Chương 2

Phù Thủy

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Muốn tra xét cụ thể ở cục bưu cú công cộng rất khó, chưa kể trước khi khai giảng những phù thủy nhỏ tới đó gửi thư đông vô cùng. Mà đám học trò nhỏ muốn gửi thư cho thầy hiệu trưởng Dumbledore chỉ sợ cũng không ít. Dù có đi hỏi vị phù thủy phụ trách ở bưu cục đó cũng khó lòng mà tra ra. Còn về phần vân tay gì gì đó, dù ngài ấy có rành về kỹ thuật hiện đại của người thường đi nữa thì tôi đâu có phạm tội gì, làm sao có lưu trử dấu vân tay trong hồ sơ tội phạm mà đi tra với xét?

Trong những Trường sinh linh giá tôi không kể tới Harry Potter là có mục đích, dù sao những tin tức tình báo thế này đâu phải ai cũng có thể dễ dàng kiếm được. Nếu cứ một lèo mà nói ra hết, đem chuyện Harry Potter cho giáo sư Dumbledore biết lỡ ngài ấy hoài nghi hay nhìn ra được vấn đề gì đó nghiêm trọng trong lá thư, rồi dựa vào đó mà tìm được tôi thì sao. Cho nên tôi mới cố ý bỏ qua. Việc Harry Potter là Trường sinh giá liệu có mấy người biết, đến Voldermort chỉ sợ cũng chưa chắc đã biết, vậy bên cạnh hắn làm sao có người nào biết được đây?

Tôi không biết có phương pháp đặc biệt nào có thể dựa vào lá thư kia mà tìm được tôi hay không, nhưng tôi cũng chẳng để tâm lắm. Cho dù ngài ấy tìm được tôi thì có quan hệ gì chứ, Dumbledore là người tốt, cùng lắm thì đem mớ kí ức của tôi xóa hết là cùng, mà mớ kí ức giẻ rách này có hay không cũng có quan hệ gì tới tôi đâu chứ.

Mặc dù lúc xem truyện có rất nhiều đọc giả nói ngài ấy là một lão ong mật nham nhiểm này nọ, nhưng tôi lại cảm thấy ngài ấy là người tốt, chưa từng dao động.

Còn những người luôn đồng tình Voldermort kia, tôi cũng thật không biết lý giải sao cho phải. Mặc dù cuộc sống lúc còn nhỏ của y gian nan, luôn bị lão ong mật nghi thần nghi quỷ, nhưng chẳng phải y vẫn lớn lên rất bảnh bao, mị lực đầy trời, cũng không có giấu bản thân là kẻ giết người, thích ngược đãi người, cuối cùng còn trở thành chúa tể hắc ám biến thái não cuồng đấy sao. Y chính là nhân vật đặc biệt hiếm thấy từ trước tới giờ ở thế giới phù thủy thật đấy, y tẩy não khiến bao nhiêu người điên cuồng đầu phục dưới chân y, khi đó hẳn ai cũng cảm thấy y là một nhà lãnh đạo đầy mị lực. Nhưng chiến tranh chính là chiến tranh, cho dù bạn có là nhân vật đặc biệt hiếm có hay là nghệ thuật gia đẳng cấp trên trời đi nữa, là một con người khi đau vẫn phải rơi lệ, y dù nói thế nào cũng là tội nhân biến thái đã giết hại vô số người a.

Tôi không rõ những người ủng hộ Voldermort này, là bởi vì y cường đại khiến người người sợ hãi, vừa anh tuấn vừa mị lực, cảm thấy tuổi thơ của y gian nan mà đồng tình với y sao?

Vậy những đứa trẻ ở cô nhi viện đâu? Bọn chúng không phải cũng là những đứa bé ngây ngô? Bọn họ không đáng được đồng tình ư?

Myrtle mít ướt bị y cướp đi tính mạng thì sao?

Hagrid thật thà hồn hậu bị y hãm hại thì sao?

