báo thù…”
Trong chốc lát, trong ngoài cửa ải đại loạn, những quan binh lao vào đám người tỵ nạn lập tức chịu một trận công kích bằng gậy gộc, một vài người cướp vũ khí của quan binh, hướng về cửa ải giết tới.
Hai anh em Trịnh Liệt và Trịnh Viễn rút binh khí, lao vào giết đám quan binh, hai người như hổ giữa bầy dê, giết lũ quan binh như bổ dưa thái rau.
Đám dân tỵ nạn thấy có người cầm đầu, có nhân vật lợi hại như thế làm chỗ dựa nên càng hăng máu hơn, lòng dũng cảm cũng tăng lên.
“Giết, giết sạch lũ cẩu quan này… phản kháng thôi…” Trong chốc lát, vài trăm dân tỵ nạn cùng nhao nhao hô lớn, thanh thế cực cao. Người đi đường xa gần và dân tỵ nạn khác nghe thấy tiếng hô cũng giương cao lợi khí, ào ào lao đến.
Đám dân tỵ nạn này bản thân đã chẳng có gì, ăn bữa này cũng không biết liệu có bữa sau hay không, càng không biết ngày mai có phải bỏ mạng nơi đất khách quê người hay không. Với tình cảnh như vậy, đối với lũ quan binh chỉ biết áp bức dân lành, họ càng hận thấu xương. Do đó, hôm nay gặp được nhiều người tạo phản như vậy, bọn họ bất cứ giá nào cũng đi theo, dù chết cũng phải trút nỗi hận.
Gã thiên tướng trên cửa ải cũng sợ hãi, không nghĩ rằng một mệnh lệnh của mình lại dẫn đến hậu quả như vậy. Nhân số dân tỵ nạn nhiều hơn số quan binh trấn giữ ở đây, khi họ cùng nhau gây náo loạn, thực sự khiến cho lũ quan binh ứng phó không kịp. Lưu Tú cũng không ngờ sẽ có biến cố thế này, trong lòng quả thực phấn chấn nhưng không dám ra mặt với danh nghĩa của mình. Dù sao, lần này Lưu Tú rời Uyển Thành không đúng thời cơ, hơn nữa lại là chuyện tuyệt đối bí mật, cho dù y ra mặt phá được ải Ngõa Điểm này đi chăng nữa, cũng là lợi bất cập hại. Nếu nghĩa quân Uyển Thành biết y rời thành một mình đến Thung Lăng, ý chí chiến đấu tất sẽ giảm nhiều, như thế sẽ cho quan binh cơ hội để khai thác, thậm chí sẽ khiến một số cường hào ở Uyển Thành làm hỏng lần khởi sự đầu tiên mà y đã chuyên tâm chuẩn bị mất bao thời gian. Do đó, Lưu Tú thà để quan binh hoài nghi mình đã rời Uyển Thành, chứ không thể cho nhiều người biết mình thực sự ra khỏi Uyển Thành. Cho nên, y không muốn trèo lên kêu gọi, không muốn trở thành đích của trận mưa tên.
Lưu Tú tin rằng hai anh em Trịnh Viễn và Trịnh Liệt có thể nắm chắc đại cục ở đây, còn y chỉ cần thừa lúc rối loạn tìm ra Lưu Thắng, lấy được ngựa là có thể nhanh chóng chạy về Thung Lăng.
Ải Ngõa Điểm rốt cuộc không phải chỗ ở được lâu, kỵ binh của Thái Hằng sẽ nhanh chóng quay lại. Lúc đó, đám dân tỵ nạn này sẽ không còn lợi ích gì nữa, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào khác, sự đời tàn khốc như vậy, Lưu Tú có thể để hai anh em Trịnh Viễn dẫn đám người này quay lại Uyển Thành là được, một mình y quay lại Thung Lăng cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, điều khiến Lưu Tú đau đầu là rốt cuộc ai đã đem tin y rời Uyển Thành nói cho Chúc Chính biết? Còn bảo Thái Hằng đến nơi này tăng cường giới bị? Hơn nữa lại nắm rõ hành tung của y như vậy! Cũng chính vì nguyên nhân ấy, Lưu Tú mới quyết định hành động một mình.
***

Lâm Miểu cùng các gia nhân khác của Bạch phủ ở cùng một chỗ, không hề có phòng riêng. Do đó, Lâm Miểu muốn một mình luyện công không hề thuận tiện, điều đó làm cho Miểu có chút phiền muộn.
Phương thức luyện công duy nhất chỉ là theo những hình vẽ về tư thế ngủ trên tấm da dê, hoặc là tìm cơ hội vắng vẻ mà luyện. Nếu không, Miểu đã đem những thứ trên tấm da dê dung hợp với những huấn luyện thường ngày mà tập tành.
May là nhị giáo đầu Bạch Quy cho bọn họ thời gian một canh giờ để tự do luyện tập, đó là cơ hội tốt nhất cho Lâm Miểu. Mặt khác, nếu có thể dậy sớm, ra thao trường huấn luyện luyện công cũng sẽ không bị ai quấy rầy, nhưng khi đó lại phải kiềm chế một chút.
Bạch phủ có trường huấn luyện rộng hơn trăm mẫu, nơi đó cũng có lúc là chỗ huấn luyện của quân giữ thành.
