Q.10 - Chương 29: Phật kinh ba vạn quyển

Thương Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Lũ xú hòa thượng các ngươi mau tránh đường, bổn cô nương muốn tìm Lý Nhạc Phàm, tránh ra!”

“Nữ thí chủ, phương trượng đã đi mời Lý cư sĩ đến, xin nữ thí chủ phóng hạ đồ đao thiểu an vô táo!”

“Muốn bổn cô nương phóng hạ đồ đao thì chẳng phải là muốn bổn cô nương đưa tay chịu trói sao? Lũ xú hòa thượng các ngươi thật là một lũ ngụy quân tử!”

“A di đà phật…”

Tại chánh điện của Thiếu Lâm lúc này toàn là người trong giang hồ.

Trong điện phát ra tiếng đánh nhau ầm ĩ, có hơn mười võ tăng Thiếu Lâm đang bày côn trận, vây quanh một cô gái mặc áo đen. Còn cô gái thì đang mỉm cười, dường như không để bọn hòa thượng trong mắt.

“Tiểu La Hán Trận của Thiếu Lâm quả nhiên là danh bất hư truyền, mặc dù không thể so với Đại La Hán trận, nhưng uy lực cũng không thể xem thường!”

“Lợi hại thì sao? Cũng bị Đao Si phá rồi, bất quá tên tiểu ma nữ này tưởng mình là một trong hắc đạo thập đại cao thủ thì phải, nhưng xem ra cả Tiểu La Hán Trận cũng đối phó không nổi “

“Hắc hắc, tiểu ma nữ này lá gan thật không phải nhỏ, biết hiện giờ thiên hạ chính đạo đang tề tụ tại Thiếu Lâm, nhưng vẫn cứ ngang nhiên xông vào, nghĩ rằng có Thiên Tà Tông làm chỗ dựa thì không sao chắc? Quả thực không biết chết sống!”

“Hắc hắc, ngươi nói tiểu ma nữ này đến tìm Đao Cuồng làm gì?”

“Ai mà biết được, nghe nói ả cùng với Đao Cuồng từng có một đoạn ân oán, chắc là tìm đến để báo thù rồi”

“Báo thù? Với công phu như vậy mà cũng tìm Đao Cuồng báo thù? Cười chết mất thôi!”

“Nhìn kìa, Không Văn thần tăng tới rồi”.

“A di đà phật…”

Một tiếng phật hiệu phát ra làm cho mọi người đinh tai nhức óc, chánh điện Thiếu Lâm nhất thời yên tĩnh lại, mười tám võ tăng cùng hắc y nữ tử tạm thời dừng tay.

Được đám người nhường đường, Không Văn thần tăng liền bước tới chắp tay nói: “Hóa ra là thánh nữ của Thiên Tà Tông đến chơi, xin thứ cho Thiếu Lâm vô lễ không kịp tiếp đón”. Thánh nữ thấy thế cũng bước đến thi lễ vãn bối nói “Quan Tâm ra mắt Không Văn đại sư”.

“Các ngươi lui xuống đi” Không Văn tay vung lên, các võ tăng đồng loạt lui xuống, sau đó Không Văn tránh qua một bước nhường chỗ cho Nhạc Phàm.

“Là ngươi? Ngươi tới đây để làm gì?”

Thấy người xuất hiện trước mặt, Nhạc Phàm cảm thấy nao nao. Hắn tự nhiên nhận ra người trước mặt này, là người đã ba lần bốn lượt mang đến phiền toái cho hắn, thánh nữ Thiên Tà Tông, Tiểu ma nữ Quan Tâm.

Quan Tâm lúc này thân mặc hắc y, toát ra vẻ thanh tú lãnh lệ, so với với trước kia có phần thành thục hơn nhiều, kiều mỵ hơn nhiều.

Nghe được câu hỏi lãnh đạm của Nhạc Phàm, Quan Tâm mặc dù vui mừng vì đối phương vẫn nhớ mình, nhưng cũng cảm thấy bất bình trong lòng, không biết tính sao.

Nhạc Phàm thấy Quan Tâm không trả lời, tiếp tục hỏi: “Quan cô nương, cô tìm ta có chuyện gì?”

“Ta…ta không biết” Quan Tâm vẻ mặt buồn bã, cúi đầu nói.

“Không biết?”

Mọi người ở xung quanh ngạc nhiên, ánh mắt nhìn vào Quan Tâm. Rõ ràng vừa rồi cô ả đại náo một trận đòi gặp Lý Nhạc Phàm, nhưng bây giờ người muốn gặp đã ở trước mặt lại nói không biết làm gì. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Không phải là nàng ta mừng quá nên choáng váng không, hay là mọi người nghe lầm.

Ánh mắt Quan tâm lóe lên, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, Nhạc Phàm không thể nào nhìn ra nàng ta có chuyện gì, chỉ là đối phương không chịu nói, hắn cũng không tiện hỏi.

“Nếu không có việc gì, xin cô nương trở về đi” Dứt lời, Nhạc Phàm xoay người định rời đi.