Còn vô số người chết dưới tay y cùng đám thuộc hạ Tử thần thực tử kia thì sao?

Liền bởi vì những người đó không đủ cường đại, không đủ mị lực, là mớ nhân vật nhỏ không đáng quan tâm cho nên tín mạng của bọn họ có mất đi cũng chẳng đáng được nhắc tới? Mà ngược lại, cậu bé Tom đáng thương bị cô lập ở cô nhi viện, ở Hogwarts bị nghi ngờ là bị tủi thân đáng thương đến tận trời a ~

Thật nực cười. Tuyệt đối là ba quan bất chính.

* Từ cái tên: Tam quan, tức Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. Mà Tam quan bất chính đại khái là cả ba quan đều méo mó.

Đối với Dumbledore thì dùng tiêu chuẩn dành cho thánh nhân để yêu cầu đòi hỏi, còn với Voldermort thì lại không ngừng bao dung, tận lực tìm mọi lý do để biện hộ cho y. Thật đúng là đồ điên khùng gì đâu không á.

Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, lão ong mật là người tốt, giúp ngài ấy chính là giúp chính mình. Voldermort là kẻ độc ác, diệt y thế giới này mới có thể yên ổn, tôi mới có thể an tâm mà học cho tới lúc tốt nghiệp, không cần chịu khổ bởi chiến tranh và sinh tồn, hướng tới sự nghiệp khảo cổ trong tương lai của tôi.

Bất quá suy nghĩ một chút tôi cảm thấy nếu có thể cùng đám Tử thần thực tử đánh đánh một chút cũng là chuyện khiến người ta hưng phấn nha, nhưng điều kiện tiên quyết là ba mẹ không có bị kéo vào nguy hiểm. Nếu được vậy, tôi không ngại đi miểu sát vài tên trong đám đó đâu.

Hiện tại hẳn giáo sư Dumbledore cùng hội Phượng hoàng đang bận muốn điên luôn cho coi, tôi khoái trá nằm ở nhà vừa xem sách giáo khoa, vừa cầm đũa phép quơ quơ, thử vài câu thần chú.

Tôi lại tới hẻm xéo một lần nữa, bổ sung một ít đồ ăn vặt, mua thêm một chiếc máy có thể chụp ra ảnh chuyển động cùng thuốc nước rửa hình, còn đặt mua dài hạn tờ《 Nhật báo tiên tri 》, yêu cầu họ hàng tuần gửi tới Hogwarts tới hết học kì thì ngừng, dù sao ở nhà bị mấy con cú phát thư bay ra bay vào sẽ làm hàng xóm chú ý nên tôi không muốn họ giao tới nhà. Mặc dù tôi cảm thấy rất hứng thú với chổi bay, nhưng nghĩ tới năm nhất không thể mang theo chổi nên đành thôi. Tuy nhà tôi không thiếu tiền, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ vung tiền như nước.

Rất nhanh liền tới ngày khai giảng, ba mẹ cùng nhau đưa tôi ra trạm xe lửa, nhìn tôi cứ thế lao vào cây cột to đùng rồi mất dạng. Lúc nữa phải gửi thư báo bình an cho họ, nếu không hai ngươi họ sẽ lo lắng đến ngủ không nổi luôn cho coi.

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong tay tôi cầm một quyển sách nhưng tâm lại không có ý muốn đọc, tùy thời sẽ lôi nó ra làm lá chắn khi cảm thấy không thích giao tiếp. Lục tục có mấy người tiến vào toa tôi đang ngồi, đều là tân sinh như tôi, đều là những nhân vật tôi chưa từng thấy nêu tên trong truyện. Trao đổi tên tuổi qua lại xong, tôi cúi đầu vờ vịt xem sách, thuận tiện nghe lén bọn họ nói chuyện.

Khi bọn họ nhắc tới tên tử thần thực tử Peter Pettigrew ẩn mình suốt mười năm gần đây bị giáo sư Dumbledore bắt được. Hơn nữa còn công khai thẩm vấn gì đó thì tôi bỏ sách xuống, gia nhập cùng bọn họ bàn luận. Cuối cùng thu được tin tức, ngày Sirius Black đang bị giam trong ngục được thả cũng không còn xa.

