Chương - 100: Gặp họa!

Quyền Tài

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thứ hai.

Cù mẫu bị tắc máu não hàng năm cũng phải đi bệnh viện thông máu đông tắc nghẽn trong mạch máu, Cù Vân Huyên lo lắng, đi theo Cù mẫu cùng nhau về nhà ở, giống như tuần sau mới trở lại phố bắc khâu hòa bình. Back tại đánh cuộc đá chủ nhật đã dùng sạch sẽ, hôm nay vẫn là ngày đầu tiền tích góp từng tí một, cũng không cách nào đánh cuộc đá nữa. Cho nên, Đổng Học Bân đành phải để trái tim bình thản, chuẩn bị chuyên tâm vùi đầu vào trong công tác, tận lực không phạm một ít sai lầm để cấp, mỗi ngày tích góp back từng tí một để dùng lại khi cần nhất.

Trong phòng tổng hợp, bọn người Đàm Lệ Mai và Thường Quyên đang nói chuyện phiếm.

“Nghe nói chưa? Lãnh đạo cục sắp điều chỉnh” Đàm Lệ Mai nhỏ giọng nói.

Thường Quyên ừ một cái, “Hình như là Diêm Cục trưởng lên cao hơn, đi làm một cơ quan quốc an tỉnh ngoài?”

Quách Phàn Vỹ xen vào nói: “Là thăng nhiệm Phó cục trưởng quốc an một tỉnh phía nam”.

“Ô, phải không?” Thường Quyên thu bút lông vào trong ngăn kéo, “Tôi còn tưởng rằng là tỉnh phương bắc”.

Vừa rảo bước tiến vào cửa phòng làm việc, Đổng Học Bân vừa vặn nghe thấy bọn họ nói chuyện, Diêm cục phải điều đi? Chuyện này tuần lễ trước đã có tin tức nho nhỏ truyền ra, nhưng mà tưởng lời đồn Đổng Học Bân sẽ không phải là thật, giờ đây nhiều người đều ở nghị luận như vậy, thật sự đúng là không có lửa làm sao có khói, chín không rời mười. Nếu như là thật, trưởng phòng mới sẽ do ai đến làm? Là một vị ở ngoài tới hay Chu Quốc An Chính ủy thuận lợi nhận chức?

“Ôi chao, Đổng Chủ nhiệm” Thường Quyên thấy được Đổng Học Bân đầu tiền, trên mặt lập tức tạo nên một nụ cười.

“Đổng Chủ nhiệm, buôi sáng tốt lành”.

“Đổng Chủ nhiệm”.

Đổng Học Bân rất hài lòng với không khí hài hòa giờ đây của văn phòng, cười cười gật đâu chào hỏi cùng mọi người, khóe mắt liếc Quách Thuận Kiệt trước bàn máy tính, thu hồi ánh mắt, xoay người vào phòng làm việc của mình. Vô luận là lúc mình vừa mới tiền vào phân cục thì Quách Thuận Kiệt chèn ép, vẫn là hắn mặt báo với Lý Khánh về việc mình lướt qua lãnh đạo chủ quản báo cáo sự tĩnh công tác về phía Từ Yến, Đổng Học Bân đều cho nhớ kỹ hắn, cái tên Quách Thuận Kiệt này xem ra không thành thật được, hiện tại mình trở thành Phó Chủ nhiệm, tên này còn thời thời khắc khắc chuẩn bị tính toán mình, ngày đó nếu không có back áp trận, Lý Khánh Chủ nhiệm nói không chừng thật sự có ý kiến đối với mình.

Rót nước trà, Đổng Học Bân cúi đầu nhấp một ngụm, nghĩ xem nên làm thể nào để dọn dẹp họ Quách một chút.

Cộc cộc cộc, Đàm Lệ Mai và Thung Tử chân trước chân sau gõ phòng làm việc.

Đổng Học Bân thu hồi tâm trạng, “ô, Đàm Tử Thung Tử à, ôi chao? Các người làm gì thể?”

