Chương 11

Phù Thủy

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngủ một giấc tới chiều, đang tại bệnh thất dùng cơm thì có một học sinh nhà Gryffindor nhắn tôi phải tới phòng thầy hiệu trưởng. Tôi nghĩ đại khái là vì chuyện của gã Tử thần thực tử. Kỳ thực có một việc tôi vẫn lo lắng mãi, gây mê quá liều sẽ làm chết người cho nên gã đàn ông kia có khi nào chết rồi không? Tuy nói Tử thần thực tử tội ác khôn cùng, nhưng chỉ nghĩ tới người là do tôi mà chết cũng đủ khiến tôi phát hoảng.

“Giáo sư Dumbledore gọi bạn tới phòng thầy làm gì nhỉ? Hay tớ đi cùng nhé?” Neville có chút lo lắng hỏi tôi.

“Có thể là do chuyện thuốc gây mê, cũng có khi là thầy muốn đưa tớ cây đũa phép. Cậu đừng lo lắng, tớ tự đi được mà.”

Vội vàng cùng Neville nói mấy câu rồi cùng cậu học sinh kia tới phòng hiệu trưởng, cậu ta lưu lại mật khẩu rồi rời đi. Giáo sư Snape cũng có mặt, bộ dạng bọn họ đều nghiêm nghị nhìn tôi không rời mắt.

Lẽ nào gã kia thật sự đã chết?

“Người kia đã chết?”

“Không có”, Giáo sư Dumbledore lắc đầu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Đã dùng ma dược triệt tiêu chất gây mê tàn dư trong cơ thể gã, bất quá do trước đó gã bị suy phổi thiếu chút nữa đã chết, cộng với thân thể gã đã bị lượng lớn thuốc gây mê thương hại không thể cứu vãn được. Bà Pomfrey nói gã sẽ không thể tỉnh lại nữa.”

Phù thủy không phải có rất nhiều biện pháp sao? Thiếu tay đứt chân cũng có thể mọc lại như thường. Thuốc gây mê là ảnh hưởng tới thần kinh? Cơ thể? Hay máu? Hay lượng thuốc do sáu viên đạn gộp lại quá nhiều, ảnh hưởng đến não bộ?

“Con xin lỗi”, Nếu gã không thể tỉnh lại, vậy thì không cách nào tra ra chổ ở của mụ Bellatrix hay đám Tử thần thực tử khác.

“Không, trò không cần xin lỗi.” Giáo sư Dumbledore mỉm cười nói, “Sự an toàn của các trò mới là quan trọng. Sau này nếu lại gặp tình huống như vậy, không cần phải nương tay.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, định mở miệng đáp ứng.

“Hai viên là đủ rồi.” Bỗng giáo sư Snape lạnh lùng lên tiếng, “Nhiều nhất không cần vượt quá ba viên.”

Tôi sửng sốt một chút, mới nở nụ cười nói, “Con biết rồi thưa giáo sư Snape.”

Giáo sư Dumbledore lấy cây đũa phép của gã Tử thần thực tử ra đưa cho tôi, “Đũa phép đã kiểm tra qua, hiện không có vấn đề gì. Thầy nghĩ trò nhất định có thể sử dụng nó thật tốt.”

Tôi vui vẻ ra mặt tiếp lấy bỏ vào giỏ xách da rồng. Giáo sư Snape hết trừng tôi rồi quay sang trừng lão ong mật, bất quá rốt cuộc cũng không mở miệng nói tiếng phản đối.

Lúc tôi vừa rời đi thì huy hiệu D.A bỗng nhiên sáng lên, là Harry, “Sao thế?”

“Ron cùng Hermione bị bắt rồi, do mụ Tử thần thực tử đào phạm và Peter Pettigrew làm, đang bị nhốt trong cái hang dưới chân cây Liễu roi.” Giọng Harry vô cùng lo lắng. “Chúng muốn bắt tớ, chuẩn bị thuốc đa địch giả dạng làm Ron và Hermione để lừa tớ. Nhưng lại bị hai người thật lén dùng huy hiệu trộm liên lạc với tớ.”

“Tớ lập tức nói với thầy hiệu trưởng, cậu đừng làm loạn, mặc áo tàng hình ở gần đó chờ tớ, ngàn vạn lần đừng liều mạng nha.”

“Tớ biết rồi.”

Thế là tôi quay trở vào phòng hiệu trưởng.