Vậy là, giáo sư Dumbledore đã nhận được thư của tôi, đã bắt tay vào hành động. Cuối cùng cũng có thể an tâm được rồi.

Sau khi ngồi thuyền tiến vào Hogwarts, tôi mới biết được học viện so với tưởng tượng của tôi còn đẹp hơn rất nhiều, một tòa lâu đài tám tầng cao vút, còn có bốn tòa lâu tháp hoành tráng, đây là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng một tòa cổ bảo tráng lệ như thế, khiến tôi thèm thuồng nhìn đến rớt con mắt. Học viện này quả thật không tồi nha, không phải đóng học phí, mà còn được bao ăn bao ở, hoàn cảnh sống lại đỉnh như thế. Tuyệt đối là cuộc sống trên trời…

Rất nhanh liền tới tiết mục phân nhà, nhìn một đám nhóc ai cũng bày bộ mặt lo âu sợ hãi, tôi thật lấy làm khó hiểu, phân nhà thì có gì quan trọng đâu? Đãi ngộ như nhau, nội dung học tập cũng y như đúc. Bất quá nghe nói Ravenclaw có thư viện riêng còn ba nhà khác không có, nếu có thể vào được đó thì hoàn hảo rồi.

Bất quá tôi dám chắc tám phần là tôi vào không được rồi. Bởi tôi là dạng vui vẻ đọc sách, là vui vẻ lợi dụng tri thức cùng kỹ năng trong sách, chứ không phải loại vui vẻ nghiên cứu sách, ngày ngày đêm đêm tìm kiếm chân lý trong sách. Hơn nữa tôi ưa mạo hiểm, ham thích mới mẻ, nên khả năng bị cho vô nhà Gryffindor hơi bị cao. Quả nhiên, nón phân loại ở trên đầu tôi không quá ba giây liền phân cho tôi vào cái nhà ồn ào náo nhiệt nhất học viện. Tôi cũng như các tân sinh khác, được chào đón vô cùng nồng nhiệt. Thế nên tôi chỉ có thể vui vẻ tươi cười, kiếm một chổ ở giữa bàn ngồi xuống.

Nhìn về phía bàn giáo viên, tôi chú ý thấy Quirrell vẫn đang ngồi ở đó, có lẽ giáo sư Dumbledore còn chưa nghĩ ra phương pháp làm sao để xử lý hắn một cách gọn ghẽ nhất?

Ngoài ra các giáo sư khác cũng có mặt đầy đủ, dù sao hôm nay cũng là ngày khai giảng nên có bận rộn gì thì cũng phải ráng góp mặt tham gia chứ.

Tam giác sắt đã được phân vào nhà Gryffindor, Malfoy cũng tiến vào Slytherin, hết thảy đều không có gì thay đổi.

Ăn xong bữa tiệc lớn, hát hết bài hát của trường, giáo sư Dumbledore dặn dò học trò không được tiến lên tầng bốn. Ngài ấy vẫn muốn tôi luyện Harry Potter? Bất quá vậy cũng được, Nagini chỉ sợ không dễ tìm được, huống hồ còn một đống tử Thần thực tử đang tồn tại ngoài kia. Rèn luyện cậu ta cũng là cần thiết a.

Ngày hôm sau khi trời còn sớm tôi đã thức dậy, là do thói quen từ lúc vẫn còn ở nhà. Tôi đi tới chuồng cú ở tháp tây gửi thư báo cho ba mẹ, múa một bài quyền rồi mới chui vào phòng tắm tẩy rửa. Cuối cùng là gọi ba cô bé chung phòng vẫn đang mơ màng dậy, rồi lại tự mình đi xuống phòng ăn dùng bữa sáng.

