Chương - 446: Lão giả đi ra từ kiếm động

Vô Tận Kiếm Trang

Đăng vào: 2 năm trước

.

Từ từ khí thế của Thẩm Ngạo Thiên và Trương Tùng Nguyên dung hợp tại một chỗ, thậm chí có một chút khí thế của cường giả huyền tông.

Ở trên đỉnh Vong Kiếm phong, vũ y quái nhân vốn không hề quan tâm thì giờ đây đã khẽ giật mình, cảm thấy hứng thú nhiều hơn mà nhìn hai người, tuy nhiên lão cũng không ngăn lại.

– Cút đi.

Lão quát khẽ một tiếng, một thanh âm tựa như là cửu thiên lôi âm rơi vào trong tai của bốn người, bốn người Lôi Cực Thiên cảm nhận được sát khí mãnh liệt, vang bên tai khiến cho sắc mặt của bọn họ đại biến.

Bọn họ cho rằng vũ y quái khác cho dù cuồng vọng cũng không dám đắc tội với bốn đại tông môn, không ngờ lại dám nói ra như vậy với bọn họ.

Giờ khắc này, sự tức giận ở trong lòng bốn người khó có thể hình dung được, đồng thời một cảm giác khuất nhục thật sâu vang lên trong trái tim bọn họ, bọn họ từ trước tới giờ chưa từng bị người khác quát lớn như vậy, hơn nữa ở trước mặt các đệ tử của vô số tiểu tông môn khiến bọn họ rất mất mặt.

Vũ y quái khách nhấc tay lên, cười lạnh nhìn bốn người mà nói:

– Thế nào, các ngươi không phục phải không, muốn động thủ với ta sao? Được, vậy đừng trách lão tổ ta không khách khí.

Lôi Cực Thiên, Xà Lão, Lam Đại Tiên Sinh, Thiên Khô lão ma bốn người này đại biên sắc mặt, bọn họ nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng phải nhanh chóng rời đi. Bọn họ không dám đối kháng với người điên này, chỉ sợ bốn người liên thủ cũng chưa phải là đối thủ của cường giả huyền tông.

Từ nhỏ bọn họ đã sống an nhàn sung sướng cho nên làm sao dám mạo hiểm như vậy, nguyên một đám xám xịt rời đi, chỉ là lúc này bọn họ đối với Vũ Y quái khách có một hận ý, so với Bái Kiếm cốc còn lớn hơn:

– Hừ hiện tại chúng ta không phải là đối thủ của ngươi cho nên rút lui, nhưng tử lão nhân ngươi hãy chờ đấy, đợi sư huynh của ta tới sẽ cho ngươi đẹp mắt.

Mà người của tông môn bốn phía thấy như vậy cũng há hốc mồm, vũ y quái khách này dám quát lớn với bốn đại tông môn, chỉ sợ lần này đã đắc tội rất lớn với bọn họ. Vũ Y quái khách tuy có thực lực cao nhưng song quyền nan địch tứ thủ, huống chi tông môn của bốn người này đều có những quái vật khổng lồ.

– Tuy nhiên những điều này thì quan hệ gì tới chúng ta.

Tất cả mọi người đều lui đến hơn trăm dặm mà lẳng lặng vây xem, bọn họ vốn thấy Lôi Cực Thiên đứng nguyên tại chỗ, ghen ghét hâm mộ và oán hận, nhưng lúc này lại cảm thấy sảng khoái vô cùng. Tông môn cường đại thì sao, bây giờ cũng phải giống như ba ba, không có chút mặt mũi gì mà phải rút lui.

Bốn người Lôi Cực Thiên rút lui, trong nhất thời ở trong trường cũng chỉ còn lại người của Lãnh Noãn cung và Bái Kiếm cốc. Vũ y quái khách tuy cuồng vọng nhưng đối với Lãnh Noãn cung cũng có kiêng kỵ, mặc dù hơi bất mãn nhưng cũng không dám đuổi bọn họ đi. Ngược lại ánh mắt của lão lúc này dừng ở trên người của Thẩm Ngạo Thiên và Trương Tùng Nguyên.

