Quyển 9 - Chương 67: Có giết hay không?

Yêu Giả Vi Vương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiêu Lãng thu lại lôi điện nhưng Long Kỵ công tử vẫn bị bóp cổ. Long Kỵ công tử cảm giác thở không nổi, áp lực cường đại từ người Tiêu Lãng khiến người ta sợ hãi. Cục đá đen trên bầu trời đã biến mất, thân thể Tiêu Lãng hoàn toàn thành hình, không có chút vết thương.

Long Kỵ công tử cảm giác như nằm mơ, biến đổi quá nhanh. Nhưng lồng ngực ngộp thở nhắc nhở Long Kỵ công tử mọi thứ là chân thật.

Long Kỵ công tử há mồm muốn nói cái gì nhưng không thốt ra được, hung tợn trừng Tiêu Lãng, hận không thể nuốt sống hắn. Trong lòng Long Kỵ công tử bỗng thấy buồn bã. Từ nhỏ đến lớn Long Kỵ công tử cho rằng mình là thiên chi kiêu tử, là đứa con được trời cưng nhất. Không ngờ Long Kỵ công tử đã sai rồi, hắn không phải, Tiêu Lãng mới đúng.

– Tiêu Lãng, dừng tay, ngươi dám giết công tử thì lão tổ tông sẽ không tiếc trả giá giết chết ngươi! Chuyện hôm nay dừng lại đi, có điều kiện gì đều được.

Mấy Thiên Tôn của Long gia xé gió bay tới, không dám đến gần vì khí thế của Tiêu Lãng quá mạnh, cường đến nỗi bọn họ cảm thấy không thể địch lại.

Long Kỵ công tử nghe Thiên Tôn của Long gia nói câu đó thì cười gượng, hít một hơi thật sâu.

Long Kỵ công tử hét to:

– Tốt, tốt, tốt! Tiêu Lãng, ta nhận thua, chỉ cần ngươi tha cho ta sống thì đồng ý mọi điều kiện. Nói thật cho ngươi biết, ta là hỗn độn linh thể, ta cực kỳ quan trọng với Long gia. Nếu ngươi giết ta thì lão tổ tông của ta sẽ không tiếc trả giá giết chết ngươi!

Tiêu Lãng nheo mắt nói:

– Hỗn độn linh thể?

Tiêu Lãng đăm chiêu.

Dạ Hậu ở phía xa chợt truyền âm nói:

– Tiêu Lãng, có thể không giết thì đừng giết. Trăm vạn năm khó có hỗn độn linh thể, thực lực Chí Cao Thần mạnh hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Nếu Long Ngạo muốn giết ngươi thì sợ là đế hoàng cũng không thể che chở cho ngươi. Dù ngươi có ở trong Tử Đế cung thì Long Ngạo vẫn có cách giết ngươi.

Thần thức của Hiên Viên Thiên Tôn nhìn lên cuộc chiến của Tử Mị Hoàng, Long Ngạo Chí Cao Thần trên bầu trời, dò xét dao động.

Hiên Viên Thiên Tôn trầm giọng truyền âm:

– Tiêu Lãng, bỏ qua đi. Nếu ngươi giết Long Kỵ thì Long Ngạo sẽ nổi điên. Ngươi có thể khiến Tử Mị Hoàng nêu điều kiện với Long Ngạo, về sau nước giếng không phạm nước sông.

Tiêu Lãng nhắm mắt lại, yên lặng. Xung quanh tĩnh lặng, bởi vì cục đá đen biến mất nên thần thức của mọi người đều quét qua chờ đợi quyết định của Tiêu Lãng.

Trong không gian hỗn độn vọng ra tiếng hét to:

– Tiêu Lãng, ngươi dám giết Long Kỵ thì bản đế thề nhất định sẽ giết ngươi, không chết tuyệt không bỏ qua!

Lời của Long Ngạo Chí Cao Thần cực kỳ cứng rắn. Long Ngạo Chí Cao Thần tuyên bố trước mặt mọi người biểu lộ quyết tâm của gã, nếu Tiêu Lãng dám ra tay thì sẽ là không chết không ngừng.

Tiêu Lãng hơi ngửa đầu lên, nhắm mắt lại, mái tóc bạc không gió tự bay múa trên bầu trời.

