Chương 6: UYỂN THÀNH HỖN LOẠN

Bá Hán - Tập 1 - Thần Trong Võ Lâm

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khổng Dung sợ chết khiếp. Lâm Miểu không hề nhường lấy một bước. Ngay cả cơ hội hít thở hắn cũng không có. Cây chùy lớn của Lâm Miều lại đập tới. Lúc này hắn tay không tấc sắt cho dù có binh khí cũng khó mà chống đỡ được thần lực trời sinh của Lâm Miểu, huống chỉ giờ đây hổ khẩu của hắn đã liệt, hai tay tê rần.

“Ngươi rốt cuộc đã phạm tội gì? Vì sao bọn chúng lại bắt toàn bộ người ở đường Thiên Hòa? Vì sao bọn chúng truy nã ngươi khắp nơi?” Tiểu Đao Lục lại hít sâu một hơi, nhưng không có cách nào làm cho tâm tư của y bình tĩnh lại, kích động hỏi.

Lâm Miểu thở dài, hồi lâu không trả lời, yếu ớt hỏi ngược lại: “Tâm Nghi và Lương bá bá đang ở đâu?”

“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta!” Tiểu Đao Lục tuyệt không khách khí, vẫn cố chấp nói.

“Có thể đợi chút nữa trả lời không? Trước hết hãy nói cho ta biết Tâm Nghi và Lương bá đang ở đâu không?” Lâm Miểu cầu khẩn.
Thần sắc Tiểu Đao Lục buồn bã, hít một hơi, đáp: “Lương bá chết rồi!”

“Cái gì? Còn Tâm Nghi?” Lâm Miểu biến sắc, trong mắt lóe lên một tia bất an.

“Hôm đó khi ngươi đi rồi, nha dịch của quan phủ đã nhìn thấy Tâm Nghi, sau đó Khổng Dung – con của Đô thống đại nhân – thường quấy rầy Tâm Nghi. Tâm Nghi bị ép không còn cách nào khác đành phải nhờ lão Bao giúp đỡ, âm thầm rời khỏi đường Thiên Hòa. Nào ngờ Khổng Dung đã sai người ngầm giám sát từ trước nên đánh lão Bao bị thương, cướp Tâm Nghi đi, Lương bá bá cũng bị chết!” Trong mắt Tiếu Đao Lục lóe lên một tia cừu hận, thương cảm nói.

“Chuyện đó xảy ra lúc nào?” Các đốt ngón tay Lâm Miều kêu răng rắc, trong mắt lóe lên sát khí làm người ta sợ hãi.

Tiểu Đao Lục cũng hoảng sợ, nhưng hắn tuyệt không cảm thấy lạ; lúc hắn nghe thấy tin này lần đầu – cũng như Lâm Miều – rất muốn đi giết người, rất muốn xông vào Đô thống nha môn, nhưng Tường Lâm đã ngăn hắn lại.

“Một tháng trước. Không phải ngươi muốn tới Đô thống nha môn chứ? Ngươi đấu không lại chúng đâu!” Tiểu Đao Lục rất đau lòng, nhưng bất lực nói.

“Bất kể hắn là ai, ta tuyệt không tha cho hắn!” Lâm Miểu đứng phắt lên, sát khí ngập trời.

“Trước mắt, ngay cả bản thân ngươi còn khó giữ, làm sao đối phó được với hắn? Nên biết, ngươi là trọng phạm đang bị triều đình truy nã!” Tiểu Đao Lục nhắc nhở.
Lâm Miểu không khỏi nhụt chí, gần như rên lên: “Không lẽ các ngươi không nghĩ cách cứu Tâm Nghi sao?”

“Sao lại không? Người của bang Hổ Đầu không dám đắc tội với Khổng Dung, bang Thanh Xà cũng chối lên chối xuống, cuối cùng bọn ta đành phải liên minh đi gặp Khổng Dung để đòi người nhưng hắn không thừa nhận, bọn ta mời cao thủ đi cứu thì bị bắt sạch! Bọn ta nghĩ hết cách rồi, nhưng người ta là con trai của Đô thống đại nhân, trong tay nắm quân Đô kỵ của cả thành, còn có thể điều động đại quân toàn thành, bọn ta có thể làm gì chứ? Muốn tạo phản ư? Đâu có nhiều binh khí thế? Ai sẽ lãnh đạo bọn ta? Nơi này là thiên hạ của người ta!” Tiểu Đao Lục uất hận nói.

“Vậy Tâm Nghi còn ở Đô thống nha môn không? Còn trong tay Khổng Dung không?” Lâm Miểu lạnh lùng hỏi.

“Còn! Tâm Nghi còn sống. Trong Đô thống nha môn có huynh đệ của bọn ta, nhờ hắn mà mua chuộc được một ả nha đầu bên cạnh Khổng Dung, từ đó biết được tin tức. Tâm Nghi dùng cái chết để uy hiếp nên Khổng Dung không dám làm bậy. Tâm Nghi bảo rằng nếu Khổng Dung muốn có được nàng thì trước hết phải có được trái tim nàng, nếu không, dù chiếm được thân xác nàng, cũng chỉ là một cái xác không hồn! Tên tiểu tử Khổng Dung này cực kỳ tự phụ, bị Tâm Nghi dùng ngay chiêu này làm điều kiện, nên hắn không có những yêu cầu vô lễ nữa, mà còn nghe lời Tâm Nghi răm rắp. Trước mắt, Tâm Nghi vẫn chưa gặp nguy hiểm gì!” Tiểu Đao Lục nói.

Lâm Miểu hơi ngạc nhiên, nhưng y cực kỳ tin tưởng vào sự cơ trí và thông tuệ của Lương Tâm Nghi. Miểu cũng biết Tâm Nghi làm như thế chỉ để kéo dài thời gian tìm cơ hội chạy trốn mà thôi.

“Rốt cuộc ngươi đã phạm phải tội lớn gì? Bọn chúng treo thưởng năm trăm lượng bạc, lại còn bắt hết những người thân thuộc của ngươi!” Tiểu Đao Lục chất vấn.

“Vì ta đã cứu Lưu Tú và Đặng Vũ, hơn nữa phó tổng quản của Tề phủ, Tề Tử Thúc, cũng bởi ta mà chết! Do đó bọn chúng mới truy nã Lâm Miểu này,” Lâm Miểu thở dài đáp.

“Cái gì?” Tiểu Đao Lục kinh hãi, nhìn Lâm Miểu có chút không dám tin.

“Lão Bao và Tường Lâm cũng bị bắt sao?” tâm trạng Lâm Miểu cực kỳ không tốt, hỏi tiếp.

“Giỏi! Ngay cả Te Tử Thúc cũng không đối phó nổi ngươi, Lưu Tú và Đặng Vũ lại là những hảo hán, đáng lắm!” Tiểu Đao Lục lại đáp một nẻo.

“Ta hỏi ngươi, lão Bao và Tường Lâm sao rồi?” Lâm Miểu có chút giận dữ hỏi lại.

“A, lão Bao và Tường Lâm nhận được tin báo của huynh đệ trong nội bộ Hầu phủ, nên lão ấy và bọn A Tứ đã tránh đi rồi, chỉ mang theo một số người khác,” Tiểu Đao Lục đã lấy lại bình tĩnh trả lời.

“Bọn lão Bao đang ở đâu?” Lâm Miểu vui mừng hỏi.

“Bọn họ đang trốn ở lầu Lục Phúc. Mấy ngày nay tình thế rất căng thẳng, ngươi mau rời khỏi thành đi, nếu không sớm muộn gì bọn chúng cũng tra ra ngươi!” Tiểu Đao Lục nhắc nhở.

“Muốn ra khỏi thành không dễ vậy đâu, nếu ta đi rồi thì Tâm Nghi làm sao đây? Những người thân thuộc tính sao?” Lâm Miểu quả quyết nói.

“Vậy ngươi ở lại trong thành thì làm được gì? Không lẽ chỉ dựa vào sức của mình ngươi mà đấu với quan binh đầy thành sao? cướp được đại lao sao? Có thể làm thịt Khổng Dung hả? Nên biết tội của ngươi là tội lớn chém đầu đó,” Tiểu Đao Lục khuyên.

“Nếu chỉ mình ta sống sót, ngươi cho rằng ta sẽ vui vẻ sao? Không có Tâm Nghi, ngươi nghĩ ta có thể yên tâm mà sống sao? Chết có đáng gì, Lâm Miểu ta đã chết đi sống lại mấy lần, có thể sống đến bây giờ đã là đủ lắm rồi!” Lâm Miểu vẫn cố chấp nói.

“Nhưng ngươi có cách gì chứ? Ke cả thêm lão Bao, Tường Lâm, ta và A Tứ cùng mấy vị huynh đệ nữa, chẳng qua cũng chỉ có mười mấy người, vậy thì làm được gì?” Tiểu Đao Lục buồn khổ nói.

“Tra giúp ta xem mấy ngày nay Khổng Dung thường đi đâu,” Lâm Miểu đột nhiên nói.
“Ngươi quả thật muốn đối phó Khổng Dung?” Tiểu Đao Lục giật mình hỏi.

“Ngươi chỉ cần cho ta biết mấy ngày nay Khổng Dung thường đi đâu là được, những việc khác không cần lo lắng. Ta đi trước, ngày mai cho ta biết tin!” Lâm Miểu cầm lấy nón trúc, trầm giọng nói.

Tiểu Đao Lục im lặng nhìn Lâm Miểu, không biết nên nói gì. Y hiểu rõ, việc gì Lâm Miểu đã quyết thì không có ai có thể thay đổi.
“Ầm…” Một tiếng sét vang trời, lửa điện giống như một con rắn bạc từ trời lao xuống phía ngoài cửa, trong phòng như dần trở nên ảm đạm.

Dưới ánh chớp, bóng lưng của Lâm Miểu kéo ra thật dài, nhưng rồi cũng mất hút ngoài hiên. Tiểu Đao Lục không có ý giữ Lâm Miểu lại, y thậm chí còn không biết Lâm Miểu đã ăn cơm trưa chưa, nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa.

***

Đồng Nhân hàngl1] là cửa hàng đồ sắt lớn nhất Uyển Thành, nằm ở phía tây thành. Nơi đây là khu vực của những thương nhân cực kỳ giàu có và nổi danh, cửa hàng đủ loại nằm kín hai con đường, Đồng Nhân hàng là một trong số đó.

