Quyển 9 - Chương 7: Hải tặc xâm nhập.

Yêu Giả Vi Vương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiêu Lãng và Mộc Tiểu Đao ngồi bên mộ Tiêu Bất Tử uống rượu suốt đêm, đến mặt sau hắn quên chuyện ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã, chỉ nhớ đến thời thiếu niên Tiêu Bất Tử tốt với hắn như thế nào. Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao say ngàn ngà. Khi trời sáng, Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao lưng tựa lưng ngủ ngồi trên mặt đất.

Giữa trưa ngày thứ hai, Trà Mộc đến công bố kết quả điều tra và xử lý.

Sự việc đã điều tra rõ. Thực lực của Thiên Tầm bị phế, phải thoái vị hoàn toàn do Tiêu Cuồng tự làm. Ma thú kia không phải mà thú mà là một gia tộc Thiên Châu nuôi linh thú. Nay Trà Mộc đã ra lệnh bắt những người tham gia lại. Theo ý của Trà Mộc là đại nhân phải bị giết, phế bỏ thực lực của Tiêu Cẩn, Tiêu Dã, Tiêu gia rời khỏi Thần Hồn đại lục đi một tiểu vực diện.

Trà Mộc chưa nói xong Tiêu Lãng đã xua tay.

Tiêu Lãng hỏi:

– Thiên Tầm có vừa lòng không? Nếu không thì giết thêm vài người.

Trà Mộc vẫy tay, Đông Phương Bạch liền cho Thiên Tầm tiến vào.

Trà Mộc hỏi:

– Thiên Tầm, ngươi có vừa lòng kết quả ta làm không? Nếu không hài lòng thì Tiêu Lãng nói là có thể giết thêm vài người.

Thiên Tầm nhìn Tiêu Lãng, mắt đỏ ửng, vội gật đầu, nói:

– Vừa lòng, vừa lòng! Nhưng mà… Công tử có thể cho Thiên Tầm đi theo ngươi không? Dù là bưng trà, rót nước cũng được.

Tiêu Lãng liếc mắt, Thiên Tầm hớn hở chạy lại.

Tiêu Lãng vỗ đầu Thiên Tầm, nói:

– Được rồi, tiểu tử nhà ngươi không theo ta thì bị người khác hại còn không biết. Ngươi chuyển đi Tiêu Đế thành, ở trong hậu viện, để mấy đứa con nhà ngươi chơi với Tiêu Bình, Tiêu An.

– Ha ha ha ha ha ha! Chỉ có công tử là thương ta.

Thiên Tầm cười tươi như hoa nở. Mấy đứa con của Thiên Tầm theo Tiêu An, Tiêu Bình lớn lên thì thành tựu sẽ rất cao, ít nhất là thổ hoàng đế trong Thần Hồn đại lục. Không phải ai cũng vào ở trong Thần Hồn các Tiêu Đế thành được.

Tiêu Lãng đứng dậy, phất tay nói:

– Được rồi, các ngươi đi xuống đi, ta ở đây vài ngày. Trà Mộc cứ sắp xếp những chuyện còn lại, ta không muốn bị người quấy rầy.

Trà Mộc gật đầu, mang theo Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Thiên Tầm đi xuống. Có Trà Mộc sắp đặt thì mọi chuyện không thành vấn đề. Thân phận hiện tại của Trà Mộc không nhỏ, đừng nói có Tiêu Lãng ở, dù hắn không có mặt thì Trà Mộc muốn giết vài người Tiêu gia không khó.

Trà Mộc, Nghịch Thủy Lưu, Đông Phương Bạch, Thiên Tầm đi ra ngoài nhìn đám Tiêu Bất Hoặc đôi mắt trông mong nhìn mình.

Trà Mộc lạnh lùng nói:

– Làm theo lời ta đã nói lúc trước, còn nói nhiều nữa ta sợ Đại Đế tức giận, không giữ được cơ nghiệp Tiêu gia tại Thiên Châu. Được rồi, đi xuống đi, đừng quấy rầy Đại Đế. Ta sẽ không để người ra tay với Tiêu Cuồng, ngươi kêu hắn tự sát đi. Đúng là đồ ngu! Đại Đế tha cho hắn mấy lần mà không biết hối cải, Tiêu gia các ngươi sớm muộn gì sẽ bị bọn họ hại chết!