Một bên cầm tờ Nhật báo tiên tri ra hôm nay đọc, một bên chậm rãi đem bữa sáng tiêu diệt. Bàn ăn nhà Gryffindor lúc nào cũng ồn ào đến rối loạn, cũng may các bạn nữ vẫn được ưu ái không bị quấy rầy, nên tôi bình yên ăn hết bữa sáng, không cần phải sợ những trò đùa dai đem thức ăn chén đĩa vung qua vung lại.

Môn Bùa chú và Biến hình đều là những môn học rất hữu dụng, tôi sớm đã tự luyện tập trước rất nhiều lần khi còn ở nhà, vì vậy lúc lên lớp thực hành còn được thưởng điểm, được miễn phần bài tập về nhà, đúng là một ná trúng hai chim. Bất quá dường như không chỉ có mình tôi có chuẩn bị bài, Hermione Granger cũng hăng hái không kém.

Môn Thực vật học và Thiên văn học lại là những môn chứa đựng nhiều kiến thức hữu dụng, môn trước có thể chỉ tôi cách để tìm kiếm các loại thực vật cần thiết trong tự nhiên để điều chế thuốc, môn sau có thể giúp tôi khi đi lạc có thể nhìn trời mà phân biệt phương hướng. Mặc dù ý nghĩa thực sự của hai môn này cũng không phải là như vậy.

Môn Lịch sử pháp thuật thì, trong mười phút đầu tôi vẫn chịu đựng được, bắt đầu về sau tôi chỉ có thể ngán ngẩm ôm giấy viết thư cho ba mẹ, nếu thư viết xong thì lại lôi một cuốn sách nào đó mượn được trong thư viện ra đọc. Tôi thường chọn những quyển có nội dung thú vị như dã sử, sách miêu tả những sinh vật thần kỳ, phương pháp dưỡng rồng, Quidditch, những câu chuyện phiêu lưu do các phù thủy kể lại vân vân. Nếu không chắc tôi sẽ ngủ gục mất.

Môn nghệ thuật phòng chống hắc ám do Quirrell dạy, nên tôi quyết định chọn một vị trí ở bàn cuối để tránh cái mùi kinh dị của gã, mở sách giáo khoa tự mình học lấy. Đương nhiên không đến nỗi quơ quơ đũa phép để luyện tập nhưng học thuộc lòng trước những câu thần chú thì vẫn được a.

Tôi càng ngày càng quen thuộc dần với ma lực chứa đựng bên trong cơ thể mình, cũng càng lúc càng quen với phương thức vận dụng nó. Hiện tại tôi có thể đem ma lực bên trong cơ thể phóng thích ra thông qua những câu thần chú và đũa phép. Đợi đến khi vận dụng một cách thuần thục chỉ như giơ tay nhấc chân, thì tôi có thể làm phép mà không cần cất tiếng, hay phóng thích ma thuật mà không dùng tới đũa.

Đấy mới là mục tiêu của tôi, chứ không phải là thành tích học tập cao hay kiếm nhiều điểm cho nhà. Thời điểm đánh nhau mà phải kè kè bảo vệ cây đũa phép mỏng manh trong tay, như thế thì bực bội biết là bao. Hay là bị ai đó bịt miệng không thể hô được câu thần chú, hóa không ra phép thuật vậy coi như xong đời rồi. Bởi vậy tôi cần phải luyện tập nhiều lắm.

Ngoài thời gian lên lớp phần lớn thời gian còn lại tôi đều đến thư viện, làm xong bài tập liền kiếm những quyển sách có nội dung thú vị, rồi ra bờ hồ tìm một gốc cây to trèo lên đó vừa phơi nắng vừa đọc sách. Lúc trời sẩm tối thì luyện chút ma chú cho tới tận giờ ăn tối.

《 Nhật báo tiên tri 》Ngày thứ sáu, viết rằng Peter bị bỏ tù, còn Sirius vô tội được phóng thích. Tôi dự cảm trong vài ngày tới những ai học lớp Độc dược nhất định sẽ càng thêm thê thảm.