Giờ phút này, hai người đã ổn định khí tức, một lực lượng cường đại đáng sợ tán ra từ trên người của bọn họ. Thanh kiếm màu đen của Trương Tùng Nguyên cùng với thanh kiếm màu trắng của Thẩm Ngạo Thiên dung hợp tại một chỗ, trong nhất thời vạn kiếm xông lên từ Bái Kiếm cốc, phát ra từng thanh âm rung động, trong Kiếm trì những thanh trường kiếm run run không ngừng, ầm ầm vang lên từng tiếng lớn. Hơn mười thanh kiếm trong Kiếm trì bay về phía bên này, không ngừng nhảy múa phát ra những thanh âm trong trẻo.

Thấy cảnh tượng như vậy những người ở trong trường không ít người lộ ra vẻ kinh ngạc, mà ngay cả phụ nhân của Lãnh Noãn cung vốn không có biểu tình gì cũng không nhịn được mà xoay đầu lại nhìn.

– Kiếm Khí động cửu tiêu.

Một tiếng hét to vang lên, trong nhất thời Trương Tùng Nguyên và Thẩm Ngạo Thiên đều đồng thời mở to hai mắt trong mắt bọn họ xuất hiện tinh quang mãnh liệt, bắn xa tới vài thước, tất cả trường kiếm sau đó đều nhất tề dừng lại, trôi nổi trước hai người.

Tại thời khắc này hai người đưa tay ra ôm lấy cánh tay, đều đẩy về phía trước:

– Cửu Tiêu Kiếm khí, nhanh!

Hơn mười thanh trường kiếm giống như là mười viên lưu tinh đột nhiên hướng về phía Vũ y quái khách mà công kích.

Vong Kiếm phong.

Vũ y quái khách nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cười lạnh lùng nói:

– Ta đã sớm đợi các ngươi các ngươi muốn chết thì ta thành toàn.

Hai bàn tay của hắn ở trong hư không vẽ ra một bứ quái thú đồ, sau đó hắn nhẹ nhàng vỗ, bỗng nhiên quái thú ở trong hư không nhảy ra, Vũ y quái khách lạnh lùng cười mà nhẹ nhàng vung tay lên phía trước.

Quái thú hình ngựa bỗng nhiên hí dài một tiếng sau đó thân hình trở nên lớn lên, biến thành cao vài chục trượng, sau đó bạch quang đại phóng bốn vó nó nhảy múa.

Ở bên ngoài trường mọi người nhìn chằm chằm về phía cảnh tượng trước mắt, tất cả đều cơ hồ như bị choáng váng.

Một số người uyên bác tựa như nghĩ đến điều gì mà cau mày đau khổ suy tư, những người còn lại thì không chú ý.

Chỉ có điều bất kể là ai đều lộ vẻ kinh ngạc, đồng thời còn có vẻ hiếu kỳ, hai đại cao thủ của Bái Kiếm cốc liên thủ đối chiến với một vị huyền tông, kết quả rốt cuộc sẽ thế nào đây?

Không có ai biết.

Cơ hồ trong một phần nghìn vạn cái nháy mắt một thanh âm thật lớn vang lên, bạch mã cùng với trường kiếm bỗng nhiên chạm nhau ở trong hư không, đánh xuống bái kiếm cốc tựa như là một đạo thiểm điện, mọi người thấy trước mắt trống rỗng, cái gì cũng không thấy.

Những thanh âm rầm rầm nổ mạnh không ngừng, tròn một khắc đồng hồ.

Khi thời gian trôi qua, đôi mắt của mọi người phản ứng được thì tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy cả Vong Kiếm Phong bị lột bỏ một tầng, vô số mảnh kiếm rơi lả tả, hai đạo nhân ảnh giống như là hai con diều đứt dây, máu phun ra mà bay ngược trở lại.

Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Không cần suy nghĩ mọi người cũng đoán được hai người này là ai, chính là cốc chủ Thẩm Ngạo Thiên cùng với Tử Kiếm Công Trương Tùng Nguyên.