Thung Tử mặt có điểm ùng đỏ, “Bân Tử, là như thế này, tôi và Lệ Mai… ùn… ừm…”

“Tức chết ngươi!” Đàm Lệ Mai tức giận trừng mắt liếc hắn, sau đó cười hì hì nói với Đổng Học Bân: “Tôi nói tôi nói, Bân Tử Chủ nhiệm, anh cũng biết quy củ quốc an chúng ta tương đối nhiêu, ví dụ như tìm đối tượng, đều phải báo cáo với thượng cấp, buổi sáng tôi và Thung Tử đi gặp Lý Khánh Chủ nhiệm, ông ta vừa thấy mặt hỏi hai chúng tôi có phải là thành đối tượng?

Tôi xem xét không nói lan man nổi nữa, nói cùng trưởng phòng Lý, sau đó ông ta để cho hai chúng ta lại báo cáo với anh một tiếng, phỏng chừng không qua được vài ngày sẽ điều chỉnh cương vị cho hai chúng tôi” Nói chuyện đối tượng, hai người sẽ không thích hợp công tác tại cùng một văn phòng.

Đổng Học Bân rất cao hứng vì bằng hữu, “Ha ha, vậy thì chúc mừng, lúc nào được uống rượu mừng của các ngươi?”.

Thung Tử quẫn bách ho khan nói: “Chúng tôi mấy ngày hôm trước đã gặp gia trưởng đối phương, kết hôn… hẳn là rất nhanh”.

“Ai nói phải gả cho anh!” Đàm Lệ Mai bấm véo hắn, nhưng trên mặt đã có chút hạnh phúc, “Hừ hừ, tôi còn phải suy nghĩ đã!”

Đổng Học Bân vui mừng nói: “Thung Tử chúng ta là ngươi thành thật, Đậm Tử, cô đừng động tay động chân, thịt nhiều cũng không chịu nổi để cô véo như vậy đâu”.

“Hì hì, được, lãnh đạo lên tiếng tôi dám không nghe sao” Nói đùa trong chốc lát, Đàm Lệ Mai đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi đúng rồi, vừa ở chỗ chính trị bên kia nghe nói một chuyện, năm nay lóp huân luyện thanh niên cán bộ khu trường Đảng thành tây muốn mở lớp, lần này là phân thành hai lớp, một cái cấp khoa một cái cấp phòng, chừng nửa tháng”.

Đổng Học Bân nháy mắt, “…Huấn luyện trường Đảng?”

Đàm Lệ Mai hiểu rõ Đổng Học Bân vừa mới tiến vào phân cục không đen ba tháng có khả năng không biết tĩnh hĩnh thực tế, nhưng nàng cũng không phải làm một người lấy bộ dáng từng trải để giải thích, đây không phải là khiên cho lãnh đạo không xuống đài được sao?

Thế là Đàm Lệ Mai cùng rất chú ý ngôn ngừ, ngữ khí đắn đo cười đùa nói: “Anh cũng biết, cái cơ quan khác còn dễ nói, hàng năm vô luận là danh ngạch trường Đảng khu, thị còn có thể phân đen một chút, nhưng hoàn cảnh đơn vị chúng ta đặc thù, cái loại cơ hội đi trường Đảng này hàng năm hắn không thể đến một cái danh ngạch cũng không có, năm nay nếu không phải tình huống khu phân cục công thương bên kia khối điểm, kết quả thừa ra một cái danh ngạch, cũng không tới phiền phân cục chúng ta, đến vài cái phân cục thành đông và bắc thành bên kia đều không có, cho nên rất trân quý, tôi phỏng chừng không ít lãnh đạo đều mong mỏi”.

