Chương 8

Phù Thủy

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chuyện ở thế giới phù thủy tôi không giấu ba mẹ, không chỉ không giấu, ngược lại còn thường xuyên nói cho họ nghe. Tôi không nghĩ ba mẹ cái gì cũng không hiểu mới là tốt cho họ, có khi như vậy còn khiến họ lo lắng hơn. Tôi tin tưởng ba mẹ, cho nên những sự việc diễn ra trong thế giới phù thủy, phù thủy hắc ám, Voldermort, Tử thần thực tử, họ đều biết hết.

Cho nên mặc dù vẫn như cũ không đồng ý cho tôi mua súng, nhưng baba cũng nhượng bộ cấp cho tôi một khẩu súng gây mê chuyên dùng để chế ngự động vật hoang dã, cộng thêm một trăm viên đạn gây mê.

“Mặc dù ba biết con có thể bắn súng, cũng tin con sẽ không nhất thời hứng chí mà bắn loạn nhưng ba vẫn không hy vọng trên tay con dính đầy máu tươi. Thế giới phù thủy đang rối ren hỗn loạn, con lại không có đủ khả năng tự bảo vệ mình, cho nên baba đưa khẩu gây mê này cho con. Chỉ cần trúng một viên đến voi cũng té nói chi đến phù thủy.” Baba vừa nói vừa giương vẻ mặt đắc ý ra.

“Con cảm ơn, baba” Tôi tựa vào lòng ba, cảm thấy thật bình yên.

Tôi chỉ mới học xong năm thứ tư, kiến thức vẫn còn rất hạn hẹp. Rất nhiều câu thần chú đơn giản tôi đã luyện thuần thục đến mức không cần dùng đũa phép cũng có thể niệm ra được, nhưng đó cơ bản đều ma pháp phụ trợ cho cuộc sống hằng ngày mà thôi, nếu dùng trong chiến đấu thì không làm ăn được gì. Hơn nữa phương hướng giáo dục của Hogwarts so với những trường như Durmstrang thì tương đối ôn hòa, thiên về phòng ngự hơn là tấn công, có thần chú công kích cũng chỉ là những câu không lấy nổi mạng đối phương, chỉ cần một câu “Finite incantatem” là đối phương lại bình thường như cũ, tiếp tục chiến đấu. (*Thâu hồi phép thuật*)

Dùng thủ đoạn của phù thủy không thể bảo vệ được bản thân, cho nên tôi chỉ có thể dùng phương tiện khoa học kỹ thuật hiện đại hổ trợ, mà súng gây mê là một lựa chọn tuyệt vời nhất.

Lúc đầu tôi lựa chọn đến Hogwarts học là để thuận tiện cho cuộc sống sau này, chứ không đâu nghĩ tới sẽ phải lâm trận chiến đấu. Nhưng cũng may tôi biết được nhiều câu thần chú có thể hổ trợ cho chiến đấu lẫn phòng ngự, ví dụ “Quietus”, “Expelliarmus”, “Impedimenta” vân vân, đều dùng rất tốt. (*Im lặng* *Giải giới* *Ngăn trở*)

Duy có một vấn đề chính là Tử thần thực tử dùng đều là những Lời nguyền không thể tha thứ, mà tôi thì không đủ khả năng để ứng phó thứ đó.

Lớp học Phòng chống nghệ thuật hắc ám mấy năm nay không ngừng đổi giáo sư giảng dạy, người chân chính dạy điều đúng đắn cho chúng tôi trọn một học kì chỉ có mỗi giáo sư Lupin. Tôi hy vọng năm nay Harry Potter cũng sẽ giống như trong truyện tổ chức “Quân đoàn Dumbledore” *Dumbledore Army* (“Đội phòng vệ” Defense Alliance, gọi tắt D. A. ), có thể dạy tôi một ít câu thần chú hữu dụng. Dù sao năm vừa rồi dưới sự chỉ đạo của Moody mắt điên và lão ong mật chắc cậu ta học được cũng không ít.

Nếu chỉ luyện tập một mình thì không được, bởi không có kinh nghiệm của người đi trước, tiến độ học tập sẽ rất chậm.

Bất quá nhiều chuyện đã thay đổi, Voldermort đã chết, không biết Harry có còn lòng dạ mà chiến đấu hay không đây? Bộ ma thuật có phải sẽ phái Dolores Umbridge đến dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám để tra tấn thầy trò toàn trường? Rất nhiều chuyện không thể nói chính xác được.

