Chương 9

Phù Thủy

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Neville luyện tập ma pháp đến mê muội, rất có tinh thần của Hermione lúc đương đầu với các cuộc thi. Tôi sợ hắn cương quá đứt dây, đến cuối tuần liền kéo hắn đi làng Hogsmeade thư giãn.

Tới Hogsmeade, chúng tôi liền cùng nhóm Harry phân ra, đi dạo một vòng rồi vào quán rượu uống một ly bia bơ. Bắt đầu bàn tán về đám Tử thần thực tử cùng vợ chồng Lestrange, nói nào là Bộ pháp thuật không có trách nhiệm, tới giờ một người cũng không bắt được, cũng không đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho việc vì sao cả mấy người đó trốn khỏi ngục Azkaban.

Bất quá Hogsmeade không an toàn như Hogwarts, loại người nào cũng có cả. Tôi ngừng không nói chủ đề đó nữa, cùng Neville thảo luận về đám thực vật ma pháp mà hắn yêu thích.

Mấy năm nay quà hắn tặng tôi nhân dịp giáng sinh, sinh nhật này nọ đều là thực vật do hắn trồng. Nào là Ma hương thảo làm không khí trong lành, nào là cây Lan quỷ lúc mặt trời mọc thì nở lúc mặt trời lặn thì tàn, còn có cây Long thảo chuyên dùng để cất giữ đồ trang sức. Đem vòng tay dây chuyền gì đó đặt vào giữa Long thảo sẽ đem chúng giấu lại, mỗi lần cần dùng tới thì lấy ngón tay tích chút máu cho nó nghiệm chứng…. Mặc dù cũng không phải là những thứ quá hữu dụng gì, được cái rất có ý tứ. Ít nhất so với những sản phẩm nghịch ngợm do cặp sinh đôi nhà Weasleay làm ra thì chất lượng hơn nhiều.

Uống xong bia bơ, chúng tôi cùng nhau trở về Hogwarts nhưng khi đi đến một ngã rẽ thì nghe thấy tiếng “Stupefy”. Ý nghĩ cuối cùng trong đầu tôi là “WTF, loại tập kích bất ngờ kiểu này làm sao mà phòng bị kịp.” rồi mới mất đi tri thức. (*Bùa choáng*)

Lúc tỉnh lại, tôi thấy nằm trên sàn nhà lạnh như băng. Nhưng bởi vì nghe thấy giọng khàn khàn độc ác của một người đàn ông cất lên, nên tôi không cử động cũng không mở mắt.

“Thì ra mày là thằng nhóc con nhà Longbottom, còn muốn tìm tao báo thù? Thế nào, mùi vị của “Crucio” không tệ chứ? Năm xưa ba mẹ mày cũng từng được dày vò rất lâu dưới Lời nguyền tra tấn này. Mà nhìn mày cũng đủ lì lợm nhỉ.” Gã càn rỡ cười to.

Âm thanh nghẹn ngào của Neville cất lên. Trong căn phòng không có thêm ai khác, do quá khẩn trương khiến toàn thân tôi chảy đầy mồ hôi. Đũa phép bị lấy mất nhưng súng gây mê bên đùi vẫn còn. Thật may là gã phù thủy thuần huyết này khinh thường vũ khí của Muggle nên không thèm lấy.

Tôi chậm rãi nâng cánh tay, hy vọng không bị gã phát hiện.

Chỉ hơi di chuyển một chút, đã bị gã thấy được, “Cô bạn gái nhỏ của mày tỉnh rồi, không biết tiếng gào thét của nó có dễ nghe như giọng của má mày không.” Gã ngừng dùng hình với Neville, đem đũa phép chĩa sang tôi.

Neville tức giận gào lớn, nhào tới bên người gã nhưng lời nguyền tra tấn kia đã đánh tới tôi. Đau quá, toàn thân đều đau, thật không dùng từ ngữ nào để hình dung sự thống khổ này. Khó trách lại được gọi là “Lời nguyền không thể tha thứ.”…. Khó trách ba mẹ Neville bị làm cho phát điên……

Neville túm cánh tay gã lại, hắn hiện tại đã có chút hình dáng, còn người đàn ông kia bởi bị giam trong ngục Azkaban lâu ngày, vô cùng gầy yếu, nhất thời không tránh được sự dây dưa của Neville.

