Chương 440

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nghe vậy, Thập Nhất nhíu mày càng chặt: “Đệ rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?”

Thập Nhị gác hai chân lên tường, miễn cưỡng nói: “Không có gì đâu, chỉ là Tống lão nhân kia một lòng muốn đưa nữ nhi của hắn vào cung dâng lên cho Thất ca làm phi tử, không phải đệ đang cân nhắc sắp xếp việc phân ưu giải nạn cho Thất ca sao? Huynh đoán xem, giữa Vương phi và Hoàng phi, Tống lão nhân kia sẽ lựa chọn như thế nào?”

“Đệ muốn thành thân sao?” Thập Nhất khẽ híp mắt, thần sắc khó có thể đoán được.

Thập Nhị cười nhẹ một tiếng:“Thập Nhất ca, còn nhớ rõ trước đây chúng ta đâu có muốn cùng nhau thành thân, kết quả hiện tại, huynh đã thành thân bốn năm rồi, đệ vẫn còn là người cô đơn đây, huynh không biết đau lòng cho Thập Nhị đệ của huynh sao?”

“Đệ thật hồ nháo!” Thập Nhất lạnh lùng nói.

“Đệ hồ nháo đủ rồi, hiện giờ đang chuẩn bị tu thân dưỡng tính đây!” Thập Nhị nở nụ cười khanh khách, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Linh Hi một cái, “Thập Nhất tẩu, tẩu nói gì đi?”

Linh Hi vừa nghe đã biết hắn muốn nói sang chuyện khác, mà lúc này Thập Nhất dường như đang nổi nóng, Linh Hi đương nhiên sẽ không nói chen vào, cười lắc lắc đầu, nhìn về sân khấu kịch phía dưới lầu.

Thập Nhị thấy thế, cúi đầu hít một tiếng: “Thập Nhất tẩu, nếu kia Tống Như Tân giống tẩu như vậy, cuộc đời này của đệ cũng không có gì phải tiếc nuối !”

Thập Nhất nhìn hắn một cái, âm thầm xiết chặt nắm tay. Nếu Thập Nhị vẫn còn nói năng ngọt xớt thêm một câu nào như vậy nữa, hắn nhất định sẽ cho Thập Nhị vài đấm!

Đột nhiên trong lúc đó, cửa của nhã gian bị gõ vài tiếng, ba người đều nao nao, Thập Nhất chậm rãi buông nắm tay ra: “Tiến vào.”

Người vừa tới cũng là ông chủ của Lê viên này, hắn tự mình cầm chén trà, phía sau còn dẫn theo tiểu nhị, thấy Thập Nhất liền cười: “Thập Nhất gia, mấy năm rồi ngài không đến đây, mới vừa nghe hạ nhân nói, tiểu nhân còn không dám tin! Thế nên phải vội vàng mang trà ngon đến kính Thập Nhất gia!” Hắn vừa quay đầu nhìn về phía Thập Nhị, vừa cười nói: “Vị này chắc là Thập Nhị gia, thật sự là khách quý!”

Lão bản lại dâng trà cho Linh Hi, lúc vừa nhìn thấy Linh Hi, lại nao nao, liếc mắt nhìn sắc mặt không đoán được của Thập Nhất một cái, vội nở nụ cười gượng gạo: “Vị này là gia quyến Thập Nhất gia sao?”

Linh Hi tiếp nhận chén trà, thản nhiên gật đầu một cái, lúc nhìn về phía Thập Nhất, ánh mắt không mang theo một chút khẩn trương nào.

Thập Nhị cười nói: “Ông chủ, nhãn lực của ngươi thật không tốt lắm, vị này là đường đường chính chính Thập Nhất tẩu của ta, làm sao chỉ có hai chữ “gia quyến” là có thể nói đầy đủ đây?”

“Thì ra là Thập Nhất Vương phi, thất kính thất kính.” Lão bản vội làm động tác cúi đầu tạ lỗi, lại nói, “Các vị chậm rãi thưởng thức trà nghe diễn nhé, tiểu nhân không dám quấy rầy nữa.”

Đợi cho ông chủ rời đi, ánh mắt Thập Nhất ngưng lại ở trên sân khấu kịch.

Linh Hi cùng Thập Nhị bất giác liếc mắt nhìn nhau một cái, hiển nhiên đều hiểu được nguyên nhân vì sao lão bản nói Thập Nhất mấy năm rồi không tới đây.

Vừa ra khỏi nơi biểu diễn, Thập Nhị rời đi trước, Linh Hi đi theo Thập Nhất đi ra Lê viên, nhìn thấy hắn vẫn trầm mặc không nói, liền tiến lên ôm lấy tay hắn, thấp giọng nói: “Thanh Dung, ta không biết đó là nơi chàng cùng Mẫu Đơn từng đến, thực xin lỗi……”

Thập Nhất chậm rãi dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía nàng.

