Chương - 887: Lựa chọn, quay về

Vô Tận Kiếm Trang

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bên trong Kỳ Thiên Nội Các, bảo rương tầng thứ nhất cũng không nhiều, chỉ có chừng trăm cái.

Mỗi khi có người chọn lựa đi liền sẽ có một dạng đồ vật khác hiển hiện ở vị trí trước kia để bảo trì con số này, không nhiều không ít, vĩnh viễn không thay đổi.

Mà bảo vật bên trong càng là nhiều đến hoa mắt, khiến cho ai thấy được cũng phải nước miếng chảy ròng. Không ít người ánh mắt dại ra, cảm thấy mình như đang ở trong mộng, nguyên một đám bổ nhào tới trước mặt mỗi cái bảo rương, đã quên thân ở phương nào.

Diệp Bạch không thất thố như bọn họ.

Hắn ở trong đó chậm rãi đi qua, lại nhìn tiếp hơn mười dạng đồ vật.

Những vật này, có Tử giai Hạ phẩm bí kíp “Thanh Phong Vô Thượng Kiếm Quyết”; có Lục phẩm Huyền binh “Xích Giao Cổ Kiếm”; có “Hàn Sơn Huyền Quáng” cực kỳ quý hiếm; có Thâm Hải Tuyền Nhãn lấy ra từ dưới biển sâu; có “Băng Hỏa Ngân Lộ” không phải Huyền Tôn cấp cường giả sẽ không thể thu thập; cũng có Cực phẩm nội đan “Nghiệt Hỏa Nội Đan” thu thập từ trên người Ngũ giai, Lục giai hung thú…

Vô luận là vật nào cũng đều có giá trị cực lớn. Có chút đồ vật thậm chí ngay cả Diệp Bạch đều có loại xúc động không để ý hậu quả mà muốn lập tức mua xuống…

Nhưng cuối cùng hắn vẫn là gắt gao áp lại, bởi vì hắn hiểu được… Những vật này trợ giúp cho hắn đương nhiên cũng rất lớn, nhưng cũng tuyệt đối không phải trọng yếu nhất.

Hắn mạnh mẽ khắc chế loại xúc động liều lĩnh của bản thân, tiếp tục chậm rãi đi lại ở bên trong. Mà thời gian trôi qua, ở bên trong toàn bộ Kỳ Thiên Nội Các nhân số cũng càng ngày càng ít. Đến cuối cùng, hơn một trăm người tới trước đã toàn bộ chọn xong, từng bước từng bước một đi ra ngoài rồi.

Ở bên trong Kỳ Thiên Nội Các, ngoại trừ nhân viên thủ các thì cũng chỉ còn lại Diệp Bạch, Phong Tuyết tám người bọn họ.

Nửa canh giờ đi qua.

Diệp Bạch đã xem được khoảng 60-70% bảo vật. Trong đó không thiếu đồ vật làm hắn tâm động, đáng tiếc cuối cùng hắn đều không có quyết định đi lựa chọn.

Mà lúc này, trong những người còn lại đã có người làm ra quyết định.

Chỉ thấy hắc y lão giả tay chỉ vào một đóa hoa đỏ thẫm như lửa, hướng thanh y thị giả đứng hầu bên cạnh nói: “Ta muốn đóa Hỏa Tinh Chi này… Có nó, ta ít nhất có thể tu luyện thành một môn Cực phẩm Hỏa hệ Huyền kỹ hiếm thấy!”

Thanh Y Chấp Sự kia nghe vậy, nhìn thoáng qua đóa Hỏa Tinh Chi bên trong trữ vật bảo rương, gật đầu nói: “Hảo. Xin ngài chờ một chút, giá là 721 ức, mời ngài trả tiền.”

Hắc y lão giả không chút do dự từ trong lòng móc ra một tấm Minh tạp. Sau một lát, khi chuyển tiền xong, thanh y thị giả liền cẩn thận từ trong lòng lấy ra một cái chìa khóa, mở trữ vật bảo rương ra, lấy đóa Hỏa Tinh Chi ở bên trong ra đặt vào một chiếc hộp ngọc màu tím, đưa cho hắc y lão giả: “Xin ngài cất kỹ. Mời đi bên này —— “

Hắc y lão giả nghe vậy cũng không do dự, cầm lấy hộp ngọc màu tím trong tay, sau đó liền theo theo tên thanh y thị giả kia đi ra Kỳ Thiên Nội Các, trở lại trong đình viện.

