Chương 1: Vó ngựa xéo hoàng thành

Bá Hán - Tập 1 - Thần Trong Võ Lâm

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Giết, giết, giết… ”

Một vạn cấm quân nhất tề rút đao kiếm cắm trên đất đưa lên cao hô lớn, tựa như biển cả ầm ào vang khắp trời đất, át cả tiếng sấm sét, âm thanh giống như tòa tháp sụp đổ. Mọi người không hề sợ hãi xông về phía con đường lớn, cũng chẳng quan tâm tới xương thịt, máu me và vũ khí hư gãy rải khắp mặt đất dày cả mấy thước.

Mồng chín tháng chín là ngày ước hẹn chết chóc mà lần trước Lưu Chính tuyên bố, do đó mọi người trong thiên hạ đều biết hôm nay Lưu Chính sẽ lại công phá Hoàng thành.
Lưu Chính đã từng bảo nếu Vương Mãng cứ co đầu rụt cổ không ra thì ông ta nhất định sẽ giết sạch chín họ của Vương Mãng rồi lập vua mới. Do đó Vương Mãng không thể không liều lĩnh một phen.
Vương Mãng hiểu rõ sự cao ngạo của Lưu Chính, vì thế y bố trí mười vạn đại quân ở bên ngoài hào. Y hầu như có thể khẳng định Lưu Chính sẽ giục ngựa xông thẳng vào lớp hào bảo vệ thành, đi qua cửa Thanh Minh để vào Hoàng thành.
Lưu Chính là Hoàng đế Võ lâm. Bậc đế Vương đi vào Hoàng thành sẽ không đi cửa ngách, cho dù cửa chính có thiên quân vạn mã cũng tuyệt không nhíu mày, đó là uy phong của Hoàng đế.
Gan bàn tay của Vương Mãng đang rịn mồ hôi. Không một ai tin mười vạn quân của đô thành có thể chặn được bước chân Lưu Chính, cũng không ai tin có nơi nào trong thiên hạ mà Lưu Chính không thể đặt chân tới được. Lúc này, tuy Vương Mãng đang ngồi trên ngai rồng ở cung Vị Ương, nhưng chung quanh y chỉ là một khu đổ nát được dọn dẹp sạch sẽ, bốn phía trống vắng đến đáng sợ.
Vương Mãng nghĩ rất nhiều, nhắm mắt lại, những gì đã trải qua mấy chục năm nay hiện lên trong đầu như dòng nước chảy. Y không phải chỉ gặp Lưu Chính mới một lần, mà cũng đã từng có giao tình với Lưu Chính, nhưng tất cả đều đã là quá khứ.
Tiếng bước chân gấp rút cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Mãng, y chậm rãi mở mắt ra; Vương Hưng có phần nhếch nhác lao vào đại điện.
“Bẩm báo, Lưu Chính đã đập tan quân đô thành, phá cửa Thanh Minh vào thành Trường An! Hắn đã tới cung Trường Lạc!” Giọng nói của Vương Hưng rất gấp gáp.
Thân thể Vương Mãng run rẩy, tốc độ của Lưu Chính còn nhanh hơn y tưởng tượng.
“Bọn chúng có mấy người?” Vương Mãng hít một hơi hỏi.
“Tổng cộng sáu người, Lưu Chính cùng với năm phó tướng!” Vương Hưng đáp, sắc mặt có chút khó coi.
Vương Mãng hít một hơi lạnh, lần này Lưu Chính mang theo năm phó tướng, xem ra quả thật là chuẩn bị kết thúc mọi thứ.
“Tiếp tục thám thính rồi báo cáo!” Vương Mãng trầm giọng ra lệnh.
***

Bên ngoài cung Trường Lạc.
Ai Chương và Bình Yến sóng đôi trên ngựa, sau lưng là một vạn cấm quân.
Yên lặng! Xơ xác tiêu điều! Chỉ có gió thu cuốn bay đám lá trên quảng trường rộng lớn và con đường im lặng đầy chết chóc, vài con quạ xám thỉnh thoảng sà xuống kiếm mồi rồi nhanh chóng bay đi vì sợ hãi.
Mây đen sà xuống rất thấp, từ xa cuộn lên mãnh liệt như nước thủy triều sông Tiền Đường tiến tới nội thành Trường An, áp sát cung Trường Lạc, ẩn hiện sấm chớp lập lòe.
Bình Yến và Ai Chương nhìn nhau, cùng thấy trong mắt người kia chỉ có sự căng thẳng, cùng lúc cả hai nắm chặt mười ngón tay thành nắm đấm.
Bọn hắn đều cảm thấy gan bàn tay rịn mồ hôi. Khi bọn hắn giúp Vương Mãng đoạt giang sơn lên ngôi báu không có cảm giác như thế này. Lúc Vương Mãng phong bọn hắn làm đại thần phụ trách chính sự, cấp cho vinh hoa phú quý cũng không có cảm giác này. Nhưng hôm nay, người mà bọn hắn phải đối diện chính là một Hoàng đế khác ngoài Vương Mãng, đó là Lưu Chính.
Một vạn cấm quân phân ra mười đội xếp thành hình bán nguyệt bao bọc Bình Yến và Ai Chương vào giữa, ánh mắt của mười thống lĩnh cấm quân đều nhìn về cuối con đường lớn.
Ở đó vẫn chẳng có gì, trống trơn vài chiếc lá rụng đang xoay tròn, thế nhưng gió thổi trên đường phảng phất như mang theo sương giá làm đáy lòng người ta cảm thấy lạnh ngắt.
“Đoàng…” Đột nhiên có một phát pháo hoa sáng rực nổ trên bầu trời bên ngoài thành Trường An.
Ai Chương và Bình Yến không nhịn được, thân thể run lên, cái gì tới cuối cùng cũng tới, mười vạn quân đô thành do Vương Thuấn thống lĩnh cũng không thể ngăn được bước chân của Lưu Chính.
“Xoẻng…” Một âm thanh như rồng gào vang lên, đao của một vạn cấm quân đồng thời rút ra khỏi vỏ, giống như chỉ có một tiếng động, đều tăm tắp đến mức làm người ta khiếp đảm.
Sát khí lập tức từ từ lan ra khắp nơi, mỗi tấc không gian của cung Trường Lạc đều tràn đầy hơi chết chóc làm người ta khó thở! Mây đen trên trời như sôi lên sùng sục, vài tia lửa điện vạch ngang bầu trời phía trên cung Trường Lạc làm không trung càng thêm tối tăm và âm u.
Ai Chương cùng Bình Yến cười khổ trong lòng. Mười vạn quân đô thành của Vương Thuấn cũng không ngăn được bước chân của Lưu Chính, chỉ mỗi bọn họ và vẻn vẹn một vạn cấm quân này thì có thể ngăn bước tiến của Lưu Chính không? Nếu người nào có thể nói cho bọn họ một đáp án chắc chắn, bọn họ nhất định sẽ đem toàn bộ vinh hoa phú quý tặng cho người đó.
Vào lúc này, bọn họ quả thực hy vọng có thể tìm “Thiên Cơ Thần Toán” Đông Phương Vịnh bói một quẻ, hỏi xem lành dữ thế nào. Tuy nhiên, Thiên Cơ Thần Toán tuyệt đối sẽ không bói cho bọn họ, điều này trong lòng Ai Chương và Bình Yến đều rõ. Còn Cơ Mạc Nhiên cũng là thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, nếu không thì bọn họ đã chẳng phải căng thẳng như thế này. Cơ Mạc Nhiên cũng giống như Đông Phương Vịnh, chưa từng bói sai bao giờ, chỉ đáng tiếc cả tháng nay Ai Chương và Bình Yến hết sức tìm kiếm cũng không tìm ra ai trong hai người đó. Thế nên bọn họ đành phải thấp thỏm dẫn cấm quân ra ứng chiến.
Cấm quân có mười vạn nhưng lúc Lưu Chính tấn công Hoàng thành lần thứ sáu đã tổn thất mất một phần tư, vì thế Ai Chương và Bình Yến chỉ có thể dẫn một vạn cấm quân đi đối địch.
Từ trước đến nay cấm quân là binh chủng tốt nhất, cũng được đãi ngộ cao nhất, tiêu chuẩn cao đến mức rất nhiều người mong muốn được gia nhập. Nhưng trong vòng mười tháng trở lại đây, không có ai bằng lòng gia nhập. Tuy cũng có một số người bị cưỡng ép gia nhập đội ngũ cấm quân, nhưng không thể khôi phục khí thế như xưa.
