Q.7 - Chương 45: Sát khí hừng hực.

Thương Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thế ngoại tranh đoan vĩnh bất hưu,

Tâm cư nhất ngữ tiếu khinh trần.

(Mặc cho ngoài thế gian tranh đấu vĩnh viễn không ngừng, tâm ta chỉ ở trong một tiếng cười nhạo trần tục.)

Nhạc Phàm cùng Đông Vũ ôn lại chuyện cũ, kể cho nhau nghe cuộc sống mấy năm gần đây. Một người đã từng tắm trong biển máu bốn năm trời, còn người kia thì vì để đoạt lại người mình yêu mà đã một tay dựng nên Huynh Đệ hội danh chấn giang hồ hôm nay. Mùi vị ngọt bùi cay đắng trong đó khô khốc, chẳng ai có thể cảm nhận được.

Ba năm qua, Đông Vũ vẫn khiến Nhạc Phàm cảm thấy một loại thân thiết, tựa như tất cả đều chưa từng thay đổi. Có điều ánh mắt sắc bén của Nhạc Phàm đã nhìn ra, Đông Vũ so với ngày trước càng thêm trĩu nặng.

Chợt như nghĩ ra gì đó, Nhạc Phàm bỗng nhiên hỏi:

– Đúng rồi, bọn Hoàng Chấn Phong và Từ Kiệt đâu rồi? Các ngươi sau này có liên hệ gì không?

Thân thể Đông Vũ khẽ run lên, trong mắt lóe lên một tia thống khổ, tất cả đều không thoát được hai mắt của Nhạc Phàm.

– Bọn họ làm sao rồi?

Nhạc Phàm truy hỏi.

– Hoàng Chấn Phong, Từ Kiệt…. bọn họ chết rồi!

Giọng của Đông Vũ rất nhỏ, như là đang nói với chính mình. Thế như mấy chữ này đối với Nhạc Phàm lại là sét đánh ngang tai, khiến cho tâm thần hắn chấn động.

– Bọn họ đã vì ta mà chết, vì sao ta vẫn còn sống…

Đông Vũ chầm chậm kể lại chuyện xảy ra năm đó. Nhạc Phàm yên lặng lắng nghe.

Ba năm trước Đông Vũ muốn cứu Lâm Lạc Hâm ra, nhưng sau khi sự tình bại lộ Lâm Lạc Hâm không những không đi theo Đông Vũ mà trái lại còn rút chủy thủ đâm hắn bị thương… Đang lúc tuyệt vọng thì Hoàng Chấn Phong xuất hiện cứu thoát hắn, suốt trên đường chạy trốn Từ Kiệt cũng chạy tới tương trợ. Đối mặt với sự bao vây của cường địch, Hoàng Chấn Phong và Từ Kiệt vì cứu Đông Vũ mà đã hi sinh.

Đông Vũ vĩnh viễn không cách nào tự tha thứ cho mình, từ khoảnh khắc từ trở đi, trên người hắn không chỉ mang huyết cừu của bản thân mà còn cõng thêm vận mệnh của hai vị huynh đệ….

“Vì sao? Vì sao?”

Nhạc Phàm vô cùng đau lòng, phảng phất như là ông trời đang hành hạ hắn. Nghĩ đến việc từng người thân cạnh mình dần dần rời đi, hắn không ngăn được căm hận, thầm nói: “Có lẽ chính mình mới nên ‘rời đi’?”

– Tiếp theo ngươi có dự định gì không?

Nhạc Phàm hít sâu một hơi rồi lên tiếng hỏi.

– Báo thù!

Hai chữ âm vang, pha lẫn vào mâu thuẫn của Đông Vũ, diễn tả sự kiên quyết trong lòng, cũng hàm chứa vô số gian khổ trong đó. Nhưng Nhạc Phàm tin tưởng, cuối cùng có một ngày Đông Vũ sẽ thành công. Bởi vì hắn cũng giống như thế, đều là người không chịu khuất phục vận mệnh.

