Chương 327

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ánh mắt Đạm Tuyết chợt lạnh đi, chỉ một thoáng như bị đóng băng, cười lạnh một tiếng nhìn về phía hắn: “Xem ra Cửu gia thật sự nhàn hạ, vậy người hãy chờ đến ngày tiểu nữ lưu lạc đến Bách Hoa Lâu, tiểu nữ sẽmời Cửu gia lên ngồi.”

“Đạm Tuyết!” Hoàng Phủ Thanh Thần hơi kinh ngạc, sau đó giận dữ hiểu ra vì sao nàng lại tức giận, hắn gọi nàng một tiếng, gương mặt hơi giãn ra, nở nụ cười, bên trong đôi mắt phượng hẹp dài tuấn mỹ kia hiện lên một chút tinh quang, “Là do ta đường đột, nàng đừngvì thế mà phiền lòng.”

Đạm Tuyết nhìn hắn một cái, nhưng cuối cùng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu.

Hoàng Phủ Thanh Thần biết lòng mình không ngừng bất an, đó là vào buổi tối nọ.

Khoảng nửa đêm, hắn từ trong mộng tỉnh lại, trong đầu chỉ tràn ngập cặp mắt lạnh như băng kia, thân thể mạnh khỏe thế này mà vẫn có phản ứng bất thường!

Hắn thầm rủa một tiếng, rồi ngồi dậy.

Hắn chưa từng lâm vào tình trạng như thế này, hắn từng có không ít nữ nhân, nhưng lại chưa có nữ nhân nào đối với hắn như nàng, cũng chưa từng có nữ nhân có thể bình thường như nàng, thế mà lại có thể vào giấc mộng của hắn.

Sự hoảng hốt tiến vào lòng hắn, dường như nhớ lại khi còn bé ngẫu nhiên đọc được một câu thơ tình tứ — ‘Tư quân ức quân, hồn khiên mộng oanh’ (*)

Cái gọi là nhớ thương, phải chăng chính là cảm giác như vậy?

Vì thế ngày tiếp theo, Cửu gia với xuất thân quý tộc là hậu duệ Vương triều Bắc Mạc, lại vào trọ trong khách điếm nơi Đạm Tuyết ở, hơn nữa lại chọn ngay phòng sát vách của nàng.

Khách điếm này chỉ là một khách điếm bình thường, khách trọ bên trong hay gì đó dường như hắn cũng chẳng thèm để vào mắt, có lẽ bởi vì phòng cạnh bên có người nào đó, ngược lại ngay cả hơi thở cũng trở nên tươi mát hẳn.

Ngày đó, Đạm Tuyết vẫn chưa xuất môn, chỉ lẳng lặng ngồi trong phòng đọc một quyển sách. Chừng một lúc sau, lại nghe thấy những âm thanh lách cách lộn xộn vọng từ phòng sát vách sang, liên tiếp không ngừng thật lâu, vẫn chưa hề gián đoạn. Rốt cuộc, nàng đành đứng lên, mở cửa phòng nhìn sang phòng bên cạnh.

Vừa nhìn thấy, lại khiến trái tim nàng bỗng dưng đập mạnh và loạn nhịp.

Ngay cửa phòng bên cạnh, Hoàng Phủ Thanh Thần đang tựa vào khung cửa, nhìn về phía nàng nở nụ cười tà mị, dung nhan tuấn mỹ rất mê hoặc lòng người.

Đạm Tuyết lạnh lùng nhìn hắn một cái, chỉ cần một lát thôi đã đoán được điều gì, thế là quay lại đóng cửa phòng, không thèm quản đến âm thanh sát vách nữa.

Một đêm nằm mơ, hoàn toàn bất an, Đạm Tuyết cảm thấy dường như sắp có chuyện xảy ra, trằn trọc hồi lâu, rốt cuộc mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, nàng chẳng có tí tinh thần nào, bảo chủ quán đưa chậu nước ấm đến, lại bất cẩn đổ hết lên người mình, chậu rơi xuống phát ra âm thanh loảng xoảng.

Thân ảnh của Hoàng Phủ Thanh Thần dường như trong chốc lát liền xuất hiện trước cửa phòng nàng, vừa thấy tình hình trong phòng, lập tức bước lên giữ lấy cánh tay bị bỏng của nàng: “Còn chỗ nào bị bỏng nữa không? Đau không?”

Ánh mắt Đạm Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, nhưng chỉ cảm thấy buồn cười.

Nam tử này và mình cùng lắm chỉ mới đụng mặt nhau vài lần mà lại dây dưa thế này, đến tột cùng là vì sao chứ?

Nàng thản nhiên thu cánh tay về: “Không có việc gì, nước cũng chẳng nóng lắm.”

Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Nàng ở đây chờ ra, ta sai người đi lấy thuốc.”

Nói xong, hắn xoay người xuống lầu ngay, còn Đạm Tuyết thì ở trong phòng thay xiêm y, một lát sau, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, đứng lên mở cửa liền nhìn thấy Tiểu Xuyên. Trong lòng nàng không khắc chế được chợt vui vẻ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế: “Tiểu Xuyên, có chuyện gì?”