Đôi khi gia đinh của Bạch phủ còn phải ra bến thuyền vận chuyển hàng hóa. Nói tóm lại, Bạch phủ không hề nuôi không đám gia tướng này.
Lâm Miểu xem như tương đối may mắn, việc vận chuyển hàng hóa y không phải động vào, cũng không biết là do Canh thúc chiếu cố đặc biệt với y hay là nguyên nhân nào khác, y chỉ phải đến căn cứ đóng thuyền của Bạch gia cho quen thuộc với mọi thứ thôi.
Thuyền Bạch phủ được chế tạo chính là theo yêu cầu của quan phủ, thực ra là bán cho quan phủ, bởi vậy quan phủ không hề để ý tới chuyện Bạch phủ chế tạo thuyền bè.
Ba ngày ngơ ngẩn tại Bạch phủ, Lâm Miểu mới thật sự cảm thấy sản nghiệp của Hồ Dương thế gia khổng lồ như thế nào, cũng hiểu rõ vì sao Bạch phủ lại muốn huấn luyện cho riêng họ một cánh quân hộ vệ hùng hậu. Bởi vì cả gia tộc này giống như một Vương quốc giàu sang.
Mấy ngày nay ngoài huấn luyện và làm việc, hàng ngày trước lúc gà gáy Lâm Miều đều thức dậy tập võ, nhờ vậy y học thân pháp của Lang Tà Quỷ Tẩu rất nhanh. Dĩ nhiên là vì trong cơ thể Lâm Miểu vốn có công lực tuyệt thế mà người khác nằm mộng cũng khó lòng có được. Điều khiến cho Lâm Miểu càng thấy vui vẻ là Hỏa Quái ngày đó trị liệu cho y, dùng thân thể của y để đấu với Phong Si, giúp y khai thông kinh mạch toàn thân, làm cho luồng năng lượng trong cơ thể tự do vận chuyển. Dưới sự xung kích của các loại thuốc quý hiếm, thể chất Lâm Miểu được cải tạo triệt để, mỗi ngày đều có tinh lực siêu phàm, bất kể là trí nhớ hay tư duy đều nhạy bén hơn trước không biết bao nhiêu.
Lâm Miều rõ ràng cảm thấy trong cơ thể mình phát sinh biến hóa, thay đổi từng ngày, đó là một loại cảm giác khó nói thành lời.
Sáng sớm ngày thứ tư, Lâm Miểu ăn sáng xong, đang chuẩn bị đi tham gia xưởng đóng thuyền, là công việc bắt buộc y phải làm hàng ngày, đột nhiên bị Bạch Quy gọi y lại.
“Lương Miểu, hôm nay ngươi không cần đến xưởng đóng thuyền, có việc khác đây.” Bạch Quy chặn đường Lâm Miểu lại, trầm giọng phân phó.
Lâm Miểu hơi ngạc nhiên, nhưng không hề hỏi gì. Y hiểu rất rõ lúc nào nên hỏi, lúc nào không.
Lưu Tú không muốn dây dưa với quan binh, nên chạy thật nhanh; theo sát y là Hồ cường, ngay cả Lưu Thắng cũng lạc đâu mất.
Dĩ nhiên, điều đó chẳng hề gì, Lưu Tú cũng không Lưu tâm những chuyện này. Điều Lưu Tú quan tâm chỉ là truy binh phía sau.
Lưu Tú biết truy binh sẽ nhanh chóng đuổi tới, nhưng y không hề vội vã đào tẩu, ngược lại, y dừng bước, nghỉ chân quan sát.
Hồ cường có chút bất ngờ, thậm chí kinh sợ. “Tam công tử, làm sao vậy?” Hồ cường ngạc nhiên hỏi.
Lưu Tú liếc nhìn Hồ cường, chỉ thản nhiên cười cười, lên giọng nói: “Nếu các ngươi cho rằng việc theo dõi là bí mật thì các ngươi sai rồi. Nếu không muốn chết trước khi Thái Hằng quay lại, các ngươi
hãy lập tức để ta chạy xa đi!”
Lưu Tú vừa nói vậy thì sắc mặt Hồ cường đại biến, rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao Lưu Tú dừng lại.
“Ha… ha… ha… Lứu Tú đúng là Lưu Tú, không giống người bình thường, lại có thể phát hiện hành tung của chúng ta. Tuy nhiên, có thể giết chúng ta hay không, còn phải xem bản lĩnh của Lưu tam công tử thế nào đã!” Trong loạt tiếng cười sang sảng, từ đám cây rừng chậm rãi đi ra sáu tên hán tử áo xanh.
“Đàm ứng Thủ!” Hồ cường dường như kinh hãi, khẽ la lên.
“Ta tưởng ai, thì ra là hai anh em Phiên Thủ Vân, Phúc Thủ Vũ.[1] Đàm ứng Thủ và Đàm Thiết Thủ!” Lưu Tú ừ hứ một tiếng, lạnh lùng cười nói.
“Ha… ha… ha… Lưu tam công tử quả nhiên có nhãn lực tốt!” Một tên hán tử áo xanh lại cười sang sảng.
