Chương 189

Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Ai vậy?Giờ này gọi điện cho con.” Ánh mắt Tô Nhuệ Dương cổ quái nhìn cô, nha đầu này một cuộc điện thoại cũng trốn tránh lão già ông.

Diệp Bạc Hâm cười khô, nắm chặt điện thoại trong tay, nghĩ xem có tiết lộ ý tứ, cô lo lắng đến lúc sự việc phát hiện, ông ngoại chịu không nổi.

“Con…”

“Bạn trai?” Tô Nhuệ Dương thấy cô lắp bắp, thân là người từng trải, Tô Nhuệ Dương coi là thông minh.

Chỉ là vừa nghĩ tới cháu ngoại đã lớn như vậy rồi, đến tuổi bàn chuyện cưới gả rồi, vợ ông cũng đi nhiều năm như vậy rồi, khó tránh sẽ thương cảm.

Còn đứa con trai bất hiếu của ông, chỉ muốn tức chết ông, cũng đã ba mươi hai tuổi rồi còn chưa có đối tượng, mỗi ngày đều cùng một đám đàn ông trộn lẫn với nhau, cũng không biết lúc ông còn sống có nhìn thấy được cháu ông ra đời không.

Tô Nhuệ Dương thở dài một hơi, chống gậy bước vào trong nhà.

Nhìn thân ảnh run lẩy bẩy của ông ngoại, sống mũi Diệp Bạc Hâm vay cay.

“Ông ngoại…” Diệp Bạc Hâm đuổi theo sau, mềm mại gọi lên.

“Có thời gian đem người tới ông nhìn xem…” Tô Nhuệ Dương vỗ vỗ bàn tay cô.

“Ông ngoại không phải đang tức giận a?” Diệp Bạc Hâm cong mắt cười.

“Tức giận có tác dụng gì a? Ta cũng không thể ở cùng con cả đời được, con cũng cần có người thương, tìm một người biết nóng biết lạnh, so với cái gì cũng tốt.”Tô Nhuệ Dương ngồi trên so fa.

Diệp Bạc Hâm thở phào một hơi ông ngoại so với Tô Uyển và cậu vẫn là tốt hơn.

Nếu như ông ngoại chấp nhận anh, Tô Uyển và cậu cũng không lập trường phản đối rồi.

“Con đừng vội sớm như vậy, người ông trước tiên phải xem thử rồi nói, lão đầu ta trên thương trường lăn lộn cả đời rồi, loại người nào chưa thấy qua, nhìn người rất chuẩn, muốn lấy cháu ngoại của ta, còn phải qua cửa của ta.”

Dỗ xong Tô Nhuệ Dương đi ngủ, Diệp Bạc Hâm thay ông kéo chăn lên, kéo rèm cửa sổ, quay người ra khỏi phòng.

Chín giờ tối, Diệp Bạc Hâm không mảy may buồn ngủ, cô xoay người xuống lầu ngồi trong phòng khách.

Lão quản gia đưa cho cô một cốc sữa nóng.

“Tiểu thư, rất lâu rồi không thấu lão tiên sinh vui vẻ như vậy rồi, tối nay vẫn luôn cười ha ha, ngủ cũng yên giấc, sau này cháu có thời gian tới thăm lão tiên sinh nhiều hơn nhé.” lúc lão quản gia đưa cốc sữa nóng cho cô, nói nhiều lời một chút.

“Cảm ơn.” Diệp Bạc Hâm nhận cốc qua, nâng mắt nhìn hướng lão quản gia “Dư lão quản gia, ông yên tâm đi, có thời gian cháu sẽ quay lại.”

Lão quản gia vui mừng yên tâm, mỉm cười, “Tiểu thư, uống xong đi ngủ sớm thôi.”

Diệp Bạc Hâm nâng cốc lên uống hết cốc sữa, đứng dậy đi vào bếp rửa sạch cái cốc, rút khăn giấy lau khô ngón tay.

Trong hậu viện, Diệp Bạc Hâm ngồi trên ghế dưới giàn hoa, duỗi thẳng nhìn ánh trăng vằng vặc trong bầu trời đêm.

