Chương 228

Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thẩm Tư Á cào cào mái tóc xoăn màu rượu vang, lau mặt, thấp thỏm lo âu nhìn cảnh vậy xung quanh một lượt, cẩn thận dè dặt mở cửa phòng, một tay đặt trên tay nắm cửa, nhoài đầu ra ngoài nhìn.

Trên hành lang, sàn nhà được trang trí bằng hoa văn tối.

Lan can xây bằng đá ngọc thạch trắng.

“Tiểu thư, cô tỉnh rồi?” người giúp việc đang cầm khăn lau lan can nhìn thấy cô, liền cung kính đứng thẳng người dậy, hơi khom người về phía cô.

Thẩm Tư Á cười ngượng nghịu, có chút ngiạ ngùng xoa xoa mái tóc dài bên tai.

Mắt lại đang quan sát tòa nhà đồ sộ này.

“Ơ… cho hỏi đây là đâu vậy?”

Thẩm Tư Á đóng cửa phòng lại, buóec chân lên sàn nhà, những đầu ngón chân xinh xắn vừa trắng vừa mềm mịn.

Biểu cảm của người giúp việc không có gì thay đổi, khuôn mặt luôn nở nụ cười.

“Sở gia.”

Sở gia?

Thẩm Tư Á chân mềm đi, suýt chút ngã khụy xuống sàn.

Nói như vậy tối qua cô thực sự đã chùi nước mắt nước mũi lên người Sở Lâm, còn bị anh ta mang về nhà?

Sở Lâm sẽ không bỏ qua cho cô.

“Anh Sở đâu?” Thẩm Tư Á tim đập loạn xạ, Sở Lâm nhìn có vẻ là vô hại, nhưng với ai cũng đều rất đẻ bụng.

Lần trước cô bị Sở Lâm chỉnh một lần, bây giờ vẫn còn vết đen tâm lý.

“Thiếu gia vẫn đang ngủ.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt…” Thẩm Tư Á thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vào ngực.

“Thế thì, cảm ơn cô nhé…”

“Không có gì ạ.”

Thẩm Tư Á chạy như bay xuống lầu, nhân lúc Sở Lâm chưa ngủ dậy đi tìm cô tính sổ, cô phải nhanh chóng chuồn khỏi đây.

“Bịch bịch bịch…”

Trên cầu thang truyền tới tiếng động, trong căn biệt thự yên tĩnh, âm thanh vang lên đặc biệt cao vút.

Tập Khởi Nhu nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo đầm ngủ, đầu tóc rối xù từ trên cầu thang chạy xuống.

Mái tóc màu rượu vang, khuôn mặt xinh xắn dễ thương, cơ thể được bao bọc bên trong chiếc đầm ngủ vô cùng thướt tha uyển chuyển.

Hơ! Kiểu phụ nữ Sở Lâm trước giờ thích.

Nhưng mà, anh từ lúc nào đã đổi khẩu vị rồi, mấy người bạn gái của anh không phải đều là kiểu yểu điệu, dịu dàng chu đáo sao? Từ khi nào đã thích loại phụ nữ hùng hổ như vậy?

Tập Khởi Nhu vốn dĩ muốn rời khỏi, lúc này hai tay khoanh lại, trân trân nhìn người phụ nữ chạy từ trên lầu xuống

Cô đứng ở trung tâm phòng khách, Thẩm Tư Á lập tức phanh lại, chớp chớp mắt.

Một khuôn mặt búp bê xinh đẹp tinh tế, vừa non nớt vừa khiến người ta yêu mến, còn có chút mũm mĩm.

Thẩm Tư Á ánh mắt bắt đầu mở to ra, cô thích tất cả những thứ xinh đẹp đáng yêu, đối với những người đẹp đặc biệt càng không có sức kháng cự lại.

Tập Khởi Nhu quan sát cô một lượt, không thể không nói, Sở Lâm rất có mắt nhìn người, người phụ nữ này rất đẹp, vẻ đẹp dịu dàng rạng rỡ như từ trong xương cốt tỏa ra.

Chẳng trách chê cô miệng còn hôi sữa, so với người phụ nữ thú vị này, Tập Khởi Nhu cô quả thực chỉ là em gái láng giềng chưa đủ lớn mà thôi.

