Chương 10

Phù Thủy

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Giáo sư Dumbledore, giáo sư McGonagall, và giáo sư Snape, còn có bộ ba Harry liền nhanh chóng có mặt ở bệnh thất.

“Con với Neville ở quán rượu uống bia bơ có nhắc tới vợ chồng Lestrange, có lẽ vì thế mà khiến gã để ý. Rời khỏi quán không bao lâu thì bị người ở phía sau tập kích….” Tôi chậm rãi kể lại sự tình đã diễn ra, giữa tiếng kinh ngạc, hút khí của đám người Harry.

Rồi mới đem những thứ thu được trên người Lestrange lấy ra, giao hết cho giáo sư Dumbledore.

Giáo sư Snape xé băng keo trên mặt gã đàn ông ra, rồi mới trầm giọng hướng giáo sư Dumbledore nói, “là Lestrange”

Bà Pomfrey cùng giáo sư McGonagall hít sâu một tiếng, Bọn Harry thì trợn tròn hai mắt.

Giáo sư Dumbledore tỏ ra hứng thú hỏi tôi: “Tại sao trò lại đem gã quấn lại như vậy? Băng keo này hình như dùng tốt hơn dây thừng à.”

Tôi hì hì cười nói: “Tội phạm ở thế giới Muggle khinh thường dùng dây thừng, cái này so với dây thừng dùng tốt hơn, không thể giãy dụa được.”

Giáo sư Snape nghe thế, dùng giọng điệu âm hiểm hỏi tôi: “Vậy lúc nào trò cũng đem theo loại băng keo tội phạm thường dùng, là xuất phát từ lý do gì?”

“Để phòng ngừa vạn nhất. Lỡ bị phù thủy tập kích, dùng băng keo này bịt miệng hắn, sẽ không còn cách niệm thần chú. Bịt cả mắt và lỗ tai để gã khỏi phải không tiếng không đũa mà sử dụng ma thuật, cũng không biết phương hướng mà phóng phép thuật. Trói tay chân, toàn thân là sợ hắn vùng vẫy, dùng thuật độn thổ để trốn thoát.

Mười phần là đám băng keo này đã đem lại chút phiền toái cho giáo sư Snape, thầy ấy xoay đầu lại nhìn tôi trừng trừng mắt “Chẳng lẽ trò không biết dùng thần chú Nín thinh? Trói gô? Bịt mắt? Học tập ở Hogwarts gần năm năm trời, vậy mà trò chỉ biết dùng phương pháp của Muggle?”

“Nhưng như vậy sẽ không an toàn, chưa nói tới thời gian hết hiệu lực của thần chú, mà chỉ cần dùng Thâu hồi phép thuật là những phép thuật đã sài đều vô hiệu hết, gã lại có sức lực mà chiến đấu tiếp, điều đó đối với tụi con rất nguy hiểm.”

Giáo sư Snape lại lườm tôi một cái, không nói thêm gì. Dứt khoát dùng “Diffindo” đem mớ băng keo chém rụng, nhưng cũng không khả quan hơn bao nhiêu. (*Rách toát*)

Tôi cười trộm trong lòng, đám băng keo cực phẩm này rất phiền phức, chỉ có thể dùng kéo từng chút cắt bỏ mà thôi.

“Trò vốn không cần lo tới điều này, một chút dấu hiệu muốn tỉnh lại gã cũng không có. Bởi hiệu quả do súng gây mê của trò mang lại rất tốt. Vậy Dench, tại sao trò lại đem súng vào trường học, đây là thứ bị cấm.” Giáo sư Snape đen mặt gằn ra tiếng.

“Đây cũng không phải là súng thật, mà là công cụ dân Muggle dùng để đối phó với động vật hoang dã nguy hiểm. Không gây thương tổn, chỉ khiến đối phương tạm thời bị hôn mê.” Tôi lấy đạn gây mê đưa cho giáo sư Snape, “Thầy có thể lấy thuốc mê bên trong ra nghiên cứu, dùng để chế thuốc giải cho gã tỉnh lại.”