Mỗi lần Lưu Chính tấn công Hoàng thành đều xác chất thành núi, máu chảy thành sông, trong đó nhiều nhất là quân đô thành và cấm vệ quân. Lưu Chính không tìm được Vương Mãng thì những người này liền trở thành kẻ thế mạng.
Không ai muốn đối diện với Lưu Chính vì không ai muốn chết, do đó không có người nào bằng lòng gia nhập cấm quân và quân đô thành.
Trong mắt những người này, Lưu Chính không phải là người mà là thần, một vị thần bất khả chiến bại!
Mây dày đặc càng lúc càng sà xuống thấp, tiếng vó ngựa phá tan sự im lặng chết chóc của con đường lớn, từ xa tiến lại gần.
Lòng Ai Chương và Bình Yến nặng như chì, phảng phất cảm thấy một cơn ớn lạnh từ không trung ập tới, bao trùm mỗi tấc không gian.
“Hí í í…” Chiến mã của Ai Chương và Bình Yến hí lên khe khẽ, gõ móng không yên. Ngựa của mười đại thống lĩnh cấm quân cũng hí khẽ đồng loạt một cách bất ổn.
Ai Chương khua tay, mười đội cấm quân nhanh chóng tản ra. Từ trong cửa cung Trường Lạc vốn đã bị tàn phá, trăm chiếc xe bắn tên hết tốc lực lao ra, xếp hàng ngang phía trước chiến mã của Ai Chương và Bình Yến. Tên đã được lắp sẵn sàng, ngắm chuẩn về đầu kia con đường.
Cấm quân cắm đao kiếm sang một bên, cầm lấy cung dài nỏ cứng, dùng tốc độ cực nhanh giương dây, lắp tên, thể hiện sự huấn luyện nhuần nhuyễn.
Tên gần như phong tỏa khắp không gian, Ai Chương tự tin dù là một con ruồi cũng không thể bay qua cung Trường Lạc.
Đương nhiên Lưu Chính không phải là ruồi mà là Hoàng đế Võ lâm!
Một vạn cấm quân, trăm chiếc xe bắn tên, trên không dường như toàn là tên. Từ phía con đường lớn nhìn lại giống như tầng tầng lớp lớp tường dày, đen đặc cả hai trăm trượng vuông bên ngoài cung Trường Lạc.
Trên mỗi mái ngói bên con đường lớn và trên bờ tường phía ngoài cung Trường Lạc cũng có vô số lính bắn tên, chen chúc dưới bầu trời tối sầm.
Chính vì đông nghịt nên làm cho sát khí đậm đặc đến mức khiến người ta khó thở.
Tâm trạng mỗi người đều cực kỳ khẩn trương, tay của Ai Chương và Bình Yến bất giác đặt lên hông, nắm lấy chuôi kiếm. Bọn hắn cảm thấy mát mát: gan bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi.
Tiếng vó ngựa vẫn vang rền, dường như đã trôi qua mấy thế kỷ. Mỗi một tiếng vang lên, trong lòng từng cấm quân giống như có những vó ngựa giày xéo bất tận.
Trên con đường lớn, gió nổi khiến cát bụi bay mù mịt, làm cho không khí tuy ảm đạm nhưng vốn đang trong sạch trở nên bụi bặm.
Ai Chương run sợ phát hiện trong đám mây đen bay thấp trên trời chiếu xuống một tia ánh sáng, giống như mũi đao nhanh chóng rẽ mây đen thành một mảng sáng sủa, để một luồng ánh sáng từ trong mây đen lao vụt xuống con đường lớn.
Hai bên luồng ánh sáng, chớp lóe trở nên mãnh liệt hơn, giống như ngàn vạn con rắn bạc từ trên trời lao xuống, cuộn vào nhau giữa không trung, hóa thành những quả cầu ánh sáng rơi xuống cuối đường, rồi nổ bùng hất lên một lớp khói bụi.
Khói bụi ảm đạm, giữa những tia lửa cuộn vào nhau, tiếng vó ngựa bỗng nhiên xuất hiện trong thế giới mơ màng hỗn độn đó. Bóng người càng lúc càng gần, tiếng vó ngựa càng ngày càng rõ. Ngoài lớp khói bụi cùng lá rơi, còn có ngói vụn bị gió cuốn lên thành một cơn lốc dị dạng trên con đường lớn.
Là sáu kỵ sỹ! Chỉ có sáu kỵ sỹ!
Trong mắt Ai Chương và Bình Yến lóe lên một tia sáng, bọn hắn nhìn rõ số người trong cơn lốc đang cuồn cuộn đó. Chúng cũng biết cái gì tới cuối cùng cũng đã tới, chỉ có điều là khác với dự liệu của bọn hắn mà thôi, giống như một giấc mộng mê loạn hỗn độn nhưng trói chặt lấy tâm tư mỗi người.
Một vạn cấm quân ai ai cũng sắc mặt trắng bệch giống như vừa bị phủ lên một màn sương, sát khí giống như cái lạnh cuối thu thâm nhập vào lòng mỗi người, sau đó hóa thành sự sợ hãi lan ra khắp toàn thân.
“Chiu chiu…” Lính bắn tên đứng trên mái nhà hai bên đường cuối cùng không cách nào chịu nổi sát khí đáng sợ đó, buông dây nhả tên trong tay.
Tên bay như mưa rơi dày đặc không gian, chen chúc bay vào cơn lốc ảm đạm kia. Nhưng những mũi tên tiến vào trong cơn lốc liền hóa ngay thành bụi phấn, rồi cùng với lá rơi, ngói vụn xoay tròn làm cơn lốc mờ mịt kia càng thêm hỗn độn.
“Giết!” Ai Chương vung cao tay quát, hắn cũng không chịu nổi sát khí càng lúc càng điên cuồng; áp lực càng đến gần càng nặng, do vậy hắn cũng không muốn đứng yên nữa.
“Chiu chiu…” Tên từ xe bắn tên phóng ra như ong bay đầy trời, gần như phong tỏa mỗi tấc không gian trên đường.
Một vạn cấm quân cũng đồng thời buông dây cung, cả vạn mũi tên có cùng một mục tiêu là sáu kỵ sỹ trong cơn lốc!
“Ầm…” Một tiếng sét lớn vang lên, luồng ánh sáng rẽ mây đen trong không trung đột nhiên nghiêng sang trái, hạ xuống, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, sáng loáng và vô cùng to lớn, rạch mây bay qua.
Không gian lập tức hóa thành hai nửa, trời đất cũng từ một phân làm hai. Vô số tia lửa điện giống như hạ xuống bên trái luồng ánh sáng, tụ thành một cột sáng bay xuống phía trên cung Trường Lạc.
“Uỳnh…” Biển tên như bầy ong mật phủ khắp không trung phút chốc tan thành bụi phấn.
Nơi thanh kiếm khổng lồ đi qua mặt đất vỡ ra cả trăm trượng, tạo thành một luồng khí không thể kháng cự, hất bay trăm cỗ xe bắn tên lên không trung, gặp phải lửa điện lập tức biến thành một đám những quả cầu lửa, cháy rừng rực rơi xuống đất.
Chiến sỹ cấm quân cũng bị chấn động, hất bay lên như cỏ rác, toàn bộ những kẻ đứng đầu hóa thành mưa máu.
Không ai có thể hình dung được uy lực của một kiếm này!
Ai Chương và Bình Yến thúc ngựa tránh ra mười trượng, nhìn nhau, hai cặp mắt cùng phát ra một tia chớp, đồng thời vung cao kiếm hô: “Giết!”
Mười đại thống lĩnh cấm quân cũng đồng thời vung tay quát lớn: “Giết!”
“Giết, giết, giết…”
Một vạn cấm quân nhất tề rút đao kiếm cắm trên đất đưa lên cao hô lớn, tựa như biển cả ầm ào vang khắp trời đất, át cả tiếng sấm sét, âm thanh giống như tòa tháp sụp đổ. Mọi người không hề sợ hãi xông về phía con đường lớn, cũng chẳng quan tâm tới xương thịt, máu me và vũ khí hư gãy rải khắp mặt đất dày cả mấy thước.
Giữa trời đất mờ mịt hỗn độn, sinh mệnh giống như con kiến, tiêu tan giữa sóng to gió lớn của sát khí và chiến ý.
