Chương 4: MƯA GIÓ PHÁP TRƯỜNG

Bá Hán - Tập 1 - Thần Trong Võ Lâm

Đăng vào: 2 năm trước

.

A HỔ Tề Xung chợt thấy vô số luồng gió mạnh đâm qua lưới kiếm, đánh ngược về thân thể hắn khiến hắn không khỏi sợ hãi. Mới rồi, dưới một hơi đàn ấp của hắn, kẻ kia dường như không có sức đánh trả, ai ngờ lại phản kích ngay, hơn nữa vừa ra tay đã ghê gớm như vậy! Vì kinh ngạc nên kiếm thế trong tay Tề Xung chậm lại, rồi bị quét sang một bên.

Lưu Tú kéo Đặng Vũ làm hiệu, Vũ lập tức hiểu ra. Trong tiếng cười lớn của Đỗ Mậu, hai người lui về phía ngoài pháp trường.
Hồi lâu, Đỗ Mậu mới ngưng cười, hướng về phía Lưu Tú lui lại, hô lớn: “Lưu huynh đệ hãy chờ xem, giết một Đỗ Mậu này thì sẽ có ngàn vạn Đỗ Mậu khác đứng lên. Cuối cùng có một ngày càn khôn nhất định sẽ khôi phục được sự thanh bình sáng sủa…”
“Hay! Hảo hán…” Chỉ trong một thời gian ngắn, tình cảm chung của trăm họ khắp nơi dâng cao, tất cả đều bị hào khí coi cái chết như về của Đỗ Mậu làm cho cảm động.
“Giờ Ngọ đã đến, hành hình!” Quan giám trảm nâng cao lệnh tiễn, đứng dậy, quát to tuyên bố.
“Chiu…” Ngay khi lệnh chém vừa được ném ra, một mũi ám tiễn từ trong bóng tối bắn thẳng đến mặt của quan giám trảm.
“A…” Quan giám trảm kinh hãi thét lên, dường như đã quên mất bên cạnh mình còn có cao thủ của Tề gia.
“Keng…” Người ra tay chính là đệ tử thứ năm của Tề Vạn Thọ, Á Hổ Tề Xung!
“Đỗ đại ca, đệ đến cứu huynh đây!” Một tiếng hô vang lên, rồi từ trong đám đông, một bóng xám như con chim lớn bổ nhào về phía Đỗ Mậu.
“Bảo vệ pháp trường!” Quan giám trảm cố chạy trốn trong cõi chết, hoảng loạn cả chân tay, cao giọng hô.
“Chiu… chiu…” Quan binh bốn phía liền giơ ống tay áo rộng lớn lên, từ trong đó hé ra từng chiếc nỏ.
Quan binh đều có chuẩn bị trước, như đã sớm biết sẽ có người đến cướp pháp trường.
Lưu Tú và Đặng Vũ đều rất kinh hãi. Bọn họ không hề nghĩ dưới tình huống được canh giữ chặt chẽ như vậy mà vẫn có người dám cướp pháp trường. Bọn họ ngẩng đầu nhìn cái bóng xám trên không trung đó, thấy người nọ đưa hai tay ra, từ trong tay áo bắn liền mười mấy mũi tên ngắn. Đám quan binh đang giương nỏ định bắn, lập tức ngã xuống hơn mười người.
Lưu Tú và Đặng Vũ càng sợ hãi hơn trước thủ pháp khéo léo của người cướp pháp trường, góc độ chính xác không chút sai lệch.
“Chém nhanh!” Quan giám trảm quát lớn.
Mấy tên đao phủ cũng nôn nóng, sao ngập ngừng được? Đại đao nhanh chóng chém xuống. Mắt thấy Đỗ Mậu sắp phải đầu rơi xuống đất, nhưng tên đao phủ chợt kêu lên đau đớn, ngã lăn ra chết.
“Đỗ lão đại, chúng tôi đến cứu huynh đây!” Toàn bộ đám người xung quanh náo loạn cả lên. Một nhóm hán tử mặc dân phục lần lượt rút đao chém giết những quan binh bên cạnh, xông lên trên pháp trường.
Lưu Tú trông thấy tay đao phủ sắp chém Đỗ Mậu lại ngã lăn ra chết, sắc mặt liền biến đổi, kéo Đặng Vũ, sợ hãi hỏi: “Tứ đệ, đệ làm gì thế?”
Đặng Vũ cười bí hiểm, nhẹ giọng đáp: “Đệ chỉ không muốn một nhân vật anh hùng như thế phải chết lãng nhách, nên không thể làm gì khác hơn là giúp đỡ đám người này một tay.”
“Tứ đệ, đệ chuốc lấy đại họa rồi, không lẽ đệ quên Tề gia có rất nhiều người nhận ra thủ pháp ‘Ám Dạ Lưu Tinh’ của đệ sao? Bọn họ mà nhận ra, làm sao đệ có thể thoát khỏi liên quan?” Lưu Tú hoảng sợ, tái mặt nói.
Đặng Vũ cũng biến sắc. Trong giây lát, y đã quên đổi sang thủ pháp bắn ám khí khác. Bây giờ nghe thấy những lời của Lưu Tú, y liền sợ đến toát mồ hôi, lạnh khắp người.
“Vậy làm sao đây?” Đặng Vũ vội hỏi.
“Chúng ta phải lập tức rời khỏi Uyển Thành, nếu không, chắc chắn sẽ không chạy thoát đâu,” Lưu Tú quả quyết nói.
“Nhưng việc làm ăn của chúng ta thì sao?” Đặng Vũ nóng nảy hỏi.
“Không còn cách nào khác, lập tức sai người chuyển đồ đạc ngay,” Lưu Tú nói một cách thẳng thừng.
Đặng Vũ biết mình đã gặp họa lớn. Phải biết rằng Lý Huy chính là con rể của tham quan cự phách đương triều, Tiết Tử Trọng. Mà Tiết Tử Trọng lại là một trong những bầy tôi được Vương Mãng sủng ái; lão ta nắm giữ việc của năm quân sáu viện trên cả nước, không chỉ có quyền lớn, mà phú quý còn sánh được với ngân khố quốc gia, cùng với lũ phú thương Tề Vạn Thọ cũng có quan hệ gần gũi. Còn Đỗ Mậu là trọng phạm của triều đình, sự bồng bột trong giây lát của Đặng Vũ đúng là đã dẫn tới đại họa như thế.
“Không, đệ sẽ đi hủy cái xác của gã đao phủ đó,” Đặng Vũ nói.
“Đệ điên rồi, nếu đệ tiến vào, tuyệt sẽ không ra được nữa!” Lưu Tú vội kéo Vũ lại, nói.
Đặng Vũ quay đầu đưa mắt nhìn, thấy trước cửa miếu Ty Dịch, Á Hổ Tề Xung cùng với đám cao thủ Tề gia đã phi thân lao xuống.
“Ngô Hán!” Đặng Vũ không nín được hô nhẹ một tiếng.
Lưu Tú cũng thấy rõ người cướp pháp trường đó, đúng là đình trưởng[1] Ngô Hán cực kỳ quen thuộc với bọn họ. Ở Uyển Thành, tuy thân phận địa vị của Ngô Hán không cao, nhưng danh vọng không hề nhỏ, hơn nữa vùng đất mà Ngô Hán cai quản chính là nơi bọn họ sinh sống.
“Ngô Hán, ngươi dám náo loạn pháp trường hả? Bắt tất cả lại cho ta!” Quan giám trảm cũng đã nhận ra Ngô Hán, quát to.
“Ha… ha… ha…” Ngô Hán cười lớn, rồi nói vang: “Hôm nay, kẻ nào cản ta đều phải chết!”
“Nghịch tặc sao dám nói lời điên rồ hả? Ta phải cho ngươi biết Uyển Thành không phải là không có người tài!” Á Hổ đánh tới như gió.
Nỏ của quan binh điên cuồng bắn một trận. Nhưng mới bắn được một mũi tên, có những kẻ còn chưa kịp bắn, đã lần lượt kêu thảm, ném cả nỏ, nhắm tịt mắt lại.
Lưu Tú kinh sợ hô khẽ một tiếng, Đặng Vũ lại kinh ngạc buột miệng la lên: “Diệp Lạc Vô Thanh châm!” “Xem ra hôm nay thật náo nhiệt, có lẽ chúng ta không cần phải rời Uyển Thành đâu!” Lưu Tú cảm thấy may mắn, nói.
“Ngay cả Thẩm Thanh Y cũng đã đến, thể diện Đỗ Mậu cũng ghê gớm thật,” Đặng Vũ lẩm bẩm.
Ngô Hán nhìn Á Hổ đánh tới, tay phải giương lên, hai bóng đen liền bắn thẳng ra.
Á Hổ Tề Xung hừ lạnh, rút kiếm, ngăn cản hai bóng đen một cách chính xác.
“Bùm… bùm…” Hai cái bóng đen vừa chạm vào thân kiếm đã lập tức nổ tung thành hai luồng khói đen.
“Xem ra không độc chết được ngươi rồi!” Ngô Hán ha hả cười lớn nói, đồng thời lấy đao hộ thân, bạt tung những mũi tên đang bắn thẳng tới Đỗ Mậu.
Đỗ Mậu gầm nhẹ một tiếng, cây cột gỗ lớn sau người gãy rắc một tiếng, bị xích sắt quấn quanh, đánh vụn thành những mảnh nhỏ. Hai tay, hai chân Đỗ Mậu lập tức thoát khỏi cột gỗ, tuy chưa thể đánh văng được xích sắt, nhưng y đã có thể tự do hoạt động.