Nghe nói đến cơ nghiệp của Tiêu gia thì Tiêu Bất Hoặc như già đi mấy tuổi, không đòi hỏi gì thêm. Mắt Tiêu Bất Hoặc lóe tia độc ác, im lặng lui xuống. Mọi người nhìn Tiêu Bất Hoặc lảo đảo đi, bóng lưng cô độc thì lắc đầu, quả nhiên tự tạo nghiệt không thể sống.

Mấy ngày tiếp theo Tiêu Lãng ở suốt trong sân, người Tiêu gia âm thầm rời đi, không chừa một ai. Tiêu Cuồng tự sát, nghe nói bị Tiêu Bất Hoặc chính tay xử tử. Kêu loại người như Tiêu Cuồng tự sát? Làm sao có thể? Tiêu Cẩn và Tiêu Dã bị phế bỏ thực lực, đời này vĩnh viễn không có cơ hội tác uy tác phúc.

Trà Mộc khiến Đông Phương Bạch cai quản Thần Hồn đại lục. Thiên Tầm và thê tử, con của gã đi Tiêu Đế thành, bên kia có Đông Phương Hồng Đậu sắp xếp. Người gia tộc cấu kết với Tiêu Cuồng đã bị xử tử, đám hộ vệ trong hoàng cung bị giết sạch.

Thiên Tầm vốn định khuyên đừng giết nhiều người nhưng Trà Mộc không nói câu nào. Trà Mộc biết Tiêu Lãng đang giết gà dọa khỉ, người Thiên Châu ai dám làm bậy thì kết cuộc là chết.

Chuyện Tiêu Lãng giết người Thần Hồn đại lục rất nhanh truyền khắp Thiên Châu, dẫn đến xôn xao. Tiêu Lãng giết cả người Tiêu gia chứng minh hắn không còn mềm lòng như trước kia. Ai dám làm bậy thì kết cuộc là thành tro.

Tiêu Lãng ở trong đại viện của Tiêu gia ba, bốn ngày, cảm thấy ở đây rất thoải mái. Tiêu Lãng khiến Trà Mộc báo tin là hắn sẽ ở đây bế quan một đoạn thời gian, cảm ngộ Mạch Lạc Đồ. Đám người Đông Phương Hồng Đậu nhận được tin không có ý kiến gì. Chỉ cần Tiêu Lãng ở Thiên Châu là tốt rồi, dù hắn cứ luôn bế quan thì mọi người cực kỳ yên tâm.

Mộc Tiểu Đao không trở về, bế quan theo Tiêu Lãng. Trà Mộc thì có chuyện cần giải quyết, ở lại mấy ngày sắp xếp công việc xong liền kquay về.

– Tại sao ta không thể tham ngộ Mạch Lạc Đồ? Chẳng lẽ thật sự là vì thiên đạo ta cảm ngộ quá thấp?

Tiêu Lãng tiến vào trạng thái hồn du, trong óc tự động hiện ra hai bức tranh. Một bức là cảm ngộ trong Đại Đạo Thụ, một bức là Mạch Lạc Đồ thân thể người. Tiêu Lãng liên tục so sánh, thôi diễn xác mình, liên hợp tình huống thân thể của mình, nghĩ đủ mọi cách có thể.

Yu luyện không biết thời gian. Bế quan ba tháng mà Tiêu Lãng vẫn không thu hoạch được gì.

Có một ngày Mộc Tiểu Đao đột nhiên cười to bảo:

– Ha ha ha ha ha ha! Ca, ta đột phá! Ta trở thành Thần Quân cảnh rồi! Tiểu Đao ta có thể trở thành Thần Quân cảnh? Lần này thì Ma Thần, Vô Ngân sẽ không xem thường ta được!