Giáo sư Dumbledore cùng giáo sư Snape lập tức cầm đũa phép lao ra cửa, còn tôi tay phải cầm súng gây mê, tay trái cầm đũa phép chạy theo sau bọn họ.

Giáo sư Snape dừng lại, hướng tôi ra lệnh, “Trở về bệnh thất đi.”

“Con ẩn thân theo hai người, không vào.” Lắc lắc súng gây mê trên tay, “Để đề phòng vạn nhất.”

Giáo sư Dumbledore lên tiếng nói: “Để Dench cùng đi đi, tôi nghĩ trò ấy có thể hổ trợ chúng ta.”

Chuyện tôi bắt được Tử thần thực tử, mặc dù các giáo sư trong trường không nói ra nhưng cái miệng của Ron vốn không kín được, rất không an toàn. Vậy nên con mụ điên kia đối với tôi và ba mẹ tôi mà nói chính là một tai họa ngầm to tướng. Càng sớm bắt được ả càng tốt. Nếu không tôi đến ngủ cũng ngủ không được.

Giáo sư Snape trừng mắt nhìn lão ong mật một cái rồi hướng tôi dùng “Ẩn thân chú”, lại thêm một cái “Nhẹ tênh”, khiến bước đi của tôi nhẹ nhàng không tạo ra tiếng động, rồi mới quay người rời đi chẳng nói thêm điều gì.

Vị giáo sư mặt lạnh này đối với học trò của mình rất có trách nhiệm. Mặc dù mấy năm nay, bởi vì thành tích của tôi quá bình thường, bởi vì tôi cộng tác cùng Neville mà có chút tay chân vụng về, ăn không ít những lời trào phúng cùng miệt thị của thầy. Nhưng lúc này đây tôi vẫn nhịn không được bật ra một nụ cười.

Ngay lập tức liền thu hồi nụ cười ấy, Không biết hiện giờ Ron cùng Hermione ra sao? Hy vọng mụ Bellatrix cũng điên như chồng mụ, không cần vừa ra tay đã giở đòn sát thủ, nếu không……

Tới gần gốc Liễu roi, bỗng hiện ra cái đầu Harry đang bay lơ lững trên không trung. Giáo sư Dumbledore để cậu ta với tôi ở cùng nhau, rồi mới cùng giáo sư Snape dùng thuật ẩn thân tiến vào hang.

“Genma, bọn họ…… Ron cùng Hermione…… sẽ không sao đúng không?”

“Ừ”, tôi gật đầu, lập tức nhớ tới hiện tại cậu ta không nhìn thấy tôi, lại giải thích một chút: “Hai tên kia đang bận chế thuốc đa dịch, nên hiện tại sẽ không thương tổn bọn họ,”

Một lúc sau, liền nghe thấy tiếng va chạm, còn có tiếng thét chói tai của phụ nữ, đợi một hồi, Ron cùng Hermione từ bên trong đi ra.

Harry muốn chạy qua, tôi kéo tay cậu ta lại, “Thuốc đa dịch.”

Cậu ta lập tức khựng lại, “Vậy phải làm sao?”

“Hỏi bọn họ chuyện mà chỉ có ba người biết.” Tôi hướng Harry niệm hai cái bùa khiên, rồi chỉa súng gây mê về phía hai người họ.

Harry hỏi mấy vấn đề, họ đều đáp được. Xem ra không phải giả mạo.

Harry cởi áo tàng hình chạy đến, bộ dạng vui mừng hướng họ hỏi chuyện của giáo sư Dumbledore và giáo sư Snape.

“Đã bắt được, mụ Bellatrix và Peter Pettigrew đều bị bắt.” Hermione dù có hơi chật vật nhưng sắc mặt vẫn hớn hở nói.

Lão chuột kia rất có thể sẽ lại chạy trốn, tôi không an tâm lắm nên không hiện thân, vẫn một mực ở gần cây Liễu roi chờ. Trời không phụ long một lúc sau liền thấy một con chuột mất chân liều mạng chạy ra. Nhóm Ron không để ý tới, bởi con chuột quá nhỏ mà tốc độ của nó lại nhanh.

“Impedimenta”, Trước tôi cản trở lão, rồi mới giương súng bắn ba viên vào người lão. (*Ngăn trở*)

Lão hiện nguyên hình nằm hôn mê trước mặt chúng tôi.