“Chờ một chút…” Thấy Nhạc Phàm định rời đi, Quan Tâm cảm thấy không ổn: “Mình vất vả lắm mới đến được đây, làm sao có thể tay không trở về”.

Quan Tâm vốn là một nữ tử cá tính thất thường, bộc trực, đối với việc biểu đạt tâm tình rất thẳng thắn, thích thì cười còn không thích thì gây náo loạn.

Lúc đầu, Quan Tâm gặp Nhạc Phàm là lúc bị Nhạc Phàm đả thương, trong lòng hết sức tức giận. Vì vậy nàng nhiều phen tìm Nhạc Phàm gây phiền toái, kết quả là giống nhau, đều bị thất bại. Sau này, Nhạc Phàm tuy ngoài ý muốn nhưng đã cứu nàng tại ngôi miếu hoang, làm cho nàng cảm thấy cảm kích không thôi. Loại tình cảm mâu thuẫn này cơ hồ làm cho nàng tẩu hỏa nhập ma. Mỗi khi gặp áp lực là liền nghĩ về Nhạc Phàm. Chỉ là không biết tại sao lại như thế, sợ rằng cứ như thế mình sẽ phát điên.

“Có việc gì sao?” Nhạc Phàm xoay người lại hỏi.

Do dự một chút, cuối cùng Quan Tâm cũng mở miệng nói: “Lý Nhạc Phàm, ta, ta rất nhớ ngươi nên tới đây tìm ngươi…”

“Ồ…”

Điều này làm cho mọi người trợn tròn mắt cả lên! Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng Quan Tâm tìm đến Nhạc Phàm để báo thù, ai ngờ lại nói ra những lời như vậy? Cuối cùng tất cả đều thấy rằng, ả tiểu ma nữ Quan Tâm này quả thật quá “Thật thà!”

“A, quả nhiên là tà ma ngoại đạo, thật sự là không biết xấu hổ!”

“Nói vậy người trong hắc đạo tất cả đều là loại người như thế này”.

“Hắc hắc, ta nghĩ nàng ta là người dũng cảm, dám yêu dám hận!”

“Phì! Tên tiểu ma nữ này thật là không biết liêm sỉ…”

Tất cả mọi người đều nhao nhao bàn luận, đem cả giới hắc đạo cùng Quan Tâm ra châm biếm. Chỉ là trong bọn họ, không ai dám nói động đến Nhạc Phàm một câu. Xem ra lời đồn cũng không phải là không có ích, thực lực cơ bản nói lên tất cả.

Nhạc Phàm cũng nghĩ không ra tại sao đối phương lại trực tiếp như thế, nhất thời không có phản ứng lại.

Không để ý tới lời nói của người khác, Nhạc Phàm sắc mặt vẫn không thay đổi nói “Nhớ ta? Cô không phải rất hận ta sao”

Nghe được người xung quanh bàn luận, tiểu ma nữ rưng rưng nước mắt giận dữ hét: “Ta hận ngươi, hận ngươi… Bởi vì hận ngươi, cho nên ta mới nhớ đến ngươi, đến tìm ngươi…”

Thấy Nhạc Phàm không lên tiếng, Quan Tâm hòa hoãn lại nói: “Ta cũng không biết tại sao lại như vậy, chỉ biết là bằng mọi giá phải nhìn thấy ngươi”.

Nhạc Phàm mày căng thẳng, quay người nói: “Quan cô nương, chúng ta kỳ thật là bèo bọt gặp nhau, những chuyện trong quá khứ chỉ là hiểu lầm mà thôi, cô cần gì phải để trong lòng. Ta không nợ gì cô, cô cũng không hề nợ ta gì cả, Quan cô nương hãy trở về đi!” Dứt lời, Nhạc Phàm kéo Tiểu Minh Hữu chậm rãi rời đi.

Thấy Nhạc Phàm cứ như vậy mà rời đi, Quan Tâm đứng chết lặng tại chỗ, trong lòng cảm thấy ủy khuất, nước mắt tuôn rơi.

“Ha ha…”

“Tiểu ma nữ này cũng biết khóc sao? Báo ứng, thật sự là báo ứng mà!”

“Cái này, theo ta thấy những giọt nước mắt này không đáng một đồng xu”.

Xung quanh truyền đến từng trận tiếng trêu chọc cùng với tiếng cười, chói tai dị thường!

Một người con gái đứng giữa sân thương tâm khóc, những người này lại có thể cười cợt?

“Đủ rồi” Khấu Phi đột nhiên giận dữ hét lên: “Tất cả các ngươi câm miệng lại hết cho ta, nếu ai dám cười một tiếng nữa, Khấu Phi ta sẽ khâu miệng hắn lại! Con bà các ngươi! Các ngươi là thứ gì? Cả bọn chỉ biết khi dễ nữ lưu, các ngươi mà là anh hùng cái nỗi gì, ta khinh! Các ngươi ai không phục cứ bước ra đây, ta nếu không chém hắn đến cả cha mẹ hắn nhận không ra thì ta không mang họ Khấu”.

