Q.11 - Chương 32: Ám lưu tật dũng (1)

Thương Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Võ lâm đại hội” ngày đầu tiên đã kết thúc.

Mọi người đều rời đi, chỉ có bang chúng của Huynh Đệ hội là còn lưu lại nơi này.

Lúc này, trong không khí truyền đến một trận xao động, một cô gái đột nhiên xuất hiện ở giữa “Tụ võ đài”, tóc đen chảy dài, phong nhã tuyệt trần, khuôn mặt nhỏ nhắn linh động mang theo nét vui vẻ, nàng chính là đại tiểu thư làm đau đầu mọi người Cầm Thiến.

“Lần này giang hồ biến hóa thật đúng là không nhỏ…”

Đang nói chợt dừng, lại có một đám người đột ngột xuất hiện ở giữa đài cao, bọn họ đúng là “Thiên môn” Tiết Ngưng Yên, “Vũ thần điện” Hạng Thiên Vũ, “Phiêu Miểu Phong” Vô Trần Tử, Thánh vực Quốc sư Mông Chiến, còn có Lỗ Thứ, Ngũ Tử, Thanh Thiên, Thạch Kiền, Mễ Triết và Tuyền Thanh.

Một đám người như vậy xuất hiện ở đây, mà thủ vệ bốn phía lại không phát hiện ra, khung cảnh như thế trông quỷ dị vô cùng.

“Nhất thống giang hồ, phân chia thế lực… Không biết các vị đối với chuyện này thấy thế nào?”

Mở miệng đầu tiên chính là Vô Trần Tử, hắn đối với chuyện của giang hồ vốn không có gì hứng thú, chỉ là lần này có sự biến động quá lớn, hắn cũng không thể không cẩn thận xử lý.

Quốc sư Mông Chiến trầm giọng nói: “Hoàng thành chính biến, thiên hạ đại loạn, lúc này thống nhất giang hồ, người này ý chí quả thật không tầm thường”.

Thấy mọi người trầm mặc, Cầm Thiến nghi hoặc nói: “Giang hồ thống nhất không phải là qua tốt sao, có thể tránh được nhiều chuyện chém giết, các người chẳng lẽ không đồng ý?”

“Ài…” Vô Trần Tử thở dài nói: “Không phải là chúng ta không đồng ý, mà căn bản là không thể”.

“Tại sao?” Cầm Thiến chớp chớp mắt, hiếu kỳ nói: “Ta nghe sư tôn nói qua, sau lưng thiên hạ giang hồ không phải là do các người thúc động sao? Chỉ cần các người không can thiệp, ta thấy người nọ nhất định có thể thành công!”

Hạng Thiên Vũ cười hắc hắc nói: “Mấu chốt chính là đó, đến lúc đó chúng ta không thể không can thiệp…”

“Tại sao vậy?” Cầm Thiến nhướn mày nói: “Ta không hiểu”.

Mông Chiến thản nhiên nói: “Không rõ thì trở về hỏi sư tôn của ngươi đi, nàng sẽ nói cho ngươi”.

“Hừ!” Cầm Thiến le lưỡi nói: “Ta sẽ không đi đâu, nơi này đi chơi rất tuyệt, ta nhất định phải chơi cho đã rồi mới trở về” Dứt lời liền chạy về phía Tuyền Thanh.

Hai đại cô nương ở cùng một chỗ, đề tài không thể không nhiều, đám người Thanh Thiên cũng chỉ là im lặng chịu đựng.

Đang nói chợt chuyển, Tiết Ngưng Yên đột nhiên nhìn về phía Lỗ Thứ nói: “Các người có phải biết Lý Nhạc Phàm không?”

“Biết” Lỗ Thứ không rõ cho lắm, kinh ngạc gật đầu.

Tiết Ngưng Yên nhíu nhíu mày, lại nói: “Hắn là người của Thánh vực các ngươi?”

Lỗ Thứ vừa muốn trả lời, Ngũ Tử bước tới trước một bước nói: “Lý tiểu huynh đệ là anh em kết nghĩa của Bạch Vũ đế, cũng không phải là người của Thánh vực chúng ta”.

“Bạch Vũ đế?!” Tiết Ngưng Yên sắc mặt càng trầm trọng: “Tiểu tử này lại biết Bạch Vũ đế!”

Mông Chiến gật đầu nói: “Lời đồn về Lý Nhạc Phàm ta cũng nghe nói qua, gần đây danh tiếng tại giang hồ cũng không phải là tầm thường”.