“Chị chính là người phụ nữ Sở Lâm mang về tối hôm qua?” trong ánh mắt Tập Khởi Nhu không có ác ý, tò mò nhìn người phụ nữ trước mặt đang thở hỗn hễn, dù cho đầu tóc rối bù, cũng không làm mất đi vẻ dịu dàng đáng yêu.

Chuyện gì đây?

Thẩm Tư Á vẻ mặt hoài nghi, bạn gái của Sở Lâm đây sao?

“Ơ… chuyện không phải như những gì cô thấy đâu, tôi và anh Sở…”

Thẩm Tư Á muốn giải thích rõ ràng, lấy lại trong sạch cho bản thân, đừng sa vào mấy chuyện rối mù của Sở Lâm thêm nữa, phá vỡ nhân duyên của người khác đã không tốt rồi.

Tập Khởi Nhu không cho cô cơ hội nói hết, trừng mắt hỏi: “Anh ấy tối qua chính là vì chị mới cho tôi leo cây?”

Thẩm Tư Á gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng chả xong, tối hôm qua cô bề ngoài thì giống như là luôn ở cùng Sở Lâm, nhưng mà tuyệt đối không phải nam nữ tư tình gì, Sở Lâm không biết nổi cơn điên thế nào lại bảo cô ở cùng anh ta, ba hoa sẽ cho cô một tiêu đề về thú vui toêu khiển của giới hào môn, cô là bị đe dọa dụ dỗ mà thôi.

Rõ ràng cô gái này đã hiểu lầm rồi.

“Ơ, cô gái, cô hiểu lầm rồi, tôi và anh Sở không có gì cả, tối qua tôi uống say rồi…”

Sự do dự của Thẩm Tư Á, trong mắt Tập Khởi Nhu chính là đã ngầm thừa nhận.

Tập Khởi Nhu xua xua tay, “Không có gì, chị không cần giải thích với tôi, tôi chỉ là em gái của Sở Lâm mà thôi.”

Sở Lâm từng nói, Tập Khởi Nhu cô ấy chính là em gái của bạn thân anh ta, vì vậy cũng là em gái của anh ta.

“A?” Thẩm Tư Á ngạc nhiên há hốc mồm, chưa từng nghe Sở Lâm còn có một em gái nữa.

Nếu nói cô gái này hâm mộ Sở Lâm, thế tjì cũng không giống, trong ánh mắt cô ấy căn bản không hề đố kị, giống như cũng không quan tâm đến sự tồn tại của cô.

“Tập tiểu thư… “Quản gia luôn âm thầm rốt cuộc cũng nghe ra sự tình rồi, thiếu gia của ông ấy mặc dù rất đào hoa, nhưng mang con gái về nhà để qua đêm thì đây là làn đầu tiên, nhưng chuyện lại không như những gì Tập tiểu thư đoán, vị tiểu thư này tối qua uống đến say mèm, thiếu gia vừa về đến nhà đã ném cô cho người ở rồi.

Giữa hai người chưa xảy ra chuyện gì cả.

Quản gia vẫn rất thích vị Tập tiểu thư này, luôn hy vọng thiếu gia vủa mình có thể cùng Tập tiểu thư ở bên nhau, nhưng thiếu gia đối với Tập tiểu thư tốt thì có tốt, nhưng hình như lại thiếu chút gì đó.

Luôn đánh đấm chí chóe, cũng không có dấu hiệu tiến triển theo hướng tình nhân, vụ tai tiếng tình dục của thiếu gia không ngớt, Tập tiểu thư trước giờ cũng sẽ không đi hỏi.

Thử hỏi, nếu Tập tiểu thư thích thiếu gia, sao lại ung dung nhìn thiếu gia và người phụ nữ khác cở bên nhau được?

“Sở Lâm trước giờ chưa từng đem phụ nữ về nhà để qua đêm, cô là người đầu tiên, cô đối với anh ấy mà nói, là một ngoại lệ, mau nắm bắt lấy cơ hội đi.” Tập Khởi Nhu tốt bụng vỗ vỗ vai Thẩm Tư Á.