“Giết…” Dường như Ngô Hán mang đến hơn vài chục người. Bỗng chốc tình thế cực kỳ hỗn loạn, Ngô Hán cứ gặp quan binh là giết.
Á Hổ Tề Xung gặp phải khói đen đó không khỏi hoảng sợ hơn. Nghe Ngô Hán vừa nói như vậy, tuy biết rõ có thể Ngô Hán chỉ hù dọa người thôi, nhưng hắn nào dám đem mình ra mạo hiểm chứ? Hắn đành vội thoái lui.
Sự tình biến đổi quá nhanh, hai luồng khói đen mau chóng khuếch tán, bao phủ cả khu vực khoảng sáu bảy trượng vào tận bên trong pháp trường. Một mảng đen kịt, chìa tay ra cũng không thấy được năm ngón.
“Tốt!” Đặng Vũ liếc nhìn Lưu Tú, nói: “Đại ca, đệ muốn hủy cái xác đó!”
Lưu Tú thấy pháp trường chìm trong một mảng đen tối, nếu muốn thừa nước đục thả câu thì đúng là cơ hội rất tốt. Mà chỉ có hủy cái xác chết kia, bọn họ mới có thể kê cao gối ngủ ngon. Tuy Lưu Tú có chút thầm trách Đặng Vũ làm việc quá buông thả, nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, y không thể làm gì khác hơn là tìm cách tháo gỡ. Đó gọi là “không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất”[2]. “Đệ nhớ chỗ cái xác đó chứ?” Lưu Tú thấp giọng hỏi.
“Tất nhiên!” Đặng Vũ tự tin đáp.
“Tốt! Ta ở đây tiếp ứng đệ.” Lưu Tú gật đầu nói.
Đặng Vũ nghe vậy, thừa dịp khói mù đang tản ra, y lướt vào trong mảng tối đen đó. Vũ biết thứ mà Ngô Hán đã dùng quyết chẳng phải khói độc gì, mà là đạn mù, nhiều nhất cũng chỉ khiến người ta nôn mửa, còn đối với thân thể sẽ không gây thương tổn gì. Với kiến văn của mình, y đương nhiên biết rõ điều này.
Dân chúng bỏ chạy toán loạn, có đến hàng nghìn người xô đẩy giẫm đạp nhau, số người chết và bị thương không ít. Quan binh từ bốn phía đuổi tới pháp trường đều bị dòng người đổ dồn tới chia năm xẻ bảy, ngã trái ngã phải. Những ngõ hẻm và đường phố đều bị tắc nghẽn. Lưu Tú cũng đang ở trong dòng người chậm rãi di chuyển, nhưng ánh mắt của y lại luôn dõi về phía vùng khói.
Đặng Vũ lướt tới rất nhanh, trí nhớ của y rất khác thường, nhận biết nơi chốn càng tuyệt vời hơn, nên chẳng hề lo lắng bị lạc bên trong đám khói. Nhưng khi Đặng Vũ sắp đến bên cạnh cái xác của tay đao phủ, bỗng cảm thấy một luồng gió lớn dữ dội từ cạnh sườn ập tới.
Đặng Vũ lấy làm kinh hãi. Bên trong vùng mù mịt này, y không thể biết được đối phương là ai, bèn nghiêng người chống lại.
“Bùm…” Hai tay của Đặng Vũ và người kia chạm nhau. Dưới sự va đập của hai luồng sức mạnh, cả hai đều lui lại vài bước.
“Chưởng lực khá!”
Đặng Vũ giật mình, nhận ra đó là tiếng Ngô Hán, không khỏi hơi lo. Nhưng y không muốn đánh nhau với Ngô Hán, không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Ngươi tìm sai người rồi.”
Bên trong vùng đen tối, Ngô Hán bỗng sững người. Đặng Vũ lại cảm thấy một luồng gió sắc nhọn ập tới, rõ ràng là một cao thủ dùng kiếm. Y cố không được nữa, đành phải nghiêng mình né tránh. Nhưng trong khói đen, thanh kiếm như có mắt, bám theo từng chuyển động của Đặng Vũ.
“Ngươi chạy không thoát đâu!” Tên cầm kiếm hình như đối với chiêu kiếm này rất tự tin, cũng cảm giác được sự lúng túng của Đặng Vũ, nên hừ lạnh, nói.
Đặng Vũ lại cả kinh, nhận ra đó là tiếng của Á Hổ Tề Xung, hiển nhiên hắn cũng đã coi y là người cướp pháp trường. Mà y vừa mới nói với Ngô Hán một câu, Tề Xung đã lập tức nhận lầm là y và Ngô Hán cùng một phe. Bên trong đám khói tối tăm, Tề Xung vốn không dám ra tay ẩu, nhưng vì nghĩ là Đặng Vũ và Ngô Hán quen biết nhau, tất nhiên hắn sẽ không hạ thủ Lưu tình.
Đặng Vũ đã thay đổi mười tám loại thân pháp, lui được hai trượng nhưng vẫn không cách nào tách khỏi sự đeo đuổi của một kiếm đó. Đặng Vũ biết nếu mình còn không ra tay, chỉ sợ sẽ chết dưới kiếm của Á Hổ. Lý do Đặng Vũ liên tục lùi chính là không muốn để lộ võ công. Nhưng trong lúc hiểm nghèo, y không thể cố giấu thêm nữa.
Đặng Vũ xuất chiêu, ngón tay búng ra như hình đóa hoa lan. Nếu có ánh sáng, hẳn sẽ được nhìn thấy ngón tay đó uốn éo đẹp đẽ như linh xà khẽ múa. Nhưng trong vùng tối đen đó lại chỉ có vô số luồng gió mạnh phá vỡ không gian.
Á Hổ Tề Xung chợt thấy vô số luồng gió mạnh đâm qua lưới kiếm, đánh ngược về thân thể hắn khiến hắn không khỏi sợ hãi. Mới rồi, dưới một hơi đàn áp của hắn, kẻ kia dường như không có sức đánh trả, ai ngờ lại phản kích ngay, hơn nữa vừa ra tay đã ghê gớm như vậy! Vĩ kinh ngạc nên kiếm thế trong tay Tề Xung chậm lại, rồi bị quét sang một bên.
Trong lúc Á Hổ thầm kêu không hay thì bị một luồng chỉ phong đánh thẳng vào trước ngực, hắn hoảng sợ vừa lui bừa, vừa khua tay chặn lại.
“Soạt…” Á Hổ đau đớn, rên một tiếng, mu bàn tay đã bị đâm thủng.
Lúc Á Hổ đang kêu thảm, luồng chỉ phong lại tới, làm hắn hoảng hốt không ngừng thoái lui.
Đặng Vũ không dồn ép nữa, mau chóng lui lại. Y cũng chẳng đi tìm cái xác kia nữa.
Lưu Tú lúc này đang rất sốt ruột, chợt thấy một bóng trắng lóe lên, Đặng Vũ đã đến bên cạnh y.
“Đại ca, đi mau!” Đặng Vũ liền kéo tay Lưu Tú, lách vào dòng người.
“Có hủy được xác chết không?” Lưu Tú hỏi.
“Lần này nguy thật rồi. Đệ vừa mới giao thủ với Á Hổ, dù hắn không nhìn ra được Thiên Nhất Thiền Chỉ của đệ, nhưng chỉ cần hắn nói lại, chắc chắn Tề Vạn Thọ sẽ biết ngay là đệ ra tay!” Đặng Vũ lo âu nói.
“Ôi!” Lưu Tú choáng váng.
“Đại ca, đều tại đệ không phải, khiến huynh phải chịu phiền phức này!” Đặng Vũ đầy ân hận, nói.
Lưu Tú không kìm được, thở dài một hơi: “Huynh đệ ta dùng mấy lời như thế làm gì? Xem ra, chỉ có cách rời khỏi Uyển Thành thôi!”
“Người nào gây chuyện, người đó gánh. Đệ sẽ đi đầu thú, đại ca không cần rời…”
“Nói bậy! Năm huynh đệ ta đã cùng nhau lập lời thề. Chút gia nghiệp của ta có đáng gì chứ? Ta thấy hay là đến chỗ huynh trưởng của ta ở Thung Lăng là được,” Lưu Tú ngắt lời Đặng Vũ, nghiêm trang nói.
Đặng Vũ thấy Lưu Tú như vậy, bèn không nói gì nữa. Bất chợt, Đặng Vũ khẽ hô một tiếng: “Thẩm Thanh Y!”
Lưu Tú theo tiếng nhìn lại, quả nhiên trông thấy một cô gái mặt mũi xinh xắn đang cùng Đỗ Mậu lẫn trong đám người, phóng ra ngoài. Thi thoảng nàng quay đầu lại, khua tay lên, quan binh lần lượt ngã xuống. Ngô Hán cũng đã từ trong khói đen đánh giết lao ra.
Ngô Hán mang đến khoảng hơn hai mươi người, giờ chỉ còn bảy tám người đánh ra được. Dưới tên nỏ của quan binh, có thể may mắn không chết đều là hảo thủ.
Lưu Tú nhịn không được, khen: “Hảo hán!”
“Võ công của hắn không kém hơn đệ!” Đặng Vũ nói.
“ồ!” Lứu Tú liếc nhìn Vũ, không nói câu nào, kéo y theo đoàn người tản đi.