“Ồ!” Hạng Thiên Vũ vuốt cằm nói: “Có thể kết giao với Bạch Vũ đế, người như vậy muốn gặp qua để tăng thêm kiến thức”.

Vô Trần Tử cười cười không thèm để ý, hiển nhiên không để một người trong giang hồ vào mắt.

Suy nghĩ một chút, Ngũ Tử tiếp tục nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ Tiết cô nương biết Lý tiểu huynh đệ”.

“Hừ!”

Tiết Ngưng Yên ánh mắt lạnh lùng, cũng không trả lời.

Thấy không khí có chút trầm trọng, Hạng Thiên Vũ cười khan nói: “Giang hồ khó được một hồi náo nhiệt như vậy, chúng ta cũng đừng phá hỏng cái hào khí đó, đợi kết quả rồi hãy định kế hoạch, dù sao việc này thành hay không thành cũng không có gì để nói đi nói lại”.

Vô Trần Tử vuốt râu nói: “Theo như lời Vũ Hầu nói đi, đợi chuyện này có kết quả rồi hãy nói tiếp”.

Mông Chiến gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Tiết Ngưng Yên cùng đám người Lỗ Thứ cũng không có ý kiến.

Một trận gió nhẹ thoảng qua, cả đám người cứ như vậy mà biến mất trong không khí, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện tại đây. Mà kỳ quái nhất là, vừa rồi đám người này nói lớn tiếng như thế, thủ vệ bốn phía cũng không có nghe một chút động tĩnh nào.

Bên trong thành Lạc Dương đèn đuốc huy hoàng, trên đường cái, trà lâu lại càng náo nhiệt phi thường.

Tùy ý cũng có thể thấy được các nhân sĩ giang hồ tụm năm tụm ba cùng gặp nhau, không có gì ngoài việc thảo luận chuyện tại đại hội hôm nay.

“A Tuấn, ngươi nói sư phụ tại sao lại không cùng chúng ta trở về?”

Trên đường về, Đinh Nghị kéo vai Long Tuấn, tâm tình rất là buồn bực. Trong lòng hai người bọn họ, sớm đã xem Nhạc Phàm là anh là cha, vất vả lắm mới có cơ hội ở chung, rồi lại phải tách ra, chuyện như vậy là ai cũng cảm thấy không được tốt.

Long Tuấn nghiêm trang nói: “Sư phụ và các bằng hữu đã rất lâu không gặp, tự nhiên là muốn lưu lại để chuyện trò rồi!”

Đinh Nghị vẻ mặt đau khổ nói: “Chúng ta và sư phụ cũng đã lâu không gặp, sư phụ tại sao lại không muốn chuyện trò với chúng ta?”

“Ngươi xem đám người đi phía sau chúng ta kìa…” Long Tuấn bất đắc dĩ chép miệng nói: “Ngươi cũng biết, sư phụ không thích sự tranh đấu giữa các thế lực, bây giờ không trách chúng ta cũng đã xem như là khai ân rồi. Lại có một đám người đi theo như vậy, thần tiên cũng bị dọa mà bỏ chạy”.

Nhìn đám người Cát Thiên Phong phía sau, Đinh Nghị buồn phiền nói: “Các vị đại ca, đại gia, các người cứ đi theo chúng ta như vậy rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta cũng không có tiền nuôi nhiều người như vậy đâu!”

“Ân công hiểu lầm rồi!” Cát Thiên Phong vội vàng bước lên hai bước nói: “Ta sợ người của Ngũ độc giáo sẽ đến ám sát hai vị ân công, cho nên mới phải theo sau bảo vệ… Xin hai vị ân công cứ yên tâm, chúng ta tuy không giàu có, nhưng chuyện cơm áo hằng ngày chúng ta vẫn tự có thể giải quyết được”.

Đinh Nghị mặt đỏ lên, xấu hổ gãi gãi đầu, không biết nên nói thế là tốt hay không nữa. Hắn vốn chỉ là nhất thời bực mình mà nói, không nghĩ tới đối phương lại thiết tha như thế.

Long Tuấn phiền não nói: “Ta đã nói với lão Cát, các người nhiều người như vậy đi theo, chúng ta có muốn đi nhà xí cũng không tiện, ta thấy các người nên trở về đi thôi. Với võ công của ta cùng Tiểu Đinh tử, cho dù đánh không lại, chạy trốn khẳng định là không thành vấn đề”.

