Chương - 442: Sự kiện chụp ảnh ở hồ bơi!

Quyền Tài

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bốn giờ chiều

Trong hồ bơi, tiếng trẻ con chơi đùa náo loạn cùng với mùi thuốc khử trùng tràn khắp không gian.

Trong khu nước ấm, Từ Yến nắm chặt cái mũ bơi ướt sũng trên đầu mình nói: “Bên này nhiều người quá không bơi được, Tiểu Đổng, chúng ta sang bên nước lạnh bơi đi”.

Đổng Học Bân đi theo Từ Yến sang một đường bơi khác.

Nhưng Đổng Học Bân vừa cho chân xuống thử một chút thì toàn thân run lên một hồi, “Thôi! Không nên không nên!”

Từ Yến đã xuống nước, nhìn thấy vậy bèn cười nói: “Tố chất thân thể của cậu có sao không vậy? Thật là quá kém đấy”.

“Khụ khụ, là sức khỏe của chị rất tốt, thanh niên như tôi mà cũng không thế so kịp”.

“Cậu lại vỗ mông ngựa rồi” Từ Yến ở trong nước làm mấy động tác bơi để thích ứng với mước lạnh, ngừng tay lại nói: “Không chịu được thì thôi, đừng miễn cưỡng, cậu quay về hồ nước ấm đi, tôi bơi ở đây vài vòng, ừm, nhiệt độ ở bên này mới tốt, nước bên kia ấm thì ấm thật, nhưng vẫn không thể hoạt động gân cốt được” Dứt lời Từ Yến liền lặn xuống nước bơi đi. Bên này cũng không ít người nên chỉ một lúc là đã không thấy Từ Yến đâu.

Đổng Học Bân cũng không chịu được nước lạnh, quay lại hồ nước ấm, vẫn là bên này thoải mái hơn.

Hắn cứ giống như đang ở trong suối nước nóng, vừa tựa người vào thành hồ ngắm nhìn tư thế thướt tha của Từ Yến, vừa quan sát Vương Bác cùng đoàn đầu tư thương mại Hàn Quốc, hắn phát hiện ra đây cũng không phải là đoàn đầu tư của một công ty, Phác Vĩnh Hỉ cũng chỉ là khảo sát các hoạt động của hồ bơi, những người đi bên cạnh tâm tư cũng không để ở nơi này, người phiên dịch cũng chỉ hỏi người của cục Chiêu thương vài tình huống khác, còn có một thanh niên người Hàn Quốc không biết là người của công ty nào, đối với bơi lội có vẻ rất có hứng thú, so với Phúc Vĩnh Hỷ còn tích cực hơn, lôi kéo Vương Bác làm người giới thiệu cho hắn.

Một phút đồng hồ…

Năm phút đồng hồ…

Mười phút đồng hồ…

Bỗng nhiên, xoẹt, xoẹt xoẹt… mấy cái đèn chiếu sáng đột nhiên nhấp nháy.

Sắc mặt Đổng Học Bân có chút biến đổi, nhìn về phía ánh sáng cách đó không xa, chỉ nhìn thấy cậu thanh niên Hàn Quốc kia đang cầm máy ảnh chụp mấy cái hồ bơi, chẳng những chụp mấy thiết kế xung quanh hồ bơi mà ngay cả những người nam nam nữ nữ đang bơi trong hồ bơi cũng chụp lại. Ở bờ biển làm như vậy còn được nhưng đây là trong hồ bơi, mặc dù không có lệnh nhưng việc cấm chụp ảnh vẫn là quy đinh, luật bất thành văn rồi. Nếu là chỉ có những người thân trong gia đinh chụp với nhau thì không nói làm gì, nhưng hắn ta, người thân không có, mà ngay cả đồ bơi cũng không mặc mà còn chụp ảnh? Hắn có ý gì chứ?

Một cô gái ở ngay bên cạnh anh ta kêu lên: “Tạo sao anh chụp ảnh tôi làm gì chứ? Đã được sự đồng ý của tôi chưa mà dám chụp?”

