Chương 442

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thập Nhất mang theo nàng phi thân lên nóc kho hàng, hai người canh giữ nơi đó, chờ những người kia đem nha phiến vừa mới đưa tới bỏ vào kho hàng, Thập Nhất ra hiệu bằng ánh mắt với nàng.

Linh Hi thuần thục lấy ra dầu hỏađã chuẩn bị sẵn, chậm rãi ném về phía kho hàng,

Thập Nhất lấy mồi lửa ra, thổi sáng, ném xuống.

“Oanh” một tiếng, bên trong lửa bùng lên, tuy rằng lửa không lớn nhưng nhanh chóng lan ra, đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Thấy thế, Linh Hi nhẹ nhàng lôi kéo tay áoThập Nhất, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”

Thập Nhất lại ý bảo nàng đừng phát ra tiếng động, tiếp tục nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong.

Thấy thế, Linh Hi cũng không chút sợ hãi, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười, nhưng nàng chỉ nhìn chăm chú vào hắn ở cạnh bên.

Sau khi kho hàng bị phóng hỏa bắt đầu có khói đặc tràn ra từ đại môn. Nhóm quản lý rốt cuộc nhận thấy được có chuyện không đúng, mạnh tay đẩy cửa kho hàng ra nhưng chỉ nhìn thấy một biển lửa!

“Có người phóng hỏa!” Linh Hi nghe được phía dưới thanh âm của một đại hán vang lên, “Các ngươi mau chóng cứu hoả, các ngươi đi xung quanh tìm xem có ai khả nghi không!”

Trong lòng Linh Hi buồn cười, Thập Nhất cũng chậm rãi gợi lên khóe miệng, kéo nàng nhảy xuống nóc nhà.

Bỗng dưng nghe thấy phía sau có động tĩnh truyền đến, Linh Hi vừa quay đầu lại chỉ thấy mơ mơ hồ hồ hai thân ảnh, cùng với hai luồng ánh sáng của lưỡi dao trong bóng đêm đồng dạng lóe lên từ xa xa xoẹt tới.

“Chạy mau a –”

Hai người nắm chặt tay nhau chạy như điên, Linh Hi vừa chạy vừa không ngừng cười, cũng không biết chạy xa bao nhiêu, Thập Nhất kéo nàng trốn vào một cái ngõ nhỏ, hai người đều dựa vào tường thở hổn hển.

Dừng một chút, Linh Hi lại nhịn không được nở nụ cười, dựa vào vào trong lònghắn: “Thanh Dung, chàng cảm thấy vui không?”

Thập Nhất cúi đầu nhìn nàng, không nói gì.

Rất sung sướng, quả thật đã lâu rồi không vui vẻ như vậy.

Đúng lúc này, đột nhiên lại có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trong lòng Linh Hi hoảng hốt, vội kéo Thập Nhất tiếp tục chạy, Thập Nhất bỗng nhiên dùng một tay ôm lấy nàng vào trong lòng, sau đó để nàng dựa trên tường, mạnh mẽ hôn xuống.

Trong lòng Linh Hi đầu tiên là cả kinh, sau đó nhìn thấy ánh sáng lóe ra từ đôi mặt hắn, nàng bỗng dưng bình tĩnh lại, chậm rãi vòng quanh cổ hắn, dùng sức đáp lại hắn.

Hành động có chút điên rồ, hai người đều dùng hết toàn lực thân thiết với đối phương, giống như muốn hòa hợp thành một thể với đối phương, tận tình phóng túng.

Hai tên đại hán đuổi theo phía sau, đi vòng vo trong con ngõ nhỏ, bỗng dưng thấy tình hìnhnhư vậy, nhất thời đều cứng người tại chỗ.

Linh Hi mở mắt ra, giả vờ đột nhiên phát hiện ra bọn họ, bỗng dưng đẩy Thập Nhấtra, sợ hãi kêu lên một tiếng vùi vào trong lòng hắn.

“Người nào?” Thập Nhất nghiêng đầu đi, ngữ khí rõ ràng cực kỳ lãnh đạm, không giận mà uy, khí phách nghiêm nghị.

Hai người kia không khỏi run lên, sau đó lại không hẹn mà cùng xoay người lại.

“Muốn phong lưu khoái hoạt cũng nên tìm một nơi tốt đi, ở chỗ như thế này……”

Hai người kia vừa nói liền đuổi theo hướng khác, cho đến khi biến mất không thấy hình dạng.

Linh Hi cùng Thập Nhất nhìn nhau liếc mắt một cái, vừa muốn nói gì, Thập Nhất lại đột nhiên cúi đầu xuống một lần nữa, giống như lúc nãy, dùng sức hôn nàng.

