Chương - 449: Mộ hiện (Hạ)

Vô Tận Kiếm Trang

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chỉ có một số người có đầu óc là nhanh chóng phản ứng, bọn họ nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía trường mi lão nhân mà xúc động, tuy nhiên không dám xác nhận.

Một số vị trưởng lão tựa như đã tinh tường thân phận của lão giả, bọn họ vốn sầu lo tuyệt vọng đã không còn nữa.

Tuyệt học của Bái Kiếm cốc Tàng Kiếm Bát thứ,

Trên đỉnh đầu của Trường mi lão giả quang mang tinh đồ không ngừng xoay tròn, sau đó một luồng ánh sao hiện lên, kiếm khí lăng không công kích, khắp không trung hiện ra những kiếm khí vô tận, bao phủ cả Vong Kiếm Phong.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đôi mắt của Tân Cửu trở nên lạnh như băng, không còn trấn định như trước nữa, hắn khẽ vẫy tay, Tứ Tượng Thú trận bắt đầu xoay tròn, đỏ, trắng đen ba màu huyền quang lóe lên, hội tự ở phương đông, thanh long thanh quang đại phóng, hướng về phía trường mi lão giả.

Một thanh âm kịch liệt nổ tung một lần nữa, ở trên Vong Kiếm phong, quang mang kiếm trận một lần nữa mờ đi, mọi người chỉ thấy trước mắt mờ ảo sau đó tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy nữa, trong tai chỉ nghe thấy những thanh âm vô cùng khủng bố.

Bỗng nhiên thanh sắc quang mang trở nên yếu ớt, trên Vong Kiếm phong, Vũ Y quái khách gầm lên, giống như là bị trọng thương vậy, thân hình của hắn xoay tròn, hóa thành một ngũ sắc huyền quang, bay vút từ phía trên xuống, thoát ly khỏi đỉnh Vong Kiếm phong.

Trường mi lão giả cười lạnh một tiếng, lão lại phất một chiêu nữa, hai mươi bốn thanh trường kiêm thanh sắc một lần nữa bị hút vào trong không trung, mười ba tinh đồ lại xuất hiện biến hóa, hóa thành ba mươi sáu thiên cương tinh trận, sau một thời gian khí thế lại tăng vọt.

Hai người càng đánh càng nhanh, cả tòa Vong Kiếm Phong trở nên lay động kịch liệt, Tiểu Chư Thiên Phong ma kiếm trận tuy mạnh mẽ nhưng không chịu nổi một kích bắt đầu rung động kịch liệt, kiếm quang mãnh liệt khuếch tán, tựa hồ như là bảo vệ Vong Kiếm Phong.

Lão giả trường mi tựa như hơi cố kỵ, không muốn công kích Vong Kiếm phgo nữa, bằng không thì ngọn núi này đã sớm bị phá hủy.

Trường Mi lão giả tuy cố kỵ nhưng rõ ràng hai người đã đánh tới trình độ này cho thấy cả hai đã thực sự nổi giận, ai thu tay trước sẽ phải chết, không ai nhường ai được.

Mà lúc này Vong Kiếm Phong đáng thương đã ngày càng bấp bênh.

Đệ tử của Bái Kiếm cốc đều lộ ra vẻ lo lắng, tuy nhiên trước tình huống hai vị cường giả huyền tông đại chiến bọn họ đều không thể tiến vào, chỉ có thể trông chờ trường mi lão giả có thể nhanh chóng chiến thắng mà thôi, bằng không đệ nhất cấm địa của Bái Kiếm cốc này sẽ bị phá hủy.

Kiếm khí tung hoành, tứ sắc huyền quang đại phóng, ngẫu nhiên có một hai hình ảnh của dị thú hiện ra trên hư không. Rõ ràng Tân Cửu đã vận dụng sát chiêu, tuy nhiên đạt tới trình độ này không ai có thể nhìn thấu được tình hình bên trong, vì vậy xung quanh bắt đầu đã xuất hiện những tiếng nghị luận.

Một số đệ tử của Huyết Đao môn đã mở miệng nói:

– Các ngươi nói cuối cùng hai người này ai sẽ thắng, Trường Mi lão nhân kia sử dụng Tàng Kiếm Pháp thật là lợi hại.

Người ở bên cạnh cũng nghị luận:

– Đúng thế, còn nữa, Vũ Y quái khách Tân Cửu này cùng với người của bốn tông môn, Lãnh Noãn Điện đều đã đến đây vậy mà không biết Bái Kiếm cốc còn có một vị huyền tông, xem ra bọn họ đã ẩn tàng thực lực.

Mà bên kia đệ tử của Bái Kiếm cốc nhìn thấy trường mi lão giả ra tay, một vị trưởng lão kinh hãi nói:

– Đó chính là thức thứ mười của Bái Kiếm thức, Tam thập lực Thiên Cương, không thể tưởng tượng được, lão tổ tông đã tu luyện tới cảnh giới này, điều này thật là bất ngờ.