Sở Lâm từng quen nhiều bạn gái, không phải ngạo nghễ thì cũng mưu mô, không ít người núp trong bóng tối ức hiếp cô, nhưng người này, đôi mắt trong veo, trong ánh mắt không hề cố ý, Tập Khởi Nhu liền có cảm tình với cô ấy.

“A, không phải, tôi…” chuyện gì thế này, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Thẩm Tư Á đầu óc mơ hồ.

“Bác quản gia, cháu còn có việc, xin phép đi trước.” Tập Khởi Nhu vẫy tay với quản gia.

Quản gia than một tiếng, ông ấy cũng không biết vị tiểu thư này và thiếu gia rốt cuộc có quan hệ gì.

“Tập tiểu thư, để tôi tiễn cô.” quản gia đuổi theo cô.

“À, đúng rồi, bác nói với Sở Lâm một tiếng, anh hai tôi quay về rồi, đang ở chỗ anh cả, nhưng mà mấy ngày lại không thấy bóng dáng nữa rồi.”

Trước khi đóng cửa lại, Thẩm Tư Á nghe thấy giọng nói trong trẻo ngọt ngào cô gái đó

Một cô gái rất xinh đẹp và có giáo dục.

Thẩm Tư Á ngầm thở dài.

Tập Khởi Nhu đi rồi, Sở Lâm không hề đuổi theo.

Ngồi một lát, rồi đi vào phòng tắm đánh răng.

Anh vừa đeo đồng hồ, vừa bước xuống lầu.

Đột nhiên từ bên cạnh lướt qua một bóng người.

Thẩm Tư Á chưa rời đi, cô chạy như hòa thượng chạy không ra khỏi miếu, nếu Sở Lâm muốn tính sổ với cô, thì dù cô có chạy đến chân trời góc bể, Sở Lâm cũng có cách lôi cô ra được.

Ngoan ngoãn nhận lỗi, thái độ thành thật có lẽ còn có thể giảm bớt tội.

“Anh Sở, tôi hình như gặp rắc rối rồi.” Thẩm Tư Á vẻ mặt chán nản, chặn Sở Lâm ở đầu cầu thang.

Sở Lâm nhìn thấy cô, nhớ ra tối qua bị cô vừa khóc vừa cười quệt nước mắt nước mũi lên người, sau đó còn nôn cả lên người anh ta, Sở Lâm anh ta cả đời này đều chưa từng nhếch nhác như vậy, rất muốn đạp cô ra, mặc kệ sống chết.

Nhưng ở cái nơi tốt xấu lẫn lộn như quán bar, cuối cùng anh ta vẫn không nhẫn tâm, mặt hầm hầm lôi cô về.

Vốn dĩ có thể đưa đến khách sạn, nhưng anh ta bị cô nôn hết trên người, nhếch nhác lại uất ức, mất mặt đến mức làm sao còn hứng thú đi.

Sở Lâm mặt càng tối sầm hơn, hình như lại ngửi thấy mùi đậu phụ thối từ trên người tỏa ra, mặc dù tối qua vừa về đã sai người đem quần áo đi đốt rồi, lấy sữa tắm chà sát khắp người, không biết có phải là tác động tâm lý hay không, vừa nhìn thấy cô, đầu đã bắt đầu phát đau.

Sở Lâm lùi lại một bước, mặt tối sầm chặn cô lại, “Tránh xa tôi một chút, ngoài một mét!”

Xong rồi, Sở Lâm bộ dạng cắn chặt răng, sẽ không cho cô vào danh sách đen, liệt vào nhóm đối tượng bị từ chối chứ?

Tin đồn của cô sau này phải làm sao? Vẫn muốn dựa vào anh để làm nên chuyên mục tài chính ư.

“Ơ… anh Sở, tôi rất xin lỗi, nhưng thực ra tôi có thể giải thích.” Sở Lâm đi về phía phòng ăn, Thẩm Tư Á cũng đi theo, quên mất phải giữ khoảng cách với anh ta.

“Thiếu gia, chào buổi sáng.” người giúp việc kéo ghế, Sở Lâm nới lỏng cà vạt, tao nhã ngồi xuống.

