Chương 251

Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Mẹ…” Diệp Bạc Hâm thấp thỏm không yên đứng trước mặt Tô Uyển, không tình không nguyện gọi một tiếng.

Trở ngại sự có mặt của Tô Nhuệ Dương, Tô Uyển không bộc phát bão tố, hai tay buông thõng bên người mạnh mẽ nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm.

“Chào dì.” Tập Vị Nam khóa lại cửa xe, đứng bên cạnh Diệp Bạc Hâm.

Tô Uyển cười lạnh, “Tập thiếu gia, một tiếng dì này, tôi nhận không nổi.”

Diệp Bạc Hâm hơi chấn động, cô không ngờ rằng Tô Uyển trực tiếp trở mặt, ông ngoại còn ở đây mà?

Ngón tay hơi cuộn lại, Diệp Bạc Hâm không cam lòng cắn môi dưới, tâm trạng bình tĩnh trong phút chốc gợn sóng.

Tô Nhuệ Dương cảm nhận được không khí không đúng, quay đầu hỏi Tô Uyển, “Tiểu Uyển, bọn con gặp nhau rồi?”

Tô Uyển cắn răng, chằm chằm trừng mắt nhìn Tập Vị Nam, giọng nói từ trong cổ nghến ra, “Quen biết, nhị thiếu gia Tập gia.”

“Mẹ!” Sắc mặt Diệp Bạc Hâm hơi biến, hôm nay cô có ý giấu đi gia thế của Tập Vị Nam, nếu như cô bây giờ vạch trần, ông ngoại sẽ nghĩ thế nào?

Ánh mắt Tập Vị Nam hơi động, sắc mặt vẫn như cũ lạnh nhạt, lo âu nắm chặt tay của Diệp Bạc Hâm.

Bầu không khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, Tô Nhuệ Dương nhìn ba người trước mặt, không có truy cứu tới cùng.

“Quen biết thì tốt, đừng đứng bên ngoài nữa, đều vào trong cả đi. Lát nữa ai cũng không được phép đi, đều ở lại cùng ăn cơm với lão đầu ta.”

Tô Uyển sắc mặt biến đổi liên tục, chau mày, “Ba…”

“Lão Dư, từ trong giỏ đem con cá hôm nay câu được ra, một lát nữa kêu nhà bếp làm mấy món mà nha đầu này thích ăn.” Tô Nhuệ Dương quay người dặn dò Dư quản gia.

Dư quản gia dạ một tiếng, đi mở giỏ cá ra.

Tập Vị Nam tay nắm tay.

Tô Uyển nghiến răng, trừng mắt nhìn Diệp Bạc Hâm một cái, cùng đi vào.

” Ba đừng tin lời nha đầu Bạc Hâm, con bé đều là náo loạn mù quáng, nó hiểu cái gì a… “Tô Uyển ở bên cạnh Tô Nhuệ Dương đảo đi đảo lại, Tô Nhuệ Dương bị cô làm loạn đến có chút đau đầu.

“Được rồi, trong lòng ta có tính toán…” Tô Nhuệ Dương nhận lấy nước từ người làm đưa qua, nhuận nhuận giọng.

” Nhưng mà…” Tô Uyển vẫn không can tâm, không thể không thừa nhận, Tập Vị Nam quá biết lấy lòng người, ngay cả ba cô lăn lộn trên thương trường hơn ba mươi năm rồi cũng bị anh thu phục rồi.

Diệp Bạc Hâm theo sau Tập Vị Nam bước vào, Tô Nhuệ Dương vẫy tay cắt ngang Tô Uyển.

“Vị Nam, tới đánh cờ vây với ta một lúc.”

Diệp Bạc Hâm và Tập Vị Nam đôi mắt nhìn nhau một cái.

“Vâng.” Tập Vị Nam gật đầu.

Trong mái hiên, trước cửa sổ sát đất, một già một trẻ khoanh chân ngồi trên nệm, bên ngoài cửa sổ mà lá xanh tươi.

Đầu ngón tay của Tập Vị Nam cầm quân đen, nhăn mặt nhìn bàn cờ vây.