“Cái này…” Cát Thiên Phong vẻ mặt do dự nói: “Nếu vạn nhất hai vị ân công xảy ra chuyện gì, ta làm thế nào mà có sự giao phó với mọi người? Cũng là muốn ở lại bảo vệ sự an toàn cho các người”.

“Các người cứ yên tâm đi!” Long Tuấn vỗ vỗ ngực nói: “Chúng ta cùng Phó đại ca cùng đi, khẳng định không có việc gì đâu”.

“Nhưng mà…”

“Được rồi được rồi, không có việc gì đâu” Long Tuấn không kiên nhẫn nói: “Các người tự tìm chỗ ở đi, ngày mai tụ họp tại võ đài… Chúng ta còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Phó đại ca, cứ quyết định như vậy đi”.

Nghe Long Tuấn nói như vậy, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi đi phía trước cười khổ không thôi.

“Lão Phó, hai tiểu tử kia thật đúng là tìm được nơi chống đỡ đáng giá rồi!”

“Cũng không hẳn, bọn họ mà thật gặp chuyện gì, đám người Cát Thiên Phong kia còn không đem chúng ta ra xẻ thịt”.

“Thật không biết Nhạc Phàm huynh đệ sao lại thu hai đồ đệ như vậy, một chút điểm tốt cũng không học, lại học cái sự phóng túng như vậy, giống như là hai kẻ lưu manh”.

Phó Suất cười nói: “Nguyệt Thi cái này thì nói sai rồi, chí ít là có chỗ thầy trò bọn họ giống nhau phi thường”.

Nhan Nguyệt Thi ngạc nhiên: “Là cái gì?”

Phó Suất nghe vậy nghiêm mặt nói: “Bọn họ hành động đều không thể đoán được”.

“Có lý”.

Nhan Nguyệt Thi nghĩ kỹ lại, đám người Khấu Phỉ bên cạnh đều đổ mồ hôi.

Tổng đàn Huynh Đệ hội.

Tiếng sao du dương uyển chuyển, âm điệu tỏa ra sự đau thương nhè nhẹ.

Trong bóng tối, một đôi mắt sáng ngời dần dần ảm đạm… hồi ức của bản thân biến mất trong chớp mắt…

Thương bạch phát, sầu đoạn tràng, hồng trần vạn trượng thái si cuồng

Mạc tương vọng, vi tình thương, nhất sanh hồng nhan tẫn tàn phương

Thiên bôi tửu, giải tư lượng, cô ảnh túy vấn thế vô thường

Tiếu thương tang, vật bàng hoàng, bán khúc ca điều vi 《Tình thương》

Tạm dịch:

(Buồn bạc tóc, sầu đoạn trường, hồng trần vạn trượng quá si cuồng

Ai nhìn lại, vì tình thương, một kiếp hồng nhan có tàn phai

Rượu ngàn chén, giải tâm tư, một mình hỏi thế sự vô thường

Cười tang thương, chớ bàng hoàng, nửa khúc ca điệu vì “Tình thương”)

Bên trong hậu viện, Nhạc Phàm một mình ngồi bên cạnh đình viện, thổi nửa khúc “Tình thương”. Tiểu Hỏa lẳng lặng đợi ở một bên, híp mắt vạn phần hưởng thụ. Không biết bắt đầu từ lúc nào, một người một thú bọn họ tựa hồ tôn trọng cuộc sống lẫn nhau.

Tiếng sáo dừng lại, Thiết Huyết đem theo hai bình rượu chậm rãi đi tới, miệng cười mắng: “Tiểu tử ngươi tại sao cứ chỉ thổi có nửa khúc, ta nghe thật khó chịu. Hắc hắc…”

Thu sao trúc lại, Nhạc Phàm nhẹ nhàng nói: “Đó là phần Nhã Nhi dạy ta, phần sau còn chưa có học, bản thân cũng sẽ không muốn học, cho nên chỉ có nửa khúc”.

“Ồ!” Thiết Huyết giật mình, cười khan hai tiếng cũng không hỏi nhiều nữa, đem rượu quăng tới.

Tiếp lấy vò rượu, Nhạc Phàm nhìn thẳng vào đối phương nói: “Nói đi, bảo ta tới để làm cái gì”.

“Ực…”

Thiết Huyết tu một hơi, thản nhiên nói: “Nhạc Phàm, vô luận là chuyện gì, ngươi cho tới bây giờ cũng không hỏi ta nguyên nhân. Ta biết, cho dù ta cái gì cũng không nói, ngươi cũng đến giúp ta, cho nên hiện tại ngươi mới đến đây”.