Đại loạn trong Uyển Thành, bọn người Ngô Hán đã mang được Đỗ Mậu trốn khỏi pháp trường, còn Lưu Tú trở về cửa hàng gạo, lập tức gọi lão Lưu Trung giữ sổ sách tới.
Lưu Trung là người trong họ của Lưu Tú, vốn là quản gia của thúc phụ Lưu Lương, đã từng theo thúc phụ y đi rất nhiều nơi. Ngay cả khi Lưu Lương nhậm chức Huyện lệnh Tiêu huyện[3], cũng mang theo Lưu Trung. Lúc đó, Lưu Tú cũng theo thúc phụ đến Tiêu huyện học hành. Sau khi Lưu Lương từ quan, Lưu Trung cũng theo về quê nhà, trở thành quản gia của Lưu gia. Rồi Lưu Tú đến Trường An xin học, tìm hỏi danh sư khắp nơi. Đến khi xong xuôi việc học, đạt được một thân tuyệt học, y mới quay lại quê hương, mở một tiệm gạo trong Uyển Thành. Lưu Trung lại đến giúp Lưu Tú quản lý sổ sách. Bởi vậy, Lưu Trung chính là người mà Lưu Tú rất tin tưởng.
Lưu Tú không hề giấu giếm chuyện của Đặng Vũ, nói tất cả với Lưu Trung.
Lưu Trung nghe xong, sắc mặt khẽ biến đổi. Nhưng dẫu sao lão cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, lại hiểu rõ Lưu Tú. Lão đã thấy Lưu Tú lớn lên, còn không biết ý của y sao?
“Thiếu gia muốn rời khỏi Uyển Thành đến Thung Lăng à?” Lưu Trung hỏi.
“Không sai, chúng ta phải lập tức đi ngay, chậm trễ e không kịp!” Lưu Tú dứt khoát nói.
“Được! Ta lập tức để A Phúc đi cùng. Thiếu gia cứ yên tâm, giao nơi này cho ta xử lý là được,” Lưu Trung liền cười nhạt, nói.
“Nhưng, chúng ta không thể bỏ lại Trung thúc. Thúc cũng phải mau mau rời khỏi Uyển Thành mới được,” Lưu Tú dặn dò.
“Ta sẽ không có chuyện gì đâu, nhiều năm như vậy rồi còn gì. Thiếu gia vừa ra khỏi thành, ta sẽ mở cửa ngay, lấy danh nghĩa của thiếu gia đem lương thực chia cho dân tị nạn. Cho dù quan phủ muốn tra xét cũng chang còn gì,” Lưu Trung bình tĩnh nói.
“Lời của Trung thúc rất đúng ý ta! Tề gia sớm đã ngứa mắt với tiệm gạo của chúng ta rồi, hẳn sẽ không buông tha số lương thực này. So với việc cho bọn quan phủ, chúng ta thà cấp cho dân tị nạn còn hơn!” Lưu Tú vui vẻ nói.
“Ta lập tức chuẩn bị đồ cho thiếu gia. Ta sẽ đem vàng bạc nơi này đưa đến gia trang của nhị cô gia,” Lưu Trung nói.
Lưu Tú gật đầu, Lưu Trung làm việc y cực kỳ yên tâm. “Trung thúc, không cần nói chuyện này cho nhị tỷ, tỷ ấy sẽ lo lắng lắm.”
“Ta biết.”
Bốn cửa lớn của Uyển Thành đã đóng chặt, bất cứ người nào cũng không thể tùy tiện ra vào, trừ phi có được văn thư của Đô thống nha môn, hay thủ dụ[4] của Hầu gia. Đương nhiên, nhân vật quan trọng trong Tề phủ lại là ngoại lệ.
Lưu Tú và Đặng Vũ vốn muốn mau chóng ra khỏi thành, xem ra bây giờ không thể đi được nữa. Trừ phi bọn họ từ trên thành nhảy xuống, nếu không, tuyệt đối không thể thoát ra ngoài.
“Làm sao đây?” Đặng Vũ hỏi.
“Chúng ta đành phải đợi đến tối mới hành động tiếp, chỉ mong bọn chúng chưa phát hiện chuyện đệ ra tay!” Lưu Tú hít vào một hơi, bất lực nói.
“Có rồi, chúng ta hãy đến pháp trường phía tây thành!” sắc mặt Đặng Vũ bỗng hiện vẻ mừng rỡ, nói.
“Pháp trường phía tây thành?” Mắt Lưu Tú cũng sáng ngời.
“Không sai, nếu chúng ta ở trong miếu Ty Dịch, cam đoan bọn chúng nhất thời sẽ không nghĩ ra. Chỉ cần đợi trời tối, chúng ta có thể ra từ phía tây thành!” Đặng Vũ nói.
“Hay! Vậy chúng ta sẽ tìm sự sống trong đất chết, đánh cuộc với chúng nó một lần đi!” Lưu Tú đồng ý, liền kéo Đặng Vũ đi về pháp trường phía tây thành.
Lúc này, ở pháp trường phía tây thành vết máu khắp nơi trên mặt đất, xác chết đều đã bị người ta mang đi hết. Hiện trường hiển nhiên đã được dọn dẹp, vốn là nơi cực kỳ ồn ào, giờ đây lại yên lặng như cõi chết.
Lưu Tú cũng không dám đi vào miếu Ty Dịch từ mặt trước pháp trường, vì bất kể lúc nào, trong miếu đều có người canh giữ, chỉ là nhiều hay ít thôi.
Trong miếu Ty Dịch nói chung đều là xác tử tù, cùng với một vài công cụ tra tấn và vật cúng tế, nên chẳng cần nhiều người canh gác. Hôm nay bên trong miếu có lẽ sẽ đặt rất nhiều thi thể chờ xử lý. Đặng Vũ chọn một nơi như vậy để ẩn nấp quả là tuyệt diệu, nơi càng nguy hiểm càng an toàn, dĩ nhiên, sẽ không có người nào nghi ngờ đến nơi này.
Khi Đặng Vũ đang từ cửa thành phía nam đi tới tây thành đã nghe nói quán rượu của mình bị niêm phong, biết may mắn của mình đã không còn nữa. Y và Lưu Tú cũng sẽ bị đối xử như bọn đồng đảng hung phạm Ngô Hán.
Lưu Tú cũng biết Lưu Trung đã bắt đầu phát lương cho dân tị nạn, chỉ nhìn phương hướng mà những dân tị nạn này ào đến là có thể đoán được. Lưu Tú cực kỳ tin tưởng vào sự nhanh nhẹn khi làm việc của Lưu Trung.
Chỉ với vài hộ vệ trong miếu Ty Dịch sẽ không thể phát hiện được Lưu Tú và Đặng Vũ đã lặng lẽ lẻn vào. Hai người vào từ phía sau miếu, cũng chính là buồng để xác, tất nhiên sẽ chẳng có ai muốn đến một chỗ như thế để tuần tra. Vì vậy, Đặng Vũ và Lưu Tú dễ dàng nấp vào trong.
Lưu Tú và Đặng Vũ vừa vào được buồng để xác, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ từ truyền lại.
“Có người!” Đặng Vũ nháy mắt với Lưu Tú, thấp giọng nói.
Lưu Tú liếc nhìn vài chục xác chết được che phủ bằng vải trắng đặt ở khắp nơi, khẽ cau mày, rồi chỉ chỉ vào một cái giá gỗ.
Đặng Vũ lập tức hiểu ý, mỗi người chọn một vị trí gần cửa sổ, nấp dưới giá gỗ, hai tay nắm lấy thanh giằng ngang bên dưới đáy. Vì giá gỗ cách mặt đất gần nửa thước, nếu không có ai để ý cúi đầu quan sát, sẽ khó mà phát hiện được có người nấp ở dưới.
Lưu Tú và Đặng Vũ vừa nấp xong, liền có người mở cửa sắt của buồng để xác, chỉ nghe tiếng của một hộ vệ truyền đến: “Mời Tề phó tổng quản vào, tất cả thi thể đều nằm bên trong.”
“Được rồi, không còn việc của các ngươi nữa. ”
Lưu Tú nhận ra đó là tiếng của giáo đầu phủ Đô thống Hồ Bưu. Đồng thời, y cũng biết vị Tề phó tổng quản mà tên lính canh vừa nói chính là cao thủ thứ năm của Tề phủ, Tề Tử Thúc; y không khỏi thầm kinh hãi trong lòng.
Lưu Tú đương nhiên biết võ công người này đáng sợ, trong Tề phủ chỉ đứng hàng thứ năm, nhưng trên giang hồ lại là một cao thủ hiếm có. Dù cho y có dùng hết sức, e là cũng không chắc có thể hơn Tề Tử Thúc một chiêu nửa thức. Y không ngờ Tề Tử Thúc lại đến đây nhanh như vậy.
“Chẳng lẽ bọn chúng đã động chạm vào những vết thương của các xác chết này?” Giọng nói của Tề Tử Thúc có phần già nua, nhưng vẫn rất hùng hậu.
“Tin rằng bọn chúng cũng không dám làm ẩu, chính là quân Đô kỵ kéo người vào đây!” Hồ Bưu đáp.
“ừm.” Tiếng bước chân của Tề Tử Thúc rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy, dường như lão đang bắt đầu xốc vải trắng trên thân những người chết lên.
Lưu Tú và Đặng Vũ không dám thở mạnh, sợ Tề Tử Thúc phát hiện. Nghe tiếng bước chân thì trong phòng đang có năm người đi lại, ba người khác có lẽ là người của phủ Đô thống, còn lại hẳn là người của Tề gia.