Tựa hồ bị hắc y lão giả kích thích đến, rất nhanh cũng có những người khác không cam lòng rớt lại phía sau, nhao nhao chọn lựa vật phẩm mình cần.

Đồ vật Hoàng bào lão giả chọn là một thanh Lục phẩm Huyền Binh tên là Thiên Công Ngân Kiếm, đứng hàng Lục giai Trung phẩm, giá tiền 768 ức.

Có thanh Thiên Công Ngân Kiếm này, thực lực của lão chắc chắn sẽ tăng lên về chất, cho dù là ở thời điểm Chuẩn Vương thì chỉ sợ cũng có thể cùng Hạ vị Huyền Vương chống lại một hai chiêu.

Mà Phong Tuyết lúc này cũng chọn xong rồi. Nàng chọn là một gốc “Hỏa Ly Thảo”, có thể coi là một trong những bảo vật cấp bậc thấp nhất trong Kỳ Thiên Nội Các, thuộc về Ngũ giai Trung cấp Linh thảo, giá tiền là 325 ức…

Vốn, Ngũ giai Linh thảo thậm chí đều không có tư cách tiến vào Kỳ Thiên Nội Các. Bất quá, bởi vì loại Hỏa Ly Thảo này cực kỳ thưa thớt, rất hiếm thấy trên đời, chỉ có ở bên trong nơi cực nóng là Hỏa Diễm Quật mới có sinh trưởng, bình thường đều rất khó gặp.

Dù là nhìn thấy thì thường cũng chỉ là Nhị giai Đê cấp Linh thảo, có thể đạt tới Ngũ giai Trung cấp đúng là rất trân quý, đối với người tu luyện Hỏa hệ công pháp có tác dụng cực lớn. Cho nên mới bị bày ra ở đây, liền bị Phong Tuyết chọn trúng.

Diệp Bạch biết rõ Phong Tuyết có hàn chứng, cho nên mới cần Hỏa hệ linh vật để cân bằng cơ thể. Ban đầu ở Phong Ám tiểu trấn, lúc hắn cầm tay Phong Tuyết thì cũng cảm giác được sự rét lạnh thấu xương, tựa hồ là do từ khi nàng sinh ra. Linh Hoa Môn đã vì nàng mà mời không biết bao nhiêu danh y thánh thủ nhưng đều là thúc thủ vô sách*, chỉ có thể dùng Hỏa hệ linh vật để kềm chế, lúc cần phải thường xuyên sử dụng.

*thúc thủ vô sách: bó tay, không cách nào giải quyết.

Về sau, trong trận đấu giá hội lần đó, Phong Tuyết không cạnh tranh đồ vật với hắn nhưng lại cực kỳ để ý một viên Địa Hỏa Châu không hiếm thấy lắm, dùng số tiền lớn để đấu giá được, khi đó hắn liền cảm thấy kỳ quái. Về sau biết rõ chứng bệnh của Phong Tuyết, hắn cũng dần cảm thấy bình thường trở lại.

Hiện tại thấy nàng lại mua gốc “Hỏa Ly Thảo” này, như vậy chắc hẳn trong vòng mấy năm thì hàn chứng của nàng đều sẽ có thể được giảm bớt, trong lòng Diệp Bạch cũng có chút vui vẻ, mừng thay cho Phong Tuyết.

Bởi vì ở bên ngoài, các loại Hỏa hệ Linh thảo quý hiếm như vậy thường rất khó gặp. Ngoại trừ ở loại địa phương như Kỳ Thiên Nội Các này thì liệu có mấy nơi có thể bán loại Hỏa hệ Linh thảo quý hiếm như vậy… Bất quá, gốc Hỏa Ly Thảo này phóng ở bên ngoài tuy là bảo vật rất quý hiếm, nhưng đặt bên trong Kỳ Thiên Nội Các lại quả thật là không đáng giá nhắc tới rồi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà không ít người mặc dù cũng thấy được gốc Hỏa Ly Thảo này, nhưng ai cũng đều không có bỏ tiền mua… Bởi vì, bọn họ đều hi vọng đạt được bảo vật tốt hơn, như vậy mới cảm thấy chuyến đi này không tệ.

