Quyển 5 - Chương 86: Cô thành

Yêu Giả Vi Vương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mộc Sơn Quỷ có lực phòng ngự đứng đầu Thiên Châu còn bị trọng thương, có thể tưởng tượng được con thú hoàng kia cường đại đến mức nào. Hơn nữa nhìn tình huống hiện tại, tuy rằng con thú hoàng kia bị đánh lui, nhưng rõ ràng không bị Mộc Sơn Quỷ giết chết…

Già trẻ phụ nữ trong Mộc gia đã sớm bắt đầu dời đi. Bọn họ đến là một phủ vực nhỏ ở phía bắc Thần Khải phủ. Đương nhiên bọn họ chỉ tạm thời ở lại nơi đó. Tương lai, con cháu Mộc gia phải đi đâu? Con cháu Mộc gia không biết, ngay cả Mộc Tinh Hà cũng có chút mờ mịt!

Mộc Sơn Quỷ sớm quyết định thề sống chết cùng Thần Khải phủ, ai cũng khuyên không được. Mộc Sơn Quỷ là người đứng thứ hai ở Thiên Châu. Hắn có sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của hắn. Nếu rời đi giống như một con chó hoang, hắn tình nguyện chết trận quang vinh.

Mộc gia có bốn Thiên Đế. Mộc Tinh Hình đã chết. Ở đây chỉ có Mộc Tinh Hà và một gã Thiên Đế khác dẫn theo Mộc gia con cháu lưu vong. Nếu chạy trốn, tất nhiên bọn họ không thể định cư ở phía nam Thiên Châu, bằng không sẽ khiến hải thú biển Loan Luân tiếp tục truy sát. Bọn họ làm sao có thể mang lại cho Thiên Châu một kiếp nạn được.

Thiên Châu nói lớn rất lớn, nhưng bị mười gia tộc siêu cấp chia cắt. Mộc gia tuy còn lại hai Thiên Đế, còn có vô số cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của chín gia tộc siêu cấp còn lại. Cho nên bọn họ chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là đi Bắc Minh công chiếm một vực diện, hoặc là thần phục dưới một gia tộc siêu cấp!

Thiên Đế Bắc Minh có tính bài ngoại. Mộc gia đi tới Bắc Minh nói không chừng toàn quân bị diệt. Mà thần phục bất kỳ đại gia tộc siêu cấp nào, Mộc gia chỉ có thể được xem là gia tộc nhị lưu, trừ phi Mộc gia lại sinh ra một vị Thiên Đế Chí Tôn.

Quan trọng nhất là… Mộc gia là bá chủ phía nam Thiên Châu, vô số năm qua vì lợi ích của gia tộc, đắc tội không ít gia tộc. Cho nên nếu như Mộc gia muốn tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức tại Thiên Châu, tuyệt đối sẽ gặp phải sự chèn ép thậm chí là công kích của một vài gia tộc lớn!

Bất kể là con đường nào, Mộc gia rất có thể sẽ rơi vào nguy cơ diệt tộc. Nhưng trong lúc nguy cấp, bọn họ không thể không đi! Bởi vì đi còn có một tia hi vọng, có thể bảo tồn được một vài mồi lửa từ từ vẽ lên một bức vẽ. Nếu lưu lại tuyệt đối sẽ bị diệt tộc!

Mộc gia cũng bắt đầu di chuyển. Trong Thần Khải phủ, một thành trì lớn tất nhiên không cần phải nói. Vô số gia tộc không sử dụng truyền tống trận rời khỏi, trực tiếp dẫn cả tộc di chuyển. Chỉ trong vòng mấy ngày, tất cả con dân trong thành trì phía nam Thần Khải phủ gần như đã đi hết, chỉ lưu lại quân Thần Khải và một vài lão gia hỏa có tình cảm sâu nặng đối với Thần Khải phủ, không muốn đi, chuẩn bị chờ chết…

Thần Khải phủ lớn như vậy có bao nhiêu người?