Khấu Phi huy động đại đao, vẻ mặt dữ tợn, lời nói cùng khí thế phát ra, làm mọi người xung quanh đều im bặt.

“A di đà phật…” Không Văn bước ra, thở dài nói: “Cô nương là người thuộc hắc đạo, cùng với chính đạo tịnh bất lưỡng lập. Cô nương lần này đại náo Thiếu Lâm, lão tăng đáng lẽ phải bắt nhốt cô, để cho Quan thí chủ trả lại công đạo cho lão tăng, nhưng vừa rồi Lý thí chủ trước khi rời khỏi, hy vọng ta không làm khó cô nương, vì vậy xin mời thí chủ mau chóng rời khỏi đây”.

“Hắn, hắn hy vọng Thiếu Lâm không làm khó ta!” Quan Tâm tinh thần rung lên, ánh mắt không biết biểu hiện gì, thật là lòng dạ phụ nữ sâu hơn đáy biển?

“Lý Nhạc Phàm! Ta sẽ không bỏ cuộc đâu”.

Vừa dứt lời, Quan Tâm đã biến mất khỏi đó.

Mọi người cũng lần lượt giải tán.

Tàng kinh các của Thiếu Lâm tự, còn có tên là “Pháp đường”, nằm ở phía sau Đại Hùng bảo điện, bốn phía là tường cao vây quanh, kiến trúc trang nghiêm làm toát lên vẻ cổ kính uy nghi.

Nhạc Phàm theo bước của Không Văn đi đến trước cổng Tàng kinh các, khi đến đây bỗng nhiên cảm giác đựơc có một loại khí tức ấm áp bao bọc lấy thân mình.

Trước cổng Tàng kinh có một tảng đá lớn, trên bề mặt điêu khắc tinh xảo. Xung quanh đó, bốn phía đều có nhiều hình điêu khắc, toàn là kinh văn và đồ ngữ của phật môn.

Trong mắt người bình thường, nơi này quả thật không có gì dị thường cả, nhưng Nhạc Phàm vốn có linh thức, nhất thời liền phát hiện nơi này nguy cơ trùng trùng. Trong ngoài tàng kinh các đều có cao thủ canh giữ, còn các điêu khắc bình thường đó cũng là một trận pháp thâm ảo, nếu Nhạc Phàm không tinh thông kỳ môn chi đạo, sợ rằng cũng không phát hiện ra điều gì.

Không văn đứng bên cạnh phát hiện thấy Nhạc Phàm khác thường, chắp tay nói: “Nơi này là Thiếu Lâm cấm địa, trong ngoài đều có huyền cơ, Lý cư sĩ xin mời theo lão nạp” Dứt lời, liền tiến lên trước dẫn đường.

Nhạc Phàm gật đầu, không nói, yên lặng bước theo.

Vì có Không Văn thần tăng tự mình dẫn đường. nên một đường vào bên trong Tàng kinh các thông suốt không có cản trở gì.

Sau khi bước vào trong, Nhạc Phàm chỉ cảm thấy mùi thư hương từ các quyển sách cổ toát ra quyện lấy, đưa mắt nhìn bốn phía chỉ thấy được chút ít vì nơi đây không sáng cho lắm.

Không Văn mở miệng giải thích: “Lý cư sĩ xin đừng trách, Thiếu Lâm chúng ta vì không muốn nơi đây bị cháy, cho nên nơi này cấm đốt đèn. Bất quá, với nhãn lực của cư sĩ thì cũng không làm khó cư sĩ được”.

Nhạc Phàm gật đầu, tiếp tục quan sát.

Bốn phía đều chất đầy kinh thư điển tịch, không có trang hoàng gì cả, làm toát ra một phong cách cổ xưa uy nghiêm.

Bỗng thấy bốn tăng nhân tiến đến cung kính nói: “Diệu Nhất, Diệu Trí, Diệu Tâm, Miểu Thiện xin bái kiến sư thúc!”

“A di đà phật…” Không Văn hoàn lễ nói: “Người bên cạnh ta chính là ‘Đao Cuồng’ Lý Nhạc Phàm. Lý cư sĩ bây giờ là khách khanh của Thiếu Lâm chúng ta, đựơc phép tự do ra vào Tàng kinh các, bốn người các ngươi đừng quấy rầy cư sĩ”.

“A di đà phật…” bốn tăng nhân trong lòng chấn động, vội vàng cúi đầu thưa.

Không Văn gật đầu, rồi nhìn qua Nhạc Phàm nói: “Lý cư sĩ, nơi này là trung tâm của Thiếu Lâm, tập trung tất cả kinh điển võ học, gọi là phật kinh ba vạn quyển, cư sĩ có thể tùy ý xem. Diệu Nhất bốn người này là kim cương hộ các, nếu có vấn gì không hiểu, cư sĩ hãy hỏi họ”.

Nhạc Phàm gật đầu, ôm quyền đa tạ.