Tiêu Lãng bị đánh thức, linh hồn quy vị mở mắt ra, thật lòng cười nói:

– Chúc mừng ngươi, Tiểu Đao. Nói đến thì tư chất của ta không sánh bằng các ngươi. Ma Thần, Vô Ngân đã đột phá Thần Quân cảnh mà cảm ngộ thiên đạo của ta vẫn không thể tiến thêm, không lẽ Tình Đạo quá khó cảm ngộ?

Mộc Tiểu Đao nhếch môi cười nói:

– Ca, Tình Đạo của ngươi có uy lực lớn hơn chúng ta, không lẽ lực công kích của Ma Thần bằng Tình Tuyệt của ngươi sao?

Tiêu Lãng ngẩn ra, nghĩ rằng uy lực Tình Tuyệt đúng là lớn, cường đại hơn xa Thần Quân cảnh bình thường. Không lẽ Tình Đạo cao cấp hơn thiên đạo của người khác nên cảm ngộ cũng khó khăn?

Mộc Tiểu Đao gãi đầu nói:

– Ca, ta đi về trước, ta phải báo tin tốt cho gia gia, phụ thân. Ha ha ha ha ha ha! Ca trở về không?

Tuy thực lực của Mộc Tiểu Đao mạnh hơn rất nhiều nhưng gã không khác gì con nít, có tiến bộ luôn muốn báo cho phụ huynh.

Tiêu Lãng phất tay:

– Ngươi đi về trước đi, ta tiếp tục tham ngộ một đoạn thời gian, sợ trở lại thì không có thời gian tu luyện.

Mộc Tiểu Đao không nói nhiều, bay đi xa. Thiên Châu quá nhỏ với Mộc Tiểu Đao, đi rồi về chỉ mất nửa ngày, sau này muốn đến Thần Hồn đại lục thì tùy thời đều được.

Tiêu Lãng nhìn theo Mộc Tiểu Đao rời đi, mỉm cười. Mai phu nhân thật sự tốt với bọn họ, cho nhiều linh dược, linh quả, tặng bí kỹ người đi trước tham ngộ thiên đạo, khiến Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần, Vô Ngân cảm ngộ thiên đạo nhanh siêu tốc.

– A?

Đang lúc Tiêu Lãng định tiếp tục bế quan cảm ngộ thì bỗng nhiên trong lòng khó chịu, mắt hắn tỏa sáng chói lòa. Tiêu Lãng vụt ngẩng đầu nhìn trời.

Tiêu Lãng hét to:

– Tiểu Đao, trở về!

Cùng lúc đó, thần thức của Tiêu Lãng bắn ra tỏa định Trà Mộc ở Tiêu Đế thành, hét to:

– Trà Mộc, tiến vào trạng thái chiến tranh khẩn cấp, mọi người vào trong không gian hư vô, nhanh lên!

Chờ khi Trà Mộc xông vào hậu viện đưa từng người truyền tống vào không gian Thiên Ma thì Tiêu Lãng bay lên cao, thanh âm vang dội vọng khắp Thiên Châu.

– Có hải tặc hỗn độn tấn công, toàn bộ võ giả lập tức sắp xếp người tiến vào không gian hư vô tránh né!

Vù vù vù vù vù!

Đám người Độc Long, Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ bay vọt lên trời. Thần thức của Tiêu Lãng quét qua.

Tiêu Lãng truyền âm:

– Trừ Độc Long ra những người còn lại đừng lên, trong đám hải tặc này có cường giả Thần Tổ. Tiểu Đao, vào trong không gian Thiên Ma, bảo vệ đám Đông Phương Hồng Đậu.

Độc Long bay lên nhìn phương xa mấy trăm Phi Vân bàn xé gió bay đến, biểu tình cực kỳ khó xem. Nhiều hải tặc hỗn độn như vậy không lẽ tụ tập hết hải tặc phương đông Thần Vực?

– Giết!

Tiêu Lãng xoe tròn mắt, hắn biết rõ những hải tặc hỗn độn này không đến cướp bọc mà mục tiêu là hắn. Thiên Châu có gì tốt mà cần nhiều hải tặc hỗn độn đến cướp bóc? Chuyện này không thể đàm phán, chỉ có dựa vào thực lực cường đại, chém giết chấn nhiếp đối phương.