“Ách… lúc nãy ông ngoại đang ở bên cạnh đợi em, vì vậy… Vội vàng tắt điện thoại, anh… không tức giận chứ?” Diệp Bạc Hâm dè dặt hỏi người bên kia.

Cô cẩn thận rơi trong đôi mắt Tập Vị Nam vô cùng khó chịu.

Tập Vị Nam vừa tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ đứng trên sân thượng, một tay nắm lấy lan can, đôi mắt sâu sắc nhìn xa xăm.

Anh mím môi, giọng nói mềm mại, mang một chút không biết làm sao.

“Anh chính là xấu xa vậy sao?Nhận điện thoại của anh còn phải trốn tránh ông ngoại em?”

Diệp Bạc Hâm không biết phải giải thích như thế nào, lòng ngực vô hình nhấp nhô lên xuống.

“Ông ngoại em tuổi tác lớn rồi sức khỏe không tốt như trước, bác sĩ nói hạn chế để ông chịu kích động, nên như ông biết em không nói một tiếng đã gả đi rồi, sẽ tức giận hại cơ thể…”

Tập Vị Nam thấp giọng cười lên, “Anh biết, anh là người không thông tình đạt lý vậy sao?”

“Vậy… Lúc nào anh có thời gian rảnh?Ông ngoại em muốn gặp anh.” Diệp Bạc Hâm chơi đùa hoa cỏ bên tay trái tim hơi nhảy lên.

Lúc trước cô không có cảm giác gả cho người khác, Tập Vị Nam công việc bận rộn, dường như ở trong quân đội còn cô còn sống trong nhà cuộc sống cùng với trước đây không có thay đổi gì.

Sau khi thăm ông ngoại, Tập Vị Nam từ lúc đó nhảy vào phạm vi cuộc sống của cô.

Cô không còn là thân phận tự do nữa, còn cùng một người đàn ông khác xây dựng một ngôi nhà mới.

Tất cả cô đều chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

Cô chưa nghĩ được làm sao đi dung hoà vào một gia đình mới, làm sao làm tốt một người vợ.

“Anh lúc nào cũng có thời gian.”

Ngày kia là cuối tuần, với chức vụ của Diệp Bạc Hâm trong công ty, cuối tuần cô không cần đi công tác, cũng không cần tăng ca, cô nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này không thể kéo dài hơn.

“Vậy ngày kia đi.”

Giải quyết dứt khoát, Tập Vị Nam kêu cô đi nghỉ ngơi sớm.

Diệp Bạc Hâm lười biếng dựa vào lưng ghế, nhìn ánh sáng mát rượi của mặt trăng, mang chút mơ hồ ừ một tiếng.

“Sáng sớm mai anh tới đón em?”

Làng rượu của Nhuệ Dương nằm ở vùng ngoại ô, đến trung tâm thành phố cũng cần lái xe một tiếng đồng hồ, từ khu biệt thự Hương Giang đi tới đây, ước tính mất một tiếng rưỡi, Diệp Bạc Hâm không muốn phiền hà.

“Không cần đâu, ở chỗ ông ngoại có mấy chiếc xe không dùng tới, ngày mai em lấy một chiếc đi là được rồi.”

Giọng của Diệp Bạc Hâm rất mềm mại, Tập Vị Nam nghe thấy cảm thấy trong lòng có một dòng ấm áp chảy qua, cảm giác rất kỳ diệu.

Sáng sớm Diệp Bạc Hâm dọn dẹp sạch sẽ xuống lầu, nghe thấy cửa có tiếng động, Tô Nhuệ Dương mặc một bộ quần áo thể dục rộng màu trắng bước vào.

“Ông ngoại, ông dậy sớm vậy sao?”

Diệp Bạc Hâm có chút ngạc nhiên buông bạn mì nướng trong tay xuống, nhìn đồng hồ, mới bảy giờ.

“Ông lớn tuổi rồi, ngủ không nhiều, không giống thanh niên bọn con, thích lười biếng ngủ.”

Tô Nhuệ Dương tay chống lưng bước vào phòng khách, Dư quản gia bưng một cốc trà nóng tới, Tô Nhuệ Dương xắn tay áo dài lên, tự bưng lấy cốc trà.