“Nơi này không được phép chụp ảnh, cậu nhanh chóng cất máy ảnh của mình đi” Một ông già đi đến nói với cậu thanh niên người Hàn Quốc

Lý Hiếu An nghe vậy nói với phiên dịch đi theo, nhìn hai người này không nói gì, quay người sang hướng khác tiếp tục đưa máy lên chụp ảnh.

Cô gái kia tứ giận quát lên, “Anh làm sao vậy hả? Nói anh không chụp ảnh anh không nghe thấy sao?”

Cùng lúc đó một nhân viên mặc tây phục của cục Chiêu thương đi đến, lập tức cau mặt nói với bọn họ: “Đây là người đầu tư, đến để khảo sát hạng mục chứ không phải chụp ảnh mấy người”.

Cô gái nói: “Ống kính của anh ta hướng thẳng vào tôi, tại sao lại nói không chụp tôi?”

Vương Bác và mấy người ở cục Chiêu thương đều biết đây là người của công ty Hàn Quốc đến, cần phải tiếp đón thật tốt, không thể để bọn họ có ấn tướng xấu, nếu không thì tiền đầu tư đến tay rồi cũng có thể bay đi mất, cho nên dù biết nơi này không được chụp ảnh cũng không dám nói gì, hơn nữa, hồ bơi cũng không có lệnh cấm rõ ràng.

Thấy không có ai đển ý đến bọn họ, cô gái và những người xung quanh càng tức giận.

Lý Hiểu An vẫn như cũ, chụp theo ý mình, chụp xong bên này lại quy người sang bên khác chụp, liên tục ấn máy xoẹt, xoẹt, xoẹt… nháy mắt một cái đã chụp hơn chục kiểu.

Đột nhiên một tiếng quát giận dữ vang lên: “Ai cho phép anh ta chụp ảnh ở đây?”

Đổng Học Bân cùng rất nhiều khác quay lại nhìn, chỉ thấy một người nam khoảng ba mươi tuổi trông rất nho nhã, bên cạnh là một thiếu phụ và một đứa trẻ, trông có vẻ như một gia đình ba người, lúc này vợ của người con trai nho nhã mặt đang đỏ ứng, cuống quít kéo áo tắm lên trước ngực, lại kéo tay con gái tựa như vừa nãy cô con gái trong lúc nghịch nghợm đã vô tình kéo áo bơi của mẹ xuống, kết quả là đúng lúc bị Lý Hiếu An chụp được.

Bị chụp ảnh lúc lộ ngực, người thiếu phụ rất tức giận quát: “Xóa hết ảnh đi cho tôi”.

Chồng của cô… người nam điềm đạm nho nhã đó quay người xuống nước nói, “Xóa ảnh đi”.

Người phiên dịch đã dịch lại cho Lý Hiếu An nghe, nhưng hắn không thèm quan tâm đến lời nói của đôi vợ chồng kia mà cuối cùng lại quay người sang một bể bơi khác tiếp tục chụp ảnh.

Dáng người đẫy đà của Từ Yến cũng bị chụp vào, sắc mặt cô bống nhiên trầm xuống.

Đổng Học Bân thấy vậy cũng nổi trận nôi đình. Hắn biết quy định của quốc an. Trước kia khi hắn vẫn còn làm việc tại phòng tổng hợp, đã từng có một người ở phân cục thành tây bị chụp ảnh, mặc dù là từ một phương hướng khác, nhưng cái ảnh đó rơi vào tay lãnh đạo, và kết quả là người đó đã bị lãnh đạo “mời lên uống trà”, thẩm tra cả ngày rồi mới được thả, càng không nói Từ Yến bây giờ đã là người của cục công an thành phố, là cán bộ cấp cao, càng không thể tùy tiện bị chụp ảnh!

Bên này rất nhiều người đã bắt đầu bàn tán, ồn ào lên.

“Ngươi ăn no không có việc gì làm rồi phải không? Tại sao càng không cho ngươi chụp ngươi lại càng chụp? Ngươi là người gì vậy?”

“Ngươi là người Hàn Quốc? Là nhà đầu tư sao? Người Hàn Quốc thì có thể tùy tiện chụp ảnh con gái nhà người ta sao?”

“Nhanh xóa hết ảnh đã chụp mọi người đi”.