Mà thê thảm nhất chính là, tôi cùng Neville Lombotton bị phân cùng một tổ. Thế này thì càng phải cẩn thận gấp bội rồi. Thật ra tôi không sợ bị trừ điểm hay gì đó, nhưng tôi không muốn bị mấy thứ nước thuốc này văng trúng, toàn thân dính đầy những thứ nhớt nhúa.

Bất quá bản thân tôi ở việc điều chế ma dược không có năng khiếu trời sinh, sâu bên trong tôi vốn là một đứa rất cẩu thả, theo một nghĩa nào đó thì tôi chính xác là một Gryffindor đi, hoàn toàn không thích hợp để giao tiếp với thứ ma dược cần sự tinh tế này. Cho nên dù muốn ngăn cản Neville làm nổ nồi bung vạc, chế ra thứ ma dược được xem là… tầm thường nhất. Thì đúng là nói cho êm tai chứ làm thì khó vô cùng.

Năng lực dùng miệng giết người của giáo sư Snape ai ai cũng biết nên tôi cũng không muốn bình luận gì nữa, quay lại vấn đề chính là thành tích học tập của tôi trong môn này cũng không có gì đặc biệt, thành ra hết giờ cũng bị giao một phần bài tập dài ngoằng đem về như ai. Được cái tôi biết khôn cách xa Harry Potter, nên cũng không xảy ra tình huống vô cớ mà bị trừ sạch điểm cống hiến.

Nói chung là, sau này cần tới ma dược thì trực tiếp đặt mua là được, cái loại cuộc sống tinh tế nghiên cứu điều chế này không hợp với tôi. Tôi chỉ cần cố để vượt qua thi cử là đủ, không cần quá dụng tâm ở phương diện này. Hiện tại thời gian biểu của tôi đã kín mít, chẳng còn chút tinh lực nào để bỏ sức vào chổ không phải sở trường của mình cả.

Đương nhiên, cũng có thể nói đây là tôi tự cho mình lý do để thoái thác lười nhác. Tóm lại là tôi có chút chướng ngại đối với việc sơ chế những thứ tài liệu ma dược, đối với những yêu cầu cắt cắt mài mài cần mẫn tỉ mỉ tôi có chút chịu không nổi.

“Dench, cảm ơn bạn.”, Neville đứng bên cạnh yếu ớt nói.

Tôi đang thu dọn mớ dung dịch trong vạc, ngẩng đầu hỏi hắn, “Cảm ơn cái gì?”

“Nếu bạn không nhắc tớ.. tớ, tớ khẳng định sẽ đem lông nhím cho vào vạc.”

“Không có gì, chúng ta cùng một tổ, đó là chuyện phải làm.”

“Kia cũng. . . . . .”

Tôi thu thập xong xuôi, chuẩn bị rời khỏi phòng học, nhìn thoáng qua Longbottom hai má đỏ bừng vẫn đang hướng về tôi nói lời cảm tạ thì một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, trước mắt chẳng phải là một nhân vật chuyên để người ta ăn hiếp sao, “Longbottom, sau này công đoạn xử lý tài liệu giao cho cậu, còn phần điều chế ma dược giao cho tớ, được chứ?”

“Bạn…… Ý bạn là bạn nguyện ý sau này vẫn cùng tổ với tớ?”

Tôi gật đầu, “Cậu không muốn?”

“Không, không, đương nhiên tớ nguyện ý” , Hai má hắn lại đỏ bừng, cà lăm nói.

“Vậy xem như xong nhé. Đúng rồi… cậu gọi tớ là Genma đi.”

“Gem… Genma….. Bạn, bạn cũng gọi thẳng tớ là Neville là được.”

Tôi gật đầu, “Ừm, Neville, gặp sau.”

“Gặp sau, Genma.”

Rất tốt, tìm được người giúp việc cho mình, hơn nữa còn không cần dùng vũ lực uy hiếp. Tôi hưng phấn một mạch đi đến phòng ăn.