Q.7 - Chương 42: Từng là huynh đệ

Thương Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một phát tên kinh thế hãi tục, không có hào quang rực rỡ, không có khí thế cường đại, chỉ có tốc độ, duy nhất tốc độ như chớp giật.

“……”

Mọi người kinh ngạc đến ngây người, thậm chí bọn họ còn ngửi được từng trận tử khí. Một cao thủ đại tông sư bị người ta dùng một đòn đánh ngã, thế này bảo mọi người làm sao không kinh hãi cho được! Những người ở đây, ngoại trừ những cao thủ đẳng cấp tiên thiên trở lên thì chẳng ai thấy rõ quỹ tích phi hành của mũi tên nhỏ đó. Nếu như phát tên này là bắn về phía bản thân thì làm sao có thể chống đỡ được đây?

Trong lúc hoảng sợ, mỗi nhân sĩ giang hồ đều dõi ánh mắt vào đám cao thủ Quan Mạc Vân và Thượng Quan Phi Hồng, phảng phất như muốn biết điều gì đó. Nhưng chẳng ngờ là chấn động trong lòng đám cao thủ này lại không thua gì người khác, tất cả đều là nhíu chặt chân mày.

Đám người Quan Mạc Vân đích xác đã thấy rõ phát tên kinh thế hãi tục của đối phương, bọn họ cũng càng hiểu rõ uy lực phát tên đó, cho dù có tự mình xuất thủ cũng không thể nghi ngờ là phần thua nhiều hơn phần thắng. Tuy trong lòng bọn họ rất phản đối cái sự thực này, thế nhưng bọn họ lại không thể không thừa nhận: một gã thanh niên mới khoảng hai mươi tuổi tuyệt đối có thực lực đánh bại bọn họ.

Đây là “chân khí hóa hình” sao? Chân khí hóa hình dù có mạnh đến đâu cũng không thể thu hồi sau khi phóng ra, nhưng “Mũi tên nhỏ” trong lòng bàn tay Nhạc Phàm lại quái dị như thế, giống như là binh khí vậy, sau khi phóng ra vẫn có thể thu hồi lại… Chẳng lẽ là ngự kiếm thuật? Nhưng “Mũi tên nhỏ” trong tay Nhạc Phàm lại cũng không phải thực thể mà. Từng điểm nghi vấn lóe lên trong lòng mọi người.

Kỳ thực bọn họ lại không, hiện tại Nhạc Phàm đã mất hết nguyên khí, thực lực giảm mạnh. Nếu như xem xét nghiêm túc thì tu vi của hắn cũng chỉ đạt đến tiên thiên tiểu thừa, chứ không hề phải loại vô địch như mọi người tưởng tượng. Có điều bởi vì hắn tu luyện ngoại gia công phu, hơn nữa sát ý ngút trời, thêm vào tấn công bằng lợi khí “tiễn hồn” kỳ dị, cho nên uy lực công kích của hắn lớn hơn vài phần. Rốt cục, Lý Nhạc Phàm của hôm nay cũng xem như là có thực lực một mình báo thù. Nhưng đến lúc này, hắn đã phải trả giá rất nhiều rất nhiều, dường như cũng đã đợi rất lâu rất lâu rồi!

…….

Cách đó không xa, đám người Phó Soái lộ vẻ mừng rỡ, chấn kinh qua đi lại càng thêm vui mừng, nếu như có kẻ địch như Nhạc Phàm thì sợ là ăn ngủ cũng không yên.

– Vì sao?

Vương Sung vọt tới trước mặt Nhạc Phàm, túm lấy ngực áo hắn, giọng khàn khàn chất vấn:

– Vì sao? Vì sao không giết hắn? Ngươi không xuống tay nổi ư? Là hắn đã hại chết tiểu nha đầu mà….

Nhạc Phàm đờ đẫn nói:

– Bộ Siêu Quần vốn giao hảo với Vạn gia gia, những năm gần đây dù sao hắn cũng đã thu nhận và giúp đỡ Tiểu Nhã…… Trước khi ra đi, Tiểu Nhã đã nói đây là số mệnh, không trách được người khác…. Muội ấy muốn ta bỏ qua cho Bộ Siêu Quần, ngươi bảo ta phải làm thế nào bây giờ?

Nói đến đây, Nhạc Phàm siết chặt nắm tay tới mức móng tay sắp cắm vào da thịt.