Tô Nhuệ Dương mang ý cười, liên tục đặt xuống quân cờ.

“Con đi nhà bếp giúp mọi người.” Diệp Bạc Hâm đối với cờ vây không có hứng thú, xách ghế ra đứng lên.

“Ừm, giúp ông làm một món ngỗng rượu vang.” Tô Nhuệ Dương đầu cũng không ngẩng lên, nhàn nhạt nói một tiếng.

Tập Vị Nam nâng mắt, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, trong mắt là ý cười ấm áp.

Tô Nhuệ Dương đem thần sắc của anh nhìn vào đáy mắt, nhìn Tô Uyển một cái.

Tô Uyển vẫn luôn đứng hầu bên cạnh, đôi mắt kia như dao chém lên người Tập Vị Nam, anh lại dường như không có gì, trầm tĩnh như núi Thái Sơn.

Tô Uyển hừ lạnh một tiếng, rủ mắt nhìn hai tay khoanh trước ngực, cùng đi ra ngoài.

Trong phòng bếp, đầu bếp đang bận rộn.

Diệp Bạc Hâm kêu người xuống tầng rượu dưới đất lấy rượu vang, bản thân từ trong lò nướng lấy ra con ngỗng, động tác thuần thục cắt ra.

“Diệp Bạc Hâm, con điên rồi sao? Không biết ông ngoại con tim rất yếu, không thể chịu được kích động sao? Con còn dám đem người mang tới nhà?” Tô Uyển một mặt phẫn nộ.

Diệp Bạc Hâm bị cô mắng, suýt chút nữa cắt trúng tay.

“Mẹ bình tĩnh một chút, chú ý hình tượng của mẹ.” Diệp Bạc Hâm cúi đầu xuống, ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy con ngỗng nướng vàng, cầm dao thuần thục bổ xuống

Bộ dạng bình tĩnh của cô chọc tức đến Tô Uyển.

Lúc này, hai đài bếp đang bận rộn một bên cũng khựng lại nhìn qua.

“Diệp Bạc Hâm, ta bây giờ cảnh cáo con, con không nghe, hi vọng con sau này đừng tim ta khóc.” Tô Uyển nói một câu dứt khoát, dường như ấn định rằng tương lai Diệp Bạc Hâm sẽ hối hận vậy.

Cô thật sự không hiểu Tô Uyển lấy đâu ra tự tin lớn như vậy.

“Yên tâm đi, thật sự có ngày đó, con nhất định sẽ không để mẹ nhìn thấy nước mắt của con.”

Diệp Bạc Hâm hơi dừng lại, bưng đĩa lên, “Làm phiền nhường một chút…”

Ánh mắt Tô Uyển dính chặt lên người cô, bỗng nhiên từ trên cổ áo hơi mở của cô, nhìn thấy trên làn da tiếp xúc với không khí, có vài vết hôn chói mắt.

Tô Uyển tức giận dâng đến lòng ngực, tức giận đến hai mắt mơ màng.

Ngón tay run run mở cổ áo Diệp Bạc Hâm ra, hai mắt phun lửa.

Diệp Bạc Hâm kinh ngạc, sũng sờ nhìn Tô Uyển.

Bên cạnh còn có hai đầu bếp, Tô Uyển phát điên gì vậy?

“Diệp Bạc Hâm, con nói ta biết, đây là cái gì?” cho đến khi Tô Uyển ghé vào tai cô, phẫn nộ mở miệng, đầu ngón tay chỉ lên xương quai xanh của cô, Diệp Bạc Hâm mới hồi lại tinh thần.

Rủ mắt… Trên xương quai xanh trắng nõn vết hôn dày đặc…

Mặt của Diệp Bạc Hâm bỗng nhiên đỏ lên, vành tai nóng lên, cô vốn dĩ da mặt mỏng, huống hồ lại bị mẹ cô nhìn thấy.

Là cái gì Tô Uyển còn không biết?

“Con…” Diệp Bạc Hâm vội vàng kéo lại quàn áo, quay lưng với Tô Uyển, giọng rất thấp, “Chính là như mẹ nhìn thấy…”

Cô thật sự muốn đào một cái lỗ chui xuống.