Tiêu Lãng trầm ngâm thật lâu sau, cuối cùng đưa mắt nhìn dưới Thanh Long sơn, thần thức tỏa định Mai phu nhân.

Tiêu Lãng hỏi:

– Đã cứu ra tộc nhân, thân nhân của ta đúng không, Mai tỷ?

Tiếng kêu ‘Mai tỷ’ của Tiêu Lãng làm lòng Mai phu nhân kích động.

Mai phu nhân gật mạnh đầu, truyền âm nói:

– Đều không sao rồi, ta đã sắp xếp họ ở nơi an toàn.

Tiêu Lãng lại truyền âm cho Mai phu nhân:

– Mai tỷ khiến các nàng theo Mị Nhi đi Tử Đế cung, chờ ta đi tìm bọn họ!

Thần thức của Tiêu Lãng tỏa định Dạ Hậu, truyền âm:

– Dạ Hậu, thỉnh cầu Dạ Hậu chiếu cố người thân của ta.

Mai phu nhân, Dạ Hậu lập tức hiểu ý của Tiêu Lãng, lòng run lên, lập tức truyền âm:

– Tiêu Lãng, đừng làm chuyện ngu ngốc!

Tiêu Lãng mở mắt ra, khóe môi lạnh lùng cong lên. Tiêu Lãng nhìn Long Kỵ công tử, nở nụ cười, thở hắt ra.

Tiêu Lãng âm trầm nói:

– Long Kỵ, ma chướng trong lòng ngươi chắc là phải giết ta? Bây giờ ta không giết ngươi thì cũng không thể vượt qua cửa ải trong lòng. Nếu lần này ta sợ hãi, thỏa hiệp, đời này ta còn có gì thoải mái? Cho nên… Xin lỗi.

Bùm!

Tiêu Lãng bỗng dùng sức, tay bóp nát cổ Long Kỵ công tử, mắt hắn bắn ra hai tia chớp đánh vào tàn hồn kinh khủng chạy ra của Long Kỵ công tử.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Tia chớp nghiền nát tàn hồn của Long Kỵ công tử, lan tràn thân thể hắn. Thân thể Long Kỵ công tử bị lôi điện hủy diệt từng chút một, cuối hóa thành bột phấn bay đầy trời. Long Kỵ, chết.

Mấy Thiên Tôn của Long gia đồng thanh kêu lên:

– Long Kỵ!

Dưới Thanh Long sơn, bốn phía tĩnh lặng, tim mọi người đập nhanh, thần thức tỏa định Tiêu Lãng đứng trên đỉnh núi. Mặc kệ như thế nào, ít nhất lúc này thân hình Tiêu Lãng biến cao lớn, một người dám giết tôn tử Chí Cao Thần thích nhất ngay trước mặt hắn, lòng can đảm này đáng giá kính nể.

Trong thanh Hoàng phong truyền ra thanh âm mờ mịt lạnh nhạt:

– Có can đảm.

Câu nói của Thanh Thứ Chí Cao Thần lộ rõ gã khen ngợi Tiêu Lãng.

Thanh Thứ Chí Cao Thần biết rõ Chí Cao Thần cường đại như thế nào. Tuy thực lực Chí Cao Thần cách biệt nhau khá xa, nhưng Chí Cao Thần giết Chí Cao Thần là chuyện không thể nào. Cho nên Tử Mị Hoàng không thể nào vì Tiêu Lãng chiến đấu đến chết với Long Ngạo Chí Cao Thần, cho nên… Kết cuộc của hắn rất tệ hại. Thanh Thứ Chí Cao Thần hiểu rằng Tiêu Lãng biết rõ điểm này, vậy mà hắn dám giết Long Kỵ công tử, quả nhiên người này không phải người bình thường.

Thanh Thứ Chí Cao Thần đứng trên thiên thai, khẽ thở dài:

– Tiêu Lãng, ngươi có thể trốn thoát Long Ngạo truy sát không?

Hỗn Độn Lôi Thạch dung hợp với tàn hồn của Tiêu Lãng giúp hắn ngưng tụ thần thể, trong người hắn có lôi chi bản nguyên. Thanh Thứ Chí Cao Thần không bất ngờ khi Tiêu Lãng có thể giết hậu kỳ Thiên Tôn, nhưng hắn hiểu rằng thực lực của Tiêu Lãng tối da chỉ là đỉnh Thiên Tôn, có thể đấu với Lưu Hỏa Thiên Tôn, Hình Thiên Tinh Quân hay không còn chưa biết, đối đầu với Long Ngạo Chí Cao Thần là chỉ có đường bị bóp nát.

