Chương 345

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đi vào sảnh, nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần, nhưng không bước lại gần, chỉ nói: “Cùng đi đến Lâm Nguyệt lâu uống vài chén, thế nào?”

Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Thần mới cười lạnh một tiếng, nhìn về phía sau, nụ cười dần trở nên ảm đạm: “Thất ca, huynh đệ chúng ta đánh cuộc, được chứ? Từ hôm nay, chỉ cần huynh có thể không tìm kiếm Hoa Tịch Nhan nữa, còn đệ, sẽ hưu Trầm Đạm Tuyết.”

“Lão Cửu.” Thần sắc Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên như cũ, nhưng lại không nhịn được mà cau mày.

Thấy vậy, Hoàng Phủ Thanh Thần càng cười lớn hơn: “Huynh xem, huynh không làm được đúng không? Không sao cả, Thất ca, đệ làm cho huynh xem, đệ lập tức viết một phong thư hưu nàng ta ngay.”

Sau đó, bỗng nhiên hắn bước ra ngoài, đi về hướng thư phòng.

Nghiên mực, đề bút, vốn muốn đặt bút lên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh trên thư án, song, dừng thật lâu. Rốt cuộc, một giọt mực từ ngòi bút rơi xuống, thấm trên giấy, từ từ loan ra.

Ngoài giọt mực đen kia ra, còn có một giọt lệ cũng cùng rơi xuống.

Cuối cùng, hắn lại chỉ buông bút, chống tay lên bàn ôm đầu, dường như ngay cả bản thân cũng không muốn đối mặt.

Còn Hoàng Phủ Thanh Vũ hình như cũng đã dự liệu được kết quả này, nên từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện ở thư phòng.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Hoàng Phủ Thanh Thần mới rời khỏi thư phòng, trở về phòng mình tắm rửa thay xiêm y, sau đó mới đi về phía Duy An lâu.

Vào phòng Đạm Tuyết, nàng vẫn đang ngủ, qua mấy ngày tĩnh dưỡng, sắc mặt cũng đã tốt hơn rất nhiều, giờ khắc này nàng nằm nơi đó, gương mặt nàng vẫn luôn toát ra vẻ đạm mạc như trước.

Hắn bỗng nhiên sực nhớ, từ lúc đứa bé không còn, nàng chưa từng rơi một giọt lệ nào. Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cười lạnh một tiếng, ngồi xuống mép giường, một bàn tay chậm rãi hướng về phía cổ của Đạm Tuyết, sau đó nắm lấy, bóp chặt.

Đúng rồi, nàng sao có thể rơi lệ được chứ? Đứa bé không còn, nàng vui mừng còn không kịp!

Thật ra, Đạm Tuyết ngủ không an giấc, lúc hắn bước đến bên giường thì nàng đã cảm nhận được, đến khi hắn bóp chặt lấy cổ của nàng, cuối cùng nàng đành mở mắt ra, trong đôi con ngươi đen tuyền kia không thấy một tia gợn sóng.

Hoàng Phủ Thanh Thần cười đến mức quỷ dị: “Không phải nàng rất muốn đi cùng hắn sao, là Dự thân vương – Nam Cung Ngự?”

Trong lòng Đạm Tuyết hơi chấn động, nhưng không nói gì.

Hắn chậm rãi xoa gương mặt nàng: “Ngày ấy hắn đi, không phải nàng đi tiễn hắn sao? Vì sao không đi theo hắn luôn đi?”

Đạm Tuyết vẫn không nói được lời nào, tay Hoàng Phủ Thanh Thần lần nữa lại chuyển trở về cổ nàng, lần này, rốt cuộc hắn dùng hết tất cả sức lực, bóp cổ nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Trầm Đạm Tuyết, nàng có biết không, ta đã từng nghĩ muốn bóp chết nàng như vậy đấy?

Đạm Tuyết dần trở nên khó thở, song, chỉ biết nằm nơi đó, vốn cũng đã không thể lên tiếng được, càng không nói đến việc nàng cũng không muốn nói gì cả.

Dù sao thì, nói càng nhiều, sai càng nhiều hơn thôi.

Sức lực trên tay Hoàng Phủ Thanh Thần càng lúc càng lớn, ý thức của Đạm Tuyết thì dần dần trở nên mơ hồ, gương mặt của hắn, dường như cũng càng ngày càng xa vời, cuối cùng thì không nhìn thấy được nữa,

**********************

Hai tháng sau, phủ Cửu gia lần nữa lại bận rộn trăm bề chuẩn bị tiệc mừng. Lần này, Cửu hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Thần cùng lúc lấy hai sườn phi, cả hai đều là nữ nhi của đại thần trong triều, hai vị tân sườn phi là đề tài nóng nhất trong kinh thành lúc bấy giờ.