Rất nhanh tôi đã định ra mục tiêu cho năm thứ năm tới, mặc kệ tình huống gì xảy ra, tôi cũng phải học Nghệ thuật phòng chống hắc ám cho thật tốt. Kỳ thật tôi còn muốn học Bế quan bí thuật, chính là thuật này tính riêng tư quá lớn đâu thể để người không quen biết dạy được, mà có muốn thì tôi cũng chẳng tìm được người dạy. Cho nên tôi lại có thêm một mục tiêu nữa, là trước lúc tốt nghiệp, khi rời khỏi Hogwarts tôi phải học được Bế quan bí thuật.

Lại cùng Neville tới Hẻm xéo mua đồ dùng học tập, Tôi dùng nửa năm tiền tiêu vặt để mua một cái túi không gian làm bằng da rồng, rộng tới mấy mét khối muốn bỏ gì vào cũng được, còn được ếm bùa nhẹ tênh vĩnh viễn không mất hiệu lực, cho dù bỏ nhiều đồ trong đó cũng không thấy nặng. Chống cháy, không thấm nước, chống rách hỏng, bề ngoài cũng rất tinh xảo, dạo phố đi chơi cầm theo đều thích hợp.

“Bạn mua cái này làm gì? Trước giờ vẫn dùng cặp sách mà?”

“Để này nọ a”, Sách vở a, bút viết a, đạn a, băng keo linh tinh a. Hơn nữa trông cũng được. Bất quá đồ ăn vặt năm nay bị giảm đi phân nữa rồi.

“Quên đi, bạn thật sự giắt súng trên đùi?”

“Ừm, súng đương nhiên phải đem theo bên mình.” Tôi gật đầu, làm một cái vòng đai giữ súng bằng da quấn quanh bắp đùi, đem súng cắm vào đó, trông cực cool. Đáng tiếc không phải súng thật. “Hóa hình thú của cậu có tiến triển gì không?”

“Có một chút, gần đây tớ luôn mơ thấy bàn tay tớ là một bộ vuốt màu đen, y như lần bạn mơ thấy mình là sư tử ấy, nói không chừng hóa hình thú của tớ thật sự là gấu.”

Tôi thở ra một tiếng, “Không phải cóc là tốt rồi. Đúng rồi… Phu nhân Longbottom có nói gì không, tin đồn Nhật báo tiên tri nói giáo sư Dumbledore với Harry Potter ấy?”

“Bà nội tớ nói còn rất nhiều phù thủy đều tin tưởng thầy Dumbledore, hơn nữa toàn học sinh Hogwarts đều tận mắt nhìn thấy chuyện hôm đó. Bởi vậy phần lớn phù thủy không hoàn toàn tin tưởng những gì Nhật báo tiên tri viết. Nghe nói, ký hiệu hắc ám trên cánh tay của đám Tử thần thực tử đã dần biến mất. Tớ nghĩ rồi sẽ có thêm nhiều người tin lời thầy ấy. Bất quá Bộ pháp thuật vẫn không chịu thừa nhận, mà đám quý tộc từng là Tử thần thực tử cũng sẽ không mở miệng thừa nhận điều này.”

Người dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám năm nay là giáo sư Ryan, là một cựu Thần sáng. Thoạt nhìn là một người nghiêm túc, không phải là mụ cóc phấn hồng kia. Vậy là chúng tôi đã có cơ hội học tập Nghệ thuật phòng chống hắc ám một cách chân chính rồi.

Thời điểm ăn sáng, tôi và Neville mỗi người cầm một tờ báo, vừa ăn vừa tùy tiện xem một chút tin tức, bỗng nhiên Neville nện xuống bàn một tiếng rõ to rồi chạy ra khỏi phòng ăn. Tôi buồn bực cầm tờ báo hắn vừa bỏ lại, cái gì thế này?

Tin tức trang nhất của《 Nhật báo tiên tri 》, “Tù nhân nhục Azkaban – Cặp vợ chồng Lestrange đã vượt ngục.” Thì ra là vậy! (*Bellatrix và Rodolphus*)

Tôi tìm được Neville ở bờ hồ, hắn ngồi nhồm hổm vùi đầu giữa hai đầu gối, không chút động đậy. Tôi đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ thở dài, cũng không biết phải nói cái gì cho phải. Hắn và Harry Potter đều là cùng gặp họa, Harry thì chưa từng được gặp mặt cha mẹ, mà cha mẹ Neville lại bị vợ chồng Lestrange ngược đãi đến phát điên, không bao giờ… nhận ra hắn nữa. sự bi thương thống khổ không ngừng bồi đắp theo từng ngày từng tháng, như vậy làm sao không hận?

Ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, chúng tôi đã trễ tiết học buổi sáng nhưng hai đứa vẫn không nói gì, ngơ ngác nhìn mặt hồ xanh thẳm yên ả trước mặt.

