Chương 439

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vào ngày hôm đó, Thập Nhất tiến cung, đợi khoảng hai canh giờ, nhưng không gặp được Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngược lại, lại gặp được Thập Nhị nghe thấy hắn tiến cung nên vội vàng chạy tới.

Thập Nhị vừa nhìn thấy hắn vẫn còn chờ ở cửa ngự thư phòng, lập tức kéo hắn đi tới chỗ hành lang gấp khúc, lên tiếng hỏi: “Thập Nhất ca, điều huynh nói trước kia, có phải sự thật hay không?”

“Cái gì?” Thập Nhất nhướng mày nhìn hắn, tựa hồ hoàn toàn không nhớ mình đã từng nói qua điều gì.

Thập Nhị gấp đến độ trán nổi cả gân xanh lên: “Thất tẩu đó, có phải thật sự hay không?”

Thập Nhất nhịn không được cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi phục hồi tinh thần lại, lại chuyển tầm mắt đi nơi khác.

Thập Nhị nhịn không được âm thầm kêu khổ: “Thập Nhất ca, huynh muốn hù chết đệ sao? Đệ còn nghĩ là do đệ uống nhiều quá nên nghe lầm! Nói cách khác, sở dĩ hiện tại Thất ca đối với huynh như vậy, là vì huynh ấy đã biết hết rồi?”

“Ta đối với Thất tẩu –”

Thập Nhất vừa muốn mở miệng định nói, Thập Nhị lại thô lỗ cắt ngang lời hắn: “Huynh không phải không biết Thất ca đối với Thất tẩu như thế nào, hiện tại huynh đột nhiên như vậy, huống chi Thất tẩu còn thân thiết với huynh như vậy, nếu đệ là Thất ca, phỏng chừng còn muốn giết huynh nữa không chừng! Huynh còn gặp tẩu ấy nữa, Thất ca muốn gặp mặt huynh mới là lạ!”

Thập Nhất nhịn không được bịt kín miệng của hắn: “Câm miệng! Thất tẩu với ta, không phải như đệ tưởng tượng đâu.”

“Vậy thì thế nào?” Ánh mắt Thập Nhị mang theo sự thất vọng, “Mặc kệ thế nào, hiện tại huynh muốn cho Thất ca tin tưởng là do huynh ấy hiểu lầm, đó là điều không thể nào xảy ra!”

Thập Nhất không muốn tiếp tục nghe hắn nói nữa, bèn nhanh chóng đẩy tay hắn ra, xoay người đi về.

Vừa mới đi vào cửa ngự thư phòng, đột nhiên chợt nghe thanh âm thông báo Hoàng Phủ Thanh Vũ giá lâm, Thập Nhất dừng lại đợi một lát, quả thực nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi tiến đến, vội nghênh đón: “Thất ca.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái: “Theo ta vào đây.”

Trong ngự thư phòng tràn ngập mùi Long Tiên Hương dìu dịu, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi ở vị trí thượng tọa, qua một lúc lâu cũng không mở miệng. Thập Nhất vẫn lẳng lặng đứng yên một bên, rốt cuộc nhịn không được tiến lên: “Thất ca, đệ có lời muốn nói với huynh.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, ý bảo hắn nói tiếp.

Thập Nhất trầm ngâm một lát, rồi thấp giọng nói: “Đệ thừa nhận, đệ đối với Thất tẩu, quả thật hoàn toàn khác biệt với người bên ngoài, thậm chí đệ cũng nghĩ mình động tâm với Thất tẩu. Nhưng Thất ca, hiện tại đệ mới biết thật ra không phải như vậy. Vũ nhi không còn trên đời này nữa, đệ cơ hồ sống không nổi, khi đó Thất tẩu cũng nghĩ tẩu ấy sắp chết, nhưng trong lòng tẩu ấy tràn ngập suy nghĩ về đứa nhỏ trong bụng cùng huynh…… Tẩu ấy tốt như vậy, tẩu ấy thậm chí một chút cũng không nghĩ cho chính mình…… Khi đó đệ cảm thấy ông trời thật bất công, đệ thực đau lòng cho tẩu ấy, thậm chí trong lúc nhất thời ý loạn tình mê, đệ đã nghĩ mình thích tẩu ấy……”

“Cho nên khi đệ nghe nói nàng muốn thành thân cùng Nam Cung Ngự liền liều lĩnh đi đến Đại Sở sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn là duy trì bộ dáng thản nhiên, mở miệng nói.