Một cuộc sống nhỏ có hương có vị, chỉ là đôi khi một trang viên lớn chỉ có một ông già và một vài người làm, khó tránh sẽ cảm thấy rất hoang vắng.

Diệp Bạc Hâm ăn xong bữa sáng, ngồi bên cạnh Tô Nhuệ Dương.

“Ông ngoại, con nói với anh ấy rồi, ngày mai là cuối tuần, con đem anh ấy tới thăm ông, được không ạ?”

Tô Nhuệ Dương tay bưng cốc nước hơi khựng lại, nhìn cô một cái, hừ lạnh “Anh ấy?Ai vậy?”

Lão gia đây là giấu thông minh làm hồ đồ rồi?

Nhưng mà đêm qua còn tốt, hôm nay thái độ sao lại xảy ra thay đổi hoàn toàn như vậy?

“Ông ngoại…” Diệp Bạc Hâm bĩu môi, chẳng tha chẳng thứ gì hết lắc lắc cánh tay ông.

“Này, ta nói này nha đầu này, đừng lắc nữa, đây là loại trà được sản xuất bởi cây mẹ Dahongpao ở núi Vũ Di, ta không dễ dàng gì mới giành được một ít từ bàn tay của ông già Hứa, con đừng để nó rơi ra ngoài.” Tô Nhuệ Dương dường như ôm lấy cốc trà bảo hộ.

“Vậy ông ngoại, vậy quyết định như vậy nhé, ngày mai con và anh ấy tới thăm ông.” Không đợi Tô Nhuệ Dương phản bác, Diệp Bạc Hâm cầm lấy túi xách trên sofa xách đi, vừa bước ra bên ngoài vừa vẫy tay lên, “Con trễ giờ làm rồi, ông ngoại, chiếc BMW để trong gara cho con mượn nhé, ngày mai trả lại cho ông.”

Tô Nhuệ Dương nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, lắc đầu cười, “Haizz, nha đầu giảo hoạt này.”

Sau khi nhấp mấy ngụm trà, Tô Nhuệ Dương chống gậy đứng dậy tự nói với mình: “Lão đầu tử cũng muốn xem xem, tiểu tử nào dám lừa mất cháu gái ta?Không được, ta phải đi nghĩ đối sách, ngày mai làm sao khảo nghiệm tiểu tử này.”

“Lão gia, cần chuẩn bị gì không ạ?” Dư quản gia nghe ra manh mối, cười cùng với Tô Nhuệ Dương như một vần.

Tô Nhuệ Dương quay người lại, nheo mắt nói: “Ngày mai cho tiểu tử kia ra oai phủ đầu, ai cũng không được can ngăn, đừng cho rằng cháu ngoại của Tô Nhuệ Dương ta dễ lừa.”

Diệp Bạc Hâm từ trong tay người làm lấy chìa khóa, ga ra từ từ nâng lên, vừa ngồi vào trong xe, điện thoại của Tập Vị Nam liền gọi tới.

Diệp Bạc Hâm không ngờ tới tối qua cô nói không cần anh tới đón hôm nay vừa sớm đã lái xe tới dưới chân núi.

Từ trên núi xuống dưới núi chẳng qua chỉ vài phút đi bộ, lúc Diệp Bạc Hâm bước đến chân núi, Tập Vị Nam đang đứng bên đường, nhìn một nơi nào đó.

“Đang nhìn gì vậy?”

Tập Vị Nam quay đầu lại, trong đồng tử có ý cười nhàn nhạt.

Lúc này mặt trời đã chiếu xuống vài tia sáng, nhìn qua, tất cả đều rất đẹp.

Tập Vị Nam không nói, chỉ là nâng tay lên vuốt ve má cô.

Anh dường như rất thích vuốt ve cô, Diệp Bạc Hâm cũng không phản cảm, loại biểu hiện tình cảm này, cô cũng thích.

Anh đột nhiên giơ tay ra kéo cô vào lòng, cằm đặt trên trán cô, một tay vòng ôm lấy eo cô, một tay đặt lên lưng cô cọ nhẹ.

“Làm sao đây?Anh nhớ em rồi.”

Hai má Diệp Bạc Hâm hơi đỏ lên, mặt dính vào vải áo anh, tính chất rất mềm mại, cách một lớp quần áo vẫn cảm nhận được độ ấm cơ thể.