Mà lúc này, Trương Tùng Nguyên và Thẩm Ngạo Thiên cũng đã được chữa tỉnh lại, bọn họ nhìn cảnh tượng chiến đấu trước mắt mà kích động thần sắc, Thẩm Ngạo Thiên hai mắt đỏ hoe, còn Trương Tùng Nguyên thì nhìn trường mi lão giả mà thì thào nói.

– Suốt hai mươi năm, người ngoài ai cũng cho rằng sư phó đã giá hạc tây đi, ai ngờ sư phó vẫn còn ở trên thế gian, hơn nữa còn đột phá tới cảnh giới đỉnh phong, đột phá tới mức độ tông sư. Bái Kiếm cốc lần này được cứu rồi.

Đáng tiếc những tông môn khác ở cách khá xa, hơn nữa chuyện tối nay cũng đã khiến bọn họ bị Bái Kiếm cốc hận thấu xương, không thể làm bạn cho nên phải rời xa đi, cho nên những lời nói này không một ai nghe thấy.

Chỉ là có người có một chút lịch duyệt, nhìn thấy lão già trường mi ở trên không trung thì nghĩ tới điều gì, tất cả đều nhìn về phía đệ tử Bái Kiếm cốc không còn ghen ghét vui trên tai họa của người khác nữa mà là lo lắng.

Ở ngoài trường, ở trên một đỉnh núi độc lập, đám người còn lại không dám tới gần, chỉ sừng sững có bốn người, chính là bốn người Lôi tông Lôi Cực Thiên, Dược Vương cốc Xà lão

Lúc này bốn người bọn họ ánh mắt lập lòe đánh giá cảnh tượng trên không trung mà âm trầm:

– Không thể tưởng tượng được Bái Kiêm cốc lại xuất hiện một lão nhân trăm tuổi chưa chết này, người ngoài đồn y đã sớm qua đời không ngờ còn sống tới ngày hôm nay.

Thiên Khô lão ma cũng lạnh lùng nói:

– Không sai, sáu mươi năm trước, Hàn Quang Nhất Kiếm Thẩm Như Mặc cái tay này đã truyền khắp thiên hạ, được mệnh danh là thiên tài đệ nhất của Lam Nguyệt công quốc, về sau y bế quan tiềm tu, vài chục năm trôi qua mọi người tưởng rằng y đã chết già, chỉ sợ đệ tử của Bái Kiếm cốc cũng không biết rằng y còn sống.

Ở bên cạnh Lam Điểu tiên sinh của Huyết Điểu tông thì vẫn nhàn nhã mỉm cười nói:

– Chỉ có điều như vậy thì sao? Một huyền tông cường giả thì đã sao, hắn làm sao có thể là đối thủ của bốn đại tông môn chúng ta, tối nay mặc kệ ai thắng ai thua thì Bái Kiếm cốc đã không còn khả năng che giấu bí mật nữa, đến lúc đó hậu viện của tứ đại tông môn chúng ta đến thì cho dù y có là huyền tông cũng phải khuất phục.

Nghe thấy như vậy Xà lão liền cười ha hả ngạo nghễ nói:

– Không sai, một Bái Kiếm cốc nho nhỏ có một vị huyền tông thì đã sao, tứ đại tông môn chúng ta ai không có một hai vị huyền tông tọa trấn, bốn bên cộng lại đã mạnh gấp bội, Bái Kiếm cốc không thể trở thành đối thủ.

Nói đến đây, y hừ lạnh một tiếng:

– Mặc kệ Bái Kiếm cốc sau này thế nào thì Tân Cửu nhất định phải chết, hắn dám là ô nhục chúng ta, tạm thời chúng ta nhịn hắn, nhưng sau này nhất định phải cho hắn chết thật khó coi.

Nghe nói như vậy, Lôi Cực Thiên, Thiên Khô lão ma, Lam Đại tiên sinh đều lộ ra vẻ cừu hận.

nguồn TruyenFull.vn

.,…

Diệp Bạch lẫn lộn ở trong đám người, vô thanh vô tức, không ai phát hiện ra hắn, trước đó không xa hắn đã lẫn lộn ở trong đám người Lưu Tinh tông và Kim Nhạn cung.

Trong đó đệ tử dẫn đội của Lưu Tinh tông Trương Lưu Tinh đối với hắn rất cung kính, mà thiếu chủ của Kim Nhạn cung thì khẽ hỏ đôi mắt, thiếu niên A Quỷ đi sau hắn, bên cạnh hai người chính là lục y lão nhân kỳ quái.

Đột nhiên trung niên nho nhã của Lưu Tinh tông quay đầu lại nhìn lão giả của Kim Nhạn cung mà cười nói:

– Lục lão, lão có nhìn ra trường mi lão giả vừa xuất hiện là ai không?

Nghe vậy Lục y lão giả kỳ quái của Kim Nhạn cung cất lên hai tiếng, nhìn về phía trung niên mà lạnh lùng nói:

– Thư sinh Kim thư đã hỏi một lão nhân sắp chết như ta làm gì, nghe nói Kim Thư thư sinh bác học cái gì cũng biết, tại sao lại phải hỏi một lão nhân như ta?