Chương - 867: Tuyệt thế dung nhan

Vô Tận Kiếm Trang

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mà trong sơn cốc, chứng kiến một màn này, tử y thiếu phụ cùng hắc y thanh niên thần bí đều là hai mặt nhìn nhau, có chút không rõ ràng lắm rốt cục là như thế nào.

Người muốn khai chiến đầu tiên là bọn họ, nói không đánh liền không đánh, đột nhiên quay người bỏ chạy, hơn nữa còn chạy trốn nhanh như vậy cũng là bọn họ.

Chỉ có Diệp Bạch bởi vì Tinh thần lực cường đại, chỉ quét qua liền chứng kiến đôi huynh đệ kia cũng không phải thực sự rời đi mà là chạy tới một sơn cốc màu đen bí ẩn gần đó quan sát động tĩnh bên này.

Hiển nhiên, hai người này hiển nhiên là ôm tâm tư ngao cò tranh đấu ngư ông đắc lợi. Chỉ chờ tử y thiếu phụ cùng “hắc y thanh niên” kia đánh thành lưỡng bại câu thương, hai người bọn họ mới chạy ra kiếm tiện nghi.

Chỉ là hiện tại lại có thêm một biến số như Diệp Bạch cũng khiến cho hai người có chút băn khoăn, khi vừa đi qua bên cạnh hắn vẻ mặt cũng liền trở nên cực kỳ âm trầm.

May mắn, Diệp Bạch đã sử dụng Phạt Thể Hoán Hình trong Thất Biến Cường Thân Quyết để thay đổi khuôn mặt, ở bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh giờ phút này cho dù là người quen biết thì chỉ sợ cũng không thể nhận ra hắn. Bởi vậy nhìn thấy hắn chẳng qua cũng chỉ là Đỉnh cấp Huyền Sư thượng đoạn, hai người mặc dù có đôi chút lo lắng nhưng cũng không quá để ở trong lòng.

Bởi vì bọn họ cho rằng thực lực của hai người mình vốn là Đỉnh cấp Huyền Tông trung đoạn đỉnh phong, nếu liên thủ, đối phó một Đỉnh cấp Huyền Tông thượng đoạn thì có thể coi là dễ như trở bàn tay.

Đến lúc đó, chỉ cần tử y thiếu phụ cùng tên “hắc y thanh niên” cầm “Thiên Tru Kính” kia đánh thành lưỡng bại câu thương thì bọn họ sẽ đi ra, đem người còn lại cùng Diệp Bạch diệt trừ tận gốc, khi đó vẫn có thể đạt được tài nguyên khoáng sản trân quý là Thiên Bạc Ngân Đồng.

Nghĩ tới đây, Diệp Bạch không khỏi lắc đầu cười khổ. Xem ra, hai người này cũng không xúc động ngốc nghếch giống như vẻ bề ngoài. Đây hết thảy chỉ sợ đều là làm cho người khác xem, thực ra bọn họ mới thật sự là trí giả. Nếu như chỉ có tử y thiếu phụ cùng hắc y thanh niên thần bí kia, bọn họ có thể sẽ có khả năng thành công.

Chỉ tiếc, Diệp Bạch đến đã phá huỷ hết thảy tính toán của bọn họ. Bọn họ quá mức coi thường Diệp Bạch, mà coi thường Diệp Bạch, kết cục thường là sẽ phải trả giá rất nhiều.

Mà lúc này, tử y thiếu phụ cùng vị “hắc y thanh niên” thần bí kia cũng đồng thời phát hiện thân ảnh của Diệp Bạch. Hai người quay đầu, đều có chút kinh nghi bất định nhìn về phía hắn.

Sau đó, vẫn là tử y thiếu phụ mở miệng trước. Nàng mang theo nụ cười phong tình vạn chủng*, nháy mắt một cái, khiêu khích nói: “Vị tiểu ca này, như thế nào đã đến cũng không lên tiếng, hẳn là cũng vì Thiên Bạc Ngân Đồng quặng mỏ này mà đến sao?”