Vương Sung chợt giật mình, thoáng suy nghĩ cũng đã hiểu rõ:

“Năm đó ta ức hiếp nha đầu ấy, hắn cũng không so đo….Đã nhiều năm như vậy mà hắn chẳng thay đổi tý nào. Bị người ta làm hại mà vẫn còn thế này, nên nói ngươi lương thiện hay là bảo ngươi ngu ngốc đây? Nàng thực đúng là một nha đầu ngốc. Là đồ đần!”

Vương Sung khó có thể thừa nhận phẫn nộ trong lòng, vừa định phát tiết một phen, nhưng khi hắn trông thấy vẻ đau thương nồng đậm trong mắt Nhạc Phàm, cuối cùng vẫn là không xuống tay nổi, hắn đành hung hăng cắm thương xuống đất. Bởi vì làm gì còn có kẻ nào có thể đau lòng hơn người trước mặt này.

…….

Các thế lực lớn đều án binh bất động, bọn họ không có ý định kiểu như báo thù cho Bộ Siêu Quần, mà chỉ khẩn trương quan sát xem Lý Nhạc Phàm sẽ làm gì kế tiếp. Lúc này đây, cái gì mà giang hồ thịnh hội, cái gì mà cao thủ thiên hạ đều giống như đã trở thành phông nền.

Diệu Hư nhìn thoáng qua Quan Mạc Vân rồi quay sang Mạnh Trường Thiên bên cạnh, chắp tay nói:

– Mạnh minh chủ, ngài thấy thế nào?

– Nhìn không thấu!

Mạnh Trường Thiên lắc đầu thở dài.

– Hừ!

Quan Mạc Vân hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:

– Ngay cả lão phu cũng không nhìn ra nông sâu của Lý Nhạc Phàm này, còn nói gì đến các ngươi?

Hắn thân là cao thủ thứ ba trong mười đại cao thủ của hắc đạo, xem như là người có tu vi cao nhất ở đây nên đương nhiên có tư cách nói ra lời này. Chỉ có điều, người khác nghe thấy lại rất chướng tai.

……

– Không đúng! Đó chắc hẳn không phải là chân khí hóa hình!

Một tiếng trầm ngâm khẽ vang lên, đám người Quan Mạc Vân nghe tiếng nhìn lại. Thì ra là kẻ vẫn một mực yên lặng bên cạnh Uông Chính Hành. Toàn thân hắn vận kình trang màu đen, khoác áo choàng màu đen, trên khuôn mặt lãnh tuấn lại mang theo vài phần châm biếm.

– Người đó là ai vậy?

Trong quần hào, một người khẽ cất tiếng hỏi.

– Hắn mà ngươi cũng không biết à?

Một người khác khinh khỉnh nói.

– Trước đây ta chưa từng thấy mà, không ngờ còn đứng sóng vai với bang chủ Cái Bang, hẳn là rất lợi hại nhỉ!

– Đúng vậy, hắn chính là đại ca của Huynh Đệ hội nổi lên như thần thoại hai ngăm gần đây.

– Oa! Chính là hắn à? Nghe nói hắn cũng là cao thủ tiên thiên tiểu thừa. Không ngờ hắn còn trẻ đến thế mà lại có thực lực như vậy.

– Rất lợi hại, có điều còn kém một chút so với Đao Cuồng….

– Thực đúng là “Trường Giang sóng sau xô sóng trước”, sau này giang hồ đều là thiên hạ của bọn họ.

– Ài! Thì có ai bảo không đúng đâu?

…..

Nghe tiếng bàn luận của mọi người, gã nam tử áo đen mỉm cười thản nhiên, bước tới thăm dò mạch đập của Bộ Siêu Quần rồi trầm ngâm nói:

– Mặc kệ là công phu gì, sau khi dùng kình khí đả thương người thì tuyệt đối không thể không để lại dấu vết, nhưng toàn thân Bộ thành chủ không hề có vết thương mà chỉ là khí huyết hỗn loạn mới có vẻ suy yếu như vậy, tuyệt đối không phải bị thương do kình khí….

Nói đoạn hắn ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Phàm:

– Nhạc Phàm huynh đệ, ngươi bảo ta nói có đúng không?

Nhạc Phàm trông thấy gã nam tử đó, tức thì trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ ấm áp. Vừa rồi hắn chỉ luôn quan tâm đến chuyện báo thù, chứ không quá chú ý đến những người khác. Thì ra ở đây còn có một người quen của hắn, một huynh đệ đã quen biết bốn năm.