“Con còn biết xấu hổ không vậy?” Vừa nghĩ đến con gái bị người ta… Tô Uyển tức giận đến toàn thân phát run, “Ta dạy con như thế nào? Kêu con tùy tiện cùng người đàn ông khác phát sinh quan hệ sao?”

Diệp Bạc Hâm phản bác lại, “Con làm sao không biết xấu hổ rồi? Con và anh ấy đã kết hôn rồi, không phải hàng xóm, bọn con không phải là trẻ nhỏ chơi trò gia đình, loại chuyện này vốn dĩ… vốn dĩ là rất bình thường…”

” Tốt, con lớn rồi, lông cánh mọc đủ rồi…” Tô Uyển khựng lại, trái tim bất lực, nâng tay lên đỡ trán, một cơn chính mặt ập tới, cô vịn vào bờ tường, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Diệp Bạc Hâm bị dọa giật mình, cởi bao tay ra, dìu cánh tay Tô Uyển, “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Tô Uyển cười lạnh, đẩy tay cô ra, “Xảy ra chuyện rồi vừa lòng con rồi?”

” Con không có!”

“Dù sao bây giờ ta cũng quản không nổi con, chuyện của sau này, con tự mình xử lý!”

Tô Uyển ngay cả cơm tối cũng không ăn, trực tiếp rời đi.

Lần này, cô tức giận không nhẹ.

Tô Nhuệ Dương thở dài một hơi, con gái của mình tính cách có bao nhiêu cứng rắn, ông quá hiểu rõ rồi.

Ánh mắt nhìn Tập Vị Nam, nhiều hơn vài tia đánh giá.

Diệp Bạc Hâm cũng không có tâm trạng gì, trong đầu đều là sắc mặt trắng bệch của Tô Uyển trước khi rời đi.

Cô có phải quá bất hiếu rồi?

Sau khi ăn cơm, Tô Nhuệ Dương cũng không có tâm trạng giữ bọn họ lại, trực tiếp đuổi người đi.

“Xin lỗi…” Tập Vị Nam cũng không biết sự việc lại náo loạn tới mức như vậy, nhìn cô ủ rũ không vui, lồng ngực giống như bị người ta bóp chặt.

Diệp Bạc Hâm nhìn dòng xe ngoài cửa sổ, “Không liên quan tới anh…”

Ngay cả bản thân cô cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.

Một đường không lên tiếng.

Đến khi Tập Vị Nam dừng xe ở một con đường phồn hoa, ánh đèn đỏ quảng cáo rực rỡ bên đường, Diệp Bạc Hâm nhìn ngời lạ trên đường, nghi hoặc nhìn anh.

“Vì sao dừng rồi?”

Ánh mắt sâu xa của Tập Vị Nam rơi trên mặt Diệp Bạc Hâm, sóng dậy không rõ.

Diệp Bạc Hâm bị anh nhìn đến mức chột dạ một trận.

Từ lúc Tô Uyển rời đi đến bây giờ, cô đau buồn không vui, ngay cả cùng anh nói chuyện cũng rất hờ hững.

Tô Uyển ảnh hưởng tới tâm trạng của cô, cô lại mang tâm trạng mặt xấu cho anh.

Cô không có ý nghĩ giận cá chém thớt với anh, nhưng lại ở trước mặt anh, không biết vì sao, hoàn toàn không thu lại được tính khí của bản thân.

“Anh lát nữa quay lại.” Tập Vị Nam cởi dây an toàn, xuống xe.

Diệp Bạc Hâm buồn phiền trách bản thân, cô điên rồi sao?

Đẩy cửa xe ra, Diệp Bạc Hâm đuổi theo sau lại tìm không ra thân ảnh của Tập Vị Nam.

Trên đường nhiều người như vậy, nhiều con đường nhỏ như vậy, cô đứng ở đó, liên tục nhìn bốn phía.

Trái tim, trống rỗng giống như bị người khác móc ra, mỗi lần hô hấp, lồng ngực đều bị không khí xâm nhập vào mà căng ra đến mức phát đau.

“Diệp tiểu thư?”