Tề gia phái Tề Tử Thúc đến, xem ra Nam Dương hầu Vương Hưng thực sự rất để ý tới chuyện này.
“Ta đã nói kẻ nào ăn tim gấu gan báo mới dám cướp pháp trường trong Uyển Thành, hóa ra ả giặc Thẩm Thanh Y cũng đã đến!” Te Tử Thúc hừ lạnh nói. Hình như lão đang khám xét tử thi, chắc hẳn muốn từ những đặc điểm của vết thương hay binh khí mà dò ra kẻ địch là ai.
“Ngô Hán thật đã khiến lão phu nhìn nhầm. Hắn đúng là truyền nhân của Đoạn lão quái!” Tề Tử Thúc lâm bâm.
Tim Lưu Tú đã nhảy lên tận cuống họng. May thay, Tề Tử Thúc chỉ thoáng nhìn qua người chết trên cái giá đó, chứ chưa dừng lại, đi thẳng luôn.
“Người này chết dưới ám khí Ám Dạ Lưu Tinh. Trong Uyển Thành, người có thủ pháp này chỉ có tiểu tử Đặng Vũ thôi; xem ra Xung nhi đã không nói oan cho gã. Không ngờ tiểu tử này cũng ở trong nhóm Đỗ Mậu, đáng đời tên tiểu tử Lưu Tú đi theo cũng phải nhận xui xẻo!” Tề Tử Thúc có lẽ đang khám xét vết thương của tay đao phủ nọ, lắc đầu lẩm bẩm.
Đặng Vũ lại thấy bình tĩnh trong lòng. Y sớm đã biết, thủ pháp ám khí của mình không thể gạt được Tề Tử Thúc. Huống chi, y đã sớm biết mình là tội phạm truy nã, nên chẳng để ý Tề Tử Thúc nói thế nào. Y chỉ có chút hối hận khi đó đã quá bốc đồng, làm liên lụy cả Lưu Tú, nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Tề Tử Thúc nhìn hết từng cái xác, có vẻ như không tính ở chỗ này quá lâu, quay đầu về phía Hồ Bưu, nói: “Giáo đầu có thể cho người đi bắt Lưu Tú rồi đấy, bắt luôn cả nhà gã nữa!”
“Vâng!” Hồ Bưu nhận lệnh, rời đi. Hiện giờ chứng cớ rành rành, Hồ Bưu không thể bao che cho Lưu Tú được, mặc dù quan hệ ngày thường của hắn với Lưu Tú cũng không tồi.
Lưu Tú thầm buồn cười, lúc này bọn chúng mới tới, chỉ e Lưu gia sớm đã người không lầu trống, không còn Lưu lại bất cứ thứ gì. Lưu Tú cũng hiểu rõ, nếu chỉ dựa vào chút suy đoán của Tề Xung, sẽ không có ai dám tự tiện ra tay với y. Với sức ảnh hưởng của y ở Uyển Thành, ngay cả Tề phủ có muốn đụng đến y cũng phải cân nhắc trước một lượt. Bởi vậy, y rất yên tâm với sự sắp xếp của Lưu Trung.
“Sầm…” Cánh cửa sắt lớn đã đóng lại.
Lưu Tú và Đặng Vũ thầm thở phào một hơi. Nhưng đột nhiên, Lưu Tú nghe thấy một tiếng hít thở cực nhẹ ở gần chỗ mình truyền lại.
Với thính giác của Lưu Tú, tuyệt không thể lầm được; nhất thời, dù là kẻ gan lớn tày trời, y cũng không khỏi sởn cả tóc gáy. Lưu Tú theo tiếng nhìn lại, hoảng sợ khi phát hiện dưới đáy một chiếc giá cách y chưa đến một trượng, có một người đang bám như con thạch sùng, lại không phải là Đặng Vũ.
Ánh mắt Lưu Tú vừa chuyển sang đấy liền nhận ra người đó cũng đang nhìn mình, ánh mắt sắc như lưỡi dao.
“Ngươi là ai?” Lưu Tú nhỏ giọng hỏi.
“Vậy ngươi là ai?” Người đó hỏi lại Lưu Tú.
Lúc này, Đặng Vũ cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của kẻ thứ ba, nhanh chóng từ dưới cái giá lăn ra.
“Đành xin lỗi vậy!” Đặng Vũ hừ lạnh, nhanh nhẹn quét chân vào kẻ thứ ba ở đáy giá đó.
Người kia hơi giận, lại cũng như một con lười từ đáy giá lăn xuống, khi ra khỏi phạm vi cái giá, thân hình mau chóng bắn lên.
Đặng Vũ cong hông mượn lực, như một cây cung giương căng bắn tới, hai tay như hóa thành ngàn vạn đóa sen đánh thẳng vào người kia.
Tuổi người kia không lớn, có vẻ xấp xỉ Đặng Vũ. Thấy Đặng Vũ lại công tới, thần sắc liền lộ vẻ tức giận, hừ lạnh: “Ngươi cho là ta sợ ngươi sao?”
“Thế là hay nhất!” Đặng Vũ cũng chẳng thèm để ý. Vũ không muốn có người biết được hai huynh đệ y trốn ở đây. Thân phận đối phương lại không rõ, lỡ tiết lộ hành tung của huynh đệ mình ra bên ngoài, chỉ e cả hai sẽ thật sự bị vây chết bên trong Uyển Thành. Bởi vậy, y không thể không dùng thủ đoạn giết người diệt khẩu để đối phó với người này.
Đặng Vũ vốn chẳng coi người kia ra gì, ở Uyển Thành, y cực kỳ tự phụ. Mặc dù trong thành cao thủ như mây, các ngành nghề đều có thể có rất nhiều cao thủ, nhưng trong bạn bè cùng lứa tuổi, Đặng Vũ chưa gặp gỡ mấy người. Cộng với dáng dấp hơn người, trừ Lưu Tú ra, y chưa từng phục ai.
Người trẻ tuổi kia thấy thế công của Đặng Vũ, trong mắt lộ một thoáng kinh ngạc, nhưng không hề bối rối. Hai tay y quây lại, vẽ ra một nửa vòng tròn trong không trung, ngón tay như linh xà phì phù rời hang, cực kỳ sinh động.
Mắt thấy Đặng Vũ sắp đánh trúng ngực đối phương, bất chợt tay phải Vũ trầm xuống, ảo ảnh ngàn vạn đóa hoa sen do hai tay Vũ hóa thành lập tức biến mất. Cánh tay như rắn của đối phương ấn vào cổ tay Vũ, lại giống một con đỉa hút máu bám dính không buông.
Đặng Vũ rất kinh sợ, vội vàng giật tay lại, nghiêng người, dùng khuỷu tay trái thúc vào, tất cả đều nhanh như chớp.
Người kia cũng không ngờ Đặng Vũ biến chiêu nhanh đến vậy. Y không thể làm khác hơn là đành bỏ chiêu, lui lại. Trên thực tế, y cũng quá khinh địch, hệt như Đặng Vũ vậy.
Đặng Vũ cũng không đuổi, cùng người nọ đồng thời lui về sau hai bước. Đặng Vũ phát hiện ra trên cổ tay mình đã có thêm vài dấu màu đỏ, hiển nhiên là do ngón tay đối phương vừa rồi đã bám lên.
“Công phu khá!” Đặng Vũ khẽ khen một tiếng, đồng thời lại ra tay. Lần này, y không dám khinh địch một chút nào, vừa rồi suýt nữa đã phải chịu thiệt lớn.
“Ngươi cũng không tồi!” Người trẻ tuổi kia cũng khẽ kêu lên, không lùi mà tiến, đón thẳng đòn của Đặng Vũ.
“Ầm…” Đúng lúc đó, chợt nghe bên ngoài cửa sổ truyền vào một tiếng sấm nổ vang. Dường như bão tố vào giây phút này cũng muốn tham gia chuyện náo nhiệt.
Lưu Tú không ra tay, nhưng trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc trước võ công của người trẻ tuổi kia. Dù y biết Đặng Vũ sẽ không có chuyện gì, nhưng y cũng nhìn ra trong hiệp đầu tiên Đặng Vũ đã chịu chút thiệt thòi. Hơn nữa, Đặng Vũ chưa chắc có thể thắng kẻ đó.
Lưu Tú ngạc nhiên với những chiêu thức cổ quái của người trẻ tuổi này, phảng phất như có một uy lực khó mà tưởng tượng nổi.
Lần này Đặng Vũ khôn hơn, tất nhiên sẽ không cho đối phương có cơ hội bám vào cổ tay; y ra quyền như gió, tiến nhanh đánh nhanh.
Người trẻ tuổi kia cũng tuyệt đối không chịu kém, chỉ lui hai bước đầu, rồi lập tức ổn định được thân thể. Không nhanh không chậm, lấy chậm chế nhanh, cả thân thể giống như không có khớp xương, tùy ý vặn vẹo, hai tay vẽ ra những vòng tròn to nhỏ, bình tĩnh nhẹ nhàng tiếp tất cả các thế tấn công của Đặng Vũ. Trong chốc lát, hai người đã qua vài chục chiêu, còn những xác chết trên giá thì lên xuống như bướm bay ong liệng; nhưng cả hai đều cố gắng không để phát ra bất cứ âm thanh nào. Cơn mưa giông đúng lúc đó cũng đã che đậy rất tốt cho bọn họ, những người bên ngoài căn bản không hề nghe thấy những tiếng động bên trong phòng để xác.