Trong lòng Vương Thuấn cực kỳ cay đắng. Tuy có mười vạn quân đô thành bố trí thành trận địa năm chục dặm, nhưng hắn lại không dám đấu với Lưu Chính một trận, rõ ràng không thể làm bước chân Lưu Chính chậm lại chút nào. Mười đại chiến tướng bên cạnh hắn cũng chết hết dưới kiếm của Lưu Chính.
Thậm chí Lưu Chính chẳng thèm ra tay, chỉ với lực lượng của năm phó tướng đã giết mất tám người trong mười đại chiến tướng của hắn, không ai có thể kháng cự. Dưới vó ngựa của Lưu Chính, mười vạn quân đô thành này giống như đàn kiến bị đá lớn nghiền nát, thây chất đầy đồng. Trong năm mươi dặm, tên chất dày ba thước, xác chết ngổn ngang, máu tươi và lá rụng kết hợp thành dấu ấn ngày thu cùng sự khốc liệt của chiến tranh.
Quân đô thành giống như rơi vào một giấc mộng đáng sợ, dài đằng đẵng và khó có thể tỉnh lại.
Chính lúc này, bọn chúng mới biết sinh mệnh mong manh làm sao, như thế nào là không chịu nổi một chiêu, nhưng hiện thực không thể thay đổi được.
Đông người căn bản không thay đổi được vấn đề. Hiện tại Vương Thuấn đã hiểu rất rõ điểm này, hắn không còn chút hy vọng nào với một vạn cấm quân phòng thủ bên ngoài cung Trường Lạc. Mặc dù toàn bộ cấm quân đều là chiến sỹ tinh nhuệ, nhưng không phải là cao thủ chân chính, lúc gặp cao thủ tuyệt không thể tính theo kiểu càng đông thì càng mạnh.
Vương Thuấn giục ngựa phi nhanh, dẫn các cao thủ hộ vệ cạnh mình còn sót lại rẽ đám tàn binh điên cuồng đuổi về hướng cung Trường Lạc. Dù có chết cũng phải ngăn bước chân của Lưu Chính, đó là lòng trung của hắn đối với Vương Mãng.
Đây là một trường chiến đấu kỳ dị, một trường đối đầu không ngang hàng cũng tuyệt đối không công bằng, nhưng không ai đoán được kết quả, mỗi bên đều vắt hết hơi sức. Bởi đây cũng là trận quyết chiến cuối cùng.
Sống hay chết, còn hay mất chỉ sau trận chiến này mới phân biệt được.
***

Vương Mãng cảm thấy áp lực vô hình kia càng lúc càng nặng nề. Nhắm hai mắt lại, y đã cảm thấy rõ vị trí của Lưu Chính, cũng biết Lưu Chính cũng đã cảm thấy sự tồn tại của y, cảm ứng của hai người liền giao nhau giữa không trung, quấn chặt tại một chỗ.
Vương Mãng nhìn thấy máu thịt vung vãi của cấm quân, nhìn thấy mười đại thống lĩnh cấm quân đang quấn lấy năm phó tướng của Hoàng đế Võ lâm; lại có Ai Chương và Bình Yến đang liên thủ cùng tấn công Lưu Chính; thậm chí y còn nhìn thấy Vương Thuấn từ ngoài thành đang đuổi tới như bay.
Vương Mãng nở nụ cười, y tuyệt không phải chỉ có một mình, càng không phải là ông vua đơn độc ứng chiến. Y có nhiều đại thần cao thủ trung kiên với mình như thế này, dù cho Lưu Chính có võ công nghiêng trời lệch đất nhưng đối phương cũng chỉ có sáu người.
Sáu người bản lĩnh có cao hơn nữa cũng làm sao có thể kháng cự binh lực và cao thủ tràn trề?
Chiến ý càng lúc càng đậm đặc từ bên ngoài cung Trường Lạc tản ra khắp mọi ngóc ngách của thành Trường An, mà sát khí cũng men theo cảm ứng của Lưu Chính tràn tới cung Vị Ương.
Mây đen càng lúc càng dày, sà thấp xuống đỉnh tháp còn chưa đổ ở phía đông của cung Vị Ương. Lúc lửa điện sạt qua thân tháp đánh vào mặt đất trống không của cung Vị Ương, trời đất có vẻ cực kỳ quỷ dị. Cấm quân bảo vệ trong cung Vị Ương ai ai cũng có tâm trạng căng thẳng, mỗi tia chớp giáng xuống dường như đang thiêu đốt đi lòng tin và ý chí chiến đấu của bọn chúng. Cùng với sự tiếp cận càng lúc càng gần của mây mù dày đặc, ý chí chiến đấu của bọn chúng như từ từ hạ xuống, chỉ còn lại sự sợ hãi.
Từ mọi ngóc ngách của thành Trường An đều có thể nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ trên không trung. Cung Vị Ương cũng không phải ngoại lệ, vì thế đám cấm quân phòng thủ ở cung Vị Ương cũng đã cảm thấy cái chết đang đến gần.
Quyết định đối mặt với Lưu Chính, trong lòng Vương Mãng ngược lại có sự nhẹ nhõm không nói nên lời. Mặc dù áp lực chỉ tăng không giảm, nhưng y đã tìm lại được khí độ Hoàng đế của mình, tìm lại được ý chí chiến đấu xưa kia.
Từ khi lên ngôi cao, Vương Mãng chưa từng động thủ, bởi vì căn bản không cần y động thủ. Bên cạnh y có vô số cao thủ có thể sai khiến, chỉ cần một câu nói của y cũng có thể san bằng mọi thứ. Do đó trong cuộc sống sung sướng, y tựa như quên đi võ học của bản thân, làm người khác hầu như quên mất y cũng đã từng là một trong vài cao thủ tuyệt thế trong thiên hạ.
Tất cả mọi thứ đều vì Lưu Chính mà thay đổi, nhờ Lưu Chính giúp Vương Mãng nhớ lại thân phận của mình, sức mạnh của bản thân, cũng giúp y biết có những lúc chỉ có thể trông vào chính mình.
Thực sự cao thủ bên cạnh Vương Mãng nhiều không đếm xuể, ngày trước y không bao giờ gặp bất lợi. Nhưng trong mười tháng nay lại không có người nào chia sẻ lo lắng cho y, đồng thời cũng giúp Vương Mãng biết rằng trên đời này còn có chuyện mà đám cao thủ bên cạnh y không làm được.
Cao thủ bên cạnh Vương Mãng nhiều vô kể nhưng tiếc là gặp phải Hoàng đế Võ lâm Lưu Chính. Cao thủ bên cạnh Lưu Chính không nhiều nhưng chỉ cần ông gật đầu sẽ có ngàn vạn cao thủ bằng lòng bán mạng cho ông, bất kể địch nhân của ông là ai. Trong số ngàn vạn cao thủ này còn bao gồm cả một phần cao thủ bên cạnh Vương Mãng.
Điều này làm Vương Mãng bất lực và xấu hổ, y vốn muốn dùng lực lượng bên cạnh mình giết Lưu Chính, nhưng sau khi Lưu Chính công phá Hoàng thành sáu lần đã chứng minh một vấn đề. Đó là toàn bộ cao thủ bên cạnh Vương Mãng giống như trò chơi trẻ con, căn bản không thể giết được Lưu Chính, ngược lại giúp cho Lưu Chính thoải mái vung đao giết đám cao thủ bên cạnh y chẳng còn mấy người. Do đó Vương Mãng không thể không tự thân ra tay.
Võ công của Lưu Chính đã đạt tới cảnh giới không thể nào tưởng tượng nổi, ít nhất là với Vương Mãng. Đó không còn là một con người nữa mà là một vị thần!
Hoàng đế Võ lâm, thiên hạ đệ nhất, đây không phải là vì thân phận Hoàng tộc của Lưu Chính, tuyệt không phải vì ông là em của Ai đế mà là vì võ công của bản thân ông được thiên hạ công nhận. Vì thế không ai phỏng đoán được năng lực kêu gọi của Lưu Chính trong võ lâm.
***

Vương Thuấn đuổi tới thì thân thể Ai Chương đã hóa ra phấn vụn, trong sấm chớp biến thành tro bụi.
Ai Chương chết rồi, sau khi hắn liên tục đánh ra hai mươi mấy chiêu thì không thể nào đỡ nổi chiêu thứ tư của Lưu Chính, dưới uy lực của sấm chớp không có gì tồn tại được.