Một giọng nói nghi ngờ từ sau lưng truyền tới.

Diệp Bạc Hâm quay người, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, trên khuỷu tay vắt một áo vét đen, trên mặt ấm áp như ngọc, nụ cười rất nhạt.

“Lương tiên sinh.” Diệp Bạc Hâm không ngờ lại gặp được Lương Thanh Trạch.

Gió ban đêm có chút lớn, mái tóc Lương Thanh Trạch bị thổi có chút loạn, hai mắt lại sáng như sao trên bầu trời.

Lương Thanh Trạch cho người khác cảm thấy rất sạch sẽ, nhưng Diệp Bạc Hâm lại biết, người có thể ngồi vị trí tổng tài của Trác Nam, sẽ không giống cảm giác mà anh đem tới cho người khác một dòng vô hại.

Cô có ý kéo xa khoảng cách với anh.

Lương Thanh Trạch nhìn ra, trầm mặc nhìn cô.

Một chiếc xe dừng lại bên cạnh Lương Thanh Trạch, một người đàn ông mở cửa xe ra, cung kính đứng trước mặt Lương Thanh Trạch, “Tổng tài.”

Lương Thanh Trạch cười nhạt, “Diệp tiểu thư, cần tôi tiễn cô một đoạn không?”

Diệp Bạc Hâm vén tóc bị gió thổi ra sau tai, lắc đầu, “Không cần đâu, tôi đang đợi người.”

Tập Vị Nam rất nhanh liền quay lại, Diệp Bạc Hâm trong lòng áy náy, vừa định muốn xin lỗi, nhưng phát hiện ánh mắt Tập Vị Nam sắc bén, khuôn mặt căng thẳng, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, hô hấp cũng bỗng nhiên nặng nề, một luồng tàn ác xẹt qua trong mắt, rất nhanh, Diệp Bạc Hâm lại vẫn là bị tóm lấy.

Lời xin lỗi tới miệng lại nuốt vào trong, nghi ngờ thuận theo ánh mắt của anh nhìn theo.

Ngoài dòng xe, không có gì đặc biệt cả.

“Làm sao vậy?” Diệp Bạc Hâm cầm lấy bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của anh, phát hiện tay anh lạnh băng thấu xương, bây giờ không lạnh, tay anh vì sao lại lạnh như vậy?

Tập Vị Nam thu lại ánh mắt, đồng tử nhìn chằm chằm cô.

Lấy kem trên tay đưa cho cô, “Nhanh ăn đi, lát nữa sẽ tan mất.”

Diệp Bạc Hâm hơi sững, trong tay bị đồ làm lạnh, cô cúi đầu, kem…

Vì vậy, anh lúc nãy đặc biệt dừng xe, chính là đi mua kem cho cô?

Lúc cô tâm trạng không tốt, thích anh kem, cô không có nói với anh, là mấy năm trước, lúc bọn họ ở bên nhau, anh còn nhớ sao?

Vành mắt hơi nóng, Diệp Bạc Hâm cắn một miếng, nùi vị ngọt ngọt tan ra trên đầu lưỡi, ngọt đến trong lòng.

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nghi ngờ, “Em biết Lương Thanh Trạch?”

” Ừm, anh cũng biết anh ta?” nhưng lại phát hiện sắc mặt anh biến trắng, Diệp Bạc Hâm bị dọa giật mình, “Anh làm sao vậy? Đừng dọa em.”

” Lương Thanh Trạch!” Tập Vị Nam nghiến răng nghiến lợi. Hận không thể xé xác anh ra, sắc mặt âm trầm đến cực điểm khủng bố dọa người.

Tập Vị Nam nắm chặt cánh tay Diệp Bạc Hâm, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, cô từ trong mắt anh nhìn thấy thứ tương tự hốt hoảng.

“Em quen anh ta từ lúc nào?”

Diệp Bạc Hâm một bụng đầy nghi ngờ, anh như vậy, là cùng Lương Thanh Trạch có thù sao?

Diệp Bạc Hâm không có giấu giếm, một năm một mười nói ra hai lần gặp Lương Thanh Trạch.