Lần này, hắn dùng sức quả thực kinh người, gắt gao ôm nàng trong vòng tay. Linh Hi ngay cả khí lực đáp lại cũng không có, chỉ cảm thấy hơi thở trong lồng ngực đều bị hắn hút hết, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Nàng nhịn không được lấy tay đánh hắn, không biết trải qua bao lâu, hắn mới buông lỏng nàngra, thở hào hển nhìn nàng.

Linh Hi cơ hồ lập tức liền nghiêng người trong khuỷu tay hắn, hít vào từng ngụm từng ngụm khí, hồi lâu sau, thật vất vả mới có thể phát ra một chút thanh âm: “…… Muốn phong lưu khoái hoạt…… Chàng cũng nên tìm một nơi tốt chứ……”

Thập Nhất bỗng dưng cười nhẹ, vòng tay ôm nàng vào trong lòng.

Nếu trước kia hắn biết được có thể sống như thế này với nàng, có lẽ, hắn sẽ không làm cho nàng chịu nhiều thương tổn như vậy?

*****************************************************************************************

Nắng đem ánh sáng chiếu khắp muôn nơi, nhưng ở nơi riêng tư nhất, trên giường lại dày đặc xuân ý.

“Thanh Dung…… Thanh Dung……” Linh Hi thở hào hển gọi hắn, thanh âm vo ve như muỗi kêu.

Bị hắn dùng hết toàn lực muốn nàng một lần lại một lần, nàng cảm thấy bản thân mình sắp tan rã ra rồi, có thể nói nàng có lòng mà không đủ lực, cuối cùng nhịn không được cầu xin hắn: “Thanh Dung, không cần, không cần……”

Mồ hôi trên người, trên mặt hắn nhỏ xuống, cùng mồ hôi của nàng giao hòa một chỗ, nghe thấy tiếng cầu xincủa nàng, bèn cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi của nàng.

Loan phượng điên đảo, hắn rốt cuộc cũng buông tha cho nàng, Linh Hi vô lực mềm người ở trong lònghắn, gian nan thở dốc.

Lặng im hồi lâu, hắn xoay người đứng lên, Linh Hi vô lực ngã vào giường, kéo chăn qua che khuất cả người.

“Ta sẽ cho người chuẩn bị nước, nàng tắm rửa rồi ngủ tiếp?” Thập Nhất đứng dậy mặc quần áo vào, quay đầu lại nhìn nàng.

Nhưng Linh Hi lại tựa hồ đã ngủ, thì thào hai tiếng, cũng không biết là đang nói gì.

Thập Nhất bày ra nụ cười bất đắc dĩ, kéo màn giường che lại, rồi gọi người tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Linh Hi vừa cảm giác tỉnh ngủ lại, không ngờ đã là buổi chiều, thân thể mặc dù đau nhức nhưng cũng có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn lại mới phát hiện y phục trên người mình đã được thay đổi rồi.

Nhớ tới lửa nóng rạng sáng ngày hôm nay, Linh Hi nhịn không được đỏ mặt lên, đúng lúc này Thúy Trúc đẩy cửa tiến vào hầu hạ, nàng lại ngượng ngùng hỏi: “Thúy Trúc, là do em giúp ta tắm rửa đổi y phục sao?”

Thúy Trúc nhìn bộ dángcủa nàng, nhịn không được “Xì” một tiếng nở nụ cười: “Không có, thật ra nô tỳ cũng muốn hầu hạ tiểu thư, nhưng Thập Nhất gia lại không cho, ngài muốn tự mình động thủ.”

“Hả?” Linh Hi mặt càng đỏ hơn, bắt gặp nụ cười của Thúy Trúc không có hảo ý, liền nhịn không được tiến lên muốn nhéo lấy mặt của nàng ta, “Nha đầu chết tiệt kia chỉ biết nói bậy, lại gạt ta có phải hay không?”

Tay vừa mới vươn ra một nửa, một cỗ đau nhức đánh úp lại, Linh Hi bất đắc dĩ lại nằm trở về trên giường, tức giận trừng mắt liếc nhìn Thúy Trúc một cái.

Thúy Trúc chỉ lên trời nói: “Tiểu thư, thật sự là Thập Nhất gia tự mình động thủ mà, do người ngủ quá say thôi.” Dừng một chút, lại tiến lên ngồi ở bên cạnh Linh Hi: “Tiểu thư, người cùng Thập Nhất gia hiện tại xem như tốt lắm, có thật không?”

Linh Hi dừng một chút, nhớ tới những hành động hôm qua, bỗng nhiên nhịn không được nở nụ cười – có lẽ, cũng được xem là tốt lắm?