Vì mưa lớn nên con đường vốn sầm uất này cũng trở nên khá tiêu điều. Người đi đường thưa thớt, nhiều cửa hàng đã đóng cửa nhưng Đồng Nhân hàng lại không. Đối với Đồng Nhân hàng, trời có đổ mưa hay không không quan trọng, bọn họ chỉ quan tâm tới việc đúc rèn binh khí thôi.

Binh khí của Đồng Nhân hàng xa gần đều nghe tiếng, chất thép cứng, tuyệt không làm ra đồ bỏ đi.

Lão Thiết là đương gia của Đồng Nhân hàng, có năm đệ tử, cả Đồng Nhân hàng là do sáu người này làm nên. Bọn họ không chỉ chế tạo công cụ nhà nông mà còn làm binh khí, áo giáp cho quan phủ, vì thế rất nổi tiếng trong Uyển Thành.

Lão Thiết rất ít khi tự tay rèn binh khí và công cụ nhà nông bởi vì đã có đệ tử, trừ khi thấy có thép tốt hạng nhất, lúc đó lão mới thấy ngứa tay muốn thể hiện tài nghệ. Giờ đây lão Thiết đã không còn trẻ nhưng không ai dám nói lão ta già nua. Trong Đồng Nhân hàng có treo một cây búa mà chẳng mấy ai có thể làm cho lão Thiết động đến nó. Cây búa đó giống như thương hiệu của lão, chỉ cần nó còn treo trong đại sảnh của Đồng Nhân hàng thì không một ai dám hoài nghi tiệm này sẽ chế tạo ra đồ bỏ đi.
Ngọn lửa nhảy nhót, không khí trong Đồng Nhân hàng vẫn nóng hừng hực dù bên ngoài đang mưa to.

Đệ tử của lão Thiết như không hề để ý xem thời tiết thay đổi như thế nào, cũng chẳng quan tâm tới sự vật nào khác ngoài sắt thép trong tay, kể cả người khách đang dầm mưa tiến vào tiệm. Bọn họ dồn hết tâm trí vào việc kiểm soát ngọn lửa và vung quai búa.
“Keng… keng…” Tiếng đập không ngừng vang lên cùng với mồ hôi chảy ròng ròng, trong cảnh chớp lóe ngẫu nhiên kết hợp với lửa trong lò, tất cả mọi thứ đều tràn đầy vẻ tráng kiện và sống động khôn lường.

Người dầm mưa tới vẫn giữ nguyên chiếc nón sùm sụp, nước rơi lã chã; ánh mắt của y dừng ở ngọn lửa trong lò và trên những chiếc búa sắt đang vung lên đập xuống như bay. Y có vẻ trầm tư.

Trong cửa hàng, khí nóng tràn ngập khắp mỗi tấc không gian hòa cùng sinh khí tràn trề toát ra từ cơ thể để trần của người cầm búa. Người ta có thể cảm nhận sức lực trào dâng khắp nơi đó làm cho sinh mạng trở nên chân thật, súc tích, tựa như thanh đao đang từ từ thành hình!

Quần áo của người lạ ướt sũng, dù y có đội nón trúc nhưng không cách nào ngăn được nước mưa, hầu như chỗ nào cũng bị ướt. Y đứng hồi lâu rồi thản nhiên nói: “Ta muốn tìm lão Thiết!”

Người đang rèn sắt không trả lời nhưng lại có một phụ nữ tuổi không còn nhỏ từ nhà trong đi ra.
Người phụ nữ nhìn qua có chút quyến rũ, da trắng nõn, làm người ta cảm thấy khó tin đó là người luôn sống trong cảnh khói lửa hun đốt thế này.

“Ngươi tìm lão Thiết?” Người phụ nữ hỏi thẳng, bình thản và ôn hòa, không mạnh bạo như lửa dữ và búa sắt, ngược lại giống như một cơn gió xuân phớt qua, khiến lòng người có cảm giác thoải mái.

“Đúng vậy, ta tìm lão Thiết!” Người lạ khẳng định, nhưng không có ý cởi nón ra.

Người phụ nữ tuy thấp hơn người lạ kia một chút nhưng không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của y khuất dưới cái nón, do đó bà chần chừ một lúc rồi bảo: “Ta là phu nhân của lão Thiết, ông ấy không có trong cửa hiệu, có chuyện gì cứ nói với ta cũng được.”

“Có vài lời nhưng chỉ nói được với lão Thiết. Thật ra bà cũng có thể thay mặt lão Thiết, nhưng với ta thì đó là hai chuyện khác nhau, nên ta chỉ nói được với ông ấy thôi!” Người lạ nói có chút cố chấp.

Người phụ nữ nhìn người lạ để đánh giá lại; bà rất muốn cúi xuống nhìn xem hình dáng đối phương thế nào nhưng nhanh chóng khống chế lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mình. Có điều nghe giọng thì bà biết người kia nhất định còn rất trẻ.

“Được rồi, mời đi theo ta,” người phụ nữ hít một hơi rồi nói.

Người lạ chẳng nói gì thêm, nhưng cũng chẳng bất ngờ nên y liền theo sát người phụ nữ, đi về phía vườn sau.

Người phụ nữ dẫn người lạ tới vườn sau liền chỉ một người đang đứng ngắm mưa trong một ngôi đình, đoạn nói: “Ông ấy ở đằng kia.”

Lão Thiết đứng yên lặng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng ánh mắt lão lại dán chặt vào những hạt mưa to như hạt đậu.

Tuổi lão Thiết dường như không còn trẻ, tóc đã có chút muối tiêu, cũng không biết do khói lửa hun đốt hay là vì tuổi của lão đã cao.

Người lạ chỉ nhìn bóng lưng đĩnh đạc, bình ổn như đúc bằng sắt của lão Thiết, người ta có cảm giác đó như một ngọn núi cao lớn hiên ngang.

Một ngôi đình, một con người bị mưa gió bao quanh, vừa đơn độc lại vừa giống như hợp với trời đất thành một thể, càng có một kiểu phong thái không nói nên lời, ngay cả người lạ cũng đứng ngây ra nhìn.

Người lạ chỉ chần chừ một lúc rồi nhấc chân đi về phía ngôi đình, tuyệt không nhìn người phụ nữ kia thêm lần nào nữa, cũng có thể điều đó không cần thiết. Trong mắt y chỉ có lão Thiết…

Tiếng bước chân làm kinh động lão Thiết; lão từ từ xoay người lại, những nếp nhăn trên mặt như được khắc bằng dao, từng nếp một, góc cạnh rõ ràng. Lông mày rậm và sắc tựa như kiếm xếch lên, trong đôi mắt nhỏ dài lóe lên thần thái sắc bén. Mặt lão đen như sắt, lại không có râu, toàn thân như một pho tượng đúc bằng thép, tự thân có một bá khí siêu nhiên lẫm liệt, giống như một thanh kiếm cổ được nung lại.

Người lạ dừng bước, tựa như sợ khí thế của lão Thiết, nhưng chỉ dừng trong giây lát, người lạ tiếp tục bước nhanh vào trong ngôi đình, khẽ cởi nón trúc xuống, thản nhiên nhìn thẳng vào lão Thiết.

“Ông chính là lão Thiết?” Người lạ hỏi.

Lão Thiết nở nụ cười, gật đầu xác nhận, bình thản nói: “Ta biết cậu nhất định sẽ tới, nên đã đợi ở đây từ rất lâu rồi!”

“Ông biết ta?” Người lạ hơi kinh ngạc, hỏi.

