Q.7 - Chương 32: Sau khi rời khỏi.

Thương Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong đại viện phủ Tư Mã hoàn toàn yên tĩnh, nếu không phải có máu chảy và thi thể đầy đất thì chẳng ai biết nơi này từng như là địa ngục.

Trên bầu trời mây đen giăng kín, cuồng phong gào thét, lất phất mưa rơi, chẳng biết là nước mắt của ai nữa…

…..

Dưới sát ý của Nhạc Phàm, Kiều Thị không còn giữ được dáng vẻ đoan trang như lúc đầu, sắc mặt hoảng sợ nói:

– Ta… Ta đã lừa dối mọi người, nhưng ta không ngờ… Ngày ấy, sự việc bại lộ, Tạ Phương Tu liền bị nộ khí công tâm thụ trọng thương, lúc này một gã áo đen bỗng dưng xuất hiện dùng một đao chém chết hắn, sau đó lại bắt ta phối hợp cùng hắn gieo rắc tin đồn vu oan cho ngươi, nếu không sẽ đem việc này công khai khắp nơi… Cho nên ta chỉ có thể nói dối… Thiên…. Thiên Ki độc cũng là của hắn đưa cho ta, ta không ngờ… không ngờ…

Nói dối! Buồn cười… Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chết nhiều người thế này, không ngờ là bởi vì một lời nói dối, nói cách khác chính là một âm mưu sắp sẵn! Nguyên nhân như thế kêu mọi người như thế nào tiếp nhận đây?

Người chết thì cũng đã chết, những người nằm trên mặt đất đã không còn bất cứ cảm nhận gì nữa, nhưng những người may mắn còn sống sót thì sao? Ba vị trưởng lão Cái Bang bị trong thương thì sao? Bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Là phẫn nộ hay là tự trách, tha thứ theo lý trí hay là càng thêm thù hận? Cho dù bọn họ hối hận, nhưng hết thảy đều đã muộn rồi!

….

– Người kia là ai?

Nhạc Phàm tiếp tục hỏi.

– Là… Ngô… Aaaaa….

Kiều Thị còn chưa nói xong, đột nhiên hét thảm một tiếng, con ngươi co rút, sắc mặt tái nhợt, sau đó tay chân co giật, cuối cùng tắt thở mà chết.

Mọi người thấy Kiều Thị lịm chết dần ở trong tay Nhạc Phàm, lập tức sởn tóc gáy! Không ai cho rằng là hắn vừa giết Kiều Thị, nhưng tình cảnh kì dị vừa xảy ra là chuyện gì?

– Kẻ nào?

Gầm lên giận dữ, linh thức Nhạc Phàm trong nháy mắt phóng ra, phát hiện phía trên chếch bên trái truyền đến trận trận ba động, không gian đang vặn vẹo.

Nhạc Phàm thân như tên rời cung bẳn thẳng lên không trung, nện một côn vào khoảng không đánh “Rầm!” giống như đánh trúng một vật thật… sau đó hóa thành không khí, như đá chìm xuống hồ, không có bất kỳ phản ứng gì.

– Ồ! Người kia là dị thuật sư!

Khấu phỉ lớn tiếng kêu lên, như là chỉ lo người khác không biết rằng hắn kiến thức uyên bác. Sau khi Nhạc Phàm hạ xuống, hắn lập tức tiến tới hỏi:

– Tiểu tử, sao rồi?

Nhạc Phàm sắc mặt không chút thay đổi nói:

– Chạy rồi!

Khấu phỉ ngậm ngùi lắc lắc đầu, không cam lòng nói:

– Thật không dễ dàng mà gặp được một tên dị thuật sư, còn chưa có thử tay nghề tí nào thì đã để hắn chạy rồi, thực là con mẹ nó xui xẻo… Có điều dị thuật sư đích thực là rất quỷ dị! Xem ra sau này tiểu tử ngươi phiền toái rồi. Hắc hắc!

Phiền toái? Nhạc Phàm đã quá quen rồi.

Gặp thảm biến, lúc này Tạ lão phu nhân đã sắp mê muội, ánh mắt đờ đẫn nhìn đám gia nhân trên mặt đất đang không ngừng rên rỉ đau đớn, nước mắt bà ta chảy ròng ròng, Tạ Chấn Hải cùng Lục Tầm đang an ủi bên cạnh. Nhạc Phàm nhìn vào tình cảnh như thế, đột nhiên cảm thấy nao lòng. Hôm nay, người chết đã quá nhiều!

– Các ngươi đi đi!