“Không biết hai vị dẫn mấy huynh đệ này bám theo ta suốt là có gì chỉ giáo?” Lưu Tú thản nhiên hỏi.
“Lưu tam công tử hình như không biết thủ cấp của mình hiện đã vô cùng có giá thì phải? Người bần cùng không cơm ăn như ta buộc phải cầu may, kiếm chác chút hương hoa thôi.” Đàm ứng Thủ có chút nham hiểm cười cười nói.
“Hừ, chúng ta ở đây có hai đồng tiền, hai anh em các ngươi cầm lấy rồi xéo đi, đừng có tự tìm đường chết!” Hồ cường đột nhiên móc từ trong áo ra hai đồng tiền, trầm trọng ném về phía Đàm ứng Thủ đứng cách đó không xa, hắn còn hừ một tiếng.
Bọn người Đàm ứng Thủ và Đàm Thiết Thủ đều hơi biến sắc, Hồ cường này coi bọn chúng như khất cái xin ăn. Hai người bọn chúng đều là cao thủ nổi danh ở Trung nguyên, nghe thấy những lời của Hồ cường đương nhiên lập tức giận dữ.
“Muốn chết hả!” Phía sau Đàm ứng Thủ bỗng xuất hiện một luồng sáng, một người đứng đằng sau hắn đã rút đao ra.
Thế đao cực nhanh, lao thẳng đến Hồ cường. Có lẽ khoái đao này không dám lao thẳng đến Lưu Tú, nhưng chẳng tên nào biết Hồ cường là ai, tài năng ra sao, vì vậy tên đó không hề cố kỵ khi ra tay với Hồ cường.
Ánh mắt Hồ cường hơi khép lại, thấp thoáng một vẻ cười lạnh. Đó quả thật là một đao rất nhanh, nhưng đáng tiếc là phải vượt qua không gian hai trượng mới có thể đến trước mặt Hồ cường. Do đó, Hồ cường vẫn thản nhiên nở nụ cười.
Khi vẻ cười cợt của Hồ cường lên đến đỉnh điểm thì đao cũng đến; đao kình áp bức thân thể.
Mắt của Đàm ứng Thủ đột nhiên khép lại rất nhỏ, thực sự là chỉ như một đường thẳng, mới có thể nắm bắt được hai luồng sáng trong lòng bàn tay Hồ cường.
Đàm ứng Thủ và Đàm Thiết Thủ đều kinh hãi, bởi vì luồng sáng trong tay Hồ cường chính là hai chiếc phi việt.[2]
“A…” Bọn người Đàm Thiết Thủ chưa kịp nghĩ đến hậu quả thì tên cầm đao lao ra đã kêu thảm, phọt máu lui lại.
Trận chiến đã kết thúc, ngực của tên cầm đao gần như bị phanh ra hoàn toàn, từ miệng vết thương, lục phủ ngũ tạng có thế đố ra ngoài.
Tốc độ của Hồ cường so với đao đó còn nhanh hơn, nhanh đến mức làm cho Đàm Thiết Thủ cảm thấy ớn lạnh.
Tên cầm đao lùi lại nhiều trượng, nhưng hắn chỉ đủ nhìn vết thương trước ngực minh, sau đó từ từ, chậm rãi ngẩng mặt nhìn trời rồi ngã xuống, tính mạng lập tức bỏ hắn mà đi.
Chỉ xuất một chiêu, Hồ cường đã giết tên cầm đao đó, Lưu Tú rất hài lòng. Lưu Tú biết tâm huyết của nhị ca Lưu Trọng không hề lãng phí. Những người được huấn luyện ra đều là những sát thủ nguy hiểm.
“Thân thủ khá, Lưu gia quả nhiên là nơi rồng nằm cọp ẩn!” Đàm Thiết Thủ lạnh lùng nói, thân hình hung bạo vọt ra, vượt qua ba trượng đến trước mặt Hồ cường.
Hồ Cường kinh hãi, tốc độ của Đàm Thiết Thủ hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của hắn, đôi tay đó càng quái dị khó hiểu hơn.
“Keng…” Hai phi việt của Hồ cường bằng sắt, chạm vào tay của Đàm Thiết Thủ mà lại phát ra âm thanh như kim loại.
Lực xung kích mạnh mẽ khiến Hồ cường đành phải lùi một bước; xét về lực đạo, Hồ cường không thể so sánh với Đàm Thiết Thủ.
Điều này chẳng có gì kỳ quái, Đàm Thiết Thủ có ngoại hiệu là Phúc Thủ Vũ, lăn lộn trên giang hồ hơn hai chục năm, thành danh cũng đã hơn mười năm, võ công tuyệt không phải chỉ có danh hão.
“Ngươi nếm thử Phúc Vũ Thủ của ta đây!” Đàm Thiết Thủ thấy mình một chiêu được thế, lập tức khí thế lại hừng hực trỗi dậy.
Trong mắt Lưu Tú chớp lên một tia lạnh lùng; y không cần phải gấp gáp trong vở hài kịch này. Mặc dù thế công của Đàm Thiết Thủ có như mưa to gió lớn, trong khoảnh khắc làm Hồ cường nao núng, nhưng Lưu Tú lại như đang thoải mái xem một trò chơi, an nhàn, dửng dưng như hóng mát giữa trời mùa hạ. ít nhất, tạm thời Lưu Tú không có ý định ra tay.