Không có ai biết. Chỉ có điều trong vòng mấy ngày, mấy chục vạn con cháu trong Thần Khải phủ đã rời đi tám chín phần. Thần Khải phủ trở thành một mảnh đất bị nguyền rủa. Ở lại chỉ có một con đường chết.

– Hồng Đậu! Cô cô, các ngươi dẫn theo ca đi tới Thần Hồn Phủ đi! Ca đang ở bộ dạng như vậy tốt nhất không nên truyền tống. Ta sẽ thu xếp người lặng lẽ hộ tống các ngươi trở lại!

Trong hậu viện núi Thần Khải, trên mặt Tiểu Đao lộ vẻ trầm ngâm nhìn thoáng qua Tiêu Lãng đang ngủ say trên giường lớn, sau đó quay đầu lại nói với Tiêu Thanh Y, Hồng Đậu.

Đám người Tiêu Thanh Y tất nhiên cũng biết Thần Khải phủ đã xảy ra kịch biến. Tiêu Thanh Y buồn bã nhìn Tiểu Đao nói:

– Tiểu Đao, nếu không ngươi đi cùng chúng ta? Lưu được núi xanh, không sợ không có củi đốt! Cô cô tin tưởng ngươi, cuối cùng sẽ có một ngày có thể dẫn dắt Thần Khải phủ lại đi tới vinh quang.

Tiểu Đao lắc đầu một cái, trên mặt đầy kiên nghị nói:

– Không, cô cô! Ta là thiếu phủ chủ Thần Khải phủ nhất định phải chiến đấu tới thời khắc cuối cùng. Yên tâm đi, cô cô! Ta sẽ không ngu mà đi chịu chết!

– Ai… ca ca Tiểu Đao, ca ca bảo trọng! Ấu Trĩ đi cùng với đại ca ca. Chờ đại ca ca tỉnh lại, chúng ta sẽ trở lại tìm ca ca!

Ấu Trĩ chớp đôi mắt to, trên tkhuôn mặt nhỏ xinh xắn lộ vẻ u sầu.

– Ừm, mọi người bảo trọng!

Tiểu Đao nhìn mọi người một chút, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. Lưng hắn vẫn thẳng tắp, nhưng bước chân lại hết sức nặng nề. Trên người có một sự đau thương…

– Tiểu thư Tiểu Yêu, tiểu thư và ta đi Âu Dương phủ đi. Nếu còn không đi sợ là sẽ không kịp. Âu Dương Tà ta thề, nhất định sẽ đối xử tử tế với tiểu thư và tất cả người trong tộc của tiểu thư!

– Hừ hừ, Âu Dương Tà ngươi cũng không phải là thiếu phủ chủ. Ngươi có tư cách gì đại biểu cho Âu Dương gia? Tiểu thư Tiểu Yêu, Phi Tiên lấy thân phận thiếu phủ chủ Lăng Đế Phủ hoan nghênh mọi người trong Mộc gia tới Lăng Đế phủ. Đồng thời ta bảo đảm sẽ tặng Mộc gia một phủ vực lớn nhất giàu có nhất!

– Tiểu thư Tiểu Yêu, vừa nãy Long Vũ đã truyền tin cho thúc thúc. Thúc thúc chính miệng đáp ứng chỉ cần người Mộc gia đi Nhàn Đế phủ, tuyệt đối sẽ lấy minh hữu đón tiếp! Đồng thời còn có thể phân chia một phần ba phủ vực cho Mộc gia thống lĩnh…

Trong Huyễn Linh Các, ba công tử đang vây quanh Mộc Tiểu Yêu, biểu thị quyết tâm và yêu thương, đồng thời đưa ra vô số lời hứa, mục đích không cần nói cũng biết, chính là hi vọng Mộc Tiểu Yêu đi tới phủ vực của bọn họ. Bọn họ vừa vặn có thể thừa cơ công phá phòng tuyến cuối cùng trong trái tim của Mộc Tiểu Yêu, thành công ôm được mỹ nhân!