Mắt Vương Thuấn đỏ lên. Thân thể của Bình Yến cũng đầy máu, kiếm khí đánh vào mọi chỗ đã cắt cho thân thể hắn tơi bời tan nát, thế nhưng hắn chưa chết vì Ai Chương đã chặn phần lớn đòn đánh của Lưu Chính. Nhưng lúc Vương Thuấn giống như vẫn thạch bay vào trong trường khí của Lưu Chính, thân thể của Bình Yến đã bắn văng ra ngoài, không thể tránh được một cước cách không của Lưu Chính. Máu Bình Yến vung vãi cả chục trượng, người đập vào bức tường vốn đã không còn nguyên vẹn của cung Trường Lạc.
Một vạn cấm quân cũng bị đập nát vụn y như tường của cung Trường Lạc, mười đại thống lĩnh cấm quân liên thủ cũng chỉ có thể chống lại năm mươi chiêu của năm phó tướng của Lưu Chính, bị luồng khí vô cùng mạnh mẽ của năm phó tướng chấn thành từng mảnh nhỏ.
Thân thể Vương Thuấn còn ở trên không thì ngựa của Lưu Chính đã mang ông phi vào trong cung Trường Lạc.
Lưu Chính tuyệt không giao thủ cùng Vương Thuấn. Tướng bại trận không đủ cho Lưu Chính hứng thú. Thế nên ông không muốn phí nhiều khí lực với những kẻ vô vị này, mục tiêu của ông chính là Vương Mãng.
Lưu Chính đã cảm ứng được vị trí của Vương Mãng, tinh thần của ông và Vương Mãng quấn chặt lấy nhau. Do đó ông biết lần này Vương Mãng không chạy trốn, vì thế không muốn dây dưa với đám Vương Thuấn.
Vương Thuấn tuyệt không thoải mái bởi vì đối diện hắn là một đạo nhân trung niên, khuôn mặt không hề xa lạ. Ngay từ đầu, trường khí cơ thể của Vương Thuấn liền bị đối phương phong tỏa chặt chẽ, không có bất kỳ cơ hội nào để phóng người đuổi theo Lưu Chính.
“Âm Phong Đạo!” Vương Thuấn từ ngoài thành đuổi vào trong thành, đây là lần đầu tiên hắn đối diện với vị phó tướng này của Lưu Chính, cũng là lần đầu tiên nhận ra lão là cao thủ tuyệt thế đi theo Lưu Chính tắm máu Trường An.
“Vương Thuấn!” Lão đạo sỹ cũng lạnh lùng đáp lại, vì lão cũng không xa lạ gì với khuôn mặt này.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không gian chung quanh dường như đột nhiên ngưng đọng, tiếng chém giết ồn ào cùng sấm chớp giống như chuyển sang một thế giới khác cực kỳ xa xôi.
Trong thế giới chỉ có hai người này, sát khí của Vương Thuấn không ngừng bành trướng. Hắn biết mình đối diện với cao thủ như thế nào, biết phải dùng thái độ nào để đối đầu với mọi chuyện, dù gì thì hắn cũng là cao thủ số một bên cạnh Vương Mãng.
Vương Thuấn trước giờ không xem thường bản thân cũng không đề cao bản thân, vì thế hắn có thể trợ giúp Vương Mãng từ một vị quan nhỏ Hoàng môn thị lang làm nên đế nghiệp ngày nay, trở thành đại thần phụ trách chính sự đắc lực, được Vương Mãng tin tưởng nhất. Hắn rõ các cao thủ trong thiên hạ như lòng bàn tay, đối với các động tĩnh trong võ lâm, hắn cũng giống như là đôi mắt của Vương Mãng vậy, vì thế lúc hắn vừa đối diện với đạo nhân này trong lòng liền dâng lên một cảm giác khác thường.
Âm Phong Đạo là sư đệ của chưởng môn kiếm phái Không Động, Thánh phái trong Đạo giáo. Lão thuộc loại kiếm đạo tinh thông đếm được trên đầu ngón tay trong phái Không Động, mà chưởng môn của phái Không Động xếp ngang hàng với Tà Đế ở vị trí đệ nhị cao thủ. Trừ Hoàng đế Võ lâm và Vô Ưu lâm thần bí cao thâm khó dò, chưởng môn phái Không Động và Tà Đế là đỉnh cao của hai phe chính tà. Phái Không Động còn là thủ lĩnh chính đạo, Âm Phong Đạo thân là sư đệ của chưởng môn, lại là một trong năm phó tướng của Lưu Chính, điều này có chút nằm ngoài dự đoán của Vương Thuấn.
Khuôn mặt Âm Phong Đạo lộ ra một nét cười lạnh lẽo nhàn nhạt, thản nhiên mà thâm thúy, giống như đem sát khí ngưng tụ thành những nếp nhăn sâu hoắm, như thờ ơ về những gì sẽ xảy ra giữa hai người.
“Choeng…” Âm Phong Đạo rút kiếm, xé tan gió, phá thủng không gian, vạch những tia chớp giáng xuống. Chớp đang lấp lóe chói mắt đột nhiên tắt vụt, kiếm lập tức đâm vào trường khí và lưới đao của Vương Thuấn, sau đó lại một tia chớp nữa giáng xuống.
Tia chớp chiếu sáng không gian giữa hai người, rồi mọi tiếng động đều biến mất dâng lên một sự thần bí đầy quỷ dị. Vào lúc đao kiếm giao nhau, một luồng sáng kỳ dị màu máu phát ra, khuếch tán rồi nổ tung như lửa âm ty phá vỡ trái đất, bắn về bốn phía, nuốt chửng cả đao kiếm, bao trùm cả người và trời.
“Uỳnh…” Một trận sấm dậy, mây đen từ bốn phía ngưng tụ lại, sau đó ngọn lửa kỳ dị tràn ngập giữa hai người phát nổ.
Vương Thuấn và Âm Phong Đạo giống như hai khối đá lớn văng ra, bắn về hai phía khác nhau, cả hai xoay người trong không trung, đồng thời vung đao kiếm.
Với tư thế chọc thẳng lên trời, tiếp dẫn các tia chớp vung vãi trong không trung, từng người sau khi phát sáng kỳ dị lại lao vào nhau.
Xuất kiếm, xuất đao! Trời tan, mây tán! Trong tích tắc ánh mặt trời phía trên mây đen chiếu xuống, lại thấy bộ mặt dữ tợn của họ nhưng tuyệt không có cách nào ngăn trở trận chiến kinh thiên động địa giữa hai người. Chiến ý của bọn họ giống như núi lửa phun trào dung nham, bùng nổ bành trướng với thế không thể dừng lại.
Một vạn cấm quân có số phận không khác gì mười vạn quân đô thành, cao thủ bên cạnh Vương Thuấn cùng theo hắn về Trường An quả nhiên không thể ngăn chặn bốn vị phó tướng kia của Lưu Chính tiến về phía cung Vị Ương.
Trong cung Trường Lạc đâu đâu cũng là ngói vỡ gạch rơi. Trải qua mấy lần tai kiếp, sự tan hoang của cố đô tuyệt không phải do thiên quân vạn mã giày xéo mà là do Lưu Chính một mình một ngựa gây ra.
Thần thoại được lập nên giữa lúc phá hoại và hủy diệt, người có thể đứng trên đống đổ nát mới thể hiện được sự xuất chúng của một vĩ nhân. Lưu Chính là một người như thế, nhưng ông có nguyên tắc. Nếu có thể lựa chọn, Lưu Chính tuyệt đối không chọn phá hoại, nơi đây dù gì cũng là cơ nghiệp do tổ tiên của ông lập nên.
Phá xong một vạn cấm quân, trong cung Trường Lạc căn bản không còn ai dám cản trở bước chân của Lưu Chính, tất cả đều tránh ra đằng xa. Dù gì thì tính mạng mới là quan trọng nhất.
Đi thẳng ra khỏi cung Trường Lạc, đường tới kho vũ khí yên lặng đầy chết chóc. Chỉ có mây đen sà xuống, những tia chớp kết thành lưới trong không trung, chớp lóe không ngừng làm người ta cảm thấy như thân rơi vào địa ngục.
Lưu Chính vốn nắm rõ các cung trong thành Trường An như lòng bàn tay, do đó ông chẳng hề để chiến mã dừng chân nửa bước, chạy thẳng tới cung Vị Ương, ông đương nhiên không cần phải chờ các phó tướng bởi không cần thiết, Vương Mãng thuộc về ông, bất cứ ai cản trở ông giết Vương Mãng đều phải chết, không điều kiện gì có thể thương lượng được.
