Chương 158

Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trong phòng vip, Thẩm Tư Á vốn dĩ đã ghi âm xong nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, đề cập đến lúc đầu ai không đứng đắn động não đề ra ý kiến xây dựng một cô nhi viện làm danh nghĩa, trong thực tế, là một cô nhi viện cung cấp cho các lái buôn có sở thích biến thái, các người quyền quý đùa giỡn trẻ bị thành niên, danh sách những người liên quan, bọn họ như thế nào từng bước từng bước đem cô nhi viện này trở thành cô nhi viện “Bách giai”, trên thực tế giấu giếm chuyện dơ bẩn gì, có bao nhiêu người bị liên quan bên trong, sau khi sự việc được sáng tỏ, bọn họ như thế nào đối phó với phóng viên, làm như thế nào đẩy đến đầu quan viên bị kết án tử hình và viện trưởng cô nhi viện, làm thế nào đe dọa nồi đen sau lưng bọn họ.

Bây giờ phía trên lại phái người xuống điều tra sự việc này, bọn họ hoảng sợ, tối nay ra ngoài thương lượng đối sách, tiếp sau đó nên làm như thế nào ứng đối.

Một thời gian dài không có kế sách nào hoàn hảo, bắt đầu tranh cãi, đổ lỗi cho nhau, tiết mục chó cắn chó rất thú vị.

Chỉ dựa vào chừng này, đủ để phá được vụ án này, khiến bọn họ ăn cơm tù.

Thẩm Tư Á vừa muốn kết thúc công việc, lặng lẽ rời đi.

Lúc này, cửa phòng vip bị mở ra, một người trung niên mặt chữ quốc bước ra, Thẩm Tư Á phỏng vấn qua anh ta, kinh ngạc trừng to mắt, cô làm sao cũng không nghĩ rằng vị này bình bầu tốt, một mạt nam nhân chính khí vậy mà cũng liên quan tới vụ án này.

Thẩm Tư Á lặng lẽ cúi đầu xuống, sợ ông ta nhận ra, thân phận phóng viên của cô, người này biết được, một khi bị phát hiện, chuyện hôm nay coi như hỏng rồi, e rằng… mạng nhỏ của cô còn không được bảo đảm.

Cô lén lút lấy tội chứng của bọn họ, liên quan tới tiền đồ vận mệnh của bọn họ, một khi bị phát hiện, bọn họ tuyệt đối không thể để cho một người nắm thóp của bọn họ sống trên đời này nữa.

“Các người điên rồi sao? Bây giờ tin đồn chặt chẽ như vậy, giờ phút quan trọng như vậy, còm dám lôi ra tụ tập, không sợ bị người khác nhìn thấy sao?” Người đàn ông cởi áo vét ra, trên mặt tràn đầy tức giận.

Một số người châm biếm kỳ quái, nói rằng anh ta là một tên tuổi lớn, ngàn xin vạn mời, mồm mép lém lỉnh mới xuất hiện, lần này vừa tới liền chỉ trích, có ý gì a?

Người đàn ông lạnh lùng trừng mắt, trong nháy mắt, mấy nhân vật lớn bị chia thành hai phe, đụng độ với nhau, mỉa mai lẫn nhau, cãi nhau tới mức không can ra được.

Thẩm Tư Á đâu có nhìn thấy qua loại tư thế như vậy, những người này giậm một chân, thành phố này sẽ bị chấn động một trận, mặc dù cô ấy đã phỏng vấn nhiều quan chức cấp cao và các doanh nhân thành công, tự nhận thong dong bình tĩnh, nhưng những người này tay nắm giữ quyền lực lớn, dễ dàng đè bẹp cô hơn là đạp chết một con kiến, nghe họ càng cãi càng kịch liệt hơn, bùng nổ càng khốc liệt hơn, Thẩm Tư Á âm thầm kêu không tốt, đầu cúi xuống càng thấp, tận lực thu nhỏ sự tồn tại của mình.