“Rào… rào…” Giọt mưa rơi trên mái nhà, phát ra một chuỗi âm thanh trong trẻo. Trận mưa này quả thật rất lớn, còn ánh sáng thì dần dần tối đi.
Lưu Tú không hề nhúc nhích, chăm chú nhìn cuộc đấu của Đặng Vũ và người trẻ tuổi kia, quan sát cẩn thận từng chiêu thức cùng với góc độ ra tay của người, y càng lúc càng kinh hãi.
Sở học uyên bác của người trẻ tuổi này không hề dưới Lưu Tú, thậm chí có nhiều loại võ công Lưu Tú chưa từng thấy qua. Nếu không phải sở học của Đặng Vũ cực tinh thuần thì chỉ e đã bại dưới võ công quái dị của người này rồi.
Chính vào lúc này, tai của Lưu Tú cựa quậy, thấp thoáng nghe có tiếng bước chân truyền tới, y không khỏi kinh hãi, vội thấp giọng nói: “Dừng tay!” Đồng thời ra tay xen vào giữa hai người kia, ngăn họ ra.
Đặng Vũ và người trẻ tuổi đều cả kinh. Trong lúc đang ngẩn người, họ lập tức hiểu ý của Lưu Tú, bởi vì bọn họ cũng đã nghe tiếng bước chân, hơn nữa số người đến hình như không ít.
Ba người đều sợ, trong lòng trầm xuống.
“Bọn chúng đã phát hiện dấu vết của chúng ta sao?” Đặng Vũ vội thốt lên.
“Đều tại các ngươi!” Người trẻ tuổi kia tựa hồ cũng có chút tức tối.
“Ngươi…”
“Đừng cãi cọ nữa, trước hết xem động tĩnh thế nào rồi hãy nói!” Lưu Tú ngắt lời Đặng Vũ, khẽ khuyên bảo.
Đặng Vũ trỢn mắt nhìn người kia, rồi đành theo ý Lưu Tú, náu mình ở chỗ cũ.
“Những xác chết này cần phải chôn cất trong thời gian nhanh nhất. Nếu kinh thành đến hỏi đã chết và bị thương bao nhiêu người, các ngươi sẽ nói thế nào?” Một giọng nói lạnh nhạt truyền vào.
“Chết năm người, bị thương một người!” Vài tên lính canh cùng đồng thanh trả lời.
“ừ, nhưng phải báo ít hơn chút nữa. Chết ba, bị thương năm thôi!” Giọng nói lạnh lẽo đó lại truyền vào, hiển nhiên là đang khớp lời khai của đám quan binh.
“Bọn cướp kia là những ai?” Giọng nói lạnh lùng đó lại hỏi.
“Chỉ là vài tên tiểu tặc không làm được trò trống gì,” một đội lính canh lại đồng thanh đáp.
“Vậy vì sao chúng có thể làm loạn pháp trường rồi đi?” Giọng nói nọ lại hỏi tiếp.
“Là vì nghịch tặc Lưu Tú và Đặng Vũ dùng độc, như thế mới thừa dịp đang loạn mà cướp được trọng phạm!” Đội lính canh đó đáp.
“Tốt! Các ngươi trả lời rất tốt!” Giọng nói lạnh lẽo khen, nhưng lập tức lại hỏi: “Nếu có người hỏi, nghe nói nơi này giặc loạn rất nhiều, dân không thể sinh sống, các ngươi sẽ trả lời sao?”
“Đó chỉ là lời đồn thôi. Quận Nam Dương chúng ta là nơi trăm họ an cư lạc nghiệp, lòng người yên ổn!”
“Rất tốt, trong vài ngày nữa, khâm sai đại nhân sẽ đến Uyển Thành tra hỏi chuyện này. Các ngươi phải nói như cách trình bày hôm nay. Hậu quả tất nhiên sẽ có Hầu gia và Đô thống đại nhân gánh vác. Nếu có ai dám nói bậy nửa câu, chém không tha!” Giọng nói lạnh lùng đó lại truyền vào.
Lưu Tú và Đặng Vũ không khỏi ngoảnh mặt nhìn nhau. Hai người tựa như không ngờ những người này tới chính là để xâu chuỗi lại lời khai, cũng là đem tội danh trút họa lên đầu hai huynh đệ. Bọn Lưu Tú đương nhiên hiểu mục đích làm vậy của Vương Hưng, đó là chỉ báo tin vui mà không đưa tin xấu, lừa dối quan khâm sai, giả như lão quản lý Nam Dương có phương pháp.
Thật ra, loại hành vi này đang là trào Lưu phổ biến, ở các nơi trong thiên hạ đều rất hay gặp.
Lúc này, chiến tranh khắp nơi, Vương Mãng bạo ngược chuyên chế đã khiến cho khắp nơi loạn lạc. Mỗi ngày, Vương Mãng đều nghe được tin tức xấu, điều đó làm cho hắn càng hung ác, càng điên cuồng hơn. Những bầy tôi gian nịnh thăm dò nắm bắt được tâm tư của Vương Mãng, đều bịa ra những cảnh tượng an lành giả tạo để dối trên lừa dưới, Vương Hưng làm như vậy, Lưu Tú cũng không thấy bất ngờ.
“Tốt! Các ngươi hãy chuyển những xác chết này đến bên ngoài tây thành mà chôn đi. Động tác phải nhanh gọn, không được để nhiều người biết!” Giọng nói lạnh nhạt lại phân phó.
“Thuộc hạ hiểu rồi!”
Lưu Tú và Đặng Vũ đưa mắt nhìn nhau, lập tức vui sướng không ngờ, ánh mắt cùng lúc hướng về người trẻ tuổi kia. Người nọ cũng cười vẻ hiểu ý.
Hai cỗ xe ngựa nhanh chóng từ cửa thành phía tây đi ra. Mặc dù cửa vào thành được canh gác cực nghiêm, nhưng hai cỗ xe ngựa vận chuyển xác chết này có thủ dụ của Đô thống, tất nhiên không có ai dám cản trở.
Hai bên xe còn có mười mấy kẻ cưỡi ngựa đi cùng. Người người đều khoác áo tơi, đội nón lá giống như một đám bù nhìn biết cử động vậy.
Hố sớm đã được đào sẵn, ngay trên một gò đất ở ngoài tây thành ba dặm, nhưng lúc này trong hố đã đọng đầy nước. Đương nhiên đám quan binh mặc kệ mấy chuyện đó, dẫu sao thì những kẻ này cũng không phải là người thân của mình, lười làm khô nước trong hố, chúng quẳng từng xác chết vào.
“Ôi…” Một tiếng thở dài và u ám từ trong chiếc xe khác truyền ra.
Sau cơn mưa không một tiếng động, tiếng thở thật dài này nổi lên đặc biệt rõ ràng, phần lớn đám quan binh đang chuẩn bị chuyển xác chết ở xe thứ hai đã nghe thấy. Tất cả đều im lặng, người này nhìn kẻ kia, đứng ở ngoài thùng xe, không một ai dám vào.
“Sao vậy, mau chôn đi!” Một quan binh vừa quẳng xác chết vào hố nước, đi lại, thấy mọi người đều dừng mọi động tác, không khỏi chất vấn.
“À, chân ta bị chuột rút,” một người đứng gần thùng xe nhất cười gượng đáp.
“Coi cái tướng lười của ngươi này!” Kẻ kia không hề biết gì hướng về thùng xe, chui vào. Vừa xốc cái mành che lên, hắn liền nghe thấy một tiếng thở dài từ trong đống người chết truyền ra.
“A…” Kẻ nọ thất kinh, thét lên chói tai, vội lui xa ra.
Quan binh ở gần thùng xe đều nghe thấy tiếng thở dài thứ hai, không khỏi kinh hãi cũng hét lớn, nhảy dựng lên, sắc mặt đều tái nhợt.
“Có… có quỷ…” Quan binh vừa rồi nhấc tấm mành đã sợ đến nỗi thiếu chút nữa là tè ra quần. Giờ hắn mới hiểu nguyên nhân vì sao mà những người này không lên xe chuyển xác chết xuống.
Quân Đô kỵ bên kia cũng đã tới gần, đoạn hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
“Có quỷ, trên xe…” Bọn quan binh đều luống cuống, chỉ về cái thùng xe đã truyền ra tiếng thở dài, sợ hãi đáp.
Quân Đô kỵ cũng sợ giật nảy mình, nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy sắc mặt đám quan binh kia ai nấy đều trắng bệch, chúng cũng không dám xông bừa đến gần thùng xe.
“Có khi nào là giả chết không? Hay chúng ta… hay là đi đi,” một tên quan binh lắp bắp nói.
“Không được! Không chôn mấy cái xác này thì làm sao giải thích với thống lĩnh đây?” Một tên quân Đô kỵ hỏi.
“Muốn chôn thì ngươi đi mà chôn,” một gã quan binh cũng có chút tức giận, nói. Thật ra địa vị của quân Đô kỵ và bọn họ tương đương nhau, nhưng quân Đô kỵ cứ như hơn người một bậc, đến cả đãi ngộ cũng cao hơn chút. Bởi vậy, những binh chủng khác trong thành đối với chiến sỹ của quân Đô kỵ đều không có chút lễ độ.
“Đi thì đi! Ai như đám nhát gan bọn ngươi!” Tên quân Đô kỵ nọ ngạo nghễ, khinh thường nói.
