Chương - 491: Cha ruột của ngu đại tỷ?

Quyền Tài

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tokyo.

Tại cổng lớn của khách sạn.

“Cục trưởng, lên xe thôi?”

“Mọi người cứ lên trước đi, tôi đi gọi một cuộc điện thoại”.

Đương nhiên bọn Trương Phàm và Vu Thụy không thể lên xe trước lãnh đạo nên đứng sang bên cạnh chờ.

Đi ra xa một chút, Đổng Học Bân lấy điện thoại ra gọi cho Ngu Mỹ Hà, tuy là mạng kết nối toàn cầu, nhưng gọi xuyên quốc gia nên tín hiệu cũng không tốt lắm, âm thanh hỗn loạn, toàn tiếng soàn soạt, đại khái khoảng bốn năm lần mới kết nối được.

“Alo, Tiểu Bân?”.

“Ngu đại tỷ, chị đang ở đâu vậy?”

“Ở nhà cùng Thiến Thiến, đang chuẩn bị nấu cơm.”

Đổng Học bân nói từng câu rất rõ ràng: “Là như thế này, trước kia chị cùng tôi nói qua về chuyện cha mẹ chị, chị nói cụ thể chút, chuyện này là lúc mấy tuổi”.

Ngu Mỹ Hà ngừng lại một chút nói: “Mấy năm trước khi bố mẹ tôi qua đời, tôi nghe họ hàng nói lại, hồi đó có thể là tôi ba bốn tuổi, cũng có thể là bốn năm tuổi, lúc đó tôi cũng không nhớ nữa, cho nên… nếu không phải là do họ hàng nói lại thì bây giờ tôi cũng không biết nữa, cũng không thể nhớ được những việc xảy ra khi còn nhỏ như thế, Tiểu Bân? Sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này? Không phải cậu đang đi công tác sao? Về rồi sao?”

“Vẫn chưa về, nhưng khoan hãy nói chuyện của tôi” Đổng Học Bân nói: “Trên người chị có đặc điểm gì đặc biệt không? Rõ ràng một chút”.

Mặt Ngu Mỹ Hà nóng lên: “Không có”.

Đổng Học Bân nghĩ lại thấy cũng đúng, thân hình của Ngu đại tỷ mình cũng từng nhìn qua, hình như là không có cái bớt nào cả.

“Vậy những cái khác thì sao? Quần áo lúc ấy? Vòng cổ dây chuyền? Đều không có sao?”

“Chắc là không có, tôi cũng không biết, Tiểu Bân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Không phải là tôi đã từng nói rằng sẽ giúp chị tìm bố mẹ đẻ của chị sao, cho nên muốn có chút manh mối, chị nghĩ kỹ lại đi, không thì hỏi họ hàng của chị xem”.

“Vậy được, tôi… hỏi bọn họ một chút”.

“Ừm, có tin tức gì thì lập tức gọi điện báo cho tôi”.

Ngắt điện thoại, Đổng Học Bân không thể chỉ trông cậy vào Ngu đại tỷ, nghĩ một chút thấy bây giờ chỉ có thể từ trên người Liễu Thành Long mà xuống tay, nhưng máy bay…

“Cục trưởng, xe sắp đi rồi” La Hải Đình đi đến.

Đổng Học Bân nhìn chiếc xe cân nhắc một chút rồi nói: “Mọi người cứ đi trước đi, tôi có chút việc cần xử lý, như vậy đi, tôi sẽ bay chuyến chiều nay hoặc sáng mai”.

La Hải Đình sửng sốt: “Chuyện này…”

Đổng Học Bân không muốn nhiều lời, khoát tay, cầm hành lý của mình quay vào khách sạn. Hắn hiện tại cũng nghĩ rõ ràng, chuyện máy bay cũng không có gì khó cả, nếu không đổi được vé máy bay sang giờ khác, cùng lắm thì lại mua vé khác, cũng không tốn bao nhiêu tiền, bây giờ quan trọng là phải điều tra cho rõ quan hệ giữa Ngu Mỹ Hà cùng Liễu Thành Long. Đổng Học Bân đã gây họa Ngu đại tỷ lâu như vậy, vẫn có điểm cảm thấy nàng bị thiệt thòi, cho nên chuyện của nàng Đổng Học Bân không thể không để bụng.