“Lâm Miểu, hiện nay khắp thành đều dán hình cậu, lão phu đương nhiên biết; có điều không ngờ là cậu lại dám ngang nhiên không hóa trang mà đi thẳng vào đây! Chàng trai trẻ quả thật gan dạ!” Giọng lão cực kỳ ôn hòa, làm người ta rất khó tưởng tượng đó chính là lão Thiết. Đương nhiên, đó là tình huống khi không được tận mắt nhìn thấy lão nói.
“Lưu huynh đã nói với ông rồi?” Người lạ đó chính là Lâm Miểu.
“Không sai, tam công tử đoán trong hai ngày này cậu nhất định sẽ đến tìm ta. Hôm qua không đến, hôm nay nhất định sẽ đến!” Lão Thiết cười, bình thản đáp.
“Ta muốn gặp huynh ấy,” Lâm Miều nghiêm nghị nói.
“Được, đêm nay ta đưa cậu đi gặp tam công tử,” lão Thiết hứa.
Lâm Miểu lộ ra một tia vui mừng, dù không thể biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì nhưng ít nhất ở trong Uyển Thành đang xáo trộn này, y cũng không bị cô độc.
Lâm Miểu đã dậy từ sáng sớm dù tối qua rất khuya y mới đi ngủ.
Lão Thiết sớm đã chuẩn bị xong thanh đao mà Lâm Miểu yêu cầu, ngoài ra còn có chiếc nỏ cực kỳ tinh xảo, có thể giấu trong ống tay áo để âm thầm giết địch, cùng một chiếc mặt nạ da người rất tuyệt.
Lúc Lâm Miều nghênh ngang bước vào quán rượu Đại Thông, y ngạc nhiên thấy lão Bao và Tường Lâm cũng ở đây, chắc chắn Tiểu Đao Lục đã gọi bọn họ tới.
Thần sắc của lão Bao và Tường Lâm không tốt lắm; lúc Lâm Miểu bước vào phòng, họ đều đang trầm tư, không biết suy nghĩ gì, chẳng có ai nói chuyện.
Tiểu Đao Lục thấy người lạ này xuất hiện quá bất ngờ, tuyệt không nhận ra khuôn mặt này là do Lâm Miểu hóa trang.
“Ngươi tìm ai?” Giọng Tiểu Đao Lục có chút không hữu hảo lắm.
Lâm Miểu không trả lời, đưa tay ra sau đóng cửa lại; sau đó dưới ánh mắt của ba người kia, Miểu từ từ đi tới cái bàn tròn, nhẹ nhàng lột mặt nạ ra.
Lão Bao, Tường Lâm và Tiểu Đao Lục đều rất ngạc nhiên.
“Tin tức về Khổng Dung tra xét sao rồi?” Lâm Miểu vừa mở miệng đã nói ngay chuyện chính.
Đám Tiểu Đao Lục lúc này giống như mới tỉnh mộng, có chút kinh dị, cùng đánh giá Lâm Miều.
“Hành tung của hắn khó xác định lắm, nhưng không sao; hắn thường đến lầu Túy Nguyệt, vì đang rất say mê người mới của Túy Nguyệt tên là Tiểu u, mấy ngày này nhất định sẽ tới đó!” Tiểu Đao Lục nói.
“Tiểu tử ngươi trở về cũng không tìm gặp bọn ta trước!” Tường Lâm đưa tay nắm vạt áo Lâm Miếu, có chút hờn giận nói.
Lâm Miểu nhìn người huynh đệ tốt, từng cùng nhau quậy phá từ nhỏ, trong lòng dậy lên chút ấm áp; nhưng đối với câu chất vấn của Tường Lâm, y chỉ biết cười nhăn nhó: “Lầu Lục Phúc người đông lại hỗn tạp, nếu ta ngang nhiên đi gặp các huynh chẳng phải sẽ làm hại các huynh sao?”
“Mẹ kiếp!” Tường Lâm hung dữ đấm Lâm Miểu một cái, ngồi vào chỗ cũ, cố ý tức giận nói: “Hại bọn ta phải sống chui rúc lén lút thế này chẳng lẽ không do ngươi sao? Nếu bình thường không coi ngươi như anh em thì hôm nay ta nhất định sẽ đánh cho ngươi dẹp lép!”
Trong lòng Lâm Miểu cảm thấy thẹn vô cùng, nhưng lão Bao lại vỗ vai y, cười cười an ủi: “Có đáng gì chứ, chẳng phải trước đây bọn ta cũng sống chui rúc lén lút sao? Chỉ cần người còn sống, chút khó khăn khổ sở này có đáng gì! Bây giờ mấy người chúng ta cùng nghĩ cách cứu người thân ra đi!”
“Mọi người đừng lo, người thân sẽ không sao đâu, Lý Thông và Lý Dật đã đồng ý giúp chúng ta cứu họ rồi!” Lâm Miểu an ủi.
“Lý Thông, Lý Dật ư?” Ba người không khỏi giật mình, nhìn Lâm Miểu tựa như không dám tin.
“Ngươi có quan hệ với hai người này từ lúc nào vậy?” Lão Bao cũng có chút không dám tin, hỏi lại.
“Hôm qua ta đi gặp huynh đệ Lưu Tú, bọn họ đã đồng ý giúp rồi.” Lâm Miểu tuyệt không muốn giấu giếm các huynh đệ của mình điều gì, vì Miểu cho rằng nếu ngay ba người này mà cũng không tin được nữa thì trên thế gian cũng chẳng còn mấy ai đáng tin.
“Tốt lắm, có hai người này ra mặt thì Đô thống nha môn không thể không nể mặt!” Lão Bao thở phào.
“Ta muốn đi cứu Tâm Nghi!” Lâm Miểu không hề vui vẻ, bình tĩnh nói đầy kiên quyết.
Sắc mặt lão Bao liền trở nên rất khó coi, thở dài, nói có chút thẹn: “Là ta không tốt, không thể chăm sóc Tâm Nghi tốt, để cho thằng giặc kia cướp đi mất!”
“Không phải lỗi của huynh!” Lâm Miểu an ủi ngược lại lão Bao.
“Vì sao ngươi không nhờ người của Lưu Tú giúp?” Tường Lâm có chút nghi hoặc hỏi.
“Đây là chuyện riêng của ta, chính Lâm Miểu này phải tự làm. Tâm Nghi là hiền thê của ta, hạnh phúc của cô ấy không thể có được từ sự bố thí của người khác!” Lâm Miểu đáp như chém đinh chặt sắt, làm bọn lão Bao đều ngẩn ra.
Bọn họ nhìn vẻ bình tĩnh mà nghiêm nghị của Lâm Miểu, hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng lão Bao đành phá vỡ sự yên lặng, hít một hơi, nói: “Vậy ngươi tính cứu Tâm Nghi thế nào? Trong phủ Đô thống bảo vệ nghiêm ngặt, nếu cứ ngang nhiên xông vào có khác gì tự tìm con đường chết?”
Lâm Miểu hít sâu một hơi, hồi lâu mới nói: “vẫn chưa nghĩ ra cách tốt nhất, nhưng mọi người yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hành động lỗ mãng! Có thể kiếm cho ta hai con ngựa tốt không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu Đao Lục không hiểu, bèn hỏi lại.
“Dĩ nhiên là để chạy rồi! Ta biết ở phía đông thành có một cống ngầm có thể thông ra ngoài thành, có lẽ sẽ dùng được. Còn phải chuẩn bị cho ta mấy bộ đồ nữa!” Lâm Miểu suy nghĩ rồi đáp.
Thần sắc của lão Bao lay động, nói: “Nói như thế thì chỉ cần đưa Tâm Nghi tới phía đông thành là được, vậy là chúng ta có thể chớp lấy cơ hội rồi?”
Lâm Miểu nhìn lão Bao, vẻ tán thưởng, gật đầu nói: “Không sai, chỉ cần đưa Tâm Nghi tới miếu Xi Vưu ở phía đông thành là chúng ta có thể theo cống ngầm ra khỏi thành. Bọn quan binh nhất thời không nghĩ ra đâu, chỉ cần để ngựa tốt ở gần lối ra của dòng nước là chúng ta có thể cao chạy xa bay, hoặc đi xuống phía nam tìm quân Lục Lâm, lúc đó không sợ bọn chúng đuổi theo nữa!”
“Nhưng làm cách nào đưa Tâm Nghi tới miếu Xi Vưu ở phía Đông thành đây? Thằng khốn Khổng Dung kia cũng mười phần gian xảo, canh giữ Tâm Nghi rất ngặt, làm sao có thể cho Tâm Nghi rời phủ chứ?” Tường Lâm lo lắng nói.
“Vậy thì phải xem chúng ta làm thế nào đã. Ai đi cùng ta tới bang Hổ Đầu một chuyến?” Lâm Miểu đột nhiên hỏi.
Ba người trong phòng đều nhìn Lâm Miểu, không ai lên tiếng, không hiểu câu này là có ý gì, vào lúc này mà còn có tâm trạng tới bang Hổ Đầu sao.
“Ngươi muốn nhờ người của bang Hổ Đầu giúp hả?” Lão Bao hỏi.
“Cái đám chó má đó, lúc bình thường có lợi thì xưng huynh gọi đệ, giờ chúng ta gặp khó khăn thì con mẹ nó chứ, đứa nào cũng thành rùa đen rụt đầu rụt cổ!” Tường Lâm giận dữ nói.
“Thật ra cũng không thể trách bọn chúng được; tuy bọn chúng đều là tay anh chị, nhưng lần này đối thủ lại là Đô thống nha môn. Nếu đắc tội với Đô thống nha môn thì làm sao có thể tiếp tục làm ăn ở Uyển Thành chứ?” Tiểu Đao Lục giải thích.
“Ta muốn đi gặp Du lão đại, lần này hắn phải giúp ta, nếu không, đừng mong làm ăn trên đường Thiên Hòa nữa!” Lâm Miểu lạnh lùng nói.
“Bọn chúng đông người!” Lão Bao có chút lo lắng, liền nhắc nhở.
Lâm Miểu chẳng có phản ứng gì, hỏi lại lần nữa: “Ai đi cùng ta tới bang Hổ Đầu?”
***

“Lâm Miểu tới bang Hổ Đầu rồi!” Thiết Nhị, đệ tử của lão Thiết, nói.
Lưu Tú không lên tiếng, y chỉ lắng nghe. Đặng Vũ chưa quay lại nhưng Lưu Tú tuyệt đối không phải lo cho Vũ.
Hiện thời tuy trong thành đầy nguy hiểm, nhưng chẳng qua chỉ là một loại hình thức mà thôi, quan phủ tuyệt không nghĩ huynh đệ Lưu Tú lại quay về Uyển Thành nhanh như vậy.
Lưu Tú rời khỏi Uyển Thành rồi lại quay về Uyển Thành, chỉ muốn đập phá một trận cho thoải mái. Lưu Tú vốn muốn đi Thung Lăng nhưng trên đường lại gặp người anh họ là Lưu Huyền, chính Lưu Huyền đã làm Tú đổi ý định tới Thung Lăng.
Trước mắt, bốn phía khói lửa chiến tranh nổi lên, Nam Quận đã bị quân Lục Lâm khống chế, Lưu Tú thân là con cháu họ Lưu sao có thể thua kém người ta? Do đó y quay lại Uyển Thành, phái người phi ngựa hỏa tốc tới liên lạc với huynh trưởng ở Thung Lăng. Lâm Miểu xuất hiện càng làm cho Lưu Tú sắp xếp kế hoạch tốt hơn.
Đối với chuyện của Lâm Miều, Lưu Tú đã nắm rõ, sớm phái người tra xét tận tường gốc gác của Miểu, chỉ là Miểu tuyệt không hay biết điều này thôi.
“Chúng ta có cần đi giúp gã không?” Thiết Nhị hỏi.
“Không cần, cứ yên lặng quan sát rồi tùy cơ ứng biến, bang Hổ Đầu chưa làm gì được gã đâu. Ngươi đi bảo Thiết thúc đem binh khí dự trữ chuẩn bị sẵn sàng, có thể trong hai ngày tới chúng ta phải một lần hành động để khống chế Uyển Thành!” Lưu Tú quả quyết nói.
“Nếu đại quân từ Nam Dương tới chi viện, chúng ta phải làm sao?” Thiết Nhị hơi do dự hỏi.
“Ta tự có sắp xếp. Thanh thúc đã chuẩn bị sẵn nhiều thuyền, chúng ta không cần chiếm Uyển Thành, chỉ cần tạo ra một dạng thanh thế để thu hút nhiều người hàng phục ta. Phải nhớ, thanh thế càng lớn càng tốt!” Lưu Tú dặn dò.
“Tiên sinh Khổng Đại đang khẩn trương chế tạo bè lớn, cũng là do công tử phân phó sao?” Thiết Nhị có chút nghi hoặc hỏi.
“Không sai, đây cũng là một dạng thủ đoạn!” Lưu Tú nói.
“Võ công Lâm Miểu không cao, lại thế đơn lực bạc, tại hạ sợ rằng gã chẳng thể gây rối loạn nổi…”
“Đừng xem thường, tiềm lực của gã Lâm Miểu này không thể đánh giá hết được đâu. Hơn nữa cơ trí gã hơn người, tuyệt đối sẽ không làm chúng ta thất vọng!” Lưu Tú khẳng định.
“Tiên sinh Tống Nghĩa tới!” Bên ngoài truyền tới một thông báo nhỏ.
Lưu Tú vừa đứng lên, rèm cửa đã được gạt ra, một người trung niên cao gầy bước nhanh vào.
“Tống thúc!” Lưu Tú khách khí chào.
“Lương thảo của Uyển Thành đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào chuyển ra ngoài thành, xin tam công tử phân phó!” Tống Nghĩa nghiêm trang nói.
“Có thể đi ngay hôm nay!” Lưu Tú bình tĩnh nói đầy khẳng định.
“Chẳng lẽ tam công tử không để lại một ít sao?” Tống Nghĩa có chút nghi hoặc hỏi.
Lưu Tú cười, bình thản đáp: “Không cần, chúng ta không phải ở lại đây lâu, chỉ cần lương thảo ở đây là đủ, trong kho của quan phủ cũng còn, nếu không đủ, chúng ta có thể đi mượn!”
Tống Nghĩa nhìn Lưu Tú, lại nhìn Thiết Nhị, chắp tay nói: “Ta biết phải làm gì rồi, xin phép đi trước!”
Lưu Tú gật đầu.
***