Ở một bên, Đàm ứng Thủ bình tĩnh quan sát động tĩnh và vẻ mặt của Lưu Tú, nhưng vẻ bình thản của Lưu Tú khiến gã có chút kinh ngạc. Nhưng bất kể vẻ mặt Lưu Tú như thế nào, Đàm ứng Thủ cũng tuyệt đối không xem thường, những người đi cùng gã cũng cực kỳ căng thẳng khi quan sát Lưu Tú. Mặc dù Lưu Tú không có những cuộc chiến lẫy lừng nhưng bọn chúng biết rằng, Lưu Tú chưa từng bại trận.
Đúng vậy, khi hơn mười tuổi Lưu Tú đã đi khắp thiên hạ. Trong thời gian học ở Trường An, chưa từng nghe Lưu Tú bại trận lần nào, nhưng rốt cuộc võ công của y thế nào, thì chẳng có ai biết thấu đáo. Võ công của Lưu Tú có lẽ là một ẩn số. Sau này, trong giang hồ cũng chỉ chú ý đến tài hoa của Lưu Tú, dần dần không ai để ý xem võ công của y nông sâu ra sao, nhưng lần này Đàm ứng Thủ không phải đến để làm giám khảo, mà để giết người!
Giết người bằng võ công chứ không phải bằng thơ từ ca nhạc. Do đó, Đàm ứng Thủ không thể không cân nhắc rất nhiều vấn đề tiềm ẩn.
“Chết đi!” Đàm Thiết Thủ hét lớn, như xé toạc cả bầu trời không hề tĩnh lặng này. Ngàn vạn đôi tay như một chiếc ô khổng lồ đang mở ra thu về trung tâm, mà tại trung tâm đó chính là Hồ cường đã không thể chịu nổi nữa.
Đó là một chiêu giết người không để đường lui, cũng là chiêu có lực sát thương lớn nhất trong Phúc Vũ Thủ thành danh của Đàm Thiết Thủ, gọi là “Vũ Phúc Tán Thu”!
Lưu Tú đã ra tay. Lưu Tú xuất chiêu, Đàm ứng Thủ cũng lập tức xuất chiêu. Hắn tuyệt không muốn cho Lưu Tú và Hồ cường có cơ hội hợp lại, do vậy hắn phải ngăn cản Lưu Tú.
Đàm ứng Thủ ra tay rất nhanh, ba tên khác cạnh hắn cũng đồng thời công kích. Đối phó với Lưu Tú, bọn này bất chấp quy củ giang hồ, bởi vì Lưu Tú là trọng phạm của triều đình, mà bọn này khác Đàm ứng Thủ ở chỗ chúng ăn lộc triều đình.
“Bịch…” Lưu Tú và Đàm ứng Thủ quét qua nhau, đụng vào một tên cầm đao ở cạnh sườn đang đánh tới, nhưng việc này không hề làm chậm thế đánh của Tú.
Tên cầm đao đó gầm lên, bay đi như vẫn thạch xé toạc không gian, đến khi rơi xuống đất thì đao gãy người chết.
Đàm ứng Thủ thất kinh, không ngờ tốc độ của Lưu Tú lại nhanh như vậy, công lực lại tinh tế, tuyệt diệu như thế.
Đàm Thiết Thủ cũng thất kinh, khí thế Lưu Tú như chùy phá núi, sắc bén đến nỗi không thể chống cự được. Luồng khí xoáy cường đại đến trước đối thủ, như muốn làm tan rã hoàn toàn thế công của Đàm Thiết Thủ.
Hồ Cường mừng rỡ, trong mắt thấp thoáng một chút kinh ngạc, nhưng hắn chưa kịp có nửa điểm thích thú thì bỗng cảm thấy ngực man mát, rồi phát hiện ra trước ngực mình xuất hiện một mũi kiếm.
Kiếm, cũng là của Lưu Tú. Lưu Tú không tấn công Đàm Thiết Thủ mà lại giết Hồ cường, việc này thực sự vượt xa dự đoán của bọn Đàm Thiết Thủ. Bọn chúng sao có thể tưởng tượng ra Lưu Tú không giết địch mà lại gây tổn hại cho người bên mình, càng không hiểu rốt cuộc Lưu Tú có ý gì.
Lưu Tú không rút kiếm, ánh mắt hờ hững lạnh lùng, giống như thể không biết người vừa bị giết chính là Hồ cường.
Mắt Hồ Cường mở trừng trừng thật to, trên mặt lộ vẻ khó tin, chậm rãi quay đầu lại, khốn khổ và tuyệt vọng hỏi: “Ngươi, ngươi giết ta? Vì sao…”
Bọn người Đàm ứng Thủ và Đàm Thiết Thủ cũng bị biến cố bất thình lình ấy làm cho run sợ đứng cả lại; tất cả đều ngừng tấn công.
“Không sai, trăm lần tinh tế cuối cùng cũng có một lần sơ sảy, vở kịch của ngươi đã kết thúc. Thân phận hai mang của ngươi cũng kết thúc, đi mà gặp Chúc Chính dâng công xin thưởng đi!” vẻ mặt Lưu Tú vẫn hờ hững như cũ.