Đổng Học Bân cùng đã được nghe nói chuyện trường Đảng là xảy ra cái gì, ví dụ như một cán bộ trước khi được đề bạt, nhiều khi đều an bài tiến vào trường Đảng khu hoặc là trường Đảng thị để huấn luyện học tập, tăng cường tư lịch, sau khi trở về liền được bổ nhiệm. Cho nên cán bộ xem xét đột nhiên được đi trường Đảng, vậy có khả năng rất lớn chính là điềm báo lên chức.

Thung Tử đi theo nói: “Bân Tử, cậu hẳn là nên tranh một chuyển”.

Đổng Học Bân tự nhủ trong lòng, ta rất muốn, nếu danh ngạch có thể vào tay, tiền vào trường Đảng nâng một tầng tư lịch, mình muốn tiến lên phó khoa cũng không còn lực cản, nhưng mình vừa mới được đề bạt, lại chỉ là đãi ngộ phó khoa, cấp bậc cũng không phải là phó khoa, cho nên vô luận nói từ góc độ nào, cái danh ngạch này dù sao cũng không đến được đầu mình!.

Đàm Lệ Mai tựa như nhìn ra Đổng Học Bân nghĩ gì, cười hì hì nói: “Đãi ngộ phó khoa tiến lên cán bộ cấp khoa, tình huống lớp huấn luyện cũng không phải không có ngoại lệ, thậm chí khoa viên có phần binh thường xác định được sắp xếp ủng hộ đều có tiền lệ đi lớp huấn luyện, cho nên Bân Tử Chủ nhiệm, tôi cũng cảm thấy anh nên tranh, nếu là thật sự có thể đi vào trường Đảng học tập, sau khi trở về nói không chừng trực tiếp lên chính khoa”.

Đổng Học Bân cười khổ khua khua tay, “Đâu nhanh như vậy” Thật ra trong lòng cũng có chút động tâm.

Phó khoa à! Phó khoa, hắn thật sự mong mỏi!

Reng reng reng…

Điện thoại Đổng Học Bân vang lên trên bàn, là Lý Khánh đánh tới, chờ sau khi cúp điện thoại, Đổng Học Bân nói với hai người Đàm Lệ Mai: “Nói chính sự đi, buổi chiều phòng họp số 2 có một hội nghị, tư liệu văn kiện cần dùng chờ một lát tôi sẽ đưa cho cô, Đàm Tử, chuyện này cũng là cô và Thường Quyên phụ trách, lòng của nữ nhân nhỏ, lúc để ý văn kiện tỉ lệ phạm sai lầm ít, ừm, bố trí hội trưởng sao… bảo Quách Thuận Kiệt làm đi” Không phải hội nghị binh thường của hội Đảng ủy, tư liệu văn kiện một mực là do phòng tổng hợp phụ trách.

“Được!”

Sau khi Đàm Lệ Mai rời khỏi đây sẽ đem nhiệm vụ nói cùng mọi ngươi.

Vừa nghe mình phải bố trí hội trưởng, Quách Thuận Kiệt âm trầm nghiêm mặt vọt thoáng cái đã đúng lên, dạo bước đi ra khỏi phòng tổng hợp. Bố trí hội trưởng cũng không thể mệt mỏi hơn bao nhiêu so với chuẩn bị văn kiện, nhưng chính là nhục nhã trên mặt mũi, cho nên trong lòng Quách Thuận Kiệt rất không cân đối, trong lòng vừa mắng Đổng Học Bân một bên hò hét đến chỗ Chu Chính ủy tố khổ.

Tâm tình Chu Quốc An hai ngày này không tệ, cũng không còn mắng mỏ hắn, một bên ký văn kiện một bên không yên lòng nghe.

Cuối cùng, Quách Thuận Kiệt còn nói: “Chu thúc, Đổng Học Bân nhắm vào cháu như vậy, rõ ràng cho thây không để ngài vào mắt, quá không coi ai ra gì, hắn…”

“Được rồi” Chu Quốc An càng nghe mùi vị càng không đúng, nhướng mày, bị hắn làm phiền, dùng đầu ngón tay gõ gõ cái bàn nói: “Không cần phải vội không cần phải vội, chuyện đáp ứng ba mẹ cháu sẽ lo liệu cho cháu! Kiên nhẫn một chút được không?”