Bang Hổ Đầu, tuyệt không phải là một cứ điểm vô cùng bề thế, địa bàn của nó chỉ là đền Thần Nông ở trong thành.
Đền Thần Nông, nằm ở trung tâm Uyển Thành, xây dựa vào núi, không được hùng vĩ nhưng rất có tiếng tăm. Ngày trước nơi đây hương khói tấp nập nhất thành, gần một năm nay chiến tranh loạn lạc bùng nổ, dân chúng không kiếm sống được, mọi người không bái tế Thần Nông ân cần nữa. Chỉ vì cầu
khẩn hàng năm cũng không thể đem điều tốt đẹp đến nên lòng người cũng nhạt đi. Có điều mỗi năm vào dịp lập xuân và lập thu, nơi đây vẫn là chỗ náo nhiệt nhất toàn thành.
Hiện giờ đền Thần Nông rất yên tĩnh, người hoạt động ở đây phần nhiều là của bang Hổ Đầu.
Bang Hổ Đầu ngày thường ngoài việc thu một ít phí bảo kê, cũng làm chút buôn bán nhỏ để kiếm thêm tiền, có khi còn đòi nợ giúp người khác. Có điều những ngày gần đây, không khí trong thành cực kỳ căng thẳng, bang Hổ Đầu cũng co rút lại nhiều.
Lúc Tường Lâm xuất hiện ở cửa đền Thần Nông, lập tức có người vào thông báo cho bang chủ là Du Thiết Long.
Đối với Tường Lâm, trên dưới của bang Hổ Đầu tuyệt không xa lạ, đều là những anh chị nơi đầu đường phố chợ cả. Mấy đại thiên Vương ở đường Thiên Hòa cũng rất có tiếng tăm trong giới anh chị ở Uyển Thành.
Tường Lâm không nói gì, cùng với Lâm Miểu bước nhanh vào trong đền Thần Nông, Lâm Miểu đương nhiên là mang mặt nạ.
“Ha ha, ta tưởng khách ở đâu, thì ra là Tường Lâm!” Du lão đại tươi cười không được tự nhiên lắm, đi ra đón, bước nhanh về phía Tường Lâm.
Tường Lâm chỉ cười nhạt, nói với chút trào phúng: “Gần đây Du lão đại hình như đã tu tâm dưỡng tính rồi nhỉ, chẳng nghe tin tức gì, huynh đệ ta cứ tưởng lão đại bị bệnh, nên hôm nay bèn tới thăm.”
Du lão đại hơi biến sắc, sắc mặt của mấy người bên cạnh hắn cũng có chút thiếu tự nhiên, nhưng không phải là bất mãn với lời của Tường Lâm, mà ẩn chứa một chút hổ thẹn.
“Ta muốn nói chuyện với Du lão đại, tìm một nơi yên tĩnh hơn đi,” Tường Lâm bình tĩnh, thản nhiên nói.
Du Thiết Long nhìn lại mười mấy huynh đệ chung quanh, cười khan, nói: “Được rồi, chúng ta vào phòng trong nói chuyện.” Rồi hắn dẫn đầu đi vào phòng trong.
Phòng trong là sảnh phụ của đền Thần Nông được Du Thiết Long sửa lại giống như một gian mật thất.
Đứng bên cạnh Du Thiết Long là bốn huynh đệ của bang Hổ Đầu, giống như để khoe khoang vũ lực của hắn.
“Vị này là…” Du Thiết Long thấy Lâm Miểu ngồi ngông nghênh bên cạnh Tường Lâm, không khỏi có chút nghi hoặc bèn hỏi.
“Du lão đại không nhận ra ta sao?” Lâm Miều thản nhiên gỡ mặt nạ xuống, cười lạnh hỏi.
Du Thiết Long và bốn thủ hạ bên cạnh đều chấn động, thất thanh kêu lên: “Lâm Miểu!”
“Thì ra Du lão đại vẫn chưa quên tiểu đệ, thật là vinh hạnh tột cùng!” Lâm Miểu thờ ơ nói.
“Lâm huynh đệ quay về lúc nào thế?” Du Thiết Long hỏi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Điều này không quan trọng, hôm nay ta tới đây là muốn nhờ ngươi giúp đỡ,” Lâm Miểu lạnh lùng nhìn Du Thiết Long nói.
“Lâm công tử và bang Hổ Đầu bọn ta vốn là người một nhà, sao phải nói lời dư thừa như thế?” Một hán tử bên cạnh Du Thiết Long lên tiếng.
Du Thiết Long liếc xéo hắn, rồi hổ thẹn nhìn Lâm Miểu, nói: “Nếu là chuyện liên quan đến quan phủ, e là bọn ta cũng bất lực!”
Lâm Miểu cười lạnh, nói: “Du lão đại biến thành kẻ sợ chuyện như thế từ lúc nào vậy? Mới mở đầu mà đã rào trước đón sau rồi.”
Du Thiết Long lại cười khan hai tiếng, không đáp.
“Hôm nay ta đến đúng là vì chuyện liên quan tới quan phủ, còn sắp xếp như thế nào, tạm thời chứa quyết định. Bây giờ ta chỉ chờ một câu nói của Du lão đại, có giúp hay không?” Lâm Miểu nói với thái độ rất kiên quyết, nhưng không ai cho rằng lời của Lâm Miểu có chút quá đáng. Thật ra Lâm Miểu vốn có thể thành bang chủ bang Hổ Đầu, nhưng y đã nhường cho Du Thiết Long, đây là chuyện mà mọi người trong bang Hổ Đầu đều biết rõ.
Du Thiết Long lúng túng nói: “Cái này, cái này…”
“Ngươi có giúp hay không?” Lâm Miểu ép hỏi.
“Chuyện này liên quan tới sự an nguy của hơn hai trăm bang chúng, ta không dám một mình làm chủ, cần phải được mọi người đồng ý mới có thể ra quyết định!” Du Thiết Long đảo mắt nói.
Lâm Miểu cười lạnh bảo: “Thế ta đành phải xin lỗi vậy!”
Du Thiết Long biến sắc, vừa ý thức được chuyện gì thì tay của Lâm Miểu đã bóp lấy yết hầu hắn, cũng không thấy Lâm Miểu làm thế nào mà nhấc bổng được Du Thiết Long lên.
Tường Lâm và mấy người khác đều kinh hãi; không ngờ Lâm Miểu nói động thủ là động thủ, hơn nữa tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt ra ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, đến lúc bọn họ có phản ứng thì mọi sự đều rơi vào thế đã định.
“Đành mượn lệnh bài của ngươi dùng tạm!” Tay phải Lâm Miểu bóp yết hầu của Du Thiết Long, tay trái nhanh chóng lục trong người hắn lấy ra một tấm lệnh bài.
“Ngươi làm thế này là ý gì?” Du Thiết Long hoảng sợ, tay của Lâm Miểu như cái kìm sắt làm hắn không dám manh động.
Bốn đệ tử của bang Hổ Đầu cũng ngây ra, không biết có nên ra tay hay không.
“Ý gì hả? Tường Lâm, trói hắn lại, ta không muốn nói lời thừa với loại người này!” Lâm Miểu nói một cách tàn khốc.
Tường Lâm giật mình, rồi hấp tấp dùng dây bằng gân trâu đã chuẩn bị sẵn trói Du Thiết Long lại.
“Bốn người các ngươi theo ta hay theo hắn?” Lâm Miểu lạnh lùng nhìn bốn đệ tử bang Hổ Đầu, chỉ tay vào Du Thiết Long, hỏi.
Bốn tên đó nhìn Lâm Miểu rồi lại nhìn Du Thiết Long, nhất thời do dự không quyết được.
“Đừng có nghe gã, gã là trọng phạm của triều đình, chỉ làm hại các ngươi…”
“Bùng…” Lâm Miều đập tay lên cái bàn dày làm bằng gỗ đàn hương bên cạnh, một tiếng vỡ nát vang lên.
“Nếu còn lắm mồm thì ta sẽ cho ngươi giống như cái mặt bàn này!” Lâm Miểu lạnh lùng nói đầy sát khí.
Chiêu này của Lâm Miểu đã trấn át hết mọi người trong phòng, Tường Lâm cũng ngây ra nhìn Miểu như nhìn một kẻ lạ. Lại nhìn cái mặt bàn vỡ nát, Tường Lâm phát hiện ra Lâm Miểu hôm nay đúng là có chút không giống ngày xưa, bất kể là khí thế hay uy phong đều hơn xa ngày trước.
Du Thiết Long quả thật không dám nhiều lời nữa, bốn đệ tử bang Hổ Đầu vội vàng nói: “Chúng tôi bằng lòng theo Lâm lão đại!”
“Tốt, các ngươi lập tức truyền lệnh cho các huynh đệ trong bang chờ nhận lệnh!” Lâm Miểu nói, rồi quay sang nói với Tường Lâm: “Canh giữ Du lão đại cẩn mật một chút, trước mắt đành phải để hắn chịu ủy khuất mấy ngày!”
***