Một giờ sau.

Trong một dãy bàn ở khách sạn, Đổng Học bân ngồi hút thuốc, trên bàn cũng bày khá nhiều đồ ăn.

Chỉ một lát sau Liễu Thành Long đi đến, miệng cười ha ha, cảm thấy rất kỳ lạ vì tự nhiên Đổng Học Bân lại gọi điện mời ông ta ăn cơm.

“Liễu… ngài cũng nhiều hơn tôi ba mươi tuổi, vậy tôi gọi ngài là chú Liễu đi nhé” Đổng Học Bân đứng dậy, cười nói: “Chú Liễu, mời ngồi, mấy món ăn này không biết là có hợp khẩu vị vớii chú không”.

“Cậu tốn kém quá rồi, như thế sao được, bữa này để tôi mời nhé”.

“Hài, ai mời cũng vậy mà”.

“Tiểu Đổng, không phải là cậu phải lên máy bay sao?”

Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, Đổng Học Bân cũng không tiện nói thẳng, vì thể bèn nói dối: “Đừng nói nữa, đi được nửa đường thì xảy ra chuyện, đợi đến chiều nay hoặc sáng mai mới có thể quay về”.

Khách sạn này chắc cũng hay đón tiếp các du khách Trung Quốc nên các món ăn cũng khá đa dạng, cũng có rất nhiều món ăm trung Quốc, sau khi tìm người bán hàng kêu bình rượu Mao Đài, nhất thời Đổng Học Bân vẫn chưa nói vào chuyện chính, mà mời Liều Thành Long một ly rượu, một hơi cùng hắn cạn, rượu qua ba tuần mới dể nói chuyện. Ai ngờ được Liễu Thành Long thực có thể uống rượu, cũng thực thích uống, Đổng Học Bân nhìn mà có chút kinh hoảng, ly rượu tùy tùy tiện tiện một ngụm uống cạn, trong nháy mắt một chai Mao Đài hầu như bị hắn xử lý hơn phân nửa. Trong lòng Đổng Học Bân tự nhủ chẳng trách vợ trước của ông lại ly hôn với ông, uống nhiều rượu như thế ai mà chịu nổi.

“Chú Liễu, chú đúng là có thể uống”.

“Ha ha trước kia tôi không uống được nhiều rượu, bất quá mấy năm nay thường xuyên phải đi xã giao, uống rượu cũng thành nghiện, tửu lượng cũng luyện ra được” Liễu Thành Long cười nói: “Tôi thấy tửu lượng của cậu cũng không nhỏ”.

“So với chú thì vẫn còn kém xa” Đổng Học Bân dần dần đem đề tài hướng trên người hắn: “Đúng rồi, chú có cô con gái nào không?”

Liễu Thành Long biểu tình bị kiềm hãm, “Tôi không có con”.

“Hả?” Đổng Học Bân lại rót rượu cho ông ta.

Liễu Thành Long đã ngấm một chút mem say, cười khổ nói: “Tôi hiện tại chính là sống một mình, cậu cũng chưa lập gia đình?”

“Vâng, cháu cũng sống độc thân, bất quá một mình luôn có điểm không dể dàng, chú không nghĩ lại lập gia đình sao?”

Liễu Thành Long lắc đầu thở dài, mở ví tiền ra, nhìn tấm ảnh với ánh mắt phức tạp: “Tôi nói cũng không sợ cậu chê cười, tôi và vợ trước đã ly hôn cách đây nhiều năm rồi, nhưng tôi vẫn không quên được, ha ha, lúc cùng chung sống, nhìn cô ấy thế nào cũng thấy không vừa mắt, thế nhưng khi ly hôn rồi, mỗi ngày đều rất nhớ, chuyện là như vậy đó” Ly hôn rồi nhưng vẫn luôn giữ ảnh của vợ cũ ở bên người, không cần hỏi cũng biết tình cảm của ông ấy dàng cho vợ cũ là vô cùng sâu đậm.