Nhạc Phàm bước tới trước mặt nam tử áo đen, giọng nói có phần nghẹn ngào thốt lên:

– Ta cứ tưởng rằng chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa…

Nam tử đứng dậy, nhìn thẳng vào Nhạc Phàm, trên khóe miệng hắn lộ ra hàm răng trắng bóng, vui mừng nói:

– Ta thì hoàn toàn nghĩ ngược lại….

Nói đoạn hắn tiến tới ôm chầm lấy Nhạc Phàm, giọng hơi khàn khàn nói:

– Người anh em! Ta biết một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau mà.

Nhất tràng tri giao đồng sát trận,

Chuyển nhãn tam niên sinh tử biệt.

Bất tri minh nhật luân hồi lộ,

Huynh đệ tâm trung vĩnh tương ký.

(Một trận tri giao cùng chém giết,

Chớp mắt ly biệt đã ba năm,

Chẳng rõ ngày mai luân hồi lộ,

“Huynh đệ” mãi nhớ trong lòng nhau!)

Cảm thụ được tình nghĩa nồng nàn của đối phương, Nhạc Phàm lãnh hội mỉm cười, đã làm tan đi một chút ưu thương.

“Thiết huyết” Đông Vũ, người anh em đã từng vào sinh ra tử cùng Nhạc Phàm, mặc dù cách biệt đã ba năm nhưng bọn hắn vẫn ghi nhớ tấm chân tình trong lòng.

“Sao bọn họ lại quen biết nhau?”

Tất cả mọi người ở đây đều giật mình, hoàn toàn không hiểu gì cả. Một tên cuồng sát sao lại có thể quen biết với hội trưởng Huynh Đệ hội danh chấn giang hồ được?

Sắc mặt Uông Chính Hành càng là khó coi. Trước tiên không nói đến việc trưởng lão chấp pháp của Cái Bang có phải do Lý Nhạc Phàm giết chết không, nhưng mấy ngày trước hắn đã tàn sát gần trăm đệ tử tinh anh, còn làm trọng thương ba vị trưởng lão, hại bản thân lúc này phải một mình tới tham dự thịnh hội, thể diện đều mất hết sạch. Món nợ này, Uông Chính Hành vẫn luôn nhớ kỹ, Lý Nhạc Phàm cùng Cái Bang có thể nói là có thù không đợi trời chung.

Bây giờ tự dưng ngược lại, không ngờ Nhạc Phàm và đại ca của Huynh Đệ hội là anh em tốt, vốn thế cục song phương liên minh đang tốt đẹp tức thì tan biến. Tất cả toan tình đều trở thành hư vô, Uông Chính Hành sao có thể không hận đây?

…….

Nhạc Phàm đẩy Đông Vũ ra, hắn đang định mở miệng thì Đông Phương gia chủ Đông Phương Minh Không lại tiến lên nói với Nhạc Phàm:

– Lý Nhạc Phàm, ngươi đến tột cùng là định làm gì? Hôm nay chính là ngày trọng đại “Vũ tàng trọng quang”, liên quan đến sự thịnh suy của cả võ lâm trung nguyên, ngươi có ân oán gì thì để sau hãy nói, thế nào?

Đông Phương thế gia chính là một trong những người chủ tri của đại hội lần này, cũng là đứng đầu tứ đại thế gia, nên đương nhiên không thể mặc kệ việc này.

Nhạc Phàm liếc nhìn xung quanh, đang định cất lời thì lại bị Đông Vũ kéo đi:

– Chúng ta đi thôi, hơn ba năm không gặp, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi đấy. Chúng ta đi trò chuyện đã, có chuyện gì thì để sau hãy nói.

Nhạc Phàm gật đầu đồng ý.

Mọi người lục tục nhường đường, thấy Đông Vũ kéo Nhạc Phàm đi, bọn họ đều thoải mái nói chuyện, sôi nổi tán thưởng hội trưởng Huynh Đệ hội quả nhiên lấy đại cục làm trọng.

Triệu Thiên Cân ở phía xa lẳng lặng quan sát tất cả mọi sự phát sinh, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, ánh mắt đầy thâm ý nhìn hai người Nhạc Phàm đang rời khỏi quần hào.

Một lát sau, các thế lực lớn đều tụ tập trên đài cao, đại hội “Vũ tàng trọng quang” mà nhân sĩ giang hồ trông mong bấy lâu nay sắp sửa khai mạc.

….

———-oOo———-