Lão Thiết có chút kinh ngạc, nhìn dáng vẻ đầy nghiêm trang của Lâm Miểu, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả.
“Cậu thật sự muốn học phương pháp rèn sắt của lão phu?” Lão Thiết hỏi lại lần nữa.
“Vãn bối không nói đùa, xin tiền bối chỉ điểm!” Lâm Miểu nghiêm túc nói.
“Vì sao lại có ý nghĩ như vậy?” Lão Thiết có chút buồn cười, người thanh niên này làm việc tựa như có chút nằm ngoài dự đoán của người ta.
“Vãn bối đã xem kỹ phương pháp rèn sắt của các vị, vãn bối biết đây không chỉ là một môn kỹ thuật mà còn là một loại võ học cao thâm, do đó vãn bối muốn xin tiên sinh chỉ giáo!” Lâm Miểu thành thật nói.
Lão Thiết không nhịn được cười lớn; lão thực sự cảm thấy Lâm Miều rất lý thú, đã biết đây là một môn võ công mà không đề cập chuyện bái sư lại muốn người ta dạy cho, chẳng phải có chút buồn cười sao?
“Thế nghĩa là tiểu huynh đệ bằng lòng làm đệ tử của ta?” Lão Thiết hỏi ngược lại.
Lâm Miểu sửng sốt, đang định trả lời thì giọng của Lưu Tú đã vang lên bên cạnh: “Thiết thúc, ta thấy lễ bái sư này nên miễn đi.”
Ánh mắt của Lâm Miểu và lão Thiết bất giác dời sang.
“Ha ha, trên đời sao lại có đạo lý đó? Thế chẳng phải là chiếm mất tiện nghi của ta sao?” Lão Thiết cười lớn bảo.
Lâm Miểu khẽ cắn răng nói: “Nếu tiên sinh bằng lòng truyền thụ, Lâm Miểu sẽ làm lễ bái sư ngay…”
“Ài… Lão phu chỉ nói đùa thôi, tiểu huynh đệ bằng lòng học nghệ làm ta vui mừng chưa hết nữa là. Cuối cùng cũng có người hiểu mình, ta sao có thể giữ khư khư không truyền thụ chứ?” Lão Thiết đưa tay đỡ lấy Lâm Miểu, vui sướng nói.
“Còn không mau cảm ơn Thiết thúc?” Lưu Tú cũng cười vui mừng nói.
“Cảm ơn tiên sinh!” Lâm Miểu mừng rõ nói.
“Kỳ thật ta cũng không giỏi dạy dỗ, có thể chỉ dẫn cho cậu, cũng chỉ có một bộ tâm pháp. Tiểu huynh đệ nếu có thể hiểu thấu bộ tâm pháp này, tự nhiên sẽ rèn sắt thuận tay. Chúng ta vốn chỉ dùng để chống lại nhiệt độ cao của lửa trong lò, nếu cậu có thể làm cho nó rạng rỡ cũng là một chuyện tốt.”
Lâm Miểu nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng.
Lão Thiết lấy một cuốn sách nhỏ từ trong người ra, nói: “Đây là tâm pháp và những thứ ta tâm đắc; lão phu không thể tự thân dạy cậu được, đành phải trông vào sự chuyên cần rèn luyện của cậu vậy.”
“Sao còn chưa bái tạ đi? Tâm pháp của Thiết thúc là một loại tâm pháp của Đạo gia, do nhiều đời đại sư luyện đan sáng tạo ra, tên là cửu Đỉnh huyền công. Nó vốn do người luyện đan sáng tạo để chống lại nhiệt độ cao của lửa lò, thực sự là đồ quý của Đạo gia, ngươi cần phải giữ gìn cho tốt đó.” Lưu Tú nhắc nhở.
Lâm Miểu càng mừng hơn, vội chạy tới cảm ơn rối rít.
***