*nụ cười vạn người mê.

Diệp Bạch nghe vậy, cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Không sai.”

Tử y thiếu phụ thần sắc cứng lại. Mặc dù đoán được Diệp Bạch đến đây chắc chắn sẽ không có nguyên nhân nào khác, nhưng nàng cũng không nghĩ tới Diệp Bạch sẽ thẳng thắn như thế, ngược lại có chút không biết nói cái gì.

Bạn đang xem truyện được sao chép tại:

TruyenFull.vn

chấm c.o.m

Sau một lúc lâu nàng mới hồi phục tinh thần lại, nhõng nhẽo cười nói: “Tiểu ca thật sự là thẳng thắng. Bất quá, mọi thứ không phải đều coi trọng thứ tự đến trước và sau sao. Nơi này là chúng ta phát hiện ra trước, tiểu ca chặn ngang một cước như vậy thì cũng không quá lễ phép a.”

Diệp Bạch cười nhạt một tiếng, nói: “Trong thế giới Huyền tu không phải luôn coi trọng mạnh được yếu thua, kẻ mạnh có thể sống sao. Các ngươi đã có thể vì Thiên Bạc Ngân Đồng mà giao chiến với nhau, sao không thể lại thêm ta một người a?”

Tử y thiếu phụ nghe vậy liền cắn cắn bờ môi đỏ mọng, thật lâu sau lộ ra thần sắc u oán nói: “Được rồi được rồi, ai bảo nhân gia thiếu ngươi đây này. Vậy chúng ta liên thủ tiêu diệt tên gia hỏa khó giải quyết ở trước mặt, sau đó mỗi người một nửa, như thế nào?”

Diệp Bạch nghe vậy, không chút do dự lắc đầu nói: “Khó mà làm được. Tục nói thấy chuyện người có phần, vị công tử này tới trước ta, lẽ ra cũng phải được chia một phần. Ta xem không bằng như như vậy. Thiên Bạc Ngân Đồng cũng không ít, không bằng chia làm ba phần, ba người chúng ta mỗi người một phần, không ai hơn ai, như vậy không phải tốt hơn sao?”

Tử y thiếu phụ vốn là muốn lừa gạt Diệp Bạch cùng nàng liên thủ, trước tiên đánh bại “hắc y thanh niên” kia, sau đó lại ra tay đối phó Diệp Bạch, nàng liền có nắm chắc đối phó hắn rồi. Ai biết Diệp Bạch lại giả bộ hồ đồ. Sau khi nghe xong, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi không phải tới là vì Thiên Bạc Ngân Đồng, mà là tới để quấy rối.”

Diệp Bạch mỉm cười, nói: “Thì tính sao?”

Tử y thiếu phụ nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Bạch liền biết rõ hắn không có khả năng liên thủ với mình, mưu kế của mình cũng không có chỗ để phát huy. Nàng dứt khoát không hề để ý đến hắn, ngược lại nhìn về phía “hắc y thanh niên” thần bí kia, nói: “Vị công tử này, không bằng ta và ngươi liên thủ, trước đem kẻ vừa đến này tiêu diệt, sau đó chúng ta chia nhau Thiên Bạc Ngân Đồng quặng mỏ, như thế nào?”

“Hắc y thanh niên” thần bí nghe vậy không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Vừa rồi, ta nghe được rõ ràng ngươi muốn liên thủ với hắn để đối phó ta.”

Tử y thiếu phụ xấu hổ cười nói: “Công tử quá lo lắng, ta chẳng qua là thử người nọ mà thôi. Trước khác nay khác, chúng ta dù sao cũng là những người đến sớm nhất, Thiên Bạc Ngân Đồng lẽ ra chúng ta chia nhau mới đúng, sao có thể phân cho người ngoài. Như vậy, đến lúc đó ta bốn ngươi sáu, công tử đã hài lòng rồi chứ?”