“Ngươi…” Gã quan binh kia giận lắm, muốn động thủ, lại bị một lão binh kéo lại.
Tên Đô kỵ khinh thường nhìn kẻ nọ, rồi giục ngựa đi đến bên cạnh xe. Khi đến phía trước chiếc xe, tên Đô kỵ này thoáng chút do dự, lấy thương khêu mành xe ra, lập tức hắn sợ run lên.
Chỉ thấy trên đống xác chết trong xe là một cái xác tóc tai dựng đứng, mặc áo trắng đang ngồi, cả người nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt rỉ máu.
Không chỉ vậy, trên mặt xác chết đó hình như còn mang một nét cười cổ quái, nháy mắt với tên Đô kỵ đó.
Lúc tên này khêu mành lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía thùng xe, dĩ nhiên cũng thấy cảnh tượng khiến người ta dựng tóc gáy đó.
“Quỷ…” Tên Đô kỵ quân kia sững sờ hồi lâu mới biết thét lên một tiếng, cây thương trong tay rơi xuống đất. Đúng lúc hắn kêu thét, muốn giục ngựa chạy đi, cái xác bỗng tà tà bay lên, mười ngón tay như kích, với một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được, chộp lấy cổ hắn.
“Quỷ à… giả chết à… chạy mau…” Đám quan binh cùng quân Đô kỵ dần ý thức được, lập tức sợ đến nỗi hồn phi phách tán, chạy thục mạng về phía Uyển Thành.
Cặp vuốt quỷ còn chưa dùng lực thì tên Đô kỵ bị túm cổ đã sợ đến miệng phun bọt mép, hai mắt trắng dã, chết ngất đi; nhưng cái xác nọ vẫn nắm chặt cổ của hắn không buông.
Mãi đến khi đám quan binh chạy mất không còn một tên, cái xác sống lại đó mới nới lỏng tay, thở một hơi thật dài. Khi thi thể của gã Đô kỵ đó ngã ầm xuống ngựa, cái xác kia mới cười phì một tiếng.
“Các ngươi ra đi! Đám tiểu quỷ nhát gan đó chạy hết rồi!” Xác chết bất ngờ mở miệng nói chuyện.
“Nặng quá, những người này chút nữa đã đè ta bẹp dí rồi!” Lưu Tú chui ra khỏi buồng xe, uốn éo vươn vai.
Người trẻ tuổi xa lạ kia cũng đã từ trong thùng xe nhảy ra, “xác chết” lập tức nhảy tới, đoạn nói: “Tài hóa trang của ngươi thật lợi hại. Tiểu tử kia đã bị bộ dạng này hù chết!” Vừa nói, y vừa chỉ cái xác tên Đô kỵ trên mặt đất. Đương nhiên, “xác chết” chính là Đặng Vũ.
“Đó đều là do kế sách hay của bạn ngươi!” Người thanh niên lạ thờ ơ nói.
“Không đâu, huynh đài quá khen rồi. Tại hạ là Lưu Tú, vị này là nghĩa đệ Đặng Vũ của ta, dám hỏi tôn tính đại danh của huynh đài là gì?” Lưu Tú khiêm nhường cười, nhã nhặn hỏi.
“Tại hạ họ Tần tên Phục. Thì ra hai vị chính là nhân vật anh hùng mà bọn chúng muốn truy nã,
ngưỡng mộ đã lâu!” Người trẻ tuổi hết sức kinh ngạc, trở nên khách khí, nói.
“Nghe giọng của Tần huynh dường như cũng là người Uyển Thành, không biết Tần huynh vì sao cũng phải dùng thủ đoạn này để ra thành?” Lưu Tú có chút kỳ lạ bèn hỏi.
“Có những chuyện không có lý do gì cả, nếu cứ muốn hỏi vì sao thì sẽ mất đi niềm vui thú. Vì vậy
xin Lưu huynh bỏ qua cho ta không nói!” Tần Phục cười, thản nhiên đáp.
“Ồ, Tần huynh nói quá lời, ta đã lỗ mãng rồi!” Lưu Tú không chút để ý, cười nhạt nói.
“Chúng ta từ biệt ở đây vậy. Nếu có cơ hội gặp lại, Tần Phục nhất định sẽ mời hai vị nhân huynh uống vài chén!” Tần Phục lại nói.
Đặng Vũ thấy Tần Phục à ơi thần bí như vậy, trong lòng có phần không thích. Hơn nữa vừa rồi giao thủ chưa phân thắng bại, với tâm tính thiếu niên, tất nhiên Đặng Vũ không quen nhìn thái độ từ chối người khác xa cả ngàn dặm của Tần Phục, nên không nhịn được cười lạnh lùng, nói móc: “Ta thấy ngày khác hãy nói tiếp, chỉ mong Tần công tử không phải loại người sang hay quên chuyện, ngày nào đó chạm mặt mà không nhận được chúng ta thôi.”
Thần sắc Tần Phục khẽ biến đổi, nhưng cũng không đáp lại Đặng Vũ, chỉ chắp tay nói: “Sau này gặp lại!” Nói xong, Tần Phục cũng không nhìn thêm Đặng Vũ lấy một lần, bước thẳng về phía xa.
“Tần huynh đệ không muốn một thớt ngựa thay cho đi bộ sao?” Lưu Tú lên giọng hỏi.
Tần Phục ngẩn người, dừng lại nhìn mấy thớt ngựa buộc vào xe, cười nói: “Cảm ơn Lưu huynh nhắc nhở!” Nói xong, y cởi một thớt ngựa khỏe ra, rồi hiên ngang bỏ đi.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Lưu Tú nhìn Tần Phục đi xa, nói với Đặng Vũ.
Đặng Vũ thấy uất ức trong lòng, gã Tần Phục kia quả thật chẳng thân thiện gì. Đặng Vũ vốn là một người tâm tính cao ngạo, nhưng Tần Phục so với Vũ có vẻ càng kiêu căng hơn, quả thật khiến cho Vũ không dễ chịu trong lòng.
“Sao phải giận chứ? Tức giận chính là lấy cái ấu trĩ và kém hiểu biết của kẻ khác để giày vò mình, đệ cũng không hiểu sao?” Lưu Tú vỗ vỗ vai Đặng Vũ, nhìn vẻ giận dữ của y, bèn hỏi.
Đặng Vũ ngẩn người, lập tức cũng bật cười, khâm phục Lưu Tú, nói: “vẫn là lời của đại ca sâu sắc thấu triệt, Đặng Vũ còn phải học hỏi nhiều!”
“Đừng vỗ mông ngựa một cách vớ vẩn nữa, đi thôi. Nói không chừng trong thành đã phát hiện ra chuyện và phái người đuổi theo đấy,” Lưu Tú tức cười nói.
Đặng Vũ quay đầu nhìn về bức tường thành cao lớn của Uyển Thành, không khỏi thở dài, lẩm bẩm: “Đúng là tai vạ do lòng sinh ra, ài, tạm biệt nhé, Uyển Thành…”
***

Tần Phục nhẹ nhàng nép xuống, y nghe tiếng vó ngựa đang dồn dập hướng về phía mình. Còn thớt ngựa mà y lấy bên ngoài Uyển Thành chính là ngựa quan, nên y không dám cưỡi nghênh ngang lộ liễu quá, sau khi rời khỏi Uyển Thành đành phải thả đi. Lúc này đang gấp rút cần ngựa thay chân, bởi vậy y như một thợ săn, yên lặng đợi kỵ sỹ đi qua con đường này.
Trên mặt đất có chút ẩm ướt, cỏ hè muộn rậm mà xanh tốt, Tần Phục nấp trong bụi cỏ, gần như hoàn toàn bị sóng cỏ nhấn chìm.
Đang phi vùn vụt tới chính là một con ngựa, dường như còn có một đội người ngựa khác cũng đang đi tới chỗ này. Khẽ ngẩng đầu lên, Tần Phục thấy rõ cả mặt mũi lẫn trang phục của người trên lưng ngựa.
Là quan binh, còn là quan binh thuộc đội nào thì y không rõ. Y chỉ mới bước chân vào giang hồ vài tháng gần đây, nên chẳng hiểu lắm chuyện quan binh.
“Đi…” Quan binh ấy giơ roi đánh ngựa, phi nhanh giống như đang truyền tin thắng trận từ biên cương vậy, lơ mơ không biết rằng trong bãi cỏ có Tần Phục đang chờ thời cơ ra tay. Có lẽ hắn căn bản không thể ngờ lại có người đang đợi mình.
Năm trượng… ba trượng… một trượng, Tần Phục như diều hâu chồm lên, nghiêng người lao ra.
“A…” Tên quan binh kia chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, đã bị rớt khỏi lưng ngựa, té ngã rất nhanh, suýt chút nữa thì ngất đi luôn.
“Hí…” Tần Phục liền túm lấy dây cương, con ngựa chồm lên, y đã ngồi trên yên.
“Xin lỗi huynh đệ, ta mượn ngựa dùng tạm nhé!” Tần Phục ngoảnh đầu, thấy quan binh nọ rên thảm, cố đứng lên, khóe miệng chảy máu, không ngờ cũng là một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ mình khiến y cảm thấy có phần bối rối.