Thùng, thùng, thùng!

Ngoài doanh trướng vang lên tiếng trống giục giã, tranh đấu đã sắp bắt đầu.

Thoáng chốc trầm mặc, Đông Vũ nói:

– Nhạc Phàm, thật ra ta rất muốn ngươi giúp ta, với thực lực của ngươi và thế lực của ta, tin rằng chẳng bao lâu sẽ có thể trở thành một bang phái nhất đẳng trên giang hồ. Đến lúc đó, chúng ta mới có đủ thực lực để báo thù.

Nhạc Phàm khẽ giật mình, trong mắt lóe lên một tia do dự nói:

– Hiện giờ ta rất mệt mỏi, đã quá chán ngán rồi… Chờ tất cả kết thúc, ta cũng nên rời đi.

Đông Vũ hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàm, tiếc hận nói:

– Ngươi biết ta sẽ không miễn cưỡng ngươi mà, nhưng cánh cửa Huynh Đệ hội sẽ luôn rộng mở đón chào ngươi.

Dừng một chút, hắn nói tiếp:

– Đại hội đã tiến vào chủ đề chính, chúng ta lên đó xem một chút đã…

Đi tới cửa, Đông Vũ đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói:

– Hiện tại tên gọi của ta là Thiết Huyết, sau này ngươi cứ gọi ta như vậy đi. Bọn họ được mai táng trên đỉnh Thái Sơn, đó là nơi chúng ta ước định…. Bao năm chém giết tâm chưa lạnh, hôm nay ly biệt lòng nao nao. Thiết Huyết không có nước mắt nam nhi, hắn chỉ biết trông về huynh đệ mà hẹn ngày tương phùng. Tuy kết giao có ba năm, thủy chúng khó tránh khỏi phải biệt ly, biệt ly lại đã là người thiên cổ…

Một tràng tự sự cô độc, Nhạc Phàm cảm thấy bản thân đã mất đi rất nhiều rất nhiều, hiện tại bên người có còn cái gì?

Giữa lúc thất thần, Nhạc Phàm và Đông Vũ đã ra ngoài doanh trướng, tiếng kêu la rung trời bên ngoài đã làm hắn bừng tỉnh.

…..

– Sao ngươi không đi đi?

Thấy Thi Bích Dao đang đứng trước doanh trướng, Nhạc Phàm thuận miệng hỏi.

– Ta đã nói rồi, phải đi theo ngươi cho đến khi tìm ra hung thủ mới thôi, ngươi đừng hòng đuổi ta đi.

Thi Bích Dao hùng hổ nói.

Thấy một nữ tử tuyệt sắc phía trước, Đông Vũ bỗng nhiên cười nói:

– Nhạc Phàm, cô nương này là ai thế? Sao không thấy ngươi nhắc tới.

Nhạc Phàm thản nhiên nói:

– Người sống sót duy nhất của Đào Nguyên thôn.

– Ồ! Thế à?

Đông Vũ liếc nhìn Thi Bích Dao với ánh mắt đầy thâm ý.

“Thiết Huyết quả nhiên danh bất hư truyền, tâm nhãn thật lợi hại.”

Ý niệm vụt lóe qua, Thi Bích Dao trừng mắt nhìn Đông Vũ, nói:

– Ngươi nhìn cái gì chứ?

– Người xinh đẹp thì không cho phép người khác ngắm nhìn à?

Đông Vũ khẽ cười, nhìn sang Nhạc Phàm, phảng phất như đang truyền đạt gì đó.

Đúng lúc này, lại có một cô gái xinh đẹp đi tới.

– Là cô?

Nhạc Phàm hơi bất ngờ, người tới lại là “Tiểu ma nữ” Quan Tâm.

Quan Tâm hơi ngượng ngùng, sắc mặt ửng hồng càng lộ vẻ diễm lệ, so với trước đây đã có thêm vài phần khí chất thướt tha duyên dáng.

