Chương 939: Biện

Quyền Tài

Đăng vào: 2 năm trước

.

Biệt thự.

Buổi tối trong phòng.

Đổng Học Bân và Tạ Tĩnh đang nói chuyện với nhau thì cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra.

“Hai người nói gì vậy?” Người bước vào là Tạ Tuệ Lan: “Cái gì, em muốn hại anh ấy sao?”

Tạ Tĩnh vẻ mặt xấu hổ nói: “Có ai nói gì đâu, chị à, sao chị lại tới vậy?”

Tạ Tuệ Lan cười cười: “Cái phòng ngủ này trong nhà của ông ngoại hình như vẫn là của chị cơ mà? Sao mà chị lại không thể vào được?”

“Không phải. – Tạ Tĩnh lập tức đứng dậy: “Vậy sao, chị, anh rể, em đi ngủ trước đây”.

Nhanh chóng, Tạ Tuệ Lan ngăn cô ấy lại: “Em đợi đó cho chị, ban nãy em nói gì với anh rể em, nói mau”.

Đổng Học Bân trừng mắt nhìn cô: “Chẳng nói cái gì cả, em nghĩ ngợi nhiều quá đấy, đi ngủ thôi”.

Tạ Tuệ Lan nhìn em gái mình, cô nhìn chằm chằm vào cô ta đến một hồi lâu: “Có phải là nhờ anh rể em giúp tìm việc cho Tôn Khải? Sau đó thì giúp cậu ta thăng tiến trên con đường sự nghiệp? Để cho bố mẹ có thể chấp nhận cậu ta? Lại còn giả bộ nữa à? Em là do chị trông nom tới khi trưởng thành, ý nghĩ của em chẳng lẽ chị còn không hiểu? Tiểu Tĩnh, chị nói rõ cho em biết, việc này không đạt được gì đâu, cậu Tôn Khải đó không hợp với em, bố làm như vậy cũng chỉ là muốn hù dọa cậu ta một phen, tăng áp lực cho em nhưng kỳ thực là nếu em cắt đứt với cậu ta thì không cần phải chị nói thì bố cũng sẽ cho Tôn Khải một tiền đồ sáng lạng. Việc này em nên biết rõ, gia đình chúng ta mặc dù địa vị cao quý nhưng cũng không phải là không biết lý lẽ”.

Vừa nghe xong Tạ Tĩnh liền tức giận: “Em biết cái gì? Em chẳng biết cái gì hết, dù sao thì ông ấy cũng không biết lý lẽ” Rồi cô thì thầm: “Đến cả chị cũng không biết lý lẽ”.

Tạ Tuệ Lan cười đáp: “Có bản lĩnh lắm, dám trợn mắt lên với chị hả? ”

Tạ Tĩnh vẻ khó chịu: “Chúng em đâu có nói sẽ kết hôn! Tại sao lại không thể được? ”

“Không kết hôn vậy còn yêu đương làm gì? ” Tạ Huệ Lan phê bình: “Em phải biết rằng thân phận của em không giống cậu ta, nếu đã sinh gia trong gia đình này thì em phải có giác ngộ này chứ”.

Tạ Tĩnh cả giận nói: “Em chẳng có cái giác ngộ đó! Ban đầu chị và anh rể em cũng bị gia đình phản đối đó thôi! Tại sao mà chị thì được còn em thì không? Chị, chị thật không biết lý lẽ! ”

Tạ Tuệ Lan kéo lấy tay em gái mình: “Tình huống của chúng ta không giống nhau”.

“Sao mà không giống nhau? Em thấy giống nhau như đúc cả thôi! ” Tạ Tĩnh gầm gừ.

“Giở trò đó có phải không? ” Tạ Tuệ Lan miệt thị: “Tiểu Bân lúc xưa khi yêu chị, gia đình mình cũng phản đối, điều này không phải em không rõ, nhưng khi đó Tiểu Bân đã giải quyết mọi chuyện như thế nào? Anh ấy dám trừng mắt với cả ông nội, dám chỉ thẳng vào mặt ông nội mà quở trách ông nội, vì vậy mà trưởng bối trong nhà mới nghĩ tư cách của Tiểu Bân rất mạnh mẽ, không sợ trời cũng chẳng sợ đất, vì vậy họ mới đồng ý, Tôn Khải có làm được như thế không? ”

Tạ Tĩnh mạnh bạo nói: “Anh ấy có thể!”

Đổng Học Bân bĩu môi nói: “Tuệ Lan, em đừng nói như vậy! ”

“Em nói thế nào? Hả? ” Tạ Tuệ Lan nheo mắt nhìn hắn.

Đổng Học Bân đáp: “Dù sao anh thấy cậu Tiểu Tôn này cũng tốt, không có lòng dạ đen tối, đây không phải là ưu điểm lớn nhất sao?”

Tạ Tĩnh nhất thời tìm được chỗ dựa, lập tức cô ngồi cuống cạnh Đổng Học Bân kéo kéo cánh tay anh ta: “Anh rể, vẫn là anh tốt nhất”.

Tạ Tuệ Lan nhìn Đổng Học Bân nói: “Anh đừng có mà làm loạn thêm nữa!”

