Chương - 395: Bóng đen thần bí

Vô Tận Kiếm Trang

Đăng vào: 2 năm trước

.

Diệp Bạch liền cảm thấy bất ngờ.

Hắn thật không ngờ Cốc Tâm Hoa nguyện ý vì hắn mà đắc tội với một người đầy tiềm lực. Sau đó nhìn thấy Phương Long Xà rút đi, thật là ngoài dự liệu của hắn.

– Thật xin lỗi đã làm phiền mọi người,không bằng chúng ta đi thôi, có hắn ở phía sau tùy thời đánh lén khiến cho mọi người lo lắng thì thật không tốt.

Diệp Bạch nhìn Cốc Tâm Hoa mà từ từ nói, hắn cũng cảm tạ nhân tình này của nàng. Phương Long Xà thực lực cũng không tệ, tuy nhiên Diệp Bạch cũng không sợ, hiện tại cho dù thương thế của hắn chưa lành nhưng vẫn có thể đánh bại huyền sĩ cao cấp đỉnh phong như Phương Long Xà.

Hắn chỉ không muốn dốc toàn lực trước mặt người khác mà thôi, tình huống vừa rồi nếu như phải đấu với hắn thì Diệp Bạch phải lật lá bài tẩy, chỉ là hắn chưa kịp ra tay thì Cốc Tâm Hoa đã dọa lùi Phương Long Xà.

Nghe thấy lời nói của Diệp Bạch, mọi người ở bốn phía liền có biểu lộ khác nhau. Hai người Hoàng Linh và Cốc Tâm Hoa vội vàng giữ chặt tay áo của Diệp Bạch mà nói:

– Diệp đại ca, ngàn vạn lần không được, Phương Long Xà là một trong mười bốn huyền sĩ cao cấp ngoại tông, lần này hắn phục Vạn Vật Tử kim Đan, tiến nhập vào cảnh giới huyền sĩ cao cấp đỉnh phong, ở bên ngoại tông hắn dường như đều không có đối thủ.

– Diệp đại ca, thương thế của đại ca chưa lành, tạm thời không phải là đối thủ của hắn, có đội ngũ ở chúng ta bảo vệ, hắn không dám làm gì.Huynh ngàn vạn lần không được tách khỏi đội ngũ nghênh chiến, đợi thương thế khổi, chúng ta cũng không ngăn cản huynh.

Quan Đạp Tuyết cũng khuyên nhủ:

– Đúng thế, Diệp tiểu huynh đệ, mặc dù thực lực của huynh không tệ nhưng dù sao thương thế cũng chưa lành, tạm thời tránh mặt hắn, một ki vọng động huyền khí lại phiền toái. Không bằng huynh ở trong đội chúng ta, có chúng ta ở đây, Phương Long Xà chắc chắn không dám tiên tới gần, đợi thương thế của huynh khỏi sẽ tìm hắn thực hiện một trận chiến, việc gì phải nhất thời tức giận?

Nghe thấy lời nói của Quan Đạp Tuyết, Diệp Bạch liền im lặng, hắn biết rằng lời nói của Quan Đạp Tuyết quả là không sai. Phương Long Xà tâm cao khí ngạo, lần trước bị bất ngờ đánh bại trong tay một tên vô danh tiểu tốt, Long Xà Huyền khí cũng bị phế ỏ, mối thù đó hắn đã ghi vào xương cốt, một khi giao chiến thì tức là sinh tử chi tranh, tuy mình không sợ nhưng chỉ sợ chạm vào kinh mạch, sau này khôi phục thì vô cùng gian nan.

Tuy nhiên để mọi người bảo vệ mình thì hắn cảm thấy không cam lòng. Bởi vậy hắn đưa mắt nhìn về phía Cốc Tâm Hoa, xem nàng nói thế nào.

Những người khác nhìn thấy ánh mắt của Diệp Bạch thì cũng không kìm được mà nhìn về phía Cốc Tâm Hoa, hiển nhiên quyết định Diệp Bạch đi hay ở chỉ có một mình Cốc Tâm Hoa mà thôi, những người khác không làm chủ được.