Nàng khẽ lên tiếng:

– Lần này là ta đặc biệt tới có lời cảm tạ…. Lần trước nếu không phải ngươi thì ta đã….

Nhạc Phàm ngắt lời nói:

– Không cần!

– Bất luận thế nào, ta vẫn là muốn cảm tạ ngươi. Ân oán giữa chúng ta, hãy xóa sạch đi, thế nào?

Quan Tâm cúi đầu nói.

– Tùy ngươi!

Nhạc Phàm cũng lười chẳng muốn nói thêm gì nữa.

Thế này thì Quan Tâm thật mất thể diện, ân oán giữa nàng và Nhạc Phàm vốn là do tự mình gây nên, sau đó còn truy sát hắn khắp nơi. Bây giờ được người ta cứu lại còn vác mặt đến nói xóa sạch ân oán, quả nhiên là tự tung tự tác, bị nuông chiều thành quen.

Nghe thấy ngữ khí Nhạc Phàm như vậy, Quan Tâm tức thì cảm thấy tủi thân. Bản thân đường đường là thánh nữ một tông chủ động tới giải hòa nhưng lại bị người ta xua đuổi như vậy, nghĩ tới điều này hai mắt Quan Tâm bắt đầu ươn ướt nước mắt.

Từ trước đến nay Nhạc Phàm chỉ nói sự việc chứ không nói người, nên hắn cũng không muốn để ý tới. Nhưng Thi Bích Dao lại tiến lên an ủi nói:

– Muội muội đừng khóc, tên nam nhân này luôn là cứng rắn khô khan như thế đó….

Thi Bích Dao còn chưa dứt lời thì lại có một đám khác đi đến.

– Huynh đệ, hôm nay đúng là một ngày tốt lành đấy, phiền toái của ngươi lại tới nữa rồi.

Đông Vũ cười nói, có vẻ hả hê lắm.

Người tới là một đám trẻ tuổi, Nhạc Phàm cũng biết bốn người trong đó, bọn họ chính là Vũ Văn Cực, Tịch Yên Nhiên, Từ Sảng, Dư Mộng Cầm mà hắn đã gặp tại khách điếm Bình An hôm trước.

Nhạc Phàm lẳng lặng quan sát, thầm nghĩ bọn họ tới cùng là muốn làm gì.

Một gã nam tử lãnh tuấn bước lên trước, chắp tay nói:

– Tại hạ Dịch Phong Tình, có việc muốn nhờ.

Mọi người kinh ngạc, thì ra hắn chính là người xếp số một trên “giang hồ tân tú bảng”, đúng là nghi biểu đường đường nhưng khí chất lại có chút lạnh lùng. Còn những người theo sau hắn chắc hẳn đều là các nhân vật trong “giang hồ tân tú bảng”.

Quả nhiên vậy, lại có bốn gã nam tử tuấn tú bước lên tự giới thiệu:

– Tại hạ Đông Phương Hoán, Âu Dương Kiếm Hành, Lâm Thư Hoàn, Xa Ngọc Hàn.

Thì ra là tứ đại công tử trong “tân tú bảng”, quả nhiên mỗi người đều là khí vũ bất phàm.

Bốn người Vũ Văn Cực không phải là người trong “tân tú bảng”, cho nên chỉ là đứng phía sau thi lễ, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.

Đông Vũ truyền âm nhắc nhở nói:

– Mấy người phía trước chính là đám cao thủ trẻ tuổi trong “giang hồ tân tú bảng”.

Nhạc Phàm khẽ gật đầu, nhìn phía đối phương rồi nói:

– Các ngươi có chuyện gì?

Dịch Phong Tình thay mặt mọi người trả lời:

– Vừa rồi ta quan sát Nhạc Phàm huynh dùng kình khí đặc biệt đả thương người, trong lòng rất hiếu kỳ cho nên hy vọng có thể cùng Nhạc Phàm huynh luận bàn một phen!

– Chúng ta cũng là như vậy….