Bên ngoài chiêng trống rền trời, nghe nói, so với lúc lấy chính phi còn náo nhiệt hơn nhiều. Bởi vì, lúc Đạm Tuyết đặt chân vào phủ, dù sao cũng chẳng mua bao nhiêu đồ cưới, còn lần này, cả nhà của hai vị tân sườn phi dường như không thể đấu đá trực diện, nên đành nhờ vào đội ngũ rước dâu long trọng mà thể hiện tất cả.

Nhưng lúc này, trong Duy An lâu, Đạm Tuyết bệnh nặng vừa khỏi đến giờ này mới thức dậy, được Lục Kiều hầu hạ rửa mặt chải tóc thay xiêm y.

Lục Kiều vừa đứng cài trâm giúp nàng, vừa thử nói: “Hoàng tử phi, hôm nay, theo lý người nên đến tiền đường để hai vị tân sườn phi kính trà ạ.”

Đạm Tuyết nhìn Lục Kiều đang đeo trang sức lên cho mình, thản nhiên lắc đầu cười, một lần nữa lấy từng chiếc một tháo xuống, chỉ lấy một cây trâm rất bình thường cài lên, rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ, vừa đẩy cửa sổ ra nhìn thấy quang cảnh bên ngoài,không khỏi thở dài một tiếng: “Hiếm khi nhìn thấy vầng dương ấm áp ngày đông, nhưng lại không có cách nào để tắm nắng.”

Lục Kiều nghe vậy, thì biết ngay nàng sẽ không xuất môn, vì thế cũng liền lui xuống.Vừa ra cửa thì gặp ngay vài thị nữ đang thì thầm to nhỏ, bèn bước lên nghe vài câu.

“Ai cũng nói Hoàng tử phi của chúng ta nay đã bị Cửu gia nhốt vào lãnh cung, bây giờ Cửu gia là tân lang mới, còn hai vị tân sườn phi đúng là rất khí thế, ai lại đi kính trà thỉnh an cho một vị lãnh cung nương nươngvừa không gia thế vừa thất sủng nữa chứ?”

Ngoài phòng, một cơn gió Bắc đột nhiên thổi qua, thầm lặng cuốn lấy những chiếc lá rụng lẻ loi ở tiền đường.

Đến gần buổi trưa ngày hôm sau, có một nha hoàn hay buôn chuyện đem tin tức đến: “Nghe nói đêm qua Cửu gia qua đêm ở chỗ của Tần phi đấy, nhưng mãi đến giờ này vẫn chưa thức dậy đâu!”

Mọi người nhịn không được đành cười ra tiếng, cuối cùng, tất cả đều đưa mắt nhìn về cánh cửa phòng luôn đóng chặt của Đạm Tuyết, đều không khỏi thổn thức thở dài.

Toàn bộ phủ Cửu Hoàng tử, hầu như mọi người đều quên mất vị Hoàng tử phi này, mà dường như mỗi ngày đều có những chuyện mới phát sinh.

“Nghe nói họ Đổng kia, sáng hôm nay ở hoa viên đã ầm ỹ một trận với Tần phi, kinh động đến Cửu gia luôn, thật đúng là buồn cười!”

“Nàng ta chỉ là một thị thiếp thôi, chắc là điên rồi, mới dám tranh chấp với Tần phi?Bây giờ, có thể nói Tần phi là niềm vui chính của Cửu gia đấy!”

“Còn không phải ỷ vào việc đêm qua Cửu gia ở lại chỗ của nàng ta cả đêm sao, nàng ta đắc ý lắm, không chịu thua đâu. Lần trước, nàng ta gặp Hoàng tử phi trong hoa viên, lại còn bày ra bộ dạng nghênh ngang, cũng may Hoàng tử phi không thèm để ý đến, nên nàng ta mới không tự chuốc lấy bẽ mặt thôi.”

“Chỉ e nếu Hoàng tử phi để ý nàng ta, thì chính Hoàng tử phi mới là người tự rước lấy sự mất mặt.” Đột nhiên, có người nói thêm một câu, kèm với tiếng thở dài: “Nay Cửu gia giống như đã hoàn toàn quên còn một vịHoàng tử phi này rồi, cho dù có xảy chuyện gì, Cửu gia cũng không bênh vực cho Hoàng tử phi đâu. Đến lúc đó, Hoàng tử phi mới thật sự là bị mất mặt.”

“Ôi, tốt xấu gì cũng ‘nhất dạ phu thê bách dạ ân’ mà, Cửu gia sao có thể tuyệt tình vậy chứ!”