Nhạc Phàm quăng cây côn trong tay rồi đi đến phía Vạn Nhã Nhi.

Bầu trời lất phất mưa bay, Nhan Nguyệt Thi dùng chân khí che chắn bụi mưa cho Vạn Nhã Nhi trong lòng mình. Nhạc Phàm đi tới, hướng về nàng gật gật đầu biết ơn, sau đó hắn ôm lấy Vạn Nhã Nhi.

Nhan Nguyệt Thi thấy Nhạc Phàm sắp đi, vội vàng nói:

– Nhạc Phàm huynh đệ đợi một chút, ta biết một tiền bối có y thuật cao tuyệt, nói không chừng có thể trị độc trên người của tiểu muội.

– Sinh mệnh lực của Tiểu Nhã hao mòn quá nhanh, chúng ta còn có thời gian sao? A…

Nhạc Phàm thê thảm cười, đó là cười nhạo thế tục, đó là sự mỏi mệt của cả thể xác và tinh thần, còn có một loại bất lực nặng nề. Hắn từng đọc qua “y kinh”, đương nhiên rất rõ độc tính của Thiên Ki độc, sinh mệnh lực của Vạn Nhã Nhi hao mòn quá nhanh, đã là vô lực xoay chuyển, làm sao còn có thể chữa trị được chứ?

“Đúng vậy! Còn thời gian sao? Cho dù có thể tìm được Văn tiền bối, nhưng có thể giải được Thiên Ki độc sao?”

Nhan Nguyệt Thi thầm nghĩ. Nàng biết, Nhạc Phàm muốn tận dụng khoảng thời gian cuối này để ở bên cạnh Vạn Nhã Nhi. Tình cảnh sinh li tử biệt như vậy, bảo người ta làm sao mà nhẫn tâm quấy rầy họ…

-Lý Nhạc Phàm!

Lúc này Vương Sung chợt xông lên trước ngăn lại Nhạc Phàm rồi gào lên:

– Ngươi định cứ như vậy mà đi sao? Ngươi đã cam chịu số phận sao? Ngươi là loại đàn ông gì? Ngươi…

Nhạc Phàm cắt ngang lời Vương Sung, thản nhiên nói:

– Vương Sung, hãy sống cho tốt nhé… Sau khi sinh mạng biến mất, chúng ta còn có cái gì có thể chứng minh rằng mình từng tồn tại..

Khi người ta chết đi, còn có cái gì có thể chứng minh hắn từng tồn tại? Ai nói không phải chứ?!

– Aaaa!

Nhạc Phàm gầm lớn, âm thanh bi phẫn chấn động văng vẳng đất trời, những người gần đó nghe thấy mà run lên… Lập tức hắn đạp mạnh hai chân xuống đất phóng vọt lên cao, ôm theo Vạn Nhã Nhi cứ như vậy mà rời đi.

Hắn đi rất tự nhiên, nhưng có người lại cảm thấy trong lòng chua xót. Nhan Nguyệt Thi nhào vào lòng Phó Suất nghẹn ngào thút thít, không biết là vì bọn họ mà cảm động, hay là vì bọn họ mà khó chịu? Có lẽ là tất cả!

Mưa to rơi xuống tẩy sạch những vết máu trong đại viện, như là gột rửa nhân gian một lần…

Vương Sung đã rơi lệ, hắn không khóc mà chỉ là nước mắt tự dưng rơi xuống, quyện lẫn vào nước mưa.

Bọn Tạ Chấn Hải đã rời đi, chúng giang hồ nhân sĩ cũng theo đó phân tán, một hồi rắc rối cứ như vậy mà kết thúc. Khấu Phỉ đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội phi thân lao đi, giữa không trung còn vang vọng tiếng kêu la của lão:

– Tiểu tử, ngươi đã đáp ứng cùng ta so đao mà…

Vương Sung cũng đã đi, đi rất lặng lẽ, hắn tới không có mang theo cái gì, cuối cùng đi cũng không lưu lại cái gì. Còn Phó Soái cùng Nhan Nguyệt Thi thì ở lại, hỗ trợ Tư Mã Như xử lý hậu quả.

Dường như hết thảy đều đã kết thúc…

——–o0o———

Trong một gian phòng tối om, trong không khí đột nhiên rung động, không gian đang vặn vẹo giống như ảo giác. Lúc này một người đột ngột hiện ra, rơi xuống dưới đất.

Phụt!

Máu tươi phun ra, khuôn mặt hắn dữ tợn, như là bị nội thương rất nặng.