Đám phía sau cũng đồng thanh nói.

Đông Vũ đang muốn tiến lên thì một giọng nói non nớt chợt vang to lanh lảnh:

– Đám người các ngươi thực không biết xấu hổ, nhiều người như vậy đánh một người!

Mọi người đang nói chuyện thì một tiểu cô nương vội xông thẳng tới… Trừng mắt nhìn Dịch Phong Tình một cái rồi nhảy đến trước mặt Nhạc Phàm, trực tiếp đu lên cổ hắn, nũng nịu nói:

– Đại ca ca, ta rất nhớ ca, lâu như vậy rồi mà không chịu đến thăm ta. Nếu không phải ta lén theo gia gia tới đây thì chẳng biết đến khi nào mới có thể gặp lại ca.

Tiểu cô nương này chẳng phải Tạ Tiểu Thanh thì còn là ai.

Thấy cô bé bất ngờ nhào vào lòng, Nhạc Phàm ngạc nhiên lập tức có phản ứng, hắn ôm lấy Tạ Tiểu Thanh rồi dịu dàng nói:

– Xin lỗi nhé, ta đã thất hứa rồi.

Mọi người ngạc nhiên vô cùng, bất luận là Thi Bích Dao hay Đông Vũ, bọn họ vẫn là lần đầu tiên trông thấy bộ dạng ôn nhu như vậy của Nhạc Phàm.

Sau khi khôi phục tinh thần, Dịch Phong Tình vẫn giữ một bộ dạng biểu tình cương quyết nói:

– Nhạc Phàm huynh không nên hiểu lầm, chúng ta cũng không có ý vây công hoặc gây sự gì, mà chỉ là muốn đơn đấu luận bàn tài nghệ thôi.

– Đó chẳng phải là luân xa chiến sao?

Tạ Tiểu Thanh ở trong lòng Nhạc Phàm kêu to lên, khiến cho đám người Dịch Phong Tình xấu hổ không ngớt.

Đám người Dịch Phong Tình vốn là những kể kiệt xuất nhất trong đám thanh niên đồng lứa, trong lòng tự nhiên có kiêu ngạo và tôn nghiêm. Hiện tại họ bị một cô bé con quở trách nào là lấy đông hiếp nhỏ, nào là dùng luân xa chiến. Như thế làm sao bọn họ chịu được, nếu không phải thấy Nhạc Phàm che chở cho nàng thì sợ là họ đã sớm xông lên giáo huấn nàng một phen.

Dịch Phong Tình vẫn lỳ lợm, chắp tay nói:

– Vẫn xin Nhạc Phàm huynh thành toàn cho!

Nhạc Phàm sắc mặt phát lạnh, hờ hững nói:

– Các ngươi không sợ chết sao?

Chữ “chết” vừa thốt ra, xung quanh tức thì sát khí bừng bừng, bức thẳng tới đám người Dịch Phong Tình!

“Thật là khó chịu!”

Mọi người đều khó chịu trong lòng, muốn hô to lên nhưng căn bản kêu không ra tiếng, muốn lui về phía sau nhưng kiêu ngạo trong lòng lại không cho phép bọn họ di động, chỉ đành cố đứng vững…. Trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng đám người Dịch Phong Tình như là đã trải qua rất lâu rất lâu…..

Lúc trước bọn họ cách Nhạc Phàm khá xa, tuy cảm thụ được sát khí lẫm liệt đó nhưng chưa đến nỗi rung động tâm thần họ. Bây giờ lần đầu tiên chính diện đối mặt với sát khí như liệt hỏa của Nhạc Phàm, bọn họ mới biết được bản thân sai rồi, hơn nữa cái sai này đủ để mất mạng.

Chẳng ai có thể nghi ngờ Nhạc Phàm hiện tại tùy thời tiêu diệt bọn họ, bởi vì một khắc này chính là lần bọn họ thấy gần với tử vong nhất trong đời…

….

———-oOo———-