Mặc dù có mấy người Hàn Quốc cùng đến, nhưng mà cũng không có quen biết gì nhau mấy nên họ cũng không nói gì.

Cái gì nên chụp thì cũng đã chụp xong rồi, Lý Hiếu An liền cất máy ảnh, nhíu mày nhìn mọi người có mặt trong hồ bơi, căn bản không hề có ý gì là sẽ xóa ảnh. Vương Bác thấy như vậy liền thông qua phiên dịch của hắn nói một câu, Lý Hiếu An lắc lắc đầu, cũng dùng tiếng Hàn Quốc nối câu gì đó. Hắn đến đây là để khảo sát hạng mục, lãnh đạo luyện đều rất khách khí với hắn, chụp mấy bức ảnh thì có thể như thế nào chứ? Càng không nói vừa rồi mấy người kia không ngường quát lên, Lý Hiếu An là một thanh niên mới chỉ hơn hai mươi tuổi, vẫn còn chút tính ngạo mạn trẻ con, người ta càng không cho hắn làm gì hắn càng cố làm bằng được.

Vương Bác cảm thấy không thể tiếp tục đi khảo sát được nữa, nghĩ một lúc bèn nói: “Đi thôi, bên này xem cũng đủ rồi, chúng ta đi nưoi khác”.

Nhìn thấy người của chính quyền huyện cũng không quản, những người ở đây đều nổi giận lên!

“Đi sao? Xóa hết ảnh rồi mới được đi”.

“Cô nương nhà người ta lộ ra cũng bị ngươi chụp! Nếu không xóa ảnh thì đừng hòng đi đâu”.

“Chính quyền huyện là cái gì chứ? Người Hàn Quốc là người, lẽ nào những người dân chúng tôi không phải là người sao?”

“Đúng vậy, ở cái thời đại này rồi, nhà đầu tư ngoại quốc là người, không lẽ chúng tôi sẽ là con cháu sao?”

Vương Bác mất hết kiên nhẫn nhìn bọn họ nói: “Mọi người yên lặng một chút, vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn, những bức ảnh đó lát nữa chúng tôi sẽ xóa, mọi người cứ yên tâm nhé”.

Người thanh niên nho nhã vừa rồi cũng không nhịn được nói: “Yên tâm cái rắm gì chứ, những bức ảnh nào cần xóa đưa chúng tôi tự xóa!”

Một người của cục Chiêu thương quát: “Anh miệng sạch sẽ một chút! Anh có biết đang nói chuyện với ai không?”

Lúc này hình như Lý Hiếu An cũng tức giận, chỉ vào mặt người thanh niên nho nhã nói cái gì đó. Tuy mọi người nghe không hiểu nhưng cũng biết đó không phái lời gì hay ho.

Đừng nói là đương sự, ngay cả Đổng Học Bân và những người khác đều phát cáu.

“Rõ ràng là anh chụp ảnh phi pháp, anh còn có lý gì để nói chứ?”

“Tiểu bổng tử! Quá con mẹ nó kiêu ngạo rồi”.

“Người bên cạnh hắn hình như là Phác Vĩnh Hỉ? Quán quân Thế vận hội lần trước? Đám người này là người luyện Taekwondo?”.

“Tôi cũng xem qua trận đấu đó, đúng là hắn ta rồi!”

“Đây là chuyện gì vậy? Lần trước du khách Trung quốc chúng ta đến thủ đô bên đó quét qua các võ quán Taekwondo bọn họ vẫn không nhớ bài học sao?”

Dịp mừng năm mới vừa rồi, hội quán Taekwondo ở Seoul đã xảy ra một tai họa làm nhốn nháo dư luận, chuyện này có rất nhiều người biết, vừa nghe có người nhắc đến chuyện này, mọi người bắt đầu lên tiếng phụ họa, giọng nói cũng có phần bớt giận hơn. Nghe nói người du khách Trung Quốc lúc đó chỉ một người, một tay mà có thể đánh bại toàn bộ các võ quán Taekwondo ở Seoul. Một người mà dám khiêu chiến với toàn bộ giới Taekwondo Hàn Quốc? Đây là loại kiêu ngạo nào?