Bỗng nhiên Neville cất tiếng ngữ khí nhẹ nhàng đều đều nói “Ba mẹ tớ ở Bệnh viện thánh Mungo mười bốn năm, bọn họ bị hai tên Tử thần thực tử vừa vượt ngục kia dùng lời nguyền Không thể tha thứ tra tấn tới phát điên. Không nhận ra tớ, cũng không nhận ra bà nội, chỉ có thể ở trong bệnh viện. Bà nội kể trí nhớ tớ không tốt là do lúc đó tớ chỉ mới một tuổi đã phải thấy toàn bộ quá trình ba mẹ bị tra tấn, bởi thế bà mới để cho người ta xóa ký ức muốn tớ quên đi cảnh tượng tàn khốc đó. Khi đó tớ còn nhỏ, nên thần chú xóa ký ức gây ra một chút ảnh hưởng với tớ. Hồi nhỏ, mỗi tuần bà nội đều đưa tớ tới bệnh viện để thăm ba mẹ, hy vọng họ có thể dần dần tốt lên, có thể nhớ ra hai bà cháu tớ. Nhưng cũng không được, vẫn không nhớ…… Tớ hận bọn chúng, đám Tử thần thực tử, chúng quá hung ác, quá hung ác……” Nước mắt Neville tuôn ra, từng giọt từng giọt rơi trên mặt cỏ.

(*Obliviate: là thần chú tập 7 Hermione dùng xóa ký ức ba mẹ cô)

Tay tôi choàng qua vai hắn, không có mở miệng. Không có khuyên bảo, nói cái gì mà từ bỏ thù hằn đi sao? Thù hận sẽ khiến con người ta trên nên trống rỗng sao? Đúng là đánh Rắm!

Được yêu mà cảm thấy ấm áp, bi thương sẽ cảm thấy đau khổ, có người tổn thương đến người mình yêu thương thì phải nghĩ cách báo thù. Đây đều là thiên tính mà con người ai ai cũng phải có.

Chỉ có kẻ biến thái mới khoan dung đối với kẻ thù, hoặc là những tên giả nhân giả nghĩa, hoặc là người bị thương tổn vốn không được kẻ đó để trong lòng.

Neville vung tay lau loạn trên mặt vài cái, đem nước mắt chùi sạch, lên tiếng nói: “Tớ sẽ bắt bọn chúng lại, tự tay bắt bọn chúng lại.”

Tôi gật đầu, vỗ vai hắn, “Tớ với cậu cùng bắt.”

“Tất cả chúng ta sẽ cùng nhau.” Phía sau đột nhiên có người nói.

Chúng tôi vội vàng quay đầu lại, Harry, Hermione cùng Ron không biết từ lúc nào đã ở phía sau chúng tôi, hẳn đã nghe được những gì chúng tôi nói. Vừa rồi là tiếng của Harry, Neville yên lặng đứng lên, nhìn bọn họ không biết nói sao cho phải, cuối cùng nhẹ giọng lên tiếng: “Cảm ơn các cậu.”

Ta nhếch miệng nhe răng cười, “Vậy cùng nhau đi. Tớ đói, có phải tới giờ ăn trưa rồi không?”

Mọi người đều thả tâm, đến Neville cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Hermione tức giận nhìn tôi, “Cậu có biết cả hai cậu sáng nay không lên lớp, Gryffindor bị trừ bao nhiêu điểm không?”

“Ây, Hermione, sau khi cậu lên làm huynh trưởng liền trở nên dài dòng a.” Tôi duỗi lưng, lười biếng nói.

Năm người ầm ầm ỉ ỉ kéo nhau đi ăn cơm. Mà “D.A” cũng vì nguyên nhân này mới được thành lập, từ đầu đến cuối cũng chỉ có năm người chúng tôi là thành viên. Bởi vì Harry có kinh nghiệm chiến đấu hơn mọi người, hơn nữa còn được vị cựu thần sáng đặc biệt chỉ điểm nên vị trí thầy giáo liền giao cho cậu ta. Hermione là người lên lịch luyện tập, cô nàng nghiêm khắc y chang giáo sư McGonagall, một chút thời gian rãnh cũng không lãng phí.

Người siêng năng nhất trong số chúng tôi, không phải tôi, cũng không phải Hermione, mà là Neville. Tên bạn vụng về, hiền hậu, còn có một chút yếu đuối của tôi, hiện tại đã trưởng thành thật rồi, trở nên đáng tin cậy, là một cậu thiếu niên có thể đảm đương trách nhiệm rồi.