Con mắt oán giận của quan binh nọ như phun ra lửa, nhưng lúc này căn bản không có hơi sức đoạt lại ngựa, hắn không khỏi tức giận, chửi: “Con mẹ tên cẩu tạp chủng ngươi, lão tử liều mạng với ngươi!” Chửi xong định xông tới đánh Tần Phục. Nhưng vừa rồi bị ngã dường như đã bị trật xương chân, mới lên được một bước, hắn bị ngã kềnh ra, ôm đầu gối rên hừ hừ.
Tần Phục không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Tên đáng chém nghìn đao nhà ngươi, còn cười ư? Lão tử chửi tổ tông mười tám đời của ngươi. Con mẹ nó, đúng là năm hạn, đi đến đâu cũng gặp xui xẻo. Lão tử trốn thoát không dễ dàng gì, lại gặp phải tên khắc tinh ngươi… ôi chao…”
“Xin lỗi, con ngựa này coi như là ta mua đi!” Tần Phục thấy đối phương nói chuyện là lạ, liền quẳng xuống một khối bạc.
Thiếu niên nọ không khách khí, liền chộp lấy nén bạc, lại nguyền rủa: “Tốt nhất là ngươi hãy giữ chút bạc mà mua quan tài, đừng tưởng đoạt ngựa của lão tử thì sẽ có tốt đẹp gì, đợi lát nữa ắt biết!”
“Việc này không cần huynh đài lo lắng!” Tần Phục không khỏi bật cười nói, đồng thời vung roi, ruổi ngựa chạy đi.
“Ta tên Lâm Miểu, nếu ngươi có thể không chết, sau này sẽ còn gặp lại nữa!” Thiếu niên nọ bưng đầu gối hướng về bóng lưng của Tần Phục, hô lớn.
“Ta nhớ rồi, sẽ còn gặp lại!” Tần Phục thấy người này quả thật thú vị, tự nhiên không để bụng lời chửi rủa của đối phương. Nếu đổi lại là y, y cũng sẽ nguyền rủa kẻ đoạt ngựa của mình thôi.
“Mẹ kiếp, Lâm Miểu mất ngựa chưa chắc đã là không may! Nếu tiểu tử ngươi đã có nguyện ý giúp đỡ, lão tử cũng không ngại…” Thiếu niên nọ nhìn về bóng lưng của Tần Phục, lẩm bẩm. Nhưng rất nhanh gã đã ngẩng đầu trông về phía không xa, thấy một lớp bụi đất bốc lên càng lúc càng gần, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập đang tiến lại.
“Mẹ kiếp, nhanh thật! Lão tử không hầu ngươi chơi nữa, cầm bạc rồi còn không đi mới là lạ đấy.” Gã thiếu niên vừa nói, vừa phớt lờ vết thương ở đùi, lê bước chạy vào trong bãi cỏ dài trên sườn núi phía sau.
Tần Phục cảm thấy tiếng vó ngựa phía sau bám theo cực sát. Ban đầu y chẳng buồn để tâm, nhưng sau nghĩ lại thì thấy không đúng. Ke cả y đã vài lần đổi đường đi và phương hướng, nhưng đám người ngựa tựa hồ cũng đổi đường và hướng đi theo y. Đám người này hiển nhiên là đuổi theo y mà đến, không chỉ vậy, trong những người này còn có cao thủ truy tung[5[, nếu không, không thể nắm được chính xác phương hướng y bỏ chạy mà đuổi theo gắt gao như thế.
Tần Phục muốn nhìn xem những người này là ai. Y không tin người của Tề phủ Uyển Thành lại đuổi theo được y nhanh và chuẩn như thế! Có lẽ lúc này người của Tề phủ còn chưa phát hiện ra vật bị trộm, nhưng cũng không phải không có khả năng! Tần Phục cầm cương ngựa, xông lên một ngọn núi. Tại đây, ít nhất cũng không sợ sự uy hiếp bởi kẻ địch đông người. Trừ phi đối phương đều là loại cao thủ như cẩm Y Hổ và Đặng Vũ.
Một đội khoái kỵ rất nhanh đã tiến vào tầm mắt của Tần Phục, có hơn hai mươi người. Chỉ nhìn thế đuổi gió vờn trăng của những người đó là có thể biết họ là những kẻ có cuộc sống gắn với lưng ngựa, khiến người ta không thể coi thường.
“Trên sườn núi, không được để hắn chạy thoát!” Một đội kỵ binh thấy Tần Phục dẫn ngựa đứng trên sườn núi, bèn hô lên, đoàn ngựa lập tức tản ra bốn phía.
Tần Phục ngạc nhiên, đám người này không phải quan binh. Cách ăn mặc của họ có phần giống đám giặc cướp. Xem ra đám người này thật sự coi y là mục tiêu rồi, nhưng y chắc chắn bọn họ sẽ phải thất vọng.
“Các ngươi vì sao cứ đuổi theo ta không rời thế?” Tần Phục cao giọng quát hỏi, đồng thời cẩn thận đánh giá những kỵ sỹ đó.
“Mau đem bảo vật trả lại bọn ta ngay, nếu không, đừng trách bọn ta bắn tên không thương tiếc!” Một tráng hán tử giục ngựa tới gần, hướng về Tần Phục đang trên sườn núi, quát to.
“Ta không hiểu các ngươi đang nói gì, ta dám chắc là các ngươi đã nhận lầm người rồi. Chúng ta đã gặp nhau từ trước rồi sao?” Tần Phục giữ đầu ngựa, cao giọng chất vấn.
Lời của Tần Phục quả đã làm đám giặc dưới núi sững sờ. Lúc này, bọn chúng đã có thể nhìn rõ khuôn mặt cùng quần áo của Tần Phục, nhưng đó không phải là người mà chúng đuổi theo, bảo sao không sững sờ?
Dưới chân núi, đám giặc lập tức nhìn nhau bối rối, có vài tên còn thấp giọng thì thầm, hiển nhiên bọn chúng cũng đã trở nên hồ đồ rồi.
“Ngựa của ngươi rõ ràng là vật cưỡi của trại Thiên Hổ ta, nhất định ngươi cũng là đồng bọn của tiểu tử họ Lâm kia! Hừ, đừng mong ở trước mặt ông mà giở thủ đoạn gì!”
“Nhị trại chủ, đừng nhiều lời với y, cứ bắt y trước rồi nói tiếp!” Một gã sơn tặc nói.
Tần Phục thầm kêu khổ, giờ mới nghĩ đến mấy lời sau cùng của gã thiếu niên kia là ý tứ gì. Xem ra đám người trại Thiên Hổ này đang truy kích Lâm Miểu, nhưng việc đánh nhỡ đập nhầm của y không ngờ đã nhử truy binh giùm gã họ Lâm kia. Hiện tại, bọn người này cứ nhất định tính hết lên đầu y, lúc này dù y có muốn cũng không thể giải thích rõ ràng được.
“Ta nghĩ các ngươi đã hiểu lầm. Thớt ngựa này chỉ là ta cướp được từ một quan binh họ Lâm. Ta không biết đó chính là chiến mã của trại Thiên Hổ các ngươi đâu.” Tần Phục vẫn cố gắng giải thích.
“Ngươi cho rằng những lời này gạt được Trần Thông ta sao? Đi mà lừa đứa trẻ ba tuổi ấy!” Nhị trại chủ cười lạnh, nói.
“Nhị đương gia[ỏl, tiểu tử này giảo hoạt y như tên họ Lâm. Không cần nhiều lời với loại người này, giết hắn là xong, không tin là tên họ Lâm không ra!” Một người nhắc nhở.
“Có nghe hay không, tiểu tử kia, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, may ra có thể cho ngươi một con đường sống, nếu không, đừng trách bọn ta xuống tay vô tình!” Trần Thông hừ lạnh, nói.
Tần Phục không khỏi lắc lắc đầu. Y biết bất kể mình nói thế nào thì bọn chúng đều không tin. Chuyện này chính là do mình tự chuốc lấy phiền toái, thật sự không thể trách người khác được.
“Lên…” Người của trại Thiên Hổ quất ngựa đi lên núi một cách trật tự. Mỗi người đều giương cung đặt tên, xem bộ dạng đúng là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Tần Phục thầm kinh hãi trong lòng. Mặc dù y không sợ đám người này, nhưng nếu đối phương dùng một trận loạn tên bắn tới thì sẽ vô cùng khó đối phó. Dù cho võ công y khá, nhưng đối với cung mạnh nỏ cứng nhiều như vậy cũng khó lòng phòng bị được.
“Các ngươi không nói lý lẽ! Xin lỗi, ta không hầu tiếp được!” Tần Phục tất nhiên chẳng ngốc đến nỗi cam chịu “ăn” tên, liền hướng mặt sau sườn núi, lao nhanh đi.
“Chiu… chiu…” Một loạt tên cứng như châu chấu từ phía sau ập đến. Tần Phục khẽ quát một tiếng, thân mình ngửa ra sau, ngã dán lên lưng ngựa, roi ngựa thật dài cuộn ngược lại, lập tức như ngàn vạn con linh xà, thêu dệt lên một màn roi, cuốn lấy hết sạch những tên cứng bắn tới y và chiến mã.
“Thân thủ khá!” Trần Thông khen.
“Quá lời rồi, nhưng các ngươi đúng là đã tìm nhầm người. Ta vốn chỉ muốn mượn ngựa của các ngươi dùng tạm, ngày khác sẽ dâng trả gấp bội!” Trong lúc Tần Phục đang nói thì đã xuống tới sườn núi. Loạt tên sau lưng lần lượt túm năm tụm ba rơi xuống, nhưng đã mất đi sự chuẩn xác, dù có vài cái không trệch, cũng không thể tạo thành sự uy hiếp đối với Tần Phục.