Cốc Tâm Hoa nhìn thấy ánh mắt của mọi người ngưng tụ về phía mình thì nhíu mày, tuy nhiên nàng cũng không nói gì thêm mà lạnh lùng:

– Diệp Bạch, ngươi đừng quên thân phâ của mình, ngươi không phải là một đệ tử ngoại tông bình thường, bây giờ đang là một thành viên của tiểu đội chúc thọ, nhiệm vụ chưa hoàn thành thì ngươi chưa được hoàn thành, một khi tự ý rời khỏi tức là lui bước.

– Môn quy của Tử Cảnh Cốc rất sâm nghiêm, thưởng phạt phân minh, hoàn thành nhiệm vụ có thưởng, thất bịa nhiệm vụ cũng có phạt, một khi ngươi lùi bước vậy chính là thất bịa nhiệm vụ chẳng những không được ban thưởng hai nghìn điểm cố hiến mà còn bị trừ ba nghìn điểm để trừng phạt.

Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút, một lần nữa nàng nhìn về phía Diệp Bạch, trong mắt hiện ra một vẻ kỳ quái, nàng thản nhiên nói:

– Nếu như ngươi đồng ý chấp nhận trừng phạt, giao ra ba nghìn điểm cống hiến thì ta cũng không thể nói gì. Nhưng nếu như ngươi ngoan ngoãn ở trong đội, chờ cho nhiệm vụ này kết thúc thì ngươi muốn làm gì thì làm, đó chính là quyền tự do của ngươi.

Nghe thấy lời nói của Cốc Tâm Hoa, Diệp Bạch liền im lặng không nói gì.

Nhiệm vụ thành công thì có hai nghìn điểm cống hiến làm phần thưởng nhưng một khi lùi bước, nhiệm vụ thất bại thì lại bị phạt ba nghìn điểm cống hiến. Hiện tại trên minh tạp của mình chỉ còn hơn hai nghìn điểm cống hiên, ba nghìn điểm thì không thể nào có được, đánh chết cũng không lấy ra được.

Xem ra hắn chỉ có thể tạm thời ở trong tiểu đội, chờ sau này sẽ giải quyết ân oán với Phương Long Xà. Chỉ là nếu như đối phương không thức thời, lại xuất hiện một lần nữa thì mình sẽ trực tiếp đánh bại hắn, miễn cho việc nợ người khác một nhân tình.

Bởi vậy hắn liền gật đầu nói:

– Đã như vậy thì ta tạm ở trong đội, nếu như đối phương tới quấy rồi thì mọi người không cần ra tay, chỉ cần mình ta ứng phó là đủ.

Nghe thấy Diệp Bạch đồng ý ở lại, Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh đều mừng rỡ, bọn họ đồng loạt ôm lấy cánh tay của Diệp Bạch, hoan hô nhảy dựng lên:

– Thật tốt quá, Diệp Bạch đại ca, huynh cứ yên tâm, Phương Long Xà kia không dám tới gây chuyện nữa đâu, ở đây sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Diệp Bạch cười cười, khẽ vỗ hai cánh tay nhỏ bé của hai nàng, đối với sự quan tâm của hai nàng, hắn liền cảm thấy ấm áp. Với thực lực của mình, hắn hoàn toàn không e ngại Phương Long Xà tìm tới trả thù.

Bạn đang xem truyện được sao chép tại:

TruyenFull.vn

chấm c.o.m

Ánh mắt của Cốc Tâm Hoa nhìn về phía hai người Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh, thấy hai nàng không hiềm khích cầm lấy cánh tay của Diệp Bạch thì nhíu mày một cái, nàng cũng không nói gì nữa mà nhàn nhạt nhìn qua mọi người:

– Được rồi, mọi người đã nghỉ ngơi xong, thời gian cấp bách, chúng ta mau đi tới Bái Kiếm Cốc, tránh để lỡ lễ mừng thọ, mọi người mau lên đường.

Nghe thấy lời nói của Cốc Tâm Hoa mọi người đều đứng lên từ dưới mặt đất. Cốc Tâm Hoa lại ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều đồng thời xuất phát, rời khỏi Hồng Phong Cốc, đi về pinhas Vạn Thương Sơn.

Hoàng Linh, Diệp Bạch, Cốc Tâm Lan ba người bọn họ đều đi theo. Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan mỗi người ôm lấy một cánh tay của Diệp Bạch, trên đường không hề tị hiềm mà cười nói ríu rít, Diệp Bạch cũng chỉ mỉm cười lắng nghe.

Thân ảnh của mười bảy người này càng đi càng xa, dần dần biến mất.