Đạo lý chính là thanh kiếm trong tay! Kiếm của ai sắc thì người đó có đạo lý, giống như Vương Mãng đoạt giang sơn nhà Hán của Lưu Chính vậy, không ai có thể nói tới đạo lý.
“Thánh thượng, xin Người hãy dời long giá!” Vương Hưng và Lưu Hâm chạy hết tốc lực vào đại điện chưa đổ nát trong cung Vị Ương, quỳ xuống gấp gáp nói.
Vương Mãng từ từ mở mắt ra, y biết Lưu Chính đã phá tan cấm quân một phía, đã xông qua cung Trường Lạc, hơn nữa còn đang hướng về phía y đuổi tới, sắp tới cửa kho vũ khí. Bởi vì cảm giác của y và Lưu Chính đã quấn chặt lấy nhau ở một chỗ, Lưu Chính biết vị trí của y, y đương nhiên cũng cảm nhận rõ vị trí của Lưu Chính.
“Hắn không xông qua kho vũ khí nhanh như thế đâu.” Vương Mãng bình thản nói đầy tự tin.
“Nhưng sao có thể để cho long thể của Hoàng thượng gặp nguy hiểm? Vì thế mong Hoàng thượng trước hết hãy di giá tới cung Kiến Chương!” Lưu Hâm trầm giọng nói.
“Đúng đấy ạ! Hoàng thượng tôn quý như thế, còn Lưu Chính lại là kẻ vũ phu, sao có thể để cho hắn làm kinh động tới Hoàng thượng chứ…!” Một số quần thần phụ họa.
“Các vị ái khanh trước tiên hãy bình thân. Hôm nay đã xác định là ta quyết chiến với Lưu Chính, bất luận ta ở đâu cũng đều phải quyết một phen sinh tử với hắn. Hắn mấy lần công phá Hoàng thành của ta, tội không thể tha, ta dời giá đến cung Kiến Chương thì cũng phải cho các ái khanh hiểu rõ thế cục hôm nay, tồn vong đều quyết trong hôm nay!” Vương Mãng hít một hơi, trầm giọng nói.
“Tâm tư của Hoàng thượng chúng thần minh bạch, chúng thần thề chết cũng phải bảo vệ sự tôn nghiêm của Hoàng thành, tuyệt không để cho tên thất phu Lưu Chính cuồng ngạo vô lễ!” Lưu Hâm khẩn thiết nói.
Vương Mãng thản nhiên cười, hít một hơi nói: “Trẫm không tin là với lực lượng của Thiên Địa thập tam tà trong Thương Khung Tà minh cũng không giết được Lưu Chính!”
“Hoàng thượng yên tâm, Thiên Địa thập tam tà của Thương Khung Tà minh ai ai cũng đều là cao thủ tuyệt luân của tà đạo trong giang hồ. Năm xưa Lưu Chính được Ai đế phong làm Hoàng đế Võ lâm, nhận được sự ủng hộ của nhân sỹ chính đạo nhưng có mấy vị cao thủ trong tà môn không muốn tà đạo bị chính đạo áp bức nên tự phát liên hợp thành Thương Khung Tà minh. Vì năm đó đệ nhất nhân của tà đạo là Tà Đế chưa xuất hiện nên bọn họ cùng nhau tiến cử “Tà Độn” Quy Hồng Tích trong mười ba người làm thủ lĩnh, nhưng nhân sỹ giang hồ lại cho rằng bọn họ chưa phải là địch thủ của Lưu Chính. Hôm nay thập tam tà đã có mười hai người tới đây, cho dù Lưu Chính có năng lực khuấy đảo trời đất cũng không thể thắng được sự ngăn trở đánh giết do mười hai người liên thủ!” Vương Hưng nói với chút tự tin.
Vương Mãng gật đầu, sau đó có chút phẫn nộ nói: “Không ngờ tên Quy Hồng Tích kia lại không biết nặng nhẹ, ngay cả bản Hoàng đế mời hai ba bận mà vẫn không tới trợ chiến. Nếu có thể tụ tập được cả thập tam tà kết thành Thiên Tuyệt Tà Sát trận thì trong thiên hạ ai có khả năng phá chứ? Dù hai Lưu Chính cũng không đủ bản lĩnh!”
“Hoàng thượng nói rất đúng, tên Quy Hồng Tích này thực không biết nặng nhẹ. Tuy nhiên thiếu vị thiên hạ đệ nhất đảm này vẫn có thể tạo thành Thiên Tuyệt Tà Sát trận!” Vương Thịnh lên tiếng.
Vương Mãng thở dài, trong lòng y hiểu rõ chuyện này hơn Vương Thịnh. Thiếu mất thủ lĩnh của thập tam tà là thiên hạ đệ nhất độn Quy Hồng Tích thì Thiên Tuyệt Tà Sát trận sẽ giống như hổ mất răng. Đây là một vị trí tuyệt đối không người nào có thể thay thế bởi vì trong thiên hạ không thể tìm ra người thứ hai nào có thuật độn thổ đạt tới mức đoạt cả tạo hóa như vậy. Chỉ có người này mới có thể nối Thiên Tuyệt Tà Sát trận liền lạc như áo trời không vết vá, dù là Tà Đế cũng không thể làm nổi.
Quy Hồng Tích tuy chỉ được xếp sau Tà Đế trong tà phái nhưng tuyệt đối là người khó đối phó nhất trong thiên hạ, dù là Tà Đế cũng phải nể ba phần. Có điều Vương Mãng không thể mời được Quy Hồng Tích.
Đương nhiên Vương Mãng cũng không có biện pháp để nắm bắt Quy Hồng Tích.
“Hoàng thượng khởi giá.” Vương Hưng cao giọng hô, cấm quân lập tức xếp thành đội ngũ, bảo vệ cung nữ, thái giám và mấy vị đại thần đi về hướng cung Kiến Chương. Cung Kiến Chương này là chốn nương thân cuối cùng của Vương Mãng, được xây dựng ở ngoài Hoàng thành, từ cung Vị Ương đi ra khỏi Chương môn, qua hào là đến.
Các cung trong Trường An đều bị Lưu Chính lật tung, điều này làm Vương Mãng cảm thấy không an toàn một chút nào. Vĩ thế y xây lên một tòa cung điện to lớn ở ngoài thành, chuyên dùng để đối phó với Lưu Chính. Chỉ khi Lưu Chính tiến vào thành Trường An, lúc gặp phải nguy hiểm Vương Mãng mới chọn tránh tạm tới cung Kiến Chương.
Nhưng lần này lại là trận chiến quyết tử của Vương Mãng và Lưu Chính.
***

Cầu Huyền Vũ đột nhiên gãy, thân cầu vỡ thành hàng ngàn vạn khối đá vụn bay lên không.
Lưu Chính giật ngựa bay lên giống như chắp thêm cánh, lướt qua không trung, từ trên đoạn cầu gãy nhảy về bờ bên kia của con kênh.
“Ầm…” Từ dưới kênh bắn lên một dải lụa trắng giống như thác nước quấn lấy Lưu Chính và chiến mã ở trên không.
Nước cuồn cuộn dồn sang một bên, bắn lên không trung với khí thế ầm ầm, trời đất lập tức thành một khối mờ mịt.
“Hí í í…” Chiến mã của Lưu Chính hí dài, tuy được kình khí của Lưu Chính bảo hộ nhưng vẫn không thể tránh khỏi dòng nước cuồn cuộn đó.
“Thủy Trung Vô Nhị!” Lưu Chính giận dữ quát, giống như phượng gáy vang chín tầng mây. Ông từ trong dòng nước cuồn cuộn thoát ra, thế nhưng chiến mã đã hóa thành những mảnh nhỏ. Thế nước chưa tận, vẫn ào ào bắn vào Lưu Chính tại không trung.
Thân thể Lưu Chính nhảy lên hết lần này đến lần khác, cuối cùng nhảy vào trong đám mây dày đặc. Giữa lúc sấm động, ông hóa thành một luồng sáng lạ cực kỳ rực rỡ từ không trung chiếu xuống, dẫn theo một cột điện tích to lớn sắc bén, lúc tiếp xúc với ngọn sóng liền hóa thành một thanh kiếm khổng lồ nối liền trời đất, cũng lại giống như một con phượng hoàng lửa giương nanh múa vuốt.