“Giải thích cái gì? Giải thích vì sao nôn lên người tôi, giống như một con điên vừa cười vừa khóc? Cô khiến tôi mất mặt chết đi được.” Sở Lâm hậm hừ, thấy cô biết điều đứng cách anh ta hơn một mét, sắc mặt mới dịu đi một chút.

Anh ta tối qua đầu óc bị vấn đề rồi, mới tìm một người phụ nữ cùng anh ta đi uống rượu.

Rượu chưa uống xong, bản thân đã gây ra một rắc rối lớn.

“Tôi rất xin lỗi…”

“Tôi không nhận lời xin lỗi, sai chính là sai rồi. Nếu xin lỗi có tác dụng, thế giới này còn cần đến cảnh sát làm gì? Sở Lâm chẳng tha chẳng thứ gì cả.

Quản gia bê đồ ăn sáng tới, “Thiếu gia, mời dùng.”

Sở Lâm xắn tay áo lên, tư thế ung dung bắt đầu dùng bữa.

“Anh Sở, tôi có thể lấy công chuộc tội, vừa nãy có một vị tiểu thư hình như đã hiểu lầm quan hệ của chúng ta, tôi có thể giúp anh đi giải thích.”

Sở Lâm dừng lại, sắc mặt có chút cứng đơ.

Quản gia đứng bên cạnh, “Thiếu gia, là Tập tiểu thư, cô ấy vừa nãy nhìn thấy…”

Quản gia nhìn Thẩm Tư Á một cái, “vị tiểu thư này từ trên lầu đi xuống, Tập tiểu thư hình như đã hiểu lầm quan hệ của thiếu gia và vị tiểu thư này…”

Sở Lâm cuối mắt, hạ giọng hỏi: “Cô ấy có phản ứng gì?”

Quản gia chưa mở miệng, Thẩm Tư Á liền cất lời trước, “Đúng vậy, cô ấy nhất định giận rồi, nếu không sao lại hờn dỗi nói là em gái của anh được.”

Một người họ Tập, một người họ Sở, cô gái ấy vẫn luôn miệng gọi thẳng tên Sở Lâm, sao lại có thể là anh em ruột được.

“Quản gia!” Sở Lâm ném thìa canh cái rầm, giọng lạnh tanh.

Thẩm Tư Á sợ hết hồn, ngoan ngoãn câm miệng lại.

Quản gia nheo mày, đoán không ra suy nghĩ của thiếu gia, “Tập tiểu thư cô ấy… cô ấy không có phản ứng gì…”

Thẩm Tư Á đảo đôi mắt trắng dã, “sao lại có thể nói là không có phản ứng? Tôi là phụ nữ, hiểu rõ nhất tâm ý của phụ nữ, cô ấy cười càng dịu dàng, cho thấy cô ấy càng tức giận.”

Sở Lâm thờ ơ nhìn Thẩm Tư Á, Thẩm Tư Á hớt miệng, “Anh nhìn tôi cũng vô dụng, lời tôi nói là sự thật, anh thích nghe hay không.”

Sở Lâm “Hơ” một tiếng, nắm chặt đầu ngón tay, phát ra tiếng răn rắc, rất đáng sợ.

Thẩm Tư Á nuốt nước bọt, bỏng bét rồi, lại phô trương rồi.

Cái bệnh chết tiệt này tới lúc nào mới có thể sửa được?

“Cô ấy không giận, cô ấy chỉ là em gái của tôi, cô ấy có bạn gái rồi, hiểu chưa?”

Không khí đột nhiên trở nên loãng ra, hơi nóng bao quanh người Sở Lâm đột nhiên hạ xuống.

Thẩm Tư Á không kiềm được co rúm lại một lát.

Thẹn quá hóa giận rồi?

Không ngờ Sở Lâm sẽ đổ tội lên người một người phụ nữ, bởi vì cô gái ấy có bạn trai, vì thế Sở Lâm lùi bước rồi?

Chẳng trách cô gái ấy nhìn thấy cô xuất hiện trong Sở gia, một chút đố kị cũnh không có.

Tức giận cái gì, đều là Thẩm Tư Á tự mình nói lung tung.

Thì ra là Sở Lâm tưởng ai cũng thích mình.