Không biết ai hô lên một tiếng, “Đủ rồi!”

Cả hội trường im lặng xuống, nhất thời lặng ngắt như tờ.

“Các người vì sao còn để người ngoài ở đây, không cần mạng nữa sao?” là vị quan chức cấp cao mà Thẩm Tư Á phỏng vấn, sắc mặt tái mét, ánh mắt rơi trên đầu Thẩm Tư Á đang cúi xuống, bởi vì trong phòng vip chỉ mở một ánh đèn mờ ảo, không nhìn rõ được, người kia như có ý gì nhíu chặt mày.

“Sợ cái gì, đây đều là người của chúng ta, còn sợ bọn họ nói ra ngoài sao?Ông cũng quá nhát gan rồi!” một người đàn ông bụng bự ngồi trên sofa lên tiếng, rõ ràng không để tâm.

Vô tình nhưng lại để lộ ra, cả căn phòng này đều có liên quan tới bọn họ.

Nghe vậy, mặt của người đàn ông càng âm trầm.

“Được rồi, hai người các cô đều ra ngoài đi, cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe, hai người tự biết tính toán, đừng để tới lúc đó đi trên đường đột nhiên bị xe chết cũng không biết xảy ra chuyện gì.” Ông ta vẫy tay kêu bọn họ ra ngoài, lại nói một loạt lời hăm doạ, ngụ ý là, chuyện tối nay nếu để lộ ra ngoài, tính mạng của họ liền khó giữ.

Trong con mắt của những người một tay che bầu trời, muốn lặng lẽ loại bỏ một hai người cản đường, thật dễ như trở bàn tay.

Một cô nhân viên phục vụ bị doạ đến sắc mặt tái mét, tối hôm nay nghe những chuyện bí mật động trời như vậy, cũng đủ để cô kinh hoàng.

Thẩm Tư Á cùng cô gái run lẩy bẩy đi ra hướng cửa, vừa thở phào một hơi, lúc này, lại bị người khác gọi lại.

Toàn thân Thẩm Tư Á cứng đờ, cô nghe ra, giọng nói này là của vị quan chức mà cô từng phỏng vấn, chẳng lẽ ông ta nhận ra rồi?

“Cô!quay người lại!”

Quay người lại, cô xem như xong rồi.

Thẩm Tư Á gấp gáp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, hai chân run rẩy, có chút đứng không vững, thấy bản thân cách cửa lớn phòng vip xa vài bước chân, nghĩ có nên chạy?

Nhưng mà, bên ngoài người đang canh phòng, trong phòng lại là người của bọn họ, cô có thể chạy đi đâu?

Thấy cô không có động tĩnh gì, nghi ngờ trong lòng của người đàn ông càng lớn bước tới bên cạnh cô, nhìn rõ dung mạo của cô, nhất thời kinh hãi.

“Phóng viên Thẩm?Cô sao lại ở đây?”

Bọn họ chính là bởi vì ảnh của phóng viên chuyện cô nhi viện, mới nơm nớp lo sợ, bây giờ lại có phóng viên xuất hiện hơn nữa… lời nói hôm nay, cô đều nghe hết rồi, tuyệt đối không thể để lại!

Đồng tử Thẩm Tư Á hơi cứng lại, kinh hoàng nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn rõ ràng đáy mắt của ông ta có ý giết, sợ tới chảy mồ hôi lạnh.

“Cái gì?Phóng viên!Đáng chết!”

“Sao có thể có phóng viên? Ai đem vào đây?”

Những người ngồi sau kinh ngạc đứng lên, đồng loạt nhìn về hướng Thẩm Tư Á, cô gái một bên sớm đã bị doạ ngốc rồi.

“Con đĩ thối!Cô muốn chết!Vậy mà dám lén lút chụp, cô sống uổng rồi!” Đứng sau người đàn ông trung niên đột nhiên bộc phát, vung tay tát lên bên tai Thẩm Tư Á.