“Roẹt…” Con sóng lớn dâng lên không trung bị xé rách giống như một tấm vải, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Dưới sự tấn công của thanh kiếm khổng lồ, nó bị nứt ra một khe sâu, nhưng tốc độ của thanh kiếm không giảm, với khí thế không gì không thể phá hủy bắn thẳng vào trong khe nước.
“Uỳnh…” Khe nước bỗng vỡ ra thành từng hạt nhỏ. Một bóng đen lắc người điên cuồng bay vào trong dòng nước làm tung lên cơn sóng che phủ bầu trời, khiến toàn bộ tầm nhìn của Lưu Chính trở nên mơ hồ nhưng vẫn không ngăn được thanh kiếm khổng lồ cứ bay mãi như con phượng hoàng lửa, dũng mãnh tiến vào trong đỉnh con sóng.
Cả con kênh tựa như phân ra thành hai, nước trên không trung nứt ra một khe dài cực lớn, nước trong kênh bắn ra ngoài, mãnh liệt dâng lên bờ. Những cây liễu bên bờ sông bị sóng đánh gãy thành từng đoạn rồi biến thành từng mảnh vụn giống như có cả chục vạn đao kiếm chém vào.
Cá trong kênh chết hết, trong mỗi giọt nước đều chứa đựng kiếm khí mạnh mẽ tối cao, không một sinh vật nào có thế giữ mình nguyên vẹn hoàn chỉnh. Kỳ dị hơn chính là trên đỉnh con sóng bị chém rách có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp lửa điện xanh thẫm lan về phía trước; trời đất và nước trong kênh giống như bị thanh kiếm khổng lồ đó nối thông với nhau, lửa điện xuyên thấu vô cùng tận vào trong nước rồi lan ra mọi ngóc ngách.
“Uỳnh…” Mặt nước lại nổ tung, có mười một con thuyền nhỏ phá khe sóng từ bốn phía bắn tới kéo theo cơn lốc khí giống như biển gào cắt rời thanh kiếm khổng lồ chọc trời kia.
Thanh kiếm khổng lồ vỡ tan hóa thành vô số quả cầu lửa rơi xuống như mưa. Thân hình Lưu Chính giống như tinh tú xé ngang trời, tung lên mấy chục trượng, vạch một đường bay mỹ lệ trong không trung, như thể từ trong mấy luồng lửa điện chênh chếch hạ xuống đỉnh ngọn núi giả trong kho vũ khí.
Mười một con thuyền nhỏ kia cũng giống như đàn chim lớn lướt qua đầu con sóng rồi hạ xuống các vị trí khác nhau chung quanh ngọn núi giả. Bóng đen luôn bơi lượn trong nước kia cũng rời khỏi mặt nước, hạ xuống mặt đất, cùng với mười một con thuyền nhỏ tiếp đất mà không hề bị vỡ kia xếp thành hàng ngũ ở một góc. Ngay lập tức sóng ở trong con kênh dâng lên, trời đất tiêu điều, khắp không gian tỏa ra sát khí dày đặc không tan giống như rượu mạnh.
“Thiên Địa thập nhị tà của Thương Khung Tà minh!” Lưu Chính lạnh nhạt hô lên, trong mắt lộ ra một tia kinh hãi.
“Hoàng đế Võ lâm quả nhiên là Hoàng đế Võ lâm, có thể phá Thập Thiên cửu Địa Vô Cực Sát của bọn ta mà thoát ra! Lôi Đình Uy ta quả thực vô cùng bội phục!” Một trung niên mặt mày lạnh lùng, cười nhạt nói.
Ánh mắt của Lưu Chính lướt qua mọi ngóc ngách, lần đầu tiên cảm thấy mình bị uy hiếp. Trường khí do sát thủ bốn phía lập ra ngăn cách cảm giác của ông với bên ngoài, phần tinh thần đã khóa chặt với nhau của ông và Vương Mãng trong phút chốc bị phá. Lưu Chính biết Vương Mãng muốn rời chỗ ở nhưng không thể tiếp tục nắm được vị trí của Vương Mãng ; trong lòng ông có chút rối loạn!
***

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…” Bên ngoài cung Kiến Chương bốn vạn cấm quân nhất tề cao giọng hô giống như biển gào núi đổ, âm thanh kinh động khắp bốn phía, gió mây biến sắc.
Vương Mãng ngồi trên xe loan, ung dung ngạo nghễ, trong mắt lộ ra thần thái vô cùng thỏa mãn.
“Chúng khanh bình thân!” Vương Mãng đứng trên xe loan, hai tay đưa ngang, dùng khí từ đan điền nói lớn. Âm thanh lập tức vang lên không ngừng trong tiếng hô của mấy vạn người, tuy không át được tiếng hô nhưng vẫn làm cho mỗi chiến sỹ cấm quân nghe thấy giọng của y.
“Tạ ơn vạn tuế…” Các đại thần cùng với mấy vạn cấm quân đứng lên tạ ơn.
Vương Mãng phóng mắt nhìn, chỉ thấy khắp nơi đầy cờ xí và thương kích, trong lòng lập tức sinh ra hào khí. Đại quân bày trận bên ngoài cung Kiến Chương, ở giữa Lưu lại một con đường lớn rộng chục trượng cho xe loan đi. cấm quân đứng như rừng cây, nhìn không thấy đầu đuôi, sát khí và đấu chí lan ra trong không trung làm máu nóng của từng người sôi lên.
Bốn phía trở nên yên lặng, tựa như ngoài tiếng gió thu còn có thể nghe rõ tiếng hô hấp của từng người, điều này làm cho cảnh thu càng tiêu điều xơ xác.
“Hôm nay trẫm quyết định tử chiến với Lưu Chính, do đó ra lệnh cho các khanh bày binh ở đây. Trẫm biết các khanh đều vô cùng trung thành, là những nam nhi tốt dám chịu máu chảy đầu rơi vì quốc gia, vì muôn dân trong thiên hạ! Tên giặc Lưu Chính mấy lần xâm phạm Hoàng thành của ta, trẫm niệm tình hắn là em của Thái thượng hoàng nên dung thứ cho sáu lần, nhưng hắn lại không biết tốt xấu tới làm loạn kỷ cương của ta, còn hại chết Hoàng thái hậu, tội lớn không thể tha thứ! Đe chấn chỉnh quốc uy của ta, thanh lọc thiên hạ của ta, không để cho vạn dân cười chê, các khanh phải giết tên giặc này cho trẫm!” Vương Mãng đứng trên xe loan đi chầm chậm, giọng nói vang vang như lan ra khắp không gian, kích động sâu sắc tâm trạng mọi người.
“Thề giết tên giặc này!” Vương Hưng vung tay lên hô lớn, các tướng lĩnh cấm quân lập tức phối hợp, sau đó bốn vạn cấm quân cũng đồng thời hô lớn.
“Thề giết tên giặc này, chấn hưng uy phong của nước ta, thề chém chết tên giặc này, chấn hưng uy phong của nước ta.” Tiếng hô lặp đi lặp lại như thủy triều, lan xa tới mỗi ngóc ngách của thành Trường An, núi non ở ngoài mười dặm cũng vọng lời hưởng ứng. Âm thanh xông thẳng lên mây, kích thích mây đen cuồn cuộn, trong phút chốc hóa thành mưa lớn trút xuống.
Trong lòng Vương Mãng dâng lên chiến ý và lòng tin vô hạn, y không tin Lưu Chính dùng sức của một người mà có thể thắng được mấy vạn quân này.
“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, ngay cả trời cao cũng ủng hộ Người, cho nước thánh để thanh lọc thiên hạ, tăng thêm hùng tâm của vạn quân. Lần này Hoàng thượng có được lòng dân và lòng trời, lại có địa lợi hỗ trợ, tất sẽ thắng lợi!” Lưu Hâm thấy trời đổ mưa lập tức bước lên, quỳ xuống nói.
“Đúng vậy, Hoàng thượng tất thắng…!” Các đại thần thấy Lưu Hâm nói như thế cũng lập tức cũng bước lên nịnh nọt phụ họa.
“Hay, nói rất hay, Lưu ái khanh đúng là phúc tướng của trẫm, hôm nay trẫm ứng theo lòng người, lòng trời làm sao mà không thắng được? Bản Hoàng đế hôm nay tất thắng!” Vương Mãng lập tức vung tay lên hô lớn, hào khí dâng lên ngút trời.
“Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng…” Mấy vạn chiến sỹ lại tiếp tục hô lớn hòa với tiếng sấm chớp mưa bay, không khí mãnh liệt thêm mấy phần.
Lưu Chính đương nhiên biết danh tiếng của thập tam tà trong Thương Khung Tà minh, còn nghe qua Thiên Tuyệt Tà Sát trận do thập tam tà của Thương Khung Tà minh liên hợp sáng tạo ra là tuyệt học thiên hạ vô địch, cho nên trong lòng ông kinh hãi.
“Không ngờ Vương Mãng mời chư vị của Thương Khung Tà minh tới, quả thật làm Lưu Chính ta vinh hạnh!” Lưu Chính bình thản nói.
“Lưu Chính, ngươi nên phấn chấn mới phải, có lẽ trên đời này, cái đầu của ngươi là có giá nhất, những một ngàn hai trăm vạn lạng bạc! Thủy Trung Vô Nhị ta sống cả đời cũng chỉ gặp được một người mua hào phóng như thế thôi!” Kẻ từ trong nước nhảy ra cười âm hiểm, nói.
“Một ngàn hai trăm vạn lượng bạc?” Lưu Chính ngẩn người, rồi bật cười: “Nói vậy là thập tam tà hôm nay thiếu mất một vị!”
Thủy Trung Vô Nhị ngớ ra, lập tức biến sắc, Lôi Đình Uy cũng biến sắc mặt, nho sinh bên cạnh hắn cười lạnh, nói: “Nghe đồn từ lâu kiếm đạo của Hoàng đế Võ lâm là thiên hạ vô song, đã đạt tới cảnh giới thần tiên. Giang hồ cho rằng ngay cả Thiên Địa thập tam tà bọn ta liên thủ cũng không phải địch thủ của ngươi. Nhưng theo ta thấy dù bọn ta có thiếu một người thì vẫn có thể lấy mạng ngươi!”
Lưu Chính nở nụ cười, trong lòng thầm thở ra một hơi. Biết thập tam tà không tập hợp đông đủ, quả thật ông ta an tâm hơn một chút. Ồng biết rõ rằng Thiên Tuyệt Tà Sát trận đáng sợ thế nào, nhưng trận này cần mười ba người mới tạo nên cục diện toàn mỹ như áo trời không vết, thiếu một người thì lực lượng tất yếu đi nhiều, thậm chí xuất hiện khuyết điểm cực lớn. Lưu Chính tự tin ứng phó với sự liên thủ của mười hai người này không vấn đề gì.
Đương nhiên, Lưu Chính tuyệt không dám khinh thường, vì chưa chắc Quy Hồng Tích không xuất hiện. Người này có thuật độn thổ thiên hạ vô song, khả năng ẩn giấu tung tích không ai trong tà phái có thể so sánh. Vì thế hắn có thể ở gần đây, lúc nào cũng có thể xuất hiện để kết thành trận pháp không thể phá vỡ. Tuy nhiên, sự tình đã đến nước này thì không cần suy nghĩ quá nhiều, cái gì phải đối mặt vẫn cứ phải đối mặt; muốn giết Vương Mãng, Lưu Chính cần phải phá tan mọi trở ngại kể cả Thương Khung Tà minh.
Bất cứ ai cản bước chân của ông thì đều là địch nhân!
Bầu trời trên kho vũ khí còn quỷ dị hơn cung Trường Lạc, mây đen sà thấp như thể có một tầng khí mang màu máu lạnh lẽo, tuyệt đẹp nhưng thảm đạm.
Thương Khung Tà minh vì chống lại lực lượng chính đạo của Lưu Chính mà nổi lên trong giang hồ, sau khi làm nhiều chuyện kinh thiên động địa thì được xưng là tổ chức đáng sợ nhất trong giang hồ. Tuy người của tổ chức này không đông nhưng mỗi cá nhân đã đủ làm cho một môn phái trong giang hồ tuyệt tích, hơn nữa hành tung còn quỷ bí, không ai biết chính xác, càng không có ai dám đi gây sự với bọn chúng. Dù kẻ thù của mỗi cao thủ trong Thương Khung Tà minh nhiều như châu chấu nhưng hầu hết đành phải lựa chọn bỏ qua cừu hận.
Từ khi Thương Khung Tà minh hợp thành, Thiên Địa thập tam tà trước nay chưa bao giờ liên thủ xuất kích nhưng hành động của bọn chúng chưa từng thất bại, chỉ cần là việc bọn chúng cho rằng có thể làm được thì sẽ nắm chắc cả mười phần. Cho tới nay, người duy nhất Thương Khung Tà minh không dám đối phó chính là Hoàng đế Võ lâm Lưu Chính. Bởi vì trong thiên hạ không có bất cứ ai chỉ dựa vào sức của mình mà có thể thắng Hoàng đế Võ lâm, nhưng hôm nay là ngoại lệ!
Hôm nay là ngoại lệ, hai lực lượng đáng sợ nhất và thần kỳ nhất phải phân cao thấp.
Ánh mắt của Lưu Chính bao trùm lên các sát thủ, ông biết hết mọi cá nhân trong những người này, thậm chí còn biết rất rõ đặc điểm và đặc tính đáng sợ của từng người. Lưu Chính chưa từng gây chuyện với Thương Khung Tà minh, sự thật không phải vì không muốn chọc tới tổ chức đáng sợ này mà do những sát thủ này tuy giết người không nói lý do nhưng có nguyên tắc riêng, tuyệt đối không loạn sát vô cớ. Còn việc hôm nay vì sao chúng lại tới đối phó mình thì Lưu Chính cũng không rõ nguyên nhân.
“Lưu Chính, hôm nay để Thương Khung Tà minh bọn ta và Hoàng đế Võ lâm ngươi cùng phân cao thấp, ngươi xuất chiêu đi!”
Lưu Chính liếc nhìn người vừa nói là “Phệ Thiên Khuyển”[2] Cam Thanh, cười lạnh lùng, thần sắc ông lập tức trở nên bình tĩnh, như rơi vào một thế giới khác hoàn toàn tĩnh lặng.
“Ầm…” Mấy tia chớp như những con rắn bạc từ trong mây uốn thân lao xuống bốn phía quanh ngọn núi giả, không ngừng múa lượn điên cuồng.
Tia chớp càng lúc càng chói mắt, càng lúc càng dày đặc, từ nhỏ biến thành lớn, kết lại thành một tấm lưới to lớn kỳ dị, bao chặt lấy ngọn núi giả, trùm lên thân hình Lưu Chính.
Một luồng sinh khí cực kỳ mãnh liệt từ bốn phương tám hướng đổ về phía ngọn núi giả.
Áo quần Lưu Chính phấp phới, trên thân thể tỏa ra ánh sáng tím đậm đặc như một khối vẫn thạch kỳ dị.
Hét lớn một tiếng dài, Lưu Chính nhấc tay đưa kiếm chĩa thẳng lên trời, một cột sáng giống như lưới điện từ trong mây đen bắn thẳng xuống, nối tiếp với kiếm trong tay Lưu Chính. Lập tức cả người ông và kiếm hóa thành một luồng sáng bảy màu kỳ lạ. cả ngọn núi giả lộ ra một tầng sáng rực rỡ kỳ dị, ánh lên tấm lưới lớn bằng điện trường, tạo nên sự quỷ dị không nói thành lời.
Sinh khí vô cùng cường đại tụ về ngọn núi giả, ngưng tụ vào thân thể Lưu Chính rồi chuyển lên trên kiếm, trời đất lập tức hòa thành một thể. Trong lúc năng lượng giao Lưu trao đổi, thân thể Lưu Chính càng lúc càng sáng, cuối cùng có một luồng sáng rực rỡ xông ngược lên, phá tan mây mù, thẳng đến đỉnh trời.
Mọi người đều ngây ra nhìn, kể cả đám Thủy Trung Vô Nhị, Lôi Đình Uy, Kiếm Vô Tâm, Cam Thanh. Bọn họ biết võ công của Lưu Chính thiên hạ vô địch nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chuyện một người lại có thể đưa khí thế của mình đạt tới cảnh giới như vậy. Lúc này, bọn họ mới biết mình đã xem nhẹ năng lực của Hoàng đế Võ lâm. Ông được thiên hạ tôn là kẻ đứng đầu tuyệt đối không phải là may mắn.