Thấy Tạ Tĩnh sắp sửa khóc, Đổng Học Bân cuống quýt vỗ vỗ lưng cô, hắn quay sang nói với Tuệ Lan: “Bây giờ mới chính là em gây thêm phiền phức, Tiểu Tĩnh yêu đương tốt đẹp, em chen chân vào làm gì? Huống hồ Tiểu Tôn người ta là người thế nào chứ? Một lát đã làm cho công việc của người ta thất bại, cái này thật khó chấp nhận được, em đúng thật là đứng nói chuyện không đau lưng. Lúc trước khi em theo đuổi anh, không phải là người trong nhà cũng làm gắt sao, em đổi vị trí là mình mà suy nghĩ, lúc trước gia đình sống chết cũng không đồng ý, thì em làm thế nào? Em cũng tốt quá chừng!”

Tạ Huệ Lan cười tủm tỉm nói: “Em phải sửa chút vậy, là anh theo đuổi em chứ”.

Đổng Học Bân cắt lời: “Ai theo đuổi ai, thì tự trong lòng người đó rõ, hừ”.

“Ồ, dũng cảm quá nhỉ?” Tạ Tuệ Lan nhìn hắn: “Được, vậy hai chúng ta luận lại xem!”

“Luận lại thì luận, mặc kệ thế nào cũng là em theo đuổi anh, chuyện này nói toạc ra cũng vô dụng!”

Tạ Tĩnh vừa thấy vội nói: “Chị, anh rể, hai người đừng cãi nhau, đây không phải là làm em rơi vào tình huống khó xử sao?”

Đổng Học Bân nhìn về phía vợ nói: “Em xem ban nãy Tiểu Tĩnh khóc đến mức nào? Em thực sự không đau lòng vì em gái mình, em không đau lòng thì anh đau lòng đây này, anh nói cho em biết Tuệ Lan, chuyện này phải nghe anh, em sợ đắc tội với mọi người, anh thì không sợ”.

Đổng Học Bân nói với Tạ Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, chuyện này giao cho anh rể đi, vấn đề công việc của Tôn Khải có anh lo, nếu ai có ý nghĩ gì, thì bảo đến gặp anh!”

Ánh mắt Tạ Tĩnh hồng lên: “Anh rể, anh thật tốt”.

Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ lắc đầu: “Yêu thế nào thì kệ đi, chị mặc kệ, nếu về sau mọi người hỏi đến, Tiểu Bân anh đừng có đến tìm em!”

Đổng Học Bân trợn mắt: “Yên tâm, anh chống được”.

Tạ Tĩnh sụt sịt: “Anh rể, làm phiền cho anh nữa rồi”.

“Không sao” Đổng Học Bân nghĩ một chút, hắn lại nói: “Nhưng em phải biết, chị gái em và bố mẹ em là muốn quan tâm em, đều là muốn tốt cho em, điều này thì em phải thừa nhận chứ?”

Tạ Tĩnh ừm một tiếng: “Em hiểu mà”.

Đổng Học Bân gật đầu nói: “Vì vậy, đừng có làm ầm lên với bố mẹ em, Tuệ Lan nói đúng, họ chỉ là muốn hù dọa em và Tôn Khải một chút, không thật sự không tha nếu Tôn Khải không thuận theo, em cần phải hiểu nỗi khổ tâm của họ. Tuy rằng lần này anh giúp em, nhưng không có nghĩa là anh tán thành em tìm hiểu Tôn Khải, anh chỉ là không nhìn được nổi thấy em khổ tâm, thật ra trên đời này có đầy đàn ông tốt, cũng chẳng nói nhiều lời nữa, anh biết giờ nói gì em cũng chẳng nghe, nhưng trong lòng em nên có chuẩn bị, nếu gặp người tốt hơn cũng đừng treo cổ tự vẫn, tìm hiểu yêu đương còn tốt, nhưng chuyện kết hôn là chuyện cả đời, em phải cân nhắc, đừng kích động””

Tạ Tuệ Lan cười một tiếng: “Câu cuối cùng này mới thật là tiếng người”.

“Câu nói của anh em nhớ kỹ, cảm ơn anh rể” Tạ Tĩnh nói.

Có lời nói của Đổng Học Bân Tạ Tĩnh mới thực sự yên tâm, cô cáo từ trở về nghỉ ngơi.

Đổng Học Bân làm việc đều rất nguyên tắc, hắn vẫn còn ý tưởng đó, không muốn can dự vào chuyện nhà các cô ấy, càng không tác hợp cho Tạ Tĩnh với Tôn Khải, đường của người ta thì tự người ta đi, nhưng Tạ Tĩnh đã cầu cứu đến mình thì Đổng Học Bân không thể không giúp đỡ.

Đổng Học Bân nói: “Tuệ Lan, hai ta cũng nghỉ ngơi đi”.

“Hôm nay anh ngủ ở sô pha đi” Tạ Tuệ Lan đi về phía giường nằm: “Mấy lời anh nói vừa nãy làm em nghe thực không thoải mái”.

“Em xem, định mang thù hận có phải không?”

“Ha ha, em mang thù hận đấy”.

“Mau mau đấm lưng cho anh, hôm nay mệt chết đi được”.

“Vậy anh nói cho chị Tạ này nghe, hai ta rốt cuộc là ai theo đuổi ai?”

“Hừ, anh theo đuổi em, anh theo đuổi em được chưa?”

“Ừm, cái này còn tạm ổn, ha ha, lên đây đi, ôm chị Tạ ngủ đi”.