Thẩm Tư Á chỉ cảm thấy lỗ lai vang lên vù vù, đầu lưỡi nếm đẫm mùi máu.

Cô bị đánh loạng choạng, cô dứt khoát đẩy người đàn ông ra, quay người chạy đi.

“Nhanh!Bắt lấy cô ta!Đừng để cô ta chạy mất!”

Sau lưng truyền tới âm thanh ầm ĩ, cửa bị đóng lại, phát ra âm thanh ” cạch”, Thẩm Tư Á không dám quay đầu lại nhìn, có lẽ hai người bảo vệ bên ngoài cửa không ngờ tới bên trong có thể xảy ra chuyện, trong nháy mắt cửa mở ra, bọn họ kinh ngạc một hồi, Thẩm Tư Á nhân cơ hội chạy ra ngoài, bọn họ cùng cô lướt qua nhau, ngược lại chạy vào trong, cùng người ở bên trong xông ra đâm vào nhau một trận.

“Đồ ngu, chạy vào trong làm gì, bên ngoài, đi đuổi theo cô gái vừa chạy ra!”

Thân phận bọn họ nhạy cảm, mặc dù lo lắng xảy ra chuyện, nhưng bên trên gần đây kiểm soát quá nghiêm ngặt, giờ phút quan trọng này không thể xuất đầu lộ diện ra ngoài, chỉ có thể liên hệ với bảo vệ Club, nhất thiết phải bắt cô ta lại.

“Một đám ngu các người, nếu như cô ta thoát ra được, vậy toàn bộ chúng ta xong đời rồi!” Người đàn ông mặt chữ quốc tức giận không nhẹn, chống nạnh chỉ chỉ đám người trước mặt.

“Bây giờ nói những lời này có ích gì, ai biết cô ta là phóng viên?” Có người không phục lẩm bẩm.

“Còn nói!Nếu không phải ta phát hiện, ngày mai chúng ta vì sao chết cũng không biết.”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, tranh chấp nội bộ cái gì, còn chưa xảy ra chuyện nữa, đầu trận tuyến đã tự loạn rồi!”

Thẩm Tư Á chạy hướng ra đại sảnh, rẽ vào một góc, lại phát hiện vài người mặc quần áo bảo vệ sắc mặt kỳ quái, nói chuyện với hệ thống liên lạc nội bộ, nhìn thấy cô, trong chớp mắt chạy về hướng cô.

Thẩm Tư Á cả kinh, không ngờ rằng móng vuốt của bọn họ dài như vậy, người trong club này đều bị mua chuộc rồi.

Cô quay người chạy về, hai người bảo vệ đuổi theo, trái tim cô rối bời, nhìn thấy cầu thang thông lên lầu, vội vàng chạy hướng lên cầu thang.

Trên hành lang tầng ba, từ một bên đầu cầu thang đi lên một nhóm người, người đàn ông dẫn đầu một thân ma mị, nghiêng người cùng anh nói chuyện là một người lớn tuổi mái tóc điểm bạc trong tay cầm một cây gậy từng chút từng chút gõ lên sàn nhà.

Nhìn ra, ông lão này mặc dù tuổi cao hơn lại tinh thần như cũ phấn chấn, đôi mắt long lanh có thần, giọng nói vang vang, ngay cả người đàn ông trẻ kiêu ngạo cũng nhượng ông vài phần, đối với ông là thái độ cung kính.

Sau lưng hai người, có vài người đàn ông thân hình cao to vạm vỡ, trên mặt đeo đôi kính đen, giữa eo hơi phồng lên, dường như có đồ vật gì khác.

Những người này nhìn có vẻ không giống người buôn bán bình thường, ngược lại giống… hỗn đạo, trên người sát khí quá mãnh liệt, người bình thường không dám tới gần.

Ngay cả người phục vụ dẫn đường cũng không có, có lẽ cũng là khách thường xuyên ở đây.