Lâm Miểu không có trong phòng; buổi đêm ở Uyển Thành rất náo nhiệt, vì khí trời mát mẻ hơn, lúc này lại là đêm trăng sáng, tự nhiên sẽ có người muốn hưởng thụ cuộc sống về đêm.
Lâm Miểu và Tường Lâm cùng đi thăm dò lầu Túy Nguyệt, một lầu xanh có tiếng trong Uyển Thành. Tuy chẳng cách nào so sánh được với lầu Yến Tử của thành Cức Dương, nhưng cũng là một nơi tốt hiếm có.
Lầu Yến Tử cách Uyển Thành quá xa, nên đám con cháu quan chức quý tộc và con nhà giàu dù sao cũng thích tới đây.
Lâm Miều tuy không lạ gì lầu Túy Nguyệt nhưng trước đây cũng chỉ đến xem chơi, còn hôm nay tâm tư tuyệt nhiên khác hẳn. Do đó, Miểu chẳng thèm để ý địa hình chung quanh lầu mà đi thẳng đến gặp cô nương mới tới Túy Nguyệt, tên là Tiểu u.
Tiểu u quả thực là vưu vật trời sinh, tới lầu Túy Nguyệt chưa đầy mười ngày mà đã làm cho nhiều công tử cậu ấm phải mê mẩn. Ngay cả Lâm Miểu mới gặp cũng thấy hơi máy động trong lòng; điều khó quên nhất chính là đôi mắt biết nói của Tiểu u, chẳng trách sao Khổng Dung lại Lưu luyến nàng.
Nhìn thấy Tiểu u, Lâm Miểu cũng yên tâm nhiều, Miểu có thể khẳng định, trong mấy ngày tới nhất định Khổng Dung sẽ đến đây. Chỉ cần Khổng Dung vừa đến là Miểu có thể thực hiện ngay kế hoạch của mình.
Lâm Miểu tuyệt không ở lại lầu Túy Nguyệt, bởi vì y cần phải thu xếp rất nhiều chuyện. Vừa rồi có tin báo Lý Thông và Lý Dật quả thật đã bắt phủ nha phải thả dân chúng trên đường Thiên Hòa ra; Lâm Miểu còn muốn đi làm vài chuyện.
Nhưng Lâm Miểu và Tường Lâm chưa kịp tách ra thì lão Bao đã tới, còn có A Tứ nữa.
A Tứ có thân hình vô cùng gầy gò nhỏ bé, dáng vẻ bệnh tật, cũng là bạn sống chết với Lâm Miểu ở đường Thiên Hòa.
Lão Bao nhìn thấy Lâm Miểu, nhưng không nói gì, có vẻ trầm mặc dị thường.
A Tứ dường như có chút sợ hãi ánh mắt của Lâm Miểu.
Lâm Miểu không hiểu ra sao cả. Nhìn sắc mặt u ám của lão Bao và A Tứ, y cảm thấy một nỗi bất an vô hình, có một dự cảm cực kỳ không hay nảy sinh trong lòng, rồi lan ra.
“Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?” Lâm Miểu cuối cùng không nhịn nổi sự trầm mặc còn khó chịu hơn cái chết này nữa, muốn phá tan cục diện bế tắc đó, bèn hỏi.
“A Miều, ngươi phải kiềm chế đau thương!” Cuối cùng, lão Bao nặng nề nói ra một câu đầy đau buồn làm Lâm Miểu trợn tròn mắt, há hốc mồm.
“Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?” Lâm Miểu hít một hơi thật sâu, dùng giọng điệu trầm tĩnh chậm rãi nhất để hỏi.
“Tâm Nghi… cô ấy… cô ấy chết rồi!” Cuối cùng A Tứ không nhịn được khóc nấc lên bảo.
“Cái gì…” Lâm Miểu lập tức cảm thấy như bị sét đánh.
Lương Tâm Nghi chết rồi!
Khổng Dung biết Lâm Miểu đã quay về, càng biết rõ Lâm Miểu là người đàn ông của Lương Tâm Nghi, sợ nàng sẽ chạy trốn hoặc Lâm Miểu sẽ đến cứu nàng đi, nên hắn không muốn chờ nữa.
Bị ép vào đường cùng, Lương Tâm Nghi đành chọn cái chết.
Lương Tâm Nghi chết rồi, người trong phủ Đô thống lập tức truyền tin ra ngoài; đó là chuyện phát sinh tối qua.
Trong đầu Lâm Miểu là một mảng trống rỗng, mọi kế hoạch căn bản chưa kịp thực thi mà Lương Tâm Nghi đã vĩnh biệt y.
Không ai biết thi thể Lương Tâm Nghi ở đâu, chỉ có đám thân tín của Khổng Dung biết rõ. Đây không phải là chuyện hay ho gì, nên Khổng Dung liền sai bọn thân tín âm thầm đem thi thể chôn đi.
Trong lòng Tường Lâm cũng là một mảng trống rỗng; nước mắt mỗi người đều bất giác trào ra, may mà bây giờ là buổi tối và đây là một chỗ yên tĩnh.
Đối với Lâm Miểu mà nói, cả thế giới tựa như trong phút chốc mất hết sinh khí, y không biết sống vì điều gì nữa. Khi chưa có được Lương Tâm Nghi, Lâm Miểu đã biết ý nghĩa cuộc sống; đến lúc có Lương Tâm Nghi rồi, Miểu càng hiểu rõ hàm nghĩa của sự sống hơn. Nay đột nhiên Miểu mất đi người yêu nhất trong lòng, cũng giống như mất cả trời đất, mất hết mọi thứ. Lâm Miểu không biết mình còn gì nữa! Giờ đây Miểu mới biết, Lương Tâm Nghi là cả thế giới, là mọi thứ đối với y.
Lương Tâm Nghi chết rồi, Lâm Miểu không cách nào tiếp nhận sự thật này, trời đất như sụp đổ. Miểu ngã xuống không một tiếng động, dường như y không nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của lão Bao, cũng không nghe thấy tiếng gọi lo lắng của A Tứ và Tường Lâm…
Lâm Miểu tỉnh lại thì đã ở trong quán rượu Đại Thông. Trong ánh sáng leo lét của ngọn đèn, Miểu nhìn thấy lão Bao, Tường Lâm, A Tứ và Tiểu Đao Lục với đôi mắt sưng đỏ.
Lâm Miểu biết, Tâm Nghi chết rồi, điều này là thật, nhất định Tiểu Đao Lục đã khóc, kỳ thực Miểu rất muốn khóc nhưng không có nước mắt. Miểu không biết vì sao mình lại ở quán rượu Đại Thông, y nhớ rõ ràng là mình vừa mới rời khỏi lầu Túy Nguyệt, tựa như cứ ngơ ngẩn mãi.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Tường Lâm vô cùng lo lắng hỏi.
Ánh mắt Lâm Miểu có chút thẫn thờ, cử động như có chút khó khăn, nhưng y lại đột ngột ngồi dậy. Miểu làm những người ngồi chung quanh sợ nhảy dựng lên, nhưng điều khiến bọn họ kinh hãi hơn chính là lời Miểu nói ra.
“Ta muốn giết Khổng Dung!”
Mọi người đều ngây ra nhìn Lâm Miểu, ai cũng hoài nghi không biết thần trí của Lâm Miểu lúc này có phải là có vấn đề không.
“Ta muốn giết Khổng Dung!” Lâm Miểu rất bình tĩnh bồi thêm một câu; y bình tĩnh đến mức làm người ta không dám có bất kỳ sự hoài nghi nào, bình tĩnh đến mức làm lòng người ta phát lạnh.
Đám lão Bao và Tiểu Đao Lục đều không nói gì, cảm thấy kinh hãi trước câu nói của Lâm Miểu, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Lâm Miểu không nhìn bốn người bên cạnh mà đứng lên, rẽ lão Bao và Tường Lâm ra, đi nhanh về phía cửa.
“A Miểu, ngươi đi đâu?” Lão Bao định thần trước tiên, đưa tay níu Lâm Miểu lại, vội vàng hỏi.
“Lầu Túy Nguyệt!” Lâm Miểu bình thản đáp.
“Ngươi muốn tìm Khổng Dung?” Tường Lâm cũng hoảng sợ hỏi.
“Đúng vậy!” Giọng nói của Lâm Miểu không có lấy nửa điểm sắc thái tình cảm.
“Ngươi điên rồi! Bên cạnh Khổng Dung có rất nhiều gia tướng, ngươi đi thế này chẳng phải tự chui đầu vào chỗ chết sao?” Tiểu Đao Lục cũng vội nói.
“Dù cả quan binh của toàn thành bảo vệ hắn thì ta cũng phải lấy cái mạng chó đấy!” Giọng Lâm Miểu lạnh lùng kiên quyết, rất có sức thuyết phục làm người ta không thể không tin.
“Ngươi làm sao đấu lại hắn?” A Tứ lo đến nỗi níu chặt tay Lâm Miểu, thật ra y cũng chẳng biết nên nói gì để khuyên Lâm Miểu.
“Buông tay ra, không ai cản được ta đâu!” Lâm Miểu nói không một chút tình cảm.
“Cũng có thể Khổng Dung không ở lầu Túy Nguyệt thì sao?” Tường Lâm thấy ý Lâm Miểu đã quyết, biết khó lòng khuyên can, không nhịn được bèn nhắc nhở.
“Không, tối nay hắn nhất định sẽ tới. Việc phát sinh tối qua sẽ không làm hắn ủ rũ ở trong phủ cả ngày đâu. Vì thế tối nay hắn tuyệt không thể không tới lầu Túy Nguyệt!” Đầu óc Lâm Miểu tựa như vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta kinh hãi.
Đám lão Bao và Tường Lâm không khỏi nhìn nhau; bọn hắn vốn cho rằng Lâm Miểu đã bị nỗi đau khổ lên tận não, nhưng giờ đây xem ra Miểu còn bình tĩnh hơn bất cứ ai trong bọn hắn.
“Nhưng mà… nhưng mà một mình ngươi làm sao địch lại bọn chúng đông người như thế?” Lão Bao lo lắng hỏi thẳng.
“Không có gì không the! Xin mọi người đừng cản ta, nếu còn là huynh đệ thì đừng có ngăn ta hành động!” Lâm Miểu cố chấp nói.
“Vậy bọn ta sẽ đi cùng ngươi!” Tiểu Đao Lục đột nhiên buông tay, lạnh lùng nói một cách thành thật.
“Không, các ngươi không thể đi!” Lâm Miểu cự tuyệt.
“Vì sao? Chẳng lẽ chúng ta không phải là huynh đệ có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu sao?” Tường Lâm cực kỳ tức giận, lạnh lùng hỏi vặn lại Lâm Miểu.
“Phải! Nhưng chuyện này không liên quan tới các ngươi…”
“Ngươi cho rằng Tâm Nghi là của một mình ngươi sao? Ngươi sai rồi! Tâm Nghi là của mọi người chúng ta, là của cả đường Thiên Hòa bọn ta; đây không chỉ là chuyện của ngươi mà còn là chuyện của cả đường Thiên Hòa bọn ta!” Lão Bao cũng nói.
Lâm Miểu không khỏi ngây ra, run rẩy hồi lâu, đoạn nói: “Được! Nhưng các ngươi phải xem tình hình mà làm, tiếp ứng cho ta!”
“Được. Bọn ta biết phải làm thế nào, không ai hiểu làm cách nào để tự bảo vệ mình hơn bọn ta đâu!” Tường Lâm tự tin nói.
Lâm Miểu không nói gì nữa. Miểu nhìn bốn người bên cạnh, rồi bước nhanh ra khỏi quán rượu Đại Thông.
Lầu Túy Nguyệt vẫn rực rỡ ánh đèn, vô cùng náo nhiệt. Thời thế càng loạn, lầu xanh làm ăn càng tốt. Ở thành thị lớn như Uyển Thành này, đám nhà giàu càng cảm thấy bất an hơn ai khác; hình như chỉ có sống xa hoa trụy lạc mới giúp tâm linh trống rỗng của bọn chúng cảm thấy yên ổn, chỉ có đàn bà ôm trong lòng mới giúp bọn chúng tạm quên đi khói lửa loạn lạc.