Sắc mặt Hồ cường bỗng trắng bệch, huyết sắc dường như mất sạch chỉ trong chốc lát. Rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao Lưu Tú giết mình, nhưng đến chết hắn cũng không hiểu vì sao Lưu Tú nhìn ra mọi việc. Hắn không cảm thấy mình có nửa điểm sơ hở vậy mà Lưu Tú lại phát hiện ra.
“Phải chăng Lưu Thắng đã chết?” Lưu Tú đột nhiên lạnh lùng hỏi.
“Ha… ha…” Hồ cường bỗng lớn tiếng cười, khàn giọng đáp: “Hắn đi trước ngươi một bước, ngươi cũng… sống…” Lời chưa dứt, hàng loạt máu tươi từ cổ họng đã mãnh liệt phun ra, hắn lập tức bỏ mạng.
Thần sắc Lưu Tú hơi thay đổi, biết mình đã đoán không sai. Lưu Thắng dẫn ngựa vào ải, trên thực tế chính là gã gian tế Hồ cương đã cố ý an bài, không chỉ đưa ngựa đi qua mà còn nhân cơ hội tiêu diệt từng người. Điểm này cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Tú chen chúc trong đám dân ty nạn mà vẫn bị quan binh trên ải phát hiện, đó là vì Hồ cường ngấm ngầm giở trò, cả chuyện quan binh dọc đường truy đuổi y cũng không có gì kỳ quái.
Hồ Cường gầm lên rồi ngã xuống, trong ống tay áo trượt ra hai chiếc tụ tiễn màu xanh lam, Lưu Tú biết đây là chuẩn bị cho mình.
Sắc mặt Đàm ứng Thủ và Đàm Thiết Thủ đều biến đổi, bộ dạng như một tên trộm đang hành sự mà bị chủ nhà phát hiện.
“Được rồi, không cần đóng kịch nữa! Bản công tử cũng không có thời gian chơi đùa với các ngươi. Anh em họ Đàm các ngươi cũng là những nhân vật có máu mặt, hóa ra lại là thứ tiểu nhân hèn hạ! Từ nay trở đi, trên giang hồ sẽ không có hai nhân vật như các ngươi nữa!” Lưu Tú cuối cũng rung kiếm cho rơi xuống một giọt máu, thản nhiên mà lạnh lùng nói.
Đàm ứng Thủ cảm thấy một luồng khí thế nồng đậm như thủy ngân tràn đến, thân thể của gã lập tức như chuông gió treo trong không trung, không thể chống đỡ nổi hơi lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới.
Đàm Thiết Thủ không kìm được bèn lùi lại một bước, cùng ba tên khác đứng sóng vai nhau. Hắn cảm thấy kiếm trong tay Lưu Tú như đang hô hấp, hý vang, lại như đến từ chín tầng trời hoặc địa phủ âm u, nhưng lại trực tiếp ngấm vào đáy lòng mình, làm hắn không khỏi cảm thấy một trận hơi lạnh không sao tả nổi. Hắn biết, Lưu Tú thực sự muốn giết người, thực sự nổi giận.
Lưu Tú vẫn không hề chuyển động, ngay cả ngón tay cũng chưa từng động đậy, nhưng ánh mắt Lưu Tú giống như nhìn xuyên thấu mọi vật, thấy rõ gan ruột từng người. Nỗi sợ hãi trong lòng mỗi người đều không mảy may giấu được ánh mắt Lưu Tú, mà những người này trong mắt y chỉ giống như đống gỗ mục…
Đàm ứng Thủ cũng cảm thấy một cơn ớn lạnh. Lưu Tú đứng yên như vực thẳm. Một loại trường khí cơ thể dùng tĩnh lặng mà mãnh liệt thu hút mọi thứ, lấy Lưu Tú làm trung tâm, tạo thành cơn cuồng phong. Hắn biết, nếu Lưu Tú xuất kích, tất sẽ long trời lở đất, đến lúc đó, hắn muốn kháng cự chỉ sợ càng khó. Do vậy, hắn không muốn Lưu Tú tích khí tạo thế, nên liền ra tay.
Đàm Thiết Thủ tuyệt không để cho huynh đệ một mình đối chọi với đại địch. Mặc dù Lưu Tú chưa thực sự ra tay, nhưng gã đã hoàn toàn nhận thấy trong cơ thể Lưu Tú đang tiềm ẩn nguồn năng lượng khổng lồ. Người trẻ tuổi này, chỉ có thể dùng mấy chữ “cao thâm khôn lường” để hình dung, mà tin đồn về Lưu Tú trên giang hồ, tuyệt đối không thể giả, chỉ là chưa đầy đủ thôi.
“Vân Phiên Thiên Lộ!” Đàm ứng Thủ vừa bắt đầu đã dùng ngay chiêu sát thủ. Trong tiếng gầm khẽ, cả người hắn biến hóa thành một khối ảo ảnh, chỉ có vô số cánh tay chuyển động trong không trung, xé rách màn không khí, lấy tốc độ nhanh đến mức khó mà tưởng tượng vượt qua ba trượng không gian, chụp lấy khoảng không trên đầu Lưu Tú.
“Vũ Phúc Tán Thu!” tuyệt chiêu của Đàm Thiết Thủ cũng vừa vặn cùng phối hợp.