Tiểu Xuyên cười, nhìn nàng: “Đạm Tuyết cô nương, nô tài mới từ phủ đến đây, thuận đường đi ngang qua, đến nói với cô một tin, Nam Cung công tử đã trở về.”

Công tử đã trở lại! Trong lòng nàng nháy mắt bỗng trở nên hân hoan cực kỳ, nhưng chỉ nở nụ cười mĩm: “Ta biết rồi, Tiểu Xuyên, cám ơn cậu.”

Tiểu Xuyên vẫn nhìn nàng cười, mặt đỏ lên, sau đó nở nụ cười ngây ngốc, rồi lập tức xoay người rời đi.

Đạm Tuyết lại rửa mặt, chải đầu lần nữa, xong xuôi mới vội vàng đi xuống lầu, nhìn khắp nơi tìm kiếm, muốn mướn một chiếc xe ngựa đi đến phủ Thất gia, vừa quay đầu lại đã thấy Hoàng Phủ Thanh Thần đang đi nhanh đến, nhìn chằm chằm nàng: “Nàng xuống đây làm gì, theo ta lên thoa thuốc.”

Đạm Tuyết bất động thanh sắc tránh cái nắm tay của hắn, rồi thản nhiên nói: “Đa tạ Cửu gia, ta không sao cả.”

Nàng vẫn luôn đạm mạc như vậy, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không muốn nói tiếp, thấy thần sắc của nàng, bèn hỏi: “Muốn đi đâu à?”

Đạm Tuyết ngừng một chút, rồi mới nói: “Đi đến phủ Thất gia.”

“Giờ này rất khó tìm xe ngựa.”Hoàng Phủ Thanh Thần thản nhiên nói, đồng thời sai người dắt ngựa của mình đến, “Ta đưa nàng đi.”

“Không cần.” Đạm Tuyết lắc đầu, cố chấp đứng chờ xe ngựa.

Nhưng mà ông trời dường như cố ý khiến nàng khó xử, đợi gần nửa canh giờ, cũng chẳng nhìn thấy một chiếc xe ngựa nào có thể thuê. Hoàng Phủ Thanh Thần vốn miễn cưỡng khoanh tay đứng một bên xem kịch vui, thấy vẻ mặt nàng trầm tĩnh nhưng cũng lộ ra thần sắc vô cùng lo lắng, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, xoay người lên ngựa, đi đến trước mặt nàng: “Đi thôi, cứ chờ mãi thế này, chỉ sợ nàng phải chờ đến tối đấy.”

Đạm Tuyết ban đầu rất muốn gặp Nam Cung Ngự, nhưng sau lại không biết hắn trở về làm gì, trở về bao lâu, trong lòng tràn ngập sự nôn nóng. Nàng hơi nâng mắt lên rồi lập tức liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần một cái, trong lòng trầm xuống, rốt cuộc đành vươn tay về phía hắn.

Hoàng Phủ Thanh Thần để nàng ngồi trong vòm ngực hắn, đánh ngựa chạy đi, hắn ngửi thấy mùi hương trên người nàng tỏa ra, khiến hồn phách người ta trầm mê. Hắn kìm lòng không được cúi thấp mặt, hướng đến chiếc cổ bóng tỏa ra mùi thơm của nàng, càng lúc càng gần …..

“Cửu gia” Giọng nói Đạm Tuyết rất nhẹ, nhưng cũng đủ lạnh thấu lòng người.

Như có một dòng suối mát trong tràn vào lòng, tâm trí Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ một thoáng liền thanh tỉnh, nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của nàng, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười, không nói gì thêm, nhưng con ngựa dưới thân dường như càng chạy càng chậm.

Cuối cùng Đạm Tuyết lại thấy hối hận với quyết định đi nhờ ngựa, cười lạnh một tiếng nói: “Sớm biết thế này, chẳng phải ta nên đi bộ đến Thất gia phủ sao?”

“Vậy nàng cho rằng bây giờ ta sẽ để nàng xuống ngựa sao?”Hoàng Phủ Thanh Thần cười khẽ một tiếng nói.

Đạm Tuyết rũ mắt xuống quan sát, thản nhiên nói: “Có lẽ Cửu gia muốn ta ngã ngựa.”

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần hơi thay đổi, mắt phượng hơi nhíu lại, rốt cuộc đành ra roi thúc ngựa, hướng về phủ Thất gia.

Đạm Tuyết vừa xuống ngựa, lập tức nâng váy chạy vào cửa. Hoàng Phủ Thanh Thần đưa cương ngựa cho một gã sai vặt, rồi cũng theo vào.

Nhưng vừa vào cửa lại gặp ngay cảnh Nam Cung Ngự ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngồi trên xe lăn, hai người nhìn thấy Đạm Tuyết, đều dừng ngay tại chỗ. Đạm Tuyết thở hổn hển chạy đến, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Ngự, hồi lâu sau, mới thấp giọng gọi một tiếng: “Biểu ca”