Thập Nhất nhắm chặt hai mắt, gian nan nói: “Đúng. Khi đó kỳ thật đệ ôm tâm tình thất vọng ra đi, đệ nghĩ muốn đi xem tình thâm ý trọng của tẩu ấy có phải đều là giả hay không, nhưng mà……”

Nhưng mà, kết quả là nàng mất trí nhớ, hết thảy những chuyện có liên quan đến Bắc Mạc, toàn bộ đều quên sạch sẽ.

Hắn cảm thấy đau lòng, cho nên, cũng gần như mờ mịt càng lún càng sâu.

“Thất ca, đến hôm qua đệ mới biết được, trong lòng đệ mặc dù đối xử với Thất tẩu hoàn toàn khác biệt với người bên ngoài, nhưng…… Dù sao đó không phải là tình yêu nam nữ.” Thập Nhất cúi đầu nói xong, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Thất ca, huynh có thể tin đệ không?”

“Đệ thật sự hiểu rõ rồi chứ?” Hoàng Phủ Thanh Vũ nói.

“Đúng.” Thập Nhất gật gật đầu, trong mắt mang theo tha thiết, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn lạnh nhạt như cũ.

Sau một lát, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cười nhẹ: “Thập Nhất, những năm gần đây, đệ càng ngày càng trở nên hồ đồ. Đệ còn nhớ rõ lúc trước đến phủ của ta cùng ta đánh cờ không? Khi đó, đệ còn có thể ngẫu nhiên cùng ta bất phân thắng bại, mà nay, chỉ sợ ta không cần tốn công tốn sức cũng có thể giết đệ đến mức hoa rơi nước chảy rồi.”

Thập Nhất im lặng, cau mày nói không ra lời.

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười: “Ta tạm thời tin đệ, cũng hy vọng, có một ngày có thể chân chính tin đệ.”

*****************************************************************************************

Lúc Thập Nhất quay trở về phủ, Linh Hi đã bày một bàn rượu và thức ăn chờ hắn, thấy hắn trở về, lập tức tươi cười tiến lên ôm lấy cánh tay hắn: “Thanh Dung, ta làm đồ ăn chàng thích nè.”

Khuôn mặt nàng tươi cười làm cho Thập Nhất mơ hồ cảm thấy như vừa bừng tỉnh sau một thời gian dài ngủ mê. Nụ cười sáng lạn như vậy, dường như đã rất lâu rồi không xuất hiện trên mặt nàng.

Linh Hi làm bộ như không nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của hắn, lôi kéo hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn.

Quả thật toàn là những món ăn cùng hương vị hắn quen thuộc. Sau khi Thập Nhất ăn được vài đũa, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng: “Về sau việc này giao cho hạ nhân làm là được rồi, nàng không cần phải vất vả như vậy.”

Linh Hi nghiêng đầu nở nụ cười: “Ta không thấy vất vả chút nào, rất có ý nghĩa là đằng khác.”

Thập Nhất cười nhẹ, không nói gì thêm.

Ăn đến một nửa, Linh Hi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Thanh Dung, chàng thích nghe hát không?”

Nghe hát? Thập Nhất nao nao. Hắn không phải rất thích, nhưng trước kia cũng thường xuyên ra vào Lê viên, bởi vì Mẫu Đơn thích. Hắn chậm rãi gác đũa xuống, uống một chén rượu, thản nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nghe nói Vinh Khánh ban mời được tiểu sinh Ôn Như Ngọc nổi danh đến hát, tên Ôn Như Ngọc tính tình cổ quái, chỉ hát trong Lê viên thôi, không hát trong bất kỳ phủ đệ nào, nhưng nghe nói hát xướng vô cùng hay, tìm thời gian rảnh, chúng ta cùng đi nghe, được không?”

Thập Nhất lại uống một chén rượu, rồi gật gật đầu: “Được.”

Linh Hi lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng, đôi mắt sáng ngời giống như muốn như sắp bật khóc đến nơi.

Thập Nhất thu vào trong mắt, trong lòng bất giác cảm thấy vô cùng dễ chịu.

****************************************

Tựa hồ như hai người chưa bao giờ như vậy, cùng hắn dắt tay nhau đi trên đường, cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay hắn, cũng đủ để sưởi ấm trái tim và thân thể của nàng.

Linh Hi ở bên cạnh hắn nhợt nhạt nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn thấy bộ dáng hắn vẫn thản nhiên như trước, ngay cả ý cười trên mặt cũng không xuất hiện.