– Tiêu Lãng, chết đi!

Mấy Thiên Tôn của Long gia phát điên, nổi cùng lên giết hướng Tiêu Lãng. Tiêu Lãng hủy hỗn độn linh thể của nhà bọn họ tuơng đương với hỷ một vị Chí Cao Thần. Để Long Kỵ công tử trưởng thành thì Long gia sẽ xưng bá Thần Vực, thậm chí thống nhất không gian hỗn độn không là mơ, bây giờ mọi thứ đã tan vỡ.

Mắt Tiêu Lãng xoay tròn, bay vút đi, ngoài người lấp lánh tia chớp bay hướng năm Thiên Tôn của Long gia.

Vù vù vù vù vù!

Năm năng lượng công kích kinh khủng rít gào đánh ra. Tiêu Lãng không tránh né mà tiếp tục xông tới tia chớp ngoài người như vô số lôi long vờn quanh, hễ năng lượng công kích nào đến gần là sẽ bị đánh tan ngay. Tiêu Lãng như biến thành một thần đế vô địch, không thể chống lại.

– A!

– Trốn!

Thiên Tôn của Long gia giật mình tỉnh lại khỏi cơn giận. Mới rồi Mạnh lão đốt cháy năng lượng liều mạng công kích mà không thể giết Tiêu Lãng được, bây giờ đám Thiên Tôn của Long gia lao qua chẳng khác nào chịu chết.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Đợi khi đám Thiên Tôn của Long gia tỉnh lại thì đã muộn, Tiêu Lãng xé gió bay tới, đôi tay lấp lánh tia chớp dễ dàng đánh vỡ vòng bảo hộ năng lượng của một võ giả hậu kỳ Thiên Tôn, sau đó bắt lấy thân thể xé rách.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Thân thể hậu kỳ Thiên Tôn Long gia bị xé sống. Tia chớp lấp lánh trong người Tiêu Lãng đập nát hai nửa thi thể, hắn tiếp tục truy sát các võ giả Thiên Tôn của Long gia còn lại.

– A, a, a! Tử Mị Hoàng, ngươi còn dám dây dưa bản đế thì ta và tộc của các ngươi sẽ không chết không ngừng! Tiêu Lãng, ngươi dám giết nữa?

Tiếng rống giận dữ của Long Ngạo Chí Cao Thần vang vọng trong phạm vi ngàn vạn dặm, ngay cả cường giả Vong Trần chi địa đều mơ hồ nghe thấy. Tiêu Lãng có tai như điếc, tiếp tục đồ sát!

Tốc độ của Tiêu Lãng quá nhanh. Trừ một người may mắn đại na di trốn thoát ra, ba Thiên Tôn của Long gia khác bị Tiêu Lãng xé nát người. Mọi người nhìn bóng dáng Tiêu Lãng trên bầu trời, cảm giác thật xa lạ, khủng bố.

Một thanh âm nặng nề vang trong óc Tiêu Lãng:

– Tiêu Lãng, ngươi còn giết gì nữa? Không mau trốn đi? Ta sắp không trấn được Long Ngạo. Ta bảo hộ tộc nhân của ngươi giùm cho, có thể trốn khỏi Long Ngạo hay không phải xem bản lĩnh của ngươi.

Vừa lúc Tiêu Lãng giết Thiên Tôn của Long gia thứ bốn. Tiêu Lãng quét khắp nơi, liếc qua mặt đám người Hoàn Nhan Tuyệt Sát, Mai phu nhân, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, Hiên Viên Thiên Tôn, chậm rãi biến mất trên bầu trời.

Thanh âm giận dữ gào thét:

– Tiêu Lãng, ngươi muốn trốn sao? Cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển thì bản đế quyết giết chết ngươi!

Một năng lượng cường đại từ trên bầu trời bắn xuống, hù mọi người xung quanh run rẩy, co giò chạy trốn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Nguyên Thanh Long sơn nổ tung thành nhiều mảnh, Thanh Long thành ở phía xa bị chấn động. Người chạy tứ tán bị năng lượng cường đại hất văng ra xa, nhiều người bị chấn xỉu.