Nhưng Phong Tuyết tài phú vốn không dồi dào. Lần này nếu không phải bởi vì có Diệp Bạch làm bạn bên cạnh, đánh chết hơn mười vị Đỉnh cấp Huyền Tông, đem một ít tài phú và đồ vật trên người bọn họ giao cho Phong Tuyết thì nàng cũng không có khả năng có được hơn 300 ức…

Linh Hoa Môn mặc dù là Thất phẩm tông môn, Phong Tuyết càng rất được coi trọng, là hi vọng của tông môn, nhưng trên người nhiều nhất cũng chỉ có vài chục ức, không có khả năng vượt qua 100 ức.

Đây cũng là lý do vì sao nàng vừa nhìn thấy gốc Hỏa Ly Thảo này liền không chút do dự mua luôn mà không hề để ý đến những vật khác… Tiến vào Kỳ Thiên Nội Các, cũng không phải mỗi người đều có tài phú nhiều như hắc y lão giả, hoàng bào quái khách hai người, muốn mua liền mua. Có nhiều người nữa là ôm hi vọng rất lớn mà đến, nhưng cõi lòng lại đầy vẻ thất vọng mà rời đi, hai tay trống trơn trở lại Thương Mang thế giới, khoá trước cũng có không ít người gặp cảnh như vậy.

Bởi vì rất nhiều thứ ở nơi này thật sự đã vượt qua cực hạn của Huyền Tông, là địa phương để Huyền Vương chọn lựa bảo vật, cho nên giá cả cũng tương đương với tài phú cần có của Huyền Vương… Ngoại trừ một số ít người, ai có thể có được số lượng tài phú lớn đến vậy?

Bất quá, Diệp Bạch đương nhiên không ở trong đám này. Số lượng Huyền Tinh lúc đầu của hắn mặc dù không nhiều, nhưng trong cuộc hành trình ở Kỳ Thiên Bí Cảnh thì hắn đã thu hoạch được một lượng tài phú khổng lồ. Một vị Đỉnh cấp Huyền Tông trên người tùy tiện luôn có vài chục ức, như vậy mười mấy người cộng lại thì vài trăm ức là chuyện rất bình thường.

Diệp Bạch không phải thánh hiền, sẽ không bởi vì nguyên nhân tâm lý liền vứt đi không cần. Trên con đường thành Vương, sinh tử, thành bại đều là lựa chọn của chính mình… Hắn muốn đạp tới một bước cao hơn, đôi khi liền không thể quá mức câu nệ quy tắc…

Huống chi, người khác muốn giết mình, bất quá lại chỉ là bởi vì xem thường thực lực của mình mà ngược lại bị mình hạ sát thủ. Chính mình lấy đi thứ ở trên thân bọn họ cũng chỉ có thể xem như một chút tiền lãi, lại có cái gì là quá đáng… Ít nhất, Diệp Bạch cũng chưa bao giờ chủ động công kích người khác, trừ phi đối phương chọc tới trên đầu hắn. Bằng không… Dùng thực lực hiện tại của hắn, làm sao dừng lại ở đánh chết mười mấy tên Đỉnh cấp Huyền Tông, chỉ sợ mấy trăm cũng có khả năng rồi.

Khi đó, số lượng tài phú của hắn liền xa không phải hiện tại có thể sánh bằng.

Phong Tuyết sau khi lựa chọn xong, nhìn thoáng qua Diệp Bạch vẫn đang tìm kiếm xung quanh, biết rõ đồ vật hắn muốn chỉ sợ so với yêu cầu của chính mình còn cao hơn… Lựa chọn cũng gian nan một ít, cho nên cũng không có quấy rầy hắn, liền quay người rời khỏi Kỳ Thiên Nội Các, ở đình viện bên ngoài lẳng lặng chờ đợi.

Diệp Bạch thấy nàng ly khai cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười, tiếp tục đi xem.

Từng kiện từng kiện, một hàng bảo vật thoáng qua trước mắt Diệp Bạch, nhưng hắn đều là chỉ đảo qua liền quay người, chưa bao giờ từng thực sự dừng lại hơn nửa phút.