Nếu đổi lại là một người khác, chỉ cần nói đến đây, tiếp theo như thế nào Đổng Học Bân cũng sẽ không hỏi thêm nữa, nhưng hôm nay anh không thể dừng lại, tiếp tục thăm dò.

“Vợ chú ở thành phố Phần Châu…”

“Tiền lệ Hoa, giám đốc ngân hàng công thương thành phố Phần Châu”.

Hả? Tiền Lệ Hoa?

Đổng Học Bân làm việc ở cục Chiêu thương, đối với cái tên này cũng không có gì xa lạ, đôi khi bọn họ cũng phải xã giao với bên ngân hàng, nhưng đa số là làm việc với ngân hàng huyện, bên ngân hàng công thương thành phố thì Đổng Học bân cũng chưa từng tiếp xúc qua mà cũng chỉ nghe đến cái tên Tiền Lệ Hoa thôi, bà ta chính là người có tướng mạo giống Ngu đại tỷ sao? Thì ra là ở gần trong gang tấc vậy sao. Có điều đừng nói Đổng Học Bân chưa từng gặp Tiền Lệ Hoa, thậm chí nếu có gặp sợ là cũng không dám nghĩ là có mối liên hệ gì với Ngu Mỹ Hà. Mặc dù Tiền Lệ Hà chăm sóc sắc đẹp rất tốt, năm nay cũng năm mươi mấy tuổi rồi, tướng mạo cũng thay đổi, so với bức ảnh cũng đã khác rất nhiều

Uống một ngụm rượu, cuối cùng Liễu Thành Long lại nói: “Nếu đứa nhỏ còn sống, có lẽ hai chúng tôi cũng không phải đi đến ly hôn”.

Ánh mắt Đổng Học Bân chợt động: “Đứa nhỏ? Không phải chú vừa nói chú không…”

“Tôi đã từng có, chuyện đã xảy ra từ khi tôi còn rất trẻ” Liều thành Long thở dài nói: “Nó tên là Đồng Đồng, rất đáng yêu, nhưng khi đứa nhỏ được năm tuổi, mẹ nó dẫn nó đi chơi, lúc đi dạo ở trên phố, chớp mắt đã không thấy đứa đâu cả, chúng tôi tìm khắp nơi, báo cảnh sát, tìm mãi mà vẫn không thấy đâu cả…”

Ly rượu trong tay Đổng Học Bân bỗng nhiên run lên: “Đứa nhỏ bị thất lạc sao?”

“Ừm, có khả năng đã bị bọn buôn người bắt cóc, cũng không biết bây giờ nó thế nào”.

“Là con trai hay con gái vậy?”

“…Con gái”.

“Vậy trước kia nhà chú… ở thành phố Phần Châu sao?”

“Ở trong nội thành, lúc ấy tôi và vợ trước đều làm việc ở đó, nhoáng một cái cũng ba mươi năm rồi” Liễu Thành Long nhìn lên bầu trời xa xăm: “Lúc trước tôi và vợ sinh đưa nhỏ thì cũng còn khá trẻ, nếu Đồng Đồng còn sống thì chắc cũng ba mươi tuổi, có thể cũng đã kết hôn và thậm chí sinh con rồi, có lẽ đã…” Miệng vẫn đang uống rượu, Liễu Thành Long có điểm không nói được nữa, cảm xúc dâng trào.

Năm tuổi? bị lạc?

Thành phố Phần Châu? Con gái?

Ta kháo! Đổng Học Bân tay xiết lại, nếu chỉ có một hai điểm trùng hợp thì không nói làm gì, đằng này nhiều điểm trùng khớp như thế… như vậy có thể chứng minh được vấn đề rồi.

Ngu Mỹ Hà có khả năng chính là đứa nhỏ bị thất lạc của Liễu Thành Long!