Bầu trời dường như bỗng tối sầm lại, giống như có một trận mưa kỳ quái, các cánh tay kỳ dị với muôn hình vạn trạng đầy trời rơi xuống khiến người ta có cảm giác đi vào một thế giới ma quỷ không có thật.
Trong mắt Lưu Tú thoáng hiện một vẻ tán thưởng. Lúc vô số cánh tay chụp xuống, Lưu Tú chênh chếch xuất kiếm ra như chồi xuân phá đất bỗng xuất hiện, rồi đột nhiên có một khối sáng mãnh liệt như lửa rừng bùng lên. Kiếm của y, tay của y như bỗng nhiên bùng cháy, kể cả thân thể.
Bầu trời vốn tối sầm đột nhiên được thắp sáng, chói lọi như dải Ngân hà cuộn chảy, trong đám ngàn vạn cánh tay bắn ra một con phượng hoàng lửa đẹp đẽ nhưng quỷ dị.
Thân hình Đàm ứng Thủ và Đàm Thiết Thủ bắn vọt về sau, mỗi tên cùng lúc mất đi một cánh tay. Bọn chúng thậm chí chưa kịp không hiểu rõ có chuyện gì xảy ra thì tất cả đã xong. Kiếm khí hủy diệt, nồng đượm như rượu, vẫn mang theo hơi lạnh thấu xương thấm vào từng tấc không gian, thấm vào đáy lòng mỗi người.
“Phượng Hoàng Kiếp!” Đàm ứng Thủ và Đàm Thiết Thủ chợt nghĩ đến một truyền thuyết đáng sợ.
Đó là một truyền thuyết về Lưu gia.
Trong giang hồ Lưu truyền, Lưu gia có một cao thủ vô địch thiên hạ nhưng chưa từng can dự vào việc triều chính. Năm đó Vương Mãng cướp ngôi nhà Hán, đều là do mầm họa từ lão thái hậu Vương Chính Quân chuyên sủng ái họ ngoại, trở thành tội nhân lớn nhất trong việc đánh mất giang sơn của Lưu gia. Vì vậy người của Lưu gia đều oán hận lão thái hậu Vương Chính Quân, nên cũng chọc giận vị cao thủ vô địch ấy. Do đó ông ta giết từ thành Trường An đến Hoàng cung, lại giết tới Hậu cung, chém đầu lão thái hậu Vương Chính Quân. Bảy lần đến Hoàng thành chém giết khiến cho Vương Mãng như
rùa rụt đầu không dám ló ra. Cao thủ trong cung đã chết gần nửa mà vẫn không thể ngăn cản được người này.
Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của đám cao thủ trong cung là khi người đó ra tay lại giống như có một con hỏa phượng hoàng chui lên từ biển lửa ở tâm trái đất. Do vậy, võ công kỳ dị của người ấy được người trong thiên hạ Lưu truyền là “Phượng Hoàng Kiếp”. Từ đó trở đi, nhân vật thần bí ấy chưa từng tái xuất giang hồ, nhưng trong giang hồ ít ai quên truyền thuyết đáng sợ này.
Thử hỏi ai có thể một mình đánh giết vào Hoàng cung, từ trong đám ngàn vạn quan binh và cao thủ hộ vệ, lại có thể lấy đầu Hoàng thái hậu như lấy đồ vật trong túi? Ai có thể thản nhiên bảy lần đến, bảy lần đi vào Hoàng cung chém giết? Chỉ sự trong thiên hạ ngoài người đó ra, không có ai khác.
Đàm ứng Thủ và Đàm Thiết Thủ đương nhiên đã nghe truyền thuyết ấy, bọn chúng cũng biết người có thể dùng Phượng Hoàng Kiếp chính là một người từng có ảnh hưởng rất lớn trong Lưu gia, ngay cả Vương Mãng cũng không dám đối đầu.
Nhưng bọn chúng tuyệt đối không ngờ được, lúc này lại gặp phải thứ kiếm pháp đáng sợ ấy ở Lưu Tú.
Một chuỗi âm thanh như phượng hoàng gáy từ chín tầng trời vang vọng. Hỏa phượng hoàng, như lửa cháy bừng bừng, lộn nhào trong không gian, biến ra ngàn vạn luồng kiếm sáng rực đến lóa mắt, lại như phượng hoàng rũ cánh phóng ra ngàn vạn sợi lông vũ mang theo lửa cháy.
Đàm ứng Thủ cảm thấy hết hy vọng, vào lúc này, hắn đã hối hận, hối hận mình không nên đuổi giết Lưu Tú, hối hận vì có một địch nhân như Lưu Tú.
“A…” Hai tên cao thủ của quan phủ theo Đàm ứng Thủ đến còn lại kêu lên kinh sợ rồi bỏ chạy. Bọn chúng không còn một chút đấu chí nào, nhưng tuyệt đối không nhanh hơn kiếm của Lưu Tú.
Đàm ứng Thủ trơ mắt nhìn hai tên cao thủ còn lại của quan phủ kêu thảm, rồi bay đi; hắn không biết làm gì. Bởi vì Đàm ứng Thủ biết, hắn cũng không thể khác, huống chi lúc này đã mất một cánh tay, chỉ chảy máu thôi cũng đủ khiến hắn chết. Nhưng lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ phía xa.
