Chương Thứ 13: Con Cóc Ăn Thiên Nga

Yêu Giả Vi Vương

Đăng vào: 2 năm trước

.

»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»

– Chiến kỹ Thiên Ma, chủ yếu tu luyện Thiên Ma, đẩy tu luyện Thiên Ma tới cực hạn, lợi dụng linh khí thiên địa chuyển hóa thành huyền khí, lại dùng toàn bộ huyền khí để rèn luyện Thiên Ma, ban tặng lực lượng cường đại đến mức… có thể có lực lượng hủy thiên diệt địa sao?

Bên trong sân nhỏ, Tiêu Lãng nằm nghiêng ở trên một chiếc ghế đá, mắt nheo lại, suy nghĩ về tâm pháp Thiên Ma mới cảm ngộ gần đây. Hắn đã tiến vào không gian hư vô quỷ dị kia mười lần. Tuy rằng còn có ba câu tâm pháp cuối cùng không cảm ngộ ra, nhưng có thể nói Tiêu Lãng đã có hiểu biết rất sâu về chiến kỹ Thiên Ma.

Đây là một môn công pháp tu luyện vô cùng cổ quái. Thậm chí Tiêu Lãng cũng cảm thấy kỹ năng chiến đấu này có chút khoa trương. Hoặc căn bản không thể nào tu luyện tới đại thành. Bởi vì một người có thực lực cường đại hơn nữa sao? Lẽ nào chỉ dựa vào sức lực có thể san bằng núi cao? Khiến nước sông chảy ngược? Nếu quả thật có thực lực cường đại như vậy, võ giả này còn là người sao?

Nguyên lý chiến kỹ Thiên Ma cũng không phức tạp. Võ giả bình thường đều tu luyện huyền khí, tích lũy huyền khí ở đan điền. Sau khi huyền khí có đủ nhiều, đủ mạnh, bọn họ có thể lợi dụng huyền khí diễn hóa ra thần thông mạnh mẽ, phát sinh công kích hủy thiên diệt địa.

Mà chiến kỹ Thiên Ma lại đi theo con đường ngược lại. Chiến kỹ Thiên Ma căn bản không tích lũy huyền khí, cũng không cần đan điền. Bởi vì thân thể hấp thu một phần huyền khí, cũng sẽ lập tức phân tán đến mỗi tế bào, bắp thịt bên trong thân thể. Những huyền khí này sau khi phân tán không tích trữ lại, trái lại lập tức cường hóa mỗi tế bào bên trong thân thể, khiến thể thể về lâu về dài sẽ trở nên vô cùng cường đại.

Nói cách khác, võ giả bình thường tu luyện là một quá trình tích lũy huyền khí, một quá trình biến đổi lượng dẫn đến biến đổi về chất. Trong đó rất coi trọng huyền khí. Chiến kỹ Thiên Ma lại hoàn toàn không coi trọng huyền khí. Hấp thu một phần dùng một phần. Bên trong thân thể sẽ không còn sót lại chút huyền khí nào. Tất cả được đưa đi biến đổi khiến cơ thể trở nên cường đại.

Giờ phút này, chiến kỹ Thiên Ma chính là công pháp thích hợp nhất để Tiêu Lãng tu luyện. Bởi vì đan điền của hắn đã biến thành một cái phễu, không thể tích lũy huyền khí. Vấn đề là Tiêu Lãng hoàn toàn không muốn tu luyện. Hiện tại hắn cảm ngộ cũng chỉ không muốn uổng phí lòng tốt của thiếu nữ áo vàng kia mà thôi.

Bởi vì trong tâm pháp Thiên Ma rõ ràng truyền đạt một loại tin tức. Chiến kỹ Thiên Ma chia làm chín tầng. Tu luyện một tầng, thân thể sẽ cường đại gấp mấy lần. Càng tu luyện tới các tầng sau lại càng cường đại. Mà cứ cách mấy năm sẽ có một lần đột kích tâm ma. Càng tu luyện tới tầng sau, tâm ma càng cường đại.

Thanh Minh năm đó từng nói, Thần Hồn đại lục có không ít người tu luyện Thiên Ma Luyện Thể, nhưng chưa từng có người nào sống quá hai lần tâm ma. Tuy rằng nhận được tâm pháp Thiên Ma, nhưng tâm ma vẫn tồn tại, kết cục vẫn chỉ là một chữ chết.

Yuy rằng Tiêu Lãng cho là thiên tư của mình không tồi, tâm trí cũng coi như cường đại, nhưng hắn không cho là mình có thể không ngừng vượt qua tâm ma. Hơn nữa Đông Phương Hồng Đậu chết đi, khiến hắn cảm thấy không còn luyến tiếc gì nữa trong cuộc đời này.