“Hắc y thanh niên” lạnh lùng nói: “Ta tình nguyện cùng vị huynh đệ kia hợp tác, cũng sẽ không cùng bảo hổ lột da*, ngươi vẫn là nên chết phần tâm tư này đi a!”

*bảo hổ lột da: hổ ở đây là rắn hổ mang, ý chỉ muốn thương lượng, bắt một kẻ xấu xa hi sinh lợi ích của mình là điều không thể.

Lần này, tử y thiếu phụ thật sự giận dữ rồi, tức giận quát một tiếng: “Muốn chết!” Cũng không để ý tới Diệp Bạch nữa rồi. Bởi vì nàng biết rõ hai người này ai cũng sẽ không thật sự cùng mình liên thủ, cho nên trực tiếp hướng phía “hắc y thanh niên” thần bí phóng đi, vừa ra tay liền sử dụng những sát chiêu cực kỳ ác liệt.

Nàng hiểu được, hiện tại vô luận là ai cũng đều đã trở thành đối thủ của mình, một khi hai người này liên thủ thì chính mình liền không có một chút cơ hội nào. Mà bây giờ, nếu như mình xuất thủ trước, đối phó “hắc y thanh niên”, tiểu tử tới sau kia khẳng định là ôm tâm tư tọa sơn quan hổ đấu, sẽ không xuất thủ.

Như vậy, chính mình mặc dù rơi vào bất lợi nhưng vẫn có cơ hội tiêu diệt từng bộ phận một. Chỉ cần trước tiên đem “hắc y thanh niên” đánh bại, như vậy, về sau cũng chỉ cần đối phó một mình Diệp Bạch. Nàng hiểu rất rõ thực lực của mình, nên chưa hẳn là không có cơ hội chiến thắng.

Bằng không thì cũng chỉ có thể buông tha cho. Nhưng Thiên Bạc Ngân Đồng này cực kỳ quý hiếm, cho dù là người như nàng cũng cực kỳ coi trọng, tự nhiên không có khả năng dễ dàng buông tha cho, bởi vậy chỉ có cách này.

“Hắc y thanh niên” cười lạnh một tiếng nói: “Đã sớm đề phòng ngươi rồi.” Thiên Tru Kính trong tay vừa chuyển, liền bổ ra một đạo ánh sáng màu vàng tím. Những nơi đạo ánh sáng này đi qua, vô số cây cối rối rít hóa thành hư ảo.

Hai người không ngừng đối chiến, không ngừng thi triển tuyệt chiêu. Tử y thiếu phụ thực lực mặc dù cao hơn, nhưng rất kiêng kị Thiên Tru Kính trong tay “hắc y thanh niên”. Mà “hắc y thanh niên” mặc dù cầm trong tay lợi khí, thế nhưng tu vi lại kém hơn một bậc, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó để phân thắng bại.

Lúc này Diệp Bạch không có ra tay mà đứng ở bên cạnh, chắp tay cười mỉm nhìn, điều này liền khiến tử y thiếu phụ cảm thấy hơi yên tâm. Nàng sợ nhất chính là Diệp Bạch cũng đồng thời ra tay, cùng “hắc y thanh niên” kia liên thủ đối phó nàng, khi đó nàng cũng chỉ có thể chạy trối chết rồi. Hiện tại xem ra hắn quả nhiên đứng ở một bên mà tọa sơn quan hổ đấu, điều này liền khiến trong nội tâm nàng cười lạnh một tiếng.

“Hừ, ta biết rõ ngươi muốn chờ chúng ta đánh đến lưỡng bại câu thương rồi mới ra tay, bất quá ta sẽ không cho ngươi cơ hội. Ta muốn trước dụ địch dùng yếu, rồi sau đó lập tức đem “hắc y tiểu tử” kia đánh bại, không để cho ngươi cơ hội kịp phản ứng. Đến lúc đó, chờ ta đánh bại “hắc y tiểu tử”kia, cho dù ngươi ra tay thì ta cũng không sợ rồi.”