Thẩm Tư Á liều mạng chạy lên tầng ba, mệt đến thở hồng hộc, cô nhìn về phía sau, hai người bảo vệ đã chạy xuống tầng hai, bọn họ là đàn ông, thân cao chân dài, cô chạy không qua bọn họ, còn tiếp tục như vậy, cô nhất định bị bắt lại.

Chính lúc cô đang gấp gáp đến đầu đầy mồ hôi đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, cô hơi hơi choáng váng, hướng về phía cửa cầu thang, phía sau đuổi theo càng ngày càng gần, chớp mắt, Thẩm Tư Á cắn răng, quay người chạy về phía hành lang dài.

Anh sẽ không quan tâm cô, bất kể xảy ra chuyện gì, anh sẽ không thấy chết không cứu.

Cô làm sao lại không tiến bộ như vậy, không tự lượng sức mình cùng người giới chính trị đấu, bây giờ còn cùng người ta chơi trò tìm kiếm sự bảo vệ, lúc trước cô không phải khinh thường loại hành vi này sao?

Vì sao lúc sống chết trên đầu, cô vẫn là chọn tin tưởng anh?

Cho dù anh đã sớm không phải thiếu niên năm đó cùng cô quậy phá nữa rồi, nhưng người trong ký ức, gạt đi không được, không thể chết tâm, giây phút nhìn thấy anh, còn nhẫn không được kích động.

Tuy nhiên, hành lang rất dài, giống như thời gian cách tám năm, cô mãi mãi vượt qua không được, anh ở đầu kia, còn cô… ở đầu này.

“Nhanh, bắt lấy cô ta!” chưa đợi Thẩm Tư Á chạy tới trước mặt người kia, ở sau lưng bọn họ, nhô ra vài tên bảo vệ, hướng về cô chạy tới, cô tránh cũng tránh không được, sau lưng hai tên bảo vệ đang từ từ đi tới.

Thẩm Tư Á bị vây ở giữa, cô xuyên qua kẽ hở giữa bọn họ, nhìn thấy trêm mặt người đàn ông kia ý cười phóng đãng, đáy mắt lại một mảnh lạnh lùng, giống như nhìn một người lạ vậy.

Thẩm Tư Á cắn chặt môi, đối với anh lộ ra ánh mắt cầu cứu, người đàn ông hơi hếch lông mày, lạnh lùng dịch chuyển tầm nhìn..

Thẩm Tư Á biết bản thân đã thua cược rồi, cô buông xuống tư thái, đổi lại là… ánh mắt với người lạ của anh…

Không biết như thế nào, khoảng khắc này cô không muốn kiên trì nữa, toàn thân rã rời, không phản kháng nhìn anh cười khổ, để mặc bọn họ nắm chặt lấy vai, bẻ ra sau lưng, sắc mặt đau đớn trắng bệch, trên mặt lại là nụ cười thê lương.

Giang Diệc Đình, lúc đầu là anh nói để em hạnh phúc, em nhìn thấy hy vọng trên người anh, nhưng mà… Anh tự tay huỷ đi hạnh phúc của em…

Bọn họ nói, anh không phải người tốt, em không tin, từ đầu đến cuối em tin tưởng anh là người lương thiện, sau đó, anh từng lần từng lần khiến em thất vọng, em thuyết phục bản thân buông tay, nhưng mà… người đã hoà nhập vào máu huyết, làm sao nói buông là buông được?

Lần này chà xát qua, có thể… Thật sự đối với chúng ta kết thúc rồi…

Vướng víu lâu như vậy, em cũng mệt rồi.

Thẩm Tư Á chậm chạp rủ mắt xuống, sợi tớc hỗn loạn rủ xuống hai bên má cô, bị bọn họ kéo đi về phía trước.

Khoảng khắc cùng với nhóm người Giang Diệc Đình lướt qua, mắt không hề nhìn đi chỗ khác, vẫn nói chuyện với ông già bên cạnh, đôi môi kéo lên độ cong rất đẹp.