Chương 341

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thật ra Đạm Tuyết cực kỳ bàng hoàng khi bản thân nói ra điều đó, cũng kinh ngạc khi cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận tình cảm của hắn. Nhưng cũng không biết có phải vì hồi ức trước kia quá sâu hay không, hay nàng thuyết phục bản thân vẫn chưa đủ, khi thân mình hắn áp lên nàng, thân mình nàng vẫn không tự chủ được mà căng thẳng.

Dường như hắn thở dài bên tai nàng, nàng nghe không rõ lắm, nhưng cũng cảm nhận được hắn đã tận lực kiên nhẫn trấn an nàng, lấy lòng nàng. Còn nàng cuối cùng nàng nhủ thầm trong lòng cả trong trí óc nàng rằng bản thân phải chấp nhận hắn, để hắn vào tim.

Nhưng mà kết quả thì không được, đúng là vẫn còn không được.

Sau khi tách ra, Hoàng Phủ Thanh Thần thật sự rất mất mát. Nàng không có được niềm vui, sao hắn lại có thể độc hưởng được chứ?

Ánh mắt thất thần nhìn màn che trên giường, sau một khoảng trầm mặc, đột nhiên Đạm Tuyết lại chậm rãi vươn một bàn ra, cúi đầu gọi hắn một tiếng: “A Cửu”

Giống như chỉ là một câu nói mê bình thường.

Hắn quay đầu lại, đôi mắt đen thẫm của nàng nhìn hắn, ánh mắt vẫn trầm tĩnh, nhưng hắn lại nhìn thấy được dường như nàng muốn nói gì đó. Nhưng Đạm Tuyết lại vẫn chỉ nhìn hắn, một lúc lâu sau, cũng không nói thêm được câu nào.

Cuối cùng Hoàng Phủ Thanh Thần đành thở dài, từ tốn ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Nàng mệt thì nghỉ ngơi một lát đi”

Đạm Tuyết không nói gì, dựa trong lòng hắn, hồi lâu sau mới nhắm hai mắt lại.

************************

Bất luận thế nào, trong cuộc sống sau này, Hoàng Phủ Thanh Thần luôn dùng sự kiên nhẫn lớn nhất để bảo bọc nàng, đối với nàng rất cẩn thận, đôi khi thậm chí ngay cả hạ nhân trong phủ đều có thể bắt gặp cảnh như thế thì chỉ nói nay đã có người ‘trị’ được Cửu gia rồi. Còn Đạm Tuyết cuối cũng học được cách mỗi ngày khi nhìn thấy hắn thì sẽ mỉm cười, cũng không còn là việc khó khăn nữa.

Đạm Tuyết làm cho hắn chiếc hà bao kia, ngày qua ngày hắn đều đeo trên người, cùng với những đồ hắn mặc trên người có vẻ không hợp nhau, nhưng hắn lại vô cùng thích. Bởi thế, có lần Thập Nhị từng mạnh dạn cười nhạo hắn, bị hắn thẹn quá hóa giận “tẩn” cho một trận, Thập Nhị sợ tới mức từ đó về sau không dám nhận xét gì về đồ trên người hắn nữa.

Thời gian buổi chiều hằng ngày, Đạm Tuyết ngoài việc ngẫu nhiên thêu thùa may vá, thì chủ yếu vẫn là đọc sách. Mà dạo gần đây, hắn cũng thường xuyên có mặt trong phòng nàng, hắn muốn hai người tựa vào nhau, vành tai và tóc mai quyện vào nhau suốt cả buổi chiều.

Khuyết điểm duy nhất, có lẽ vẫn là chuyện kia.

Mặc dù vậy, thân mình Đạm Tuyết đã có chút thay đổi —

Buổi chiều hôm ấy, hắn vẫn nằm bên cạnh nàng, khiến nàng không thể không tựa vào lòng hắn, để sách lên ngay vị trí mà hai người đều có thể đọc được, nhưng không biết rằng hắn ở phía sau chỉ chăm chú nhìn nàng, vốn chẳng có tí hứng thú đọc sách nào cả.

Trong phòng rất im lặng, ngoại trừ hô hấp của hai người, thì chỉ có âm thanh lật sách cực kỳ nhỏ.

Đột nhiên Hoàng Phủ Thanh Thần chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được mà tiến đến bên tai nàng thầm thì: “Đạm Tuyết, chúng ta, thử lại lần nữa được không?”