Rất lâu anh không có động tĩnh nào, Diệp Bạc Hâm không nhẫn được nữa đẩy cánh tay anh ra.

Ấp a ấp úng: “Em sắp muộn làm rồi…”

Người kia chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng, hôn nhẹ bên má cô.

Sau khi ngồi lên xe, Diệp Bạc Hâm kéo dây an toàn lại.

“Không phải kêu anh đừng tới sao?”

Đôi tay Tập Vị Nam đặt trên vô lăng, từ từ khởi động xe.

“Đây là vùng ngoại ô, anh không yên tâm để em một mình.”

Diệp Bạc Hâm sững sờ nhìn bên mặt anh, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy, vì một câu nói bình thường của một người đàn ông, cả người mềm mềm nhũn.

Cô cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày, sẽ yêu một người đàn ông như vậy.

Tập Vị Nam đưa Diệp Bạc Hâm đến dưới công ty nghiêng người qua giúp cô cởi dây an toàn, mũi cao thẳng trượt qua má cô, hơi thở của anh như có như không phả vào trái tim cô.

Diệp Bạc Hâm hít một hơi thật sâu, cố gắng không hô hấp, trốn tránh chạm vào cánh tay anh.

Động tác của anh từ từ chậm chạp, Diệp Bạc Hâm âm thầm cắn răng, cảm thấy anh cố ý, cố ý trêu chọc cô.

“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?” Anh rủ mắt, lông mi vừa dài vừa đen quét lên mặt cô, ánh mắt anh âm trầm xuống vài phần, khoá chặt trên môi hồng của cô.

Diệp Bạc Hâm nắm chặt tay, lòng bàn tay dường như ra mồ hôi hột.

“Anh đừng dựa gần như vậy.”

“Hửm?”âm mũi nặng xuống, hơi hơi nhướn lên, mang chút hương vị nóng bỏng, gợi cảm muốn chết.

Diệp Bạc Hâm dường như không thể chịu được, giơ tay lên lại không thể đẩy cơ thể rắn chắc của anh, chỉ có thể buông xuống một tiếng “Được.”

Tập Vị Nam thấp giọng cười, chậm chạp kéo thân người ra, cảm giác bị ép xuống nặng nề tan đi, Diệp Bạc Hâm thở phào một hơi, một giây sau lại trợn mắt há miệng.

Tập Vị Nam cúi đầu xuống, môi mỏng ép xuống, gặm nuốt môi cô.

Vốn dĩ chỉ là muốn thử hương vị, nhưng mà hương vị quá ngọt ngào, anh nhẫn không được nâng lấy mặt cô, càng hôn càng sâu.

Sau khi Tập Vị Nam buông cô ra, sắc mặt cô đỏ rực, lớp son trên môi đều bị nhoè rồi.

Anh nânv tay lên giúp cô lau khoé môi, Diệp Bạc Hâm oán giận đánh rơi tay anh ra, dường như không dám đối diện với ánh mắt anh.

Trong mắt Tập Vị Nam có ý cười nhàn nhạt, nhìn cô cầm son môi, nhìn vào gương đánh son.

Đôi môi kia đầy đặn mọng nước, đầy quyến rũ, nhìn thế nào cũng giống bị người khác “yêu thương qua”.

Cảm thấy được tầm nhìn của anh tay Diệp Bạc Hâm run rẩy, không dễ dàng gì mới tô. Lại son môi Tập Vị Nam lại hướng về phía cô tiến sát lại.

Diệp Bạc Hâm kinh ngạc, sợ anh lại làm hỏng lớp son môi, vội vàng giơ tay ra ngăn trước mặt anh.

Cô quên là trong tay đang cầm thỏi son chưa đóng lại, liền quệt một đường lên áo sơ mi của anh.

“Ách…”Diệp Bạc Hâm nhìn tay của mình, lại nhìn vết màu đỏ trên áo sơ mi anh, có chút chột dạ.

Tập Vị Nam nheo mắt, vui vẻ cong đôi môi lên, cũng không vì việc nhỏ xen giữa này mà ảnh hưởng tới tâm trạng.