Đương nhiên cũng không phải chắc chắn, nhưng khả năng ngược lại chiếm tỷ lệ rất nhỏ, so về tuổi tác thì tuổi của Ngu đại tỷ hoàn toàn tương đồng, cũng bốn năm tuổi mới đến nhà “bố mẹ” nàng, hiện tại cũng chưa tới ba mươi năm, nhà cũ của Ngu Mỹ Hà cũng ở thành phố Phần Châu, tưởng mạo của cô cũng có tới bảy tám phần là giống tướng mạo của Tiền Lệ Hoa lúc còn trẻ, như vậy… nếu Ngu Mỹ Hà không phải là con gái của Liều Thành Long thì Đổng Học Bân ngược lại cảm thấy gặp quỷ!

Việc ở lại tìm kiếm này, hoàn toàn không phải là phí công.

Thật đúng là đã giúp Ngu đại tỷ tìm được rồi, đây là ý trời mà.

Đổng Học Bân vừa cùng ông ta uống rượu vừa thăm dò thêm, thì ra Liễu Thành Long và Tiền Lệ Hoa cũng là vì chuyện này mà ly hôn. Đứa nhỏ không còn nữa, tìm kiếm suốt một năm mà vẫn không thấy, hai năm cũng chẳng có chút tin tức gì, nỗi thống khổ này không phải người làm cha làm mẹ nào cũng cảm nhận được, hai bên vợ chồng không ngừng cãi nhau, sau đó Liễu Thành Long lại mượn rượu giải sầu, trở thành nghiện rượu, về đến nhà là uống rượu, vì thế gia đình mới đi đến đổ vỡ, Liễu Thành Long cũng từ thành phố Phần Châu điều đi tới tổng công ty điện lực, từ nay về sau rời khỏi thành phố Phần Châu.

Nghe đến đó, Đổng Học Bân cũng thổn thức không thôi.

Nửa tiếng sau

“Ô, đã muộn thế này rồi?” Liễu Thành Long nhìn đồng hồ cười nói: “Cơm cũng đã ăn, chuyện cũng đã nói rồi, hôm nay đừng ở đây thôi, cảm ơn cậu đã mời cơm, đợi đến lúc tôi về nước tôi sẽ mời cậu, lúc đó hai chúng ta lại hàn huyên nữa nhé” Đẩy bàn đứng dậy, uống hết một chai rượu, Liễu Thàng Long có điểm đứng không vững.

“Chú cẩn thận” Đổng Học Bân theo bản năng đứng dậy đỡ ông ta, đã muốn xem ông ta là trưởng bối.

Liễu Thành Long lắc lắc tay: “Tôi còn chưa say đâu, không sao cả, đúng rồi, chẳng phải chuyến bay của cậu vẫn chưa cất cánh sao? Như thế này đi, để tôi bảo người giúp cậu liên hệ một chút xem chiều nay có chuyến bay nào bay về Bắc Kinh không nhé”.

Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: “Như thế làm phiền chú quá”.

“Không phiền đâu, đằng nào chúng tôi cũng phải đặt vé máy bay mà” Nói với Đổng Học Bân những lời ẩn giấu trong lòng suốt bao nhiêu năm nay, Liễu Thành Long cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, rượu cũng đã uống rồi, quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn vài phần.

Đổng Học Bân cũng không nói thêm nữa, hắn cũng không biết tiếng Nhật, tự đặt vé máy bay cũng có chút phiền phức, ngay cả đổi vé máy bay cũng không biết làm thế nào, chỉ còn cách mua một cái vé khác.

Có điều, đợi đến hai giờ chiều, sau khi làm xong vé máy bay về nước, Đổng Học Bân cũng không hề nói với Liễu Thành Long về Ngu Mỹ hà. Nếu bọn họ thật sự là cha con thì Đổng Học bân cũng rất muốn bọn họ nhận nhau, có điều bây giờ Đổng Học Bân còn chưa biết Ngu đại tỷ sẽ nghĩ như thế nào, dù gì thì cũng hơn hai mươi năm gần ba mươi năm không gặp rồi, chuyện này Đổng Học Bân định đợi để về nước, trực tiếp gặp mặt nói chuyện với Ngu Mỹ Hà một chút, để cho Ngu đại tỷ chuẩn bị tâm lý trước.