Tâm trạng Khổng Dung hôm nay cực kỳ không tốt, có thể là chưa lấy lại được tinh thần sau chuyện tang thương tối qua. Bản thân hắn khổ sở hơn một tháng trời, cuối cùng lại mất hứng thế này! Hắn tức Lương Tâm Nghi. Thật ra hắn quả có chút yêu thích cô gái này, nếu không, hắn sẽ tuyệt đối không đợi hơn một tháng như vậy. Lâm Miểu đã quay lại. Vì muốn trọn nghĩa với Miểu mà nàng chọn lấy cái chết. Hắn giận Lương Tâm Nghi nhưng lại có chút tiếc nuối. Người hắn hận nhất là Lâm Miểu, bởi chính người này đã phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Khổng Dung rất muốn làm thịt Lâm Miểu nhưng quan phủ lại không tìm được chút tin tức nào liên quan tới y. Khổng Dung tuyệt không tin người này có thể bay khỏi Uyển Thành. Trực giác bảo với hắn rằng người này nhất định còn trong thành. Vừa rồi hắn còn ở trong phủ Đô thống phát tiết cơn giận, chửi cái đám giá áo túi cơm làm việc quá vô dụng. Nhưng bây giờ tâm trạng hắn đã khá hơn một chút, đó là nhờ Tiểu u.
Đây quả là một vưu vật! Rất nhiều người trong Uyển Thành có ý với cô ta nhưng thân phận con trai Đô thống, Khổng Dung đã áp đảo hầu hết đối thủ. Do đó hắn có thể dễ dàng đưa Tiểu u về phủ của mình mà phong Lưu vui vẻ.
Điều này quả thực làm tâm tình của Khổng Dung vui hơn. Điều đó ít nhất cũng làm hắn thấy rõ lợi thế trời sinh của mình. Hắn đã có thể tạm thời bỏ qua nỗi tiếc nuối mà Lương Tâm Nghi để lại.
Đường vắng teo, đêm đã rất khuya. Đám gia tướng của phủ Đô thống vây quanh hộ tống cỗ xe ngựa của Khổng Dung cực kỳ phô trương. Bọn chúng tuyệt đối không quan tâm đến chuyện làm kinh động dân chúng. Tiếng bánh xe lộc cộc không thể át hẳn tiếng cười đùa của Khổng Dung và Tiểu u từ trong xe vọng ra.
Khổng Dung rất kiểu cách, ra vào đều tiền hô hậu ủng, gia tướng cả một đoàn lớn, cũng có thể do sự bất an của Uyển Thành. Gần đây xuất hiện những sát thủ như Đỗ Mậu, Lãnh Diện và Tàn Huyết đã làm nhiều kẻ không dám phô trương như trước nữa, vì ai cũng sợ người chết tiếp theo sẽ là mình.
Khổng Dung thì chẳng sợ gì hết. Nhưng Đô thống đại nhân Khổng Sâm lại không dám để đứa con trai bảo bối mạo hiểm. Nên biết Khổng Sâm chỉ có một đứa con trai là Khổng Dung, bởi vậy hắn đã quen thói kiêu căng chẳng coi ai ra gì, nên mỗi lần Khổng Dung ra ngoài tất phải có tám gia tướng bảo vệ.
Quãng đường từ phủ Đô thống đến lầu Tuý Nguyệt không gần cũng không xa, đi qua ba con đường, rẽ bốn khúc ngoặt là tới. Đoạn đường này Khổng Dung đã đi cả ngàn vạn lần, dù có nhắm mắt cũng về phủ được; thế nên việc cha hắn sai nhiều người theo bảo vệ như thế làm hắn cảm thấy không thích.
Thật ra không chỉ mình Khổng Dung nghĩ vậy, kể cả đám gia tướng cũng nghĩ y như thế. Thử hỏi có ai dám động thổ trên đầu thái tuế[2[ không? Huống chi Khổng Dung tuyệt không phải là kẻ hèn, vì đã được mấy vị sư phụ chỉ điểm kỹ càng.
Xe ngựa đang rẽ qua khúc ngoặt. Tuy Khổng Dung đang đê mê trong sự ôn nhu say người của mỹ nhân nhưng hắn vẫn nhận thức rất rõ ràng. Giờ đây hắn cảm thấy tuy Tiểu U có thân thể mê người nhưng đem so với Lương Tâm Nghi lại kém hơn nhiều. Đó là sự thua kém về khí chất bên trong. Nhớ tới Lương Tâm Nghi, hắn lại có chút sợ phải về phủ, do đó trong lòng hắn âm thầm tính toán quãng đường về phủ. Chỉ cần rẽ qua chỗ ngoặt này thì chỉ còn lại một ngã rẽ và hai con đường nữa. Hắn không khỏi cảm thấy hổ thẹn. Với thân phận, địa vị và tài hoa của hắn, mà không giành được tình yêu của Lương Tâm Nghi…
“Uỳnh…” Lúc Khổng Dung vẫn trầm tư chưa tỉnh thì bỗng cảm thấy xe chấn động điên cuồng, nóc xe sập xuống thành một đống gỗ vụn.
“Không hay…” Trong lòng Khổng Dung xẹt lên một ý nghĩ nhanh như lửa điện, kéo Tiểu u lắc người nhảy ra ngoài. Chiếc xe đã hoàn toàn vỡ nát, đó là vì một tảng đá lớn như cối xay từ trên trời rơi xuống.
“Chiu…” Khổng Dung vừa nhảy ra khỏi xe liền cảm thấy gió lạnh ập đến. Hắn chẳng có lấy một cơ hội để thở.
“Phập… A…” Khổng Dung chỉ cảm thấy bả vai nhói lên đau đớn, còn Tiểu u trong lòng hắn lại phát ra một tiếng kêu thảm. Đến khi phát hiện ra chuyện gì thì Tiểu u đã tắt thở. Đó là một mũi tên dài tám tâc.
Thảm hơn là không chỉ có Tiểu u mà tám gia tướng của hắn cũng đã có bốn người trúng tên ngã xuống, bốn người còn lại đang gào rống giận dữ nhảy lên nóc nhà hai bên đường.
Sát thủ chính là những kẻ phục kích trên nóc nhà hai bên đường. Đêm tối đen, mái ngói tối đen, căn bản khó mà phát hiện được đám địch nhân ẩn nấp giống như những bóng ma ấy.
“Khổng Dung, nạp mạng đi!” Trong tiếng quát giận dữ, một bóng người như chim ưng tung cánh từ trên nóc nhà nhảy phóc xuống.
Trong lòng Khổng Dung ngùn ngụt sát khí. Người đẹp như hoa như ngọc mới rồi còn quấn quýt với mình, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã biến thành cái xác không hồn, hỏi sao hắn không giận dữ? Hỏi sao sát khí của hắn không điên cuồng dâng lên? Nhưng Khổng Dung cũng bị một khắc suýt chết làm cho kinh hãi. Nếu không phải hắn né nhanh hoặc không có Tiểu u, chỉ sợ giờ đây kẻ chết là hắn rồi. Bả vai của hắn cũng bị mũi tên khoét đi một miếng thịt, cũng chính mũi tên cực kỳ chuẩn xác này đã găm vào yết hầu của Tiểu u, đoạt mất tính mạng của cô ta.
“Chiu… chiu…” Thân hình bốn gia tướng của phủ Đô thống vừa bay lên lập tức đón loạt tên thứ hai.
Khổng Dung trong chớp mắt đang hoảng hốt, nghe thấy tiếng quát giận dữ đó, cũng cảm thấy sát khí mãnh liệt từ phía trên ép xuống, căn bản không đế cho hắn nghĩ nhiều. Hắn buông Tiếu u ra, hai chân đạp lên càng xe, nhanh chóng nhảy tránh.
Phản ứng của Khổng Dung quả thật rất nhanh, vì chỉ cách một chút xíu thôi, chiếc càng xe chỗ hắn đứng liền hóa thành hai khúc gỗ.
Trong khi mấy khúc gỗ bay tán loạn, Khổng Dung chỉ thấy một bóng đen ập đến trước mặt, nhanh đến mức hắn không có thời gian để hồi khí.
“Bảo vệ công tử!” Bốn gia tướng còn lại hoảng sợ từ trên không hạ xuống. Hai tên tránh được tên bắn trong gang tấc, hai tên kia bị thương rơi xuống. Giờ đây bọn chúng mới hối hận mình đã quá tự đại. Nếu không phải vì quá tự đại, căn bản không thể xảy ra tình huống như thế này. Với bản lĩnh của chúng, muốn tránh mấy mũi tên đoạt mạng này tuyệt không phải chuyện quá khó; nhưng sự an nhàn thường ngày đã làm bọn chúng mất đi sự cảnh giác vốn có.
“Keng…” Khổng Dung cực kỳ nhanh, rút kiếm ra, vô cùng chuẩn xác chặn lấy bóng đen ập tới trước mặt minh. Nhưng khi giao kích, kiếm trong tay hắn tựa như muốn bay khỏi tay. Lực đạo của đối phương rất mạnh mẽ, hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
“Lâm Miểu!” Khổng Dung kêu lên kinh hãi. Giờ đây hắn mới nhìn rõ mặt mũi đối phương, lại là đại oan gia Lâm Miểu của hắn. Binh khí trong tay Lâm Miểu càng làm hắn kinh hãi. Đó là một thiết chùy lớn, đầu chùy to như đầu một đứa trẻ, chẳng trách lực đạo trầm trọng đến thế.
Khổng Dung bị một chùy của Lâm Miểu chấn ngã lăn lông lốc, ép hắn sát vào bức tường ở ven đường đằng sau.
“Khổng Dung, hôm nay là ngày chết của ngươi!” Lâm Miểu không có bất kỳ chiêu thức dư thừa nào, vung cây chùy lớn điên cuồng đập tới với phương thức cuồng dại nhất.
Khổng Dung phát hiện trong bóng đêm là đôi mắt của Lâm Miểu lấp lóe những tia u ám, giống như thần chết trong đêm đen. Khí thế mạnh mẽ đó khiến lòng hắn lạnh đi, có cảm giác khó thở. Đột nhiên hắn như quên hết võ công của mình, hoàn toàn khiếp sợ trước khí thế một đi không trở lại của Lâm Miểu.
“Công tử!” Đám gia tướng của phủ Đô thống kinh hãi kêu lớn, bay ào tới.
Khổng Dung nhờ có tiếng gọi này mà lập tức hồi tỉnh, cuống quýt đưa kiếm lên đỡ.
“Keng… Uỳnh…” Kiếm của Khổng Dung bị đập cong như một cây cung sắt. Lực đánh mạnh mẽ làm cho hắn đập lưng xuyên qua vách tường.
Khổng Dung quả thật nắm bắt tình hình rất nhanh. Nếu không phải hắn mượn lực tông xuyên qua tường chỉ sợ lúc này đã là một đống xương vụn dưới cây thiết chùy. Nhưng hắn không hoàn toàn tránh được hết uy lực của một chùy này; hầu như toàn bộ xương ngón tay của hắn gãy nát, cánh tay thiếu chút nữa thì rời ra, hổ khẩu rướm máu.
Lâm Miểu cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ Khổng Dung lại giảo hoạt đến thế, lại nhờ bức tường để trốn. Nhưng hôm nay Miểu đã quyết giết Khổng Dung, tuyệt không cho hắn thoát khỏi tai kiếp này.
“A Miểu, cẩn thận đằng sau!” Lão Bao kinh hãi gọi.
Không cần lão Bao nhắc nhở, Lâm Miểu cũng đã cảm giác được hai luồng gió mạnh sắc bén tập kích sau lưng mình. Có điều Lâm Miểu đã không màng đến chuyện sống chết của bản thân, thậm chí ngay cả động tác tự bảo vệ cũng không có, nhanh chóng xuyên qua lỗ trên tường xông vào, lập tức vung chùy lên. Trực giác báo cho Miểu biết vị trí của Khổng Dung.
“Roạt… roạt…” Hai lưỡi kiếm vạch nên hai đường máu dài trên lưng Lâm Miểu, nhưng vì thân hình của Lâm Miểu nhanh chóng ập vào trong nhà nên hai lưỡi kiếm không thể có được kết quả khá hơn.
Lâm Miểu không quay người để đỡ hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người, sự thật, chỉ cần Lâm Miểu quay người đỡ, hai thanh kiếm này căn bản không thể làm Miểu bị thương, nhưng như thế sẽ cho Khổng Dung cơ hội nghỉ ngơi. Vì vậy Lâm Miểu bỏ không đỡ. Miểu thà chịu bị thương chứ không cho Khổng Dung bất kỳ cơ hội nào, dù phải cùng chết với hắn cũng được.