Quách Thuận Kiệt hận đến nghiến răng, lúc lấy tiền ngươi thu thống khoái lắm, giờ đây bảo ta đừng nóng vội? Lại để họ Đổng sai sử sai khiển ta như vậy! Ta con mẹ nó có thể không vội vàng sao? Ra khỏi văn phòng chính ủy, Quách Thuận Kiệt mặt đen lên, nắm nắm nắm chặt tay, ánh mắt càng ngày càng âm trầm!

Trước giữa trưa, Đàm Lệ Mai và Thường Quyên phát tư liệu ra, tổng cộng mười hai người, chuẩn bị mười ba phần, có thêm một phần để dự bị. Đổng Học Bân tủy tiện mở một phần trong đó ra nhìn nhìn, không có vấn đề, gật đầu bỏ vào bên cạnh bàn, đi căng-tin ăn cơm.

Buổi chiều, Đổng Học Bân cầm mười ba phần tư liệu học tập đi vào phòng họp số 2, đối với cái tư liệu đã chỉnh tề gọn gàng. Thật ra Đổng Học Bân có thể tìm Quách Phàn Vỹ hoặc là những người khác để lo liệu, không cần đích thân tới, nhưng hội đảng uỷ này mình tranh mất chức Phó Chủ nhiệm do Chu Quốc An đề danh lên, khó tránh khỏi sẽ lưu lại cho chính ủy cái khúc mắc gì đó, tăng thêm Diêm Cục trưởng sắp điều đi, nói không chừng chính ủy sẽ nhận chức, cho nên Đổng Học Bân thoáng biểu hiện một chút, có thể bỏ nỗi hận trong lòng Chu Quốc An là tốt nhất.

Lúc này, đằng sau vang lên tiếng mở cửa, vài lành đạo đi vào phòng họp, Chu Quốc An là một người đến cuối cùng.

“Chu Chính ủy, đã bố trí tốt rồi ạ” Đổng Học Bân nói.

Chu Quốc An nhàn nhạt gật đầu một cái, đi qua ngồi xuống ghế chủ tịch.

Đổng Học Bân chú ý thoáng qua sắc mặt chính ủy, nháy mắt mấy cái, lui ra khỏi phòng họp.

Đó là một hội nghị không đau không ngứa, chủ yếu là học tập tinh thần chi thị Trung ương truyền xuống vân vân… thời gian vừa đến, Chu Quốc An hắng giọng một cái, mở tư liệu ra bắt đầu dùng tiếng nói âm dương quái khí giảng giải.

Năm phút đồng hồ…

Mười phút…

Hai mươi phút…

Chờ ước chừng nói đến trang thử bảy của tư tiêu, thanh âm Chu Quốc An đột nhiên dừng lại một tiếng!

Tất cả mọi người không rõ làm sao vậy, đều ngàng đầu hoài nghi nhìn sang.

Chi thấy Chu Quốc An nhanh chóng đảo tài liệu trong tay, sau đó mặt thoáng cái đã trầm xuóng, đánh văn kiện xuông bàn hội nghị!

A? Làm sao vậy?

Mấy người dưói cũng không biết chính ủy tại sao đột nhiên tức giận lớn như vậy, cúi đầu xem xét về hướng tư liệu…

Tư liệu lại có thể sai, văn tự chính giữa cũng không phải, trong đó có bốn năm tờ đúng là giới thiệu bơ bánh ngọt một chút món điểm tâm thực phẩm ngọt! Mà người hơi có tư lịch tại phán cục đều tinh tường, Chu Quốc An có bệnh tiêu đường, căn bản không thể đụng vào đồ ngọt! Mọi người nhìn lân nhau, một người lai một người kinh ngạc, là không cần thận làm sai? Hay là… khiêu khích? Khiêu khích chính ủy?

A, người này là ai mà to gan như vậy!?