Mặc dù chỉ bị hạ chú trong một thời gian ngắn, nhưng sự đau đớn của nó vẫn khiến toàn thân tôi mệt rã rời. Không cách nào bình tâm tập trung ma lực để sử dụng phép thuật mà không cần đũa phép được.

Lúc này, dù là võ thuật tôi học bao nhiêu năm, hay ma pháp tôi không ngừng tập luyện, một chút cũng không dùng được.

Tôi miễn cưỡng đứng lên, rút súng tiến đến chổ bọn họ đang giằng co, hướng gã đàn ông bắn sáu phát, đem toàn bộ đạn trong súng trút hết lên người gã. Mắt thấy cử động của gã chậm lại rồi dừng hẳn, tôi mới có thể thở phào.

Tôi lập tức đoạt lấy đũa phép của gã, chĩa nó vào chính gã vẫn đang nằm chết giấc trên đấy. Hướng Neville vẫn không ngừng đấm đá đối phương mà nói, “Mau, đem đũa phép của chúng ta cùng giỏ xách của tớ lại đây.”

Neville dừng lại, hai mắt sưng vù đỏ ửng liếc nhìn tôi, rồi mới đứng dậy cầm đồ đạc đem lại.

Ta cầm lấy cái giỏ, đem đũa phép của mình và gã đều cho vào, lấy ra sáu viên đạn mới thay vào súng, một lần nữa giắt lại bên đùi.

Lấy băng keo ra khỏi giỏ, cái này là tôi học theo bọn cướp ở đời thường. Trước bịt miệng để gã không thể niệm chú được, rồi mới đem băng keo quấn mấy vòng quanh người gã, quấn luôn lỗ tai cùng mắt của gã, chỉ chừa đúng hai lỗ mũi cho gã hô hấp mà thôi. Cho dù gã có thể không tiếng động không đũa phép mà thi chú, thì cũng nhìn không được, nghe không thấy, lúc đó sao biết phương hướng mà xuất đòn.

“Genma, sao lại đem tên đó trói thành như thế?”

“Như vậy gã sẽ vô pháp sử dụng phép thuật, ai biết gã có thể không tiếng, không đũa vẫn dùng được ma pháp hay không?”

Tiếp đó tôi đeo găng tay da rồng, đem đồ vật trên người gã, nào là nhẫn, đồng hồ, bút lông chim toàn bộ đều nhét hết vào giỏ xách. Ai biết được lũ quý tộc này có dùng khóa cảnh hay đạo cụ ma pháp gì đó không.

Neville có chút chần chờ hỏi tôi, “Genma, bạn….. Đang làm gì vậy?”

Tôi cảm thấy thực ra cái hắn muốn hỏi là vì sao tôi lại lợi dụng thời cơ mà hôi của đi?

“Ai biết trên người gã có khóa cảnh hay đạo cụ hắc ám gì không… Trước thu hồi, khi nào về trường sẽ giao cho giáo sư. Bất quá đũa phép của gã thì tớ sẽ lấy, có thể dùng trong những lúc không ở trường, chuyện này cậu không được nói với người khác a.”

“Ờ” , Neville bị tôi làm cho từ tức giận chuyển thành trạng thái ngơ ngác.

Cuối cùng dùng hết cuộn băng keo, mới đem gã từ đầu tới chân đều bị quấn thành xác ướp.

“Genma……”

Tôi quay đầu lại không cần hắn hỏi, chủ động lên tiếng: “Băng keo này tớ chuyên dùng để đối phó phù thủy, còn tới mười cuộn, không cần tiếc.”

“Ờ” , Neville lại không nói gì.

Chờ tôi xong việc, mới thở phào đứng lên. Cùng Neville bốn mắt nhìn nhau.

“Hiện giờ phải làm gì? Cũng không biết đây là đâu, dùng huy hiệu thông báo cho mấy người Harry?”

Tôi nghĩ nghĩ, rồi lắc lắc đầu, “Vợ của gã còn không biết đang ở đâu, so với chúng ta mụ còn muốn gấp bắt được Harry hơn, để thỏa sức mà trả thù cho ông chủ của chúng. Chúng ta dùng thuật ẩn thân đi ra ngoài trước, nếu cách trường không xa thì lặng lẽ trở về. Nếu ở quá xa, thì tìm cách thông báo cho thầy hiệu trưởng tới cứu chúng ta. Bất luận thế nào, rời đây trước đã.”