“Nghe xem, người của chúng ta đến rồi, đại ca, chạy mau!” Đàm Thiết Thủ cũng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, mừng rỡ nói.
“Không ai có thể cứu các ngươi, những người nhìn thấy phượng hoàng lửa sống lại, đều phải chết!” Giọng Lưu Tú lạnh lùng vang bên tai Đàm Thiết Thủ khiến hắn không nhịn được run lẩy bẩy.
Thực sự Thái Hằng đuổi đến rất nhanh nhưng do vụ huyên náo của đám dân tỵ nạn làm hắn bị chậm trễ đôi chút. Bởi vậy, khi đuổi đến thì thi thể Đàm ứng Thủ và Đàm Thiết Thủ đã giá lạnh, Hồ cường và mấy tên cao thủ của quan phủ cũng bỏ mạng cả, đầu mối để đuổi theo Lưu Tú vì thế mà mất hết. Không còn cách nào khác, Thái Hằng đành quay lại Cức Dương trình báo, lại nghĩ cách nhân lúc không có Lưu Tú, chiếm đoạt luôn Uyển Thành.
***

Dân chúng trong ngoài Uyển Thành đều chung sức chung lòng, khiến cho thanh thế của nghĩa quân Uyển Thành cực cao, thái thú Cức Dương và Dục Dương rất hoảng sợ.
Uyển Thành nằm ở trung tâm của quận Nam Dương, cho dù có kẻ địch xâm lấn cũng có các thành lũy bên ngoài ngăn cản, có thể nói là vững như thành đồng. Nhưng hiện tại, Uyển Thành bị loạn từ bên trong trước, khiến cho Cức Dương và Dục Dương bỗng chốc ứng phó không nổi.
Trong lòng Lưu Tú hiểu rằng Dục Dương và Cức Dương đang liên binh phòng ngừa Uyển Thành.
Vương Hưng trốn khỏi Uyển Thành, sớm đã phái ngựa tức tốc đến thẳng Trường An cấp báo, đồng thời điều động vài vạn quân của các thành Nam Hương, Côn Dương, Định Lăng quay trở lại Uyển
Thành, hình thành thế hợp công vây hãm.
Uyển Thành mất, đó cũng là chuyện Vương Hứng không đảm đương nổi, nên hắn không thể không dốc toàn lực ra, nhân dịp trận cước bọn Lưu Tú còn chưa ổn định, quay lại đoạt Uyển Thành.
Trận chiến Uyển Thành đã là vô cùng cấp bách, trong ngoài thành đều có vẻ cực kỳ rối loạn bất an, chưa đánh mà đã có nhiều người vội vội vàng vàng bỏ chạy để tránh bị chiến tranh ảnh hưởng.
Đương nhiên, trong thời kỳ này, thiên hạ bốn phương đều rối loạn bất an, tuyệt không có yên bình thịnh trị. Nhiều người đã quen với việc trông thấy chiến tranh, trong thời chiến loạn cũng học được cách thức sinh tồn, bọn họ biết làm thế nào mới có thể sống cảnh tiêu dao tự tại trong thời loạn thế này.
Tiểu Trường An tập là thiên đường của những người khoái hoạt này!
Tiểu Trường An tập nằm ở phía nam Uyển Thành, gần kề Dục Thủy, có bến thuyền lớn nhất bên bờ Dục Thủy ngoài Uyển Thành.
Công thương nghiệp của Uyển Thành không phải tất cả đều ở trong thành, bên ngoài cũng có rất nhiều thôn xóm.
Những thôn xóm bên ngoài Uyển Thành ít nhất cũng bỏ trống một nửa, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự phồn hoa của Tiểu Trường An tập.
Tiểu Trường An tập có thể nói là đường huyết mạch từ Uyển Thành đi các huyện lân cận, đại thương gia các nơi hội tụ ở đây rất nhiều, hàng hóa từ bắc xuống nam đều tụ lại và phân tán từ đây.
Vì đường thủy và đường bộ đều thông suốt, đường cái rộng lớn phía tây thông tới Trường An, phía bắc trải từ Dĩnh Xuyên đến Lạc Dương, phía nam giáp Giang Lăng, đường thủy từ Dục Thủy đổ vào Miện Thủy, đến Hán Trung, Nam Trịnh, Miện Dương, phía nam có thể theo sông thông thẳng ra hải ngoại, trình độ phồn hoa theo kịp Trường An, do đó được gọi là Tiểu Trường An tập cũng không phải là ngẫu nhiên.
Ngoài Uyển Thành hàng chục dặm từ lâu đã có thám tử của Lưu Tú ở khắp nơi, nhưng điều này không hề làm ảnh hưởng đến giao dịch của Tiểu Trường An tập.
Từ các đường sông ở phương nam, có hơn mười chiếc chiến hạm chạy vào Uyển Thành, là những chiến hạm Lưu Tú mua của Hồ Dương thế gia. Ở chốn phồn hoa như thế này, nếu không có sự tồn tại của Hồ Dương thế gia, những thứ đó có thể gọi là một kỳ tích.