Nghĩ tới đây, ngoài mặt thì nàng tăng thêm ba phần lực, nhưng bên trong lại vụng trộm lưu lại một tay.

Diệp Bạch nhãn lực cực kỳ nhạy cảm, chỉ nhìn mấy lần liền nhìn ra tâm tư của tử y thiếu phụ này, trong nội tâm không nhịn được cười một tiếng. Những thủ đoạn này của ngươi có thể gạt được người khác, nhưng chưa hẳn đã gạt được ta. Bất quá, dù sao ta hiện tại không vội, còn có rất nhiều cơ hội khác.

Tử y thiếu phụ cùng “hắc y thanh niên” giao chiến, mặc dù hắc y thanh niên cậy vào lợi khí, mỗi lần liền khiến cho tử y thiếu phụ chật vật không chịu nổi. Bất quá “hắc y thanh niên” dù sao thực lực hơi thấp, tu vi không bằng, cho nên tốc độ dần càng ngày càng chậm, ánh sáng màu vàng tím phát ra cũng càng ngày càng yếu, mỗi lần đều bị tử y thiếu phụ dễ dàng né đi, căn bản không thể khiến nàng bị thương mảy may.

Thấy thế, tử y thiếu phụ trong lòng mừng rỡ, biết rõ thời cơ đã đến, lại tiếp tục hao tổn thêm một bộ phận Huyền lực của “hắc y thanh niên”. Nhìn thấy “hắn” đã suy yếu không chịu nổi, nàng liệt chợt ra tay độc ác, hai căn Nga Mi Thứ chuyển vào một tay. Mà tay kia thì hình như ưng trảo, đột nhiên nhanh như chớp chụp vào cổ họng “hắc y thanh niên”.

“Hắc y thanh niên” sau nửa ngày đại chiến thể lực đã gần cạn kiệt, Huyền Khí tiêu hao quá nhanh, dần dần theo không kịp. Mắt thấy tử y thiếu phụ vốn chỉ là né tránh, không ra tay công kích, “hắn” còn đang kỳ quái, lúc này liền phản ứng, chỉ có thể miễn cưỡng hướng bên cạnh né qua nửa tấc, lại cuối cùng không ngăn cản được một trảo này.

Diệp Bạch đang muốn ra tay, nhưng vào lúc này nét mặt của hắn bỗng nhiên ngốc trệ, cả người cứng lại ở nguyên chỗ, con mắt ngơ ngác nhìn về phía “hắc y thanh niên”*.

*tác giả bôi bác nhân vật chính đừng hỏi, giờ mới nhận ra.

Nguyên lai, “hắc y thanh niên” mặc dù không né được một trảo này của tử y thiếu phụ nhưng dù sao cổ họng vẫn tránh kịp, cứu được một mạng. Bất quá, cái khăn đen trên mặt cùng với dải tơ lụa màu tím quấn trên tóc lại bị một trảo này của tử y thiếu phụ làm rơi xuống.

Theo cái khăn đen và dải vải này rơi xuống, một mái tóc dài đen bóng như mây xõa ra, bên trong dĩ nhiên là một khuôn mặt đẹp như tiên nữ.

Chỉ thấy nàng chớp chớp đôi mắt như Bích Thủy, dưới hắc y dĩ nhiên là một dáng người cực kỳ lồi lõm no đủ, tóc dài đen nhánh mềm mại rối tung trên hai vai, da thịt tuyết trắng nõn nà như mỹ ngọc, vũ mị như nước, mềm mại như gió(tả quá hay).

Dung nhan tuyệt thế kia khiến cho ánh sao trên bầu trời đều muốn cảm thấy ảm đạm thất sắc, cũng làm cho Diệp Bạch vừa nhìn liền lập tức trở nên ngây dại.

Không chỉ là vì dung nhan tuyệt thế kia, càng là vì vị nữ tử trước mặt này thình lình đúng là người mà hắn từng gặp qua ở bên trong tiểu đấu giá hội phía dưới Phong Ám Sơn Mạch, Bạch Y công tử —— Tuyết Phong!