Mà ở trên Kiếm Phong phía xa xa, vũ y quái khách không hề bị hao tổn gì, tựa như cảnh tượng vừa rồi không hề ảnh hưởng chút gì tới hắn vậy, khiến cho mọi người không kìm được mà sợ hãi.

Huyền tông cường giả quả nhiên là khủng bố, một kích như thế mà không làm cho hắn bị chút thương tổn nào.

Mà ngay cả Yến Cực Thiên của lôi tông vừa rồi thối lui công cam lòng giờ khắc này nhìn thấy cảnh tượng này thầm cảm thấy mình may mắn mà rút đi sớm, bằng không Vũ Y quái khách lợi hại như vậy, chỉ sợ bốn người cùng xông lên cũng chỉ có thể ôm hận mà thôi.

Vũ Y quái khách nhìn Trương Tùng Nguyên và Thẩm Ngạo Thiên lạnh lùng nói:

– Nếu các ngươi chỉ có chút năng lực đó thì hôm nay ta diệt cả nhà Bái Kiếm cốc, có chiêu thức gì thì cứ sử ra tiếp đi.

Vị trưởng lão Bái Kiếm cốc đỡ Thẩm Ngạo Thiên nghe vũ y quái khách nói vậy thì lớn tiếng:

– Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại tới Bái Kiếm cốc quấy rồi? Bái Kiếm cốc chúng ta cơ hồ không kết thù oán với ngươi, các hạ ngoan tâm thủ lạt như vậy không sợ báo ứng sao?

– ha ha ha ha.

Báo ứng? Ai dám báo ứng ta, ta muốn giết ai thì làm, hừ, các ngươi muốn biết ta là ai phải không, được để ta nói cho các ngươi biết, lão tổ họ Tân ở Ủy Vũ sơn, ba mươi năm trước có người tặng ta biệt danh là Vũ Khách, các hạ ở hoàng tuyền chớ quên người giết chính là Vũ Khách Tân Cửu, muốn báo thù thì cứ tới.

Nói xong hắn giơ tay lên, một đạo quang mang vô cùng lớn tụ tập ở lòng bàn tay của hắn, một lôi điện hình con kỳ lân thú bốn chân hiện ra ở trong lòng bàn tay của hắn mà không ngừng lớn mạnh, một uy áp khổng lồ tụ tập về bốn phía, hiển nhiên một kích này rất kinh thiên động địa.

Vũ Y quái khách Tân Cửu này quả nhiên muốn giết sạch người của Bái Kiếm cốc đề phòng lưu lại hậu hoạn.

Mà giờ khác này đệ tử của Bái Kiếm cốc tuy rằng không chết nhiều lắm chỉ có hơn mười người nhưng những người còn lại đều không có chiên lực, không thể giao thủ với vũ y quái khách này.

Không ít đệ tử bái kiếm cốc nhắm mắt lại, nước mắt trào ra, tuy nhiên bọn họ cũng không lui bước. Hai người đỡ cốc chủa Bái Kiếm cốc cùng với Tử Kiếm công lúc này biết rằng có muôn vàn khó khăn nhưng vẫn lạnh lùng nói:

– Muốn giết thì cứ giết, đệ tử Bái Kiếm cốc mà nhíu mày một cái thì không phải là hảo hán.

Nói xong bọn họ tuyệt vọng nhắm mắt lại, bọn họ biết rõ lúc này trừ khi phát sinh kỳ tích nếu không Bái Kiếm cốc chắc chắn sẽ bị xóa tên khỏi Vô Sương quốc, thế gian không còn tồn tại tông môn này nữa.

Trong lúc mọi người cho rằng Bái Kiếm cốc đã tận thì một tiếng hét to vang trời cất lên:

– Là ai dám giết hại đệ tử của Bái Kiếm cốc?

Một tiếng vang lớn truyền đến từ phía sau cốc, ở trong một tòa núi vô danh, sau tiếng này vang lên, đá vụn bay tán loạn.