“Đi ra ngoài nghe hát, chàng đừng nghĩ đến chuyện khác, được không?” Linh Hi nhịn không được mở miệng, tuy cười nhưng trong giọng nói mang theo một sự cầu xin.

Thập Nhất đang thả hồn đi nơi khác bỗng phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ: “Được.”

Vừa mới đi vào Lê viên, không ngờ không hẹn mà gặp Thập Nhị.

Thập Nhị cũng không phải đi một mình, theo phía sau là một cô nương, vừa nhìn thấy cũng biết là một tiểu thư khuê các.

“Thập Nhất ca.” Thập Nhị cũng không ngờ lại gặp được bọn họ, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tiến đến đón chào, cười cười, “Thập Nhất tẩu, các người cũng tới nghe Ôn Như Ngọc diễn sao?”

Linh Hi gật gật đầu, Thập Nhất nhìn lướt qua cô nương đi theo phía sau hắn, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Cô nương kia cũng đi lên theo, cực kỳ có quy củ chào: “Tham kiến Thập Nhất gia, Thập Nhất Vương phi.”

Lúc này Thập Nhị mới thản nhiên nói: “Đây là thiên kim của Tống đại học sĩ, Tống Như Tân.”

Thập Nhất khẽ gật gật đầu, hai người còn nói thêm vài câu, liền đi lên nhã gian ở lầu hai.

Sau khi vào nhã gian, sắc mặt Thập Nhất lại càng thêm khó coi, bộ dáng trông có vẻ rất lo lắng.

Ngồi cạnh bên, Linh Hi nhịn không được đưa tay giữ hắn: “Chàng làm sao vậy, vừa thấy Thập Nhị đệ sắc mặt liền khó coi như vậy.”

Thập Nhất chậm rãi trở tay cầm lấy tay nàng: “Nàng không biết đâu, hắn đang hồ nháo đó.”

“Chàng đang nói, vị Tống cô nương kia sao?”

Thập Nhất thản nhiên gật đầu, vẻ mặt trầm trọng.

“Kỳ thật ta cũng rất ngạc nhiên, vì sao Thập Nhị đệ chỉ nhỏ hơn chàng vài tuổi, nhưng đến bây giờ còn chưa đại hôn?”

Thập Nhất dừng một chút, mới nói: “Bởi vì một công chúa Đại Sở.”

Linh Hi mơ hồ hiểu được, gật gật đầu. Vừa vặn phía dưới bắt đầu diễn, nàng nở nụ cười, lắc lắc tay hắn: “Được rồi, chàng đừng nghĩ ngợi nữa, chờ sau khi nghe hát xong thì đến hỏi hắn không phải được rồi sao?”

Thập Nhất gật gật đầu, nhưng vẫn chau mày như cũ, từ đầu đến cuối không nghe lọt tai nửa câu hát.

Linh Hi thấy bộ dáng của hắn như vậy, nàng cũng không có tâm tình nghe hát nữa, bèn lột một trái quýt đưa tới bên môi hắn. Thập Nhất nhìn nàng một cái, há miệng ăn vào, nỗi lòng cuối cùng mới an bình một ít. Linh Hi lại lấy những món điểm tâm này nọ đưa tới bên miệng hắn, hắn cũng nhất nhất ăn vào từng thứ.

Linh Hi nhịn không được nở nụ cười: “Thực là ngoan .”

Thập Nhất bỗng dưng nhướng mày nhìn nàng, Linh Hi chợt chột dạ, cười cười, lại nghiêng đầu tựa vào trên vai hắn, phấn khích nhìn xuống sân khấu kịch.

Qua hồi lâu sau, nàng mới cảm giác được bàn tay hắn rốt cuộc chậm rãi đỡ thắt lưng mình, trong lòng Linh Hi mừng rỡ, bất động thanh sắc nhích lại gần lồng ngực của hắn.

Đột nhiên, cửa phía sau vang lên, Linh Hi bị hù cho nhảy dựng, vội ngồi thẳng người dậy, quay đầu nhìn lại, cũng là Thập Nhị không mời mà đến.

Gặp tình hình này, Thập Nhị tựa hồ cũng biết mình tới không phải lúc, xấu hổ sau nở nụ cười gượng gạo, vẫn tiến lên, mang một chiếc ghế dựa đến ngồi xuống bên cạnh Thập Nhất, nói: “Thập Nhất ca thường mang Thập Nhất tẩu tới nghe hát sao?”

Linh Hi mỉm cười, không trả lời. Thập Nhất thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Vị Tống cô nương kia đâu?”

Thập Nhị nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Đệ vừa mới gọi người đưa nàng ta trở về.”