Cho dù hắn trở nên vô cùng cường đại, cuối cùng còn không phải là chết sao?

Cho dù có thể uy chấn thiên hạ thì đã làm sao? Nàng đã không còn sống, mình phấn đấu còn có ý nghĩa gì?

Về phần giải dược cho Tiêu Thanh Y, mối thù của Độc Cô Hành Tiêu Bất Tử, giờ phút này Tiêu Lãng cũng không muốn để ý tới. Thời gian đã mấy năm trôi qua, cho dù không ngừng nỗ lực tu luyện, hắn có thể trở nên rất mạnh sao?

Nếu như Tiêu Phù Đồ và Lục Minh cũng không nhận được giải dược, đều không báo được thù. Vậy hắn có phấn đấu nữa thì có tác dụng gì?

Tiêu Lãng đã từng hào ngôn chí khí, đã từng ân oán tình cừu, nhưng sau khi Đông Phương Hồng Đậu mất tích, hắn đã hoàn toàn quên hết. Hắn cảm thấy tất cả đều hoàn toàn nhàm chán vô vị, Cả giờ phút này, xem ra chiến kỹ Thiên Ma vô cùng cường đại, nhưng hắn cũng không có tâm tư đi tu luyện.

Ánh nắng chiều bao phủ bầu trời phía tây. Từng đám mây lửa biến ảo ra các loại hình thù mỹ lệ. Trong sân bên cạnh, tiếng đàn tuyệt vời lại đúng lúc vang lên. Tâm tư Tiêu Lãng cũng theo tiếng đàn tuyệt vời này, một lần cuối cùng tiến vào không gian hư vô.

Hắn miễn cưỡng tập trung tinh thần, ép buộc mình đi cảm ngộ ba câu tâm pháp Thiên Ma cuối cùng, cũng coi như cho thiếu nữ áo vàng Mộc Tiểu Yêu kia một công đạo.

Hắn lại không biết, khi hắn ở trong trạng thái vô dục vô cầu này, cảm ngộ lại nhanh chóng nhất.

Muốn gấp mà không đạt, không muốn lại được. Tâm tư của một người hoàn toàn kỳ ảo. Vào thời điểm hoàn toàn không có tạp niệm, linh hồn của hắn sẽ biến thành một tờ giấy trắng, dễ dàng hấp thu tất cả mọi thứ, cảm ngộ cũng nhanh nhất.

Chỉ trong mấy lần chớp mắt, Tiêu Lãng lại lập tức xuất quan. Hắn đã hoàn toàn nắm giữ được tâm pháp Thiên Ma ở trong tay.

Tiếng đàn đã dừng lại, nhưng Tiêu Lãng và Thiên Tầm cảm giác dường như tiếng đàn du dương uyển chuyển vẫn còn vang vọng ở bên tai.

Bên kia Mộc Tiểu Yêu đã cất Huyễn Linh Cầm màu xanh nhạt vào trong Tu Di Giới, Tiêu Lãng mới mở mắt.

– A!

Mộc Tiểu Yêu khẽ nhếch miệng. Trong con mắt u tuyền cũng lộ vẻ kinh ngạc. Nàng rất ít khi lộ ra thần sắc như vậy. Lần này nàng thật sự bị Tiêu Lãng doạ.

Cho nên Phỉ Di ở bên cạnh nhìn thấy được liền cười ha ha một hồi. Sau đó đôi mắt đẹp của nàng xoay chuyển, thân thể đã bắn đi, trực tiếp bay lên trên bức tường giữa hai sân, dáng vẻ yêu kiều nhìn về phía Tiêu Lãng, che miệng cười nói:

– Cậu thiếu niên, ngươi thật lợi hại. Ngươi thật sự cảm ngộ được toàn bộ chiến kỹ Thiên Ma rồi sao?

Thiên Tầm cả kinh đưa mắt nhìn tới. Nhất thời hai mắt hắn sáng ngời. Khi bị Phỉ Di nhìn lướt qua, hắn nhất thời cảm giác cả người khô nóng có chút không chịu nổi. Hắn vội vàng quay đi không dám nhìn nữa, ôm huyễn ma thú đi vào trong nhà, lưu lại một mình Tiêu Lãng và thiếu phụ xinh đẹp này.

– Quả nhiên là hai người này làm trò quỷ!

Nghe hoặc trong lòng Tiêu Lãng đã được giải thích. Hắn híp mắt cũng không đứng dậy, tiếp tục nằm nghiêng ở trên ghế đá, thản nhiên trả lời:

– Cảm ngộ thì đã sao? Chiến kỹ Thiên Ma này lại luyện không được, học được có tác dụng gì?