Kỳ thật tôi rất muốn bắn sáu phát đạn triệt để giải quyết khối phiền phức này. Lão có thể trốn, cũng có thể chạy. Tôi nghĩ hai tên Tử thần thực tử có thể vượt ngục phần nào là nhờ vào lão. Nếu đem lão tống vào ngục Azkaban, ai biết lần sau lão lại thả thêm ai nữa.

Bộ phép thuật thật sự không xài được mà.

Giáo sư Dumbledore và giáo sư Snape đuổi theo ra thấy tình hình được giải quyết thì thở phào nhẹ nhỏm.

Sau đó bọn họ dùng thần chú Locomotor đem mụ Tử thần thực tử và Peter đi. (*Di động*)

Cuối cùng giáo sư Snape đuổi đám người chúng tôi, bao gồm tôi, Ron cùng Hermione trở về bệnh thất. Chỉ trong một ngày thế mà cái nhóm nhỏ năm người đã có hết bốn người được “may mắn” nếm qua Lời nguyền tra tấn. Đám Tử thần thực tử quả nhiên biến thái mà.

Cũng may phần tử Gryffindor ai cũng đều lạc quan yêu đời, bất kể là người đã qua trị liệu là tôi và Neville, hay là Hermione và Ron chật vật vô cùng. Chỉ cần nghĩ tới hai tên Tử thần thực tử đã bị giáo sư Dumbledore bắt thì không khỏi thoải mái cười khì khì.

======

“Cục cưng, Làm sao thế?”, Baba ngồi xuống bên cạnh dùng bàn tay to của ông vuốt tóc tôi.

“Baba, lễ tình nhân vừa rồi Neville hướng con tỏ tình.”

“À, Genma cũng tới tuổi yêu đương rồi, Vậy con nghĩ thế nào?”

Nghĩ thế nào? Đời trước tôi không có điều kiện yêu đương, bởi vì thân thể quá kém, chỉ có thể cố gắng chiếu cố bản thân. Nào có tinh lực mà mơ tưởng đến ai, lại nói tôi cũng không muốn trở thành gánh nặng của người khác. Đời này thì chưa thử qua, trước giờ cũng không có nghĩ tới.

“Neville cũng không tệ”, cùng hắn ở chung rất vui vẻ, lúc trước hắn vẫn là cậu em cậu bạn cần tôi chiếu cố, nhưng giờ hắn càng ngày càng trở nên gan dạ, có trách nhiệm. Cùng hắn hôn hít này nọ hẳn cũng không chán ghét.

Baba nở nụ cười, “Vậy thì thử yêu đương đi, không cần nghĩ nhiều như làm gì.”

“Nhà hắn là gia tộc phù thủy thuần huyết, hắn là người thừa kế duy nhất.”

“Thế thì sao? Bà nội cậu ta xoi mói xuất thân của con? Ba thấy bà ấy đâu giống kiểu người như vậy.”

“Ý con không phải như vậy. Con tính sau khi tốt nghiệp Hogwarts, sẽ trở về sống một cuộc sống bình thương.”

Ba ba sờ sờ đầu tôi, “Nếu con thích Neville, thì việc gì phải để tâm tới chuyện đó. Vả lại, con là phù thủy, con của con sau này cũng có thể là phù thủy. Nếu con lấy một người bình thường làm chồng, nếu hắn không tiếp nhận được việc này thì sao? Con sẽ giải quyết việc này thế nào?”

Chuyện này tôi cũng chưa từng nghĩ tới, tự nhiên tôi lại nhớ tới chuyện của ba mẹ giáo sư Snape. Kỳ thật từ lúc biết mình có phép thuật, thì tôi đã xem như một phần của thế giới ma thuật này rồi, đây không phải là chuyện tôi muốn chọn hay không là được. Còn cả tương lai con cháu đời sau của tôi nữa.

Đích xác không thể ép buộc bản thân trở về làm người bình thường được rồi, vậy thì chỉ có thể cố sức chăm sóc hiếu kính ba mẹ để bồi thường cho họ mà thôi.

Nghĩ thông suốt điều này, tôi gật đầu, “Cảm ơn baba, con hiểu rồi.”

“Vậy con còn muốn học khoa khảo cổ, để sau này làm nhà thám hiểm không?”