Khổng Dung sợ chết khiếp. Lâm Miểu không hề nhường lấy một bước. Ngay cả cơ hội hít thở hắn cũng không có. Cây chùy lớn của Lâm Miểu lại đập tới. Lúc này hắn tay không tấc sắt, cho dù có binh khí cũng khó mà chống đỡ được thần lực trời sinh của Lâm Miểu, huống chi giờ đây hổ khẩu của hắn đã liệt, hai tay tê rần.
“Uỳnh…” Khổng Dung lăn người, song cước đá ngược trở lại.
Lâm Miểu kêu lên đau đớn. Trong bóng tối Miểu không nhìn thấy cước của Khổng Dung công tới, bị đá lệch sang hai bước, cây chùy lớn đập lên mặt đất. Nhưng rất may xương ngón chân của Khổng Dung đã bị cây chùy lớn đập nát nên lực đạo của cú đá không trầm trọng lắm, chưa làm Miểu bị thương.
Khổng Dung thoát chết, nhanh chóng xông vào trong nhà. Lúc này người trong nhà đã tỉnh giấc từ lâu, trẻ con khóc òa, người lớn hét lên rồi không còn tiếng động nào nữa, hiển nhiên là người lớn đã bịt miệng trẻ con lại.
Lâm Miểu giận dữ, đang muốn đuổi theo Khổng Dung thì hai gia tướng của phủ Đô thống đã đuổi tới.
Lâm Miểu bất đắc dĩ phải trở tay vung chùy đập mạnh.
“Keng…” Hai tên đó đột ngột vào nhà, vốn không nhìn rõ tình trạng bên trong, đâu có ngờ cây chùy cứng của Lâm Miều lại mạnh như thế nên cả hai đứa bị đánh văng ra, đập vào tường, tâm trạng vô cùng hoảng sợ.
Lúc này mắt Lâm Miểu cũng đã thích ứng với bóng tối, thấy bóng Khổng Dung đang chạy về phía một cánh cửa nhỏ, không nhịn được quát lớn: “Khổng Dung, chết đi!”
Khổng Dung nghe tiếng quát của Lâm Miểu, không khỏi sợ nhảy dựng lên. Hắn cả kinh cảm thấy ngực đau nhói, một thứ sắc bén đâm vào trong thân thể, một cảm giác khó nói cùng một trận tê rần nhanh chóng từ trước ngực truyền vào lục phủ ngũ tạng. Tới lúc này hắn mới kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Lâm Miểu không đuổi theo nữa, vung chùy đập về phía hai tên gia tướng, luồng khí vô cùng mạnh mẽ làm người ta thiếu chút nữa thì nghẹt thở.
Hai tên gia tướng kia cũng không dám đón đỡ chiêu này của Lâm Miểu, đành vội tránh ra. Bọn chúng vừa mới “thưởng thức” sự lợi hại của cây chùy nặng trong tay Lâm Miểu, tất nhiên hiểu rõ không nên lấy cứng chọi cứng với kẻ địch này.
“Uỳnh…” Hai tên gia tướng tránh ra, cây chùy lớn của Lâm Miểu liền tạo nên một lỗ lớn trên tường. Cả người lẫn chùy xông ra khỏi nhà, chạy lên đường lớn.
“Công tử!” Hai tên gia tướng kia không biết Khổng Dung rốt ruộc ra sao, nào còn tâm trạng đuổi theo Lâm Miểu? Chúng liền chạy tới chỗ Khổng Dung.
Lúc này Lâm Miểu mới cảm thấy trên lưng đau đớn kịch liệt.
“A Miểu, đi mau, quan binh tới rồi!” Bọn lão Bao và Tường Lâm nhanh chóng nhảy từ trên nóc nhà xuống, cướp mấy con ngựa của phủ Đô thống, chụp lấy Lâm Miểu, phóng vào trong hẻm.
Bọn lão Bao vừa mới tiến vào trong hẻm thì nơi góc đường đã sáng lên ánh đuốc của quan binh.
Đám gia tướng bị thương của phủ Đô thống đành phải trơ mắt nhìn hung thủ chạy xa. Bọn chúng vốn chẳng còn sức lực để đuổi theo.
“Mau đuổi theo! Bọn chúng từ đây chạy mất!”
Bọn Lâm Miểu sớm đã chuẩn bị hành trang sẵn sàng, giữa đường bỏ ngựa lại, nhanh chóng âm thầm tiến về phía miếu Xi VƯU. Lúc bọn Lâm Miểu sắp tới được miếu thì quan binh toàn thành đã được điều động hết, hầu như toàn bộ mọi giao lộ đều bị phong tỏa.
Thương thế của Lâm Miểu rất nặng, mất máu cực nhiều, dù lão Bao đã đắp thuốc cho nhưng trên đường chạy trốn lại làm máu tươi ứa ra. Bọn y biết, không bao lâu nữa quan binh sẽ lần theo vết máu tìm đến đây, vì thế bọn y phải rời Uyển Thành với tốc độ nhanh nhất, nếu không chỉ còn đường chết.
Bọn Lâm Miểu tránh được mấy tốp quan binh tuần tra trên đường thì nghe tiếng vó ngựa vang lên cách đó không xa.
“Không xong, chúng đuổi tới rồi!” Lão Bao vô cùng lo lắng kêu.
“Đe ta đánh lạc hướng chúng!” A Tứ kiên quyết nói.
“Không được, ở đây cách miếu Xi Vưu không xa, chúng ta hoàn toàn có thể xông qua!” Lâm Miểu chụp lấy A Tứ, trầm giọng bảo.
“Vậy thì đi nhanh!” Tường Lâm không nói nhiều, vung đao dẫn đầu xông ra khỏi con hẻm.
“Bọn chúng ở đằng kia, mau đuổi theo!” Bốn người vừa ra khỏi hẻm lập tức bị quan binh phát hiện, đều quay đầu đuổi theo bọn y.
Bọn Lâm Miểu đã không quản đến nhiều chuyện như thế, nhanh chóng chạy về phía miếu Xi Vưu…
Nhưng rất nhanh…
“Các ngươi chạy không nổi đâu, mau đưa tay chịu trói đi!”
Bọn Lâm Miểu đột ngột dừng chân. Tuyệt không phải vì bọn y không muốn đi mà là không thể đi được nữa, bởi vì… đường đã bị chặn.
“Hí í í…” Chiến mã hí nhỏ. Lâm Miểu ngoảnh đầu nhìn quan binh đang mau chóng đuổi tới gần, lại hung dữ trừng mắt nhìn mười mấy tên quân Đô kỵ ở ngoài mười trượng phía trước, đột ngột rống lớn: “Giết!”
Lâm Miểu bước nhanh lên trước, bỗng như hoàn toàn biến thành một người khác.
Đám quân Đô kỵ kia bị dọa nhảy dựng lên, nhưng rồi cười lạnh nói: “Muốn chết hả? Giết cho ta!” Vừa nói vừa thúc ngựa lên đón Lâm Miểu đang xông tới.
Mấy người bọn A Tứ thấy Lâm Miểu không quan tâm tới mọi thứ như thế nên cũng ào tới. Bởi vì bọn y biết dù không chết trận thì cũng bị xử tử. Điều đó đã thúc đẩy bọn y quyết tâm liều chết chiến đấu.
“Keng…” Cây chùy lớn của Lâm Miểu nhanh chóng đón lấy cây trường kích quét tới.
Chấn động mạnh làm người ngồi trên ngựa bị một lực mạnh mẽ hất văng xuống.
“Phịch… A… Hí í í…” Ngựa hí, người rên, liền đó là tiếng vật nặng rơi xuống. Nơi nào cây thiết chùy lớn của Lâm Miểu đi qua đều như gỗ mục cành khô. Thương gãy, người chết, ngựa đi đời…
Không ai có thể tưởng tượng Lâm Miểu điên cuồng mà lại có uy thế như vậy. Ke cả những người quen thuộc với Lâm Miểu như lão Bao, Tường Lâm cũng ngây ngốc, hầu như không dám tin vào mắt mình. Dù ngày trước Lâm Miểu cũng rất lợi hại nhưng đó chỉ là trò Lưu manh đánh nhau, không ngờ chỉ sau nửa năm không gặp Lâm Miểu đã có thêm một loại khí thế khó đặt tên.
Lúc giết Khổng Dung, họ chưa có cảm giác ấy nhưng giờ đây, khi Lâm Miều chém giết quân Đô kỵ, họ thấy vô cùng kinh hoàng.
“Giết…” Tay trái Lâm Miều đột nhiên xuất hiện một thanh đao đầu bằng, cây chùy lớn ở tay phải vẫn không ngừng đánh ra. Lâm Miểu không lùi lấy một bước.
Lâm Miểu mỗi bước đều tiến về phía trước, mỗi bước đều giống như giẫm đạp lên lòng người, chứa đựng sự chấn động vô bờ. Đó tuyệt không giống một người đang xông vào chỗ chết, ngược lại tựa như một vị thần chiến tranh bất tử!
Lúc Lâm Miểu tiến lên được tám trượng thì đã có bốn ngựa tám người ngã trước mặt y. Trên thân Miểu cũng có thêm hơn chục vết thương nhưng y dường như không cảm thấy.
“Các ngươi mau đi đi!” Lâm Miểu rống nhỏ giống như một con sư tử bị thương.
Bọn lão Bao hơi ngẩn người nhưng lập tức tỉnh ngay. Bọn y biết rõ nếu lúc này không đi, đến khi truy binh tụ hội thì dù có chắp cánh cũng không cách nào chạy thoát.
“Lên ngựa!” Tường Lâm túm một con ngựa đã mất chủ, quát lên.
Lão Bao và Tiểu Đao Lục lập tức hiểu ý Tường Lâm. cả bốn người nhanh chóng lên ngựa, đuổi theo phía sau Lâm Miểu đang xông lên giết đám Đô kỵ cản đường.
Lâm Miểu giống như một con mãnh hổ mất hết lý trí, gặp người giết người, gặp ngựa giết ngựa, tay trái đao tay phải chùy, không thèm để ý đòn tấn công của địch nhân, cứ thế mà giết làm đám quân Đô kỵ cản đưởng lạnh gáy! Thêm vào đó Lâm Miểu toàn thân đầy máu, không biết là máu của kẻ địch hay của y, trong ánh lửa trông thật dữ tợn và đáng sợ.
Lâm Miểu tuyệt không phải không cảm thấy đau đớn nhưng y đã không màng tới sống chết từ lâu. Lương Tâm Nghi đã chết. Khổng Dung cũng chết chắc rồi. Lâm Miểu cảm thấy trên đời này chẳng còn gì đáng để Lưu luyến. Vĩ mấy người bọn lão Bao, y chết thì có gì hối hận chứ? Do đó y tuyệt không sợ chết.
“Kẻ nào cản ta là chết!” Thân hình Lâm Miểu lại xông về phía bốn tên quân Đô kỵ phía trước giống như con dơi tung cánh. Gió phát ra từ cây chùy tạo nên một tiếng rít sắc bén. Người chưa tới mà đã làm mấy con chiến mã kinh hãi khẽ hí lên.
“Phịch…” Một tên Đô kỵ cùng với ngựa ngã lăn ra. Lâm Miểu vặn người, chặt đứt chân trước một con chiến mã.
“Phập… phập…” Tuy Lâm Miểu liên tiếp hạ được hai tên địch nhưng cũng bị hai cây trường kích đâm trúng.
“Chết đi!” Lão Bao và Tường Lâm tới kịp thời, trường thương phóng ra.
“A… a…” Khi hai tên Đô kỵ đâm trúng Lâm Miều, trong lòng cả mừng, nhưng chưa kịp đắc ý thì đã bị hai cây trường thương bay tới hất khỏi lưng ngựa.
Lâm Miểu cũng thét lên một tiếng thảm thiết, ngã lùi ra sau hai bước.
“A Miểu, lên ngựa đi!” A Tứ và Tiểu Đao Lục trong lòng đau đớn, vội vàng giục.
“Không, các ngươi mau đi đi! Ta chặn truy binh!” Lâm Miểu gạt tay Tiểu Đao Lục và A Tứ ra. Miểu không tiến lên mà lùi lại, xông ra nghênh đón quan binh đang đuổi tới.
Hơn mươi tên Đô kỵ chặn đường đã bị hạ mất mười hai tên, những tên còn lại đều lạnh cả người, nào có tâm tư ham chiến? Dĩ nhiên chúng đã giật ngựa quay đầu về phía sau bỏ chạy.
Tiểu Đao Lục và A Tứ bị Lâm Miểu gạt ra, đều ngẩn người, không nhịn được vội gọi: “A Miểu…”
“Mau, kéo gã lại!” Lão Bao và Tường Lâm cũng khẩn trương, kinh hãi kêu lên, giật ngựa quay đầu đuổi theo Lâm Miểu.

1.Tiệm Đồng Nhân – ND

2.Thành ngữ “động thổ trên đầu thái tuế”chỉ việc xúc phạm người có quyền thế lớn – ND