Chuyện này đối với người dân cộng hòa đúng là nhiệt huyết sôi trào, nhưng đối với người Hàn Quốc lại chính là một sự sỉ nhục rất lớn.

Nghe xong mấy lời này Phác Vĩnh Hỉ nhíu mày lại, sắc mặt mấy nhà đầu tư Hàn Quốc cũng có chút tối lại.

Đặc biệt là Lý Hiếu An, ánh mắt lập tức biến đổi.

Người nam nho nhã đã nhanh chóng bước đến phía trước nói: “Đưa máy ảnh cho tôi” Đưa tay nhanh chóng giữ người hắn lại, muốn lấy chiếc máy ảnh trong túi của hắn ta.

Nhưng ai biết dị biến nổi lên!

Chuyện những võ quán Taekwondo Seoul bị đánh bại như vậy làm cho Lý Hiếu An thấy uất nghẹn đã lâu, lúc này lại nhìn thấy người thanh niên nho nhã đó ra tay, hắn đưa tay bốp một tiếng tát qua, đánh thẳng vào mặt đối phương, rồi thực hiện một cú đá tiêu chuẩn trong Taekwondo, đá thẳng vào bụng người nam nho nhã này, hất anh ta bay ra ngoài, Người nam nho nhã bị đá trúng bụng đau đớn rên lên một tiếng, ngã sấp mặt xuống đất, bụng co thắt, không thể đứng dậy được!

“Ông xã!”

“Ba ba! Hu hu! Ba ba!”

Người thiếu phụ và con gái vội vàng chạy đến.

Người nam nho nhã căn bản đau quá không nói thành lời, miệng ói ra, đau đến mức toàn thân run rẩy.

“Ba ba” Cô bé khóc lớn lên, dùng sức kéo anh ta dậy: “Ba ba! Hu hu! Ba làm sao vậy? Ba làm sao vậy? Ba đứng lên đi”.

Không ai ngờ rằng Lý Hiến An sẽ động thủ đánh người, hơn nữa còn xuống tay ác như vậy.

Vương Bác thoáng chút sửng sốt, mấy người của cục Chiêu thương cũng nín thở, cảm thấy rằng mọi chuyện bắt đầu phiền phức rồi đây.

Phía bên mấy người Hàn Quốc chỉ có Phác Vĩnh Hỉ nhíu mày nhìn Lý Hiến An, những người còn lại đều không được tự nhiên. Vừa rồi chuyện người Trung Quốc ở Seoul được khơi lại, võ sỹ Taekwondo trong hội quá bị đánh bại đã làm họ thấy rất mất mặt. Ai mà chẳng yêu đất nước của mình chứ, chỉ có điều thân phận đang ở đây, không tiện để biểu hiện ra.

Nhưng dân chúng cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.

Nhìn người nam nho nhã bị đánh đến như vậy, nhìn cô con gái khóc hu hu gọi ba, mọi người ai cũng phẫn nộ.

“Cái tên tiểu tử này đúng là khinh người quá đáng”.

“Ngươi đã chụp ảnh vợ người ta bây giờ lại dám đánh người ta sao?”

“Mẹ kiếp! Báo cảnh sát bắt hắn lại”.

Còn có người nhìn về phía Vương Bác và mấy người trong cục Chiêu thương nói: “Mấy người khôpng phải là người của chính quyền sao? Thấy người ta bị đánh các người còn đứng đấy nhìn, các người là người nước nào vậy hả?”

Đám người Vương Bác lạnh lùng nhìn người đang nói, đợi anh ta nói xong, quay đầu nói với bọn người Lý Hiếu An: “Chúng ta đi trước đi, bên này chúng tôi sẽ tìm người đến giải quyết”.

Lý Hiếu An cũng tức giận, quay người chuẩn bị cùng mấy người kia rời đi.

Đổng Học Bân đứng ở bên khu nước ấm hít vào một hơi. Được, mấy người huyện Đại Phong các người rất được, thấy người dân bị đánh, các người không những không gọi xe cấp cứu, mà trái lại còn muốn giúp mấy người Hàn Quốc này rời đi.

Đi cái con mẹ chúng mày chứ!