Hắn không muốn bởi vì dừng lại quá lâu rồi trầm mê ở bảo vật trước mắt, đến cuối cùng sẽ rất khó xử. Cho nên hắn bắt buộc mình rất nhanh ly khai, tiếp tục quan sát những đồ vật khác. Người không nôn nóng, yêu cầu tất lớn, cho nên hắn nhất định phải tìm được độ vật thích hợp nhất với tu vi cảnh giới hiện tại của mình.

Mà theo hắn tìm kiếm, mấy người còn lại cũng chầm chậm riêng phần mình đã có lựa chọn. Lãnh Cát, Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử… Kiếm khách râu dài… Bốn người đã lựa chọn xong liên trả tiền đi ra. Mà toàn bộ Kỳ Thiên Nội Các, lúc này đã chỉ còn lại có một mình Diệp Bạch.

Tất cả mọi người kỳ quái nhìn chằm chằm Diệp Bạch, không biết hắn đến cùng muốn chính là cái gì… Ở bên trong Kỳ Thiên Nội Các này nhiều bảo vật hiếm thấy như vậy, hắn lại đứng ngoài cưỡi ngựa xem hoa, chẳng lẽ không có thứ nào hắn muốn?

Tầm mắt này cũng quá cao chút a, không ít người liền tỏ vẻ khinh thường. Nhưng Diệp Bạch lại xem như không nghe thấy, như trước bình thản ung dung, làm theo ý mình.

Bất quá, theo thời gian trôi qua, thời gian còn lại của hắn cũng rốt cục đã không còn nhiều lắm.

Mà ngay cả hắn cũng cảm thấy được, tên thanh y thị giả bên người mặc dù không nói, nhưng trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý tứ thúc giục.

Vừa lúc đó, cước bộ của hắn bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sáng ngời rơi xuống một cái trữ vật bảo rương.

Chỗ đó… Nguyên lai không phải bày đặt thứ đồ vật như vậy… Nhưng là vì đồ vật lúc trước bị người ta lấy đi, cho nên mới có một vật khác thay thế.

Lúc trước hắn đi qua một lần, không có chứng kiến. Hiện tại, vừa thấy lần đầu tiên cũng rốt cuộc khiến hắn không rời đi nữa.

Đó là năm quả đan dược cổ quái sáng long lanh, tròn như Long Châu, phát ra một cỗ ba động linh lực kỳ quái, bên cạnh có một tờ giấy nhỏ: “Hóa Long Đan, 100 ức một khỏa. Có năm khỏa, giá bán 500 ức!”

Diệp Bạch chỉ vào trữ vật bảo rương này, nói: “Ta muốn thứ này.”

Thanh y thị giả sắc mặt cổ quái nhìn Diệp Bạch, sau đó nói: “Hảo, xin ngài chờ một chút.”

Sau một lát, Diệp Bạch trả tiền xong, cầm lấy một chiếc bình ngọc, bên trong là năm khỏa Hóa Long Đan đi ra Kỳ Thiên Nội Các. Lúc này, ở bên ngoài đã có hơn 100 người ánh mắt như lửa nhìn hắn.

nguồn TruyenFull.vn

Tên thanh y thị giả mỉm cười, nói: “Tốt rồi, kế tiếp, mời các ngươi đi theo ta, ta sẽ đưa các ngươi tới U Linh Cổ Thuyền.”

Rốt cục phải đi về rồi, không ít người hít sâu một hơi, sắc mặt phức tạp. Ba tháng này, từng màn ở trên Kỳ Thiên Đảo liền thoáng qua như một giấc chiêm bao.

Bất kể là thành công hay thất bại, cả đời này, hay ít nhất ba tháng qua bọn họ cũng coi như là chưa từng sống uổng.

ý.Nhất định có thứ càng thêm thích hợp với mình, Diệp Bạch vô cùng tin tưởng điểm này… Nơi đây tích chứa bảy tám phần mười tinh hoa bảo tàng trong thiên hạ, há có thể không có đồ vật thích hợp với hắn?

Cho nên, hắn bước nhanh đi về những bảo rương khác, ánh mắt cũng liền kịch liệt tìm tòi, loại bỏ, thời gian đã từng phút từng phút một trôi qua.