Giáo sư Snape hừ một tiếng, tiếp nhận viên đạn, may là thầy ấy không nói thêm gì về chuyện súng ống nữa, “Các trò nên biết mình có bao nhiêu may mắn, vì gã đã không trực tiếp dùng tới Lời nguyền chết chóc. Cũng do muốn tra tấn hành hạ hai trò nên không ếm bùa Đông cứng, hay Trói gô. Nếu không các trò không có khả năng bắt được gã, cũng chẳng thể an toàn mà đứng đây. Đừng quá đắc ý mà tự đại, rồi lại ra chủ ý muốn lùng bắt những tên đào phạm khác.”

Tôi cùng Neville liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nghiêm túc gật đầu đáp ứng. Không chân chính trải qua sự tình điên cuồng khủng bố này, sẽ không biết nó có bao nhiêu đáng sợ. Nếu không phải tên Tử thần thực tử này muốn tra tấn hai đứa chúng tôi, nếu không phải gã không hiểu biết về vũ khí của Muggle mới bị tôi làm cho hôn mê. Thì hiện tại có khi tôi và Neville đã trở thành hai khối thi thể lạnh lẽo.

Giáo sư Dumbledore nhìn đống đồ của Lestrange, hướng chúng tôi hỏi, “Mấy thứ này phải kiểm tra đã, còn đũa phép của gã đâu? Các trò không giữ sao?”

Neville sợ hãi quay đầu nhìn sang liếc tôi một cái, không nói lời nào.

Đồ ngốc này, nhìn tôi làm gì, thế có khác nào chưa đánh đã khai đâu cơ chứ?

Tôi có chút không tình nguyện lấy cây đũa phép trong giỏ xách ra.

Giáo sư Snape mặt không chút biểu tình đảo mắt nhìn tôi, “Sự tham lam luôn đi kèm với nguy hiểm. Vốn tưởng Gryffindor cuối cùng cũng có được một người thông minh, thì ra vẫn là một đứa ngốc.”

= =! ! !

Tôi không nói được thành lời.

Harry cùng Ron hiển nhiên đối với câu bình luận này vô cùng bất mãn, giương nhìn trừng trừng giáo sư Snape. Bất quá khi bọn họ quay đầu lại nhìn tôi, đối với việc tôi tham ô cây đũa phép của gã Tử thần thực tử kia có phần không biết phải làm sao cho đặn.

Giáo sư Dumbledore hướng chúng tôi cười to, rồi mới mở miệng nói: “Thầy chỉ muốn kiểm tra cây đũa phép một chút. Nếu không có vấn đề gì, có thể trả lại cho trò. Xem như là phần thưởng cho việc hai trò đã thành công tự giải thoát, còn bắt được một tên Tử thần thực tử.”

Tôi lập tức cao hứng, “Cảm ơn thầy.”

Bởi vậy mà giáo sư Snape mất hướng, “Dumbledore, ngài làm vậy là dung túng chúng làm trái với quy định của Bộ pháp thuật.”

“Severus, Thời kì đặc biệt cần tới biện pháp đặc biệt. Bọn trẻ đã nhập cuộc, nếu ở ngoài trường học chúng gặp phải bất trác gì, có thể có biện phát ứng phó cũng tốt. Tôi nghĩ với biểu hiện hôm nay, đã thể hiện được khả năng khống chế cùng lý trí của chúng. Các trò sẽ không sử dụng đũa phép đối với người thường khi ở bên ngoài, đúng không? Giáo sư Dumbledore nháy nháy mắt với chúng tôi.

Tôi vội vàng gật đầu.

Giáo sư Snape hất đầu, miệng lầm bầm nói giáo sư Dumbledore quá thiên vị nhà Gryffindor này nọ.

“Vậy, bởi vì lần này trò Longbottom và Dench đã dũng cảm, kiên cường vượt qua được Lời nguyền tra tấn. Hơn nữa còn thành công sử dụng thần chú ẩn thân, bắt giữ Tử thần thực tử. Nên thầy thưởng cho hai trò mỗi người, 50 điểm.”