Neville gật đầu. Trong lòng tôi phát thệ, phải trong thời gian ngắn nhất học cho được phép Apparition. Đây mới là tuyệt chiêu thoát thân a. (*Độn thổ*)

Chúng tôi niệm thần chú ẩn thân, còn may mà đã học qua câu thần chú này rồi. Tiếp đó dùng thần chú nhẹ tênh và thần chú ẩn thân khiến gã đàn ông nhẹ tựa lông hồng, cuối cùng hai chúng tôi một trước một sau, người giữ đầu, kẻ cầm chân gã, lặng lẽ bước ra cửa.

Nguyên lai chổ này là một quán trọ, vẫn ở bên trong làng Hogsmeade. Chúng tôi lặng lẽ cách xa nhau ra, tôi thu hồi đũa phép rồi cầm súng gây mê trên tay, chỉ cần gã đàn ông có chút rục rịt, sẽ bồi ngay cho gã thêm sáu phát đạn.

Tuy nói một viên đã đủ khiến một con voi té ngửa, nhưng thể chất phù thủy cùng người thường bất đồng, ai biết gã đặc biệt kháng thuốc thì sao?

Cũng may cuối cùng đã an toàn trở về trường, tôi thở phào nhẹ nhõm, bên tai nghe tiếng thở phào của Neville.

“Hiện tại phải làm gì?”

Tôi cân nhắc một chút, phòng hiệu trưởng và phòng giáo viên phải có mật khẩu mới có thể vào, cũng không biết bọn họ có trong đó hay không.

“Đi tới bệnh thất đi”, phòng bệnh của Bà Pomfrey có thể xem là một chổ an toàn, hơn nữa ít người, dễ dàng giữ bí mật. Tôi cũng không hy vọng chuyện bắt được Tử thần thực tử bị người biết được. “Lấy huy hiệu liên lạc với đám Harry, nhờ bọn họ đi tìm thầy Hiệu trưởng, giáo sư McGonagall, hoặc là giáo sư Snape.” Ba người này đều là chủ lực của Hội phượng hoàng, chỉ cần có một trong ba người họ là được, “Nói họ đến bệnh thất, bảo rằng là việc hệ trọng.”

“Được”, Trên đường đến bệnh thất, Neville đã gửi xong tin nhắn. Chúng tôi cẩn thận tránh người, tiến vào phòng bệnh thấy bên trong không có người mới dùng dùng thần chú Finite incantatem, Neville làm theo cũng hiện thân đi ra.

“Dench? Longbottom? Hai em có việc gì sao?”, Bà Pomfrey nghi hoặc hỏi chúng tôi.

Tôi thâu hồi phép thuật trên người Lestrange, gã cũng hiện ra, do tôi và Neville đều buông tay nên gã bị rơi mạnh xuống đất.

“Ôi Merlin, cái gì thế này?”

“Tụi con bị gã Tử thần thực tử này tập kích ở Hogsmeade, sau đó bắt được gã.” Tôi hướng bà Pomfrey nhẹ giọng giải thích.

“Trời ạ, gã này là Tử thần thực tử? Phải báo ngay với giáo sư Dumbledore.” Bà Pomfrey lập tức chạy lại kiếm tra xem chúng tôi có bị gì không.

“Đã nhờ người tìm thầy hiệu trưởng, gã dùng Lời nguyền tra tấn với tụi con.” Tôi nhìn về phía Neville “Có dùng cái gì khác với cậu nữa không?”

Neville lắc đầu.

“Merlin ơi, lời nguyền tra tấn? Các con đều nằm xuống đi, ta lấy thuốc dưỡng thần cho các con uống.”

“Con vẫn còn may chỉ bị một chút, cô kiểm tra cho Neville đi, thời gian cậu ấy bị tra tấn lâu lắm.”

Neville cũng lên tiếng nói: “Con vẫn tốt lắm, cô kiểm tra Genma trước đi.”

Rồi mỗi người một phần ma dược được đưa tới tay, chúng tôi lập tức uống vào, cảm giác mệt mỏi đau nhức âm ỉ trên người cũng chậm rãi biến mất. Chính là tinh thần vẫn khẩn trương cao độ, chúng tôi không lên giường nằm mà ngồi đó, tay tôi cầm súng còn Neville cầm đũa phép chằm chằm nhắm vào Lestrange một chút cũng không rời.