“Kỳ thật từ lúc tiến vào thế giới phù thủy thì con đã không còn hứng thú với chuyện khảo cổ lỗi thời đó nữa rồi. Bởi vì thế giới phù thủy với con mà nói là một tòa bảo tàng khổng lồ. Con ở Hogwarts năm năm, thứ con tiếp xúc chỉ mới là một chút da lông mà thôi. Còn rất nhiều thần chú, ma pháp đạo cụ mới lạ khiến con con vô cùng hứng thú.”

“Vậy tiếp tục sống như thế đi, mà con đã chọn được công việc thích hợp cho mình chưa?”

“Tương lai nếu được làm giáo sư giảng dạy trong trường thì tốt, bất quá cũng không có vị trí nào trống, hơn nữa tư lịch con không đủ. Còn bên Bộ pháp thuật, phải giao tiếp với đám quý tộc con không muốn cũng không am hiểu. Làm Thần sáng không tệ, rèn luyện vài năm rồi tương lai về Hogwarts xin một chân dạy Nghệ thuật phòng chống hắc ám.”

“Thần sáng, chính là cảnh sát ở thế giới phù thủy?”

Tôi gật đầu.

“Con tự chọn mục tiêu cho mình, ba mẹ sẽ ủng hộ con. Baba cũng thích con làm giáo viên, công việc ổn định, có thể tiếp tục học tập, hàng năm đều có học sinh mới, cũng không cảm thấy nhàm chán.”

Tôi gật đầu, “Con cũng nghĩ như vậy.”

“Vậy còn vấn đề gì sao?”

“Thế giới phù thủy tuy rằng rất thú vị, nhưng lại không có phát triển. Ngược lại thế giới người thường khoa học kỹ thuật lại tiến bước quá nhanh. Con không muốn con cháu của con vì bản thân là phù thủy mà tự cho mình siêu phàm, xem thường người thường, thậm chí không hiểu gì về thế giới của người thường. Lỡ như sau sau này, người thường và phù thủy có chiến tranh quy mô lớn, chúng sẽ không hiểu gì về vũ khí và thủ đoạn của họ. Nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ. Con hiện tại mặc dù là phù thủy, nhưng đối với thành tựu về khoa học kỹ thuật hiện đại vẫn kính sợ a.”

“Chiến tranh quy mô lớn? Làm sao có thể?”

“Trước mắt thì không. Còn chuyện tương lai ai biết được.”

“Vậy thì đừng nghĩ nhiều làm gì. Đã có phép thuật, thì hãy vận dụng nó cho tốt. Chuyện con lo cũng không phải điều gì to tát, để chúng cũng giống con, từ mẫu giáo cho tới tiểu học đều đến trường tiếp xúc với những người bình thương, vậy đâu có việc gì nữa.”

Tôi gật đầu, Nói cho cùng thì những thứ tôi lo xa đó đều là vấn đề của con cháu, tôi không thể cái gì cũng ôm đồm giải quyết được.

“Cảm ơn baba”, tôi hôn lên má ông một cái, bắt đầu vui vẻ trở lại, một lát nữa báo cho Neville nghe câu trả lời. Có lẽ sẽ khiến hắn vô cùng mừng rỡ cho coi.

==========

Tôi từ trên cây nhảy xuống dọa Neville sợ mất mật. Hiện tại tôi đã làm Thần sáng được một năm, bởi vì biểu hiện tốt, liền được chọn làm tiểu đội trưởng. Neville thì không ra ngoài làm việc, hắn chỉ ở nhà tự trồng thực vật ma pháp, đem bán chúng cho cửa tiệm tài liệu ma dược.

Hắn cười cười kéo tôi ôm vào lòng, “Em tới lâu chưa? Đã gặp bà nội?”

Tôi gật đầu, “Vừa mới đã xác định lại danh sách khách mời hôn lễ.” Trên tay tôi đeo chiếc nhẫn gia truyền của gia tộc Longbottom. Mặc dù tốt nghiệp rồi nhưng tôi vẫn chưa định sẽ kết hôn sớm, dù kết hôn sớm một chút cũng không tệ.

Một tay hắn nắm lấy tay tôi, tay còn lại nhét trong túi quần, lôi kéo tôi đi tản bộ trong khu vườn thảo dược của hắn.

Chúng tôi sớm đã bàn bạc tốt, chờ tôi cướp được chức giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, còn hắn tranh được vị trí giáo sư môn Thực vật học. Đến lúc đó có thể xem như phu xướng phụ tùy rồi.

_______HOÀN_______