Linh Hi thật sự cảm thấy thẹn trong lòng, hơi nhếch môi, cúi đầu xuống.

Thập Nhất trầm mặc một lát, vươn tay ra ôm lấy nàng: “Không liên quan đến nàng đâu.”

Linh Hi chỉ hận bản thân mình vì sao không điều tra rõ ràng chân tướng đã bảo hắn đi theo mình đến đây, vốn định làm cho hắn cười, kết quả sắc mặt hắn còn không bằng lúc trước nữa. Trong lúc nhất thời nàng ảo não không thôi, cúi đầu đi theo phía sau hắn, âm thầm đoán xem kinh trong thành này còn có chỗ nào mà hắn cùng Mẫu Đơn chưa từng đi đến.

Thập Nhất thấy nàng vận trầm mặc như cũ, rốt cuộc dừng chân lại, nhíu nhíu mày, nói: “Nàng đừng nghĩ ngợi nhiều, những chỗ to nhỏ trong kinh này, ta với Mẫu Đơn đều đã đi qua hết rồi.”

Giống như bị người ta nhìn thấu tâm tư, Linh Hi vừa kinh ngạc lại vừa xấu hổ, cuối cùng, nàng vươn tay nắm chặt tay hắn, ngửa đầu cười nói: “Đước.”

Đi được một đoạn, Linh Hi thấy phía trước có người đang bán ngựa, bỗng nhiên trong lúc đó linh quang chợt lóe lên, nàng nói với Thập Nhất: “Chúng ta đi ra ngoại ô đua ngựa, được không?”

“Đua ngựa?” Hắn đầu tiên là nao nao, sau đó lại nhíu mày nhìn nàng, “Nàng cùng với ta sao?”

“Chàng đừng xem thường người ta!” Linh Hi ngẩng đầu nói, “Không dùng Thanh Thông của chàng, cũng không dùng Phi Yến gì cả, dùng con ngựa bình thường nhất, xem ai thắng được ai!”

Hắn dường như chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng nàng.

Lúc chọn ngựa, Linh Hi cố ý chọn một con ngựa hung hãn nhất, nhưng Thập Nhất không đồng ý, chỉ một ngựa cái cho nàng. Linh Hi không ưng ý, thừa dịp hắn không chú ý, liền bảo người bán ngựa dắt con ngựa hung hãn kia ra cho nàng, chờ đến khi Thập Nhất thấy được thì nàng đã xoay người leo lên lưng ngựa, phóng thẳng ra ngoài thành!

Trong lòng Thập Nhất quýnh lên, tùy ý chọn một con ngựa, vừa leo lên lưng ngựa liền đuổi theo nàng.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau, mãi cho đến khi chạy ra khỏi thành, ngựa của Linh Hi vẫn ở phía trước hắn như cũ.

Ra khỏi thành, bốn bề xung quanh bỗng nhiên trống trải hẳn lên, ngựa cứ một đường mà phóng như bay, gió ào áo quất vào mặt, mang đến cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng.

Linh Hi nhìn lại, Thập Nhất cách nàng chỉ có vài thân ngựa, nàng nhướng mày có chút không phục, vừa cười vừa nói: “Đuổi kịp ta thì xem như chàng thắng!”

Ánh mắt Thập Nhất trầm xuống, thần sắc không thay đổi, lúc vung roi thúc ngựa lại âm thầm nâng cánh tay tay.

Linh Hi ỷ ngựa mình là ngựa tốt, lại giục ngựa phi nhanh hơn, bỏ lại Thập Nhất một khoảng khá xa.

Nhưng Thập Nhất làm sao để nàng thực hiện được ý đồ của mình, ngựa của nàng mặc dù là ngựa tốt, nhưng nàng cưỡi ngựa bất luận như thế nào cũng không có khả năng so với hắn được!

Hắn lại lần nữa đuổi theo nàng, hơn nữa tốc độ vô cùng mau lẹ, lần này Linh Hi rốt cuộc không còn cách nào chống đỡ được nữa, nhìn thấy ngựa của hắn vượt qua ngựa mình, nàng vừa vui sướng lại vừa ảo não, thấy ngựa hắn giảm tốc độ, nàng cũng bắt đầu kéo cương ngựa, lại chạy thêm một đoạn nữa, mới ngừng lại ở phía sau hắn.

“Thế nào?” Thập Nhất xoay người xuống ngựa, đi đến ngựa của nàng, đưa tay sờ đầu con ngựa, “Nhận thua chưa?”

Hắn đang cười! Linh Hi trong nháy mắt liền ngây dại. Nàng chưa từng bắt gặp hắn tươi cười như vậy, ánh mắt sáng ngời, giống như tất cả những lo lắng u buồn trong quá khứ đều không còn nữa! Trong lúc nhất thời nàng cảm thấy tất cả những thứ trên thế gian này đều không thể so sánh được với nụ cười của hắn, nàng gật gật đầu: “Ừ, ta nhận thua .”