“Thiên Tuyệt Tà Sát trận!” Thủy Trung Vô Nhị cao giọng hô lên rồi nhấc tay, quanh thân tản ra một tầng khí giống như hơi nước.
“Thiên Tuyệt Tà Sát.” Những người trấn giữ mười hai phương vị đồng thời nhấc tay, thân hình xoay tròn, chuyển động như những chiếc bánh xe gió quanh trung tâm là ngọn núi giả, càng quay càng nhanh, cuối cùng hóa thành một đám mây năm màu, một cơn lốc năm màu. Khí thế mạnh mẽ vô cùng, càng lúc càng siết chặt, càng lúc càng dày đặc, hình thành một lực hút vô hạn từ trong ra ngoài, như tạo nên trong không gian một hố đen cực lớn.
Điện trường bao chặt ngọn núi giả cuối cùng bị hút ra phía bên ngoài, tựa như vòi của con bạch tuộc bị hút vào trong cơn lốc năm màu đó.
Cơn lốc phình ra hết lần này đến lần khác, trở nên vô cùng mãnh liệt, trăm trượng tường cung điện trong ngoài kho vũ khí giống như bị đập vỡ hóa thành bụi phấn. Núi giả, cây cối đều biến thành tro. NƯỚC trong con kênh như chín sông cuộn chảy cuối cùng cũng bị cơn lốc đó hút vào.
Trời không còn là trời, đất chẳng còn là đất, sinh mệnh cũng chẳng còn là sinh mệnh. Trong hư vô hỗn độn, mọi thứ đều phát triển theo hướng hoàn toàn ngoài suy nghĩ.
Không gian và thời gian đều tồn tại theo một hình thức không thể nào lý giải được.
“Vạn linh câu diệt. ”[3] Thân thể Lưu Chính bị cột sáng kia hút lên giữa trời, phồng lên như một ngọn núi lớn. Không, phải nói là sau lưng hiện lên một bóng dáng giống như một ngọn núi lớn. Lúc âm thanh xuyên phá chín tầng mây thâm nhập vào mỗi ngóc ngách trong trời đất, Lưu Chính cuối cùng đã xuất kiếm!
“Vạn linh câu diệt… Vạn linh câu diệt… Vạn linh câu diệt…”
Một chuỗi âm thanh sát phạt mang theo lực xuyên thấu vô hạn từ kho vũ khí bay ra, giữa không trung kích khởi sóng âm vô hình giống như hàng tỷ mũi tên sắc bén bắn ra khắp bốn phía.
Bên ngoài cung Kiến Chương, Vương Mãng đang từ từ rời giá tới ngoài cửa cung trong biển tiếng hô hào.
Bất chợt y hoảng sợ nhìn thấy cửa và tường cung Kiến Chương từ từ tan vỡ, trong chốc lát đất đá rơi đầy.
“A…” Cũng chính lúc ấy biển tiếng hô hóa thành biển tiếng kêu thê thảm.
“Vạn linh câu diệt… Vạn linh câu diệt… Vạn linh câu diệt…” Âm thanh chui qua tai xoáy vào đáy lòng Vương Mãng một cách kỳ dị, giống như mũi tên sắc bén chấn động y, khiến trong đầu nghe ong ong, tất cả trở nên trắng xóa.
Vương Mãng hoảng sợ lập tức trầm khí, dùng công lực cao nhất đè ép tà khí đang điên cuồng dâng lên trong lòng, xe loan đổ sập, tuấn mã kéo xe hí thê thảm rồi ngã xuống, mồm phun đầy máu.
Bọn Vương Hưng, Lưu Hâm sắc mặt xám ngoét, Vương Mãng hô lớn: “Bảo vệ tâm mạch!”
Chúng đại thần hoảng sợ ngồi xuống vận công, đám cấm quân thảm hơn, từng người một bám vào binh khí quỵ trên đất, thân người không ngừng run rẩy, thậm chí còn bắt đầu chảy máu ở thất khiếu.
Bốn vạn cấm quân giống như cỏ dại lắc lư trong mưa gió, bọn chúng không có công lực như Vương Mãng và đám đại thần, căn bản không thể nào bảo vệ bản thân trong cơn thủy triều sóng âm đó.
Vương Mãng hoảng sợ thấy tiền điện của cung Kiến Chương như đang chịu đựng sự công kích liên tục, có chỗ tường cung bắt đầu đổ xuống. Cây cối trồng bên ngoài cung gãy hết cành lá, thậm chí bắt đầu khô héo.
Nhìn về bầu trời kho vũ khí chỉ thấy một quầng sáng lạ năm màu bao phủ, giống như có vô số gió lốc trong đó. Trời đất trong sự giao nhau của lửa điện từ từ hiện lên một tầng sáng bạc thảm đạm.
Trong thế giới màu bạc này có một cơn thủy triều máu từ đỉnh bầu trời kho vũ khí khuếch trương ra bên ngoài, mây đen dày đặc cũng từ từ chuyển sang màu đỏ.
Bầu trời chợt đổ mưa, giọt mưa màu đỏ như máu.
Vương Mãng ngây người, chúng thần đang thống khổ cũng ngẩn ra kinh ngạc nhìn y phục của mình nhuộm đỏ, từ trên xuống dưới toàn thân đều tắm trong làn mưa đỏ như máu. Tâm trạng bọn họ giống như ngập trong tội nghiệt, bốn vạn cấm quân đang kêu thảm thiết cũng bị hiện tượng kỳ dị này chấn nhiếp tâm linh, quên đi thống khổ, quên đi rên rỉ. Dù chúng ngã xuống trong mưa máu, khi máu tươi hòa với nước mưa thành một thể thì ánh mắt vẫn có chút si ngốc nhìn bầu trời phía trên cung Vị Ương, giống như rơi vào cơn mộng mị ma quỷ.
Trời đất biến thành vô cùng quỷ dị. Giữa bầu trời màu máu sinh ra cả vạn ảo cảnh giống như thiên quân vạn mã đang chém giết, lại giống như chúng thần giao chiến hiện ra những thứ quái lạ như rồng, rắn, gấu…
Sóng âm kỳ dị không biết biến mất từ lúc nào, giống như nước xanh gỢn sóng, từ không thành có, từ có quay về yên ả. Thế nhưng mọi người đều vô cùng khiếp sợ, căn bản không ai để ý tới việc còn đau đớn hay không. Trừ Vương Mãng ra, hầu hết mọi người đều hướng về bầu trời màu máu quỳ xuống, giống như bị kích thích và chấn động khó có thể hình dung làm bọn họ cảm thấy tính mạng thật nhỏ bé trong vũ trụ rộng lớn. Do đó tâm thần của mọi người đều đang say sưa, quên hết mọi thứ bao gồm cả trời đất, tính mạng và thời gian.
Thành Trường An giống như gặp phải gió lốc, nhà cửa đổ sập vô số, trăm họ tắm trong mưa máu cũng bị cảnh tượng này chấn động, mọi người đều bày lễ cúng bái.
Không ai biết đã bị chấn động trong bao lâu, tính mạng giống như đã qua mấy thế kỷ trong thế giới hỗn độn quỷ dị, lâu đến nỗi làm cho vạn vật đều hoang phế trong mưa máu.
Mưa máu ngừng, mây nhạt dần, bầu trời vẫn đỏ như máu, đám mây sáng năm màu thu lại, bầu trời cung Vị Ương cũng từ từ quay về yên bình. Sau khi định thần, mọi người mới hoảng sợ phát hiện ra bóng Lưu Chính đã qua khỏi Chương môn, thản nhiên như hạc đậu xuống núi. Lúc đi qua cầu bắc trên hào, Lưu Chính đứng lại, ánh mắt khoan thai nhìn ra xa.
Vương Mãng kinh hãi cảm nhận được cũng ngẩng đầu nhìn lên. Giữa vạn quân, hai ánh mắt chạm nhau, trời đất lại biến sắc, mây gió lại dâng lên như thủy triều.
Một luồng lửa điện từ trời giáng xuống, tạo nên một mảng đất cháy đen ở nơi hai ánh mắt giao nhau.
Hai vị Hoàng đế đỉnh cao đương thời cuối cùng lại gặp nhau dưới cảnh tượng kỳ dị này.

Thiên hạ đệ nhất độn nghĩa là người ẩn nấp, chạy trốn giỏi nhất thiên hạ.
Chó cắn người – ND
Vạn linh hồn đều bị diệt – ND.