Ở phía sau bọn họ, tại đằng sau một cây Hồng Phong, một người trẻ tuổi với đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm về phía bọn họ, trong ánh mắt hiện ra một cừu hận thấu xương.

– Diệp Bạch, ngươi không cần phải đắc ý, nếu như không phải có Cốc Tâm Hoa bảo vệ cho ngươi thì ta đã sớm đem vạn kiếm phanh thây ngươi ra. Chỉ là sớm muộn gì ngươi cũng phải rơi vào trong tay ta, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Thanh âm rét lạnh thấu xương, mang theo một hàn ý, khiến cho lòng người rét run.

Bóng người trẻ tuổi này chính là Phương Long Xà, hắn ngàn dặm xa xôi đuổi theo cừu địch Diệp Bạch, há có thể buông tha.

Nhìn thấy mọi người đi xa, hắn lặng lẽo bám theo, chỉ cần có cơ hội, Diệp Bạch lẻ loi một mình là lập tức hắn lao tới, đánh chết sau đó chạy đi.

Đến lúc đó cho dù Cốc Tâm Hoa là đệ tử hạch tâm, nhưng nàng không có chứng cứ thì cũng không làm gì được hắn.

Trong mắt hắn, Diệp Bạch có thể thắng hắn lần trước chỉ là một chuyện bất ngờ, không biết chuyện gì đã xảy ra. Long Xà Tử Huyền khí rõ ràng bị khống chế cho nên mới thua cuộc.

Hắn hoàn toàn không cho rằng Diệp Bạch có thể chiến thắng được hắn. Hiện tại hắn vẫn chưa phát hiện Diệp Bạch đã tiên vào cảnh giới huyền sĩ cao cấp, nếu như là một đấu một, Diệp Bạch cũng không e ngại hắn.

Hắn vẫn cho rằng, nếu Diệp Bạch ở một mình, bằng vào thực lực huyền sĩ cao cấp đỉnh phong của mình, hắn có thể giết chết Diệp Bạch trong nháy mắt, những người khác không thể phát hiện ra.

Vài ngày sau, bọn người Diệp Bạch đã vượt qua eo biển Tây Lăng. Cách Vạn Thương Sơn ở Bái Kiếm Cốc một phạm vi.

Lúc này đây bọn họ nghỉ ngơi tại Minh Nguyệt Khách Sạn trong Minh Nguyệt Thành, mãi đến sáng hôm sau, bọn họ một lần nữa mới rời đi, hướng về phía Đông Phương. Hai ngày sau bọn họ đã tiến tới một tòa núi phía đông, Bạch Mi cao phong.

Nghe nói ở trên đỉnh núi của Bạch Mi Cao phong có một vị Bạch Mi tôn giả, thực lực thông thiên triệt địa, đã bước nửa tới tới cảnh giới tông sư, đồng thời cũng là một trưởng lão ngoại tông của Bái Kiếm cốc

Thấy bọn người Diệp Bạch rời khỏi Minh Nguyệt Khách Sạn mà rời đi, Phương Long Xà ở khách sạn Đăng Vân bên cạnh liền lóe lên tử quang quỷ dị, ném thỏi bạc rồi lên lưng ngựa, đuổi theo hướng bọn người Diệp Bạch.

Liên tiếp năm ngày, hắn không hề có một cơ hội nào, bọn người Diệp Bạch rất ít khi phân tán ra, cho dù là đến Minh Nguyệt thành cũng vậy, bất quá hắn cũng không dám buông bỏ, hắn tin rằng một ngày nào đó khi bọn họ tách ra chính là lúc hắn ra tay.

Mà Phương Long Xà cũng không ngờ, sau khi hắn rời khỏi không lâu, trong Đăng Vân khách sạn cũng có một bóng đen lóe lên, một bóng người cũng ném một thỏi bạc trả tiền, nhanh chóng hướng về phía đám người Diệp Bạch rời đi mà đuổi theo.

Bóng đen này có tốc độ thật kinh người, ở trên đường đi lưu lại một tàn ảnh.

Một khí tức âm tà toát ra từ trong người của hắn, những nơi mà hắn đi qua, vô số hoa cỏ, cây cối đề héo rũ, một lúc sau, gió thổi qua thì mới tiêu tán, giống như là chưa từng tồn tại vậy.