Kỳ thật có thể bắt giữ được Tử thần thực tử là nhờ vũ khí của Muggle, trong lòng tôi thầm lè lưỡi.

Rồi tôi mới nghiêm túc hướng giáo sư Dumbledore nói: “Thưa thầy, xin thầy đem toàn bộ điểm của con ghi cho Neville. Gia đình con cùng hắn bất đồng, ba mẹ con đều là Muggle. Hiện tại Tử thần thực tử vẫn chưa sa lưới, con không muốn bị chúng chú ý, khiến người nhà bị nguy hiểm.”

“Cũng không quá ngu ngốc.” Đây là lời của Giáo sư Snape.

Giáo sư Dumbledore ha ha cười nói: “Không cần lo lắng, đối ngoại sẽ tìm lý do khác. Được rồi, thầy nghĩ hôm nay hai trò đã chịu đủ rồi, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, Bà Pomfrey?”

“Đêm nay bọn trẻ sẽ ở lại bệnh thất để được theo dõi.”, Bà Pomfrey tuyên bố.

Thế là mọi người đem gã Tử thần thực tử hôn mê rời đi, bọn Harry muốn lưu lại để nghe bọn tôi kể rõ hơn, nhưng bị Bà Pomfrey đuổi mất.

Lúc này tôi mới chính thức thanh tĩnh lại, cảm giác sợ hãi, mệt mỏi từ từ hiển lộ. Nghe lời bà Pomfrey nằm xuống giường, Neville thì nằm ở giường bên cạnh.

“Chúng ta luyện tập chăm chỉ như vậy, mà hôm nay chỉ dùng được mỗi thuật ẩn thân. Ngược lại công cụ Muggle bạn mang theo lại giải quyết hết thảy vấn đề.” Neville có chút uể oải nói.

Tôi nghĩ một chút, “Cũng không thể nói như vậy, nếu tên Tử thần thực tử kia đề phòng, dùng tới bùa khiên để bảo vệ thì viên đạn căn bản không bắn được gã. Nếu gã dùng bùa Giải giới đoạt mất cây súng thì chúng ta cũng bó tay. Cho nên phép thuật vẫn hữu dụng hơn, ngược lại món đồ chơi này của tớ dùng để bắn lén, lúc người ta không đề phòng mới tốt. Vấn đề là, chuyện hôm nay nè, chúng ta bị người ta đánh lén sau lưng, đến khi muốn phản ứng lại thì đã vô lực phản kháng, muốn phòng bị cũng không còn sức phòng bị. Suy tính tới vũ khí Muggle không bằng chúng ta xem xét lại, tìm cách làm sao để phòng bị người khác đánh lén từ sau lưng kìa?”

“Đạo cụ phòng hộ ma pháp rất khó tìm…..”

“Chúng ta không cần phải kiếm thứ quá tốt, cũng không trông mong mấy thứ đó có thể chống lại Lời nguyền không thể tha thứ. Chỉ cần là thứ có thể phòng được mấy câu thần chú đơn giản như Bùa choáng, Đông cứng này nọ thôi. Chỉ cần không bị bắt giữ ngay lập tức, chúng ta vẫn sẽ có thời gian để chạy trốn, rồi phản công lại.”

Neville gật đầu tán đồng, “Chúng ta có thể hỏi George cùng Fred, có lẽ bọn họ có cách. Bạn cũng biết, đây là sở trường của bọn họ mà.”

“Còn có Kính mách lẻo, chỉ cần người không đáng tin cậy tới gần nó sẽ phát ra tiếng cảnh báo. Đến lúc đó chúng ta dùng bùa khiên, như vậy sẽ đề phòng được ít nhiều.”

“Ừm, bạn thật thông minh, Genma”, Neville vô cùng cao hứng.

Tôi cười nói: “Còn có, chúng ta phải học thuật độn thổ, không đánh lại ít nhất cũng phải trốn thoát được…..”

Hai người thảo luận mãi cho đến khi bà Pomfrey tiến đến thúc giục chúng tôi nghỉ ngơi. Cuối cùng hai đứa cũng ngừng nói chuyện dần dần chìm vào giấc ngủ.