Mộc Tiểu Yêu một mình ngồi ở hậu viện Huyễn Linh Các. Bên cạnh nàng, Phỉ Di cung kính đứng hầu hạ. Nàng giống như không nghe thấy ba người nói chuyện, một mình lẳng lặng đánh đàn. Tiếng đàn du dương, nhưng cũng có một sự ưu thương khiến người ta rơi lệ.

Ba người nói rất nhiều, Mộc Tiểu Yêu lại không nói một câu nào. Mãi đến khi đàn hết một khúc, lúc này Mộc Tiểu Yêu mới đứng lên, nhìn ba vị công tử nổi danh tại Thiên Châu. Nàng thản nhiên nói:

– Mời ba vị công tử trở về đi. Tiểu Yêu tâm ý đã quyết, ta không đi!

– Tiểu thư Tiểu Yêu!

Ba người nhất thời kinh hãi đến biến sắc. Ba người hiểu rất rõ tính cách của Mộc Tiểu Yêu. Tính cách của nàng quật cường hơn bất kỳ người nào. Đừng nói là ba người, một khi nàng đã đưa ra quyết định, cho dù Mộc Sơn Quỷ cũng không thể làm nàng thay đổi!

– Tiểu thư!

Phỉ Di đột nhiên biến sắc. Phỉ Di đã nhìn Mộc Tiểu Yêu từ nhỏ lớn lên, tất nhiên hiểu rõ nàng nhất. Phỉ Di nhìn thái độ Mộc Tiểu Yêu lặng lẽ như vậy, tuyệt vọng nhắm mắt lại. Mộc Tiểu Yêu không đi nàng cũng chỉ có thể ở đây cùng chờ chết.

Thân thể uyển chuyển của Mộc Tiểu Yêu chậm rãi rời đi dưới ánh mắt tiếc nuối, cấp bách của mấy người. Nàng đi vào trong lầu các của mình. Khi gần đến trước cửa, nàng đột nhiên nghiêng mặt thở dài:

– Mưa mênh mang, người xưa đã khuất sau cây cỏ. Ta nghe nói người vẫn chờ đợi ở nơi cô thành? Ngoài thành văng vẳng tiếng đàn ai, lạc vào nơi dã thôn, duyên phận bám sâu vào đất này chính là chúng ta! Tiêu đại ca đã từng sáng tác ra bài ca này. Viết rất tốt. Mộc Tiểu Yêu ta nguyện ý trấn giữ ở toà cô thành này. Bởi vì nơi này là của ta, là nhà của Tiểu Yêu. Cửa nát nhà tan, sống sót còn có ý nghĩa gì…

Thân ảnh Mộc Tiểu Yêu đã bay vào trong lầu các. Mùi thơm thoang thoảng trên người nàng vẫn tràn ngập ở trong hậu viện. Giọng nói tuyệt vời của nàng vang vọng ở trong tai mọi người. Lời nói vẫn thản nhên như nước giếng cổ không dao động, nhưng bên trong lại chứa một sự thê lương và đau thương!

Cuối cùng ba người Âu Dương Tà vẫn rời đi. Tuy rằng hồng nhan khuynh thành tuyệt thế, nhưng cuối cùng chỉ có thể hóa thành một bộ bộ xương. Mặc dù trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng nuối tiếc, cực kỳ hoài cảm, nhưng bọn họ không có si tình, nguyện ý cùng chết với Mộc Tiểu Yêu như vậy.

Sau một tháng, Thần Khải phủ lớn như vậy, mấy chục vạn thành trì, tất cả nhân mã đã rút đi hết.

Thần Khải quân ngoại trừ đi theo Mộc Tinh Hà rời đi, còn lại đều truyền tống đến Thần Khải Thành. Toàn bộ Thần Khải phủ chỉ có Thần Khải Thành còn có người. Các thành trì còn lại đều đã biến thành tử thành. Mà Thần Khải Thành cũng đã biến thành một toà cô thành.

Thần Khải Thành ngày xưa náo nhiệt phồn hoa, hiện tại đường phố trên quảng trường không nhìn thấy quá nhiều bóng người. Gió thu thổi, lá rụng khắp đường phố. Thật đúng là một mùa thu lạnh.