Sắc mặt Đạm Tuyết sao lại không thay đổi chứ, nhưng bên tai lại chẳng thể nhìn rõ điểm khác thường gì, vừa muốn quay đầu trả lời hắn, đột nhiên cảm thấy chóng mặt hoa mắt, có cảm giác như có gì đó nhộn nhạo, nhưng lại không khắc chế được mà nôn ra.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần không nhịn được mà trầm xuống, chỉ nghĩ là nàng chán ghét mình, lập tức buông nàng ra, đứng dậy.

Đạm Tuyết ngẩng lên nhìn hắn với sắc mặt tái nhợt, hơi nghĩ đến điều gì đó, vừa ngẩng lên đã thấy sắc mặt xanh mét của hắn đứng trước mặt mình, khóe môi hơi cử động, nhưng không nói gì cả.

Hoàng Phủ Thanh Thần đá mạnh chiếc ghế bên cạnh, rồi xoay người rời đi.

Hắn cũng không thấy tay Đạm Tuyết chậm rãi đè lên bụng nàng, hồi lâu sau, nàng mới hướng ra ngoài gọi một tiếng: “Lục Kiều, đi mời một đại phu về đây.”

Buổi chiều khi Hoàng Phủ Thanh Thần quay về phủ, Hứa Lập Thiên ra nghênh đón thấy sắc mặt hắn âm trầm nhưng cũng chẳng sợ, ngược lại dáng vẻ lại vui mừng. Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi uống nhầm thuốc à?”

Hứa Lập Thiên vội nói: “Nô tài không uống nhầm thuốc, hôm nay trong phủ có nấu một thang thuốc chính là để hoàng tử phi uống đó ạ”

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần không nhịn được mà hơi thay đổi — nàng thật sự không khỏe sao? Nhất thời, hắn không nghĩ được gì khác: “Thuốc gì?”

“Thuốc an thai ạ.” Hứa Lập Thiên vừa cười vừa nói.

Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩn ra, trong đầu chợt trống rỗng, qua thật lâu cuối cùng mới định thần lại nhớ đến điều mình vừa nghe, nhưng không thể nào tin được, lập tức cầm lấy hai bả vai của hắn: “Ngươi nói lại lần nữa xem?”

Hứa Lập Thiên đau đến kêu ra tiếng, nhưng vẫn vội vàng nói: “Nô tài xin chúc mừng Cửu gia, Hoàng tử phi có thai rồi ạ!”

Hoàng Phủ Thanh Thần không biết bản thân làm cách nào trở lại Duy An lâu, hắn chỉ biết suốt dọc đường đi hắn nghe được những lời chúc mừng liên tiếp, hắn cảm thấy chuyện này như mơ, giấc mộng như vậy đúng là việc vui long trời lở đất!

Thở hổn hển đẩy cửa phòng ra, Đạm Tuyết đang ngồi thất thần trên giường, nghe được tiếng động liền quay đầu nhìn về phía hắn, dường như mỉm cười đã trở thành thói quen, nhưng trong nụ cười ấy, không biết vì sao lại có chút chua xót.

Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi bước lên, thấy nàng dùng chăn che khuất bụng, hỏi một câu cực kỳ buồn cười: “Là sự thật phải không?”

Đạm Tuyết từ tốn gật đầu.

Nghe thế, hắn mới dám tỏ vẻ vui mừng, rồi ôm nàng, chỉ cảm thấy trong lòng đều tràn ngập hạnh phúc: “Chúng ta vậy mà lại có con, ta rất vui — phụ hoàng và mẫu hậu nếu biết, nhất định cũng sẽ rất vui mừng!”

Trong mắt hắn trước đây chưa từng vui mừng hào hứng như thế, còn Đạm Tuyết chỉ cảm thấy hoảng hốt — làm sao có thể, đứa bé sao có thể?

Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Thanh Thần sáng sớm đã thức dậy tiến cung, nhưng lại lo lắng, dặn dò hết lần này đến lần khác với Đạm Tuyết, trước khi đi còn triệu tập tất cả nha hoàn ở Duy An lâu lại, đem mọi việc phân phó ổn thỏa, xong xuôi mới kìm nén nỗi vui mừng tiến cung, tuyên bố với cả thiên hạ tin vui này.

Sau khi hắn rời đi không lâu, Đạm Tuyết cũng ngồi dây, tâm tư không ngừng hoảng hốt, ngồi được một lúc, chờ mong nghe được tiếng động ngoài cửa sổ, bèn đứng dậy.

Chốc lát sau, cửa sổ mở ra, Nam Cung Ngự bước vào phòng.