Phỉ Di vừa nghe liền có chút khó chịu, nói:

– Học có tác dụng gì? Thiếu niên này khẩu khí thật lớn. Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn học được chiến kỹ Thiên Ma này hay không? Có bao nhiêu người cả đời cũng học không hết? Tiểu thư nhà ta ban tặng ngươi một cơ duyên lớn như vậy, ngươi lại không biết cảm ơn? Còn ăn nói ngông cuồng như vậy sao?

– Ha ha!

Tiêu Lãng nở nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Phỉ Di nói:

– Thế giới này không có chuyện gì làm vô duyên vô cớ cả. Nếu các ngươi muốn ban tặng cho ta một cơ duyên lớn, nhất định là có nguyên nhân của các ngươi. Cho nên ta cảm ơn hay không đều không quan trọng. Nếu như các ngươi không có nguyên nhân, cho dù ta quỳ chết ở trước mặt ngươi, ngươi cũng sẽ không để ý tới ta. Không phải vậy sao? Lại nói sau khi tu luyện kỹ năng chiến đấu vẫn phải chết, thật sự học hay không có gì tốt.

– Ngươi…

Phỉ Di tức điên. Nàng vốn chỉ kinh ngạc về thiên tư của Tiêu Lãng, mới lại đây tùy ý trêu chọc vài câu. Nhưng không nghĩ tới Tiêu Lãng lại nói những lời sắc bén như vậy, nói đến mức nàng á khẩu không trả lời được.

Nàng có thân phận thế nào? Nàng lập tức không nhịn được hừ lạnh hai tiếng, đùa cợt nói:

– Đúng thật là ngươi tự mình biết mình, cũng biết mình là một con cóc!

Lời này Tiêu Lãng có phần không thích nghe. Tuy rằng trong lòng hắn có chút cảm kích đối với hai người, chỉ có điều hắn chính là người có tính khí như vậy. Ngươi và hắn nói chuyện cẩn thận, hắn tuyệt đối sẽ lấy một trả một. Ngươi không có chuyện gì tới vả miệng hắn, hắn cần gì quan tâm ngươi là Thiên vương lão tử.

Lập tức, khóe miệng Tiêu Lãng cong lên tới một độ cao đã lâu không gặp, yêu khí lẫm liệt quay về Phỉ Di cười híp mắt nói:

– Không sai, ta chính là một con cóc. Chỉ có điều cho dù ta muốn ăn thiên nga, cũng sẽ không ăn thiên nga nhà ngươi. Nhiều nhất ha ha chỉ là con thiên nga nhỏ của nhà ngươi mà thôi…

Câu nói này hiển nhiên càng đả thương người hơn. Từ khí thức khủng bố đột nhiên phát ra từ trên người Phỉ Di có thể thấy được điều đó.

Trong nháy mắt này, Tiêu Lãng cảm giác giống như trời sập. Khí tức hủy thiên diệt địa này tuyệt đối vượt qua Ẩn đế gấp mấy lần.

Trong lòng hắn đột nhiên có một nỗi khiếp sợ không gì sánh nổi lên. Thực lực của thiếu phụ xinh đẹp này rốt cuộc đã đạt được mức độ nào?

Cho dù xương cốt toàn thân đều bị uy áp kia ép tới mức vang lên từng tiếng vọng, cho dù ngực đã bắt đầu nghẹt thở, cho dù huyết quản toàn thân mỗi giây dường như muốn nổ tung, nhưng trên mặt Tiêu Lãng lại không có bất kỳ vẻ đau khổ nào. Hắn vẫn cười híp mắt nhìn Phỉ Di, trong mắt đều là sự trào phúng.

– Phỉ Di!

Một tiếng gọi trong trẻo vọng tới. Nhất thời uy áp khủng bố kia giống như thủy triều rút đi. Trong tầm nhìn của Tiêu Lãng đã xuất hiện một thân ảnh màu vàng xinh đẹp.

Tuy rằng khuôn mặt của thiếu nữ áo vàng có vẻ bình thường, nhưng giờ phút này Tiêu Lãng nhìn thấy thân ảnh này lại có một cảm giác khuynh thành. Đây là một nữ tử dựa vào khí chất đã có thể làm cho nam tử phải say lòng.

Chỉ sau một khắc, Tiêu Lãng đã không có thời gian suy nghĩ cặn kẽ về những thứ này. Mà trong nháy mắt vẻ tức giận trên mặt Phỉ Di đã thay bằng nỗi khiếp sợ.

Bởi vì, Mộc Tiểu Yêu bay lên trên tường, đôi mắt sáng như nước nhìn Tiêu Lãng, cực kỳ nghiêm túc mở miệng nói:

– Tiêu Lãng, chỉ cần trong ba năm ngươi có thể tu luyện chiến kỹ Thiên Ma tới tầng thứ bảy, Mộc Tiểu Yêu ta sẽ cho ngươi cơ hội theo đuổi ta.