Hồ Dương thế gia không hề sợ đắc tội với việc buôn bán của triều đình, sự thật là khắp Trung nguyên đã không còn nhiều quan địa phương có thể thực sự làm việc, bởi vì lớn thì vài vạn, hơn chục vạn nghĩa quân, nhỏ thì vài trăm, vài chục sơn tặc hải tặc đã khiến triều đình phải chật vật ứng phó, quan phủ địa phương không biết phải làm thế nào, đâu có tên quan phủ nào dám đi chọc ghẹo loại gia tộc lớn như Hồ Dương thế gia? Kẻ làm quan chỉ mong được kéo dài nhiều năm để kiếm chút tiền tài, đối với thành mình quản lý thì mắt nhắm mắt mở.
Mấy ngày nay Uyển Thành không chỉ mua thuyền, mà còn sắm một lượng lớn chiến mã, binh khí, những thứ cần thiết cho chiến tranh.
Tiền bạc của Lưu gia hùng mạnh, ít có người bì kịp. So với quân Lục Lâm, Lưu gia càng có nhiều hậu viện cũng như tài lực ủng hộ hơn. Mà quân Lục Lâm chỉ có thế ở những nơi núi cao rừng sâu như núi Lục Lâm, nhưng bần cùng đói rét đã làm bệnh dịch bùng phát, hơn mười vạn nghĩa quân ban đầu đã chết đi một nửa, không thể không chia năm phân bốn[3]. Lưu Tú cũng thực sự thấy cơ hội này, dặn dò huynh trưởng của mình đến lúc này khởi sự, dựa vào thanh thế to lớn để biến Nam Quận và đất Nam Dương thành nơi đầu não của nghĩa quân.
Tình thế đúng là như vậy. Năm ngoái quân Lục Lâm nổi dậy, vì liên tục thắng trận nên khí thế của họ không thể ngăn chặn được, cường hào tám phương tranh nhau xin góp sức, ở phương nam không một nghĩa quân nào có thể sánh bằng. Nhưng một trận bệnh dịch lại khiến cho quân Lục Lâm không đánh mà bại, tự tách làm ba phần, lần lượt phân chia thành quân Bình Lâm, quân Hạ Giang và quân Tân Thị. Thanh thế của quân Lục Lâm đã giảm dần, người đến gia nhập tất nhiên cũng giảm đi.
Mà lúc này Lưu Tú khởi sự chính là cho các nghĩa quân ở Nam Dương và Nam Quận một bó củi khô, một lần nữa, bằng khí thế hừng hực của Lưu gia, thổi bùng lên ngọn lửa khởi nghĩa đang tàn lụi dần. Chính vì đây là một lực lượng mới trỗi dậy, nếu có thể phát triển thế mạnh, nhất định sẽ thu hút được những người vốn muốn gia nhập quân Lục Lâm theo về, thậm chí còn có thể tập hợp lại đám quân Lục Lâm đã tách ra làm ba. Do đó, Lưu Tú chọn thời cơ này để khởi sự không phải là hành động một sớm một chiều nghĩ ra.
***

“Tình nhi!” Lâm Miểu và Bạch Lương đến chái hiên, lại phát hiện ra người chờ Lâm Miểu là Tình nhi.
“Bất ngờ à?” Tiểu Tình hỏi.
“Tiểu thư muốn ngươi cùng đi đến thôn Đường Tử.” Tiểu Tình bình tĩnh nói, trông thần sắc có vẻ không vui.
“Vậy Bạch Lương cũng theo ta cho vui, không biết tiểu thư có đồng ý không?” Vừa nói Lâm Miểu vừa đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Tiếu Tình.
Tiểu Tình cười cười: “Vậy thì cho hắn đi cùng luôn.”
“Lúc nào khởi hành?” Lâm Miểu hỏi.
“Bây giờ. Tiểu thư đã ra khỏi phủ rồi, vừa mới dặn ta bảo ngươi đi mau,” Tiểu Tình nghiêm nghị đáp.
“Cái gì?” Lâm Miểu thất kinh, đồng thời cũng cảm thấy có chút buồn cười. Bạch Ngọc Lan đã xuất phát, lại còn muốn quay về gọi y đi theo, thật không hiểu mấy nàng tiểu thư này nghĩ cái gì.
“Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao? Ta đã chuẩn bị ngựa tốt, các ngươi lập tức theo ta cùng đi!” Tiếu Tình thúc giục.
“Không cần chuẩn bị gì sao?” Bạch Lương hỏi.
“Muốn chuẩn bị cái gì?” Tiểu Tình hỏi lại.
Bạch Lương cảm thấy xấu hổ, nhưng Lâm Miểu đã kéo hắn đi những bước dài theo sau Tiểu Tình.

1.Phiên Thủ Vân và Phúc Thủ Vũ là ngoại hiệu của hai anh em họ Đàm nhưng khi đặt cạnh nhau, Phiên Thủ Vân, Phúc Thủ Vũ lại có ý trỏ loại người phản phúc vô thường – ND

2.Việt giống như chiếc búa, thường dùng trong lễ nghi, tượng trưng cho uy quyền của bậc đế Vương. Phi việt nghĩa là chiếc búa dùng để ném ra đả thương đối thủ – ND

3.Người Việt dùng là chia năm xẻ bảy – ND