– Lý Nhạc Phàm, một côn hôm nay Quỷ Mị ta đã nhớ kỹ, ngươi cứ đợi đấy! Ta sẽ không để cho ngươi yên đâu!

Nói xong, Quỷ Mị ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt điều tức…

———-o0o———-

Trong mật thất Túy hồng lâu, một người áo đen đeo mặt nạ bạc đang ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tọa, đứng trước mặt hắn là một lão phu nhân mặt đầy nếp nhăn, tỏ vẻ hòa nhã cung kính, bà ta chính là Hồng Loan – một trong mười hai trưởng lão của Lâu Thượng Lâu.

– Lâu chủ, vào sớm nay Tư Mã Phủ đã xảy ra đại sự!

Hồng loan cung kính nói.

– Hử? Ra ngoài vài ngày, chuyện phát sinh thật đúng là không ít, ngay cả Tư Mã phủ cũng gặp chuyện…

Ngữ khí của Lâu chủ hơi kinh ngạc, dường như có phần xúc động.

Hồng loan tiếp tục nói:

– Đêm qua, hơn một trăm nhân sĩ giang hồ bao vây Tư Mã phủ, bức bách Tư Mã Như và vợ chồng Phó Soái giao ra tiểu muội của Lý Nhạc Phàm. Đến tận sáng sớm hôm nay thì… người của Tạ gia bảo xông vào, sau một hồi chém giết, tiểu muội của Lý Nhạc Phàm trúng phải Thiên Ki độc… Thương Tà vội chạy tới cứu người, còn Cái Bang lại ra tay ngăn trở… Lý Nhạc Phàm giận dữ giết người… Nhưng cuối cùng hóa ra tất cả đều là một âm mưu…

-… Cuối cùng Lý Nhạc Phàm ôm muội muội rời đi, mà chúng ta lại không đuổi kịp!

Hồng Loan tỉ mỉ kể lại một tràng kinh tâm động phách xảy ra trong Tư Mã phủ… Lâu chủ đeo mặt nạ, cho nên không thể nhìn ra biến hóa trên mặt hắn, tuy nhiên trong mắt hắn lại lóe lên một tia sáng khác thường.

Trầm ngâm phút chốc, lâu chủ nói:

– Ừm, các ngươi làm rất tốt! Ta tin rằng bất kể muội muội Lý Nhạc Phàm có thể sống sót hay không, hắn đều phải xuất hiện.

– Thuộc hạ cũng nghĩ là như vậy.

Hồng loan tán thành nói:

Lý Nhạc Phàm là một người kiên nghị, có thù tất báo, đương nhiên sẽ đi tìm kẻ thù của hắn.

– Được rồi, chuyện Lý Nhạc Phàm trước tiên hãy gác qua một bên đã, ta tự có chủ trương. Lần này “võ tàng” tái hiện, các thế lực lớn trên giang hồ đều đã đến hàng châu, có thể nói là gió cuộn mây vần. Ta nghĩ, sự kiện lần này không chỉ là giang hồ, mà e rằng toàn bộ triều đình Đại Minh đều sẽ cuốn vào trong đó, đến lúc đó ngoại tộc có thể cũng muốn can dự, cho nên chúng ta hãy sớm tính toán…

Dừng một chút, trong mắt lâu chủ đầy thâm ý nói:

– Chắc hẳn những người đó cũng sắp xuất hiện rồi! Đến lúc đó, giang hồ có lẽ sẽ không yên ổn nữa….. Hừ! Nhớ kỹ, chúng ta không thể sa vào tranh chấp, nhất định phải duy trì thế trung lập, nếu không hậu quả khó lường! Ngươi hãy tiến hành chuẩn bị đi.

– Vâng!

Hồng Loan đáp lại rồi liền lui ra…

Đợi Hồng Loan rời đi, lâu chủ suy tư một mình, một lúc sau hắn cũng lắc mình rời đi.

Chỉ thoáng chốc, lâu chủ đã hiện thân trong một ngõ nhỏ, hắn đưa tay gỡ mặt nạ và cởi áo bào ra…. chính là một nữ tử áo trắng.

Thủ lĩnh của Lâu Thượng Lâu không ngờ lại là một nữ tử! Hơn nữa, khuôn mặt nàng xinh đẹp, dáng người mảnh mai, tóc đen bồng bềnh, lông mày như kẻ, mắt sáng mày ngài, hệt như tiên nữ hạ phàm, không dính chút bụi trần.

Nếu như Nhạc Phàm ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, nàng chính là người may mắn sống sót duy nhất mà Nhạc Phàm cứu ở thôn Đào Nguyên – Thi Bích Dao…

….

———-oOo———-