Tần Phục chọn hướng về Dục Dương, giục ngựa chạy như điên. Chỉ cần vào được thành Dục Dương, đám người này sẽ không thể mặc sức hung hăng bằng cung nỏ, bởi vì trong thời đại này, tất cả các loại như cung nỏ đều không được phép mang vào thành. Vì loại binh khí này có thể sát thương người từ khoảng cách xa, quan phủ cũng sợ kẻ khác gây bất lợi cho nhân vật quan lại, nên cấm mang cung tên vào thành.
***

Ven dịch đạo[7], dưới gốc cây già cỗi, cờ của quán rượu đu đưa. Chủ quán rượu là một đôi vợ chồng già.
Đây là ngã ba đường Dục Dương, thông đến Uyển Thành và Cức Dương. Ở nơi này dựng quán rượu, có trà xanh rau quê, cũng thuận tiện cho người đi đường, làm ăn không tồi.
vợ chồng già có một đứa con ngốc nghếch, rất ít khi gặp người khác, chỉ ở phòng bếp đơn sơ nhóm lửa làm việc vặt.
Quán rượu nhỏ có thể ở nơi này mà thịnh lâu không suy cũng là điều lạ. Quan binh không bắt nạt, sơn tặc không cướp bóc trong thời đại này đã là cực kỳ đáng quý rồi. Dĩ nhiên, chẳng có ai lại đi tìm hiểu nguyên nhân chuyện đó cả. Cái mà người đi đường quan tâm chỉ là rượu ngon, trà thơm, ăn được no bụng, tiền bạc rành mạch là được, cũng không để ý nhiều đến vài đồng mấy cắc đó.
Lưu Tú không quá quan tâm đến việc rượu mà đôi vợ chồng già này cất ngon thế nào, y chỉ muốn mượn nơi đây nghỉ chân một chút, mặt trời giữa trưa quá chói chang khiến người ta chịu không nổi.
Giờ là mùa hè, bôn ba đường dài, không chỉ người khó chịu, cả ngựa cũng luôn rỉ mồ hôi. Bởi vậy, ở trong quán rượu nhỏ này dừng chân nghỉ ngơi, cũng là chuyện cực kỳ sảng khoái.
“Chưởng quỹ, mau mang trà ra, khát chết ta rồi,” một thiếu niên cực kỳ chật vật khập khiễng đi vào mái che nắng, cao giọng hô.
Lưu Tú nghiêng người liếc nhìn gã thiếu niên, thấy đối phương vận quần áo quan binh, nhưng lại rách nát tả tơi, giống như bị thứ gì đó làm rách toạc, mặt đầy phong trần. Lưu Tú lập tức không nhìn nhiều thêm nữa.
Ánh mắt của Đặng Vũ lại nhìn về ánh mặt trời chói chang bên ngoài tấm che nắng. Lúc này ánh mặt trời đang hừng hực, chỉ sợ còn phải nghỉ tạm ở đây chừng một canh giờ nữa, trời mới mát mẻ hơn chút.
Thiếu niên vừa vào quán đã cởi quần áo quan binh rách nát ra, vò cuộn thành một đống tròn, miệng lẩm bẩm oán hận: “Mẹ kiếp, thứ quần áo xui xẻo này, sao mặc vào đen đủi thế, lão tử không cần ngươi nữa!”
“Khách quan, trà của ngài đây. Lão đây chuẩn bị đều là trà mát, không biết khách quan còn muốn thứ gì khác không?” Ông lão nói cực kỳ lễ độ.
“Không biết chưởng quỹ ở đây có quần áo cũ vừa người của ta không? Chỉ cần sạch sẽ một chút là được,” thiếu niên đó nói.
Ông lão nhìn phần thân trên để trần, cơ bắp cường tráng của y, có chút lúng túng, đáp: “Có thì có, chỉ sợ không vừa thôi.”
“Không sao, chỉ cần không phải là thứ đàn bà con gái mặc, cũng không giống cái vải bọc thây xui xẻo này là được!” Thiếu niên nọ chẳng để ý gì, buông cuộn quần áo quan binh trong tay lên bàn, bình hòa nói.
Mọi người xung quanh thấy y nói chuyện thú vị như vậy, không kìm được đều bật cười.
“Vậy để lão đi tìm xem sao…” Ông lão nói xong định quay đi.
“Ài, chậm đã, hãy cầm cái vải bọc thây này để nhóm lửa đi,” thiếu niên đẩy bộ quân trang rách nát, nói.
Ông lão cầm lấy bộ quân trang giũ ra rồi nhìn, chỉ thấy mặt trên trừ hai đường bị rách và chút dơ dáy ra, tất cả đều tốt, không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Khách quan, quần áo này chỉ cần vá một chút thì vẫn có thể mặc mà?”
“Lão đừng quan tâm, thứ đó quá xui xẻo, không thể mặc, không thể mặc được. Người mặc nó không có chuyện gì tốt cả. Bởi vậy, lão hãy mang đốt đi thì hơn,” thiếu niên có vẻ tràn đầy cảm khái, nói.
Những người ngồi kế bên nghe vậy, không khỏi bật cười, có người nói vui: “Lời của tiểu huynh đệ là phạm tội đó, nếu bị quan binh nghe thấy, cái đầu khó mà giữ được!”
Thiếu niên nọ cũng cười, đoạn nói: “Đầu ta đã mất vài lần rồi, cũng không ngại thêm lần nữa đâu. Những kẻ ngu ngốc nào thích mặc thì cứ để chúng mặc đi, còn ta không thèm cái thứ như da sói và vải bọc thây này. Hôm nay lão tử đã có thể chạy khỏi quân doanh, sẽ không bao giờ dính líu vào cái thứ xúi quẩy này; ta không thể chịu được cái kiểu áp bức người lành, sợ hãi kẻ dữ ấy nữa!”
“Nói hay lắm! Hiện ta có chút quần áo, nghĩ sẽ vừa với người huynh đệ, chi bằng cầm lấy thử đi!”
Mọi người không khỏi theo tiếng mà nhìn lại.
Người vừa nói chính là kẻ thích náo nhiệt Đặng Vũ!
Thiếu niên nọ ngẩng đầu nhìn nhìn Đặng Vũ, đã thấy Đặng Vũ nâng một bọc quần áo đưa qua, thiếu niên bèn vội đứng dậy.
“Chỗ này là vài bộ quần áo đã giặt sạch của ta, nếu huynh đệ không ngại thì cứ mặc,” Đặng Vũ bộc trực nói.
“Ồ, vậy ta cũng không khách khí nữa,” thiếu niên nọ cũng không nhiều lời, thản nhiên tiếp lấy gói đồ của Đặng Vũ, lấy ra quần áo, kinh ngạc nói: “Vải tốt quá, cảm ơn rất nhiều. Dám hỏi huynh đệ tôn tính đại danh là gì? Lâm Miểu ta không phải loại người nhận ơn không báo!”
Đặng Vũ vỗ vỗ vai y, đoạn nói: “Sao phải khách khí vậy? Mau mặc vào đi. Ta làm vậy đâu phải muốn được trả ơn, chỉ là thấy huynh đệ ngươi sống rất có cá tính, chút đồ này tính toán làm gì!”
Lâm Miểu cũng cười cười, vỗ vai Đặng Vũ, rồi nói: “Tình này ta xin nhận. Tiền trà rượu của ngươi hôm nay, ta mời. Đừng chối từ nhé, nếu không, chính là ngươi xem thường ta đó!”
Đặng Vũ cùng Lưu Tú đưa mắt nhìn nhau, Đặng Vũ cười nói: “Được, hôm nay ngươi giúp chúng ta trả tiền cũng được, vậy cùng ngồi một bàn với ta lại có cấm kỵ gì sao?”
Mọi người nhìn hai người trẻ tuổi này, đều cảm thấy rất thú vị. Song, đó tuyệt không phải là điều nực cười, ngược lại còn làm cho tất cả trở nên khách khí hẳn.

1.Thời xưa, đình trưởng tương đương với trưởng thị trấn ngày nay. Việc quản lý sổ sách dân số của họ lấy mười nhà làm một đơn vị, mười nhà là một thập, mười thập là một lý, mười lý là một đình, cả thảy mười trưởng, lý trưởng và đình trưởng. Như vậy, trong vùng đất quản lý của đình trưởng có khoảng một nghìn hộ. Cũng có cách nói khác, lấy năm nhà làm một đơn vị, năm nhà là một ngũ, mười ngũ là một lý, mười lý là một đình. Bởi vậy, đình trưởng cai quản khoảng từ năm trăm đến một nghìn hộ. Nhưng độc giả không cần phải đi sâu vào vấn đề này – TG.

2.Khi làm chuyện gì, không thể chỉ nghĩ đến các tình huống thông thường mà phải tính cả những trường hợp đặc biệt, để chắc chắn không có chuyện gì xảy ra – ND

3.Ngày nay, Tiêu huyện nằm ở phía bắc tỉnh Giang To

4.Thủ dụ là chỉ thị viết tay – ND

5.Truy tung nghĩa là truy tm tung tích, dấu vết – ND.

6.Đương gia là người quản lý, quản gia – ND

7.Dịch đạo là đường chuyển công văn thư tín thời xưa. Hai bên đường có các trạm dịch, thư tín được chuyển trung gian qua đó hoặc kỵ sỹ đổi ngựa khỏe ở đó – ND.